Sự uy hiếp của Trương đại thiếu gia
← Ch.078 | Ch.080 → |
"Không có hứng!"
Diệp Băng Bồng trợn mắt nói: "Hai người đẹp sau lưng anh xinh đẹp như vậy anh cùng chơi với họ đi, đã ăn trong bát lại trông trong nồi, đừng cho rằng tôi không biết anh có ý đồ gì."
Trương Triệu Long móc ra một chiếc quạt từ chỗ hông, xòe ra, phe phẩy vài cái và nói: "Trương Triệu Long tôi ở Đông Bắc thích nhất là kết bạn, ai ai cũng biết, mấy vị chắc không phải đang nghĩ tôi có ý đồ xấu đấy chứ?"
Dương Hải Quân khuyên giải: "Băng Dung, em nghe lời Long thiếu gia đi, người ta ở Đông Bắc có thế lực lớn, chọc không nổi đâu."
Diệp Băng Bồng cười lớn nói: "Cười chết mất, còn có người mà anh rể tôi không chọc nổi ư, anh ta có thế lực lớn ở Đông Bắc, đến thủ đô thì phải ngoan ngoãn đi, không biết phép vua thua lệ làng à?"
Trương Triệu Long cũng không tức giận, mỉm cười nói: "Các cô là người nhà họ Diệp ở thủ đô nhỉ, tôi đã từng nghe nói danh tiếng của bốn đại gia tộc, lần này tôi đến là để thăm hỏi bốn đại gia tộc, nhà họ Diệp các cô tôi cũng sẽ đến, dù sao sớm muộn gì cũng phải gặp mặt, hôm nay nói chuyện trước không phải tốt hơn sao?"
"Không có hứng!"
Diệp Băng Dung không đủ nhẫn nại chèo kéo tiếp với những người này, kéo La Thuần đi vào bên trong, hai người đẹp phía sau Trương Triệu Long đã đứng ra, thách thức: "Long thiếu gia chúng tôi mời khách còn chưa bao giờ không thành công đâu, nhà họ Diệp nhỏ bé các người, cũng dám đối đầu với công tử của Vua Đông Bắc ư?
Diệp Băng Bồng không kiên nhẫn nói: "Vua Đông Bắc cái cóc khô gì, thật quê mùa, chưa nghe qua, cút nhanh!"
Hai người đẹp kia tức giận hét: "Dám sỉ nhục Vua Đông Bắc, cô muốn chết!"
Hai người bước lên muốn tát Diệp Băng Bồng, Lý Thanh Lôi phía sau đột nhiên xuất hiện, bàn tay của hai người đều vỗ lên người Lý Thanh Lôi, cánh tay tê rần đến đau nhói, một người kinh ngạc nói: "Tông sư Hoành Luyện?"
Người còn lại cười lạnh nói: "Xem như anh xui xẻo, võ công của chúng tôi vừa vặn là khắc tinh của võ công Hoàng Luyện."
Ngón tay xoắn thành hình mũi tên, hung ác tấn công trêи phần bụng của Lý Thanh Lôi.
Lý Thanh Lôi cứng rắn chống cự hai chưởng này, đau tới suýt chút nữa kêu ra tiếng, trong lòng nghĩ hai người đàn bà này thật đủ mạnh, sức mạnh chưởng trực tiếp đâm vào thịt.
Hai người kia giật mình, lại tiếp tục tấn công đến.
Đường Hiệp lặng lẽ vòng ra phía sau, thanh kiếm mỏng màu đen nhằm ngay sau lưng của một người trong đó đâm tới, Trương Triệu Long tức giận nói: "Tiểu tử ác độc!" Rồi anh ta ra chưởng đánh mạnh phía bụng dưới của Đường Hiệp, Đường Hiệp sớm đã lắc mình tránh xa, biến mất trong đám người.
Cậu ta ra ngoài trước giờ đều là xuất thần nhập quỷ, mỗi lúc cần mới xuất hiện, một đòn không trúng thì lập tức rút lui.
Lý Thanh Lôi túm chặt hai người đẹp đó ném ra ngoài, vỗ vỗ tay nói: "Hai cô yếu như sên, chịu không nổi một đòn."
Trương Triệu Long lạnh lùng nói: "Lĩnh giáo rồi, hẹn ngày mai gặp lại!"
Dẫn hai người đẹp đó rời đi, Dương Hải Quân đau lòng nhức óc, chỉ tay mặt Diệp Băng Dung nói: "Lần này em gây họa lớn rồi! Vua Đông Bắc dễ chọc thế sao!" Vội vã tung ta tung tẩy chạy theo Trương Triệu Long.
"Xí, chó giữ nhà!" Diệp Băng Bồng nhổ một bãi nước bọt, toét miệng chửi: "Vua Đông Bắc cái cóc khô gì, tôi thấy là tên đại ngốc Đông Bắc thì có!"
Lý Thanh Lôi nói: "Tôi đúng là đã láng máng nghe nói danh tiếng của Vua Đông Bắc, nghe đâu là Hoàng đế dưới lòng đất ở khu vực Đông Bắc, hắn ta vốn dĩ là cao thủ của Không Cảnh đỉnh cao rồi, người dưới quyền đều chiêu mộ toàn bộ tông sư Thiên Cảnh của toàn Đông Bắc, có khoảng bảy tám chục người, ai cũng không dám động hắn ta."
"Không phải chỉ thế thôi đâu!" Lộ Tinh vẫn luôn đi phía sau nói: "Ở cuộc họp gia tộc tôi từng nghe nói danh tiếng của Vua Đông Bắc- Trương Đức, nghe đâu Trương Học Uy bố của hắn ta mới thật sự lợi hại, danh tiếng của Vua Đông Bắc chính là do hắn ta xông xáo mà có, Trương Đức con trai hắn ta có chút mưu lược, chiêu mộ các cao thủ của toàn Đông Bắc, lại còn quan hệ qua lại với các nước xung quanh, thế lực ở Thủ đô chúng ta trêи cơ bản là không thể chen chân, nếu như cứng chọi, bốn đại gia tộc chúng ta bắt tay cũng chưa chắc đấu lại hắn."
"Lợi hại như vậy sao?" Diệp Băng Bồng líu lưỡi, liếc trộm La Thuần nói: "Anh rể, em đã gây họa rồi phải không?"
La Thuần cười nhạt nói: "Người không đụng đến ta, thì ta không đụng đến người, việc gì bận tâm nhiều thế, chúng ta chơi vui vẻ là được, hôm nay anh mời."
Mấy người bước vào một phòng riêng lớn nhất câu lạc bộ, Lý Thanh Lôi nói: "Sao không nhìn thấy tam sư đệ, thằng nhóc này suốt ngày xuất quỷ nhập thần."
Ngao Chấn cười nói: "Tôi để cậu ấy ra ngoài canh chừng. Cậu ấy không thích nơi như này, tôi đã sắp xếp mấy người để cậu ấy bí mật kiểm tra xung quanh chúng ta rồi, tên nhóc này còn rất vui ấy."
Lộ Tinh nhắc nhở: "Anh phải gọi người ra là nhị sư huynh."
"Ha ha, dù sao thì cậu ấy cũng không nghe thấy." Ngao Chấn tỉ mỉ quan sát cảnh vật chung quanh nói: "Đến những nơi như này phải cẩn thận nhất, rất dễ để người nhân cơ hội đi vào, tôi nghe nói sư phụ chọc phải một tổ chức sát thủ gọi là Dạ Sát, mọi người đều phải cẩn thận một chút, tiểu sư muội càng phải bảo vệ theo bên cạnh sư mẫu."
"Cái này lại không cần anh phải nhắc nhở." Lộ Tinh trợn trừng mắt, cô ta không thích bị người sai khiến, đương nhiên ngoại trừ La Thuần.
Ngao Chấn nhún nhún vai, không hề để ý, cậu ta đã quá hiểu rõ tính tình của tiểu sư muội này.
Mọi người chơi đến buổi tối mới kết thúc, mối quan hệ đều đã quen thuộc hơn rất nhiều, tối nay La Thuần ở bên Diệp Băng Dung, lúc buổi trưa mới dậy, vừa ra ngoài thì gặp báo cáo của Lý Thanh Lôi, nói rằng Trương Triệu Long đến cửa xin gặp.
Diệp Thái và La Thuần tiếp đón anh ta ở phòng khách.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi." Trương Triệu Long mỉm cười chào hỏi La Thuần, lại nói: "Xin chào Diệp tiên sinh, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu."
"Ngồi đi." Diệp Thái xua xua tay nói: "Tôi nói chuyện không thích vòng vo, có chuyện gì cứ nói thẳng, chúng ta đều đừng lãng phí thời gian."
"Diệp tiên sinh thẳng thắn." Trương Triệu Long cười cười, nghiêm mặt nói: "Chắc hẳn Diệp tiên sinh cũng hiểu tình hình hiện nay, thời đại vũ khí nóng lan tràn, không gian sinh tồn của gia tộc tập võ chúng ta rất nhỏ, gần đây lại nghe nói chính quyền muốn ra tay áp chế người tập võ, chúng ta phải bắt tay với nhau, cùng ứng phó mới được."
"Như thế à? Chúng tôi không có hứng, mời tự nhiên." Diệp Thái đứng dậy muốn tiễn khách.
Sắc mặt Trương Triệu Long khó coi nói: "Đây là ý của bố tôi, ông ấy không muốn trơ mắt nhìn bốn đại gia tộc các ông bị chính quyền xóa sổ, gần đây tôi nghe nói ở Hà Đông có "Tiểu Lôi Thần La Thuần", hình như là người của chính quyền, chúng ta vẫn không biết có bao nhiêu người đang trốn trong tối muốn tiêu diệt các gia tộc tập võ chúng ta đâu!"
La Thuần cười nói: "Thật ngại quá, tôi chính là La Thuần!"
"Anh ư?" Sắc mặt Trương Triệu Long kinh ngạc, chỉ vào hai người nói: "Hóa ra anh và nhà họ Diệp là một giuộc!"
Anh ta đờ ra một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Hay là vậy đi, La tiên sinh, anh cùng tôi đi Đông Hải một chuyến, nói với bố tôi tổ chức của các anh còn có những người nào, đến lúc đó có thể xem như là lập công lớn, nhà họ Trương chúng tôi sẽ không đối xử tệ với anh, nếu không nhà họ Diệp các anh sẽ trở thành mục tiêu công kϊƈɦ, không có kết cục tốt đẹp đâu."
Diệp Thái cười lạnh nói: "Tôi thấy chính là nhà họ Trương cáccậu lòng muông dạ thú có ý đồ xấu, mọi người yên phận làm ăn đàng hoàng chân chính, chính quyền sao lại phải ra tay, chỉ có những gia tộc tập võ có ý đồ xấu mới trở thành mục tiêu bị diệt trừ tận gốc, trở về nói với Trương Đức, tốt nhất nên bớt bớt lại một chút đi, nếu không các người cũng không có kết cục tốt đẹp đâu."
"Vậy các ông cứ đợi đấy, không biết tốt xấu!" Trương Triệu Long hừ một tiếng, phẩy tay áo rời đi.
← Ch. 078 | Ch. 080 → |