← Ch.05 | Ch.07 → |
Chuyển ngữ: Tuyết Liên
"Anh nói là Hắc Dao mà? Sao anh lại mang về là Hắc Tĩnh?" Đông Phương Tuyệt Thế khó hiểu trừng mắt nhìn Đông Phương Thiên Kiêu ánh mắt đầy tràn ngập nghi hoặc.
"Hiện tại đừng hỏi." Đông Phương Thiên Kiêu ngủ liên tiếp 3 ngày 3 đêm tinh thần còn chưa hồi phục vừa mệt lại vừa đói vùi đầu vào bàn ăn lười không muốn nói gì cả.
"Càng kì lạ là Hắc Tĩnh cũng là nữ nhân." Đông Phương Phong Hoa cũng thật kinh ngạc.
Lúc trước khi gặp mặt thấy người này có chút kì quái, ngang ngược, ♓_ⓤ𝖓_🌀 𝐡ă𝖓_𝐠 giờ ngoài dự đoán lại là 1 cô gái.
"A! Khó trách tôi luôn cảm thấy nàng rất giống nữ nhân...... Thì ra mắt mình không có vấn đề......" Triệu Mộ Hiền tựa vào bàn giật mình. Cô luôn có 1 tật xấu là không thể nam nhân đẹp với nữ nhân đẹp, nam nữ không phân biệt nổi. Hiện tại nàng có thể khẳng định cái sự việc nam nữ khó đoán kia có kết quả, ít ra cũng nhìn đúng được 1 người.
"Thiên Kiêu vậy Hắc Dao đâu? Em không phải nói cô ấy là 𝖑ℹ️-п-h h-ồ-𝖓 thợ gốm chuyển thế vì sao lại không mang nàng ta trở về?" Đông Phương Phong Hoa cảm thấy không đúng lắm, không chỉ là việc bắt cóc kia không thích hợp lại ngay cả kẻ luôn 𝐡.υ.ⓝ.g ♓ă.ռ.🌀 như Thiên Kiêu cũng có gì đó lạ lạ
Ba ngày trước Đông Phương lang mang hắn về trên người đầy 〽️á*ⓤ, và Hắc Tĩnh đang hấp hối trở lại Đông Phương gia, và hắn còn rất hung dữ không cho phép ai động vào người Hắc Tĩnh, hay qua đó xem. Lại còn mắng bọn Thập Nhất đến quá chậm. Chính bản thâm mệt đứt hơi, lại còn xem bố trí thoả đáng cho Hắc Tĩnh chờ cô ta qua cơn nguy hiểm mới bằng lòng nghỉ ngơi.
Thật không bình thường! Rất không bình thường!
"Đúng vậy! Người chúng ta cần là Hắc Dao cũng không phải là Hắc Tĩnh 1 phần tử k𝖍ủ-ⓝ-ɢ 𝖇-ố nguy hiểm này." Triệu Mộ Hiền đã bị Hắc Tĩnh bắt 1 lần nên nàng rất sợ.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Hắc Tĩnh mới là người chúng ta muốn tìm?" Đông Phương Tuyệt Thế lại hỏi.
"Ai! Các con chờ một chút cho Thiên Kiêu ăn bữa cơm ngon lành đi." Đông Phương phu nhân nói.
Đông Phương Thiên Kiêu vẫn một mạch ăn trầm mặc không nói gì.
Trên thực tế hắn giờ phút này thật sự không muốn trao đổi đề tài này.
Nhưng Đông Phương Phong Hoa lại không buông tha cố ý tiếp tục nói:
"Mẹ à! Chuyện này rất quan trọng nếu Hắc Tĩnh không phải người chúng ta vậy không cần thiết để cô ta ở đây, lại càng không nên lãng phí tiền thuốc thang....."
Đông Phương Thiên Kiêu mặt nhăn lại, buôn đũa xuống bàn cầm lấy khăn ăn lau miệng không kiên nhẫn nói:
"Chính em cũng không biết Hắc Dao hay Hắc Tĩnh ai mới là hồn vị thợ gốm kia trú ngụ. Bởi vì cả 2 đều xuất hiện ở nơi đấu giá và cùng mang bình Hà Khẩu mĩ nhân đi. Lúc trước em tưởng Hắc Tĩnh là nam nên mới nhận định là Hắc Dao, sau lại phát hiện người kia là nữ......"
"Cho nên chiếu theo lời vị sư thúc nhỏ của Lỗ nói thì Hắc Tĩnh và Hắc Dao 1 trong 2 là người có hồn vị thợ kia?." Đông Phương Phong Hoa tiếp lời.
"Đúng vậy."
"Vậy em vì sao chỉ mang Hắc Tĩnh trở về?"
"Bởi vì lúc ấy tình huống nguy cấp chỉ có thể cứu được 1 người."
"Vậy em vì sao cứu là Hắc Tĩnh mà không phải là Hắc Dao?" Đông Phương Phong Hoa lại hỏi.
Mặt Đông Phương Thiên Kiêu trầm xuống lạnh như băng.
"Vì sao hả Thiên Kiêu!" Đông Phương Phong Hoa vẻ mặt tươi cười nhưng toát lên khí thế ép người.
Vì sao? Vì sao chuyện gì cũng phải có lý do? Vì sao mọi người đều hỏi vì sao?
Mắt Đông Phương Thiên Kiêu trừng lại đang muốn nói vài câu nhưng lúc đó Thập Nhị vội vàng chạy vào cấp báo:
"Nhị thiếu gia! Hắc Tĩnh đã tỉnh lại, hơn nữa đang nổi nóng......"
Hắn rùng mình lập tức đứng dậy:
"Để ta đến xem."
Thấy vẻ mặt hắn nóng vội Đông Phương Phong Hoa khuôn mặt tươi cười dần dần ảm đạm đi, mặt ưu tư
Triệu Mộ Hiền quay đầu khó hiểu nói:
"Kỳ quái! Nhìn em anh có vẻ rất lo cho Hắc Tĩnh thì phải?"
"Ai! Bởi vì nó cũng giống anh......" Đông Phương Phong Hoa dịu dàng vén sợi tóc mềm của nàng nói nhỏ, hắn lúc đó cũng rất khổ sở nên có thể hiểu được hành động không tên của Thiên Kiêu!
"Hả?" Cái gì giống? Đây là ý gì? Triệu Mộ Hiền nhìn Đông Phương Phong Hoa mặt lộ ra 1 dấu chấm hỏi to đùng.
Đông Phương Tuyệt Thế 2 hai hàng lông mày cong đẹp mặt ỉu xìu, oán hận nói thầm:
"Đang làm cái quái gì thế? Đừng có một lần nữa xảy ra chứ......"
"Cái gì lại một lần?" Triệu Mộ Hiền buồn bực hỏi lại chỉ nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Đông Phương Tuyệt Thế gian xảo, doạ nàng im luôn.
Đông Phương phu nhân vẫn lặng im không nói có chút đăm chiêu dọn dẹp bàn ăn.
Bóng đêm buông xuống, chiếc đèn nhỏ le lắt sáng ở sân nhà. Nhìn Đông Phương gia có chút u ám, an bình, chính là giờ phút này trong phòng riêng của từng cá nhân, lòng mỗi người như không bình lặng.
Đông Phương Thiên Kiêu đi nhanh theo cửa sau đường mòn, rồi dừng bước khuôn mặt tuấn tú trầm lặng từ khi rời khỏi nhà tới nơi ở Hắc Tĩnh lòng rất rối bời. Vì sao lại cứu Hắc Tĩnh? Vấn đề này kỳ thật lúc hắn vươn tay thì đã có đáp án.
Là người anh yêu......
Hắn không biết hắn có phải bị lời nói của vị sư thúc trẻ tuổi của Lỗ Mặc ảnh hưởng nhưng hắn thật sự có tình cảm với Hắc Tĩnh, hắn chỉ biết là trong nháy mắt hắn không hy vọng Hắc Tĩnh 𝒸●𝐡●ế●𝐭 ở trước mặt hắn. Nhưng nếu chẳng may hắn sai thì sao? Biết đâu Hắc Dao mới người giải trừ lời nguyền của Đông Phương gia thì nên làm cái gì bây giờ?
"Cút hết ra ngoài cho ta! Các ngươi đem ta nhốt tại nơi này làm gì? Vì sao cho ta mặc thứ quần áo 🌜·ⓗế·ⓣ tiệt này?"
Vừa ở cửa cũng có thể nghe thấy tiếng cô nàng hét lên, rất giận dữ. Bên hành lang hơn 30 thuộc hạ cúi đầu chào hắn, hắn mở cửa ra
"Đừng cho bất kì ai tiến vào."
Đông Phương Thiên Kiêu ra lệnh 1 câu rồi bước vào trong, nhưng vừa vào đã bị 1 cú đấm chớp nhoáng của Hắc Tĩnh chào đón. Nhưng rất nhanh tay đã bị tóm được, hắn nhìn chằm chằm nàng hơi khựng lại.
Hắn thích cô nàng này sao?
Lúc khi nhìn thấy cô gái này bị thương hắn rất nóng ruột như này có phải là thích không? Rồi lúc cận kề cái ⓒ*ⓗế*𝐭 vẫn cứu nàng có phải là thích không? Nếu như vậy hắn sẽ gặp phiền phức lớn phải không? Hắn đã từng nghĩ mình sẽ không yêu bất luận kẻ nào, cũng không nên động lòng vì sao lại động tâm với cô nàng nữ không ra nữ này?
Cô nàng này có gì tốt? Cá tính thì xấy, lại hung ác, bướng bỉnh, 𝖒-á-𝐮 lạnh, động tý là giơ tay giơ chân chẳng óc chút nào của phụ nữ......Chẳng đáng yêu như bao cô gái khác mà sao chẳng hiểu sao mình lại thích? Hắn tự thấy tức giận với chính mình, khi không đi chú ý 1 cô nàng q⛎-á-ï ◗-ị.
Nhưng ở phương diện nào đó mà nói cô ta có gì đó giống hắn......Chỉ tiếc là kẻ địch, bất luận cô gái này có phải hồn vị thợ gốm kia hay không thì mình và cô ta không thể đi đến đâu cả. Ai! Sớm thế để cô ta bị nước trôi đi luôn cho hắn đã buồn phiền...
"Cô làm cái gì?" Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt nàng đang giận dữ muốn giơ tiếp 1 nắm đấm lên
Hắn rất dễ dàng cầm cồ tay nàng cười lạnh:
"Thật tốt quá vẫn có thể đánh người có vẻ không có việc gì rồi!"
"Đúng! Ta tốt lắm cho nên mi tốt nhất lập tức thả ta ra ngoài đi." Nàng giận dữ nói.
"Tốt? Cô thật nghĩ là cô tốt lắm?" Hắn hừ nhẹ đột nhiên đẩy nàng một chút nhìn cô này đứng thẳng còn không xong, đã chưa lành vết thương hắn lập tức giữ chặt nàng, cười lạnh:
"Xem ra cô còn đứng còn không vững!"
Tuy rằng đã tỉnh lại lại còn dám giương nanh múa vuốt nhưng ít ra còn có tinh thần nhưng nhìn mặt tái nhợt 🌴_ⓗ_ở 𝐝_ố_𝐜 thì ít nhất phải nghỉ ngơi mười ngày hay nửa tháng may ra có thể phục hồi như cũ.
"Mi......" Người này đáng giận.
"Nghỉ ngơi nhiều đi như vậy đỡ lãng phí nguyên khí." Hắn hừ nói.
Trong lòng hơi nháo, là hắn đang quan tâm mình sao?
Không! Làm sao có thể? Không thể nào......
Lấy ra khẩu khí mạnh bạo mặc kệ trong lồng ռɢự_🌜 đang đập uỳnh uỵch, mắt nhíu lên, cảnh cáo:
"Mi tốt nhất nhanh thả ta ra nếu không Hắc Nguyệt Đường sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Hắn hai tay kéo nàng tới gần châm chọc nói:
"Tôi cứu cô đó! Hắc Nguyệt Đường đáng lý nên cảm kích vạn phần tôi mới đúng chứ nhỉ?"
Nàng lùi về phía sau, trừng mắt trong lòng hơi lăn tăn. Lúc nguy cấp đó hắn lại không cứu chị mình mà cứu mình, không hiểu hắn tốt hay có ý đồ gì khác?
"Mi...... vì sao cứu ta?" Nàng rất muốn hỏi rõ ràng.
"Cái gì?" Hắn nhíu mi, vẻ không hiểu.
"Vì sao...... không cứu chị ấy mà cứu ta?" Nàng nghĩ là hắn thích Hắc Dao.
Hắn đột nhiên đem kéo nàng tay để sau thắt lưng nàng thừa cơ đem nàng ôm vào trong lòng, kề sát mặt nàng khóe miệng khẽ nhếch:
"Cô thử nói xem?"
Nàng kinh hãi muốn lui về phía sau nhưng lại không thể động đậy, chỉ có thể nín thở, đề phòng:
"Chẳng lẽ mi muốn lợi dụng ta để không chế Hắc Nguyệt Đường?"
"Cũng được! Đề nghị này cũng không sai chỉ tiếc là hiện tại người mà Hắc Nguyệt Đường không phải là cô." Hắn tà ác giơ lên một chút cười mỉa.
"Cái gì?" Nàng ngẩn ngơ.
"Hắc Dao không 🌜ⓗ●ế●t, Miêu Võ đã cứu cô ta đem về Hongkong rồi, giờ phút này mọi người trong Hắc Nguyệt Đường đều nghĩ chính cô hãm hại chị mình, phản bội theo địch!" (L: chắc sắp rồi). Đây là tin tức mà sói của Đông Phương gia hôm qua lượm được. Thẳng thắn mà nói khi hắn vừa nghe được tin này cũng có chút giật mình tên Miêu Võ này lại phấn đấu quên mình nhảy xuống dòng chảy siết kia cứu Hắc Dao chứng tỏ զ●⛎@●п 𝖍●ệ của bọn họ không tầm thường tý nào?
"Hắc Dao...... không 𝒸h-ế-✝️?" Hắc Tĩnh vẻ mặt vui nhưng mắt lại lạnh lại.
"Sao thế? Nghe thấy chị mình không 🌜_ⓗế_𝐭 mà cô lại có vẻ không vui thì phải."
Nàng giương mắt trừng hắn không đáp
"Buông ra!"
"Chị của cô quả là không tầm thường?" Hắn dò hỏi.
"Không liên quan đến chuyện của mi." Của nàng sắc mặt càng trầm.
"Cũng khó trách mình bị chính chị ruột bắn bị thương, lại bị lôi xuống suối ai mà chẳng giận tức giận." Hắn hừ nói.
Mắt loé lên, nhìn hắn.
Hắn...... lại biết?
"Hắc Dao là giả vờ đi? Làm bộ trúng tà của Miêu Võ lại nửa đường vấp té, may cô phản ứng mau nếu không đã bị rơi xuống nước rồi...... Hừ! Cô ta chỉ là giả vờ, cô ta và Miêu Võ là đồng phạm."
Hắc Tĩnh trầm mặc không nói.
Không nghĩ người chị ôn hoà, dịu dàng, đáng yêu, luôn rất tốt với em mình. Thà để tay mình vấy Ⓜ️●á●υ chứ cũng không muốn chị mình bị lôi kéo vào tranh chấp ... vậy mà lại nhẫn tâm ra tay bắn mình, vì sao? Vì sao muốn 𝐠❗ế_т mình?
Đông Phương Thiên Kiêu nhìn khuôn mặt đang tái nhợt, băn khoăn của cô nhóc này làm hắn dịu xuống, buông tay ra, thở dài.
"Hắc Dao không có dáng vẻ đơn thuần như cô thấy đâu, cô ta rất có dã tâm. Chỉ là cố ý muốn che dấu dã tâm đó chờ thời cơ, chỉ cần có kẻ kích động thì nó lập tức bùng nổ."
"Câm ngay!" Nàng gầm lên.
"Hoặc do cô bản lĩnh quá cao, luôn đánh đông, uy 𝖍ℹ️ế●𝓅 tây nên cô ta không muốn là kẻ nhàn hạ, làm cảnh cho nên cô càng mạnh bao nhiêu chị ta càng hận cô bấy nhiêu!"
"Đủ rồi. Đừng tưởng cái gì mi cũng biết." Nàng thật không hy vọng một người ngoài lại nói ra chân tướng của sự thật..
"Tôi đương nhiên là sẽ nói bởi vì người tiếp theo cô ta muốn giải quyết chính là cha của cô đó." Hắn lạnh lung cười.
"Chị ấy sẽ không......" Hắc Tĩnh hoảng sợ mặt biến sắc.
"Cô ta đương nhiên không ngu gì mà ra mặt, trước mắt mọi việc sẽ do Miêu Võ làm. Miêu Võ sẽ áp chế và bắt cha cô phải giao ra quyền lực của Hắc Nguyệt Đường, đương nhiên cha cô cũng không muốn công lao của mình bị tan tành trong chốt lát nên sẽ giao quyền cho Hắc Dao. Và đương nhiên Hắc Nguyệt Đường sẽ được Miêu Võ và Hắc Dao nắm trong tay."
Nàng nhíu mày suy tư một chút nghĩ rằng mình phải mau trở về nếu sự tình sẽ càng trầm trọng hơn
"Ta phải trở về Hắc Nguyệt Đường như thế nào ngươi mới bằng lòng thả ta? Nói điều kiện đi!" Nàng lạnh lùng nhìn hắn, còn hắn hai tay khoanh trước пɢự-ⓒ, lắc đầu hơi cười:
"Điều kiện gì cũng không được vì ta sẽ không thả cô về."
"Vì sao?!" Nàng kinh sợ.
"Thật vất vả mới bắt được cô, cô tưởng ta sẽ ngu ngốc thả hổ về rừng sao?"
"Ngươi thằng khốn này! Ta biết mi không tốt đẹp gì mà......" Nàng tức giận lại giơ nắm đấm lên.
Hắn ung dung cười nói:
"Cú đấm như bông mà còn muốn đấm sao?"
Nàng tức giận hừ một tiếng mặc kệ hắn trực tiếp đi ra cửa, ngoài không có người canh giữ nên mình cứ liều ra.
Hắn cau mặt nhanh chóng vọt đến cửa, tay giữ tay nàng, khẩu khí có chút giận:
"Này! Cô mặc như vậy mà cũng đi ra ngoài gặp người sao?"
Nàng ngẩn ra nhìn thấy trên mình chỉ mặc độc 1 chiếc áo khoác, bên trong không có gì, 𝓃_𝖌ự_↪️ phập phồng tự do làm cho mặt đỏ bừng. Nhanh tay che trước п*𝖌ự*𝐜, la lên.
"Mau đưa bộ quần áo kia trả lại cho ta!"
"Cô nói là thứ đồ bó 𝖓🌀-ự-↪️ kì lạ kia sao? Nó vừa bẩn, lại vừa hôi, dính đầy 〽️.á.𝐮 sớm đã bị mất đâu rồi."
"Vậy cho ta một bộ quần áo nam."
"Rõ ràng là nữ sao muốn mặc quần áo nam?" Hắn nhíu mày.
Nàng giận dữ sắc mặt tái mét, khẩu khí giận dữ.
"Không được nói ta là nữ! Ta là nam! Nam mi hiểu không? "
Hắn vẫn ung dung ở sau nói:
"Lộ ra rồi còn muốn che giấu làm gì. Cô tưởng ta là kẻ mù hay sao?"
"Ta vốn là nam, tim của ta, 🦵_❗_𝓃_ⓗ ⓗ_ồ_ⓝ của ta đều là nam! Ta giống ngươi" Nàng điên cuồng gào thét.
Cô ta thật chảng hiểu nổi nữa, cứ chọc mình giận. Cố ý sao?
"Giống gì mà giống? Cô là nữ hiểu không? Tóm lại là nữ!"
"Câm miệng! Không cho phép nói từ nữ!" Nàng la hét điên loạn, cay đắng gào.
Đông Phương Thiên Kiêu khuôn mặt tuấn tú bắt đầu giận dữ.
"Cô tự lừa mình sao? Hay là tâm lý có vấn đề? Không phân biệt rõ chính mình là nam hay nữ sao?"
"Ta đương nhiên phân biệt rõ ràng, ta là nam hiểu không? Từ đầu đến chân đều là nam!" Nàng cắn răng quát chói tai.
Không đợi nàng nói xong, hắn đã một phen kéo tay nàng dùng ném lê*ռ 🌀*❗ườ*ⓝ*ℊ lớn, áp đảo nàng dưới thân không chút khách khí xoa bóp bầu 𝓃🌀-ự-↪️ đang phập phồng của nàng, cười khẩy nói:
"Nói cho tôi biết là nam làm sao lại có thể có cái này?"
"Đừng chạm vào ta!" Nàng hoảng sợ, liều mạng vặn vẹo giãy dụa.
"Xem ra cô còn rất cảm giác!" Cách áo khoác nhưng nụ hoa đã bị hắn khiêu khích mà đứng thẳng.
"Đáng 𝒸.𝒽.ế.✞! Ta muốn ɢ●ⓘế●✞ mi....." Nàng kinh sợ điên cuồng hét lên dùng hét sức lực chống cự nhưng tay hắn như gọng thép cứng kìm kẹp nàng:
"Theo tôi nên có người dạy cô nhận thức thế nào là nam nhân cùng nữ nhân bất đồng đi miễn cho cô không phân biệt nổi loạn trào......"
Dứt lời hắn cúi đầu xuống mãnh liệt h_ô_𝐧 trụ môi của nàng.
Nàng khiếp sợ, thất sắc, nhắm chặt môi không cho hắn thực hiện được nụ 𝐡●ô●𝓃●.
Hắn cười thầm một tiếng chuyển hướng 🦵ℹ️ế●ⓜ tai của nàng, nàng bị ngứa mẫn cảm dụt lại, há mồm ra đã bị hắn nhân cơ hội nắm lấy cằm của nàng tiếp tục phủ lên môi nàng.
"ô ô......"
Hai người ♓ô*ռ nhau nhưng nàng không phải là đối thủ của hắn? Nàng chưa bao giờ bị kẻ nào 𝒽ôռ*, căn bản ngay cả ♓ô.n là cái gì đều cực kì chán ghét không muốn biết và đương nhiên càng không có khái niệm chống lại. Bở vậy lưỡi của hắn linh hoạt tiến vào lộng hành trong miệng nàng, còn nàng thì khiếp sợ chính mình.
Cái này...... đây là......
Hắn cười thầm một tiếng chiếm được ưu thế càng muốn tiến thêm một bước sâu sắc ♓*ô*n*.
Chính mình lại như vậy không hề chống cự người xâm lược làm Hắc Tĩnh có chút kinh hoảng, cũng không biết làm sao chỉ thấy người mình nóng rực theo lưỡi hắn đưa đẩy. Môi tiếp môi nàng từng nghĩ rất ghê tởm nhưng bây giờ lại hoà vào, tan chảy, tê dại. Rốt cục là cái gì đang xảy ra?
Sao lại có...... Nụ 𝖍ô.п này như loại ɱ.@ 𝓅ⓗ.á.𝖕 sao?
Hơi thở nàng hoà cùng với Đông Phương Thiên Kiêu, tim đập nhanh chưa từng thấy, т*𝖍â*ⓝ ⓣ*𝒽*ể cũng bắt đầu 𝓇𝖚-𝖓 r-ẩ-🍸......
Phút chốc hắn buông nàng ra, ngẩng đầu đáy mắt khiêu khích.
"Thấy không? Phản ứng hiện tại của cô không có gì giống đàn ông hết! Cô hiện tại cảm thấy run sợ, mềm yếu, toàn thân vô lực đúng không?" Hắn trầm thấp cười, tầm mắt vẫn lưu luyến đảo qua cái môi nàng bị hắn ♓.ô.n đỏ lên.
Nàng giống như bị dội một chậu nước lạnh, nháy mắt thanh tỉnh, thẹn quá hoá giận cãi chày cãi cối:
"Cái này chính là phản ứng sinh lí của ⓣ*♓â*𝖓 †*ⓗ*ể căn bản không phải cảm giác chân chính của ta." (L: đừng thách anh ấy ra tay nặng hơn...)
"Phải không? Nhưng tôi thường nghe người ta nói tâm tình của phụ nữ cùng ⓣ_♓_â_𝖓 т_𝖍_ể là một."
"Nhưng ta không phải nữ! Không đúng, không đúng, không phải!" Nàng hét lên giận dữ.
"Cô......" Hắn cau mày, thấy nàng vẫn kiên cường, ngang bướng, lại còn cố chắp như thế muồn lấn át lời của mình. Giận dữ kéo lái khoá trên áo khoác của nàng
"Xoẹt"
"Mi làm gì?" Nàng lớn tiếng kêu lên vội vàng che lấp trước n_𝐠_ự_𝒸, muốn trốn.
Hắn vẻ mặt lạnh lùng đưa †hâ-𝓃 тⓗ-ể đang cứng đờ vào trước cái gương.
"Buông tay ra, mi rốt cuộc muốn làm gì?" Nàng tức giận ra sức giãy dụa, nhưng càng giãy dụa cái áo khoác càng che không được da thịt bên trong.
"Tôi muốn cô hãy nhìn chính mình." Hắn cánh tay kéo tay nàng đang che trước 𝖓*𝐠ự*c ra dằng sau, không cho che dấu. Vì thế mà bầu ռɢ·ự·↪️ no đủ mê hồn lộ ra trước tấm gương. Nàng kinh hãi che mắt mình tức giận cả người phát run. Cô không muốn soi gương, chán ghét chính bản thân mình, chán ghét cái ✞𝒽â-ռ 𝐭-𝐡-ể này. Là tạo hoá trêu ngươi nàng
"Mở to mắt! Nhìn chính mình đi!" Hắn thét lên ra lệnh.
"Không muốn!"
Nàng thật sự chán ghét chính mình như vậy sao? Giống như †ⓗâ_n ✞♓_ể này khiến nàng khổ thẹn lắm ư? Cô ta lại có tật xấu này, nhưng mặc kệ hắn phải trị khỏi cái bệnh không thừa nhận bản thân của cô ta mới được....... (L: là giáo dục giới tính hả? Kiêu: chuẩn)
Khóe miệng tà ác nhếch lên, ôm nàng bàn tay to hướng về phía trước 𝓃·ℊ·ự·𝒸 nàng, bao phủ bầu 𝖓.g.ự.↪️ căng mịn, trêu đùa nụ hoa kia.
"Mi" Nàng thở hốc vì kinh ngạc khiếp sợ mở mắt ra, nhìn ra trước gương mình áo rách lung tung, bị hắn ôm vào trong ռ🌀·ự·🌜, đầu ngón tay của hắn đang có những hành động ám muội, 1 loại hương vị gì đó lan toả trong nàng. Càng làm nàng hận hơn là vẻ mặt của Đông Phương Thiên Kiêu. Cái tên đáng giận 𝖈*♓ế*т tiệt kia đang mỉm cười.
"Thấy rõ không Hắc Tĩnh? Cả người cô từ trên xuống dưới là phụ nữ..." Hắn cố ý bên tai nàng nói nhỏ.
"Ta không muốn nhìn! Mau lấy cái bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra đi!" Nàng kích động nếu không phải miệng vết thương chưa lành, toàn thân khí lực mất hết nàng đã sớm làm thịt hắn. (L: ăn thịt hắn? hay bị hắn thịt?)
"Cô không nhìn? Vậy tôi sẽ giúp cô xem thật kĩ......" Hắn cười khẽ năm ngón tay bắt đầu không kiêng nể xoa bóp âu yếm, môi càng dọc theo cổ của nàng 𝖍-ô-ⓝ tới.
"Đừng chạm vào ta......" Nàng chịu không nổi đầu ngón tay nàng 𝓇●⛎●ռ 𝖗ẩ●𝓎 không ngừng vặn vẹo tứ chi kháng cự.
"Hư! Im lặng coi! Cô đại khái chưa từng thăm dò tìm hiểu т𝒽·â·𝐧 т𝐡·ể của chính mình rồi? 𝒯𝖍â·𝓃 ✞♓·ể con gái sẽ rất hay ngượng ngùng có những nơi rất mẫn cảm." Hắn xoa dỗ dành, dẫn dụ nàng, hưởng thụ cái mềm yếu trong lòng bàn tay mình.
"Đông Phương Thiên Kiêu! Ta...... ta muốn ɢ𝒾_ế_т ngươi......" Nàng hơi thở hỗn độn hét nhẹ.
"Được! Tôi chờ cô tới 𝐠-𝐢-ế-🌴 tôi." Hắn nói xong tay phải chậm rãi hướng về cái bụng bằng phẳng của nàng ra tay.
"Mi muốn làm gì?" Nàng kinh hãi lại lần nữa mở to mắt, lấy khuỷu tay 🌜·ⓗốn·ℊ đố·ï hắn.
Hắn không đáp một tay ở trước п●g●ự●↪️ xoa nắm, tay kia thì ✖️_â_Ⓜ️ ⓝ_𝐡ậ_𝖕 nơi giữa hai chân nàng tìm kiếm cánh hoa.
"Không muốn!" Cái tên đáng ↪️*𝒽*ế*t này làm Hắc Tĩnh thật sự hoảng, nàng 🎋ẹ_🅿️ ⓒ_ⓗặ_† hai chân muốn ngăn cản hắn nhưng lại làm cho đầu ngón tay dễ dàng 𝐱●â●𝖒 n●ⓗậ●𝓅 vào nơi tư mật của nàng làm xằng làm bậy......
"A......" Nàng bất lực ngâm ra tiếng.
"Nơi này là bộ phận đẹp nhất trong t*♓â*ⓝ ✝️𝐡*ể con gái. Nơi này có thể thiêu đốt đám nam nhân, cũng có thể làm cho nam nhân phát cuồng......" Tay hắn ra tăng lực đạo, kí𝐜-♓ 🌴𝖍-í🌜-♓ bản năng nguyên thủy của nàng, trêu chọc nơi nữ tính của nàng hắn muốn nàng nhận ra rằng, nàng là 1 nữ, 1 người đàn bà thực sự
"Không muốn...... a...... Đông Phương Thiên Kiêu......" Thân mình vặn vẹo cảm giác trong cơ thể đau đớn mà vui ş-ư-ớ-п-𝐠, nàng chỉ biết là hắn đang nhục nhã mình, chỉnh nàng cố tình trêu trọc 𝐭-♓â-п 𝖙-♓-ể mình, mà 𝖙*♓*â*п 𝖙*♓*ể lại hưởng ứng hắn mà lắc lư......
"Phản ứng...... của cô rất mạnh mẽ." Hắn thanh âm cũng trở nên khàn hơn, bị nơi tư mật nóng ấm của nàng làm thiêu nóng ngón tay của hắn cũng thiêu đốt tim hắn, làm hắn toàn thân nảy sinh ⓓ_ụ_𝒸 v_ọ_n_ℊ, ⓗ🅰️·𝖒 m𝖚ố·𝐧.
"Mi tên hỗn đản này...... Có đâ-m ngàn nhát cũng không bỏ qua cho ngươi...... A a a......" Miệng nàng rít gào nhưng cũng đồng thời như bị vây hãm nơi bị hắn khiêu khích, âu yếm sau đó như 1 con thú đang ngủ say trong tâm linh bị kẻ đ·ộ·𝖙 ռ·𝐡ậ·ⓟ đánh thức, hắn mạnh mẽ đụng vào nàng. Nhìn chằm cơ thể nàng sa vào dục hỏa rất զ𝖚ⓨế_ռ 𝓇_ũ trong lòng hắn như nổi dậy cánh tay càng tiến sâu thăm dò, tay mạnh mẽ ra vào làm cho nụ hoa nàng thêm ư-ớ-ⓣ á-✞ dịch mật ra tràn đầy......
"A a a ......" Có thứ không thể giải thích được đang trong cơ thể nàng bùng nổ, nó rất mạnh nàng đứng dậy nó lại làm nàng ngã xuống, không thể kháng cự được, yêu kiều 𝖗*ê*ռ г*ỉ..
Hắn ôm chặt nàng tay tùy ý ở trong nàng nở rộ giải phóng.
Cố gắng giữ bình tình hắn mới buông nàng ra, đùa cợt nói:
"Bây giờ cô còn hoài nghi giới tính của mình nữa không?"
Hắc Tĩnh tức giận xoay người giáng cho hắn một cái tát nhưng 🌴𝒽â●n т●ⓗ●ể sớm suy yếu lại bị hắn quấy nhiễu rốt cuộc chịu không nổi lửa giận cuồng lên, tát xong nước mắt nàng rơi xuống, chân thì dứng không vững ngã về phía trước.
Hắn nhanh tay ôm lấy nàng khóe miệng đang nhếch lên phút chốc cứng đờ, bởi vì hắn thấy vết thương trên vai nàng bị vỡ ra, thấm đầu 𝖒á-⛎. Làm hắn tự giận chính mình trêu đùa quá đà......
"Ta...... muốn 🌀-ı-ế-✝️...... mi...... Mi c_♓ế_t chắc rồi......" Cho dù sắc mặt đã trắng bệch ý thức đã mơ hồ nàng vẫn kiên cường cắn răng nói rồi mới cam tâm nhắm mắt 𝒽.ô.п mê trong lòng hắn.
Nhìn thấy mặt nàng như không có 𝐦á*𝖚 trắng bệch làm lòng hắn trầm xuống, mi nhíu lại rất khó coi.
"Không cần cô phải động thủ tôi cũng sẽ 𝒸_♓_ế_t." Nhẹ giọng nói rồi hắn đem nàng ôm dựng lên ôn nhu đặt lại trên giường sau đó lẳng lặng nhìn nàng.
Khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ mỏi mệt, nằm im ắng trên giường có vẻ gầy đi. Âm thầm thở dài hắn không biết chính mình đang nghĩ cái quái gì? Làm cái quái gì nữa! Cô ấy muốn nghĩ bản thân mình là nam thì liên quan gì đến mình cơ chứ? Lại còn chọc giận 1 người đang bị thương!
Hắn đang sợ cái gì? Tức cái gì?
Chẳng lẽ trong tiềm thức hắn lo lắng cho nhận thức của nàng và cái vị thợ gốm từ ngàn năm trước sao?
Ý nghĩ đó làm hắn giật mình! Ánh mắt từ miệng vết thương dời xuống trước ⓝ_𝐠_ự_c nàng, nụ hoa bị hắn ɱ-ơ-𝐧 ✞-гớ-ռ nhũ tiêm mê muội hiện lên hơi đỏ làm cho n-ℊự-ⓒ hắn nóng lên nhìn đầu ngón tay mình bị thiêu đốt nhất thời hạ thân co rút từng tế bào nổi lên ý niệm điên cuồng muốn chiếm lấy nàng.
Hắn khẽ biến sắc đứng dậy vội vàng rời ra.
"Nhị thiếu gia! " Ngoài cửa Thập Tam, Thập Nhị nhìn sắc mặt chủ nhân dị thường kinh ngạc.
"Gọi Thập Nhất đến đây một chút. Còn nữa gọi 1 nữ nhân giúp đến thay quần áo cho Hắc Tĩnh." Hắn xanh mặt hạ lệnh.
"Tuân lệnh"
Hắn đi được 1 bước lại quay đầu lạnh lùng nói:
"Ngoài Thập Nhất ra không cho phép nam nhân nào đi vào."
"Dạ"
Chỉ thị xong hắn về phòng. Cầm lấy di động gọi cho Đông Phương Khuynh Quốc.
Hắn hy vọng Hắc Tĩnh sẽ không phải là kẻ ngàn năm trước ra lời nguyền rủa kia.
Tốt nhất là không phải...
← Ch. 05 | Ch. 07 → |