Truyện:Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành - Chương 011

Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành
Trọn bộ 119 chương
Chương 011
Vườn hoa hải đường
0.00
(0 votes)


Chương (1-119)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ba ngày thịnh yến cuối cùng cũng hạ xuống màn che, Hạ Diệp như là sợ ta bất ngờ chuồn mất, liền đem ta lưu tại trong cung, mà vương thượng làm như rất vui vẻ, lập tức liền ban thưởng cho ta một tòa cung điện, gọi là Nhiễm Nguyệt các.

Thái độ hiện tại của vị vương thượng này đối với ta làm cho người ta cảm thấy kỳ quái, làm cho người ta không khỏi có suy nghĩ khác.

Chính là ta cũng không có ý suy nghĩ nhiều, điều này với ta mà nói đều không phải là chuyện xấu, ít nhất về sau ở trong cung tìm hiểu tin tức sẽ tiện hơn.

Thịnh yến lần này Hạ phủ thu hoạch có chút phong phú, ta bị phong làm quận chúa, mà Hạ Nguyệt Mộng lại bị gả cho tứ Vương gia Cơ Lưu Hân.

Cơ Lưu Hân nhiệt tình hào sảng, là vị Vương gia được người người hoan nghênh, hắn chưa có chính phi, mà thịnh yến lần này lại tựa hồ đối với Hạ Nguyệt Mộng nhất kiến chung tình, hôn sự như thế liền được định đoạt.

Kể từ đó, thoáng một cái Hạ gia tựa hồ so với Khúc gia thắng một bậc, ít nhất là ở trên danh hiệu, Hạ Nguyệt Mộng là chính phi, mà Khúc Nhược Vân chỉ là sườn phi.

Nhưng mà sau này trở đi, ai chìm ai nổi còn chưa biết được?

Khúc gia tựa hồ là nhìn trúng Cơ Lưu Tiêu đang nắm binh quyền, dù sao hắn cũng nổi tiếng là tứ quốc đông tà, trong tay có một phần ba binh lực của Đông Hải quốc, thực lực không thể khinh thường.

Hoàng cung Đông Hải quốc chia làm tiền cung cùng hậu cung, tiền cung đều là hằng năm ban thưởng, phong hào vương tử ở lại, trước mắt trừ bỏ Cơ Lưu Ẩn ở bên ngoài, còn lại sáu vị vương tử đều ở tiền cung. Rồi sau đó cung bên trong là nơi ở của vương thượng Đông Hải, phi tử cùng các vị vương tử công chúa nhỏ tuổi, chính là vương thượng Đông Hải quốc trừ bỏ thất vị vương gia này ra, hắn cũng không có con nối dõi.

Tiền cung nhập người cũng phải được cho phép của hậu cung mới có thể vào.

Mà Nhiễm Nguyệt các của ta là ở bên trong hậu cung, cách Tường Long cung của vương thượng rất gần, không biết đây có phải là hắn sủng ái đối với ta không nữa?

Trong cung này thật nhiều quy củ, ta nghĩ ta không thể nào học được, nhưng là vương thượng làm như biết tâm tư của ta, đặc biệt cho phép ta không cần học nhiều quy củ, chỉ cần không quá phận là được.

Cho nên ta có thể ở trong cung đi đây đó mà không bị ngăn trở, trừ bỏ một số nơi là không thể vào.

Năm tháng trôi qua, trong nháy mắt ta đi xem quang cảnh đã mấy ngày, ngay từ đầu ta còn cảm thấy tò mò, liền đến một số nơi dạo chơi thật vui vẻ, đi đến đâu cũng có chuyện, đương nhiên danh tiếng của ác nữ Hạ Nguyệt Nhiễm nay lại vang dội thêm vài phần.

Trong cung, từ xưa đến nay đều có vòng xoáy quyền lợi, nam nhân muốn đấu, nữ nhân cũng muốn đấu, ta không muốn bị cuốn vào bên trong dòng xoáy đó, cho nên cần đánh bóng danh hiệu ác nữ một chút, làm cho người ta không cần tùy ý tiếp cận thì tốt hơn.

Vương thượng cố ý vô tình sủng ái, kỳ thật dĩ nhiên làm cho ta trở thành Thủy Bất Nhàn kế tiếp, cho nên mọi người đang đoán xem giá trị của ta, tham thảo là nên mượn sức của ta, hay là nên trừ khử, cho nên mới nói ở trong cung được sủng ái cũng không phải là chuyện tốt gì, căn bản chính là đem người để ở chỗ sáng, chờ người đến ám sát.

Cũng may vương thượng nói sẽ không gả ta cho bất kì vị Vương gia nào, cho nên những người đó tạm thời cũng sẽ không có hành động gì.

Chính là nhìn qua sẽ thấy được vương thượng yếu đuối vô năng này rất sủng ái ta. Hay là đang lợi dụng ta?

bên trong hắn có thật sự hiền lành như vẻ bề ngoài hay không?

Ta nhìn không thấu...

Chính là mỗi khi hắn làm bạn cùng ta lại luôn mang theo một phần từ ái mà hiền lành, tựa hồ hận không thể vĩnh viễn nhìn ta như thế, làm cho ta có một chút xúc động.

Ở trong cung thật sự không thể trở thành kẻ ngốc, vừa muốn đề phòng người tính kế, vừa muốn đi tìm người khác tính kế, ta phải tiến hành nhanh mới được, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ sớm ngày rời khỏi nơi này.

*****

Đang mải suy nghĩ, không tự giác ta đã đi đến bên trong vườn hoa hải đường nhất thời nổi lên hứng thú, liền giẫm lên những cánh hoa màu hồng đầy đất bước vào bên trong.

Hải đường kia là tây phủ hải đường*, hoa hải đường toàn là cực phẩm, hoa đa phần không có mùi, chỉ có tây phủ hải đường tỏa ra hương thơm ngào ngạt, khi hoa chưa nở, nụ hoa đỏ tươi, nhiều điểm giống như yên chi, sau khi hoa nở dần có màu hồng phấn, nhị hoa giống như ánh bình minh (màu yên chi: màu đỏ sáng)

Lúc này đang là đầu hạ, là thời gian hải đường nở rộ, đóa đóa hồng nhạt bắt đầu nở rộ, phong cảnh như họa, ta không tự chủ được hướng chỗ sâu nhất của hải đường hoa lâm mà bước vào, chỉ là nhất thời tham luyến cảnh đẹp, lại khen cho ta quá mức nhàn nhã, không có việc gì làm nên chỉ có thể phong nhã, học người ngắm hoa mua vui.

Hải đường nơi này, so với lần hoa nở rộ toàn màu hồng bên Phượng Loan kia lại có một phong vị khác, ta khi nào lại thành người yêu hoa thế này?

Chính là lần kia... Cũng không phải là nhìn hoa không, mà còn thấy được cảnh xuân vô hạn...

Suy nghĩ kia làm ta không khỏi nhíu mày, thản nhiên trào phúng.

"Bất Nhàn..." Một tiếng gọi mang theo vô hạn tình ý đột nhiên kéo suy nghĩ của ta trở về.

Ta theo bản năng trốn vào sau thân cây hải đường gần đó, mà mắt lại nhìn về phía phát ra thanh âm mơ hồ kia.

Bất Nhàn? Là Thủy Bất Nhàn sao?

Suy nghĩ của ta lập tức được chứng thật, đứng ở cách đó không xa, một nữ tử thân áo trắng thanh nhã lạnh lùng, không phải Thủy Bất Nhàn thì là ai vào đây nữa?

Chính là vì sao nàng lại ở chỗ này?

"Bất Nhàn." Lại là một tiếng gọi, mang theo nồng đậm tình ý.

Tầm mắt của ta nhìn theo Thủy Bất Nhàn, và một nam tử đang đi bên cạnh.

Nếu ta không nhìn lầm thì nam tử có vẻ mặt ôn nhu đúng cạnh nàng, là người ở trước mặt người khác có vẻ mặt lãnh liệt tam Vương gia Cơ Lưu Phong.

Hắn tuy rằng không thể so sánh cùng với đông tà tây độc, nhưng cũng được coi như là danh tướng đương thời, hắn nắm trong tay binh quyền, cùng Cơ Lưu Tiêu chẳng phân biệt được cao thấp.

"Phong ca ca, huynh đến làm chi, sao lại nhìn Bất Nhàn như vậy?" con ngươi đen của Thủy Bất Nhàn vốn trong suốt lạnh lùng, giờ phút này chính là hiện lên ý cười ôn nhu.

Nụ cười kia trong nháy mắt cơ hồ có thể đoạt đi tầm mắt mọi người.

Quả nhiên là phong hoa tuyệt đại nữ tử.

Cơ Lưu Phong trong mắt vẫn ôn nhu như cũ "Bởi vì thật lâu không thấy được Bất Nhàn, cho nên nhìn không đủ."

"Phong ca ca, thuộc hạ của huynh mà nhìn thấy huynh như vậy có thể hay không có suy nghĩ khác?" Thủy Bất Nhàn hỏi, trong mắt mang theo vài phần giảo hoạt.

Cơ Lưu Phong vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của Bất Nhàn, cười nói: "Chỉ vì một mình nàng mới biểu hiện ra."

Cảm tình này, hình như trong cung, mọi người đều thích hẹn hò ở vườn hoa thì phải?

Một lần trong bụi hoa ở Phượng Loan gặp được một màn cảnh xuân, mà hôm nay lại gặp đúng lúc hai người này một phen dò xét nùng tình mật ý, thật không biết là vận khí của ta rất tốt hay sao nữa?

Vẫn phải nói người trong cung này không có ta sẽ nhàm chán như vậy, không thể một đường xông loạn?

"Phong ca ca..." Một tiếng gọi, kiều mỵ vô cùng, thế nào lại không còn một chút bóng dáng thanh nhã và lạnh lùng.

Cơ Lưu Phong đem Thủy Bất Nhàn ôm vào trong lòng, cười đến vô cùng kiêu ngạo "Ta nhất định sẽ bị nam nhân trong thiên hạ đố kị đến chết mất, bởi có thể độc chiếm vẻ mặt này của nàng."

Tiếng cười sung sướng mà vui, hai người kia ôm nhau là triền miên như thế, lưu luyến, lại hoàn mĩ giống như một bức họa.

Ta ngơ ngác sững sờ ở tại chỗ, mắt vẫn không rời khỏi hai bóng dáng kia.

Xem ra, Thủy Bất Nhàn cùng Cơ Lưu Phong là một đôi, nói như vậy Cơ Lưu Phong sẽ trở thành vương thượng tiếp theo của Đông Hải quốc.

Cơ Lưu Tiêu giống như tới một mức độ nào đó so với Cơ Lưu Phong sẽ kém hơn một bậc.

Không biết vì sao, nghĩ đến đây, tâm tình ta lại trở nên phi thường tốt.

Xem ra Cơ Lưu Tiêu tự xưng là phong lưu đa tình, đúng vẫn là phải bại trên tay Thủy Bất Nhàn, bằng không hắn cũng sẽ không bỏ qua Thủy Bất Nhàn mà thú Khúc Nhược Vân.

*****

"Bất Nhàn, về sau đừng đi chiến trường nữa, chờ ta hướng phụ vương thỉnh tứ hôn, nàng liền ngoan ngoãn làm Vương phi của ta là tốt nhất." Lời nói chuyện đứt quãng vẫn theo cách đó mà truyền tới.

"Phong ca ca, muội cũng tính như vậy, nhưng là huynh cũng nên hiểu được những đồn đãi ở trong thành, cho nên một khi huynh cưới muội sẽ là tự đem chính mình ra chỗ sáng, đến lúc đó ám tiễn khó phòng, cho nên còn chờ huynh đoạt lấy quyền lớn rồi hãy nói sau." Thanh âm Thủy Bất Nhàn thản nhiên vang lên "Lại nói, muội ra chiến trường cũng là vì củng cố binh quyền cho huynh."

Nhìn qua Minh Nguyệt thành bình yên như thế, lại dấu diếm rất nhiều phong ba.

Những tranh đấu trong cung này, huynh đệ tranh quyền, tựa hồ đã là vương tộc thì khó tránh khỏi, luôn luôn không ngừng diễn kịch.

Miệng đột nhiên bị người ta che lại, một giọng nói rõ ràng ở bên tai của ta vang lên "Tiểu Nhiễm, hình như đặc biệt thích nhìn lén người khác hẹn hò nha~."

Ta không cần quay đầu lại, cũng có thể đoán được người đến là ai.

Ai có thể mặc một thân hồng y như vậy, là ai có thể lời nói đầy giễu cợt như thế.

Chính là hắn gọi ta làm như rất thân thiết, hắn thật không biết thế nào gọi là mặt dày vô sỉ.

"Rõ như ban ngày, những nơi này chẳng lẽ chỉ cho phép các vị Vương gia hẹn hò, còn không cho ta ngắm hoa sao?" Đợi cho hắn ngừng, ta mới liếc mắt nhìn hắn nói.

"Một mình ngắm hoa không hứng thú, muốn bổn vương cùng ngươi ngắm không?" Hắn đi tới trước mặt ta, ái muội cười nói.

Như thế nào?

Tự cho mình là anh tuấn phong lưu sao?

Nhưng là bổn cô nương không để mình bị xoay vòng vòng đâu.

Chúng ta đều là yêu nghiệt, cho nên cũng không thích hợp, yêu nghiệt tuy rằng tự xưng là không kềm chế được, nhưng chung quy hướng tới phong thái của tiên nhân, muốn mượn việc này tới cứu rỗi chính mình.

Ta không phải tiên nữ của hắn, mà hắn cũng không thể cứu rỗi ta được.

Điểm này, chúng ta so với ai khác đều rõ ràng.

Cho nên không cần làm ra bộ dạng này, cũng không cần thử nhau như thế.

"Vương gia cũng sẽ ngắm hoa sao?" Ta cười nhìn hắn, không che dấu ý trêu tức trong mắt "Ta còn tưởng rằng Vương gia chỉ biết hái hoa thôi chứ?"

Hắn cười to, không hề để ý tới những người cách đó không xa có phát hiện hay không?

Ta xoay người muốn rời khỏi, hắn lại cầm tay của ta đem ta kéo trở về, mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau làm tăng thêm vài phần ái muội.

Đầu ngón tay xẹt qua hai má của ta, ánh mắt ngưng lại vài phần phức tạp làm người ta đoán không ra.

Ta lui từng bước, muốn thoát khỏi sự đụng chạm của hắn, lại phát hiện hai người đằng kia đã sớm nhìn phía bên này.

Hắn, là cố ý?

Cố ý nhìn ta như thế? Cố ý làm cho bọn họ phát hiện chúng ta?

Hắn vì sao lại ở chỗ này? Thật là trùng hợp, hay là hắn căn bản đã biết bọn họ sẽ hẹn hò?

Mà sự xuất hiện của ta là ngoài dự liệu của hắn, lại giống như vô tình giúp hắn thì phải?

Người bên cạnh đang cười, vẫn là nụ cười tà mị mê hoặc người, "Tam ca, Bất Nhàn, thì ra các ngươi thức sớm như vậy."

Hai người kia sớm hồi phục khuôn mặt cũ, một người lãnh liệt, một người thanh lãnh, hai đạo tầm mắt kia đều hướng chúng ta phóng tới, ta cảm thấy như không khí chung quanh đều trở nên lạnh như băng.

Cơ Lưu Tiêu tựa hồ cảm giác được tâm tư của ta, thân thủ đem ta ôm vào trong lòng "Nàng cũng đã từng gặp bọn họ, nên đừng sợ hãi Tiểu Nhiễm của ta."

Hắn...

Ta nghiến răng nghiến lợi liếc mắt nhìn hắn một cái, chống lại ánh mắt tràn đầy ý cười của hắn, bên trong lại có chút vui sướng khi người khác gặp họa.

Hắn là cố ý, hắn tuyệt đối là cố ý.

Yêu nghiệt chết tiệt...

*****

"Tiểu Nhiễm?" Bất Nhàn nghi hoặc khinh thường hỏi, vẫn là thanh âm nhã nhặn lạnh lùng như cũ "Là Nguyệt Nhiễm quận chúa mà vương thượng vừa tân phong sao?"

"Đúng vậy, chính là Nguyệt Nhiễm quận chúa mà phụ vương vừa mới sắc phong." Hắn vẫn như cũ ôm ta, cười càng vui vẻ.

Ta hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó một cước giẫm lên chân hắn, hắn đau hô nhỏ, mà ta cũng nhân cơ hội ly khai khỏi ôm ấp của hắn.

"Tiểu Nhiễm, nàng sao có thể nhẫn tâm như vậy?" Hắn cười như không cười nhìn ta "Ta về sau sẽ không lui tới đó nữa, nàng không cần tức giận đến như vậy nữa được không."

Yêu nghiệt...

Hắn là ở cố ý làm cho bọn họ hiểu lầm ta cùng hắn có quan hệ gì đó?

Ta nhịn xuống cơn tức giận trong lòng, nhìn thẳng hắn cười "Tức giận? Ta có cái gì mà phải tức giận?" Ta đột nhiên vòng vo thân, giống như vô tội nhìn Cơ Lưu Phong liếc mắt một cái "Ta thích là tam Vương gia, cho nên mới... Có thể theo tới ..."

Được, nếu cứ như vậy, ta sẽ không làm theo ý hắn.

Cơ Lưu Phong nhìn ta liếc mắt một cái, thật là sắc bén, dường như là sợ Thủy Bất Nhàn hiểu lầm, vội vàng phủ nhận quan hệ, mắt chuyển hướng nhìn về phía Cơ Lưu Tiêu "Lục đệ, đệ không phải vừa cùng thiên kim của Hữu Thừa tướng có hôn ước sao, như thế nào có thể xằng bậy như vậy?"

"Xằng bậy? Tam ca, huynh cũng không phải không biết đệ phong lưu, nữ nhân với đệ mà nói là càng nhiều càng tốt." Khi nói chuyện, hắn còn đem ánh mắt chuyển dời đến trên người Thủy Bất Nhàn, tà mị cười nói: "Tam ca, đệ còn thật sự nhìn không ra Tam ca so với đệ còn cao tay hơn, không một tiếng động liền thắng được tâm của Bất Nhàn, xem ra đệ còn phải hướng Tam ca lãnh giáo mới được? Một mình Bất Nhàn có thể so với ngàn vạn mỹ nữ a~, đệ dùng toàn bộ nữ nhân trong phủ đổi lấy Bất Nhàn, Tam ca đồng ý không?"

"Lục đệ, ta không cho phép đệ được vũ nhục Bất Nhàn như thế, nàng ấy như thế nào có thể giống như những nữ tử trong phủ của đệ." Cơ Lưu Phong trầm giọng nói, ánh mắt vốn lãnh liệt nay càng thêm lạnh.

Mà Thủy Bất Nhàn chính là thanh lãnh liếc mắt nhìn Cơ Lưu Tiêu một cái, theo sau lạnh nhạt nói: "Ta chán ghét màu đỏ."

"Ý tứ của Tam ca, có phải hay không đệ so ra kém hơn Tam ca?" Cơ Lưu Tiêu vẫn như cũ đang cười, chính là thanh âm kia lại lạnh vài phần, "Tam ca xuống tay nhưng thực là mau, chính là không biết Tam ca coi trọng là mỹ mạo của Bất Nhàn, hay là binh quyền trong tay nàng, hoặc là Tam ca cố ý cùng đại ca tranh đoạt vương vị? Chẳng qua không biết các ca ca mà biết chuyện này sẽ có phản ứng thế nào đây, Tam ca?"

Hắn hỏi trực tiếp, không có chút gì bận tâm.

"Lục đệ ngươi... Là đang uy hiếp ta sao?" Cơ Lưu Phong tay nắm chặt thành quyền, sau lại buông ra, âm thanh lạnh băng hỏi.

"Tam ca, huynh như thế nào lại nói như vậy? Tuy rằng Bất Nhàn chướng mắt đệ, nhưng là nàng cùng Tam ca coi như là một nhân duyên mỹ mãn, đệ chẳng qua là muốn làm cho những người khác thay huynh cao hứng mà thôi." Đối mặt với giọng nói lạnh băng của Cơ Lưu Phong, Cơ Lưu Tiêu không thèm để ý, vẫn như trước cười đến tà mị, mắt còn thường thường ngắm đến trên người Thủy Bất Nhàn, trên mặt tràn đầy ý trêu tức.

Hắn... Giống như cố ý chọc giận Cơ Lưu Phong.

"Hay là Bất Nhàn có nguyện ý đến bên người bổn vương hay không?" Cười, mê hoặc người, một thân xinh đẹp như thế kia thật làm người khác động lòng.

Cũng khó trách nữ nhân sẽ vì hắn tre già măng mọc như thế.

Chính là Thủy Bất Nhàn không phải nữ tử tầm thường, ánh mắt vốn thanh lãnh không có một tia dao động "Lục Vương gia nghĩ muốn cái gì?"

"Bất Nhàn, bổn vương kém như vậy sao?" Cơ Lưu Tiêu hoàn toàn không để ý đến Cơ Lưu Phong sắp bùng nổ kia, như trước trêu tức Thủy Bất Nhàn.

Thì ra Cơ Lưu Tiêu đến đây là để bàn bạc, vị Vương gia khác mà biết người trong lòng Thủy Bất Nhàn là Cơ Lưu Phong, như vậy tất nhiên chỉ hướng hắn mà công kích, không chỉ vì lời đồn đãi kia về Thủy Bất Nhàn chỉ phụ tá vương thượng của Đông Hải, mà còn vì Thủy Bất Nhàn thân mình chính là một bảo bối, không chỉ có phong hoa tuyệt đại, mưu trí lợi hại, nữ tử như thế ai mà không thích đây?

*****

Đúng như lời Thủy Bất Nhàn đã nói, một khi quan hệ của bọn họ bại lộ thì Cơ Lưu Phong sẽ bị đặt ở chỗ sáng, ám tiễn khó phòng a~, đối với việc tranh đoạt như thế này là phi thường bất lợi.

"Lục Vương gia, ngài muốn cái gì?" Thủy Bất Nhàn lại một lần nữa mở miệng, thanh âm so với vừa rồi đột nhiên cao vài phần.

Cơ Lưu Phong kéo Thủy Bất Nhàn lại, vẻ mặt đề phòng nhìn Cơ Lưu Tiêu, "Bất Nhàn, để cho hắn nói đi, dù sao ta cũng định thỉnh phụ vương tứ hôn."

"Phong ca ca, muội vừa rồi đã nói, hiện tại không phải thời điểm làm rõ tất cả, ở một nơi bí mật sẽ tốt hơn so với ở chỗ sáng." Thủy Bất Nhàn như trước kiên trì với ý tưởng vừa rồi.

"Bất Nhàn, ta biết là nàng vì ta mà lo lắng, nhưng là..." Cơ Lưu Phong còn chưa có nói xong liền bị Thủy Bất Nhàn che lại miệng, nàng quay đầu nhìn Cơ Lưu Tiêu, con ngươi lạnh lùng "Lục Vương gia nói đi."

"Bổn vương không muốn cái gì hết, chỉ là cần hai người không chọc ta không vui là tốt rồi, bởi vì khi ta không vui sẽ nói lung tung, nói lung tung nói rất có khả năng đem chuyện của hai người nói ra." Hắn không vội không chậm nói, trên mặt ý cười càng thêm sáng lạn.

Cũng không nói mình muốn cái gì, nhưng là cố tình so với muốn, còn làm cho người khác khó chịu hơn, mà bọn họ cũng phải thật cẩn thận không đi xúc phạm hắn, lúc đó hắn như thế nhưng vô tình ngồi một chỗ như ngư ông đắc lợi, vốn bị vây ở trong hoàn cảnh xấu, hắn lại hòa được một ván.

Xem ra vị tà vương này quả thật là người không dễ đối phó.

Ở mặt ngoài hoa tâm phong lưu, phóng đãng không kiềm chế được, chắc đó không phải là bộ mặt chân thật của hắn?

Ta nghĩ có lẽ không có người nào có thể chân chính hiểu biết được.

"Ngươi..." Cơ Lưu Phong đương nhiên cũng nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, vẻ mặt vốn lãnh liệt giờ mất hết kiên nhẫn, mà Thủy Bất Nhàn mau kéo tay hắn đang siết chặt nói: "Đi thôi. Phong ca ca."

Cơ Lưu Phong rất nhanh thả lỏng bàn tay, ánh mắt chính là tối tăm, nhưng đối với Thủy Bất Nhàn lại hiện lên vài phần nhu hòa "Ừm."

Bọn họ hướng chúng ta đi đến, lúc đi thoáng qua, Thủy Bất Nhàn sâu kín nói: "Vậy hi vọng Lục Vương gia lúc nào cũng đều vui vẻ."

Tầm mắt dây dưa rất nhanh kết thúc.

Chỉ là bọn hắn đi được vài bước, lại đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phía ta "Hạ tiểu thư cũng có thể cam đoan không đem chuyện vừa rồi nói ra chứ?"

Rốt cục cũng nhớ đến ta sao?

Ta còn tưởng bị bọn họ hoàn toàn quên mất rồi chứ?

"Con người của ta cái gì cũng tốt, chính là miệng không bền chắc, nếu có cái gì không vui, ta đã nghĩ nói hết, một khi nói đều sẽ nói hết ra." Ta học Cơ Lưu Tiêu nói, trong con ngươi tràn đầy ý cười.

Các ngươi chán ghét ta đi, ta nhưng không cần.

Cơ Lưu Phong ánh mắt càng thêm lạnh, nhìn ta cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi không phải thích ta sao? Nếu ta theo lời ngươi, ngươi..."

Hắn còn chưa có nói xong, ta liền phá lên cười "Tiểu Tam, ngươi tin thật a~."

Xưng hô như thế làm cho hắn tức giận tái mặt, khuôn mặt vốn âm lãnh lại tăng thêm vài phần, nhưng là hắn cũng không dám làm gì ta, sau lưng của ta còn có vương thượng làm chỗ dựa, huống chi ta đã dám kiêu ngạo như thế, sẽ không sợ bọn họ sẽ giết ta để diệt khẩu.

"Tốt lắm, ta cũng không nói nhiều lời."

Ta cũng không quản bọn họ, thẳng thắn nói: "Trước tiên là nói về mình một chút, ta cùng Tiểu Lục không có quan hệ gì, các ngươi hẹn hò bị ta gặp được là ta không may, bị hắn gặp cũng do các ngươi không may, ta cũng không muốn chọc giận đám vương gia các ngươi, ta chỉ muốn vài yêu cầu. Thứ nhất, không cần đoán ta có mục đích gì, ta chẳng qua là một tiểu nữ tử mà thôi. Thứ hai, không cần nghĩ giết ta để diệt khẩu, các ngươi không động được đến ta đâu. Tiểu Tam, tiểu Lục ngươi tốt nhất không cần chọc ta, bằng không ta đem quỷ kế của các ngươi toàn bộ nói ra, các ngươi ai cũng không chiếm được ưu thế."

*****

Đương nhiên điều thứ hai chỉ là hù bọn họ, bọn họ sợ nên sẽ không thật sự động thủ.

"Mọi người cũng đều sống không dễ dàng, cho nên ta cũng sẽ không quá phận, mỗi người các ngươi đáp ứng ta một yêu cầu là được rồi, về phần yêu cầu gì, ta cũng còn chưa nghĩ ra, chờ ta nghĩ được rồi sẽ đi tìm các ngươi." Ta miệng cười sáng lạn, vẻ mặt vô tội "Các ngươi cũng không cần sợ, ta chỉ là một tiểu nữ tử, cũng không nghĩ muốn vương vị gì, chỉ một yêu cầu nho nhỏ mà thôi, cùng quyền lợi, cái gì cũng tuyệt đối không quan hệ, thế nào? Đồng ý không?"

Cơ Lưu Tiêu là ngư ông sao? Là ta mới phải.

Chỉ cần bọn họ đáp ứng ta, lúc đó ta liền có thể mượn cơ hội lấy được thất thải kỳ thạch, xem ra lúc này đây đi dạo thật là đúng.

Cơ Lưu Phong cùng Thủy Bất Nhàn liếc mắt nhìn nhau, đối với ta nói: "Cái yêu cầu kia không thể là giết người phóng hỏa, không thể là có liên quan gì đến binh quyền, vương vị, chỉ cần không phải quá phận, chỉ cần sẽ không xúc phạm tới người trọng yếu của ta, ta có thể đáp ứng, Bất Nhàn cũng thế."

"Không thành vấn đề, ta tuyệt đối không quá mức với các người, cho nên yêu cầu của ta nhất định không quá phận." Ta cười càng thêm vô tội, quay đầu nhìn Cơ Lưu Tiêu "Tiểu Lục Lục thì sao? Đồng ý không?"

Hừ, ta nắm nhược điểm của hắn trong tay, còn sợ hắn đến gây chuyện với ta hay sao.

Hắn tươi cười không thay đổi, đáy mắt nhìn ta lại vài phần thú vị "Tiểu Nhiễm, ta thật đúng là xem thường nàng rồi."

"Ngươi cũng nên đi Minh Nguyệt thành hỏi thăm Hạ Nguyệt Nhiễm ta là ai đi?" Ta tiến lên vài bước, lấy tay vỗ vỗ mặt hắn nói: "Tiểu Lục Lục, ta không làm điều ác sẽ không được kêu là ác nữ, ngươi là yêu nghiệt cũng không sai, nhưng ta đã là ma nữ. Về sau ngươi nên nhớ rõ điều này."

Nhìn dáng vẻ đàng hoàng kiêu ngạo của hắn đã lâu, nên giờ đến phiên ta kiêu ngạo một chút.

Không biết vì sao, đối với hắn không hiểu ta có vài phần bài xích.

"Được, ta có thể đáp ứng nàng." Hắn vẫn cười như cũ, tay lại bắt được tay ta đang định lùi về, cúi người ở bên tai ta ái muội nói: "Tiểu Nhiễm, nếu nàng là muốn mượn việc này, khiến cho bổn vương đối với nàng có hứng thú, thì nàng đã thành công."

Nam nhân tự đại này, đối với hắn có hứng thú a~, kiếp sau đi.

Ta rút tay trở về, lui lại mấy bước, cười khanh khách nhìn hắn "Tiểu Lục Lục, muốn tỷ tỷ ta thích ngươi, ngươi trước đi học cái gì gọi là chuyên tình với một người đi."

Ba vợ bốn nàng hầu?

Với ta mà nói tất cả đều là chó má, nếu muốn ta cùng nữ nhân khác chia sẻ, ta đây tình nguyện bỏ hết.

Có lẽ là do ta không kềm chế được, nhưng cái gọi là thế tục ở đáy mắt ta cũng không là cái gì.

Bởi vì tính phong lưu của hắn, nên ta cùng hắn không có khả năng có quan hệ gì.

"Điểm này, Tiểu Thủy Thủy cũng nhìn thấu cả, bằng không nàng cũng sẽ không cần ngươi a." Ta nói xong những lời này, cười cười xoay người rời đi.

Đi qua Cơ Lưu Phong cùng Thủy Bất Nhàn, ta lại trêu tức nói: "Tiểu Tam, Tiểu Thủy Thủy, bộ dáng lúc các ngươi hẹn hò vừa rồi thuận mắt hơn, không cần luôn trưng ra mặt lạnh, có rảnh cười nhiều một chút, bằng không ngày nào đó sinh ra một đứa trẻ lạnh như thì phải làm sao bây giờ?"

Không chờ bọn hắn trả lời, ta thoáng cái đã đi qua bọn họ rời đi.

Trong lòng bọn họ nhất định là đang không ngừng oán hận ta, chính là ta muốn bọn họ biết ta không phải dễ chọc, tốt nhất đừng tới chọc ta, ta không muốn bị cuốn vào vị trong vòng xoáy tranh giành vương vị của bọn họ.

Ta chẳng qua là một vị khách qua đường mà thôi, chờ ta hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ vĩnh viễn sẽ không gặp lại bọn họ.

Bọn họ sống cuộc sống quý tộc của bọn họ, ta chỉ cần được tiêu diêu tự tại phiêu bạt giang hồ là tốt rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-119)