Vay nóng Tima

Truyện:Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành - Chương 003

Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành
Trọn bộ 119 chương
Chương 003
Hạ gia tiểu thư
0.00
(0 votes)


Chương (1-119)

Siêu sale Lazada


Đau...rất đau

Ý thức mới khôi phục một chút, cả người tựa như lửa cháy lan ra đồng cỏ, đau đến không chịu nổi.

Thì ra, ta còn cảm giác được đau.

Khóe miệng khẽ nhếch, thản nhiên tự giễu.

"Tiểu thư, người không sao chứ?" bên tai truyền đến một tiếng khóc nức nở rất nhỏ.

Là đang nói ta sao?

Ta mở hai mắt ra, nhìn thấy một đôi con ngươi chứa đầy nước mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia tràn đầy lo lắng.

Là ta làm cho nàng thương tâm sao?

"Ta...." Ta nghĩ mở miệng lại phát hiện yết hầu đau rát, chỉ có thể phun ra được vài âm tiết.

Nàng lập tức bưng nước trà tới, nâng ta dậy, đưa đến bên miệng của ta "Tiểu thư, người chút nữa thì đã hù chết Phong Nhi rồi."

Phong Nhi?

Ta tựa hồ không biết nàng nha~, tại sao nàng một tiếng lại một tiếng gọi ta là tiểu thư?

Ta nhớ rõ ta cùng Mị đi Trương phủ trộm đồ, sau đó bị người ta phát hiện, ta bị thương rất nặng, Mị tựa hồ đã trở về cứu ta.

Mị đâu?

Tiểu cô nương này là hắn tìm tới chiếu cố ta sao?

Nếu chỉ là chiếu cố, vì sao nàng lại lo lắng cho ta đến vậy.

Lại nói tiếp, vẫn là lần đầu tiên có người lo lắng cho ta, đáy lòng không khỏi đối với tiểu cô nương này sinh ra vài phần hảo cảm.

Thời điểm ta đang lúc muốn nói gì đó, cửa đột nhiên mở ra, một bóng dáng thanh sam kiếm khách xuất hiện ở trước cửa.

Phong Nhi vừa thấy hắn liền cao hứng nói "Ân công, tiểu thư đã tỉnh"

"Ừ" kiếm khách kia nhẹ giọng lên tiếng.

"Phong Nhi, ngươi mau đi sắc thuốc, ta cần chuẩn đoán cho tiểu thư nhà ngươi một chút."

Phong Nhi cẩn thận giúp ta nằm xuống, sau đó thi lễ với kiếm khách kia, liền lui đi ra ngoài.

Đợi cho bên trong phòng to như vậy chỉ còn lại hai người chúng ta, ta mới cười duyên nói "Mị Mị, ngươi lại đang diễn trò gì vậy?"

Mặc dù Mị dịch dung, ánh mắt đầu tiên của ta vẫn là nhận ra hắn, ta cũng không biết vì sao, tựa hồ đó là một loại cảm giác vậy.

"Ngươi nhận ra ta?" Mị hừ nhẹ một tiếng, đến gần ta.

"Đương nhiên bởi vì ngươi là Mị Mị a~"

Cho dù tình cảnh đêm hôm đó vẫn còn hiện ra rõ mồn một ở trong đầu ta, nhưng là ở vẻ mặt bên ngoài ta lại giả như không thèm quan tâm.

Với hắn mà nói, ta nghĩ như thế nào cũng không trọng yếu, quan trọng là ta làm như thế nào.

Mặt mày đẹp của hắn hơi hơi cau lại, nhưng không có dùng lời nói lạnh băng uy hiếp như trước, chính là cầm một cái gương đồng ở trên bàn đưa cho ta.

Ta hồ nghi tiếp nhận gương đồng trong tay hắn, cúi đầu vừa nhìn lại thật hoảng sợ. Trong gương đồng là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

"Việc này là sao?" hắn thế nhưng lại cho ta ăn dịch dung hoàn.

Thuật dịch dung của Mị thiên hạ vô song, không phải dựa vào thể diện công phu, mà là dùng dược để thay đổi, trừ phi có giải dược, bằng không ai cũng đều nhìn không ra.

"Từ nay về sau ngươi là tam tiểu thư Hạ Nguyệt Nhiễm. Con của Hạ Diệp tả thừa tướng Đông Hải quốc "

Mị lại nói tiếp "Ngươi không cần cố ý ngụy trang gì cả, tam tiểu thư của Hạ gia này bản tính vốn cùng ngươi không khác biệt lắm"

"Mục đích?" ta thu hồi khiếp sợ, thản nhiên hỏi.

Mị chưa bao giờ làm chuyện gì mà không có mục đích.

"Đông Hải quốc có thất thải kỳ thạch, phân biệt ra hắc, bạch, tử, hồng, lam, lục, hoàng" Mị nhìn về phía ta "Ta muốn ngươi lấy tất cả về đây

" (hắc, bạch, tử, hồng, lam, lục, hoàng: đen, trắngm tím, đỏ, xanh lam, xanh lục, vàng)

Đông Hải quốc có cất giấu thất thải kỳ thạch?

Ta đối với chuyện này cũng có nghe qua, tựa hồ trong đó có cất dấu một bí mật rất lớn. Có người nói nếu tập hợp đầy đủ thất thải kỳ thạch liền có thể có được kho báu lớn, có người nói tập hợp thất thải kỳ thạch liền có thể hô phong hoán vũ, cũng có người nói trong thất thải kỳ thạch có chứa linh dược hiếm có mà thế gian không có.

Chính là ai nói thật, ai nói giả, lại không có ai biết được.

Ta không nghĩ tới Mị thế nhưng cũng muốn có thất thải kỳ thạch.

*****

"Ta hiểu" ta dừng một chút, nhìn phía hắn nói "Nếu ta có thể lấy được thất thải kỳ thạch, ngươi phải đáp ứng một yêu cầu của ta"

Hắn nhíu mày làm như thật mất hứng nói "Yêu cầu gì?"

"Nếu ta có thể lấy được thất thải kỳ thạch, như vậy chúng ta từ nay về sau không hề có quan hệ gì nữa" ta kiên định nói.

Hắn nở nụ cười đúng là như vậy chói mắt, chính là trong lời nói vẫn là như vậy lạnh băng, đầy hàn khí "Không có khả năng, một ngày là vật của ta, như vậy cả đời này đều là vật của ta. Mặc dù nếu có một ngày ta từ bỏ, ta cũng sẽ tự tay phá hủy"

Cười như vậy làm cho khắp người ta phát lạnh.

"Mị Mị nói như vậy thật là khủng bố" đáy lòng như cũ mãnh liệt rơi vào hố sâu.

Chính là ở bên ngoài ta lại trêu đùa như ngày xưa.

Đúng vậy ba năm này, ta đã học được rất nhiều điều, đương nhiên cũng bao gồm che dấu cảm tình chân thật của chính mình.

Đối mặt với Mị ta không thể đem oán hận thể hiện ra trên mặt.

"Ngươi phải nhớ kỹ lời nói của ta, bằng không ngươi sẽ hối hận"

Mị thanh âm thản nhiên, như gió đêm lạnh lẽo.

"Ta sẽ nhớ kỹ, ta cũng sẽ không làm chuyện hối hận"

Chết cũng không khó, nhưng là ta sẽ không lựa chọn phương pháp yếu đuối để giải thoát.

Đến cuối cùng hối hận nhất định là hắn, ta muốn hắn phải hối hận đã từng đối đãi như thế với ta

Tuyệt đối muốn hắn hối hận...

"Ân công, Phong Nhi đã sắc xong thuốc" ngoài cửa vang lên âm thanh của Phong Nhi, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, cô gái với vẻ mặt vui sướng đi đến.

"Ngươi trước cứ để thuốc ở trên bàn, nhớ rõ không cho người nào tới quấy rầy chúng ta. Ta muốn giúp tiểu thư nhà ngươi chuẩn đoán chữa thương." Mị lại khôi phục thành thanh sam kiếm khách kia, phân phó Phong Nhi.

Phong Nhi gật đầu, để bát thuốc xuống bàn rồi lui ra ngoài.

Lúc trước khi đi còn thân thiết đối với ta nói "Tiểu thư nếu cổ họng còn đau phải nói cho ân công biết"

Ta mỉm cười với nàng, nàng mới yên tâm mà lui ra ngoài.

Đợi cho cửa lại lần nữa bị đóng lại, Mị đột nhiên nói "Cởi quần áo"

Gì?

Ta tức thì thấy mắt choáng váng, thẳng tắp nhìn hắn.

Hắn thấy ta bất động, lại một lần nữa ra lệnh "Cởi quần áo"

Ta định thần lại, cũng không hỏi lại, chính là làm theo lời hắn đem quần áo toàn bộ cởi ra.

Hắn nhất định lại chế tạo ra được loại độc dược mới, muốn tìm ta để thí nghiệm thuốc đây mà.

Đợi cho ta đem toàn bộ quần áo cởi ra, hắn thế nhưng vung tay lên cũng đem quần áo của chính mình cởi ra.

"Mị Mị, ngươi..." ta thật tại rất hoảng sợ.

Còn chưa đợi ta kịp phản ứng lại, hắn đã đem ta đặt ở trên giường, không chút nào thương tiếc trực tiếp tiến nhập vào bên trong cơ thể của ta.

Cơ thể như bị xé rách rất đau đớn, nhưng là ta cắn môi không phát ra âm thanh, hắn thế nhưng lại đối với ta như thế sao?

Sau khi tiến vào, hắn lại lập tức lui ra, đứng dậy mặc quần áo vào "Ta hạ triền miên cho ngươi"

Thì ra là thế sao?

Ta không khỏi dưới đáy lòng cười thầm.

Triền miên là tình dục chi độc. Sau khi trúng triền miên, liền chỉ có thể trung thực với một người nam nhân. Nếu ngày sau cùng nam nhân khác giao cấu, độc sẽ phát tác, hai người đều sẽ chết.

"Nếu để cho người khác biết việc này, ta sẽ hủy diệt ngươi, ngươi tự giải quyết cho tốt đi"

Rõ ràng một khắc trước còn muốn trinh tiết của ta, nhưng là ngay sau đó, hắn lại làm như không có chuyện gì xảy ra, phân phó nói "Về chuyện của Hạ Nguyệt Nhiễm, ta đã đều viết ở trên giấy, làm ra khuôn mặt xinh đẹp xem nào, không cần lộ ra dấu vết gì"

"Từ nay về sau ngươi là Hạ Nguyệt Nhiễm, không bao giờ còn là độc Mị yêu nữ Nguyệt Liễu Lăng trên giang hồ nữa."

Hắn lấy từ trong ống tay áo một tờ giấy ném cho ta, sau đó liền xoay người rời đi.

Hắn đang tính cái gì?

Cho ta cơ hội dùng thân thể đi quyến rũ người khác sao?

Mị, ngươi quả nhiên là rất vô tình, nhưng lại như thế không lưu tình chút nào liền cướp đi sự trân quý nhất của nữ nhân.

Ta nhìn bóng dáng biến mất ở trong tầm mắt, trào phúng cười.

*****

Ta đứng dậy chịu đựng sự đau đớn giữa hai chân, mặc quần áo vào. Trên giường còn in dấu một vệt màu đỏ, màu đỏ yêu dã, đỏ quỷ dị.

Thản nhiên cười, lại vẽ ra bên ngoài một chút trào phúng. Ta cầm lấy tờ giấy, đọc thật kỹ một lần những gì viết trên đó.

Nếu quyết định phải làm, ta sẽ phải làm cho thật tốt.

Ba năm này Mị dạy ta rất nhiều chuyện, nếu hắn không đối với ta như vậy, có lẽ ta còn phải vô cùng cảm kích hắn.

Chính là Mị không phải Dạ Khuynh Thành, hắn thị tẩm nữ nhân là vì chuyện vặt. Cho nên mặc kệ là như thế nào, hắn cũng không có một chút áy náy nào đối với ta.

"Tiểu thư, em có thể vào không?" ngoài cửa vang lên thanh âm của Phong Nhi.

Ta đem giấy giấu ở trong ống tay áo, lại kéo chăn trên giường lên che lại vết máu yêu dã kia.

"Vào đi"

Mị nói cho ta biết tam tiểu thư của Hạ gia – Hạ Nguyệt Nhiễm chính mình mang theo thị nữ bên người chuồn êm ra phủ. Trên đường gặp phải cường đạo, đúng là đã được hắn ra tay cứu giúp.

Chính là hắn cũng không có nói cho ta biết Hạ gia tam tiểu thư chân chính giờ đang ở đâu.

Phong Nhi đẩy cửa mà vào, vừa thấy ta liền ôm lấy ta nói "Tiểu thư, người không có việc gì, thật tốt quá"

Thật sự là nha đầu đa sầu đa cảm.

Ta cười nâng cằm Phong Nhi lên, học bộ dạng công tử phong đãng mở miệng nói "Phong Nhi bảo bối, ai bắt nạt ngươi, công tử ta đi thay ngươi trút giận"

Phong Nhi nín khóc mỉm cười nhìn ta nói "Tiểu thư luôn trêu ghẹo Phong Nhi"

Xem ra tính cách của vị Hạ tam tiểu thư này thật đúng là cùng ta rất giống nhau. Trách không được Mị đã nói như vậy, chính là ta không thể tưởng tượng được trên thế gian này nhưng lại sẽ có người có tính cách giống hệt ta.

"Phong Nhi, công tử ta là cảm thấy ngươi thật đáng yêu" ta đang cười, vẫn cười đến bừa bãi, cười đến tùy ý, nhưng là giờ phút này tâm của ta đúng là vẫn còn có vài phần ảm đảm bởi vì chuyện vừa rồi.

Bất qúa ta tựa hồ đã có thói quen che dấu mọi cảm xúc, tâm sự của mình tự mình biết là tốt nhất.

"Tiểu thư người vẫn bị bệnh, sớm một chút nghỉ ngơi đi, không nên đứng nhiều như vậy"

Phong Nhi nói với ta tuy nói thật tùy ý, nhưng cũng thật là chân chính quan tâm. Chính là đối tượng nàng quan tâm không phải là ta. Tất cả bất quá chỉ là vì ta thay thế Hạ Nguyệt Nhiễm mà thôi.

Đúng vậy, không hơn

Trừ bỏ Dạ Khuynh Thành, tựa hồ không có người nào chân chính quan tâm ta.

"Ừm, được!" ta không có cự tuyệt, bởi vì ta xác thực có chút mệt.

Dù sao đêm hôm đó ta bị trọng thương như vậy, ta thiếu chút nữa nghĩ đến chính mình như thế biến mất.

Phong Nhi sau khi giao phó cho ta phải đi nghỉ ngơi sớm cũng lui xuống, mà ta sau khi nhét tấm nệm xuống gầm giường, thay cái mới xong thì mới quay lại trên giường.

Đêm hôm đó, ta nghĩ rất nhiều, nghĩ về chuyện trước kia, nghĩ về chuyện tương lai. Cho đến gần tảng sáng mới nặng nề thiếp đi.

Tựa hồ ngủ chưa được bao lâu, liền nghe được tiếng của Phong Nhi ở bên tai lải nhải gọi ta.

Ta xoay người vào trong, hai tay bịt chặt tai như không muốn gặp, không muốn nghe. Nhưng nàng lại bám riết không tha, rơi vào đường cùng, ta đành ngồi dậy "Phong Nhi mới sáng sớm gọi cái gì?"

Phong Nhi vừa thấy ta tỉnh lại, lập tức thúc giục ta "Tiểu thư mau tỉnh dậy, đại thiếu gia tới đón người"

Đại thiếu gia?

Là Hạ Nguyệt Sanh, đại ca của Hạ Nguyệt Nhiễm?"

Trong đầu của ta rất nhanh nhớ lại tư liệu mà Mị đưa cho ta, vạch chăn vội xuống giường.

"Phong Nhi mau giúp ta rửa mặt, chải đầu. Chúng ta thừa dịp đại ca chưa tới trốn đi"

Nếu là Hạ Nguyệt Nhiễm trốn nhà đi, nàng nhất định sẽ nói như thế.

Chúng ta tính cách có lẽ thật sự tương tự, nhưng là nàng bị người quản không cho náo động, mà ta cũng là không kiềm chế được bừa bãi.

Kỳ thật tương tự nhưng cũng có bất đồng.

*****

"Nha đầu còn muốn trốn đi nơi nào?"

Cửa đột nhiên bị mở ra, một nam tử mặc lam sam cười cười đi vào.

"Đại ca, huynh cũng đã đến rồi a~, muội rất nhớ huynh" đi theo Mị lâu như vậy, bản lĩnh gió chiều nào xoay chiều đó ta học được không ít nha, bằng không cái mạng nhỏ này của ta đã sớm khó giữ được cho đến bây giờ.

Nói vậy người này chính là Hạ Nguyệt Sanh.

"Nha đầu, lại ba hoa rồi" Hạ Nguyệt Sanh khẽ vuốt tóc của ta, vẻ mặt sủng nịch.

Mặc kệ xưng hô hay là biểu tình, Hạ Nguyệt Sanh đều cực kỳ giống Dạ Khuynh Thành, ta không khỏi đối với hắn có hơn vài phần hảo cảm.

Ta cười đến sáng lạn, làm nũng hướng về Hạ Nguyệt Sanh làm một cái mặt quỷ "Muội chỉ có khả năng đối với đại ca ba hoa"

Vẫn giống như trước cười sủng nịch, Hạ Nguyệt Sanh bất đắc dĩ than nhẹ "Nha đầu, muội thế nào một chút bộ dáng của một thiên kim đại tiểu thư cũng không có như vậy?"

"Đại ca, muội nhớ là huynh cũng không muốn tiểu muội đáng yêu biến thành đứa nhỏ khô khan mà" ta lấy lòng ôm lấy cánh tay của Hạ Nguyệt Sanh.

Diễn thì phải làm sao cho thật, như vậy sẽ làm cho mình diễn nhập tâm hơn, lừa gạt người khác nhất định trước tiên phải lừa gạt chính mình.

Từ nay về sau, ta là Hạ Nguyệt Nhiễm, mà hắn chính là đại ca của ta – Hạ Nguyệt Sanh.

"Tốt lắm, đại ca như thế nào đều được, muội nếu cứ tiếp tục không quay về, cha sẽ đem muội đánh chết" hắn điểm nhẹ một cái lên trán của ta.

Hạ Diệp không thể nào lại ngoan độc như vậy được.

"Đại ca, huynh nhất định sẽ giúp muội đúng không?" ta lắc lắc cánh tay của Hạ Nguyệt Sanh "Muội biết đại ca đối với muội tốt nhất"

"Tốt lắm mau chuẩn bị một chút đi" Hạ Nguyệt Sanh bị ta nũng nịu chịu không nổi, lại cũng chỉ là bất đắc dĩ mà cười dung túng.

Biểu tình kia thật sự cực kỳ giống Dạ Khuynh Thành, chỉ là dung mạo của bọn họ khác biệt thật lớn.

Dạ Khuynh Thành đẹp như tiên nhân, di thế độc lập. Hạ Nguyệt Sanh cũng là một nam tử mười phần cương trực, làm cho người ta có một loại cảm giác thực yên ổn, hắn anh tuấn, một vẻ tiêu sái anh tuấn tự nhiên.

"Được" ta cười ngọt ngào với hắn, sau đó liền cùng Phong Nhi bằng tốc độ nhanh nhất thu thập tốt mọi thứ.

Sau đó ta liền theo Hạ Nguyệt Sanh ly khai Vân thành, hướng Minh Nguyệt thành của Đông Hải quốc mà đi.

Thời điểm trước khi đi, Hạ Nguyệt Sanh hướng kiếm khách mà Mị dịch dung thành nói lời tạ ơn. Tựa hồ cũng không có phát giác gì không ổn, nghĩ thế ta sắm vai cũng coi như là thành công.

Từ Vân thành đến Minh Nguyệt thành bất quá chỉ mất có ba canh giờ, chúng ta rất nhanh liền đến được Minh Nguyệt thành.

Sau khi vào đến Minh Nguyệt thành, Hạ Nguyệt Sanh nhắc nhở ta sau khi về nhà không cần cùng cha tranh chấp, ngoan ngoãn nhận giáo huấn, mọi việc sẽ tốt đẹp.

Ta tất nhiên là nhu thuận gật đầu.

Một đường bước vào, hướng thẳng phủ Tả thừa tướng mà đến.

Ta ngồi ở trong xe ngựa nhàn rỗi không có việc gì, liền nghĩ muốn thò đầu ra ngoài cửa xe để nhìn tình cảnh bên ngoài. Nhưng là lại bị Phong Nhi một phen kéo lại, tận tình khuyên bảo "Tiểu thư, người là thiên kim tiểu thư, sao có thể tùy tiện để cho người ta nhìn thấy?"

Lời này của Phong Nhi cực kỳ buồn cười, nói như vậy người kia mấy ngày hôm trước nhìn thấy người của ta, không phải đã chiếm tiện nghi rất lớn sao?

Ta biết đây là quy củ thế gia của quan lại, cũng không nói gì thêm, ngoan ngoãn ngồi trở lại trong xe.

Thời điểm đi được tới một nửa, xe ngựa đột nhiên dừng lại, ngoài xe truyền đến một trận tranh cãi ầm ĩ.

Sự tò mò của ta nổi lên, vụng trộm nhìn ra bên ngoài chỉ thấy đối diện có một cỗ kiệu xa hoa. Giữa ngã tư đường hai xe ngựa gặp nhau, ai cũng không chịu nhường ai, vì thế tựa như ở tại ngã tư đường giằng co nhau,

Hạ gia thế nhưng là Tả thừa tướng, lại không biết ai lớn mật như thế?

Ta vừa nghĩ như thế, phía sau Phong Nhi liền lên tiếng giải đáp được nghi hoặc của ta,

"Thật sự là oan gia ngõ hẹp, như thế nào lại gặp được người của phủ Hữu thừa tướng?"

Thì ra là người của phủ Hữu thừa tướng, khó trách...

Ta tuy là người trong giang hồ, nhưng cũng nghe thấy chuyện bất hòa giữa Tả thừa tướng và Hữu thừa tướng, xem ra quả thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

"Không biết người trong kiệu là ai?" ta làm như lẩm bẩm lầu bầu, kỳ thật cũng là muốn cho Phong Nhi đáp lại.

Phong Nhi nhướng mi mang theo vài phần khinh thường.

"Phỏng chừng kia là Khúc Nhược Vân, nàng ỷ vào chính mình là đệ nhất mỹ nhân của Đông Hải quốc, nên rất kiêu ngạo.."

Đệ nhất mỹ nhân của Đông Hải quốc sao?

Ta tựa hồ vừa nghe qua, không biết nói là hôm nay có may mắn được nhìn thấy mặt không?

"Phong Nhi, mỹ nhân vốn luôn kiêu ngạo mà!" Ta cười đến tùy tính "Chờ ta ra xem nàng, bổn tiểu thư thích nhất là ngắm mỹ nhân"

Không đợi Phong Nhi kịp lên tiếng, ta liền vén mành xe lên nhảy xuống xe ngựa, hoàn toàn bỏ mặc tiếng kinh hô của Phong Nhi ở phía sau

"Tiểu thư, người như thế nào có thể xuống? Mau trở lại"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-119)