Truyện:Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành - Chương 020

Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành
Trọn bộ 119 chương
Chương 020
Ai lừa ai
0.00
(0 votes)


Chương (1-119)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Phổ Vân Tự, là chùa chiền lớn nhất của Đông Hải quốc, nằm ở ngoại thành, cách Minh Nguyệt thành bảy dặm.

Hôm nay, Cơ Vô Nhai ra cung đến Phổ Vân tự cầu phúc, đi theo còn có các vị Vương gia cùng Vương phi.

Ta cùng Cơ Lưu Tiêu, Khúc Nhược Vân ngồi chung một xe, không khí trong lúc đó có chút xấu hổ.

Thành thân đảo mắt đã hơn một tháng, Khúc Nhược Vân đối với ta địch ý lại càng thêm sâu sắc, tựa như giờ phút này, ánh mắt nàng nhìn ta cứ như muốn ăn tươi nuốt sống.

Ta hướng tới nàng cười nói: "Tỷ tỷ, có việc sao?"

Hôm nay Khúc Nhược Vân mặc quần áo màu trắng, trong lúc đó giữa hai chúng ta cùng một mạt hồng, phá lệ nổi bật.

Nàng không nói, chính là quay đầu nhìn phía Cơ Lưu Tiêu, trong nháy mắt ý đối địch biến thành ngàn vạn nhu tình "Lục gia, đầu của của thiếp đau quá."

Cơ Lưu Tiêu liếc mắt nhìn ta một cái, theo sau đem đầu của Khúc Nhược Vân dựa vào vai hắn.

Ta khóe môi khẽ nhếch, chỉ coi như không thấy, từ ngày đó, Cơ Lưu Tiêu đối với ta bắt đầu lạnh nhạt, không giống như trước kia quấn quít lấy ta, cũng không có mỗi ngày đều ở phòng của ta qua đêm.

Lời đồn mới lại xuất hiện, nói ta sắp thất sủng.

Ta không biết trong hồ lô của Cơ Lưu Tiêu bán dược gì, chính là hắn đột nhiên thay đổi, đối với kế hoạch của ta rất bất lợi.

Trước mắt hai người không coi ai ra gì, từng đợt từng đợt ái muội trong lúc đó tràn ngập toàn bộ trong xe.

Không biết là vì sao, nhìn tình cảnh trước mắt nhưng lại cảm thấy có chút chói mắt.

"Tiêu, chàng bất công." Học được ngữ điệu nũng nịu mị hoặc, điềm đạm đáng yêu.

Nếu hắn là muốn ta chủ động nói, ta liền thuận theo ý hắn, xem hắn rốt cuộc muốn gì.

Hắn có chút nghiền ngẫm nhìn về phía ta, chính là trong đáy mắt không có ôn nhu cùng sủng nịch ngày xưa, làm ta nhớ tới lần đầu gặp Cơ Lưu Tiêu, tuy nói là cười nhưng ý cười dĩ nhiên nhuộm dần không đến đáy mắt.

"Tiểu Nhiễm, nàng nên biết, bổn vương đối với nữ nhân cho tới bây giờ đều là công bằng, sẽ không độc sủng ai, cũng sẽ không vắng vẻ ai." Đầu ngón tay hắn vuốt nhẹ xuyên qua tóc đen của Khúc Nhược Vân, ôn nhu vô cùng "Nàng nên học Nhược Vân, lúc trước ta sủng nàng, nàng ấy một câu oán giận đều không có."

"Tiểu Nhiễm hiểu được." Ta nhếch môi, thản nhiên mà cười.

Nếu trò chơi có biến, ta cũng đành yên lặng chờ xem động tĩnh.

Chính là...

Nếu ta thật là Phượng Loan, nếu ta thật sự thích hắn, như vậy giờ phút này ta có nên cảm thấy lòng chua xót vạn phần không?

Lúc trước, giữa bọn họ đã để phát sinh chuyện gì?

Vì sao mà hắn ngay cả nữ nhân mình âu yếm cũng bảo hộ không được?

Suy nghĩ lập tức trở nên hỗn loạn, ta quay đầu nhìn ra bên ngoài xe, không muốn xem bên trong nùng tình mật ý.

Đã nhiều ngày, Khúc Nhược Vân như là làm mọi cách gây khó dễ đối với ta, nhưng hắn thật giống như không phát hiện chuyện gì, xem ra quả nhiên là quyết định hướng về nàng.

"Dừng xe." Ta hướng xa phu bên ngoài hô.

Cũng không chờ bọn hắn phản ứng, liền kéo màn che, xuống xe ngựa.

Ở trong này nhìn bọn họ ôn tồn, không bằng cưỡi ngựa ngắm phong cảnh còn thích hơn.

Dù sao danh tiếng ác nữ vẫn như cũ, ta làm chuyện như vậy, cũng không có người cảm thấy kỳ quái.

"Ngươi xuống ngựa." Ta chỉ vào một thị vệ đi theo, mệnh lệnh nói.

Hắn sửng sốt một lúc, vội vàng xuống ngựa, mà ta xoay người lên ngựa.

Xem ra thị vệ này là bị lời đồn đãi ảnh hưởng, ánh mắt nhìn ta tràn đầy sợ hãi, nghĩ đến là bị danh hào ác nữ dọa cho khiếp sợ. Dù sao lúc nhàn nhã không việc gì làm, để tìm niềm vui ta cũng từng trêu cợt vài người.

Ta cố ý hướng hắn nở nụ cười ngọt ngào, làm hắn bị dọa đến choáng váng.

Ngay sau đó, ta liền rời đi, một đường tiêu dao.

*****

"Lục đệ muội làm sao lại hưng trí như vậy?" Một giọng nói trêu tức vang lên, Cơ Lưu Hiên cưỡi ngựa đi tới bên cạnh ta.

Hôm nay hắn coi như sạch sẽ, không có cả người bùn đất, cũng không có toàn thân mùi rượu.

"Ta mỗi ngày đều hưng trí." Nếu ta không biết bộ mặt thật của hắn, thật đúng là sẽ còn thấy hắn thật xấu xí.

Hắn cười đánh giá ta một phen, mới vụng trộm nói: "Ta nghĩ gần đây hình như ngươi đang thực thương tâm?"

"Ta ư, vì sao phải thương tâm?" Ta tà nghễ nhìn hắn.

"Gần đây lục đệ tựa hồ vắng vẻ ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ rất thương tâm, cho nên đến an ủi ngươi." Hắn cười đơn thuần vô cùng, nhưng trong mắt ý trêu tức vẫn chưa biến mất.

Ta hướng hắn liếc mắt, hừ nhẹ nói: "Nam nhân các ngươi chính là tự đại, nghĩ đến nữ nhân không có ngươi liền sống không nổi. Hắn vắng vẻ ta, ta còn mừng rỡ, bởi được thanh nhàn. Về phần ngươi, mặc dù ta thật sự thương tâm, cũng không tới phiên ngươi tới an ủi. Đừng quên ta là đệ muội của ngươi."

"Ta không có quên, nếu ngày đó ngươi gật đầu, ngươi liền trở thành Vương phi của ta." Cơ Lưu Hiên thanh âm thản nhiên, réo rắt mà du dương.

Ta quay đầu nhìn phía hắn, chỉ thấy đáy mắt hắn có vài phần thâm thúy ta đoán không ra, chính là trong nháy mắt biến mất hầu như không còn.

Hắn, là ngũ Vương gia của Đông Hải quốc.

Hắn, là Liễm Vân công tử trên giang hồ.

Người thần bí mà phức tạp như thế, ta cũng không có khả năng nhìn thấu, đương nhiên ta cũng không muốn nhìn thấu.

"Ta không thích một tửu quỷ (ma rượu)." Ta xem nhẹ cái nhìn khác thường trong nháy mắt kia, châm chọc nói.

Là hắn, nếu gặp lại trên giang hồ, ta có lẽ đối với hắn có vài phần hứng thú.

Chính là giờ phút này, hắn là người ta cần tránh xa. Nếu đã được liệt vào danh Tứ công tử đệ nhất trên giang hồ, hắn làm sao có thể là loại phàm phu tục tử, đối với chuyện ta ngụy trang, sớm hay muộn sẽ bị hắn nhìn thấu.

"Liễu Lăng, ngươi thật đúng là vô tình. Lúc trước truy người ta thâm tình như vậy, hiện tại có phu quân, liền nhẫn tâm đem ta một cước đá văng như thế sao?" Lời nói dùng nội lực truyền đi, chỉ có một mình ta nghe thấy.

Vẫn là lời nói trêu tức như trước, nhưng là nghe vào tai ta thật là chói tai.

Hắn vừa gọi ta cái gì?

Liễu Lăng...

Thì ra hắn thật sự đã biết.

Chẳng lẽ hắc y nhân kia là hắn?

Nghĩ lại cảm thấy không có khả năng, dù sao hắn cũng không biết chuyện của Mị.

"Ngươi làm sao mà biết được?" Ta nhìn hắn, kinh ngạc hỏi.

Hắn vươn tay đang rảnh về phía ta, cười đến vô cùng sáng lạn, "Nếu ngươi dám nắm tay ta, ta liền nói cho ngươi biết."

Hắn muốn làm gì a~?

Trước mặt công chúng, nếu ta nắm tay hắn, như vậy nhất định sẽ làm người khác hiểu lầm quan hệ của chúng ta, hắn làm như thế là vì cái gì?

Ta chậm chạp không hề có hành động, mà trong mắt hắn bắt đầu xuất hiện khiêu khích.

Giận dữ, ta vươn tay ra nắm lấy tay hắn. Mà hắn dùng sức một cái, ta liền rơi vào ôm ấp của hắn.

Chuyện xảy ra trong nháy mắt, chờ ta lấy lại tinh thần, quay đầu trừng hắn, hắn lại cười đến hết sức vô tội.

Giờ phút này, ta dĩ nhiên không có đường lui, người chung quanh đã tò mò nhìn phía bên này.

Chính là ta chứ không phải người khác, ta là yêu nữ Nguyệt Liễu Lăng, ta là giả trang thân phận ác nữ của Hạ Nguyệt Nhiễm, cho nên chỉ làm cho bọn họ tò mò mà thôi, muốn đoán ta liền để bọn họ đoán.

*****

"Từ khi nào ngươi nhận ra ta?" Thân thể của ta hơi hơi nghiêng về phía trước, tận lực không dựa vào hắn.

Mà người phía sau lại cố ý dịch lên, đem cả người ta vào trong lòng hắn, mùi hương của hắn lập tức sộc vào mũi ta.

"Thời khắc ôm ngươi ở trên cây" Tiếng cười sâu kín của hắn truyền vào tai ta.

Như thế chẳng phải là ta đã bị hắn đùa giỡn từ đầu đến cuối hay sao, trong lòng không khỏi nổi lên vài phần tức giận.

Mà hắn lại tiếp tục cười nói: "Bởi trên người Liễu Lăng có mùi dược hương, ta vừa ngửi là có thể thấy."

Dược hương?

Hẳn là độc hương đi.

Phỏng chừng là khoảng thời gian dài phải ngâm mình trong độc dược của Mị, nên giờ độc hương đã lưu ở trên người ta không thể mất được.

Chính là ta không nghĩ tới việc này lại thành sơ hở của ta, bất quá may mắn những người khác sẽ không biết.

Ta thu lại tức giận, khinh khỉnh cười ra tiếng "Tiểu Liễm Vân, như vậy đuổi theo tỷ tỷ, chẳng lẽ là yêu tỷ tỷ ta?"

Ta không biết Cơ Lưu Hiên vì sao phải giả ngây giả dại, nhưng ta biết hắn sẽ không đem thân phận của ta tiết lộ cho người khác, bởi nếu hắn không giữ bí mật cho ta thì giờ phút này, ta cũng đã không còn dựa được vào thân phận của Hạ Nguyệt Nhiễm mà ngồi ở chỗ này.

Vốn tưởng rằng hắn sẽ e lệ như lần trước, chính là lại không nghĩ rằng hắn ngược lại bạo gan cười nói: "Đúng vậy, sau lần trước bị tỷ tỷ đùa giỡn liền nhung nhớ không thôi, vì thế quyết định lấy thân báo đáp."

Người này thật là Liễm Vân công tử trên giang hồ ư? Vì sao lại vô lại đến vậy?

"Bất quá ngươi đến muộn rồi, tỷ tỷ không thích ngươi." khi nào thì ta lại bị người đùa bỡn ở trên đầu vậy, chính là ta cũng không nguyện rơi xuống thế hạ phong.

Thanh âm cười khẽ cùng với hơi thở ấm áp của hắn xẹt qua bên tai ta, tư thế ái muội, chính là lời nói kia còn ám muội hơn gấp bội "Không bằng hiện tại ta liền đem ngươi cướp đi."

"Cơ Lưu Hiên, đừng náo loạn." Ta không đoán được dụng ý của hắn, cũng không muốn cùng hắn đùa giỡn nữa "Giờ liền giống như năm đó, chúng ta không ai nhận ra ai."

Hắn tuy biết ta là Nguyệt Liễu Lăng, nhưng ta cũng biết hắn là Liễm Vân công tử, cho nên nếu nói sự thật ra ngoài, đối với ai mà nói cũng không có lợi.

Hắn không có trả lời, lại mở miệng hỏi nói: "Liễu Lăng, vì sao phải gia nhập nơi này? Chẳng lẽ là bởi vì muốn tránh né nhân sĩ giang hồ đuổi giết sao?"

"Có thể như vậy, cũng có thể không phải như vậy." Ta do dự thật lâu sau, rồi đem mục đích thật sự của ta nói cho hắn biết: "Nếu ta nói là ta đến đào trộm thất thất thải kỳ thạch của Đông Hải quốc, ngươi sẽ ngăn cản ta sao?"

Đương nhiên về chuyện của Mị, ta tuyệt đối không nhắc tới.

Dù sao việc Mị tồn tại cũng chỉ có ta, và một số người khác biết đến.

Cơ Lưu Hiên nghe vậy nhưng lại lẩm bẩm: "Hắn vẫn không chịu buông tha sao?"

"Ai không buông tha?" Ta nghe không hiểu ý tứ của hắn, không khỏi hỏi lại.

"Không có việc gì." Hắn hàm hồ nói một tiếng cho có lệ, sau đó lại sâu kín nói: "Liễu Lăng, rời khỏi nơi này đi."

Trong lời nói của hắn tựa hồ hàm chứa bao nhiêu thâm ý, lại che giấu kín như thế, làm người ta không thể nhìn thấu

"Ta cũng không muốn bị người đuổi giết." Ta ra vẻ thoải mái mà trả lời.

"Ta có thể bảo hộ cho ngươi." Hắn nói giống như giả như thật.

Ta quay đầu, nhìn hắn cười nói: "Tiểu Hiên Hiên, ngươi thật đáng yêu. Ta nhưng là yêu nữ, nếu mỗi người đều nói Liễm Vân công tử bảo hộ yêu nữ Nguyệt Liễu Lăng của Kính Nguyệt cung, không biết người khác sẽ tưởng tượng như thế nào?"

"Ngươi là yêu nữ, ta đây biến thành yêu vương là được?" Lời nói như vây, tươi cười như vậy, làm cho người ta nhìn không thấu được thật giả bên trong.

Ta không biết hắn vì sao đột nhiên muốn nói như vậy, chính là giờ phút này, chúng ta nghiễm nhiên đã trở thành tiêu điểm của mọi người.

Mặc dù bọn họ nghe không được cuộc nói chuyện của chúng ta, nhưng tư thế như vậy, rất dễ làm cho người khác hiểu nhầm.

"Việc ngươi thay đổi thành yêu vương nói sau. Hiện tại nếu ngươi thật sự không buông tay, chúng ta trong mắt người khác sẽ biến thành gian phu dâm phụ." Không phải thật sự để ý đến ánh mắt của người khác, chính là ta không muốn kéo dài đối thoại nữa.

Cảm thấy là giả, nhưng nghe ra lại cố tình rõ ràng như vậy, ta cơ hồ phân biệt không rõ hắn là nói thực lòng hay giả dối.

Một khi đã như vậy, không bằng kết thúc đi.

*****

"Liễu Lăng, không cần quá cố gắng." Nói xong câu đó, Cơ Lưu Hiên liền buông lỏng tay ra, đem ta trở về ngựa của ta.

Không cần quá cố gắng?

Ta cảm thấy Cơ Lưu Hiên có chuyện muốn nói cho ta, nhưng là lại không nói ra.

Ta vừa quay đầu muốn hỏi hắn, thì hắn đã rời đi, tựa hồ chưa bao giờ từng ở quá gần ta.

Trong lúc chúng ta đối thoại, tựa như phong cảnh tại khoảnh khắc đó, cuốn trôi theo gió, thị vệ dù trong mắt tràn đầy kinh ngạc, nhưng lại không dám đoán bừa bất cứ thứ gì.

Mà vị cao cao tại thượng ở cách một màn xe phía bên kia, chắc cũng sẽ không để ý đến chúng ta trong lúc đó nói chuyện với nhau, duy nhất tiếc nuối đó là câu nói cuối cùng của Cơ Lưu Hiên.

Hắn, rốt cuộc muốn nói cho ta cái gì?

Mải mê suy nghĩ, không để ý rằng, đoàn xe đã đến Phổ Vân Tự, vì thế mọi người đều xuống xe, theo Cơ Vô Nhai hướng bên trong chùa đi đến.

Trụ trì của Phổ Vân Tự mặt mày hiền hậu, thi lễ xong liền đưa chúng ta đi vào trong chùa.

Ta đi theo bóng dáng của Cơ Lưu Tiêu, ánh mắt lại lơ đãng đảo qua đảo lại tìm bóng dáng Cơ Lưu Hiên, muốn tìm hắn để hỏi rõ ràng, chính là thanh âm lạnh lùng của Cơ Lưu Tiêu vang đến "Ái phi, không kìm chế được tịch mịch sao? Chẳng lẽ vừa rồi ở trên ngựa cùng Ngũ Ca nói chuyện còn chưa đủ sao?"

Thì ra, Cơ Lưu Tiêu có nhìn ta cùng Cơ Lưu Hiên nói chuyện.

Ta kiễng mũi chân, ở bên tai Cơ Lưu Tiêu cười nói: "Ca ca phu quân, ta phát giác Ngũ Ca sủng ta."

Hắn có kế hoạch của hắn, ta có quy tắc trò chơi của ta, nếu hắn phá hủy hợp tác, như vậy liền tiến hành theo cách riêng của mỗi người đi.

Cổ tay bỗng nhiên bị hắn giữ chặt, hơi thở ấm áp lại gần vài phần, cơ hồ đã muốn dán tại bên tai của ta "Đừng quên thân phận của chính mình, người ngoài cũng không biết tất cả, cho nên cũng đừng cho người khác hiểu lầm."

"Kia ca ca phu quân cũng đừng quên Hạ Nguyệt Nhiễm cũng không phải là hồng nhan tri kỷ, đoan trang hiền thục của ngươi, ta là ác nữ của Minh Nguyệt Thành, đương nhiên không thèm để đến ý ánh mắt người khác." Ta vẫn như cũ cười đến vô hại.

Cơ Lưu Tiêu còn muốn nói cái gì, thì Cơ Vô Nhai lại gọi ta: "Tiểu Nhiễm, lại đây bồi quả nhân tâm sự."

Cơ Vô Nhai chắc là thấy được chúng ta động tác quá mức ái muội, cho nên nóng vội.

Ta nở ra một chút cười, sáng lạn vô cùng "Phu quân đại nhân còn không buông tay sao? Phụ vương gọi ta."

Cơ Lưu Tiêu trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, mới phẫn nộ buông ra, mà ta nhanh nhẹn rời đi, đi tới bên người Cơ Vô Nhai, ngọt ngào kêu: "Phụ vương, tìm Tiểu Nhiễm tán gẫu cái gì?"

"Quả nhân muốn nhìn Tiểu Nhiễm một chút." Cơ Vô Nhai nhìn ta cười sủng nịch, theo sau lại quay đầu sang Thủy Bất Nhàn nói: "Bất Nhàn, nếu có rảnh hãy cùng Tiểu Nhiễm tâm sự, hai người đều là nữ nhi của quả nhân thì quả là tốt."

Thủy Bất Nhàn ánh mắt thanh lãnh xẹt qua ta, tựa hồ còn lạnh hơn so với lúc trước, nói vậy một lần ở bên trong vườn hoa hải đường kia, ta đã đắc tội nàng.

"Phụ vương, Bất Nhàn tỷ tỷ bận nhiều việc, Tiểu Nhiễm cũng không dám đi quấy rầy." Ta liếc mắt một cái nhìn Thủy Bất Nhàn, lại ngược lại nói với Cơ Vô Nhai.

"Cũng đúng. Con a~, nên học theo phong thái của Bất Nhàn, con cũng đã cùng tiểu lục thành thân, cũng lên học là một người lớn đi." giọng điệu của Cơ Vô Nhai đó là khẩu khí của một phụ thân sủng ái nữ nhi.

Hắn như thế tự nhiên biểu lộ, có lẽ thật là kìm lòng không được, chính là... nếu để người hữu tâm nghe được chắc sẽ đoán ra được mọi việc đi.

*****

Ta vô tình nhìn thẳng vào Thủy Bất Nhàn liếc mắt một cái, theo sau lại cười nói: "Phụ vương, người như thế nào một chút mặt mũi cũng không lưu cho Tiểu Nhiễm."

Làm như oán giận, lời nói lại giống như làm nũng, nghe vào trong tai Cơ Vô Nhai lại làm cho hắn sang sảng cười ha hả "Danh hào ở Minh Nguyệt thành của Tiểu Nhiễm nhưng là không người nào là không biết a~."

"Phụ vương..." Ta bất mãn kêu to một tiếng.

Cơ Vô Nhai dừng khẩu khí, ngược lại hỏi Thủy Bất Nhàn "Bất Nhàn cũng không còn nhỏ nữa, nếu đã thích ai, ngươi nhất định phải nói cho quả nhân biết, quả nhân nhất định sẽ tác chủ cho ngươi."

Hình ảnh như thế, nếu không tham gia cuộc tranh đấu quyền lợi này, có lẽ cũng xinh đẹp như họa đi.

Chính là hoàng thất dù sao cũng không phải là nhà bình thường, có lẽ nói một chút cũng không phải là quá, chính là quay đầu liền vong.

Thủy Bất Nhàn lên tiếng, cũng là đầy bụng tâm tư, vốn là đạm đến mức tận cùng, nhưng trong ánh mắt lại ẩn ẩn hàm chứa vài phần ưu sầu, lại không biết là vì sao mà sinh ra ưu sầu này?

Trong cung đầy rẫy mưa gió, ân ân oán oán, ta cố ý không đi chú ý, cho nên cũng không biết giữa Thủy Bất Nhàn cùng Cơ Lưu Phong đã xảy ra chuyện gì.

Chính là nếu là Thủy Bất Nhàn, ưu sầu kia chắc chắn cũng chỉ vì Cơ Lưu phong mà thôi.

Nghĩ đến một màn ở vườn hoa hải đường kia, ta lại không khỏi mỉm cười, bọn họ ít nhất cũng nên là hạnh phúc đi, dù sao hai bên đều có tình ý với nhau.

Một đường đi tới đại đường, lại tổng cảm thấy ánh mắt của Thủy Bất Nhàn thỉnh thoảng có chút giống như vô tình xẹt qua ta, mang theo vài phần nghiền ngẫm suy nghĩ.

Chắc là một ngày nào đó, khi ta cuối cùng đưa ra yêu cầu. Ta nếu mở miệng nói ra yêu cầu, bọn họ có lẽ sẽ thở phào an tâm, chính là ta chậm chạp không đề cập tới, bọn họ trong lòng đối với ta cuối cùng có vài phần cảnh giác đi.

Chính là ba người này thiếu của ta ba yêu cầu, có lẽ sẽ là lá bùa bảo vệ mạng cho ta rời đi nơi này, ta đã muốn thay đổi chủ ý, không nghĩ dễ dàng đi vận dụng.

Về phần thất thải kỳ thạch, có Hạ Nguyệt Tiêu hỗ trợ, sự tình cũng sẽ đơn giản hơn mấy phần.

Ngân Nguyệt của Địa sát môn, đối với hắn, ta còn là có vài phần tin tưởng.

Thanh âm của Trụ trì đem ta kéo lại với hiện tại, vì thế theo đoàn người quỳ lạy, cầu phúc, chính là tâm lại có trăm mối tơ vò.

Đợi cho cầu phúc xong, Cơ Vô Nhai theo duy trì đại sư vào thiện phòng, mà còn lại một ít người cũng tản ra.

"Nhiễm tỷ tỷ." Một tiếng gọi trong vắt réo rắt. Ngay sau đó, một đôi mắt trong suốt trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện trước tầm mắt của ta, vẫn như cũ mang theo nụ cười vô tội đơn thuần.

Lần lễ Phật này, trừ bỏ nhị vương gia ốm đau, phải ở trên giường dưỡng bệnh, còn lại nên tất cả đều đến đây, vừa rồi có nhiều việc phải suy nghĩ, cũng không có chú ý tới hắn, giờ phút này nhìn thấy hắn lại cảm thấy một cảm giác thân thiết.

Có lẽ là trong cung này, hắn là người duy nhất trong sáng không có một tia tạp niệm đi.

"Tiểu Ẩn Ẩn..." Ta nhìn liếc mắt một cái Thiết Ưng vẫn đi theo phía sau hắn, cố ý kéo dài giọng điệu gọi.

Thiết Ưng kia trên mặt lập tức liền âm trầm vài phần, ánh mắt sắc bén tựa như dao nhìn ta.

Thiết Ưng này tựa hồ đó là xem ta không vừa mắt, chính là ta làm như không nhìn thấy, tùy ý hắn tức chết đi được, duỗi tay ra liền sờ sờ đầu Cơ Lưu Ẩn, cười nói: "Tiểu Ẩn Ẩn, hôm nay chơi có vui không?"

"Ân, chơi rất vui." Trên khuôn mặt thanh tú của Cơ Lưu Ẩn tràn đầy mãn nguyện, vui sướng chân thành, hướng tới ta tràn ra một chút tươi cười sáng lạn.

Tâm bởi vì nụ cười của hắn mà ấm vài phần, không hiểu tại sao ta đối với hắn luôn luôn có vài phần thân thiết nói không rõ ý.

"Nhiễm tỷ tỷ, có muốn đi chơi với ta không?" Hắn lôi kéo ống tay áo của ta, vẻ mặt hưng phấn.

"Tiểu thất, ngươi nên gọi nàng là lục tẩu." Một đạo thanh âm vang lên, hỗn loạn vài phần không chút nào che dấu trào phúng.

*****

Cơ Lưu Ẩn tươi cười phai nhạt vài phần, trên gương mặt đẹp mày nhíu lại, tựa hồ cũng không thích người tới, mà phía sau hắn, Thiết Ưng nhanh chóng từng bước tiến lên, cung kính đối với người tới nói: "Nương nương, thất gia không hiểu chuyện, thuộc hạ liền mang thất gia rời đi."

Vương hậu phất phất tay, cũng xem như sự chấp thuận.

"Thất gia, chúng ta đi thôi." Thiết Ưng gọi Cơ Lưu Ẩn rời đi.

Mà hắn cũng là một bộ không tha nhìn ta, đáng thương hề hề kêu: "Nhiễm tỷ tỷ..." Hắn nhưng là trước mặt vương hậu không cho nàng mặt mũi.

Chính là vương hậu mặc dù đáy lòng có tức giận, cũng không thể cùng một si nhi tức giận được, vì thế ta cũng chỉ là nhìn thấy khóe miệng của nàng hơi hơi run rẩy.

"Thất gia ngoan, đi theo Thiết thúc thúc ra bên ngoài, ta hiện tại cùng nương nương có chuyện muốn nói, đợi lát nữa sẽ đi tìm ngươi chơi được không?" Ta lấy giọng ngọt ngào nói, Cơ Lưu Ẩn mới ngoan ngoãn theo Thiết Ưng ra ngoài, sau lại còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn ta.

Đợi cho bọn họ rời đi, vương hậu mới vẻ mặt châm chọc nói: "Hạ tiểu thư thật đúng là lợi hại, chẳng những mê hoặc được tiểu Lục, lại làm cho tiểu Ngũ bám dính lấy mình, hiện tại ngay cả tiểu Thất đều đối với ngươi nhớ mãi không quên."

Xem ra việc ta cùng Cơ Lưu Hiên ở trên ngựa, đúng là vẫn còn bị kẻ hữu tâm cảm thấy chướng tai, chính là vậy thì đã sao?

Ta nhìn liếc mắt một cái nhìn kẻ hậu thuẫn của Khúc Nhược Vân cười nói: "Ta đương nhiên không có tỷ tỷ lợi hại, Vương gia đã nhiều ngày còn không đến chỗ ta, đem muội muội của người sủng lên trời. Nương nương này không phải đang chê cười Tiểu Nhiễm sao?"

Nàng một tiếng Hạ tiểu thư tất nhiên là không muốn thừa nhận thân phận của ta, chính là đối với vị vương hậu này ta cũng không có để trong lòng, cũng không phải khinh thị nàng, thật sự là không muốn phí sức lực đi đấu với nàng.

Vương hậu tuy là lợi hại, nhưng chính là nàng đã sai lầm khi làm bị thương nữ nhân Cơ Vô Nhai yêu nhất, sai liền sai ở chỗ không nên quá mức lợi hại.

Một câu nói của Cơ Vô Nhai ngày đó, thêm việc ta có ý đi điều tra, ta biết trong cung có hai người biết nữ nhân Cơ Vô Nhai yêu nhất là ai, một người là điên phụ trong lãnh cung kia, mà một vị khác đó là vương hậu cao cao tại thượng này.

Điên phụ kia sở dĩ có kết cục như thế, là vì nàng không lợi hại như Vương hậu.

Là nữ nhân tôn quý nhất của Đông Hải quốc, tất nhiên là có chỗ lợi hại của nàng, nàng nếu biết mẫu thân của Hạ Nguyệt Nhiễm, nhất định từ lâu đã đoán ra thân thế của Hạ Nguyệt Nhiễm, chính là nàng lại có thể làm như bình thường cái gì cũng không biết, lại không biết Khúc Nhược Vân bên cạnh nàng có biết hay không?

"Hạ tiểu thư lời này cũng không thể nói lung tung, ai chẳng biết vương thượng nay sủng ái nhất đó là ngươi, ngay cả ta là vương hậu cũng không được một nửa như ngươi. Người không biết chuyện nếu là thấy được, còn có thể nghĩ đến ngươi là nữ nhi của vương thượng." Nàng nói như thế, lại lộ ra vài phần thâm ý.

Nàng, là đang muốn gợi ý cho ta biết sự thật sao?

Chính là ta từ lâu đã biết, không cần tới lượt nàng nhắc nhở.

Vì thế ta khoác vào một bộ dáng cười đơn thuần "Đó là phụ vương để mắt Tiểu Nhiễm."

Luận về công phu giả ngu, ta sớm luyện được đạt đến mức thành thục của kỹ thuật, tựa như làm thế này chỉ là để có lệ với vương hậu mà thôi, nàng gặp ta một bộ dáng vô tâm vô phế (*), ngây ngô cười, vương hậu tức giận cực kỳ trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, liền mang theo Khúc Nhược Vân kiêu ngạo mà rời đi. (* vô tâm vô phế: suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là... ngu đần)

Mà Khúc Nhược Vân kia, rõ ràng đã chiếm được sự sủng ái của Cơ Lưu Tiêu, nhưng là ánh mắt nhìn ta lại vẫn như cũ mang theo một loại hận ý không hiểu được chưa biến.

Xem ra ta tựa hồ bị rất nhiều nữ nhân trong cung ghen ghét, vì thế có đôi khi cũng hay trêu ghẹo chính mình, cười sự đố kị của các nàng đối với ta.

Chính là nguyên nhân chân chính vẫn còn trong bóng tối, có ai có thể chân chính nói được?

Crypto.com Exchange

Chương (1-119)