Vua Đông Bắc hiện thân
← Ch.091 | Ch.093 → |
La Thuần chỉ liếc qua một cái đã nhìn ra được đây là súng bắn tỉa công phá với uy lực rất lớn, nếu Đồ Long mà bị bắn trúng, có lẽ là không giữ được cái mạng này.
Tô Lí Đường cười ha ha và nói: "Mày có nhanh hơn thế đi nữa cũng có thể làm gì được chứ? Nhanh hơn cả đạn ư?"
Nếu như không có Tô Lí Đường ở bên cạnh nhìn trừng trừng, thì Đồ Long hoàn toàn có thể ung dung thoải mái tránh né viên đạn, nhưng hai yếu tố kết hợp lại nên anh ta chỉ có thể bỏ trốn mất dạng thôi.
"Nếu mày đã dùng đến vũ khí nóng, vậy thì chúng ta có duyên sẽ gặp lại nhau sau vậy." Bóng dáng Đồ Long biến mất tại chỗ, chuẩn bị chạy thoát thân, nhưng từ phía xa tiếng súng vang lên, một viên đạn ngắm bắn hết sức chuẩn xác đang ngắm về hướng bỏ trốn của anh ta, suýt nữa là bắn xuyên qua đầu anh ta rồi.
Đối phương là một cao thủ dùng súng!
Đầu tiên là Đồ Long nhận thấy được cảm giác nguy hiểm cận kề, máy bay trực thăng đã bay đến trong khoảng cách trăm mét, trêи máy bay có hai tay lính bắn tỉa, trong phạm vi khoảng cách này, đối phương hoàn toàn có thể khóa chặt đường thoát thân của mình.
Lúc này Tô Lí Đường đã đuổi đến nơi, hét lớn: "Chịu chết đi!"
Hai cú đấm phong tỏa hết tất cả đường lui của Đồ Long, Đồ Long thầm than khổ, trêи trời có súng bắn tỉa uy hϊế͙p͙, chỉ cần anh ta dám lùi lại phía sau nửa bước, lập tức sẽ bị bắn trúng, cho dù có không bị bắn trúng, thì chỉ cần dừng lại một lúc, cũng đủ để khiến Tô Lí Đường giết chết anh ta một trăm lần rồi.
Trong tình cảnh này, anh ta chỉ có thể giơ nắm đấm lên liều mình.
Ưu thế của anh ta là tốc độ, công lực thì thua xa Tô Lí Đường rất nhiều, bốn cú đấm của hai người giao nhau, Đồ Long bị đánh đến phụt máu lùi lại phía sau, hai viên đạn trêи bầu trời bay đến, bắn thẳng vào hai đùi của Đồ Long, chỉ cần đánh gãy được một chân, thì anh ta chỉ có thể để mặc người ta xâu xé rồi.
Đến Tô Lí Đường cũng đã không đánh nữa, cho rằng Đồ Long đã là vật nằm trong túi rồi, không ngờ rằng, trong không trung hai tiếng tinh tinh vang lên, hai viện đạn đó lại bị hai thanh phi đao phóng trúng, bắn rơi xuống đất.
Cảnh tượng này vừa đúng lúc Mạc Ngọc Thanh vừa thay xong quần áo đi ra ngoài thì nhìn thấy, cô ta kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng, phi đao phóng trúng đạn, những truyện như vậy cô ta chỉ được nghe qua lời kể của ông nội mà thôi, không ngờ rằng hôm nay lại tận mắt nhìn thấy. Vốn dĩ cô ta còn tồn tại suy nghĩ trả thù La Thuần trong đầu, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này thì trực tiếp tuyệt vọng, e là dù có luyện thêm mười năm nữa đi chăng nữa thì cô ta cũng không chắc có thể thắng được đối phương.
Sắc mặt Tô Lí Đường u ám nhìn về phía La Thuần: "Nhà họ Mạc ở Phổ Bắc bọn mày có ý gì? Muốn can thiệp vào chuyện của hội Hồ Thánh tao ư?"
Cô Ba của Mạc Ngọc Khôn vội vàng thanh minh: "Không phải đâu, hắn ta không phải là người của nhà họ Mạc chúng tôi!" Liền kéo các hậu bối của nhà họ Mạc cùng lùi hết ra, để La Thuần và Tô Kỳ ở lại khoảng trống.
Lúc này La Thuần mới phản ứng lại, bản thân đã thay đổi gương mặt, cái tên Tô Lí Đường này rõ ràng là không nhận ra.
"Mày là kẻ nào?" Tô Lí Đường lại thăm dò La Thuần một lần nữa, trong đầu đang suy nghĩ rằng, người chơi phi đao rất lợi hại, ngoài cái lão già đó của nhà họ Mạc ra thì thật sự không còn người nào khác có thể làm được, không lẽ nào là cái lão già nhà họ Mạc đã luyện võ đến cực đỉnh, có thể cải lão hoàn đồng ư?
"Người thanh niên, tôi khuyên cậu vẫn là đừng nên can thiệp vào chuyện của Hồ Thánh hội chúng tôi, nếu không thì sẽ chỉ có đường chết thôi." Tô Lí Đường không muốn thêm phiền toái, nhẫn nại khuyên nhủ.
La Thuần chẳng màng tới, khoát tay với Đồ Long và nói: "Lại đây đi."
Đồ Long bò dậy, vừa đi được hai bước, hai người trêи trực thăng lại nổ súng lần nữa.
La Thuần liền phóng năm thanh phi đao ra, trong đó hai thanh bắn bay viên đạn, hai thanh khác bắn súng bắn tỉa của đối phương biến thành thanh sắt phế, thanh cuối cùng phóng về phía Tô Lí Đường, ép hắn ta không thể không quay người lại tự cứu lấy mình, Đồ Long được giải vây, trong chớp mắt đã đến bên cạnh La Thuần, thở dài một hơi và nói: "Tôi lại nợ anh một mạng nữa."
Tô Lí Đường giận dữ nói: "Tiểu tử, hôm nay mày chết chắc rồi." Tung người nhảy lên, giơ tay lên đánh về phía La Thuần, lần này hắn ta dùng hết toàn bộ sức lực, đất cát trêи đất đều bị thổi bay bụi mù, giống như một trận vòi rồng tấn công về phía La Thuần vậy.
Mọi người bốn xung quanh đều cảm thấy gió mạnh tạt vào mặt, giống như dao cắt, có vài người võ công kém thì vừa bò lăn vừa bò lùi lại phía sau, run rẩy nói: "Đây chính là sức mạnh của cường giả Không cảnh ư? Đáng sợ quá!"
"Chẳng phải là tên tiểu tử này chết chắc rồi sao?"
Rất nhiều người đều bắt đầu thương hại La Thuần, bọn họ không tin người thanh niên tuổi trẻ măng này có thể chống đỡ được một đòn mạnh liệt như vậy của cường giả Không cảnh.
Đùng đoàng!
Âm thanh giống như tiếng sét đánh vang lên, rất nhiều người nhìn thấy trong bụi đất lại có sấm sét lóe lên thật, Tô Lí Đường liền bay ngược ra ngoài, ôm lấy lồng ngực đột nhiên nôn ra ngụm máu, chỉ vào La Thuần kinh hãi nói: "Mày...... Mày...... Mày chính là tiểu Lôi Thần La Thuần!"
Lôi Thần của Bành Thành thành danh từ lâu, không thể nào trẻ như vậy được, trêи đời này ngoài La Thuần ra, còn ai có thể phát ra loại nội kình sấm sét như vậy.
"Hắn ta chính là cái tên La Thuần ở Hà Đông?"
Vô số người kinh ngạc kêu lên, La Thuần, cái tên gọi này trong chớp mắt cuốn gọn cả cái Lop Nur, đám người như nước thủy triều xông đến, vây chặt kín lấy La Thuần.
Có một người trung niên mặc cái áo khoác dài bước ra nói: "Tô lão huynh, anh không nhìn nhầm đấy chứ, tôi đã từng nhìn thấy ảnh của La Thuần, hắn ta không phải dáng vẻ như vậy, người này trẻ quá rồi."
Tô Lí Đường nói: "Tôi không nhìn nhầm được, hắn ta biết phi đao, lại còn biết nội kình sấm sét cổ quái này nữa, không phải hắn thì còn là ai được chứ, chắc chắn là hắn ta đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi, muốn trốn tránh chúng ta."
"Thế cũng đúng đấy." Người trung niên này cười và nói: "La Thuần, dù sao cậu cũng là người của quốc gia rồi, thì đừng làm nhiễu loạn chuyến này nữa, tôi khuyên cậu mau chóng về nhà xem sao, nói không chừng bây giờ nhà họ Diệp sớm đã lộn xộn rồi."
"Ông là Trương Đức?" La Thuần nghe thấy giọng điệu Đông Bắc của ông ta, nói chuyện lại kiểu ngữ khí như vậy, lập tức liên tưởng đến Vua Đông Bắc.
Trương Đức cười hà hà và nói: "Cậu quả nhiên là La Thuần, giao bản đồ kho báu ra đi, chúng tôi sẽ giữ cho cậu được toàn thây, đến đây ngày hôm nay có ít nhất hơn mười cường giả, mấy trăm tông sư thiên cảnh, cậu chạy không thoát đâu."
La Thuần nhìn đầu người kín mít dày đặc bốn xung quanh, rất nhiều người nóng lòng muốn thử, ném cho Đồ Long một viên thuốc, thì thầm: "Viên thuốc này có thể tạm thời áp chế vết thương của cậu, đợi lát nữa nhân lúc loạn lạc cậu dẫn theo Tô Kỳ đi, ngoài ra tôi nhờ cậu một chuyện nữa, đến thủ đô tìm đến hội võ thuật Tinh Hà, bảo vệ tốt người thân của tôi."
"Thế thì tốt nhất là anh phải sống sót trở về." Đồ Long há miệng nuốt viên thuốc xuống, ôm chặt lấy eo của Tô Kỳ, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
La Thuần đưa tay chà lên trêи hồ lô, hai tay trái phải tạo hình cung, mọi người chỉ thấy hai vạch màu bạc bắn vào đám đông, có vô số người kêu la thảm thiết chết tại chỗ.
Mạc Ngọc Thanh một lần nữa bị kinh động, phi đao của La Thuần liên tục phóng ra mấy chục thanh, tưởng chừng như còn lợi hại hơn cả súng máy, dưới sự so sánh, thì Cửu tinh liên châu của nhà họ Mạc tưởng chừng như chỉ là tép riu mà thôi.
"Muốn có bản đồ kho báu thì đi theo tôi nhé!"
Phi đao trước mặt mở đường, La Thuần đi theo phía sau, trong quá trình chạy trốn hai tay không ngừng phóng phi đao ra, dường như đếm không hết có bao nhiêu phi đao được phóng ra, người chặn ở trước mặt nếu phản ứng nhanh thì còn có thể tránh được, phản ứng chậm thì trực tiếp bị đâm xuyên qua người, lập tức có hơn mười mấy người đã chết.
Mắt nhìn thấy La Thuần liền muốn bỏ chạy, trong đám đông đột nhiên phát ra một tiếng hét lớn: "Tránh hết ra!"
Một người đàn ông cơ thể cường tráng như gấu xông ra, trong tay xách cái khiên bảo hộ hình tròn làm từ thép không gỉ, mặt khiên trơn bóng như gương, bên trêи còn quét dầu, tất cả phi đã phóng trúng khiên bảo hộ đều trơn trượt đi, một lần nữa đám đông lại hình thành thế bao vây, nhóm Tô Lí Đường, Trương Đức và hơn mười cường giả không cảnh cuối cùng cũng đuổi đến nơi.
"Nằm xuống cho tao!" Trương Đức tấn công từ phía sau, cú đấm mãnh liệt khiến không khí đều trở nên cong vẹo, vô số người có mặt tại đây biến sắc.
← Ch. 091 | Ch. 093 → |