Thất thải kỳ thạch
← Ch.027 | Ch.029 → |
Minh Nguyệt Lâu, vẫn như cũ là đệ nhất lâu trong thiên hạ.
Dạ Khuynh Thành, vẫn như cũ là Minh Nguyệt công tử được mỗi người trên giang hồ ca tụng.
Tựa hồ cái gì cũng chưa mất, lại tựa hồ tất cả đều thay đổi.
Minh Nguyệt Lâu ở Minh Nguyệt thành phân bộ là ở núi Phượng Hoàng nằm ở ngoại thành Minh Nguyệt thành, núi Phượng Hoàng thế hiểm trở, rất ít có người có thể lên đến sườn núi, càng không cần phải nói là lên cao.
Mà phân bộ Tiêu Dao các của Minh Nguyệt Lâu lại ở phía trên sườn núi Phượng Hoàng, ẩn mình trong núi rậm rạp, rất ít người hiểu biết cụ thể vị trí này, cũng không người nào biết cách tiến vào, chỉ có một số cực ít người được Dạ Khuynh Thành tín nhiệm biết được.
Người bình thường mặc dù lạc đường đi vào, cũng sẽ bị vây ở bên trong mê trận của Dạ Khuynh Thành.
Ta mặc dù đã nghe nói qua, lại cũng chưa từng chân chính đi vào, nơi đó tựa hồ cất giấu một bí mật rất trọng yếu.
Dạ Khuynh Thành liền mang theo ta hướng núi Phượng Hoàng mà đi, mà Mị lại sớm đã biến mất bóng dáng, tựa hồ đối với quyết định của ta rất là bất mãn.
Dọc theo đường đi, chúng ta trầm mặc không nói, chỉ có thanh âm tiếng xe ngựa lộc cộc không ngừng mà vang lên, phá tan sự tĩnh lặng của ban đêm.
"Liễu Lăng, ngươi muốn hỏi gì liền hỏi đi." Hắn cuối cùng đã mở miệng, đánh vỡ không gian trầm mặc giữa hai người, chính là hắn không bao giờ nữa sẽ gọi ta là nha đầu.
Đúng vậy, có lẽ từ đầu tới đuôi, ta cũng không phải là nha đầu của hắn.
"Có phải hay không ngươi muốn thất thải kỳ thạch?" Một khi hiểu được một việc, ta liền cũng nghĩ thông rất nhiều, chính là vẫn như cũ muốn từ trong miệng hắn nói ra đáp án.
Hắn gật đầu, thản nhiên thừa nhận "Đúng."
"Kia Mị như thế đối với ta, cũng có phải hay không là do ngươi bày mưu đặt kế?" Tuy rằng chân tướng thật khó mà chịu nổi, nhưng ta vẫn như cũ muốn hiểu được rành mạch tất cả mọi chuyện, mặc dù máu tươi đầm đìa cũng tốt.
"Đúng." đáp án của hắn giống như ta suy nghĩ, nhưng là thời điểm theo trong miệng hắn nói ra, tâm vẫn là nhói nhói đau đớn.
Rất đau, nhưng cũng làm cho chính mình càng thêm thanh tỉnh.
Ta từng rất hận Mị, hận hắn đối với ta làm ra tất cả điều độc ác nhất, hận hắn lãnh khốc, chính là giờ phút này, lại tựa hồ rốt cuộc không có lý do gì để hận, nói ra hắn cũng chỉ là đồng lõa mà thôi.
Mà người trước mắt này, ta từng muốn dùng cả đời để chờ đợi, từng ngây thơ nghĩ rằng hắn là phu quân trời ban cho ta, là sự cứu rỗi ta, lại không nghĩ rằng hết thảy, hết thảy tất cả đều là một hồi âm mưu của hắn.
Hít sâu một hơi, ta vẫn như cũ kiêu ngạo, ít nhất ở trước mặt hắn, ta không thể mất đi mình, mặc dù trong lòng vết thương nhói đau, cũng muốn kiêu ngạo mà đối mặt với hắn.
"Nhị vương gia Cơ Lưu Vân của Đông Hải quốc có phải hay không là do ngươi cải trang? Thái tử có phải hay không là do ngươi giết?" Ta nhìn hắn, gằn từng tiếng hỏi.
Ta cùng hắn dù sao cũng từng sớm chiều ở chung, có vài thứ vẫn như cũ có thể cảm nhận được, tựa như ta cuối cùng là có thể liếc mắt một cái nhìn thấu Mị ngụy trang, mà ta cũng biết một chút động tác rất nhỏ của hắn.
Thời điểm Nhìn thấy Cơ Lưu Vân, ta liền có loại cảm giác khác thường, lại một ngày kia ở trên cây, thời điểm nhìn xuống thấy một bóng đen lén lút tiến vào trong phủ nhị vương gia, ta đã có một loại cảm giác ẩn ẩn bất an.
Chính là ta vẫn không nghĩ đi tin tưởng, cho đến giờ phút này, không bao giờ nữa có thể lừa mình dối người.
Nhị vương gia của Đông Hải quốc có một khoảng thời gian đi đến suối nước nóng ở ngoài cung để an dưỡng, mà thời điểm đó lại trùng khít với thời điểm ta và Dạ Khuynh Thành ở chung.
Thế gian này cũng không có nhiều sự trùng hợp như vậy.
*****
"Liễu Lăng, ngươi thật thông minh. Nhưng ngươi vẫn là không có đoán ra hết được mọi chuyện." Dạ Khuynh Thành đột nhiên nở nụ cười, lại mang theo vài phần thản nhiên trào phúng "Ta chính là Cơ Lưu Vân, nhị vương gia của Đông Hải quốc."
Hắn, thật là Cơ Lưu Vân?
Ta không khỏi kinh ngạc nhìn phía hắn.
Mà hắn lại cười nói: "Ở phía đông của Đông Hải quốc từng có một nơi không cùng thế nhân tranh giành gọi là Vân Mặc tộc, Vân Mặc tộc có những chí bảo giống nhau, được gọi là thất thải kỳ thạch, phân biệt bởi bảy màu sắc khác nhau: hắc, bạch, tử, hồng, lam, lục, hoàng. Hắc lấy tên là ám dạ, bạch là tuyết ngưng, tử là liễm diễm, hồng là phượng diễm, lam là trời quang, lục là ngọc minh, hoàng là vinh hoa. Thất thải kỳ thạch, mỗi một khối đều là chí bảo, khi tất cả ở cùng một chỗ, liền có một sức mạnh không thể tưởng tượng được. Tộc nhân Vân Mặc tộc không có đi tranh cái gì, nhưng cũng không có nghĩa là người khác sẽ không tranh với họ. Vương thượng Đông Hải quốc đã phái người cướp đoạt thất thải kỳ thạch, thậm chí giết hết bộ tộc Vân Mặc, đáng tiếc vẫn có cá lọt lưới. Vì thế những người Vân Mặc tộc còn sống mai danh ẩn tích, nhưng cũng không quên khắc sâu mối thù diệt tộc, trải qua mấy trăm năm, Vân Mặc tộc rốt cục cũng trở nên cường thịnh."
"Vậy ngươi là người của Vân Mặc tộc?" Ta không nghĩ tới thất thải kỳ thạch còn có một câu chuyện xưa như vậy.
"Đúng. Đại tộc trưởng thứ một trăm năm mươi của Vân Mặc tộc chính là ta." Dạ Khuynh Thành thanh âm sâu kín nói, nghe như có vài phần hư ảo.
Hắn là tộc trưởng Vân Mặc tộc? Lại là Cơ Lưu Vân?
Sao lại rối rắm thế này?
Chính là ta không nghĩ tới hắn có thể đem bí ẩn lớn kia nói cho ta biết.
Hắn làm như đoán được nghi hoặc trong lòng ta, lại thản nhiên nói: "Người của bộ tộc Vân Mặc từ trăm năm trước đã bắt đầu ở Đông Hải quốc củng cố thế lực, đó là Khúc gia ngày nay. Cho nên vương hậu của Đông Hải cũng là người của Khúc gia, mà ta cũng là Cơ Lưu Vân. Đương nhiên ta không phải là con của Cơ Vô Nhai, cũng không phải do vương hậu của Đông Hải sinh ra, chính là từ nhỏ ta đã lớn lên trong hoàng cung Đông Hả quốc này, để quen thuộc mỗi người nơi đây."
Thì ra đây hết thảy đều là âm mưu, mà còn là một âm mưu to lớn như vậy, nói thế hắn ở đây là vì trả thù Đông Hải quốc?
Khúc gia là người Vân Mặc tộc?
Khúc gia... Khúc Nhược Vân... Vương hậu...
Nói như vậy hắn làm cho ta cải trang thành Hạ Nguyệt Nhiễm, đều không phải thật sự là vì tính cách của ta cùng Hạ Nguyệt Nhiễm tương tự, mà là hắn ngay từ đầu hắn đã biết thân phận của Hạ Nguyệt Nhiễm, muốn mượn chuyện này mà lừa lấy đi thất thải kỳ thạch trong tay Cơ Vô Nhai, mà thân phận của ta trong đáy mắt người Khúc gia căn bản không phải là một bí mật.
Như vậy hắc y nhân lần kia cũng là người của Khúc gia sao?
Chính là nếu thân phận của ta, nhiệm vụ của ta, người Khúc gia đã biết từ sớm, vì sao người nọ lại phải đẩy ta vào chỗ chết?
Suy nghĩ một hồi, ta đột nhiên hiểu ra, hắn làm như vậy bất quá là để Cơ Vô Nhai rơi vào cạm bẫy, mà Cơ Vô Nhai cũng là vì có người muốn giết ta mới đem ta gả cho Cơ Lưu Tiêu sao?
Chính là tại sao hắn làm cho ta phải gả cho Cơ Lưu Tiêu?
Lại là một âm mưu khác sao?
Ta cũng không biết sau lưng ta lại có thể xuất hiện nhiều âm mưu như vậy.
"Mọi người Khúc gia đều biết thân phận của ta sao?" Ta buông xuống ngàn vạn suy nghĩ trong lòng, mới sâu kín mở miệng hỏi.
Suy đoán lung tung không bằng trực tiếp hỏi cho cặn kẽ.
"Đúng, mỗi bước đi trong cung đều là do ta an bài, từ khi cho ngươi cải trang thành Hạ Nguyệt Nhiễm, người của Khúc gia cố ý gây khó xử cho ngươi, lần ám sát trong lãnh cung cũng thế, đều là một tay ta lên kế hoạch." Hắn thật đúng là tuân thủ hứa hẹn, đem tất cả đều nói cho ta, cũng không quản ta có muốn nghe hay không.
*****
"Vì sao phải làm cho Cơ Vô Nhai đem ta gả cho Cơ Lưu Tiêu?" Ta tất nhiên là cực lực bảo trì bình tĩnh, không muốn trước mặt hắn lộ ra chút yếu đuối nào.
Hắn ngưng trọng liếc nhìn ta một cái, trong con ngươi có vài phần thâm thúy ta nhìn không hiểu "Vì Cơ Lưu Tiêu sẽ là đối thủ lớn nhất của ta."
Xem ra tâm kế của hắn so với Cơ Lưu Tiêu cũng không kém, nguyên nhân hắn đem ta gả cho Cơ Lưu Tiêu là vì ta giống Phượng Loan? Hay là vì ta chính là Phượng Loan?
Vẫn nên nói là vì dung mạo của ta mới bị hắn lựa chọn?
Lần đó ở Táng Tâm Các, hắc y nhân kia chính là cố ý để ta nhìn thấy bức họa của Phượng Loan sao?
Nếu là ở Lục vương phủ, hắc y nhân kia có phải là Khúc Nhược Vân hay không?
Đột nhiên nhớ lại một chuyện làm ta tựa hồ hiểu rõ, vì thế thản nhiên hỏi: "Khúc Nhược Vân cũng là nước cờ do ngươi an bài bên người Cơ Lưu Tiêu sao?"
"Đúng."
"Nàng thích ngươi?" Sau khi biết thân phận Khúc Nhược Vân, ta bắt đầu hiểu, Khúc Nhược Vân cũng không phải bởi vì yêu Cơ Lưu Tiêu mà coi ta như kẻ thù, mà là vì nàng thích Dạ Khuynh Thành, cho nên mới coi ta như kẻ thù thâm sâu như vậy, như là đã tích lũy thật lâu rồi. Cho nên có đôi khi nàng lại từ một nơi bí mật gần đó trào phúng ta, đơn giản là nàng biết ta bất quá chỉ là một công cụ mà thôi.
Dạ Khuynh Thành hiển nhiên có chút kinh ngạc, tựa hồ cũng không biết tâm tư của Khúc Nhược Vân.
Mà ta lại đột nhiên cảm thấy tâm tình tựa hồ tốt lên vài phần, Dạ Khuynh Thành ngươi chung quy cũng có lúc lạc hậu.
"Minh Nguyệt công tử, Khúc Nhược Vân là yêu ngươi sâu sắc a~." Ta cười, không chút để ý giống như ngày xưa.
Khúc Nhược Vân nếu không phải thương hắn sâu sắc, làm sao sẽ vì hắn mà gả cho Cơ Lưu Tiêu?
Nếu nàng ta không phải thương hắn sâu sắc, làm sao sao ngay cả ta cũng sẽ đố kị?
Nàng tuy rằng biết tất cả, nhưng là Dạ Khuynh Thành sẽ không sủng nàng như sủng ta, sẽ không gọi nàng là nha đầu, sẽ không vuốt ve mái tóc đen của nàng, mặc dù có giả tạo như thế nào đi nữa, ít nhất ở rất nhiều thời điểm, ta thật sự đã rất vui vẻ.
Đúng vậy, ta cho tới bây giờ cũng không phủ nhận trong ba năm này, ta rất vui vẻ, mặc dù hiện nay đau lòng, nhưng những ngày vui vẻ kia cũng thật là thật.
Dạ Khuynh Thành thật lâu không nói, chính là trầm mặc.
Không khí lại lập tức trở nên ngưng trọng.
Chính là khi ta gọi hắn là Minh Nguyệt công tử, ta liền quyết định không để ý tâm tình của hắn nữa.
Vì thế ta lại tiếp tục hỏi: "Ngươi muốn trả thù Đông Hải quốc, cho nên mới giết thái tử?"
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, thản nhiên, mang theo vài phần phức tạp khó hiểu, hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: "Ta giả bệnh, là vì không muốn để người khác chú ý tới ta. Từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có đại ca chân chính quan tâm ta, nếu nói bên trong vương thất Đông Hải quốc này, người ta không muốn làm hại nhất chính là đại ca."
Không phải hắn?
Nhưng không phải hắn, thì là ai?
Những suy nghĩ trong lòng trong khoảng khắc đó đều bị phủ định hết thảy.
Chính là ngay sau đó, hắn lại thở dài, mang theo vài phần bất đắc dĩ, cũng mang theo vài phần không tha.
"Chính là ta phái người giết hắn." Hắn nói rất chậm, gằn từng tiếng dường như là đã dùng khí lực thật lớn.
Một khi đã thống khổ như vậy, vì sao phải làm thế chứ?
Ta khẽ nhếch khóe môi, vẻ mặt thản nhiên có chút trào phúng.
Hắn không nói, làm như đang sám hối.
"Là Ngân Nguyệt sao? Là ngươi cùng Ngân Nguyệt làm giao dịch sao?" Ta đem suy đoán trong lòng nói ra.
"Đúng, ta dùng Hạ Nguyệt Nhiễm thật sự cùng hắn làm giao dịch, bởi vì chỉ có Ngân Nguyệt mới có thể làm cho đại ca chết đi mà không hề thống khổ." Hắn ánh mắt sâu thẳm, lời nói nhẹ như gió thoảng, "Thất thải kỳ thạch trên tay đại ca có màu trắng nên được gọi là tuyết ngưng, nhưng nó còn có một tên gọi khác là huyết ngưng. Tuyết ngưng một khi đã theo một chủ nhân nào đó, trừ phi dùng máu tươi của chủ nhân ấy nhiễm hồng nó, bằng không, không thể cưỡng chế cướp đi được, như vậy chỉ làm nó mất đi linh tính vốn có."
"Cho nên, ngươi vì một tảng đá, mà giết đi người ngươi không muốn giết nhất?" Đáy lòng dâng lên một chút chua xót làm ta rùng cả mình, ta tựa hồ như chưa bao giờ chân chính mà biết rõ con người của hắn.
*****
Hắn cười khổ "Liễu Lăng, nó không phải tảng đá, nó chính là chí bảo của Vân Mặc tộc chúng ta."
"Ở trong mắt ta, nó chỉ là một tảng đá." Ta quật cường nói.
Rõ ràng chỉ là một tảng đá, lại vì nó mà hy sinh bao nhiêu tính mạng con người?
Ta không khỏi đem năm khối thất thải kỳ thạch trên người toàn bộ ném về phía hắn "Cầm, không phải chỉ là mấy tảng đá thôi sao, toàn bộ cho ngươi."
Cũng bởi vì mấy tảng đá này, ta mới bị quấn vào vòng xoáy của những chuyện vốn không liên quan gì tới ta như vậy.
Không hiếm lạ, ta mới không cảm tahays nó hiếm lạ, cái gì thất thải kỳ thạch, cái gì vô giá, ta toàn bộ cũng không muốn để ý đến.
Hắn sửng sốt, không có né tránh, tùy ý để ta đem năm khối thất thải kỳ thạch kia ném vào trên người hắn, sau mới lấy chúng lên bỏ vào trong lòng.
"Liễu Lăng, đây không phải là chuyện của một mình ta, mà là chuyện của toàn bộ Vân Mặc tộc, mặc kệ là vì thất thải kỳ thạch, còn là vì vương thất Đông Hải quốc, nhất định phải hy sinh đại ca. Chúng ta muốn mượn cái chết của hắn làm cho người trong vương thất nghi kỵ nhau, muốn làm bọn họ hỗn loạn. Ngươi cảm thấy ta lãnh huyết hay tàn nhẫn cũng được. Đây đều là chuyện ta phải làm, giống như chuyện ta phải lợi dụng ngươi." Hắn hơi hơi dựa vào vách xe, một đôi mắt yên lặng nhìn về phía trước.
Giờ khắc này, cả người hắn tràn ngập một loại cảm giác không nề hà gì.
Thật là thân bất do kỷ sao? Thật sự bởi vì trách nhiệm mà có thể buông tha cho hết thảy sao? (thân bất do kỷ: bất đắc dĩ phải làm những việc mà mình không muốn)
Có lẽ do ta xưa nay tuỳ ý làm những gì mình muốn, cho nên ta cũng không muốn nhận thức như hắn.
Trên thế gian này không có gì là phải, chính là do người ta nghĩ như thế nào mà thôi.
Ta không muốn cùng hắn tham thảo sâu tất cả mọi vấn đề, vì thế lại hỏi tiếp nói: "Cho nên ngươi giả chết, để có thể từ nay về sau rời đi vương thất Đông Hải, lại làm cho hỗn loạn càng thêm gay gắt, phải không?"
Hắn thận trọng như thế, thì ra lòng người thật sự có thể phức tạp đến như vậy, cũng khó trách người trong vương thất này không thể tin bất kỳ ai.
Hắn không trả lời, chỉ nhẹ nhàng mà gật đầu.
Trước kia rất nhiều chuyện nghĩ không ra, nhưng khi nói chuyện cùng hắn mới hiểu được, chính là sự thật vĩnh viễn đều là tàn khốc, vĩnh viễn đều không thể tốt đẹp như trong giấc mộng được.
Mà ta lại vẫn như cũ lựa chọn biết hết tất cả, dù rằng chân tướng của chúng có đầm đìa máu tươi.
Dù đau cũng tốt, thương cũng tốt, ta cũng không muốn bị nhốt tại một màn hoa trong gương, hay như trăng trong nước giãy mà không được. (ý là tưởng cận kề mà vĩnh viễn không bao giờ chạm tay tới được)
Bởi vì muốn thoát ra, cho nên lựa chọn phá hư, phá hư từng tên những đều được cho là đúng, là tốt đẹp, chỉ có như vậy, mới có thể chân chính giống như trong những điều hắn tin tưởng.
Từ nay về sau, ta sẽ nhớ thật kỹ Dạ Khuynh Thành trong tối hôm nay, một loại người chỉ vì cái gọi là báo thù mà có thể hy sinh người khác.
Báo thù của hắn là trọng yếu, chẳng lẽ sinh mệnh người khác không trọng yếu sao?
Ta cũng không phải là người thiện lương gì, nhưng ít ra ta đường hoàng không có dùng lý do chỉ vì chính mình thích mà ra tay giết người khác.
Dù không có lý do giết người, nhưng chỉ vì lập trường bất đồng cũng lựa chọn đối địch nhau.
"Vậy ngươi muốn ta lại làm chuyện gì?" Giờ phút này, ta thấy có một loại dự cảm không thực.
Nếu hắn đã tính rời đi hoàng cung Đông Hải này, thì hắn đã lấy được thất thải kỳ thạch, ngay cả khối ám dạ trên người Cơ Lưu Phong cũng lấy được.
Dạ Khuynh Thành vừa định mở miệng, thì bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng vó ngựa cùng âm thanh huyên náo, còn có một tiếng cười khẽ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ "Nhị ca, bổn vương đợi huynh đã lâu."
← Ch. 027 | Ch. 029 → |