Vay nóng Homecredit

Truyện:Long Vệ Siêu Đẳng - Chương 091

Long Vệ Siêu Đẳng
Trọn bộ 173 chương
Chương 091
Cửu tinh liên châu
0.00
(0 votes)


Chương (1-173)

Siêu sale Shopee


"Cái tên lưu manh thối tha nhà mày! Muốn chết!" Mạc Ngọc Thanh vừa xấu hổ vừa tức giận, một tay giữ chặt dây đai, tay kia thò vào trong ba lô.

Rất nhiều người nhà họ Mạc kϊƈɦ động nói: "Mau nhìn xem, chị Ngọc Thanh muốn phát huy tuyệt kỹ của Cửu tinh liên châu rồi!"

"Cái này chẳng phải là tuyệt kỹ mà chỉ có lão gia nhà chúng ta mới biết thôi sao, chị Ngọc Thanh mới học được chưa bao lâu, có thể làm được không?"

"Cho dù là không làm được, thì dạy dỗ cho cái tên tiểu tử đáng xấu hổ này là cũng đủ rồi, dám ở trước mặt nhà họ Mạc chúng ta chơi trò phi đao, phải cho hắn ta biết thế nào là lợi hại."

"Cũng là để cho tên tiểu tử Mạc Ngọc Khôn này hiểu được bản thân mình ngu ngốc đến cỡ nào!"

Vẻ mặt vốn thanh cao của Mạc Ngọc Thanh tràn đầy sự căm giận, lớn tiếng nói: "Dám làm tao mất mặt trước mặt mọi người, mày hãy lấy mạng ra đổi cho việc đó đi nhé!"

Tất cả mọi người đều thấy tay phải của cô ta biến thành một ảo ảnh, không ngừng lấy những phi đao từ trong balo ra phóng ra ngoài, chín lưỡi phi đao dường như dính lại thành một hàng ngắm về phía đầu La Thuần phóng tới.

"Xong rồi, tên tiểu tử này chết chắc không còn nghi ngờ gì nữa!" Có một vài người đã quay đầu đi chỗ khác, không dám xem tiếp.

La Thuần không hề né tránh, vẫn uể oải đứng im tại chỗ, đợi đến khi phi đao sắp phóng đến trước mặt, đưa tay ra chặn đứng ngay trước mặt, năm ngón tay khẽ cử động, liền kẹp cả năm lưỡi phi đao vào trong kẽ tay, cười nhạt và nói: "Đây chính là tuyệt kỹ phi đao của nhà họ Mạc? Chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi sao!"

Lật ngược tay phóng chín lưỡi phi đao đó ra ngoài, Mạc Ngọc Thanh chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, cúi đầu nhìn xuống, một bên dây đai kia của mình cũng bị cắt đứt, chiếc váy trêи người cũng bị cắt ra thành vô số lỗ thủng, lộ da làn da trắng như tuyết ở bên trong, thậm chí đến một vài bộ phận riêng tư cũng bị lộ ra ngoài, cô ta xấu hổ và giận dữ, tuyệt vọng, cay độc lườm La Thuần một cái, vội vàng quay người chui vào bên trong lều vải.

Lúc này mọi người bốn xung quanh mới kịp phản ứng lại, hiện trường không ngừng vang lên tiếng nuốt nước bọt.

Trong lòng La Thuần không cho là đúng, loại phụ nữ tự nhận mình là thanh cao thì uy phong đó nên bị xóa bỏ, nếu không thì họ vẫn còn cho rằng bản thân mình là thiên hạ không đối thủ nữa ấy chứ.

Mọi người nhà họ Mạc đều giương mắt đờ đẫn, những người vừa nãy vẫn còn lớn tiếng giờ đều im lặng không nói một lời. Mạc Ngọc Khôn nhìn Mạc Ngọc Công nói: "Anh nói xem, bây giờ người ta có còn đủ tư cách làm khách quý của nhà họ Mạc chúng ta nữa không?"

"Việc này......" Mạc Ngọc Công không dám nói, những người khác cũng đều im lặng không phát ra tiếng, bọn họ tự nhận rằng phi đao của nhà họ Mạc là thiên hạ không đối thủ, nhưng bây giờ ở trước mặt La Thuần không có giá trị, đều ủ rũ thất vọng, than ngắn thở dài.

Cô Ba của Mạc Ngọc Khôn ra mặt nói: "Cho dù là cậu lợi hại, cũng không thể làm nhục người nhà họ Mạc chúng tôi ở trước mặt mọi người được, chúng tôi không chào đón cậu, cậu vẫn nên mau chóng rời khỏi đây đi."

La Thuần vỗ vỗ vai của Mạc Ngọc Khôn và nói: "Nhớ kĩ lời tôi nói, tương lai nhà họ Mạc chỉ có một mình cậu là có trình độ phi đao thâm hậu nhất."

"Cảm ơn." Sắc mặt Mạc Ngọc Khôn phức tạp, cậu ta không thể trái với ý nguyện của gia tộc, chỉ có thể âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, sau này sẽ phải khổ luyện phi đao, xứng đáng với sự chỉ bảo dạy dỗ của La Thuần.

Trương Kiến Quốc mừng vui thanh thản nói: "Thế này mới đúng chứ, nhà họ Mạc đều là người thông minh." Nhìn La Thuần nói: "Mặc dù kỹ thuật phi đao của cậu không tồi, nhưng đối với tôi mà nói cũng vô dụng, cậu vẫn nên ngoan ngoãn giao người phụ nữ này ra đây đi. Hay là đợi tôi đánh gãy chân của cậu, bắt cậu khấu đầu gọi ông nội nữa?"

Mạc Ngọc Khôn ở phía sau nhắc nhở: "Mọi người cẩn thận, thân pháp của anh ta rất lợi hại, phi đao rất khó phóng trúng người anh ta."

"Tiểu tử có chút hiểu biết." Trương Kiến Quốc vẻ mặt đắc ý, khoanh tay nói: "Tôi cứ đứng ở đây, cậu có thể sờ được vào gấu áo của tôi thì xem như như tôi thua!"

Vừa nói dứt lời, Đồ Long đã biến mất tại chỗ, lại đã xuất hiện ngay phía sau lưng Trương Kiến Quốc, một cái tát dữ tợn khiến ông ta ngã xuống đất, lại trở về bên cạnh La Thuần.

Cả quá trình chỉ bằng thời gian nháy mắt, thậm chí rất nhiều người căn bản là còn không nhìn thấy Đồ Long ra tay, chỉ thấy Trương Kiến Quốc đột nhiên ngã nhào xuống đất, không dấu nổi sự kinh ngạc.

Trương Kiến Quốc lại còn kêu la hoảng hốt giống như gặp ma: "Kẻ nào? Là kẻ nào ngấm ngầm đánh lén tao vậy chứ?"

Ánh mắt nhắm vào người La Thuần, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, nói: "Không lẽ nào cậu là đệ tử của giáo phái Nam Truyền Ngự Quỷ ư? Cậu dám dùng quỷ thuật đối phó tôi? Nói cho cậu biết, tôi không sợ!"

Đồ Long vân vê cú đấm và nói: "Cũng được, hôm nay tôi sẽ dạy cho ông biết thế nào gọi là thân pháp!"

Bất thình lình xông ra ngoài, một đấm đánh Trương Kiến Quốc bay ra ngoài, cả người Trương Kiến Quốc bay ra xa hơn mười mét, nhưng trong tích tắc Đồ Long lại đã xuất hiện ở phía sau lưng ông ta, một chân đạp ra, Trương Kiến Quốc kêu gào thảm thiết một tiếng, bay lên cao, trong nháy mắt Đồ Long lại xuất hiện trong không trung cao vút, từ trêи cao dẫm lên đầu Trương Kiến Quốc ép xuống dưới đất.

Người ở gần xa đều nhìn thấy cảnh tượng này, kinh ngạc nói: "Chuyện gì vậy? Người này biết biến thân ư? Mẹ nó chứ đây là tốc độ gì vậy?"

Trương Kiến Quốc bị đánh cho bất tỉnh nhân sự, nằm dưới đất không động đậy, trong miệng không ngừng học máu ra, cũng không biết là đã chết chưa.

"Đồ Long! Mày còn dám lộ diện ư?"

Vào lúc mọi người đang kinh ngạc tán thán, từ xa một tiếng hét lớn vọng đến, những người có mặt ở đây đều không thể không kinh ngạc, sợ đến nỗi đã phải lùi lại phía sau mấy bước, lớn tiếng kêu lên: "Thì ra anh ta chính là Đồ Long!"

La Thuần không biết rằng Đồ Long ở khu vực này lại có danh tiếng lớn như vậy, nhìn về phía xa, thấy phía đó có trêи trăm người đang hùng dũng bước đến, dẫn đầu là một người đàn ông để râu dài, mặc bộ quần áo người dân tộc thiểu số của Tây Vực vô cùng đặc sắc, trêи đầu còn quấn vải trắng.

Rất nhiều người lại lùi về phía sau một lần nữa, thì thầm bàn tán: "Đây chính là đại hộ pháp Tô Lí Đường của hội Hồ Thánh."

Nghe đến ba chữ hội Hồ Thánh, rất nhiều người đều đã thay đổi sắc mặt, hiện trường im ắng không một tiếng động, rõ ràng là không có ai dám lên tiếng.

Đồ Long quay đầu lại nhìn Tô Lí Đường và nói: "Tôi đâu có quen biết anh."

Tô Lí Đường cười và nói: "Tao biết mày là được rồi, mày nhận tiền tài của Hồ Thánh hội bọn tao nhưng không làm việc, lại còn đưa kẻ phản bội của Hồ Thánh hội bọn tao đi, là có mưu mô gì?" Hắn ta lại nhìn về phía Tô Kỳ, thương xót nói: "Lẽ nào những lời thề của cô trước mặt hội Hồ Thánh ngày hôm đó cô đều quên rồi sao? Tôi rất xem trọng cô, tiếc là......cô lại làm kẻ phản bội, tôi chỉ có thể bắt cô về cống nạp cho Hồ Thánh đại nhân thôi!"

Trong lòng Tô Kỳ khẽ run sợ, nắm chặt lấy con dao găm ở ngang hông, nếu như lát nữa bản thân bị bắt, cô ta sẽ lập tức tự sát, tuyệt đối không để bị bọn chúng đem về làm nhục.

Sắc mặt Đồ Long lạnh lùng nói: "Hội Hồ Thánh các người cũng thú vị đấy chứ, người của mình không có tài cán gì, lại đi đổ tội lên đầu người khác."

"Mày đang coi thường hội Hồ Thánh bọn tao ư?" Tô Lí Đường chậm rãi bước về phía Đồ Long.

Đồ Long cười nhếch mép nói: "Không nói đến việc coi thường, chỉ là tôi cảm thấy hội Hồ Thánh là thứ rác rưởi, đến tư cách để tôi coi thường cũng không có."

"Ngông cuồng!" Tô Lí Đường nổi giận, đột nhiên nổi điên, giơ tay lên đánh về phía Đồ Long.

Kình khí mãnh liệt trong chớp mắt cuộn lên vô số bụi cát, cơ chế vận hành của nội khí khóa chặt Đồ Long, khiến anh ta muốn tránh cũng không tránh được.

Đồ Long hơi lộ vẻ kinh ngạc, kình khí của Tô Lí Đường dường như bao phủ hết cả đất trời, khiến anh ta có cảm giác bất luận anh ta có chạy trốn đến chỗ nào đi nữa cũng đều sẽ gặp phải cú đấm này, nếu là trước kia thì anh ta tuyệt đối sẽ không tránh được, nhưng bây giờ có sự hỗ trợ của hai đôi giày ống, anh ta nhanh như gió, trong chớp mắt đã biến mất tại chỗ, hai cú đấm đấm vào giữa lưng của Tô Lí Đường.

Tô Lí Đường cũng bị kinh ngạc, nhưng hắn ta ứng biến cực kỳ nhanh chóng, quay người lại đánh trả Đồ Long một cái.

Dù là vội vã ứng phó, không sử dụng hết toàn bộ sức mạnh, nhưng vẫn chống đỡ ngang sức ngang tài với Đồ Long.

Mặc dù tốc độ của Đồ Long rất nhanh, nhưng cuối cùng công lực lại thua kém hơn, biết rằng dù có thế nào đi nữa cũng không đánh lại hắn ta, trong lòng đã nảy sinh ý định rút lui.

Lúc này phía xa trong không trung vang lên tiếng ầm ầm, một chiếc trực thăng đang bay đến, trong lòng Đồ Long dậy lên cảm giác có nguy hiểm, tung người nhảy vọt đi, đất cát tung tóe tại chỗ, kèm theo lỗ đạn to bằng cú đấm lớn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-173)