← Ch.06 | Ch.08 → |
Chuyển ngữ: Tuyết Liên
Ta hận! Ta rất hận......
Là ai? Là ai đang nói chuyện với mình?
Ô ô hu hu ...... Ta không cam lòng...... không cam lòng......
Đau! Có 1 cảm giác cực kì đau thương đang giằng xé trong ngực nàng, đau đến không thể thở nổi giống như cái đó mang theo cái hận mãnh liệt, hô lên mình không cam lòng chính là chính nàng sao?
Đem "mỹ nhân từ" trả lại cho ta......
Cái gì? mỹ nhân từ? Là...... mỹ nhân từ của Đông Phương gia sao? Ý nghĩ đang nháy lên nhớ tới lúc trước nhập vào người Lỗ Mặc có sở thấy 1 cái từ bàn xinh đẹp lại ẩn giấu nhưng bi oán, là màu của mưa? Mưa nước mắt? Cái vệt sang quen thuộc, cái vòng tròn đó rất quen thuộc nhìn nó mà lòng nàng đau, lòng nàng run rẩy.
Lúc này từ bàn kia đột nhiên vỡ toang ra thành nhiều mảnh nó toé ra máu, máu từ trên ngực nàng chảy ra!
"A......" Hắc Tĩnh kinh hãi bật dậy, sắc mặt trắng bệch, ngực như còn lưu lại 1 sự chấn động đó, giống như trái tim đang nổ tung ra.
Hu...... hu......
Tay của nàng đưa lên đang run rẩy, chặn lên trước ngực như đang rất kinh hãi. Những hình ảnh lặp đi lặp lại làm cho nàng thấy cơn ác mộng của mình trước nay đều liên quan đến "mỹ nhân từ". Nàng phải nghĩ biện pháp tận mắt thấy cái mỹ nhân từ của Đông Phương gia là cái dạng gì.
"Cô rốt cục đã tỉnh!" Triệu Mộ Hiền đứng ở bên cạnh cửa.
Nàng ngẩng đầu mắt liếc trững lại. (L: tình duyên ngàn kiếp của hồn vị thợ gốm kia đó)
Đối với Triệu Mộ Hiền nàng không có cảm giác bài xích. Lại mỗi khi nhìn thấy cô này làm cho nàng cảm giác như rất phẫn uất, đau thương, tức giận
"Cô tới đây làm gì?" Nàng lạnh lùng hỏi.
"Tôi đến xem cô thôi."
"Không cần! Cô mau cút đi."
Loại phụ nữ hung hãn thế này mà Đông Phương Thiên lại thích quả là ánh mắt hắn bị mù ở đâu không biết! Trong lòng thầm nghĩ nhưng lại nói toạc ra luôn.
"Tôi chỉ rất ngạc nhiên sao Đông Phương Thiên Kiêu lại có thể chăm sóc cô những ba ngày ba đêm? Nhìn mặt cô có cái gì đẹp? Mà như hắn rất lo lắng? lại còn không cho những nam nhân khác tới đây......"
Hắc Tĩnh ngẩn ra trong lòng chấn động.
Đông Phương Thiên Kiêu...... Hắn chăm sóc nàng ba ngày ba đêm á?
"Tôi đoán cô nhất định hạ cổ gì lên hắn đúng không? Bằng không kẻ mặt lạnh vô tình như hắn sao lại động tâm với cô." Triệu Mộ Hiền hai tay chống lên thắt lưng, lòng nghi ngờ hỏi.
Động tâm? Đông Phương Thiên Kiêu đối với nàng? Sao có thể? Sao lại có thể xảy ra chuyện không hay này? Lại nhớ đến ngón tay hắn xâm phạm mình làm cho giận mà tức run lên.
"Hắn là cái tên hỗn đản, ta mới không thèm hạ cổ với hắn ta chỉ muốn một dao giết hắn." Nàng tức giận lại xấu hổ nói.
"Hả? Chẳng lẽ cô đối hắn không có cảm giác? Nghe nói các người mất tích lại ở cùng một chỗ với nhau......" Triệu Mộ Hiền rất kinh ngạc thế nhưng làm gì có cô gái nào mà khiến Đông Phương Thiên Kiêu cao cường, đẹp trai vậy mà lại động tâm chứ?
"Ta rất ghét hắn! Ghê tởm hắn. Ta hận không thể...... lột da hắn, cắn xé hắn cốt, uống máu hắn......" Nàng đột nhiên gầm nhẹ, làm cho Triệu Mộ Hiền bị phản ứng kịch liệt của nàng làm hoảng sợ nói:
"Đông Phương Thiên Kiêu đã làm gì với cô sao? Sao cô lại giận hắn đên như vậy?"
Bị nói như vậy nhớ tới cái môi Đông Phương Thiên Kiêu nóng rực mãnh liệt hôn mình, đầu ngón tay hắn thiêu đốt cơ thể mình, cảm giác từng đợt rung động không tên trào lên, suy nghĩ thêm lung tung, rối loạn không thể xua đi được. Mặt ửng hồng, nóng lại nổi trận lôi đình hô to:
"Không cần nói nữa! Đừng nhắc tới hắn nữa!"
Triệu Mộ Hiền nháy mắt mấy cái, cảm giác Hắc Tĩnh lạ!
Không lẽ cô ta cùng Đông Phương Thiên Kiêu trong lúc đó có cái gì......
Hắc Tĩnh đột nhiên phát hiện chính mình kích động quá mức vội vàng ôn định cảm xúc, lấy lại khẩu khí liếc Triệu Mộ Hiền:
"Cô tới đây chỉ để nói chuyện vô vị này thôi sao?"
"Ai! Tôi bởi vì nghe nói cô chưa có tỉnh lại nên qua đây xem sao!" Triệu Mộ Hiền nhún nhún vai vì an toàn Phong Hoa không cho phép nàng đến chỗ Hắc Tĩnh, nàng thật vất vả thừa dịp hắn đêm nay cùng bà nội, mẫu thân tham gia tiệc từ thiện mới có cơ hội tiến vào. Là Phong Hoa quá lo mà thôi, nhìn cái bộ dáng nằm suy yếu của Hắc Tĩnh có thể ra tay được với nàng sao?
"Cô đến xem ta đã chết chưa chứ gì?" Hắc Tĩnh lạnh nhạt nói.
"Nếu không phải vì lời nguyền của Đông Phương gia cũng không thừa hơi mà giữ cô ở lại dưỡng bệnh đâu!" Triệu Mộ Hiền tức giận nghiến răng nói
Giải lời nguyền?
Hắc Tĩnh run sợ mặt biến sắc.
Nàng lại có liên quan tới lời nguyền của Đông Phương gia sao? Cái mỹ nhân từ kia, còn có ác mộng từ nhỏ đã ám lấy nàng những bí ấn đó đều liên quan tới nhau sao?
"Cũng tốt rồi! Rốt cục cô đã tỉnh để tôi đi gọi người mang cơm đến cô hẳn cũng đã đói bụng rồi." Triệu Mộ Hiền không nghĩ nhiều biết mình cùng Hắc Tĩnh không hài lòng nhau lên không muốn nói nhiều. Chính là cô vừa mới xoay người đã nghe thấy Hắc Tĩnh thét lớn một tiếng nằm trên giường.
Nàng nhìn lại chỉ thấy thân thể Hắc Tĩnh cuộn tròn lại, rất thống khổ ở trên giường run rẩy.
"Này! Cô làm sao vậy?" Nàng kinh hoảng tiến lên hỏi.
"Ta...... ta......"
"Cô đau ở đâu? Miệng vết thương có đau không? Tôi đi gọi Thập Nhất...... A á?" Nàng còn chưa nói xong, tay đã bị túm lại, ngã ra rồi không biết 1 đoạn dây ở đâu cuốn vào cổ mình.
Um um
Nàng thở không nổi, giãy dụa nhưng càng giãy dụa dây càng thít chặt làm mặt nàng nhanh trắng bệch.
Hắc Tĩnh chậm rãi nhìn nàng cười lạnh:
"Nữ nhân thiện lương lại ngu xuẩn Triệu Mộ Hiền à ta đang muốn tìm kẻ mang ta ra ngoài! Mi tới thật đúng lúc."
Đáng giận! đáng giận! Nữ nhân này thật ác độc...... Mình đúng là quá khinh địch rồi.
"Cùng ta đi ra ngoài nào!" Hắc Tĩnh khinh nói một hơi, dùng sức đem nàng kéo chặt.
Nàng muốn chống lại nhưng giãy ra lại làm cổ thêm khó thở, đầu choáng váng.
"Hãy ngoan ngoãn một chút, đừng loạn. Ngươi có tin là ta ra tay sẽ khiến cô 1 phút không thở nổi mà chết không? "" Hắc Tĩnh âm hiểm cười.
Triệu Mộ Hiền bất đắc dĩ chỉ có thể đi từng bước ra ngoài, mở cửa bên ngoài thuộc hạ thấy nàng bị khống chế mà chấn động, hai người muốn tiến lên cứu thiếu phu nhân nhưng thấy Triệu Mộ Hiền mắt trắng dã, không ngừng run run.
"Đừng tới đây nếu không ta sẽ giết cô ta." Hắc Tĩnh lớn tiếng quát.
Làm sao bây giờ? Hai thuộc hạ nhìn nhau nhất thời rối loạn. 1 là thiếu phu nhân của lão đại, 1 là cô gái được lão nhị chiếu cô không thể tổn thương 2 bọn họ. Tốt nhất đi báo cho nhị thiếu gia. Hai kẻ này liếc nhau ám hiệu.
Hắc Tĩnh lập tức giận nói:
"Không cho phép thông báo cho bất luận kẻ nào! Hiện tại các ngươi mang ta đi tìm mỹ nhân từ."
"Cái này......" Bọn họ ngẩn ra. Hắc Tĩnh muốn tìm mỹ nhân từ ư?
"Lập tức đi!" Nàng lại lần nữa thít chặt dây.
"u u ......" Hơi thở của Triệu Mộ Hiền suy yếu, mặt xanh mét.
"Triệu tiểu thư......" Thuộc hạ kia khẩn trương.
"Có đi hay không?" Hắc Tĩnh thét to.
Bọn họ hết cách chỉ có thể dẫn dắt nàng đi tới kho hàng mở ra cửa lớn để cho Hắc Tĩnh đi vào.
Hắc Tĩnh áp tải Triệu Mộ Hiền đi vào kho hàng vừa thấy nhìn thấy cái cửa hầm giả cổ kia cả người tựa như điện giật đứng khựng lại.
Cái hầm này...... rất quen ......
Sau đó như có 1 lực hút kỳ dị trong đó kêu gọi làm cho trái tim nàng run rẩy.
Khó thở quá, thở không nổi, bị cô ta giữ lâu như vậy
" Um um..." Triệu Mộ Hiền nước mắt tuôn ra, chân tay không ngừng vặn vẹo nghĩ rằng nàng tám phần sắp chết. Phút chốc từ phía sau giọng của Đông Phương Thiên Kiêu vang lên.
"Hắc Tĩnh mau buông ra!"
Hắc Tĩnh chấn động một chút quay đầu nhìn hắn. Nhìn hắn rất mệt mọi, hắn thực sự chăm sóc mình 3 ngày 3 đêm sao....
"Có chuyện gì thì cứ trực tiếp nói với ta được rồi, thả Triệu Mộ Hiền ra." Đông Phương Thiên Kiêu giận nói.
Từ khi Hắc Tĩnh bước tới nơi này mọi cử chỉ đều bị camera quan sát quay lại truyền trực tiếp tới phòng an ninh của Đông Phương gia, thuộc hạ chạy đến thông báo cho hắn làm hắn vừa mới nghĩ ngơi được 1 chút đã bị gọi dậy. Hắn nghe thấy vậy chạy như bay tới đây.
Tự dưng có 1 cái gì đó nổi lên trong Hắc Tĩnh, ánh mắt kì dị, lạnh nhạt:
"Hừ! Được thôi muốn ta thả cô ta ngay lập tức đem mỹ nhân từ giao ra đây."
"Cô muốn mỹ nhân từ để làm gì?" Đông Phương Thiên Kiêu nhíu mày, sắc mặt khác thường.
"Ta muốn nhìn xem nó là dạng gì...... nhìn xem nó có phải hay không......" Nàng nói xong cái gì đó trong nàng lại tiếp tục khống chế nàng, xâm nhập vào tim nàng. Nàng rung động một chút tứ chi như bị lơ lửng nhẹ buông tay còn Đông Phương Thiên Kiêu nhân cơ hội đó chạy tới trước xoay tay nàng ra sau, tóm chặt còn giao Triệu Mộ Hiền cho thuộc hạ bảo vệ. 23 đỡ lấy Triệu Mộ Hiền, còn bảo hộ ở bên cạnh nàng. (L: như các bạn đã biết thuộc hạ nhà anh này đánh số cho dễ nhớ =. =)
"Khụ khụ khụ......" Triệu Mộ Hiền không ngừng ho, cố thở lấy không khí.
Còn Hắc Tĩnh thì lại hồn nhiên như không có gì xảy ra, mắt biểu tình ngây dại.
"Hắc Tĩnh?" Đông Phương Thiên Kiêu túm vai của nàng nhẹ lay.
"Mỹ nhân từ...... của ta......" Nàng thoát khỏi hắn dáng đi cứng ngắc đến trước cửa đem hai tay lòng bàn tay dán lại trên cửa.
"Cái gì?" Đông Phương Thiên Kiêu giật mình.
Không chỉ là hắn, ngay cả Triệu Mộ Hiền cùng 23, 24 cũng phi thường kinh ngạc.
"Nghe được không? Nó đang khóc, nó đang lên án......" Nàng như mê như tỉnh nói
Cánh cửa đó như có cảm biến với Hắc Tĩnh, nó như vang lên những tiếng động kì quặc. Khuôn mặt Đông Phương Thiên Kiêu khẽ biến sắc ấn nhanh mật mã, cửa mở ra.
Từ trước gìờ mỹ nhân từ chưa bao giờ phát ra âm thanh như vậy, nó vẫn nằm yên ở nơi cất giấu. Như vậy tiếng động kỳ quái đó từ đâu mà đến?
Hắn đang buồn bực không thể hiểu nổi thì 2 mắt Hắc Tĩnh đã trợn lên nhìn chằm chằm cái hình vuông bảo vệ tiến tới gần, tới gần. Tự dưng hình tròn đó lại phát ra ánh sáng màu xanh, chiếc kính bảo vệ nó vỡ toang ra thành những mảnh nhỏ tung toé. Những điều quỷ dị này làm cho Đông Phương Thiên Kiêu cùng Triệu Mộ Hiền đều hoảng sợ, trong lòng Đông Phương Thiên Kiêu hiện lên một tia bất an, hắn bước lên, hô to:
"Hắc Tĩnh đừng chạm vào nó!"
Nhưng Hắc Tĩnh đã vươn tay đụng vào bên trong. Còn vật kia vẫn loé sáng không ngừng rất chói mắt khiến người ta phải che mắt tránh né còn Hắc Tĩnh thì vẫn điềm nhiên nhìn nó. Những dòng kí ức nháy mắt, chớp nhoáng heienj lên vô số trong đầu. Kí ức xa xôi.....
"Ông trời à nếu ngươi là nữ thì tốt rồi! Nếu là nữ nhân thì ta khẳng định ngươi sẽ là 1 mỹ nữ..... Tay nghề của ngươi thật giỏi."
Công chúa hoạt bát rất thích chọc hắn nhưng hắn mặc kệ chỉ cần có thể làm cho công chúa cười thì hắn đã mãn nguyện rồi. Nhưng hôm nay công chúa đưa cho hắn 2 bức hoạ người xem, ông trời à 2 bức hoạ đó 1 là bức hoạ chiếc bình man xanh hoa đẹp đẽ đây là tác phẩm công chúa thích nhất là hắn làm nó, bức thứ 2 thì hắn nhìn như sét đánh giữ trời quang là bức vẽ 1 người con gái, dung mạo mĩ lệ, quần áo vương giả, đứng thẳng mặt hơi cười thật mê người. Người trong tranh này là hắn! Là giả trang nữ!
Công chúa là thế lại tưởng tượng hắn là nữ, vẽ hắn nữa.... Vì thế hắn đã hiểu được, lời nói của công chúa không phải đùa, nàng thưởng thức các tác phẩm của hắn vì hắn có tay nghề giỏi chứ không thích hắn. Cả đời này vĩnh viễn là thế, vĩnh viên công chúa không yêu hắn.
"Bức hoạ này công chúa hãy đưa cho nô tài đi." Lòng hắn đau nhói mà vẫn phải mỉm cười.
"Được! Ta đưa cho ngươi nhưng ta muốn đem nó chôn cùng ta khi ta chết."
Vật bồi táng? Công chúa vì sao muốn bức họa của hắn làm vật bồi táng? Chẳng lẽ công chúa cũng có chút tình cảm với hắn sao? Hắn tự an ủi mình sau đó mang theo bức tranh về căn nhà nhỏ của mình
Nửa năm sau, công chúa bệnh nặng khó có thể sống qua mùa đông, hắn quyết định hiến thân để chế ra 1 vật, dùng chính mình xương máu mình làm một cái từ bàn để có thể được chôn cùng với công chúa.
Không thể sống cùng nhau, vậy hãy để chết được cạnh nhau đi! Vì công chúa hắn trọn đời làm thành quỷ, không được luân hồi vĩnh viễn ở cạnh công chúa.......
Trước khi chết hắn viết xuống phía dưới bức tranh của công chúa, dùng máu của mình để hạ thành lời nguyền vào trong "mỹ nhân từ". Rồi hắn nhờ những người thợ khác giao chiếc hộp này cho công chúa. Như vậy sẽ không có kẻ nào dám chia rẽ hắn cùng công chúa như vậy hắn vĩnh viên được ở cạnh nàng.
Công chúa có "mỹ nhân đồ" vẽ về hắn, hắn có "mỹ nhân từ" cho công chúa như vậy 2 cái này đem chôn thể xác nàng, cùng lẳng lặng trong bóng tối, không thấy mặt trời như vậy cũng là 1 thứ hạnh phúc......
1 thứ hạnh phúc thật xa xỉ!
"Là ai? Rốt cuộc là ai? Là ai chạm vào từ bàn của hắn? Là ai quấy nhiễu mộng đẹp của hắn? Là ai phá vỡ cái yên tĩnh ngàn năm? Có người xôn xao? Có người mang đi, sao lại thế?"
"Ta không đi!" Hắn hò hét, hắn thê lương gào thét.
"Không đi! Không đi! Ta tuyệt đối không đi đâu hết..."
Nhưng nó mạnh quá, hắn bị hút vào trong, bị đem ra khỏi mộ công chúa, chia lìa với công chúa.
"Thiên Công à! Như thế là không công bằng với ngươi! Đến lúc đi đầu thai chuyển thế đi. Kiếp sau hãy làm 1 nữ nhân xinh đẹp...... Sau đó chúng ta sẽ gặp lại!" Thanh âm của công chúa rất nhỏ truyền đến.
Không cần! Hắn không muốn. Cho dù chuyển thế hắn cũng muốn là nam nhân! Chỉ là nam nhân! Hắn không cam lòng.
"Ngươi sẽ không là nam nhân...... Sẽ không......"
Cái gì? Ý gì?
Đang giật mình hắn thoáng nhìn bức mỹ nhân đồ đang treo kia, mỹ nhân đồ mỹ nhân đó không phải là công chúa mà là hắn là vẽ hắn......
Ta muốn ngươi biến thành nữ! Thiên Công một khi ngươi chuyển thế cũng chỉ có thể là nữ......
Không! Không muốn......
Tại sao có thể như vậy? Bức hoạ có chỗ khác lạ......
Công chúa ngươi đã làm cái gì? Cô đã làm gì bức hoạ của ta
Ta chờ ngươi! Thiên Công này! Chúng ta sẽ gặp lại, sẽ... gặp ......lại
Không muốn ...không muốn!
Hắn sợ hãi rống lên hồn phách của hắn bị 1 lực mạnh hút ra, từ nơi xa xôi đó... đi ra......
"A!" Hắc Tĩnh ôm lấy đầu thê lương điên cuồng gào thét.
Đây là chân tướng sao? Thiên Công không phải là con quỷ hay mơ thấy mà là kiếp trước của nàng! Kiếp trước nàng là 1 nam nhân, 1 nam nhân yêu đến cuồng si. Tình yêu không thành lại không tiếc hy sinh sinh mệnh của mình kết quả bị công chúa giao phó chuyển thế thành nữ nhân....
Thảm nào nàng sống luôn thấy rất gò bó! Tâm trí không an ổn, xác và hồn không thống nhát biến nàng thành kẻ bất nam bất nữ như vậy. Là oan nghiệt! Là từ ngàn năm trước khúc mắc không thể cởi bỏ.....
Trong chớp mắt ánh sáng xanh kia bùng 1 cái, chớp mắt mọi người cảm thấy mọi thứ lại khôi phục nguyên trạng nhưng đối với Hắc Tĩnh mà nói một cái chớp mắt này cũng là cả ngàn năm.
Đông Phương Thiên Kiêu nhìn lên nhìn thấy Hắc Tĩnh đang cầm mỹ nhân từ vẻ mặt rất hung trong lòng sợ hãi đau đớn. Kỳ thật hắn sớm đã có đáp án, khi hắn cứu nàng lên thì trực giác đã cho hắn biết Hắc Tĩnh chính là người mà Đông Phương gia muốn tìm, nàng chính là linh hồn vị thợ gốm kia chuyển thế, mang theo ý niệm của kiếp trước chuyển sinh biến thành nhận thức không phải là nữ.
Đúng! Nàng mới là chủ nhân chân chính của mỹ nhân từ.
"Ha ha...... xem ra mấu chốt của lời nguyền rốt cục đã rõ rồi! Vị tiểu sự thúc của Lỗ Mặc kia nói thật là chuẩn! Nhị ca, anh thật sự đem đúng người, thật sự là quá tốt." Đông Phương Tuyệt Thế không biết đi vào từ lúc nào, lạnh lùng cười.
Xác thực là tìm được người giải lời nguyền là 1 chuyện tốt nhưng sắc mặt của Đông Phương Thiên Kiêu lại không có vẻ vui mừng chút nào, hắn nhìn chằm chằm Hắc Tĩnh trong lòng rối bời..
Vì sao là Hắc Tĩnh? Vì sao không phải là người khác? Vì sao? Thà lúc ấy hắn cứu Hắc Dao?
Sao hắn lại hối hận? Chẳng lẽ cô ta lại quan trọng với hắn như vậy ư? Quan trọn hơn cả tính mạng 4 anh em hắn ư?
"Mỹ nhân từ! mỹ nhân của ta..." Hắc Tĩnh vuốt ve từ bàn lại phát hiện mỹ nhân từ bị thiếu một góc thì thất thần.
Có kẻ dám làm tổn hại mỹ nhân từ...
Vì sao? Vì sao lại thiếu 1 góc? Hắn hi sinh thân mình chỉ muốn giấc mộng đẹp ở cùng công chúa? Tại sao lại buộc phải chia lìa công chúa? Phải luân hồi......Hắn tức giận run run, trừng mắt trong lòng đau đớn đan xen hận thì, hắn không cam lòng. Đều là bọn họ! Cả lũ nhà Đông Phương gia, Triệu công chúa...Hẵn sẽ không tha thứ cho những kẻ này! Bọn họ sẽ phải chết!
"Các ngươi là kẻ trộm nó! Bị rủa là đáng lắm! Đáng đời........ Lời nguyền này vĩnh viễn sẽ không bao giờ được giải! Con cháu các ngươi vinh viễn sẽ không thể sống qua 30...." Đem mỹ nhân từ cất vào trong ngực hướng về phía Đông Phương Thiên Kiêu hét lên.
Lời nguyền? Lại nguyền rủa? Rốt cuộc Đông Phương gia phải nhận bao nhiêu lời nguyền rủa mới đủ? Khuôn mặt tuấn tú của Đông Phương biến sắc.
"Nếu không phải các ngươi trộm nó đi, ta cũng sẽ không bị tách ra khỏi công chúa! Không bị bắt chuyển thế, sẽ không thành cái thân thể này... ta căm ghét cái lớp vỏ nữ nhân... Tất cả là tội lỗi của các ngươi, Đông Phương gia nhà các ngươi vĩnh viễn chết không hết tội!"
Đông Phương Thiên Kiêu sắc mặt trầm mặc không nói nhưng Triệu Mộ Hiền nghe không nổi nữa, giận dữ nói:
"Ngươi rốt cuộc muốn ghi hận bao lâu nữa? Đều đã ngàn năm qua rồi. Ngươi hãy tỉnh lại đi, kiếp này là kiếp này.... !"
Ánh mắt Hắc Tĩnh chuyển hướng qua nàng quát lên chói tai:
"Công chúa thật tàn nhẫn! Nếu không phải tại cô ta cũng sẽ hiện tại không phải cái dạng này...... Cô chà đạp lên tình yêu của ta! Cô rủa ta thành nữ nhân, cô thật không có trái tim!"
Triệu Mộ Hiền nghiêm mặt nói:
"Ta đã không còn nhớ rõ chuyện của kiếp trước. Ta cũng đã quên chính mình có phải là Tống Triệu thị công chúa hay không? Ta chỉ biết hiện tại ta là Triệu Mộ Hiền là một nữ nhân của thế kỉ 21 hiện đại, ta có cuộc sống của chính mình, nếu không phải quen Đông Phương Phong Hoa vào Đông Phương gia, ta thậm chí không tin trên đời này còn có loại nguyền rủa này. Nhưng ta cũng nhắc cho cô nhớ: công chúa luôn hết lòng quan tâm ngươi, luôn giúp đỡ ngươi, rất coi trọng tài năng của ngươi... mọi thứ nàng đều làm cho ngươi chỉ trừ có tình yêu! Sao ngươi lại đem mọi tội lỗi đổ lên họ, đổ cho công chúa? Ngươi không thấy vô lý sao? Công chúa không yêu ngươi cũng là tội lỗi sao?"
"Ngươi..... ngươi.. nói cái gì?" Hắc Tĩnh tức giận không thôi.
"Ta đang nói là ngươi chỉ đơn phương yêu công chúa mà thôi. Nếu ta là công chúa ta sẽ thấy rất phiền, không muốn ngươi tiếp tục quấy rầy mình." Đông Phương Tuyệt Thế nhíu mày không ngờ Triệu Mộ Hiền ngốc này cũng có lúc nói ra được những lời này.
"Ngươi..." Hắc Tĩnh sắc mặt tái nhợt.
"Ngươi ngẫm lại xem, có người dùng chính xương máu của mình chế thành từ bàn nói muốn đưa ta lại còn muốn theo cùng ta nhập táng loại sự tình này nghĩ đã làm cho người ta sợ hãi nếu đổi thành là ta ta lập tức sẽ đem từ bàn này dập nát, làm sao còn có thể trọng tình trọng nghĩa nhận nó, lại còn để nó nhập táng cùng. Nói cũng phải nghĩ cho dù ta đồng ý liệu trượng phu của ta có đồng ý không? Ngươi đừng quên, công chúa đã kết hôn là tình yêu si cuồng của ngươi trái với lễ nghi, là hy vọng xa vời của ngươi đem công chúa vào chỗ đại bất kính."
Triệu Mộ Hiền cho rằng năm đó vị thợ kia đã yêu quá mức dị thường nếu là ở hiện đại hắn cam đoan thành là kẻ biến thái.
Hắc Tĩnh ngây dại. Là hắn gây phiền phức cho công chúa sao?
"Triệu Mộ Hiền cô đừng nói nữa!" Đông Phương Thiên Kiêu muốn ngưng Triệu Mộ Hiền lại không cho tiếp tục kích thích Hắc Tĩnh nữa.
"Để cho Triệu Mộ Hiền nói đi nhị ca! Là có kẻ kiếp trước u mê không chịu tỉnh? Để cho hắn nhận ra đừng tiếp tục giấc mộng vớ vẩn của hắn" Đông Phương Tuyệt Thế sắc bén nói thêm một câu vào.
Hoá ra 1 chút tự tôn cuối cùng của ta đã không còn.
Trái tim của ta! Đam mê của ta? Chỉ đổi lấy những câu châm chọc này hay sao?
Ngọn lửa điên cuồng nộ dấy lên trong lồng ngực. Bọn họ không biết mình rất đau sao? Rất hận sao? Rất oán sao? Bọn họ không thể hiểu được......
"Ha ha.. Ha ha ha..." Nở nụ cười, cười đến thê lương mà sắc bén, cười đến tuyệt vọng mà điên cuồng.
"Hắc Tĩnh......" Đông Phương Thiên Kiêu ngực trấn động.
"A...... Được lắm...... thật tốt quá...... Ngươi đã biết tất cả, vậy trả nó lại cho ta!" Nàng ánh mắt tà tà trừng hắn. Hắn nhất định đã sớm biết nàng cùng mỹ nhân từ có quan hệ mới cứu của nàng. Nhất định là như vậy...... 1 tia đau nhói trong lòng hiện ra, làm nàng rất phẫn uất.
"Không được! Cô không thể lấy đi mỹ nhân từ được." Hắn tái nhợt
"Vì sao không được? Nó nguyên bản chính là của ta, chính là bị các ngươi trộm ra! Là các ngươi tự tiện mang đi......"
"Nó liên quan đến sinh mạng của gia tộc Đông Phương chúng ta, không có nó sẽ không giải được lời nguyền rủa......"
"Là đáng đời của ngươi! Đây đều là các ngươi tự tìm...... lời nguyền rủa kia vĩnh viễn sẽ không giải được...vĩnh viễn...." Nàng quỷ mị cười, đi ra ngoài.
"Đứng lại." Hắn chạy lên trước ngăn trở đường đi.
"Tránh ra! Nếu không ta ngay bây giờ sẽ phá hủy nó!" Nàng âm hiểm
"Ngươi......" Hắn giận trừng mắt với nàng.
"À.. Ngươi sợ? Ta nhớ ra rồi, ngươi nói ngươi sợ chết đúng không? Ngươi sợ cả ngày sống trong bóng của tử thần đúng không? Vậy coi như 1 việc tốt đi, đem mỹ nhân từ này đập nát giải thoát cho sự đau khổ của ngươi! Các ngươi muốn gì? Muốn thử hay không?" Nàng ác ý đem mỹ nhân từ giơ lên cao vẻ mặt châm biếng nhìn hắn
"Ngươi dám?" Hắn ánh mắt lãnh liệt.
"Ta sao lại không dám? Mỹ nhân từ này với ta mà nói giờ đã không còn có ý nghĩa gì..." Mỹ nhân từ của kiếp trước! Cô muốn huỷ nó, mọi chuyện sẽ chấm dứt.
"Ngươi dám phá hư nó ta sẽ giết ngươi." Đông Phương Tuyệt Thế giọng đầy sát khí
"Giết đi! Tuỳ các ngươi." Nàng cũng không chịu yếu thế, hừ lạnh
"Chính là ta chết các ngươi cũng đừng mừng vội, con cháu đời đời kiếp kiếp đừng nghĩ......"
"Thực kiêu ngạo..." Đông Phương Tuyệt Thế nhẹ thở một hơi phút chốc, vọt tới trước mặt nàng xông thẳng vào yết hầu của cô ta. Nhưng có người nhanh tay hơn hắn ở giữa giữ cổ tay hắn lại.
"Tuyệt Thế dừng tay!" Đông Phương Thiên Kiêu quát to.
Đông Phương Tuyệt Thế thu dao nhíu mày, nhíu mày mắt hơi giận dữ.
"Nhị ca, anh đừng học theo đại ca!"
Sắc mặt Đông Phương Thiên Kiêu hiện lên một chút phức tạp vài giây đấu tranh. Không, không phải hắn không giống với đại ca, hắn sẽ không bị tình yêu làm cho mê muội. Hắn chỉ ngăn cản Tuyệt Thế là vì mỹ nhân từ, là như vậy......
"Mỹ nhân từ ở trên tay nàng ta vạn nhất nó bị tổn hại sự tình sẽ càng thêm phiền toái." Hắn nghiêm chỉnh giải thích.
"Đúng vậy, Mỹ nhân từ là sinh mệnh của Đông Phương gia làm tổn hại 4 huynh đệ các ngươi đều sống không quá ba mươi."Hắc Tĩnh thảnh thơi cười lạnh.
"Hừ! Có bản lĩnh ngươi tự tay phá nó đi, thuận tiện cho cái tên ngu ngốc kiếp trước kia thấy." Đông Phương Tuyệt Thế không chịu uy hiếp trả lời lại một cách mỉa mai.
Hắc Tĩnh tươi cười đông lại.
Ngu xuẩn... Kẻ ngu ngốc?
Nghĩ vì yêu mà chết sẽ chết không uổng? Thống khổ mỉm cười mà chết! Thì ra cái chết này không đáng giá tý nào! ......
"Tuyệt Thế! Em đừng nói nữa!" Đông Phương Thiên Kiêu sợ Hắc Tĩnh nóng nảy này sợ cô ta không biết sẽ làm ra cái gì?
"Sợ cái gì? Ta muốn xem thử cô ta tự mình phá mỹ nhân từ như thế nào? Cô ta mà dám ta sẽ vặn gãy tay cô ta!" Đông Phương Tuyệt Thế vừa nói vừa mạnh mẽ đẩy Đông Phương Thiên Kiêu ra, nhanh chóng đánh úp Hắc Tĩnh. Hắn tin tưởng với khả năng của mình sẽ dễ dàng đoạt lại mỹ nhân từ trong tay Hắc Tĩnh! Đương nhiên hắn sẽ không cẩn thận mà giết cô ta.
Đông Phương Thiên Kiêu khó thở căm tức. Tuyệt Thế làm việc luôn lỗ mãng, tùy hứng làm bậy, hoàn toàn không để ý tới hậu quả vì thế hắn lại ra tay ngăn trở trách cứ:
"Tuyệt Thế câm miệng lại!" Lời hắn còn chưa dứt chợt nghe Hắc Tĩnh lạnh lùng than nhẹ 1 câu thơ. Câu thơ mà cả Đông Phương gia nghe mà rung mình.
"Thiện động mỹ nhân từ
Tất thành mỹ nhân tộc
Hồng nhan dịch điêu tốt
Mệnh bất quá ba mươi......"
(Dịch nghĩa: Tất cả những người động vào mỹ nhân từ, bất kể là ai thì cả gia tộc đó đều có những thế hệ sau thì đều rất đẹp, đẹp tới mức khác thường, nhưng hồng nhân hoạ thuỷ, sinh mệnh đều sống không qua được 30 tuổi)
Hắn sắc mặt đại biến quay đầu lại nhìn nàng.
Hắc Tĩnh đứng yên bất động lạnh lùng cười, trong mắt lóe lên tia trả thù.
Hắn trừng lại ánh mắt của nàng, đáy lòng lạnh băng sau đó hắn nhìn nàng giơ tay buông để mỹ nhân từ rơi xuống......
"Không!" Đông Phương Thiên Kiêu kinh hãi rống to, mọi can đảm đổ sập
Đông Phương Tuyệt Thế mặt đầy vẻ sợ hãi biến giật mình run sợ một giây lập tức cùng anh mình khom người, giơ r among cứu vãn tình thế. Nhưng đã quá chậm....
Nó như từ thiên đường rơi xuống là địa ngục, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng thanh thúy xuyên vào tai, mỹ nhân từ trước mắt bọn họ.... rơi thành 5 phương 4 hướng. Tay của Đông Phương Thiên Kiêu khựng lại ở giữa không trung, thân thể cứng lại đồng tử đanh lại, vô hồn, vô thần, vô xác.......
Là mạch máu của Đông Phương gia bọn họ đã bị huỷ hoại. Lời nguyền rủa vẫn tiếp tục.... Cơn ác mộng tử vong triền miên sẽ vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt. Vĩnh viễn... không thể giải thoát......Mọi sự khiến cho mọi người trở tay không kịp. Triệu Mộ Hiền ngây ngốc hoảng sợ, còn Đông Phương Lang cũng đều há hốc mồm.
"Ha ha...... Cả họ Đông Phương các ngươi liền một đám chờ chết đi!" Hắc Tĩnh cười điên cuồng, chân lại dẫm đạp lên mỹ nhân từ.
"Không!" Triệu Mộ Hiền che mặt thét chói tai. Mỹ nhân từ mà vỡ thì Đông Phương Phong Hoa sẽ phải chết!
Đông Phương Thiên Kiêu đồng tử co rút lại, mặt không còn máu nữa. Hắn vô cùng giận dữ.
"Ngươi đáng chết!" Đông Phương Tuyệt Thế khuôn mặt dữ tợn như quỷ đánh về phía Hắc Tĩnh.
Hắc Tĩnh không né không tránh đứng ở tại chỗ, cười chờ chết.
Thật vui vẻ! Trước khi chết mình lại có thể hung hăng xả giận, có thể nhìn bộ mặt Đông Phương gia khủng hoảng mà khóc, có thể làm cho Triệu Mộ Hiền không thể cùng người cô ta yêu cầm tay đến già thật rất vui vẻ.... Nhưng Đông Phương Thiên Kiêu lại ra tay kéo Đông Phương Tuyệt Thế lại.
"Cô ta là của anh." Mắt không chớp nhìn chằm chằm Hắc Tĩnh lạnh như băng nói.
"Nhị ca! Anh còn muốn che chở cho cô ta sao?" Đông Phương Tuyệt Thế nổi giận rống to.
"Giết cô ta thì lại quá dễ dàng cho cô ta rồi." Đông Phương Thiên Kiêu nói không biểu cảm.
Hắc Tĩnh nụ cười biến mất tâm hơi hơi kinh hãi.
Đông Phương Tuyệt Thế hiểu ý nheo lại mắt thu tay lại người lùi lại từng bước nói:
"Cũng đúng! Chết là quá dễ dàng cho cô ta rồi."
"Đúng vậy cái cô ta sợ nhất không phải là chết! Mà là sống trong đau khổ!" Đông Phương Thiên Kiêu lên cơn thịnh nộ hắn cười tàn khốc lạnh lùng.
Hắn sẽ không giết cô ta, hắn sẽ khiến cô ta sống không bằng chết.
Hắc Tĩnh xoay người muốn chạy trốn nhưng cánh tay đã bị hắn gắt gao tóm lại.
"Tôi sẽ làm cho cô phải hối hận, hối hận đến chết..." Mỗi câu, mỗi chứ đều chứa đầy giận dữ của hắn, cơn giận đang bùng lên.
Hắc Tĩnh ra sức giãy dụa nhưng ngón tay của kẻ kia quá mạnh, quá cứng, như ma trảo làm đau da thịt nàng.
"Từ giờ trở đi ai cũng không được phép quấy rầy ta." Hắn lạnh giọng hạ lệnh, sau đó kéo Hắc Tĩnh về gian phòng mà cô ta nằm dưỡng bệnh ở đó. (L: có ai nói cho chị biết đừng chọc núi lửa phun chưa? Nó sẽ phun và nuốt chửng chị đến xương chẳng còn)
Còn những người khác ngây ngốc ở hiện trường! Ngây ngốc nhìn mỹ nhân từ bị vỡ thành những mảnh nhỏ, trái tim tuyệt vọng chìm vào vực sâu.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |