Vay nóng Tinvay

Truyện:Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành - Chương 002

Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành
Trọn bộ 119 chương
Chương 002
Long Phượng song sát
0.00
(0 votes)


Chương (1-119)

Siêu sale Lazada


"Tiểu Hồng của ta mau đến đây cho ta hôn nhẹ một cái nào"

Một đạo thanh âm hạ lưu đáng khinh cách bình phong truyền tới.

"Gia, Tiểu Hồng trước dạo một khúc nhạc cho người nghe được không?"

Ta liếc mắt nhìn nữ tử bên cạnh, lời nói nũng nịu trả lời.

Ngoài bình phong lại truyền đế thanh âm đáng khinh của nam nhân kia.

"Cần phải chọn khúc cầm tốt nga ~, Tiểu Hồng bảo bối cần phải cho gia thưởng thức thật tốt ~"

"Gia, chán ghét..." học thanh lâu nữ tử kiều mị, ta ra vẻ thẹn thùng trả lời.

Tay lướt nhẹ dây đàn, một khúc diễm khúc liền theo đầu ngón tay của ta vang lên.

Nữ tử nằm sấp dưới mặt đất bên cạnh chân ta kia đúng là Tiểu Hồng, hoa khôi của Tiêu Dao Các trong Vân thành. Mà bên ngoài bình phong chính là mục tiêu đêm nay của ta, thủ phủ Vân thành Trương viên ngoại.

Ngày thứ hai Mị xuất hiện, liền giao cho ta một nhiệm vụ.

Khúc là diễm khúc, dẫn dắt người ngoài kia liên tưởng đến hình ảnh, nam tử vốn là rục rịch giờ phút này lại nóng vội thúc giục "Bảo bối, mau ra đây"

Khóe môi ta nhếch lên thành một nụ cười trào phúng, tay đã gảy xong một khúc.

Dư âm chưa dứt, nam nhân kia liền đã vội vàng đứng dậy, hướng bên này đi tới. Ta lấy khăn lụa che lại khuôn mặt, toàn thân liền đi ra khỏi bình phong, dịu dàng nói "Gia, gấp cái gì, Tiểu Hồng không phải đã ở đây rồi sao?"

Hắn tiến lên muốn ôm ta, ta né sang một bên, nũng nịu cười nói "Gia, Tiểu Hồng múa một điệu cho người xem, người thấy như thế nào?"

Trương viên ngoại sắc mặt hơi trầm xuống "Ngươi đây là đang đùa giỡn với gia ta sao? Một hồi đánh đàn, một hồi khiêu vũ, Gia tiêu tiền nhưng là tới để tìm hoan"

Đồ sắc phôi, trong lòng ta đem hắn phỉ nhổ một phen.

(sắc phôi: kẻ háo sắc)

Chính là, ở mặt ngoài lại thể hiện bộ dáng vô tội.

"Gia, nhưng là Tiểu Hồng múa là thoát y diễm vũ a!"

Vừa nói xong, hắn sắc mặc vốn hơi trầm xuống lập tức tươi cười rạng rỡ."Được, được, múa đi, gia thích"

Ta thướt tha nhẹ bước, tay nhẹ nhàng mà vén áo khoác trên người lên, tùy ý nó dọc theo bả vai chảy xuống.

Mắt Trương viên ngoại kia lập tức sáng vài phần. Ánh mắt kia thật giống như muốn đem ta ăn tươi nuốt sống, quả nhiên đúng như lời đồn là kẻ háo sắc.

Ta một bên vũ động, một bên cầm lấy rượu trên bàn rót một ly, kiều mị đưa đến bên miệng Trương viên ngoại "Gia, uống rượu..."

Hắn nhân cơ hội ôm ta, uống cạn ly rượu, tay xấu xa bắt đầu kéo quần áo của ta xuống.

Một, hai, ba, ta trong lòng thầm đếm. Chờ khi ta đếm đến ba, người kia vẫn ôm người của ta liền dĩ nhiên gục xuống.

Ta đẩy thân người đang ngã vào trên thân mình, để mặc cho hắn ngã nhào xuống mặt đất. Sau đó ở trên người hắn thuận lợi tìm được túi đựng chìa khóa, cầm khóa ấn xuống hộp mực đóng một cái dấu, sau đó cho vào tay áo.

"Sắc quỷ, thưởng cho ngươi dám ăn đậu hũ của cô nãi nãi"

Sau khi hung hăng thưởng cho hắn mấy đá, ta mới đem thân hình mập mạp kia kéo dài tới trên giường, thuận tiện giúp bọn hắn cởi bỏ hết quần áo, tái diễn cảnh nhiễm tình hương.

Đợi cho bọn họ tỉnh lại, đã bị nhiên tình hương chi hoặc, sau đó điên loan đảo phượng, sống mơ mơ màng màng, đương nhiên quan trọng nhất là bọn hắn đã quên tất cả. Sau khi đã thu xếp thỏa đáng, ta liền theo cửa sổ nhảy ra, đi thẳng tới hướng Thủy Vân cư là nơi ở của Dạ Khuynh Thành trong Vân thành.

Ta vừa vào cửa liền nhìn thấy Mị đang nằm nửa người trên nhuyễn tháp, trong tay cầm một ly rượu, nhẹ nhàng hớp từng ngụm, rất tiêu dao.

"Lấy được không?" vừa thấy ta đi vào, Mị ngay cả mí mắt cũng không nâng, chính là chỉ đạm mạc hỏi.

Ta vừa mới chịu khổ đánh đàn lại hiến vũ, còn phải làm một bộ mặt tươi cười ngả ngớn, hắn ngược lại một câu cảm tạ đều không có, chỉ làm một bộ dáng đương nhiên.

Tuy sớm rằng đã biết được tính cách hắn, nhưng trong lòng vẫn là không khỏi oán giận một phen

Đưa tay vào trong áo lấy ra hộp mực đóng dấu, sau đó đưa cho hắn.

Mị tiếp nhận mực đóng dấu, sau đó lên tiếng gọi "Truy Vân, vào đây"

Truy Vân là người duy nhất trừ bỏ ta ra biết được bí mật của người này.

Giang hồ đồn đãi, Minh Nguyệt công tử có tư chất phi phàm, nhưng thân thể lại suy nhược, cứ một thời gian lại bế quan tu dưỡng.

Đương nhiên bọn họ không biết một đoạn thời gian kia đúng là thời điểm Mị xuất hiện, là lúc Dạ Khuynh Thành biến mất. Mị cũng không nhúng tay vào chuyện của Minh Nguyệt lâu.

Truy Vân lập tức đi đến, cung kính đứng ở một bên.

Về chuyện của Truy Vân, ta hiểu biết không nhiều lắm. Từ trước khi ta đến, Truy Vân đã là thị vệ mà hai người bọn hắn rất tín nhiệm, mặc kệ là Dạ Khuynh Thành, hay là Mị cũng vậy.

Mị đem hộp mực đóng dấu giao cho Truy Vân "Đi đem cái này đánh ra một chiếc chìa khóa, nhớ rõ phải làm sạch sẽ một chút."

Truy Vân gật đầu, tiếp nhận hộp mực đóng dấu lui ra ngoài.

Đợi đến khi trong phòng to như vậy chỉ còn lại hai chúng ta, hắn mắt tà mị nhìn ta nói "Còn Lăng ở trong này để làm chi, đi xuống"

Aiz, không đáng yêu, rất không đáng yêu, vẫn là Tiểu Thành Thành so với hắn tốt hơn nhiều.

Ta trong lòng thầm than, tuy rằng đối với Mị hô một tiếng phải có mặt, đuổi một câu phải đi, thái độ rất là bất mãn, nhưng lại là cố tình không dám phát tác.

Aiz, ta cũng không phải là liệt nữ gì, cũng thực sợ chết nha?

liệt nữ: người phụ nữ dũng cảm, bất khuất)

Chỉ sợ Mị thật sự đem một đao chém ta răng rắc.

Cho nên ta thực không dám cãi lời hắn, liền lui xuống.

*****

Mị Mị chết tiệt, Mị Mị thối tha....

Ta một bên thay quần áo, một bên trong lòng thầm nguyền rủa.

Hôm nay Truy Vân đem chiếc chìa khóa đã được đánh đưa cho Mị.

Mị nhìn thoáng qua liền ném cho ta, bộ dáng cao cao tại thượng như đang bố thí "Buổi tối đến Trương phủ trộm đồ"

Trương viên ngoại tuy rằng là một thương nhân, tham tài háo sắc, nhưng cũng là một người rất khôn khéo.

Trương phủ được bố trí thiết kế rất đặc biệt, trải qua rấ nhiều cơ quan mật bên trong, mới tới được nơi cất dấu bảo tàng ở trong sâu. Nếu không có bản đồ, thật sự có thể nói có đi mà không có về.

Cho nên, hôm qua ta trộm chiếc chìa khóa kia là để vào thư phòng của hắn trộm bản đồ. Mị đoán rằng bản đồ hẳn là ở bên trong thư phòng.

Trương viên ngoại khôn khéo nhưng là gặp được Mị, cho dù có là hồ ly thành tinh cũng phải đầu hàng

Hai năm trước đây, Diệu Thủ thần trộm trên giang hồ mai danh ẩn tích, lại còn có một đôi Long Phượng song sát, chỉ cần bọn họ muốn gì đó, không có gì là không trộm được.

Ngoại nhân cho rằng Long Phượng song sát là đồ đệ của Diệu Thủ thần trộm. Nhưng chân tướng chính là Diệu Thủ thần trộm là Mị, mà Long Phượng song sát đó là Mị cùng ta.

Trong một năm qua, Mị dùng tất cả các phương pháp, một tay đem ta bồi dưỡng thành độc Mị yêu nữ, đồng thời cũng cho ta thừa kế kỹ xảo trộm của hắn.

Hắn đương nhiên không phải ngu ngốc, nếu có thể sai người đi trộm, thế nào còn dùng chính mình tự thân xuất mã.

Cho nên hai năm này, hắn chỉ cần tùy tiện mở miệng, ta liền vô số lần phải vì hắn cống hiến sức lực. Ngẫm lại đều cảm thấy chính mình thật là uất ức.

Hắn như thế đối đãi, ta tất nhiên là cực hận hắn. Chính là khi ta còn chưa có năng lực để phản kháng, ta sẽ không cùng hắn xé rách thể diện.

Quan trọng nhất là, mặc dù ta nghĩ giết hắn cũng không thể giết được. Thân thể hắn đồng thời vẫn là Dạ Khuynh Thành, đối với ân nhân đã cứu ta, là nam nhân ta thích, ta làm sao có thể hạ thủ được?

Cho nên đến nay, ta đều là nô dịch của hắn, cho dù bất mãn cũng không được nói ra một câu oán giận.

Mặc xong quần áo, ta liền đi đến Tiêu Dao Các.

Trương viên ngoại tuy rằng tham tài háo sắc, nhưng lại thập phần sợ vợ. Đã nhiều ngày chính thê của hắn đã về nhà mẹ đẻ thăm người thân, hắn mới như thế can đảm dám nghênh ngang bước vào thanh lâu. Mà nay hắn lại trực tiếp muốn Tiểu Hồng đi đến phủ đệ của hắn, chắc là nhân tiện một lần được tiêu dao.

Trúng nhiên tình hương, loại dược này chính là lạc thú cá nước thân mật, nhưng lại là ngày càng tăng thêm vài phần, hắn mới chỉ viu vẻ có một lần.

Bất quá thời cơ của hắn liền thành cơ hội của chúng ta, ngày mai vào giờ phút này, hắn nhất định sẽ hối hận không kịp.

Đi được tới Tiêu Dao các cũng là lúc cỗ kiệu của Tiểu Hồng vừa vặn đứng ở của. Ta thừa dịp người chưa chuẩn bị liền chui vào trong cỗ kiệu.

Đợi thật lâu sau, Tiểu Hồng mới đi ra, vén trướng kiệu chui vào bên trong.

Trước khi để nàng kịp thét ra chói tai, ta đã lấy tay bịt kín miệng của nàng, thuận tiện hạ nhiếp hồn hương.

Người trúng nhiếp hồn hương sẽ như con rối bị người ta sai phái. Chính là loại độc này chỉ đối phó được với người không có nội lực là hữu hiệu,  người có võ công cao cường sẽ không áp dụng được.

Chờ nàng sau khi đã đình chỉ giãy giụa, ta liền ở bên tai nàng ra lệnh, để cho nàng làm theo kế hoạch của ta.

Cỗ kiệu theo cửa lớn Trương phủ mà vào, mãi cho đến trung đình mới dừng lại.

Ngoài kiệu âm thanh đáng khinh của Trương viên ngoại kia bay vào bên tai ta "Tiểu Hồng bảo bối, ta mong đợi mãi ngươi đến đây"

"Chán ghét, Gia lúc nào cũng trêu người ta" Tiểu Hồng kiều mị trả lời, vén mành trướng cỗ kiệu lên, thướt tha đi đến bên Trương viên ngoại.

Trương viên ngoại sắc tâm nổi lên, một phen ôm lấy eo thon nhỏ, tùy ý sờ nắn toàn thân của Tiểu Hồng.

"Bảo bối, đến, chúng ta vào đi thôi" Trương viên ngoại không che dấu sắc tâm.

Tiểu Hồng kiều mị ghé sát vào tai Trương viên ngoại nói nhỏ gì đó, Trương viên ngoại lập tức cười dâm đãng đến cực điểm "Không nghĩ tới bảo bối còn có chiêu hay như vậy. Đi, chúng ta đây liền đi đến thư phòng"

Lời nói của Tiểu Hồng tất nhiên là lời lúc trước đó ta nói bên tai nàng. Chiêu kia là trong đông cung đồ mà ta đã trộm được ở trong hoàng cung.

Sắc đẹp trước mắt, Trương viên ngoại tất nhiên là không có chút cảnh giác.

Ở thời điểm bọn họ xoay người đi đến thư phòng, ta liền thi triển kinh công đi theo phía sau bọn họ.

Chỉ có làm cho Trương viên ngoại dẫn đường, ta mới sẽ không lầm dẫm trúng phải cơ quan.

*****

Đợi cho vào trong thư phòng, ta đương nhiên trước là làm cho bọn họ ngủ một giấc. Vung tay lên mê hồn hương tràn ngập, bọn họ lần lượt ngã xuống đất, mà ta liền như vậy bắt đầu tìm kiếm.

Bằng vào hai năm kinh nghiệm, ta rất nhanh liền tìm được cơ quan, theo bên trong lấy ra một cái hòm, cho chiếc chìa khóa đã chuẩn bị tốt vào ổ khóa mở ra, tìm được rồi bản đồ Mị cần.

Đợi sau khi tìm được, ta đem tất cả trở lại như cũ. Lại một lần nữa vì bọn họ hạ nhiên tình hương, làm cho bọn họ cùng nhau chung cá nước chi nhạc.

Sau đó, ta liền theo lộ tuyến đường cũ vừa rồi đến ly khai khỏi Trương gia.

Long Phượng song sát sở dĩ làm cho nhóm người giàu mới nghe tên đã sợ mất mật, là bởi vì bọn họ trộm đồ thần không biết quỷ không hay. Rất nhiều người đến cuối cùng cũng không biết chính mình rốt cuộc làm sao lại bị bại lộ.

Chúng ta đánh trúng vào nhược điểm của bọn hắn, đem tất cả đều thiết kế thật sự hoàn mĩ. Nếu thật sự muốn biến thành mọi người đều biết, ta sẽ trực tiếp ra mặt xuống tay với Trương viên ngoại, chính là nếu như vậy, sau đó hắn liền sẽ biết.

Ta không biết Mị muốn nhiều tài phú như vậy để làm chi?

Hắn cũng sẽ không cho ta biết. Ta đối với hắn mà nói bất quá chỉ là một công cụ thử độc phẩm mà thôi.

Đúng vậy, không hơn thậm chí ngay cả hắn ghét nhất là nữ nhân, nhưng ta đều đã không được tính là nữ nhân.

Ngẫm lại cũng thật sự là bi ai.

Khi ta đem bản đồ giao vào trong tay Mị, hắn chính là chỉ tiếp lấy rồi đi qua, thuận tiện nói "Đêm mai hành động"

Ta gật đầu, sau đó lui đi ra ngoài.

Buổi tối ngày hôm sau, chúng ta liền đến Trương phủ.

Dựa theo bản đồ trộm được thần không biết quỷ không hay, thẳng tiến thâm nhập vào nơi cất dấu bảo tàng của Trương viên ngoại.

Chúng ta thuận lợi lấy được nhiều thứ, trong lúc đang định rời đi, toàn bộ phòng đột nhiên bắt đầu lay động.

"Đáng chết, ngươi động vào cái gì rồi" Mị mắt lạnh lùng nhìn về phía ta "Lão hồ ly kia nhất định còn lưu lại một cơ quan báo động, nếu biết có người đến đây, hắn sẽ biết mà mau đuổi tới đây thôi."

Điểm ấy ta thật là đã quên mất.

Phòng bắt đầu rung động, Trương phủ vốn yên tĩnh cũng bắt đầu bị làm ầm ĩ lên, chắc là đã biết có người lẻn vào.

"Không thể thất bại, ngươi tự lo đi" Mị tiếp nhận gói to trong tay ta, theo cửa đi ra ngoài.

Hắn tính hy sinh ta sao?

Ta sửng sốt một chút, theo phía sau đi lên.

Lúc ta ra ngoài, nơi này đã bị thị vệ của Trương phủ bao vây xung quanh.

Mị còn không thèm nhìn ta một cái, lúc bọn thị vệ tiến sát tới, hắn đem một mình ta lưu lại tại đó, chính mình sau vài bước lên xuống liền biến mất ở trong bóng đêm.

Mị võ công cực cao, nếu hắn có thể bỏ qua túi châu báu mà mang theo ta, chúng ta tất nhiên là có thể an toàn trở ra.

Nhưng ở trong đáy mắt của hắn, giá trị của ta tựa hồ không bằng túi châu báu kia. Cho nên hắn lựa chọn đem ta ở lại chỗ này.

Ta .... Bị bỏ rơi.

Gió lớn tới rồi.

Trương viên ngoại vừa thấy châu báu đã bị mang đi, tức thì hổn hển nói "Giết hắn cho ta"

Ta không có nội lực, chỉ biết một ít quyền cước, nếu trong tay không có độc, như vậy ta liền cái gì cũng không chống đỡ được.

Tối nay bởi vì muốn tới trộm châu báu, ta thay quần áo tầng tầng lớp lớp thường ngày bằng y phục dạ hành nhẹ nhàng. Cho nên giờ phút này trên người của ta ngay cả độc đều không có, như thế nào thắng đây?

(y phục dạ hành: y phục màu đen gọn nhẹ tiện lợi đi trong bóng tối)

Xem ra Nguyệt Liễu Lăng ta nhất định là bại ở trong này.

Phần đông thị vệ cùng nhau tiến lên, ta chỉ có thể thi triển khinh công chung quanh trốn tránh. Chính là thị vệ ở đây cũng không thiếu người võ công cao cường, chỉ vài hiệp ta liền bị trúng vài kiếm.

Đau không?

Không đau, ta chỉ là ngửi thấy càng ngày càng đậm trọng mùi máu tươi.

Có lẽ việc này cũng nên cám ơn Mị, là hắn đã đối đãi làm cho ta sớm đối với sự đau đớn không còn cảm nhận được gì.

Ta hận hắn, hận hắn....

Giờ phút này ta so với thời điểm khác đều phải hận Mị.

Hắn vì sao lại đối với ta như thế, vì cái gì muốn bỏ rơi ta?

Không biết vì sao, ta sợ hãi sự cô độc, sợ hãi bị người bỏ rơi. trong tiềm thức của ta cuối cùng cho rằng mình là người bị vứt bỏ, cho nên mới bị mất trí nhớ, mới có thể thiếu chút nữa bị bọn buôn người bán đi.

Cho nên ta không cần lại bị người bỏ rơi, cho nên ta cuối cùng là tham luyến sự ấm áp của Dạ Khuynh Thành.

Trên người miệng vết thương càng ngày càng nhiều, mùi máu tươi cũng ngày càng nồng đậm, khí lực chậm rãi biến mất, động tác của ta ngày càng chậm chạp, thẳng đến cuối cùng bị người đè xuống, thanh kiếm chói lọi liền như thế đặt tại trên cổ của ta. Thân kiếm lạnh lẽo xuyên thấu qua da thịt, thẳng tắp chui vào đáy lòng của ta.

Lạnh...Toàn thân lạnh như băng.

Ngay tại khi ta nghĩ đến chính mình như thế chết đi, thì có một ám khí đánh rớt thanh kiếm đặt ở trên cổ ta.

ta dùng ánh mắt mệt mỏi nhìn lên thấy khuôn mặt lạnh như băng của Mị.

Ta không nghĩ tới Mị phút cuối lại đến cứu ta, thật sự không nghĩ tới.

Hắn làm như nhìn thấu tâm tư của ta, lạnh lùng thốt ra "Ta mất thật nhiều công phu mới bồ dưỡng ra ngươi, sao có thể để ngươi bị phá hỏng như vậy được chứ"

Nói đến một nửa, tầm mắt của hắn đột nhiên dừng lại trên người ta, đôi mắt vốn nhìn ta đột nhiên bắn phá nhìn người ở bốn phía.

"Ai cho các ngươi động vào nàng?" âm thanh kia mang theo vài phần tức giận.

Người chung quanh nhưng lại vì khí thế bức bách của hắn mà ai cũng không dám mở miệng.

"Nàng là của ta, ta được đánh nàng, giết nàng, nhưng là các ngươi cũng không được động vào một sợi lông của nàng" Mị nhưng lại nói như thế.

Ta cũng không biết hắn nhưng lại đem ta là vật sở hữu duy nhất của hắn.

Giờ phút này, ta hiểu ra được vì sao trong phút cuối Mị lại tới cứu ta.

Bởi vì chỉ cần là vật của Mị, hắn liền không cho phép người khác đụng vào, cho dù là hắn không cần, thì hắn cũng tình nguyện tự tay mình hủy đi cũng sẽ không cho người khác.

Đụng vào vật của hắn, người đó nhất định là phải trả giá rất đắt.

Đột nhiên ta không khỏi rùng mình một cái, có hay không một ngày ta cũng sẽ bị hắn hủy diệt.

Mí mắt càng ngày càng nặng trịch, ý thức dần dần mất đi, ta cũng không thể nghĩ được gì nhiều nữa....

Ở khoảng khắc mất đi ý thức, ta nghe được vô số tiếng kêu rên, chóp mũi tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm

Mị đại khai sát giới....


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-119)