(2)
← Ch.70 |
lại sống trong dằn vặt, sống trong nỗi thống khổ.
Triệu Liệt Húc nghiêm nghị nói: "Ông rốt cuộc muốn nói gì?"
Chu Khôn: "Mấy người sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu, tôi cũng khuyên mấy người chớ lộn xộn, bây giờ, cứ tiếp tục duy trì sự yên tĩnh này. Cậu vào đây, chỉ được vào một mình, tôi nghĩ cậu ắt sẽ không ngu xuẩn đến mức mang vũ khí vào."
Chu Khôn dứt khoát cúp máy.
Ở đầu bên này, Triệu Liệt Húc, ai nấy tim cũng đập nhanh hơn, Tưởng Bình rầu rĩ gọi một tiếng đội trưởng Triệu.
Vẻ mặt của Triệu Liệt Húc rất thản nhiên, anh giao lại súng lục cho phó đội trưởng, nói: "Cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, thì nỗ lực cần thiết đầu tiên là phải đảm bảo tính mạng của con tin."
"Đội trưởng Triệu!"
Anh kiên quyết bước về phía trước.
Trên bờ sông cô quạnh xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông, anh bước nhanh về phía căn nhà gỗ. Ánh mặt trời rực rỡ nhuộm đỏ cả con đường sỏi đá dưới chân anh, mặt sông tĩnh lặng, mặt nước óng ánh.
Dương Thanh Hà bị trói trên ghế, miệng bị dán băng dính, không thể cử động cũng không thể nói chuyện, ánh mắt của cô trông rất bình tĩnh, không có vẻ gì đang tức giận, một dáng vẻ xem thường cái chết.
Chu Khôn ngồi trên chiếc ghế đợi Triệu Liệt Húc đến, Quan Hách đứng bên cạnh Dương Thanh Hà, cậu ta dựa người vào tường và hút thuốc, khuôn mặt còn rất trẻ nhưng động tác lại thành thục đến không ngờ.
Quan Hách: "Ông đã hứa với tôi, đừng quên đấy."
Chu Khôn: "Tôi biết rồi."
Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân vững vàng, Dương Thanh Hà nhận ra đó là tiếng bước chân của Triệu Liệt Húc, anh thật sự đến rồi.
Ở cửa xuất hiện một bóng đen, cơ thể cao lớn của anh chắn hết ánh sáng từ cửa ra vào, sau khi đi thêm vài bước nữa, dần dần có thể thấy rõ gương mặt anh.
Triệu Liệt Húc nhìn thoáng qua đã trông thấy Chu Kỳ Hạo và Dương Thanh Hà ở phía sau Chu Khôn. Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của cô, đôi mắt anh trở nên dịu dàng hơn cả, trái tim như bị ngàn mũi gai nhọn đâm xuyên qua.
Dương Thanh Hà hơi trợn to hai mắt, cô lắc đầu ý bảo anh đừng làm vậy.
Anh đánh mắt về phía Chu Khôn.
Phía trước là một chiếc bàn dài, bên trên bày một chiếc búa, một chiếc rìu.
Chu Khôn dửng dưng quan sát anh, một lát sau ông ta lên tiếng: "Thật sự thật sự lâu lắm rồi không gặp cậu, nhưng mà ánh mắt của cậu cũng không khác hồi bé nhiều."
Ông ta làm một động tác mời ngồi, Triệu Liệt Húc ngồi xuống đối diện ông ta.
Triệu Liệt Húc: "Ông làm ra nhiều việc như vậy, đến tột cùng là muốn gì?"
"Cuộc sống vốn dĩ chóng tàn, cho dù đã từng có được nhưng rồi cũng sẽ mất đi, xưa giờ tôi chưa bao giờ mong muốn điều gì, chỉ có duy nhất một mong ước cho cuộc đời ngắn ngủi này, mong cho cuộc đời này của tôi phải thật hoàn mỹ." Chu Khôn nói: "Tôi còn tưởng mình sẽ có được sự đồng cảm từ Thanh Hà, dù sao thì chúng tôi cũng rất giống nhau, tôi cũng tưởng nó sẽ bằng lòng đứng về phe của tôi, nhưng kết quả thật làm người ta thất vọng. Đương nhiên nó cũng không phải là người duy nhất như vậy, nói thật, trong những năm qua, tôi vẫn chưa tìm được người nào khiến tôi hài lòng và đồng điệu với tôi. Điều này thật sự làm tôi rất khó chịu, giống như việc một chiếc đĩa đẹp đẽ mà lại xuất hiện một cái lỗ nhỏ."
Chu Khôn: "Nhưng tôi không thích những vật thí nghiệm bị lỗi, nếu chúng tồn tại thì giống như những vết trầy ở trên chiếc đĩa, mà tôi lại ưa thích sạch sẽ và hoàn hảo, không được phép để những sự lựa chọn sai lầm và những kẻ vô dụng tồn tại. Song tôi rất tò mò, không biết một người vì người mình yêu đến tột cùng có thể làm được chuyện gì, thả con bé đi là chuyện không thể nào, nhưng mà trên người nó có hai trái bom, thời gian không giống nhau, tôi có thể vô hiệu hóa một quả, cho cảnh sát các cậu được tranh thủ thêm thời gian."
Dương Thanh Hà bị trói hai quả bom mỗi bên chân.
Triệu Liệt Húc: "Điều kiện là gì?"
Chu Khôn: "Tuy dụng cụ đơn sơ, nhưng vẫn có thể dùng được, tôi muốn một cái cánh tay của cậu, vật thí nghiệm lỗi phải ra dáng của một sản phẩm lỗi chứ, đúng không nào?"
Dương Thanh Hà không nghe rõ lắm đoạn đối thoại giữa bọn họ, nhưng mơ hồ đoán được điều gì đó, cô lắc đầu quầy quậy.
Chu Khôn sẽ không để cho bọn họ đi, mặc kệ có làm gì đi nữa thì cũng không thể.
Triệu Liệt Húc nhìn thoáng qua Dương Thanh Hà, đáp: "Nói lời phải giữ lời."
"Đương nhiên."
Khoảnh khắc Triệu Liệt Húc cầm lấy chiếc búa, hai mắt của Dương Thanh Hà đột nhiên mở to, phản ứng của cô rất dữ dội như thể đang cầu xin anh đừng làm như vậy.
Đây là một cái bẫy, nhưng anh không thể không làm theo, không có lựa chọn nào khác.
Triệu Liệt Húc nắm chặt cán gỗ, đập mạnh xuống cánh tay trái, chiếc lưỡi búa bằng kim loại sắt lạnh lẽo nện vào da thịt, ngay cả tiếng gãy xương cũng có thể nghe rõ mồn một. Hai má anh căng cứng, trên trán túa đầy mồ hôi, máu tươi chảy ròng ròng từ cánh tay anh. Tí tách, tí tách, chưa đầy một hồi đã đọng lại thành một vũng trên mặt đất.
Lúc chiếc búa c4m vào tay anh, cũng là lúc Dương Thanh Hà bật dậy một cách điên cuồng, cô bị trói nên cả người và ghế đều ngã sóng soài, mặt đập xuống nền đất làm cả khuôn mặt cô dính đầy bụi bẩn.
Dương Thanh Hà tuyệt vọng nhắm mắt lại, bả vai run rẩy, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Anh đã dùng hết sức lực mà không do dự chút nào, anh đã chuẩn bị sẵn sàng cả tâm thế sẽ vứt bỏ những dự tính trong tương lai của mình.
Triệu Liệt Húc ném chiếc búa đi, lạnh lùng nói: "Vô hiệu hóa quả bom có thời gian ngắn nhất."
Chu Khôn có chút kinh ngạc, "Cậu thật sự rất khác biệt. Nhưng thật đáng tiếc, cậu lại trở thành kẻ địch của tôi, nếu chúng ta là bạn bè, thì chúng ta nhất định sẽ cứu được càng nhiều người hơn, sử dụng những cách thông minh, sống một cách tự do tự tại hơn. Kể từ khi Từ Tăng Quốc Phát bắt đầu, tôi đã cho cậu rất nhiều cơ hội, so với bọn họ, cậu có thể được xem như hoàn mỹ, một tri kỉ và một đồng phạm hoàn hảo nhất, cũng như người kế nhiệm hoàn hảo nhất của tôi. Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng để giết con bé, chỉ cần cậu giết nó thì sẽ không có "lỗ hỏng" nào nữa. Cậu sẽ không còn là một vật thí nghiệm thất bại, và sự khởi đầu của tôi cũng sẽ trở nên càng hoàn thiện hơn."
Trong mắt Chu Khôn ánh lên sự hưng phấn tột độ, y hệt như lúc ông ta nói chuyện vào hai mươi hai năm về trước.
Khi đối mặt với những lý tưởng, những mục tiêu mà rất có thể sẽ trở thành hiện thực, thần kinh của ông ta sẽ bắt đầu trở nên khó kiểm soát.
Đây là sự khác nhau giữa tâm lý bi3n thái và rối loạn nhân cách phân liệt, tâm lý bi3n thái thì chỉ có một nhân cách nhưng sẽ hình thành hai nhân cách cực đoan khác nhau, nhân cách nào càng tàn khốc thì sẽ càng điên cuồng.
Ông ta liên tục nhắc đến sự hoàn hảo và sự hoàn chỉnh, giống như đang thực hiện một nghi lễ nào đó.
Đôi môi của Triệu Liệt Húc dần trở nên tái nhợt vì mất quá nhiều máu, cánh tay truyền đến cơn đau buốt làm anh toát mồ hôi lạnh ở lưng.
Anh thử hỏi: "Ông bị bệnh nan y à?"
Vì lẽ cũng không sống được bao lâu nữa nên ông ta không sợ lực lượng cảnh sát, cũng không sợ cả việc bị bại lộ thân phận, ông ta đang cố chơi nốt một ván đầy k1ch thích và mạo hiểm vào giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Ông ta muốn làm cho cuộc đời mình phải trở nên thật hoàn hảo, nhưng ông ta vốn không chấp nhận một kết cục như vậy. Ông ta vẫn không ngừng tìm kiếm một ứng cử viên sáng giá cho việc lưu giữ và bảo tồn các quy tắc và thế giới mà ông ta đã tạo ra.
Nếu mọi thứ quay trở về điểm xuất phát, nếu đây là một khởi đầu mà ông ta đang tìm kiếm, giết anh, giết Thanh Hà, triệt tiêu hết những "sản phẩm" thí nghiệm thất bại. Ông ta sẽ đào tẩu ư, không đâu, ông ta sẽ không làm vậy, bởi vì ông ta đã chọn sẵn cái chết.
Mẹ ông ta chết vì hoả hoạn, cô nhi viện cũng bị thiêu trụi, những nạn nhân ở nước ngoài, Trương Uẩn, Chu Kỳ Hạo, đều xuất hiện hỏa hoạn.
Lửa - khởi đầu của mọi thứ đều bắt nguồn từ lửa.
Trong khi họ đang nói chuyện, Quan Hách xách Dương Thanh Hà dậy, cậu ta ngồi xổm xuống, rồi kích hoạt một trong hai trái bom.
Dương Thanh Hà mở mắt ra, hốc mắt cô đỏ hoe, người cô như bị hút sạch linh hồn, cô nhìn về phía Triệu Liệt Húc, tứ chi lạnh lẽo.
Tí tách - một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay của Quan Hách.
Tim của cậu ta bỗng nhảy thót lên, tiếp đến xuất hiện một cơn choáng váng ngắn. Quan Hách ôm trán rồi lắc đầu thật mạnh, cố thoát khỏi cảm giác hỗn độn này.
Cậu ta biết đó là Chu Kỳ Hạo, Chu Kỳ Hạo đang không ngừng đấu tranh.
"Chết tiệt!" Quan Hách nóng nảy chửi lầm bầm một tiếng, "Đồ khỉ gió đừng khóc nữa!"
Hình như Dương Thanh Hà không nghe thấy, cô chỉ đang nhìn Triệu Liệt Húc.
Quan Hách đau đầu như muốn nứt ra, cậu ta không được để Chu Kỳ Hạo ra ngoài, không thể nào, chỉ có cậu ta mới được sử dụng thân thể này! Cậu ta đã chờ đợi rất lâu để đợi được tới ngày hôm nay, cuối cùng Chu Khôn cũng nói với cậu ta là có thuốc điều trị có thể giúp cậu ta tồn tại vĩnh viễn, chỉ cần ông ta hoàn thành xong kế hoạch lần này thì cậu ta có thể mãi mãi được sống dưới ánh mắt trời.
Cậu ta chợt rùng mình, khi nghoảnh đầu lại, khuôn mặt ngây ngô đầy vẻ hoảng sợ.
Chu Kỳ Hạo hết quay sang nhìn về phía Triệu Liệt Húc và Chu Khôn, thì lại nhìn Dương Thanh Hà, cậu run rẩy giơ tay ra hiệu xuỵt, nhẹ nhàng lột miếng băng dính trên miệng cho Dương Thanh Hà.
Dương Thanh Hà không thể tin nổi cậu đã trở lại, cậu làm thế nào được?
Đồng hồ trên chân cô đang kêu tít tít, chỉ còn lại năm phút, chỉ có Quan Hách mới biết cách cắt sợi dây nào.
Chu Kỳ Hạo kéo sợi dây thừng, là nút thắt chết, nếu không có dụng cụ thì cậu không thể nào tháo ra được.
Chu Kỳ Hạo nhỏ giọng nói: "Chị ơi, làm sao giờ?"
Giọng cậu không ngừng run rẩy.
Dương Thanh Hà nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo cậu đừng hành động hấp tấp.
Cô tin tưởng anh và cũng tin tưởng cảnh sát.
Chu Khôn thẳng thắn thừa nhận: "Đúng, tôi phát hiện mình bị ung thư phổi giai đoạn cuối vào tháng ba. Mãi cho đến khi sắp chết, tôi mới phát hiện ra mình không hài lòng với hiện tại. Tôi đã giết rất nhiều người, nhưng mọi thứ vẫn có vẻ quá bình thường, tôi không muốn nằm trên giường bệnh rồi chết dần chết mòn trong bệnh viện. Nói đến cái chết, lẽ ra tôi đã phải chết trong vụ cháy cách đây hơi ba mươi năm về trước."
Khi đó ông ta mới tầm sáu bảy tuổi, trong nhà xảy ra một vụ cháy lớn, người đàn bà kia chỉ lo việc thoát thân của bản thân, dù ông ta đã khóc lóc cầu cứu, nhưng bà ta nghe xong chỉ xoay lưng bỏ đi cũng không thèm ngoái đầu lại. Cái mạng này của ông ta là được nhặt về.
Chu Khôn: "Nhưng mà giờ vẫn chưa muộn, cậu chỉ cần giết nó, kế hoạch của tôi sẽ càng trở nên hoàn mỹ, cái chết của tôi cũng sẽ càng có ý nghĩa. Người đầu tiên được tôi chọn đã trở thành đồng minh tốt nhất của tôi, mọi thứ vẫn có thể được tiếp tục."
Chu Kỳ Hạo đau đến tức ngực, đầu óc như muốn nổ tung, hai bên thái dương giật gân xanh.
Có lần cậu tỉnh dậy và phát hiện mình không ở chỗ cũ, dường như đã xảy ra một số chuyện nhưng cậu lại không nhớ được, nhưng vì lúc đó còn nhỏ nên chẳng mảy may suy nghĩ quá nhiều, cũng không dám kể với Thôi Bình. Cho tới giờ phút này cậu mới chắc chắn được một điều là trong cơ thể cậu có thêm một người khác.
Quan Hách vất vả giãy giụa cuối cùng cũng có thể trở lại, cậu ta thống hận cảm giác này.
Thấy miếng keo dán trên miệng của Dương Thanh Hà bị gỡ ra, Quan Hách biết vừa Chu Kỳ Hạo vừa quay lại.
Quan Hách móc ra một khẩu súng rồi xoay hai vòng, nhắm vào trán của Dương Thanh Hà.
"Quan hệ của hai người tốt ghê ha, tôi thấy rất buồn nôn."
Triệu Liệt Húc thu hết từng cử động của Chu Kỳ Hạo vào mắt, thấy cậu ta dùng súng nhắm vào Thanh Hà, trái tim anh như nhảy thót lên.
Quan Hách không thể chịu được nữa, ngạo nghễ nói: "Không phải ông muốn giết cô ta sao? Hửm? Tôi cũng rất muốn giết cô ta."
Cậu ta muốn nổ súng.
Chu Khôn hơi nhíu mày, ông ta có vẻ rất không hài lòng về việc Quan Hách cắt ngang ngay lúc này. Chu Khôn lấy một khẩu súng từ sau lưng ra, xoay người nhắm chuẩn xác vào Quan Hách, bóp cò không một chút do dự, tiếng súng nổ.
Đoàng! Viên đạn xuyên qua ngực của Quan Hách.
Cậu ta trợn to mắt, khẩu súng trong tay rơi trượt xuống, cậu ta chầm chậm nhìn về phía Dương Thanh Hà, bốn mắt vừa chạm nhau thì cậu đã ngã xuống, máu phun ra từ từ nhuộm đỏ cả chiếc áo thun trắng.
Cậu thiếu niên mười bốn tuổi mở to đôi mắt màu xanh biếc, nét mặt đầy sợ hãi xen lẫn hồn nhiên, ngón tay khẽ co giật, đôi môi khép mở nhưng không thể phát ra tiếng.
Triệu Liệt Húc không ngờ Chu Khôn sẽ làm như vậy, ông ta nổ súng mà không hề lưỡng lự, nhanh chuẩn và tàn nhẫn.
Sau tiếng súng, là một khoảng im lặng tuyệt đối.
"Kỳ Hạo..." Dương Thanh Hà nhìn trân trối cậu thanh niên nằm dưới đất, bị đả kích quá lớn khiến cô bàng hoàng. Cô gọi tên cậu, hai mắt cô đau nhức nhối.
Chu Khôn vô tình nhìn Quan Hách. Đối với ông ta, nó chỉ là một thằng phế vật ngu xuẩn mà thôi. Nói có thuốc trị thì tin ngay, xả thân làm việc cho ông ta, nhưng đến thời khắc mấu chốt chỉ biết làm ngáng đường.
Chu Khôn rút khẩu súng về, "Bây giờ, hãy cho tôi đáp án."
Đoàng. Lại một tiếng súng nữa.
Chu Khôn cứng đờ, ông ta cúi đầu xuống nhìn thì thấy một viên đạn găm vào đùi ông ta.
Lúc ông ta vừa quay đầu, Quan Hách đã cố hết sức cầm cây súng nhắm vào ngực ông ta, nhưng cậu ta không nhấc nổi súng lên được, thế là viên đạn đi chệch hướng, bắn vào đùi ông ta.
Rốt cuộc là Quan Hách hay là Chu Kỳ Hạo, Dương Thanh Hà cũng không biết được, nhưng cậu đã ngừng hô hấp, l0ng nguc cũng không còn phập phồng nữa.
"Kỳ Hạo! Kỳ Hạo..." Dương Thanh Hà nghẹt thở, thương xót đến nghẹn ngào.
Cậu chỉ mới mười bốn tuổi, mười bốn tuổi thôi! Ngày tháng tương lai vẫn còn rộng mở như vậy! Cậu không được chết như thế này!
Triệu Liệt Húc dùng toàn bộ sức lực để kẹp chặt Chu Khôn bằng một cánh tay duy nhất, anh siết cổ tay của ông ta, làm khẩu súng rơi độp xuống đất. Triệu Liệt Húc đá khẩu súng qua một bên, chân trái quật Chu Khôn khiến ông ta không kịp trở tay ngã sấp, đồng thời cũng kéo Triệu Liệt Húc, thế là hai người cùng ngã, bả vai của Chu Khôn đè nặng lên cánh tay gãy của anh.
Triệu Liệt Húc đau đớn kêu lên một tiếng, yết hầu lên xuống, anh đang cố cầm cự, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lấm tấm trên trán anh.
Dương Thanh Hà cảm thấy tim đau như muốn thắt lại, cánh tay anh... tay anh...
Chu Khôn lại đè mạnh, Triệu Liệt Húc r3n rỉ vì đau.
"Đừng mà!" Dương Thanh Hà thét chói tai.
Hai tiếng nổ súng làm cho đàn chim trên núi hoảng hốt đồng loạt bay đi, tiếng vỗ cánh xào xạo tựa như một trận bão lớn.
Những cảnh sát đang chờ ở bên ngoài đều thót tim, đội trưởng đội cảnh sát vũ trang dùng tay ra hiệu cho mọi người cùng nhau tiến tới căn nhà gỗ.
Chu Khôn muốn đứng dậy, Triệu Liệt Húc dùng hai chân kẹp chặt, một tay anh cũng có thể tóm được ông ta. Anh bị đau cỡ nào thì Chu Khôn bị lại gấp bội, tưởng chừng như sắp bóp nát.
Vì ngày này, mọi thứ anh làm đều chỉ để chờ đợi đến ngày hôm nay, giây phút này, cuối cùng anh đã có thể tự tay tóm gọn ông ta.
Trong mắt Chu Khôn nhuốm đầy vẻ phẫn nộ, ông ta rất hiếm khi tức giận, vẻ mặt dần trở nên dữ tợn.
"Xem ra cậu đã ra lựa chọn."
Triệu Liệt Húc tàn nhẫn nói: "Từ giây phút ông phạm tội thì tôi đã đưa ra lựa chọn."
Mồ hôi và máu của anh hòa vào nhau làm mặt đất biến thành một hỗn hợp sẫm màu, quần áo hai người đều bị nhuộm đỏ.
Chu Khôn siết tay thành quả đấm, ông ta dùng cùi chỏ thúc m4nh vào cánh tay bị thương của anh. Triệu Liệt Húc cau chặt hàng mày, Chu Khôn thụi một cú nữa vào mặt anh rồi vùng thoát. Ông ta nhanh chóng đứng dậy toan cướp lại khẩu súng thì Triệu Liệt Húc đã quơ tay lấy cây búa ném vào đầu gối của ông ta.
Chân của Chu Khôn bị thương nên không thể chạy nhanh được, cú đánh bất ngờ của một vật nặng khiến ông ta quỵ gối xuống đất.
Triệu Liệt Húc đá một cước vào người ông ta, Chu Khôn bò lăn lê trên mặt đất. Triệu Liệt Húc xách áo ông ta lật lại, anh thoi một cú vào mặt ông ta, cú đấm thép của một người đàn ông giáng xuống làm miệng Chu Khôn chảy máu.
Chu Khôn ho dữ dội, trong khoang miệng toàn là mùi máu tanh.
Triệu Liệt Húc không chút do dự, tiếp tục đấm thêm ba quả nữa, sự phẫn nộ dồn nén hơn hai mươi năm qua cuối cùng cũng được trút xuống qua ba quả đấm này: Nỗi ám ảnh, niềm thù hận và cả sự cay đắng.
"Nếu tôi không phải là cảnh sát, Chu Khôn, tôi sẽ giết ông ngay lập tức." Anh nghiến răng nghiến lợi gằn giọng.
Chu Khôn đột nhiên bật cười, "Chuyện này thú vị hơn nhiều so với dự đoán của tao. Nhưng mà cũng không sao, không ai có thể ngăn cản được kế hoạch của tao, nếu mày lựa chọn làm một "sản phẩm" hỏng thì không nên tồn tại trên cõi đời này. Trong quy tắc trò chơi của tao không cho phép bọn mày được tồn tại."
Dương Thanh Hà giờ mới nhớ đến chiếc đồng hồ đếm giờ đang kêu tích tích trên chân mình, cô thấy ớn lạnh sau ót, còn lại hơn một phút rưỡi.
Chu Khôn không thể nào chỉ đặt bom mỗi trên người cô được, vì ông ta đã sẵn sàng chết, ông ta không thể nào để bọn họ rời đi được.
"Mau đi ngay! Nơi này không chỉ có một quả bom này, không kịp nữa rồi! Triệu Liệt Húc! Anh mau rời khỏi đây!"
Giọng cô vẫn trong trẻo, có điều cô cố ý nói với vẻ hung hãn và tuyệt tình đến vậy.
"Đội trưởng Triệu!"
"Đội trưởng Triệu!"
Cảnh sát vũ trang và cảnh sát hình sự đã chạy đến và bắt giữ ngay Chu Khôn.
Trần Ký không thể tin được những gì anh ta đang nhìn thấy, "Tay cậu bị gì thế này!"
Triệu Liệt Húc đẩy Trần Ký ra rồi chạy về phía Dương Thanh Hà, hét lên: "Chuyên gia phá bom đâu rồi?"
Dương Thanh Hà cảm thấy hãi hùng khi nhìn toàn thân đầy máu của anh, dường như máu đang chảy đó là của cô, và cả cánh tay gãy kia cũng là của cô nốt. Anh đã biết đây là một cái bẫy, vậy sao còn nhảy vào mà không nghĩ ngợi gì!
"Không kịp rồi! Cầu xin các người, đi nhanh đi, cầu xin các người!"
Triệu Liệt Húc ngồi xổm xuống, khẽ vu0t ve khuôn mặt của cô, "Đừng sợ, chúng ta cùng nhau đi nhé? Anh sẽ đưa em đi, còn nhớ chứ, anh đã nói chờ sau khi phá xong vụ này chúng ta sẽ kết hôn, nhà mới cũng đã được trang hoàng gần xong rồi, theo phong cách mà em thích."
Dương Thanh Hà cắn môi, nước mắt rơi lã chã, người đàn ông cao hơn mét tám trước mặt cô đến giọng cũng đang run rẩy, anh đang an ủi cô, cũng như đang an ủi chính mình.
"Thanh Hà..." Anh tự dưng thấy nghẹn ngào, muốn nói với cô rất nhiều điều nhưng lại nói không nên lời, chỉ thốt lên được hai tiếng Thanh Hà.
"Đi đi mà, có được không? Cầu xin các người..." Cô van nài thống thiết.
Không ai biết điều gì sẽ xảy ra trong giây tiếp theo.
Trần Ký che miệng, khịt khịt mũi. Cho dù có đứng trên bờ vực sinh tử, ngàn cân treo sợi tóc, thì cũng sẽ không cảm thấy day dứt và đau lòng đến thế. Ngay cả khi sẽ làm người nhà đau buồn, đó âu cũng chỉ là chuyện xảy ra trong một cái chớp mắt, khác hoàn toàn với tình huống lúc này.
Trơ mắt nhìn đồng hồ đếm ngược, lại phải trơ mắt nhìn người mình yêu chết mà không thể cứu được.
Không có điều gì đau đớn hơn là nhìn người mình thương chết trước mặt mình.
Toàn bộ cảnh sát đều vờ như không nghe thấy lời cầu xin của cô, bọn họ vẫn bình tĩnh như mọi khi.
Tích tích tích tích. Âm thanh ngày càng kêu nhanh hơn, còn chưa đầy một phút.
Hai chân của Chu Khôn đột nhiên co quắp, ông ta cười một cách hả hê, toàn thân không ngừng co giật, bộ dạng quái dị đến kinh người.
"Mọi thứ đều hoàn mỹ! Cuộc đời của tôi sẽ kết thúc ở đây, vừa đúng lúc."
Chỉ trong vòng vài giây, Chu Khôn đã tắt thở.
"Ông ta đã dùng kali xyanua!"
Thấy thời gian càng ngày càng rút ngắn lại, đầu óc của Dương Thanh Hà trở nên trống rỗng, cô đẩy Triệu Liệt Húc ra, gào thét: "Các người đi đi có được không! Tôi cầu xin các người! Cầu xin các người!"
Cô tan nát cõi lòng mà gào lên, ánh mắt của mọi người vẫn rất vững vàng.
Một mệnh lệnh từ cấp trên truyền xuống, "Đội một, đội hai rút lui! Rút ngay lập tức!"
Triệu Liệt Húc dần cảm thấy khó thở, anh mạnh bạo kéo tay cô lại, hỏi: "Sợi màu nào?"
"Đội trưởng Triệu! Rút lui!"
"Đội trưởng Triệu!"
Triệu Liệt Húc giận dữ hét: "Câm miệng!"
Đây không phải là một quả bom phức tạp, nhưng Chu Khôn vốn rất gian xảo, ông ta thường không làm theo cách bình thường.
Chuyên gia phá bom nói: "Màu lam."
Tích tích tích. Còn hai mươi giây.
Triệu Liệt Húc giành lấy cây kéo, "Các người đều lùi hết đi!"
"Đội trưởng Triệu!"
"Lùi hết!"
Triệu Liệt Húc nhìn chằm chằm Dương Thanh Hà, anh nhắm cây kéo vào sợi dây màu lam, anh nói: "Anh sẽ không bao giờ bỏ em lại."
Phựt. Vừa cắt đứt sợi dây, hai người đều thở dồn dập.
Dương Thanh Hà từ từ mở đôi mắt đang nhắm nghiền, con số... Đã ngừng nhảy rồi.
Ngay sau đó, có một loạt âm thanh tích tích nhanh hơn cùng vang lên, nhưng không phải ở trên người cô.
"Vẫn còn những quả khác!"
Triệu Liệt Húc toát mồ hôi lạnh sau lưng, anh ôm Dương Thanh Hà rồi nhanh chóng rút lui.
Bùm bùm bùm! Ầm!
Vừa đi khỏi hành lang thì trong nháy mắt toàn bộ ngôi nhà gỗ bị nổ tung, tiếng dội từ vụ nổ vang xa ngàn dặm, bụi đất bay mù mịt trong không trung như một trận bão cát.
Đất đá văng tung tóe xuống mặt sông làm nổi lên những cột nước, căn nhà gỗ bốc cháy ngùn ngụt, tàn tro xám xịt cùng với bụi bay mù đất mù trời.
Ngay lúc xảy ra vụ nổ, Triệu Liệt Húc đã ôm cô rồi nhảy nhào về trước, anh dùng cả hai tay để che chắn đầu cô, dùng cả thân hình đè lên người cô để che chở.
Những cục đá lồi lõm bên bờ sông cọ vào lưng cô, quần áo rách tả tơi, cơn đau như thiêu đốt, kèm theo tiếng nổ rầm trời làm tai cô bị điếc tạm thời, vỏ não bị chấn động và tim sắp vụn.
Cơ thể người đàn ông nặng như vậy, Dương Thanh Hà có thể cảm nhận được một cách rõ ràng hơi ấm và sức mạnh của anh.
Hai người có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau, đây là cảm giác hạnh phúc nhất trên thế gian mà không có âm thanh.
Dương Thanh Hà mở mắt ra, cô xoa xoa đầu tóc ngắn và cứng của anh.
Triệu Liệt Húc tự chống dậy, khuôn mặt của cô gần trong gang tấc, sống động như thật. Trên mặt cô lấm lem bùn đất và tro, trông vô cùng nhếch nhác.
"Thanh Hà..."
Anh hé môi, cô vẫn đang bị điếc nên không nghe thấy, nhưng cô biết anh đang gọi tên mình.
Mặt trời dần khuất dạng phía sau đỉnh núi, dưới chân đồi xanh um xuất hiện vài làn khói mù. Ánh chiều tà xuyên qua khu rừng, xuyên qua con sông và xuyên qua hết thảy vạn vật, để rồi dừng lại trên người bọn họ.
Trong đôi mắt của anh có ánh tà dương, và có cả cô.
Cô sững sờ một hồi lâu, rồi đột nhiên ôm chầm lấy anh, nép vào cổ anh và gào khóc như một đứa trẻ. Cô khóc vì niềm hạnh phúc vỡ òa, vì đau lòng cho anh và vì cả những nỗi sợ đã qua.
Giống như bao người bình thường khác, khi không cần phải kìm nén cảm xúc nữa.
Triệu Liệt Húc nhắm mắt lại, nhẹ nhàng an ủi cô.
Bạn đã từng nhìn thấy mặt trời chưa?
Tôi thì thấy rồi.
Anh như một sự tồn tại vĩnh hằng và bất diệt, anh là khởi nguồn của mọi điều ấm áp.
Cả anh và cô.
...
Một tháng sau, ở bệnh viện trung tâm thành phố.
Cánh tay Triệu Liệt Húc dập nát, gãy xương, phần lưng bị thương do bom đạn. Trên cục cho anh nghỉ phép, mới nằm được một tháng anh quyết định về nhà dưỡng thương.
Dương Thanh Hà bận rộn chuyển đến nhà mới, cùng Cố Dung thay phiên đến thăm nom, chăm sóc cho anh.
Cố Dung không nói được anh, bất đắc dĩ phải bảo với Dương Thanh Hà.
Dương Thanh Hà vứt hết mọi việc đang làm dở, nổi giận đùng đùng chạy vội tới bệnh viện.
Triệu Liệt Húc nằm trên giường đang xem email, phòng bệnh dành cho bốn người, hai giường đối diện là một đôi vợ chồng già, còn có một đứa bé tầm bảy, tám tuổi.
Đôi vợ chồng già cực kỳ mến Dương Thanh Hà, mỗi lần thấy cô đều mừng rỡ nói cháu gái đến rồi.
Tuổi cô xấp xỉ cháu gái hai người họ.
Triệu Liệt Húc thấy cô nổi nóng, buông di động xuống: "Em sao thế?"
Dương Thanh Hà ném cái túi: "Ai cho phép anh xuất viện? Anh nhìn tay anh xem, nhìn lưng anh xem, khỏi rồi à? Bác sĩ nói anh cũng không nghe à?"
Triệu Liệt Húc nhàn nhã nhìn cô cười nhẹ, trông cô không khác gì một con hổ mẹ.
Dương Thanh Hà: "Anh còn cười, em nói không được là không được. Anh phải ngoan ngoãn nằm viện, nếu em phát hiện anh xuất viện trước, em sẽ bán nhà rồi ôm tiền bỏ trốn!"
Triệu Liệt Húc vươn tay phải: "Em lại đây."
"Anh muốn làm gì?"
Triệu Liệt Húc giữ chặt rồi ôm cô vào lòng, anh vu0t ve mái tóc mềm mại, ghé vào tai cô nói với giọng khàn khàn: "Đã rất lâu rồi em không hôn anh."
Hơi thở ấm áp của anh làm tai Dương Thanh Hà đỏ rực.
Ông lão ở giường đối diện nói: "Tiểu Triệu à, cháu phải nghe lời vợ nói. Con người đều là bằng máu thịt, không giữ sức khỏe, về già sẽ phải chịu khổ đấy."
Dương Thanh Hà đẩy anh ra: "Anh nghe thấy chưa? Ông Ngô là người từng trải, anh nghe lời ông đi."
"Em là vợ anh à?" Anh trêu ghẹo cô.
Dương Thanh Hà làm bộ muốn đánh anh, vui đùa ầm ĩ, chợt một bệnh nhân được đẩy vào phòng bệnh.
Vợ của người này lẩm bẩm kêu ca: "Sao anh lại không cẩn thận vậy chứ! Nếu anh xảy ra chuyện gì thì em phải làm sao, con phải làm sao! Anh chỉ biết đến công việc thôi, bây giờ chúng ta có con rồi, không giống như trước đây nữa! Anh không thể suy nghĩ cho mình hơn à!"
Anh chàng hiền lành dỗ dành: "Anh sai rồi, anh sai rồi! Bị thương một chút không phải rất bình thường sao?"
Dương Thanh Hà nhìn chằm chằm anh ta, há hốc mồm, đây chẳng phải là Trần Ký đó ư?
Trần Ký cũng trông thấy hai người bọn họ, cười nói: "Ối, thật trùng hợp, đội trưởng Triệu cũng ở đây."
Triệu Liệt Húc buồn cười nhìn cậu ta: "Sao cậu lại thành thế này?"
Trần Ký: "Không phải là anh em đồng cam cộng khổ sao, đến cùng cậu đấy. Tôi bắt tội phạm, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."
Vợ Trần Ký đỡ bụng mắng: "Anh còn nói đây là chút chuyện ngoài ý muốn à!"
Y tá nhịn cười, treo cái chân bị gãy của anh ta lên.
Trần Ký: "Ái ái nhẹ chút nhẹ chút, đau quá."
Vợ Trần Ký: "Đáng đời nhà anh!"
Triệu Liệt Húc không biết đây là phúc hay là họa nữa, có kẻ để bầu bạn rồi. Song Dương Thanh Hà và vợ Trần Ký ngày càng thân hơn, cô học được rất nhiều điều, những lý lẽ về cuộc sống thường ngày, thậm chí còn có cả kiến thức khi mang thai.
Cô gái nhỏ rất nghiêm túc lắng nghe. Khi vợ Trần Ký xoa bụng, cô cũng sẽ học theo xoa bụng mình.
Dáng vẻ đó cực kỳ đáng yêu.
Một tháng rưỡi sau, tang lễ của Thôi Bình và Chu Kỳ Hạo được tổ chức, không có bạn bè thân thích, nhà tang lễ lạnh lẽo. Một mình Dương Thanh Hà hoàn thành lễ tang.
Tô Cấm cũng tới tham dự tang lễ, cô ấy dập đầu lạy ba cái trước mộ.
Cô ấy bảo mình đến thay Từ Duệ Hàng nói lời xin lỗi. Thời gian Triệu Liệt Húc nằm viện, Tô Cấm có đến thăm anh, cũng kể qua về khoảng thời gian ấy.
Khoảng thời gian bên Từ Duệ Hàng xem phim, ngắm mưa, đọc sách chính là những giây phút quý giá nhất của Tô Cấm.
Từ Duệ Hàng bị phán án tù giam mười năm.
Tô Cấm ổn hơn nhiều so với tưởng tượng của họ, cô ấy nói: "Chỉ cần anh ấy còn sống là tốt rồi."
Theo kế hoạch của Chu Khôn, những người thất bại vô dụng, ông ta nhất định sẽ loại bỏ, nhưng Từ Duệ Hàng lại không bị thương chút nào.
Dương Thanh Hà cảm thấy kỳ lạ: "Tại sao ông ta lại không giết Từ Duệ Hàng?"
Triệu Liệt Húc nhận quả táo từ tay cô, phân tích: "Đối với Chu Khôn, bọn anh là đối tượng ông ta cực lực đào tạo, tuy nhiên đều thất bại. Ông ta theo đuổi sự hoàn mỹ trong cuộc đời, cái gì gọi là hoàn mỹ, với ông ta chính là may mắn tồn tại trong lửa, cuối cùng vì lửa tiêu vong. Những người ông ta giết đều là sự hoàn trả. Từ người đầu tiên đến người cuối cùng mà ông ta đào tạo, ai thất bại đều phải trừ khử. Ở trong thế giới của ông ta, đó chính là sự hoàn chỉnh một cách sạch sẽ nhất, hoàn chỉnh tuyệt đối. Còn Từ Duệ Hàng, anh nghĩ là cậu ta không cam lòng. Có lẽ ông ta đã sớm đoán được chúng ta sẽ không quay đầu lại, còn Từ Duệ Hàng có thể là người duy nhất cam tâm tình nguyện làm những việc đó. Chu Khôn giết nhiều người như vậy, ông ta khát vọng được giúp đỡ một số người, khát khao có người hiểu được quá khứ của mình, mong muốn có người có thể hiểu ông ta, cùng ông ta thực hiện những việc đó, ông ta muốn chứng minh mình làm đúng. Đến cuối cùng, Từ Duệ Hàng là minh chứng duy nhất cho bản thân mà ông ta giữ lại."
"Vậy Từ Duệ Hàng, cậu ta..."
"Cậu ta sẽ không làm vậy." Triệu Liệt Húc khẽ mỉm cười: "Cậu ta còn Tô Cấm."
Chu Khôn không hiểu yêu là gì, ông ta không cảm nhận được tình yêu. Bởi vậy, ông ta mãi mãi không thể lý giải được một người vì yêu có thể thay đổi lớn nhường nào.
Trần Ký sung sướng bảo: "Vợ ơi, anh cũng muốn ăn quả táo."
"Vậy anh cứ mơ đi."
Dương Thanh Hà phì cười, tia nắng đầu đông lười nhác len qua cửa sổ, tràn vào căn phòng, nắng tôn hàng mày thanh tú, xinh đẹp của cô.
Triệu Liệt Húc chăm chú nhìn cô rồi cũng cười, anh nói: "Thanh Hà."
"Dạ?" Dương Thanh Hà giúp anh cắt táo thành từng miếng nhỏ.
"Gả cho anh nhé."
Vài giây sau, Dương Thanh Hà mới phản ứng lại kịp. Lúc Triệu Liệt Húc thốt lên câu này, cả phòng bệnh trở nên yên lặng.
Đứa bé bắt chước nhân vật trên phim, vỗ tay hô: "Chị Thanh Hà, gả cho chú ấy! Gả cho chú ấy đi! Chú ấy đẹp trai lắm, gả cho chú ấy đi mà!"
Dương Thanh Hà ấy thế mà lại xấu hổ, cô lấy quả táo chặn miệng anh, lí nhí đáp: "Em không thèm gả!"
Triệu Liệt Húc nhai quả táo, nói: "Cho dù có nhẫn kim cương chói mù mắt cũng không gả sao?"
"Cái gì?"
Triệu Liệt Húc cố ý trêu cô, không nói.
Dương Thanh Hà sốt ruột: "Anh mua rồi à? Anh mua lúc nào thế? Ở đâu vậy?"
"Ai da! Anh có nói hay không? Cẩn thận em đánh anh bây giờ!" Cô vừa làm nũng, vừa uy hiếp.
Triệu Liệt Húc bị cô lắc lắc cho không ăn nổi, ôm chầm lấy cô: "Em hôn anh một cái thì anh cho em."
Tên này đúng là tính xấu khó sửa, là anh muốn cưới cô hay là cô phải gả cho anh đây.
Trần Ký bắt đầu ồn ào: "Hôn đê! Hôn đê!"
Mặt Dương Thanh Hà đỏ lự.
Triệu Liệt Húc biết cô xấu hổ, không trêu cô nữa, kịp dừng đúng lúc. Anh lấy một chiếc hộp nhung đen nhỏ từ trong túi ra.
"Tay anh không tiện, em tự mở ra xem có phải loại em thích không."
Dương Thanh Hà vừa mở hộp ra, đúng là sáng lóa mắt thật.
Cô cảm thấy khó hiểu, vừa định lên tiếng hỏi, từ ngoài cửa phòng bệnh đã vang tiếng bài hát chúc mừng sinh nhật.
Cố Dung, Triệu Thế Khang đẩy bánh kem đi vào, trên bánh kem có cắm số 21.
Hôm nay là sinh nhật cô, đã bao năm rồi cô chưa tổ chức sinh nhật.
Triệu Liệt Húc đeo nhẫn và hôn lên mu bàn cô: "Tuy rằng tổ chức ở bệnh viện, nhưng cả gia đình chúng ta cùng nhau đón sinh nhật. Phải khắc sâu năm 21 tuổi, cô gái bé nhỏ của anh năm tròn 21 tuổi đã thành vợ của anh rồi."
"Một nhà chúng ta cùng quây quần bên nhau đón sinh nhật." Cô lặp lại câu nói, mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương tượng trưng cho tổ ấm.
Triệu Liệt Húc vu0t ve gương mặt cô, cười dịu dàng: "Ừ, một nhà chúng ta cùng quây quần bên nhau đón sinh nhật."
Dương Thanh Hà không nén được lại "đánh yêu" anh, đánh hai cái xong hệt bé mèo lủi vào trong lòng.
"Anh xấu xa lắm." Cô thì thầm nói.
"Còn xấu xa hơn nữa cơ, sau này sẽ dần dần cho em xem."
"Dì còn đang ở đây đấy, anh nói bậy bạ gì thế!"
HẾT CHƯƠNG 70
- -----oOo------
← Ch. 70 |