Vay nóng Homecredit

Truyện:Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành - Chương 019

Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành
Trọn bộ 119 chương
Chương 019
Thật thật giả giả
0.00
(0 votes)


Chương (1-119)

Siêu sale Shopee


"Mị Mị?" Ta nghi hoặc nhìn hắc y nam tử đứng ở đầu tường.

Một khắc trước, ta thi triển khinh công ly khai Táng Tâm các, trong lòng suy nghĩ chỉ có thoát đi, lại không nghĩ rằng sẽ ở đầu tường của lục vương phủ nhìn thấy Mị.

Từ lần rời khỏi kia, Mị liền chưa bao giờ xuất hiện qua, vì sao hôm nay lại ở chỗ này?

Chẳng lẽ hắc y nhân vừa rồi chính là Mị?

Ý tưởng như thế đột nhiên xuất hiện ở trong đầu ta, lại vẫn là không xác định được nhìn về phía hắn.

Nghe tiếng, Mị vốn đang nhìn lục vương phủ, liền cúi đầu xuống, đáy mắt lại có một tia bi thống chưa kịp giấu đi.

Bi thống?

Mị thế nhưng có thần sắc bi ai thống khổ?

Ta không khỏi kinh ngạc vạn phần, chính là hắn lại ngẩng đầu lên nhìn, đem cảm xúc phức tạp trong đôi con ngươi lẫn vào bên trong ánh trăng kia, sau đó khi quay đầu lại nhìn về phía ta, dĩ nhiên khôi phục sự lạnh lùng của ngày thường.

"Nữ nhân, ngươi vì sao lại ở chỗ này?" giọng điệu dĩ nhiên lại khôi phục lại lạnh nhạt như bình thường.

Vốn cảm xúc mãnh liệt thời điểm khi nhìn thấy Mị, cũng không thể nào bình tĩnh như thường được.

Mị xuất hiện ở trong này... Hắc y nhân kia ... Gạt ta đi vào Táng Tâm các... Tất cả chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Hay là một âm mưu đã được lên kế hoạch trước?

Ta thật là Phượng Loan sao?

Hay bất quá vẫn chỉ là một mưu kế không muốn người biết?

Cất giấu trong lòng có ngàn vạn suy nghĩ, ta cười nói: "Ta hiện tại là người của lục vương phủ, tất nhiên là sẽ xuất hiện ở trong này, ngược lại là Mị Mị ngươi, như thế nào lại có hưng trí đến đầu tường của lục vương phủ ngắm trăng như vậy?"

Ta dừng lại một chút, vừa cười vừa nhìn về phía hắn, mang theo tất cả ái muội "Hay là Mị Mị nhớ ta, cho nên đến xem ta."

Thản nhiên dưới ánh trăng, trên khuôn mặt của Mị nhưng không có chút biến hóa, chính là trong anh mắt kia lại hiện ra lãnh ý, biểu hiện cho thấy hắn bắt đầu mất hứng.

Quả nhiên vẫn là Mị vô tình, ta ở bên cạnh liều chết không màng mạng sống của mình, vì hắn tìm thất thải kỳ thạch, mà hắn lại ngay cả một câu lời hay đều không có.

Hắn, còn thật đối xử với ta như nô lệ.

Nghĩ thế, khóe miệng không khỏi hơi hơi giương lên, buộc vòng quanh trở thành nụ cười trào phúng.

"Nữ nhân, chớ sinh sự, chỉ cần lấy được thất thải kỳ thạch là tốt rồi." Đối với ta ngẫu nhiên đùa giỡn, Mị cũng tựa hồ sớm thành thói quen, tuy rằng mỗi lần mâu quang đều đã sắc bén cảnh cáo ta, nhưng cũng sẽ không hướng vừa mới bắt đầu đã làm hắn tức giận.

Thói quen... Có đôi khi thật sự là một loại cảm giác đáng sợ.

"Mị Mị, như thế nào lại vô tình như vậy, đã lâu không thấy, cũng chỉ muốn biểu đạt một chút cảm tình thôi mà." Đối với Mị, lời nói như vậy cũng đều không phải là tâm tình tốt muốn chọc cười, chính là cách nói như vậy đã muốn trở thành thói quen, dùng tươi cười như vậy đến che dấu tâm tình chân chính.

Thói quen, vẫn là thói quen.

Đối với Mị vì sao đột nhiên xuất hiện ở trong này, ta cũng không muốn miệt mài đi tìm hiểu, có một số việc chân tướng thường thường làm cho người ta khó có thể chấp nhận.

Cho nên liền như vậy đi, đợi đến khi ta lấy được thất thải kỳ thạch, ta sẽ trở về giang hồ, thẳng đến thời điểm ta có năng lực đả bại Mị, lại sẽ đi tìm lại trí nhớ chân chân giả giả lúc trước, là thị phi cũng không sao.

Trong ánh mắt của Mị có một loại cảm giác phức tạp, ta nhìn nhưng không hiểu, một tia đau thương đan vào rất giống một Trương Nhượng thấu đáo mọi lẽ đời.

Ta là choáng váng sao?

Như thế nào lại hy vọng xa vời Mị có một chút nhân tính của con người?

Với hắn mà nói, ta liền chính là một công cụ, công cụ thử độc, là ai đều không quan hệ, chính là ba năm trước đây người vừa vặn xuất hiện ở trước mặt hắn lại chính là ta.

(*Trương Nhượng:là hoạn quan nổi tiếng của nhà Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc)

*****

"Nữ nhân..." Mị cúi đầu thở dài một tiếng, giống như có điều gì trọng yếu muốn nói, nhưng là ta lại không muốn nghe.

Vì thế sâu kín nhìn ánh trăng cười hỏi: "Mị Mị, ngươi nói trước kia ta sẽ là người như thế nào?"

Phía sau thật lâu không có câu trả lời, ngay tại thời điểm khi ta nghĩ đến hắn sẽ không trả lời, hắn lại mở miệng nói: "Ngươi hy vọng ngươi là người như thế nào?"

Câu hỏi cũng là lạnh lùng, tựa hồ chính là tùy tiện nói ra, cũng không muốn biết đáp án.

Ta, đây là làm sao vậy?

Thế nhưng cùng Mị nói đến tâm tình này.

Hắn làm sao hiểu được loại tâm tình này của ta?

Nếu để ý, hắn sẽ không hạ triền miên với ta, sẽ không làm cho ta cuốn vào vòng rắc rối phức tạp của ân oán bên trong cung đình.

Ta tự giễu cười, thản nhiên hiện trong bóng đêm, cũng ẩn trong bóng đêm.

Trầm mặc, tựa như bóng đêm lan tràn mở ra.

Ta nhìn vầng trăng khuyết soi sáng, mà hắn đứng ở bên cạnh ta, lại không biết là đang nhìn cái gì

Cuối cùng, đúng là vẫn chỉ có ta là mở miệng trước "Mị Mị, ngươi là có chuyện trọng yếu gì đến giao cho ta sao?"

Hắn nhìn ta liếc mắt một cái, lưu chuyển vài phần phức tạp mà ta nhìn không thấu, theo sau thản nhiên nói: "Chính ngươi cẩn thận."

Còn chưa chờ ta tiêu hóa lời nói của hắn, bóng của hắn liền dĩ nhiên đã hòa vào bên trong bóng đêm.

Mị tới nơi này chỉ là vì muốn nói cho ta một câu này thôi sao?

Bao lâu nay Mị chưa bao giờ nói tốt, nhưng lại cũng bắt đầu học quan tâm người khác?

Ta kinh ngạc đứng ở tại chỗ, tùy ý gió cuốn qua, làm tóc đen tung bay.

Đáy mắt kia không kịp thu lại sự đau xót, phức tạp, ta cuối cùng cảm thấy hôm nay Mị có vài phần bất đồng.

Có vài thứ như thủy triều ào ào chảy tới, ta bắt đầu có chút không chịu nổi.

Tổng cảm thấy có một số việc phức tạp mà ta không có khả năng hiểu rõ.

Đứng ở đầu tường hứng một trận gió, ta mới phi thân lên, vụng trộm về tới phòng của mình.

Đêm hôm đó, thức trắng đêm không ngủ, suy nghĩ triền miên đến tận hừng đông.

Ta nghĩ rất nhiều việc, chính là càng là nghĩ tâm liền càng lo lắng, vì thế đơn giản gạt đi hết thảy, liền chính là tỉnh.

Hôm sau, sau giờ ngọ, ta mới lại một lần nữa nhìn thấy Cơ Lưu Tiêu.

Vốn tưởng rằng hắn chung quy sẽ có vài phần khác thường, nhưng là ta sai lầm rồi, giờ phút này hắn giống như ngày thường, bộ dáng ruột gan đứt từng khúc đêm qua, tựa hồ vẫn chưa lan tràn đến hôm nay.

"Muội muội nương tử, đêm qua bổn vương không có tới, có nhớ ta hay không?" Vẫn như cũ là cười mị hoặc, vẫn như cũ là ngôn ngữ không kềm chế được, vẫn như cũ là dáng vẻ tự đại đàng hoàng như vậy.

Hắn một chút cũng không biết chính mình đêm qua luống cuống sớm đã bị ta toàn bộ biết được.

Chính là không biết cũng tốt, ta cũng sẽ không cho hắn biết.

Cứ như vậy coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, đêm qua coi như là một việc ngoài ý muốn.

Vì thế cười, so với hắn càng Mị hoặc "Ca ca phu quân, đêm qua ta nhưng ngủ ngon hơn so với mọi ngày."

Hắn đột nhiên tới gần, cười như không cười, quan sát ta một hồi lâu mới nói: "Muội muội nương tử, thật sự không nghĩ đến ta sao? Nàng xem nàng rõ ràng chính là một bộ dáng mất ngủ, còn dám nói mạnh."

Bị hắn nhìn thấu tâm tình, ta không khỏi thẹn quá thành giận, đẩy hắn ra ngoài cửa "Đi ra ngoài, đừng đến làm phiền ta."

Hắn cũng không có kháng cự, chính là ái muội nói: "Muội muội nương tử, có phải hay không thiếu ca ca ôm ấp liền ngủ không được?"

"Đi mau." Ta đem cánh cửa nặng nề mà đóng sầm lại, bên ngoài vọng lại tiếng cười của hắn.

Hắn, như thế nào có thể trước mặt người khác làm được thờ ơ như thế?

Rõ ràng ở một khắc còn thương tâm như thế, giờ khắc này lại nghiễm nhiên giống chuyện gì cũng chưa phát sinh?

Quả nhiên vẫn là không thể hiểu rõ hắn...

*****

Ta trở về nằm trên nhuyễn tháp, đang chuẩn bị ngủ một giấc, thì người vừa ly khai không lâu đã quay lại.

Hắn không có tiến vào, chỉ là đứng ở phía cửa sổ bên cạnh nhuyễn tháp, Tiểu Tiêu đối với ta nói: "Phụ vương gọi nàng vào cung"

Ta gật đầu, đứng dậy đi đến phía sau bình phong.

Từ lúc gả vào lục vương phủ, Cơ Vô Nhai cũng thỉnh thoảng lại gọi ta trở về. Đối với ta, hắn quả nhiên là sủng ái đến cực điểm.

Chính là trong khoảng thời gian này, những người đó có lẽ khiếp sợ lực lượng của Cơ Lưu Tiêu, mới không có nhiều động tĩnh.

Sau khi sửa sang lại, ta cự tuyệt Cơ Lưu Tiêu đi cùng, một mình một người hướng hoàng cung mà đi.

"Lục Vương phi." Đi được nửa đường, lại nghe thấy một thanh âm châm chọc theo phía sau truyền đến.

Ta quay đầu, liền thấy Tô nương đứng ở phía sau ta, vẫn là một tư thế oai hùng hiên ngang như cũ.

"Mama." Ta hành lễ đáp, đáy lòng lại có vài phần xấu hổ.

Dù sao lần trước ta cự tuyệt Cơ Lưu Hiên, chính là không quá mấy ngày sau lại xoay người gả cho Cơ Lưu Tiêu, ở trong lòng của nàng nhất định thực oán ta đi.

Nàng hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng của nàng, chắc là đang tìm Cơ Lưu Hiên đi.

Ngơ ngác một lúc, ta liền xoay người, tiếp tục hướng trong cung mà đi.

Cơ Vô Nhai vừa thấy ta, liền cao hứng cười nói: "Không có Tiểu Nhiễm làm bạn, quả nhân thật sự là cô độc a~."

"Vậy mà phụ vương còn đem Tiểu Nhiễm gả ra ngoài." Ta làm nũng nói.

Từ sau khi thành thân với Cơ Lưu Tiêu, Cơ Vô Nhai liền bảo ta gọi hắn là phụ vương, ta hiểu dụng tâm của hắn, dù sao hắn cũng không thể quang minh chính đại thừa nhận nữ nhi của mình.

Đương nhiên, ta thủy chung hiểu được, đối với vị vương thượng Đông Hải này nhất định là phải lấy lòng.

"Nam đến tuổi phải lấy vợ, nữ đến tuổi phải gả chồng" Cơ Vô Nhai sủng nịch nhìn ta, cười nói: "Chẳng lẽ Tiểu Nhiễm thật sự nguyện ý mãi ở trong cung cùng lão già này sao?"

"Phụ vương mới không già đâu." Ta nghĩ đúng là chân lý, con người trải qua quá nhiều chuyện, cuối cùng có điểm lực bất tòng tâm, may mắn là Cơ Vô Nhai không nhìn ra phản ứng khác thường của ta.

Kéo tay ta, hắn thân thiết hỏi: "Tiểu Lục đối với con tốt chứ?"

Rốt cục đây mới là vấn đề chính hay sao?

Ta cúi đầu, giống như ngượng ngùng nói: "Tiêu đối với con tốt lắm."

Mặt mang theo thẹn thùng, lời nói nhỏ nhẹ, ta biết giờ phút này ta thoạt nhìn rất giống bộ dáng của một cô gái đang trải qua mối tình đầu.

Đây là hiệu quả mà ta mong muốn.

Ta sở dĩ phối hợp với Cơ Lưu Tiêu, chính yếu là muốn làm cho Cơ Vô Nhai biết.

Ta muốn làm cho Cơ Vô Nhai hiểu lầm ta yêu thương Cơ Lưu Tiêu.

Có một số việc, từ lúc ta cùng Cơ Lưu Tiêu bắt đầu diễn trò, thì đã sớm trở thành kế hoạch hoàn hảo.

Quả nhiên, sắc mặt Cơ Vô Nhai hơi hơi có chút khó coi, cầm lấy tay của ta cũng dùng sức vài phần "Tiểu Nhiễm thích hắn?"

Ta ngượng ngùng gật đầu, sắc mặt hắn lại là khó coi thêm vài phần.

"Chẳng lẽ hắn đối với con đã làm chuyện vợ chồng?" Cơ Vô Nhai thốt ra.

Ta đương nhiên biết hắn muốn nói cái gì, chính là ở mặt ngoài lại chứa một bộ đơn thuần mà bộ dáng thiên chân hỏi: "Chuyện vợ chồng? Là gì ạ?"

Ta nhìn thấy Cơ Vô Nhai thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó cười nói: "Không có việc gì, chỉ cần tiểu lục đối với con tốt là được rồi."

"Dạ. Phụ vương cùng Tiêu đối với con đều tốt lắm." Ta tất nhiên là sẽ không quên làm lung lạc tâm hắn.

Chỉ là dược của ta tựa hồ hạ còn chưa đủ, hắn tuy rằng có khiếp sợ, nhưng không có khiếp sợ đến mức chính miệng đem tất cả chuyện nói cho ta biết.

Cho nên màn kịch này còn phải diễn tiếp, đến khi hắn chịu không nổi mới thôi.

Đợi cho hắn chịu chính mồm nói cho ta biết tất cả, có một số việc ta có thể nhân cơ hội hỏi hắn.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-119)