Vay nóng Tinvay

Truyện:Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành - Chương 010

Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành
Trọn bộ 119 chương
Chương 010
Cân quắc hào nữ
0.00
(0 votes)


Chương (1-119)

Siêu sale Lazada


(Xứng danh tài nữ)

"Mama, công phu của người càng ngày càng lợi hại nha." Cơ Lưu Hiên làm như đã quen, nhàn nhã nhắm hai mắt, cười trêu ghẹo.

Mama kia thấp giọng xùy một tiếng, tuy là chửi bậy nhưng lại mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng sủng nịch "Ai như ngươi tiểu tử này, lại không lo học tốt một chút."

Cơ Lưu Hiên liếc nhìn ta một cái, không biết suy nghĩ cái gì, theo sau cũng là mở miệng nói: "Mama, người có biết, nương người..." Câu nói kế tiếp có lẽ bởi vì ta ở đây mà không nói tiếp được, chính là trong câu nói đó có ý tứ gì thì chỉ có hai người bọn họ hiểu được.

Lúc này, ta cũng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu những ân ân oán oán của bọn họ, chính là bất mãn kêu lên: "Lão thái bà, mau thả ta ra."

Hạ Nguyệt Nhiễm là ác nữ, ác nữ sẽ có bản sắc của ác nữ, huống chi ta là Nguyệt Liễu Lăng bao lâu như vậy, lại bị người ta kéo đi, nghĩ vậy, lại bất mãn trừng mắt liếc nhìn nam tử đang cười đến sáng lạn kia.

"Tiểu nha đầu lừa đảo, dám bảo ta là lão thái bà, chờ ngươi gả cho Tiểu Hiên, ngươi còn phải xưng ta một tiếng mama." Mama kia không có một chút ý định buông tay, lại bá đạo không cho người khác cự tuyệt.

Lão cung nữ này, có võ công cao và lại kiêu ngạo như thế, không biết rốt cuộc là thần thánh phương nào?

"Bổn tiểu thư không lấy chồng, các ngươi nên đi Minh Nguyệt thành hỏi thăm một chút, bổn tiểu thư ta là ai?" Ta nghĩ, nếu bày ra danh hiệu của Hạ Nguyệt Nhiễm, chắc là không có người dám thú.

Mama kia tựa hồ rất hứng thú, dừng lại nói: "Tiểu nha đầu, nói cho mama nghe, ngươi là ai?"

Ánh mắt kia biểu tình rõ ràng là trêu tức, nữ nhân như thế, sợ sẽ không để ý đến danh hiệu ác nữ của Hạ Nguyệt Nhiễm đi.

Ta cự tuyệt lắc đầu, nói: "Ngươi muốn biết, ta không nói."

"Không nói cũng chẳng sao, nhìn ngươi ăn mặc cũng không phải hạng tầm thường, có thể tới tham gia yến hội, nói vậy cũng là nữ nhi trong sạch, ta đây hiện tại phải đi thỉnh vương thượng tứ hôn." Mama đánh giá ta từ trên xuống dưới một phen, như là hạ quyết tâm tuyên bố.

"Ta không cần..." Ta cùng Cơ Lưu Hiên trăm miệng một lời.

"Không phải do các ngươi." Mama kia một chút cũng không để ý tới kháng nghị của chúng ta, một tay kéo một người liền hướng Nguyệt Dương các mà đi, dọc theo đường đi còn cười nói: "Ngươi nha đầu kia vừa vặn xứng với tiểu tử nhà chúng ta."

Người nào đến giúp ta ngăn cản bây giờ?

Nào có người như vậy chứ?

Ta thật không biết trong hoàng cung này vẫn còn phát sinh chuyện cướp cô dâu, xem ra tức giận của Hạ Nguyệt Nhiễm cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

"Đều là tại quỷ rượu nhà ngươi." Ta liếc liếc Cơ Lưu Hiên một cái, bất mãn nói.

Giờ phút này, ta tất nhiên là không thể lộ ra nửa điểm dấu vết, chuyện Cơ Lưu Hiên là Liễm Vân công tử, ta coi như chưa bao giờ biết qua, nên nghĩ dùng khẩu khí của Hạ Nguyệt Nhiễm mà nói như thế nào đây.

Nào biết giờ phút này hắn khinh thường, cười nhìn ta nói: "Vậy ngươi rất nhanh sẽ vinh dự đăng quang trở thành tửu quỷ phu nhân."

Nụ cười chứa toàn ý trêu tức, như thế nào lại xuất hiện trên khuôn mặt trẻ thơ đơn thuần, thật đúng là cực kỳ không phù hợp.

"Ngươi biết không?" Ta nhìn hắn hỏi.

"Biết cái gì?" Hắn vô ý thức hỏi lại.

Ta khinh thường cười nói "Chẳng lẽ ngươi thật sự không biết sao? Không biết ngươi cười rộ lên rất khó xem sao?"

Hắn sửng sốt, sau cười càng thêm sáng lạn "So với ngươi vẫn còn kém hơn một chút."

Nam nhân trong hoàng cung này, người nào cũng chán ghét như nhau.

Mệt thật, lúc trước ta còn muốn đùa giỡn cùng hắn, lại không biết Liễm Vân công tử vô ảnh trong mắt thế nhân cũng có bộ dáng như vậy?

Ta cùng hắn đấu võ mồm một hồi, cũng không biết mama kia đã đem chúng ta đưa đến yến hội ở Nguyệt Dương các.

*****

Tiếng sáo vang lên dần dần gần hơn, kia náo động ồn ào, kia tranh cãi ầm ĩ, kia tiếng ly rượu chạm vào nhau, kia tiếng nói chuyện lần lượt thay đổi đề tài, hoàn toàn đan xen vào cùng một chỗ, truyền vào bên tai ta.

Ta đột nhiên thanh tỉnh lại, kéo kéo vạt áo của mama kia, mà nàng cũng đã buông chúng ta ra, cũng không để ý đến ánh mắt của mọi người, chỉ nhìn lên vương thượng nói: "Vương thượng, người từng thiếu ta một yêu cầu phải không?"

Thật là vô lễ, một chút cũng không có ý thức thân phận mình là cung nữ, cứ như vậy thẳng tắp nhìn vị quân vương kia, cứ như là chuyện đương nhiên cùng đưa ra điều kiện.

Nàng thật sự chính là một cung nữ lớn tuổi có suy nghĩ sâu sắc sao?

Ta không tin.

Mọi người lại như không có gì kinh ngạc, thậm chí ngay cả vị vương thượng kia cũng không có chút không vui, chính là hiền lành hỏi: "Tô phu nhân, người muốn cái gì? Chỉ cần quả nhân có thể làm được, nhất định quả nhân sẽ đồng ý."

Một màn quỷ dị như thế, cũng chỉ có ta là cảm thấy kinh ngạc.

Mama tay chỉ vào ta, cao giọng nói: "Ta muốn nha đầu này gả cho Tiểu Hiên."

Thanh âm của nàng vang dội như thế, cơ hồ mọi người ai cũng đều nghe rõ.

Chính là lời này vừa nói ra, biểu tình của mọi người có thể nói phong phú đến cực điểm.

Trên mặt Hạ Diệp là ngưng trọng, đại phu nhân trên mặt là vui sướng khi người gặp họa, Hạ Nguyệt Sanh không biết là vui hay là buồn, còn có Hạ Nguyệt Mộng là một bộ dáng dịu dàng như trước, tựa hồ như không có phản ứng gì.

Bên kia Cơ Lưu Tiêu một thân hồng y nhìn phía bên này, đáy mắt là đang cười, chính là ý cười rõ ràng mang theo vài phần ái muội làm cho người ta đoán không ra.

Còn có rất nhiều người, hoặc kinh ngạc, hoặc cười nhạo, đều hướng ánh mắt về phía ta.

Lại một lần nữa, ta trở thành tiêu điểm của mọi người.

Mà thanh danh của Hạ Nguyệt Nhiễm lại có thể bị ta phá hư như thế này sao?

Trong mắt những người ngoại tộc, những người ta liên lụy là Cơ Lưu Ẩn, là Cơ Lưu Hiên.

Nhớ ra, ta nhìn về phía vị trí của Cơ Lưu Ẩn, lại phát hiện hôm nay hắn vẫn chưa đến tham dự, không biết là mệnh lệnh của vương thượng, hay là hắn lại đi đâu chơi đùa.

"Không được." Một tiếng cự tuyệt quả quyết đến từ vị đế vương cao cao tại thượng phía trên kia, trong thanh âm kia thậm chí mang theo vài phần kích động.

Hắn hình như rất để ý đến ta?

Nếu không thấy hắn nhìn vào đáy mắt của ta là trong suốt rõ ràng, ta có thể nghĩ là hắn muốn ta.

"Vì cái gì không được?" Mama tựa hồ cũng không chịu thua, một chút cũng không xem đến địa vị đế vương của hắn.

Vương thượng tự biết mình lỡ lời, kìm chế cảm xúc, lại khôi phục bộ dạng hiền lành, "Tô phu nhân, quả nhân đã phong nàng làm Nguyệt Nhiễm quận chúa, tiến cung làm bạn quả nhân."

"Vậy thì sao?" Trước mặt nhiều người như vậy, mama lại không lưu cho vương thượng một chút mặt mũi "Làm quận chúa sẽ không thể gả cho Tiểu Hiên sao? Chẳng lẽ người cho nàng làm quận chúa liền muốn nàng cả đời cũng không lập gia đình sao?"

Nàng khí thế bức người như thế, làm ai cũng không thể chịu đựng được, huống chi là một vị quân vương.

Hổ mặc dù không móng vuốt cũng là hổ, vị vương thượng này, mặt vốn hiền lành đã bắt đầu xuất hiện một tia giận dữ, người chung quanh cũng không khỏi nuốt vào một ngụm khí lạnh.

"Tô phu nhân, quả nhân kính trọng ngươi là thầy của quả nhân, kính trọng ngươi đã từng vì Đông Hải quốc ngăn không cho Bắc Thương quốc tiến công, nhưng ngươi cũng không thể không phân rõ phải trái như thế." Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, cao cao tại thượng hướng mama nói: "Còn lại cái gì đều được, Nguyệt Nhiễm là không thể gả cho ngũ nhi, ngươi nên từ bỏ ý nghĩ này đi."

Hắn ngăn cản a~, là vì cái gì chứ?

Là cảm thấy bộ dáng Cơ Lưu Hiên nghèo túng như vậy không xứng với ta? Hay là có ẩn tình không muốn người khác biết?

Ta cảm thấy sự tình rất quái lạ, nhưng lại không đoán ra được.

Điều ta không thể tưởng tượng được là, mama này đúng là vương thượng sư (*), không trách được lại bá đạo như thế, thì ra từng là Cân quắc hào nữ.

(*vương thượng sư: thầy của vua)

Chỉ bằng thực lực của một nữ nhân mà ngăn cản được sự tiến công của một quốc gia, thật là làm cho người bội phục, không trách được vị vương thượng của Đông Hải này dung túng nàng như thế.

Chính là một tài nữ như thế, vì sao chịu ủy thân ở bên một tên Vương gia lúc nào cũng say khướt, lại nghèo túng mà làm mama?

Nàng cùng hắn trong lúc đó, là có quan hệ gì?

Chuyện tình bên trong hoàng cung này quá mức phức tạp, ta cũng không có ý định tìm hiểu, chính là có đôi khi thân ở trong này, liền không thể không đếm xỉa đến được, tựa như giờ phút này... Vốn không phải ý của ta, nhưng ở trong mắt người khác chính là do ta dựng lên.

*****

"Vương thượng..." Mama còn muốn nói cái gì, nhưng đã bị vương thượng cắt ngang lời nói, "Tô phu nhân, quả nhân cảm thấy tính tình ngươi nghiêm nghị, cho nên chưa bao giờ dùng quy củ cung đình này trói buộc ngươi, nhưng là ngươi cũng đừng nên làm quá phận. Hôn sự này là chuyện của người trẻ tuổi bọn họ, ngươi cần gì phải cưỡng cầu."

Khi nói chuyện, vương thượng đem tầm mắt nhìn về phía ta cùng Cơ Lưu Hiên, đánh giá thật lâu sau mới hỏi: "Ngũ nhi, ngươi muốn kết hôn cùng Nguyệt Nhiễm không?"

Hắn chung quy là đem vấn đề đặt lên Cơ Lưu Hiên, chuyện như thế này, nữ nhân dù có được sủng ái như thế nào, vẫn là không thể tự mình chọn lựa.

Thật là buồn cười?

Cái thế tục gọi là trọng nam khinh nữ ta khinh, lại không biết có phải hay không là ta quá mức không kềm chế được?

Chính là giờ phút này, không phải thời điểm ta nên tỏ vẻ bất mãn, cho nên ta chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi Cơ Lưu Hiên trả lời.

Cơ Lưu Hiên ngáp một cái, một bộ dạng hoang mang như mới tỉnh rượu không lâu "Phụ vương, người đang hỏi con à?"

Bộ dáng như thế, rõ ràng chính là làm bộ, lại không biết rốt cuộc vì sao hắn ở trước mặt người khác làm bộ dạng nghèo túng như thế.

Vương thượng nhíu mày, mà đáy mắt có chút lại rõ ràng nổi lên vài phần ý cười, không chút nào che dấu.

"Ngũ nhi, ngươi bao lâu nữa mới có thể..." Vương thượng còn chưa có nói xong, Cơ Lưu Hiên lại mờ mịt không biết làm sao lôi kéo vạt áo của mama "Mama, ta như thế nào ở trong này? Ta rõ ràng nhớ rõ ta đang ở Trình lâu uống rượu cơ mà."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt vương thượng lại khó coi vài phần, không còn hiền lành như vừa rồi.

Trình lâu, thanh lâu lớn nhất trong Minh Nguyệt thành, nói vậy mọi người đang ngồi đây đều đã nghe qua.

"Tiểu Hiên, ngươi..." Mamacực kỳ tức giận, muốn hỏi cái gì, lại bị Cơ Lưu Hiên ôm cổ, vài tiếng trêu đùa theo miệng hắn tràn ra, "Tiểu Tình Tình, đến, giúp ta uống rượu nào."

Ở trong mắt mọi người, chỉ nghĩ là hắn đang say khướt, nhưng là chỉ có ta cùng mama hiểu được, là hắn đang làm bộ.

Mama than nhẹ một tiếng, nói vài lời không thể nghe được, cuối cùng nàng hướng Cơ Lưu Hiên thỏa hiệp, xoay người nói với vương thượng: "Vương thượng, là lão thân thất lễ, ta đem Tiểu Hiên mang đi."

Trên giang hồ ít người biết được Liễm Vân công tử danh chấn giang hồ lại có khi giả ngây giả dại như vậy, thật không biết dụng ý của hắn là gì nữa?

Mama kia hình như cũng không biết thân phận kia của Cơ Lưu Hiên, trong ánh mắt luôn mang theo sự bất đắc dĩ, tuy biết hắn đang giả ngây giả dại, lại không thể khuyên can được, nên muốn tìm một người để quản hắn.

Nhưng là, ta nhất định không phải người kia của hắn...

Mặc kệ là ở trên giang hồ hay tại đây trong cung đình này cũng thế.

Trên giang hồ, ta là yêu nữ, hắn là Liễm Vân công tử, chúng ta chính tà đối lập.

Bên trong cung đình, ta lại là Hạ Nguyệt Nhiễm, mà hắn trong suy nghĩ của ta cũng là người không thể chạm vào.

Hắn là người như vậy, hành động nào đều có dụng ý, đúng là hồ ly chuyển kiếp mà.

"Ngươi đem hắn dẫn đi đi." Vương thượng vung tay lên, mama liền kéo Cơ Lưu Hiên đi ra ngoài.

Bọn họ dần dần đi xa, nhưng vẫn còn vang lại vài tiếng mê sảng của Cơ Lưu Hiên, lại nghĩ đến dáng vẻ kia là cố ý, chắc là đang che dấu chính mình.

Bị bọn họ lôi kéo đến đây rồi nên ta khó thoát khỏi chuyện phải tham gia yến hội, đáy lòng không khỏi nguyền rủa Cơ Lưu Hiên một phen.

Yến hội, vẫn là nhàm chán như vậy, nếu ta có thể lựa chọn, ta tình nguyện ở trên cỏ ngẩn người, cũng không nguyện xem những thiên kim đại tiểu thư này biểu diễn.

Ta không phải đang xem các nàng biểu diễn, cũng không hiểu những điều tốt đẹp này, mà các nàng cũng không phải vì ta mà diễn, các nàng muốn diễn cho các vị tôn quý Vương gia này xem...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-119)