Truyện:Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành - Chương 004

Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành
Trọn bộ 119 chương
Chương 004
Mới vào Minh Nguyệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-119)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Nha đầu, muội như thế nào lại xuống xe?!"

Hạ Nguyệt Sanh vừa thấy ta, đáy mắt liền hiện lên vài tia bất đắc dĩ.

"Đại ca, nghe nói đối diện là đệ nhất mỹ nhân của Đông Hải quốc, muội tới giúp huynh mời nàng xuống để xem mặt nha?" ta nhìn hắn trêu nghẹo nói.

Nghe thấy lời nói ngả ngớn của ta, người đối diện tất nhiên là không phục. Vài tên gia đinh liền muốn tiến lên, chính là trong giờ phút này từ phía trướng kiệu kia lại truyền đến một giọng nói uyển chuyển, kiều mị "Lui ra, không được vô lễ"

Xem ra đệ nhất mỹ nhân của Đông Hải quốc ít nhất là ở mặt ngoài không giống như Phong Nhi đã nói, là người kiêu ngạo.

Ta tiến lên vài bước, không nhìn tới ánh mắt tức tối của gia đinh. Đi tới trước kiệu của Khúc Nhược Vân "Mỹ nhân tỷ tỷ chớ trách, là tiểu muội nhanh mồm, chính là mỹ danh tỷ tỷ lan xa, nên tiểu muội muốn người trong phủ được ciêm ngưỡng dung nhan của đệ nhất mĩ nhân một lần"

Lời này hơi ngả ngớn, chính là ta không phải là nam tử, mặc dù nếu nàng có tức giận cũng không phát tác.

Trong tư liệu mà Mị đưa cho ta có nói, Hạ Nguyệt Nhiễm bị người cho là ác nhất trong thành Minh Nguyệt. Người bị nàng trêu cợt nhiều vô số, cùng xú danh trên giang hồ của ta cũng không phân cao thấp.

Chính là ta lại rất ngạc nhiên, sinh ra trong nhà quan lại, là thiên kim tiểu thư nhưng lại cũng sẽ dưỡng thành tính cách như vậy.

"Hạ tiểu thư quá khen" trong kiệu truyền đến giọng nói uyển chuyển của Khúc Nhược Vân, thản nhiên nhưng cũng mang theo xa cách.

Ta tuy rằng nhìn không thấy được biểu tình của nàng, nhưng cũng không khó tưởng tượng.

Vốn định muốn nhìn thấy phong thái của mỹ nhân, nhưng là nàng tựa hồ cũng không muốn lộ diện.

Thôi có lẽ thấy còn không bằng không thấy, có đôi khi nghe lời đồn thì luôn qúa mức khuếch đại. Huống chi sắc đẹp như của chủ tử, ta đã thưởng thức qua, với tư cách tầm thường cũng không lọt được vào mắt của ta.

Đối mặt với sự xa cách của nàng, ta cũng không muốn tự làm mất mặt mình. Xoay người nói với Nguyệt Sanh "Đại ca chúng ta nhường đi, bằng không có vẻ phủ thừa tướng chúng ta bị cho là không có giáo dục"

Hạ Nguyệt Sanh mỉm cười, tất nhiên là hiểu được ý tứ trong lời nói của ta, vung tay lên đối với người phía dưới hạ lệnh "Nhường đường"

Ta nghĩ Khúc Nhược Vân có phải hay không nhất định cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của ta, chính là giờ phút này, mặc kệ như thế nào nàng đều nhất định đã trở thành người không có giáo dục kia.

Gia đinh thấy ta nhường đường, cứ nghĩ là vì bọn họ thắng, đắc ý dào dạt đi qua trước mắt chúng ta.

Phong Nhi bất mãn oán hận nói "Tiểu thư sao lại nhường đường, để bọn họ cho rằng chúng ta sợ họ"

Ta cười xoa đầu Phong Nhi nói "Người của phủ Tả thừa tướng ta ai cũng đều có giáo dục, không nên cùng với người không có giáo dục tính toán chi ly"

Phong Nhi giờ phút này mới hiểu được ý tứ trong lời nói của ta, cười nói "Tiểu thư, em còn thật sự đã nghĩ rằng người chạy xuống là vì muốn xem mỹ nhân"

Vốn đúng là muốn nhìn mỹ nhân, ta xác thực có chút thiên vị đối với đồ vật đẹp a~.

Thoạt nhìn cảnh đẹp mà ý vui nha!

"Mỹ nhân?" ta ra vẻ kinh ngạc nói "Bổn tiểu thư chỉ cần lấy gương chiếu vào mình là có thể nhìn thấy, có cần phải phí công tốn sức như vậy không?"

Tất cả mọi người bị ta chọc cho cười, mà Hạ Nguyệt Sanh đứng ở một bên đáy mắt bất đắc dĩ lại càng sâu thêm vài phần.

Hạ Nguyệt Nhiễm cùng ta giống nhau sao?

Không, hoàn toàn không giống.

Nàng có nhiều lắm người sủng nàng, mà ta đã có nhiều lắm người muốn giết ta.

Mị cho ta nhiệm vụ này, với ta mà nói cũng không phải là không may mắn.

Đêm hôm đó ở Trương phủ rõ ràng là Mị đại khai sát giới, nhưng là trên giang hồ lại nói là độc Mị yêu nữ Nguyệt Liễu Lăng giết hết người của Trương quý phủ.

Giờ phút này những người tự xưng là chính đạo, toàn bộ đang lùng bắt ta, lập lời thề muốn giết ta, vì mọi người diệt họa.

Cho nên thế này coi như là sự tránh né tốt nhất đối với ta.

Ta cũng có nghĩ tới, Mị có phải hay không là cố ý giúp ta, nhưng là nghĩ đến những việc làm của hắn, ta lại lập tức phủ nhận suy nghĩ này.

Mị như thế nào lại giúp ta, hết thảy bất quá là trùng hợp mà thôi.

Đúng vậy, chính là trùng hợp.

Huống chi hắn mới là đầu sỏ gây nên, vì sao mọi người lại đem tất cả tội danh đổ lên trên người ta. Nhất định là có người cố ý làm, người kia trừ bỏ hắn ra thì còn ai vào đây?

*****

Thời điểm trở lại Hạ phủ đã vào lúc dùng bữa tối. Vừa thấy chúng ta trở về, thủ vệ liền chạy vào, chắc là đi thông báo.

Chúng ta xuống xe, đi đến trung đình, người Hạ gia liền ra đón. Đi đầu là nam tử với vẻ mặt nghiêm khắc, chắc hẳn đó là Hạ Diệp, người về sau ta phải gọi là cha, bên cạnh hắn là một nữ tử mặc hoa phục, hẳn đó là Hạ gia đại phu nhân, phía sau đại nương là hai nữ tử xinh đẹp, hẳn đó là nhị phu nhân cùng tam phu nhân. Còn có một nam, một nữ, chắc chính là đệ đệ, và muội muội của ta.

Theo tư liệu của Mị, Hạ Diệp có bốn phu nhân, ba nam, hai nữ. Ta sắm vai Hạ Nguyệt Nhiễm, là con của tứ phu nhân đã mất hạ sinh, Hạ Nguyệt Sanh là trưởng tử do nhị phu nhân hạ sinh, con thứ hai là Hạ Nguyệt Tiêu do tam phu nhân hạ sinh, con thứ tư là Hạ Nguyệt Mộng là con của đại phu nhân, con trai ít tuổi nhất tên là Hạ Nguyệt Mặc cũng là do đại phu nhân sinh.

Hạ Nguyệt Nhiễm chính là nữ nhi Hạ Diệp sủng ái nhất, đau đầu nhất cũng là nàng, con ít sủng nhất chính là Hạ Nguyệt Mặc.

"Nguyệt Nhiễm, ngươi cũng không còn nhỏ, bao lâu nữa mới không cần chúng ta quan tâm"

Nói chuyện là đại phu nhân, vẻ mặt khinh thường, chắc là vì nhìn không quen tác phong của Hạ Nguyệt Nhiễm.

"Đại nương, Nguyệt Nhiễm đã biết" ta có lệ nói một tiếng, liền nhào vào trong lòng của Hạ Diệp làm nũng nói "Phụ thân, Tiểu Nhiễm rất nhớ người, cho nên ra sức thúc ngựa gấp trở về"

Trong nhà hẳn có rất nhiều người muốn ứng phó với ta, chính là có hắn sủng ái, không ai dám có thái độ gì đối với ta.

Điểm này Hạ Nguyệt Nhiễm tựa hồ làm rất khá.

Hạ Diệp khẽ hừ một tiếng, mặt cau lại như không để ý đến ta."Cuối cùng cũng trở về rồi sao?"

Xem ra đối với việc Hạ Nguyệt Nhiễm rời nhà đi, Hạ Diệp vẫn còn tức giận.

"Phụ thân, Tiểu Nhiễm thật sự rất nhớ người, người hỏi đại ca mà xem, con từ sáng sớm liền chuẩn bị trở về, là vì có việc trì hoãn." Ta tiếp tục làm nũng. Cho dù là giả nhưng nhập diễn cũng có vài phần thâm tình. Chẳng bao lâu sau ta lại tưởng tượng bộ dáng của cha mẹ ta nên như thế nào?

Hạ Nguyệt Sanh cười cười đi tới, vẫn như cũ tươi cười làm cho người ta an tâm "Cha, nha đầu xác thật rất nhớ người, muội ấy ra ngoài là vì muốn mua lễ vật cho người"

Khi nói chuyện Hạ Nguyệt Sanh từ trong lòng lấy ra một bức họa đưa cho Hạ Diệp "Đây là họa của Vô Tình công tử"

Hạ Nguyệt Sanh thực chu đáo, ngay cả lễ vật đều đã chuẩn bị tốt, ta vụng trộm nhìn hắn cảm kích, mà hắn lại chính là cười đến dung túng.

"Cha, Tiểu Nhiễm biết cha thích họa của Vô Tình công tử, cho nên mới vụng trộm đi ra ngoài tìm"

Nguyên lai Hạ Diệp thích họa của Vô Tình công tử. Nói là vô tình nhưng lại có tình, Vô Tình công tử tự xưng là vô tình, nhưng những bức họa của hắn không mang theo sự u sầu.

Giờ phút này Hạ Diệp vốn nghiêm khắc bắt đầu mặt hơi dãn ra, nhưng giọng nói vẫn không được tốt cho lắm"Vậy trước khi ngươi đi ra ngoài cũng nên hỏi một tiếng"

"Nhưng là.... không phải là do Tiểu Nhiễm muốn cho phụ thân một sự kinh ngạc sao ?" ta vô tội nhìn hắn, bày ra bộ dáng đáng thương hề hề.

"Ngươi, nha đầu này, cha cho bắt ngươi thì làm sao bây giờ?" Hạ Diệp dù chưa hết nghiêm khắc nói, nhưng mà giọng điệu cũng là bất đắc dĩ mà dung túng.

Ta biết hắn đã mềm lòng, nghịch ngợm lè lưỡi "Phụ thân mau vào trong đi, Tiểu Nhiễm đói bụng lắm rồi"

Vì thế đoàn người liền đi vào bên trong. Hạ Diệp hiển nhiên đã tha thứ cho ta, người khác tất nhiên là không dám có dị nghị gì.

Ngồi xuống bàn ăn, ta thật đúng là có điểm đói bụng. Vì thế không chút khách khí bắt đầu dùng bữa. Về phần cái gì lễ nghi của thiên kim tiểu thư một mực mặc kệ.

Hoàn hảo Mị bảo ta giống Hạ Nguyệt Nhiễm, nếu thật phải làm cho ta học cái vẻ nho nhã của thiên kim đại tiểu thư ta thật sự không học được.

Người Hạ gia tựa hồ đã tạo thành thói quen, vẫn chưa đối với phương thức dùng bữa của ta có lời nói gì.

Đợi cho ăn no, ta mới đánh giá người bên cạnh ta.

Ngồi ở bên cạnh ta là tiểu nam hài hai má phấn nộn, hẳn chính là Hạ Nguyệt Mặc, ta vươn tay nhéo hai má hắn, cười hỏi "Tiểu Mặc Mặc, có nhớ tỷ tỷ không?"

"Ta mới không nghĩ tới ngươi" hắn có chút không cảm kích, mặt cau lại, hừ nhẹ nói.

Ta quay lại nhìn lướt qua những người khác trên bàn cơm, trừ bỏ Hạ Nguyệt Sanh cùng Hạ Diệp, những người khác tựa hồ đều đối với ta xa cách, nghĩ đến chắc là không thích Hạ Nguyệt Nhiễm.

Từ bỏ những người ngồi ở đây ra, tựa hồ còn thiếu Hạ Nguyệt Tiêu, không biết hắn là một người như thế nào?.

Crypto.com Exchange

Chương (1-119)