Truyện:Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành - Chương 029

Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành
Trọn bộ 119 chương
Chương 029
Một kiếm chi ân
0.00
(0 votes)


Chương (1-119)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Giật mình trong lúc này, ta nghĩ đến chính mình xuất hiện ảo giác, ngước mắt nhìn người phía đối diện, này mới phát giác trên mặt hắn cũng mang theo vài phần kinh ngạc.

Ngay sau đó, Dạ Khuynh Thành vén mành che lên, đi ra bên ngoài, mà ta cũng đi theo hắn xuống xe ngựa.

Cách đó không xa, một đám thị vệ, trên tay cầm theo đèn lồng, đèn đuốc sáng nhấp nhoáng mê ly, tại bầu trời đêm mùa hạ yên tĩnh lay động, nhiều điểm ánh sáng nhấp nháy, người kia vẫn như cũ một thân hồng y, yêu dã mị hoặc.

Rõ ràng trước đó một khắc vừa mới từ lục vương phủ rời đi, giờ khắc này lại đã nhìn thấy hắn, nhưng lại có cảm giác như là đã trải qua mấy đời.

Lời nói của hắn đối với Thủy Bất Nhàn không ngừng mà vang lên ở trong đầu ta, vốn tâm đã bình phục lại chậm rãi hỗn loạn cả lên.

Hắn lừa gạt, Dạ Khuynh Thành lừa gạt, trong lòng chứa đầy toan tính, trong lòng khổ sở, hoàn toàn đan vào cùng một chỗ, cơ hồ làm cho ta không thể hô hấp.

"Lục đệ, khả năng của ngươi so với tưởng tượng của ta còn cao hơn." Dạ Khuynh Thành bên cạnh vẫn như cũ là một bộ dáng ôn hòa, nhìn Cơ Lưu Tiêu cách đó không xa nói.

Cơ Lưu Tiêu tầm mắt xuyên thấu đèn đuốc lưu ly, dừng lại ở trên người của ta, giống như có bao nhiêu phức tạp, nghĩ muốn mở miệng lại chung quy chuyển hướng nhìn về phía Dạ Khuynh Thành, cười nói: "Bổn vương cũng không có khả năng thận trọng như nhị ca. Nếu không có Tam ca, bổn vương thật đúng là không đoán ra thân phận của nhị ca."

Hắn vẫn như thế kiêu ngạo như cũ, làm một dáng thần thái bình tĩnh ngồi ở trên ngựa quan sát chúng ta, tươi cười không kiềm chế được.

"Cơ Lưu Phong? Ta nhưng lại đã thực sự đã quên mất hắn." Dạ Khuynh Thành cũng cười, nhẹ như gió thổi.

Hai người bọn họ liền như thế đối diện, cả hai đều tươi cười đầy mặt, nhưng là trong đó lại có mấy phần là thật?

"Nhị ca, chính là bổn vương không nghĩ tới ngươi muốn không phải vương vị, mà là thất thải kỳ thạch." Câu nói của Cơ Lưu Tiêu mang theo vài phần khó hiểu.

Như thế xem ra hắn tuy rằng đoán được Cơ Lưu Vân là Dạ Khuynh Thành, nhưng lại không đoán được hắn ta đều không phải là nhị ca của hắn, cũng không biết hắn ta là tộc trưởng của Vân Mặc tộc.

"Mỗi người đều có một chí hướng khác nhau." Dạ Khuynh Thành thản nhiên nói, không vội không chậm, không có chút bối rối "Lục đệ, nếu chúng ta chí hướng bất đồng, không nên quấy nhiễu lẫn nhau. Coi như chưa thấy qua nhị ca là được?"

Cơ Lưu Tiêu lập tức xoay người xuống ngựa, hướng thủ vệ phía sau làm một cái thủ thế, sau liền đi bước một đến gần, thẳng đến khoảng cách cách chúng ta ba bước mới ngừng lại cước bộ, tựa tiếu phi tiếu nhìn Dạ Khuynh Thành nói: "Không được. Bổn vương tuy rằng đối với thất thải kì thạch không có hứng thú, nhưng là nhị ca, ngươi vì thất thải kỳ thạch trên tay Tam ca nhưng lại phá hủy kế hoạch của ta, đây là điểm thứ nhất. Điểm thứ hai, đại ca là do ngươi giết? Ngươi giết đại ca cũng là vì thất thải kỳ thạch trên tay đại ca sao? Điểm thứ ba..."

Khi nói chuyện, ánh mắt của hắn dời về phía ta, ý cười nhợt nhạt "Điểm thứ ba, nhị ca như thế nào có thể đem Vương phi của ta chạy trốn."

Việc đã đến nước này, hắn cần gì phải còn muốn cố làm ra vẻ như thế?

Trong lòng của ta không khỏi dâng lên một đoàn lửa giận, hướng tới hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Cơ Lưu Tiêu, từ đầu tới đuôi chúng ta cũng chỉ là lừa gạt lẫn nhau, ta theo ngay từ đầu liền là vì thất thải kỳ thạch mà đến. Ta không phải Hạ Nguyệt Nhiễm, cũng không phải muội muội của ngươi, càng không thể là Vương phi của ngươi."

Hắn nếu đã biết thân phận của Dạ Khuynh Thành, chỉ sợ cũng đã biết ta không phải Hạ Nguyệt Nhiễm đi.

Vốn tưởng rằng hắn sẽ tức giận, sẽ chất vấn ta, nhưng là hắn lại vẫn như cũ cười nhìn ta "Chỉ cần nàng nguyện ý, nàng liền là Vương phi của ta."

Lời nói như thế, tươi cười như thế, liền coi như thật sự là bình thường.

Chính là điều này sẽ chỉ làm ta càng thêm tức giận mà thôi, hắn căn bản chính là đang đùa giỡn ta.

Cũng có lẽ từ đầu tới đuôi, hắn đều đem ta làm như một con mồi, lạt mềm buộc chặt, nhìn ta giãy giụa, để cho chính mình sung sướng.

*****

Nghĩ như vậy, ta lại càng thêm giận dữ, lạnh lùng cười nói: "Cơ Lưu Tiêu, khá khen cho một kế di họa Giang Đông."

"Nàng có biết?" Hắn hơi hơi kinh ngạc, ánh mắt nhìn ta có hơn vài tia phức tạp.

Ta gật đầu, thản nhiên thừa nhận "Đúng, ta biết. Ngày nào đó, thời điểm ngươi cùng Thủy Bất Nhàn ở nơi ngươi vì Phượng Loan tạo mộ, ta cũng có mặt ở đó."

Hắn không khỏi sửng sốt, quay đầu đối với Dạ Khuynh Thành quát: "Cơ Lưu Vân, ngươi không chỉ có làm cho Tam ca biết chuyện của ta cùng Bất Nhàn, ngươi còn làm cho nàng..."

Hắn còn chưa có nói xong, ta liền cắt ngang lời của hắn "Không phải hắn, là ta chính mình tình cờ phát hiện được, giống như lúc trước ta ở vườn hoa hải đường gặp được kế hoạch của các ngươi."

Xem ra, Dạ Khuynh Thành dùng bí mật của hắn cùng Thủy Bất Nhàn, để trao đổi huyền thạch ám dạ màu đen cùng Cơ Lưu Phong.

Trách không được Cơ Lưu Tiêu nói Dạ Khuynh Thành phá hủy kế hoạch của hắn, nói vậy giờ phút này Cơ Lưu Phong nhất định thực phẫn nộ.

Vậy Thủy Bất Nhàn hiện giờ sẽ như thế nào?

Như thế lừa gạt cảm tình của một người, nàng lại sẽ như thế nào?

Đương kim hai đại tài nữ nổi tiếng thiên hạ, nam có Thu Tịnh Nguyệt thân thể suy nhược, không màng đến thế sự, mà một người khác là Thủy Bất Nhàn lại vì tình khổ sở khốn đốn, vì sao nữ tử so với nam tử luôn luôn chịu kém hơn một chút như vậy?

Là vì trời sinh nhược thế? Hay là có vài thứ đã xem quá nặng rồi?

"Tiểu Nhiễm, nàng..." Hắn nhìn ta, muốn nói lại thôi.

Mà ta không chút để ý cười "Thứ nhất, ta không phải Hạ Nguyệt Nhiễm. Thứ hai, không cần làm một bộ dáng thiếu nợ ta, chúng ta bất quá chỉ là lợi dụng lẫn nhau, lừa gạt lẫn nhau, cho nên ai cũng không thiếu nợ ai. Thứ ba, bởi vì ta cũng không từng thích ngươi, cho nên lời nói kia của ngươi ta cũng sẽ không để ở trong lòng. Từ nay về sau, để tiện cho đôi bên chúng ta coi như chưa bao giờ gặp qua đi."

"Tên của nàng là gì?" Hắn nhìn ta hỏi, một đôi phượng mâu đẹp hơi hơi nhíu lại.

Ta không hiểu hắn vì sao còn muốn cố ý biết tên của ta, là muốn giết ta diệt khẩu sao?

Trong lòng thực loạn, nhưng là ta còn là cực lực bảo trì bộ dáng vốn không chút để ý, trêu tức nhìn hắn nói: "Công tử, tiểu nữ tử không biết ngươi, như thế hỏi tên của tiểu nữ tử phải chăng là thật không có lễ phép?"

Có lẽ ta sớm thành thói quen, tâm càng là bị thương, ở mặt ngoài càng là bình tĩnh.

Chính mình bị thương chính mình đến chữa trị, chính mình đau chính mình đến gánh vác, chớ để cho người khác biết.

Một khi yếu đuối, ngay cả kiêu ngạo cuối cùng cũng sẽ bị thua trận.

Hắn nghĩ mở miệng nói cái gì đó, nhưng là ta lại quay đầu sang hướng khác không hề nhìn hắn, nói không thèm để ý là gạt người. Chính là so với sự tức giận với hắn, ta càng tức giận chính bản thân mình hơn

Vì sao lại vô dụng như vậy, vì sao phải nhảy vào bên trong cạm bẫy hắn cố ý tạo ra?

"Lục đệ, ngươi muốn như thế nào mới buông tha ta?" Dạ Khuynh Thành hợp thời mở miệng, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ của chúng ta trong lúc đó.

Cơ Lưu Tiêu thu hồi ánh mắt ở trên người ta lại, ngược lại nhìn phía Dạ Khuynh Thành "Tối nay, bổn vương nếu ở chỗ này chờ ngươi, kia tất nhiên là muốn đem ngươi mang về. Nhị ca, bổn vương không tin người khác, càng không tin ngươi."

Hắn gằn từng tiếng nói: "Ta không tin ngươi thật sự không cần vương vị. Ngươi ở trong phủ là muốn dùng kế kim thiền thoát xác (ve sầu thoát xác), làm cho chúng ta đều nghĩ rằng ngươi đã chết, sau đó âm thầm bồi dưỡng thế lực của mình, sau đó bất ngờ tới giết chúng ta, làm chúng ta trở tay không kịp. Nếu ta không có đoán sai, ngươi chính là Minh Nguyệt công tử – Dạ Khuynh Thành."

Thành phủ của Cơ Lưu Tiêu rốt cuộc sâu như thế nào?

Nam nhân cùng nam nhân trong lúc đó đấu tranh, như thế lục đục với nhau, như thế hắc ám, hai người như vậy, ta có khả năng đấu cùng bọn họ sao?

Nếu bọn họ thực sự đối phó ta, ta sợ sớm tan xương nát thịt.

Giờ phút này, ta cũng không muốn hỏi Cơ Lưu Tiêu rốt cuộc khi nào thì hắn đã biết thân phận của ta, bởi vì mặc kệ là đáp án gì, tất cả nhất định đều ở trong kế hoạch của hắn.

*****

"Lục đệ, xem ra ngươi hôm nay là không tính buông tha ta." Dạ Khuynh Thành thanh âm cũng đột nhiên lạnh vài phần, không giống ôn hòa như vừa rồi.

"Đúng vậy. Nhị ca, bổn vương hôm nay nhất định muốn dẫn ngươi trở về." Cơ Lưu Tiêu thản nhiên thừa nhận "Giữ lại ngươi, hậu họa vô cùng."

"Tốt, tốt, tốt." Dạ Khuynh Thành ngay cả nói ba từ tốt cũng sắc bén, bên trong nhưng lại ẩn ẩn vài phần sát ý.

Ngay sau đó, hắn dĩ nhiên đem ta kéo vào trong lòng hắn, đối với Cơ Lưu Tiêu cười nói: "Muốn biết nàng là ai chăng?"

"Ta một chút đều không muốn biết." Cơ Lưu Tiêu ánh mắt hình như có chút giống như vô tình xẹt qua ta, cười như không cười.

"Không muốn biết sao?" Dạ Khuynh Thành ôn hòa nở nụ cười, theo trong tay áo lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng của ta, đó là ngay cả cự tuyệt muốn có đường sống cũng không lưu cho ta.

Ta đột nhiên hiểu được hắn muốn làm gì.

Hắn là muốn cho Cơ Lưu Tiêu cho ta là Phượng Loan sao? Hắn là muốn lợi dụng ta đến né ra Cơ Lưu Tiêu sao?

Lại hoặc là hắn căn bản là biết Cơ Lưu Tiêu sẽ đuổi theo, mang theo ta vì dự phòng giờ khắc này.

Tâm lại rét lạnh vài phần, càng là biết nhiều, chân tướng liền càng là không chịu nổi.

Chính là ta cũng không có phản kháng Dạ Khuynh Thành, bởi vì ta cũng muốn nhìn một chút biểu tình của Cơ Lưu Tiêu thời điểm nhìn thấy bộ dáng chân thật của ta, trong tâm lý của bản thân ta thậm chí muốn nhìn thấy hắn hối hận, nhìn hắn thống khổ.

Có lẽ như vậy, tâm của ta mới có thể dễ chịu một chút đi.

Ngay sau đó, ta liền thấy được hắn ngạc nhiên, hắn khiếp sợ, hắn không thể tin.

"Phượng Loan." Hắn hô nhỏ, thanh âm nhưng lại cũng mang theo vài phần khàn khàn, như thế thật cẩn thận, thật giống như sợ ta sẽ biến mất.

Phượng Loan sao?

Là ta sao?

Thế gian này lại sẽ có hai người có dung mạo giống nhau sao?

Ta cúi đầu, không hề nhìn hắn.

Ta là như nguyện thấy được hắn hối hận, chính là tâm nhưng không có một chút cảm giác khoái hoạt nào, ngược lại càng thêm khó chịu.

Hắn có thể như thế si tình, lại cố tình có thể như thế vô tình sao?

Nếu ta là Phượng Loan, ta nên cảm thấy cao hứng, hay là nên cảm thấy đau lòng?

Nếu ta không phải Phượng Loan, loại ánh mắt thâm tình này, tiếng gọi như vậy tan nát cõi lòng này, với ta mà nói có phải thật sự quá châm chọc hay không?

Chẳng lẽ ta chỉ có thể là một công cụ, lại hoặc là chỉ là một người thế thân sao?

"Phượng Loan, là nàng sao?" Khiếp sợ qua đi lại là mừng như điên không chút nào che dấu, tựa như này thổi quét mà đến, làm cho ta không thể chống đỡ được.

Hắn, yêu quả nhiên vẫn là vì Phượng Loan.

Thủy Bất Nhàn chung quy bất quá cũng chỉ là một quân cờ của hắn.

Hắn, rốt cuộc nên nó là si tình, hay là nên nói là vô tình đây.

"Thế nào? Lục đệ, hiện tại ngươi nói như thế nào?" Dạ Khuynh Thành trong thanh âm nhưng lại mang theo vài phần thản nhiên trào phúng, mặc dù bất quá là trong nháy mắt, nhưng là ta đã cảm nhận được.

Chính là ta lại không rõ hắn đang châm chọc cái gì.

"Nhị ca, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi sao?" Vốn Cơ Lưu Tiêu đang là tất cả thâm tình, rồi đột nhiên xoay chuyển "Ngươi nếu có thể cho nàng dịch dung thành bộ dáng của Hạ Nguyệt Nhiễm, kia giờ phút này ta làm sao có thể tin tưởng nàng chính là Phượng Loan, mà không phải là do ngươi cố ý dịch dung."

Đương nhiên... Hắn nói một chút cũng không sai.

Mặc dù trước đó một khắc vẫn là kinh hỉ vạn phần, nhưng Cơ Lưu Tiêu quả nhiên vẫn là Cơ Lưu Tiêu, ngay sau đó liền đã khôi phục lại bình tĩnh, như thế thờ ơ lạnh nhạt.

*****

"Lục đệ, ngươi thật sự không tin sao?" Dạ Khuynh Thành cũng không bối rối, lại một lần nữa thản nhiên hỏi.

Cơ Lưu Tiêu tầm mắt làm như dừng lại trên người ta một lúc, sau đó gằn từng tiếng nói: "Ta không tin."

Dạ Khuynh Thành không nói gì, mà Cơ Lưu Tiêu cũng không mở miệng.

Trầm mặc lập tức lan tràn, sự yên tĩnh đã bị đánh vỡ lại một lần nữa bao phủ tất cả.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Dạ Khuynh Thành đột nhiên đem ta đẩy mạnh về phía Cơ Lưu Tiêu.

Ta còn chưa kịp phản ứng, liền thẳng tắp ngã về phía hắn.

Hắn tiếp được ta, ngay lập tức ôm lấy ta xoay lại, sau đó ta liền trơ mắt nhìn Dạ Khuynh Thành một kiếm đâm vào người Cơ Lưu Tiêu, một mùi máu tươi nồng đậm trong nháy mắt tràn ngập khắp nơi.

Tay vô thức đỡ hắn, liền dính đầy một tay máu.

Dạ Khuynh Thành thế nhưng thật sự đâm về phía ta, nếu Cơ Lưu Tiêu không cứu, một kiếm này cứ như vậy sẽ đâm vào cơ thể của ta.

Hắn thế nhưng...

"Lục đệ, ngươi trong lòng vẫn là tin tưởng. Ngươi thua." Dạ Khuynh Thành không lưu tình chút nào rút kiếm, khóe môi lại hơi hơi giơ lên, vẻ bề ngoài mang một chút thản nhiên trào phúng.

Dạ Khuynh Thành, ta đúng là vẫn còn chưa thế chân chính nhìn thấu hắn.

Hắn thì ra lại có thể vô tình như thế...

Mà Cơ Lưu Tiêu đối với Phượng Loan đúng là một dạ thâm tình, mặc dù biết rõ ta có thể không phải, lại vẫn như cũ không muốn mình vì không cố gắng mà một ngày khác sẽ hối hận.

Cơ Lưu Tiêu đổ về phía ta, ta đỡ lấy hắn, phía sau thị vệ cũng vọt đi lên, rút kiếm hướng về phía Dạ Khuynh Thành.

Mà Dạ Khuynh Thành chính là cười, cười đến nhẹ nhàng, thanh thản "Lục đệ, ngươi thua, thua hoàn toàn."

Hắn căn bản là không đem những thị vệ này đặt ở đáy mắt, lại cứ như vậy một lần nữa giơ kiếm hướng về phía Cơ Lưu Tiêu.

Chờ đến lúc ta phản ứng được, ta đã chắn trước người Cơ Lưu Tiêu, đúng là như vậy kìm lòng không được.

Ta tự nói với mình, ta chẳng qua là còn thiếu nợ hắn một kiếm chi ân.

Dù hắn là vì Phượng Loan mà cản một kiếm kia, mà không phải vì Nguyệt Liễu Lăng ta.

Nhưng mà cản chính là cản, ta không muốn nợ hắn cái gì.

"Minh Nguyệt công tử, dừng ở đây đi, bằng không ta sẽ không đáp ứng bất cứ việc gì của ngươi." Ta nhìn Dạ Khuynh Thành, trong lòng lại một mảnh lo sợ không yên.

Nếu hắn căn bản là không thèm để ý đến ta, ta có thể làm gì?

Trước người người, một thân áo trắng, trong tay nắm kiếm, trên thân kiếm còn lây dính nhiều điểm máu tươi, thoạt nhìn lại có loại cảm giác giết chóc mị hoặc.

Hắn một đôi mắt trong suốt ý cười, nhưng là ta rốt cuộc cũng đoán không ra ý nghĩ trong lòng hắn.

Giằng co một hồi, hắn thu hồi kiếm, sau đó hướng ta nâng tay, sủng nịch kêu: "Nha đầu, lại đây."

Tình cảnh như vậy, tựa hồ vẫn như lúc trước, chính là chỉ có ta biết, hắn chẳng qua là muốn kích thích Cơ Lưu Tiêu mà thôi.

Ta chậm rãi đi về phía hắn, chính là làn váy lại bị kéo lại, quay đầu nhìn lại, đã thấy Cơ Lưu Tiêu nhìn ta tràn đầy chờ đợi, "Phượng Loan, là nàng sao?"

Một khi gặp gỡ Phượng Loan, Cơ Lưu Tiêu cũng không hơn gì một người bình thường.

Ta không khỏi ngẩn người cười, thản nhiên lại đủ để mị hoặc "Ta không phải, ta gọi là Nguyệt Liễu Lăng."

Sau đó vung kiếm, cắt đứt làn váy của mình, mặc kệ hắn như thế ai oán nhìn ta, mặc kệ hắn mờ mịt nắm lấy mảnh váy ta đã cắt bỏ.

Ta, quả thực vẫn là một nữ nhân tàn nhẫn, đúng là vẫn còn dùng Phượng Loan làm tổn thương hắn, để trả thù hắn một lần đó đã tổn thương ta.

Chính là tâm vì sao lại cảm thấy nặng nề?

Lắc đầu, ta xóa đi ngàn vạn suy nghĩ trong lòng, sau đó đi bước một về phía Dạ Khuynh Thành.

Từ nay về sau, sẽ thật sự trở thành người lạ, chúng ta tất cả đều ở Minh Nguyệt thành bắt đầu, như vậy liền ở Minh Nguyệt thành mà chấm dứt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-119)