Lần đầu gặp mặt
← Ch.01 | Ch.03 → |
7 giờ sáng Du Tích đúng giờ thức dậy, lông mi dài khẽ run, hô hấp nhẹ nhàng. Du Tích giống như một con hải cẩu nhỏ vặn vẹo cọ qua cọ lại, dùng sức thổi một hơi vào lỗ tai Lục Dư Thành, sau đó cắn cắn vành tai của hắn: "Mau đứng lên mau đứng lên!"
Lục Dư Thành là một cậu bé vừa mới rời giường rất dễ nổi nóng, hắn mở to đôi mắt nhẹ giọng cảnh cáo cô: "Để tôi ngủ một lát."
Du Tích đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nắm lấy hai chân đang lộn xộn, ngây người một giây, cô vươn bàn tay tội lỗi ra...
Lục Dư Thành bị cào đến thắt lưng suýt chút nữa bật xuống giường: "Em. Em xong rồi.."
Du Tích xoay người muốn chạy, nhưng vô dụng. Lục Dư Thành chặn miệng cô lại bắt đầu cào cô, Du Tích cười thở hổn hển.
"Thành Thành! Em sai rồi!"
"Ô ô ô tiểu Thành!"
"Đại ca! Ca!"
"Ba ba tha cho con đi!"
Lục Dư Thành dừng động tác, cười có chút xấu xa: "Không ngờ em lại thích loại tình thú này?"
"???"
Gương mặt cô ửng hồng, bởi vì cười to cho nên khóe mắt ẩn chứa nước mắt, ánh mắt Lục Dư Thành âm trầm, bởi vì lăn qua lộn lại mà chăn và khăn trải giường rơi loạn xuống đất, hắn cảm thấy mình có thể tái chiến thêm 300 hiệp nữa. Du Tích đã quá quen với ánh mắt này, cảm nhận được giây tiếp theo cô sẽ bị hắn cởi quần áo làm thêm lần nữa, cô vội vàng ngăn lại: "Em muốn... Đi học..."
Lục Dư Thành nhắm mắt lại, cái trán áp vào thiếu nữ, Du Tích nín thở, không để ý đến dương vật cương cứng nóng bỏng ở hạ thể, Lục Dư Thành mở mắt ra, lông mi quét qua ngứa ngáy, hắn thoáng rời đi: "Cô bé, chia tay với anh ta đi."
Du Tích ngây ngẩn cả người, không ngờ hắn sẽ nói đến chuyện này, cô quay đầu tránh ánh mắt có phần phức tạp của hắn: "Em bị muộn rồi."
Không khí trầm mặc ba giây, Lục Dư Thành đứng dậy bắt đầu mặc quần áo: "Được, tôi đưa em đến trường."
Căn hộ của Lục Dư thành chỉ cách trường đại học của Du Tích năm phút lái xe, hắn đi lại cửa hàng mua đậu hủ hoa và bánh bao hấp ăn sáng, cái miệng nhỏ của Du Tích gặm bánh bao, theo thói quen đưa bánh bao không có hương vị cho người đàn ông đang lái xe, bỗng nhiên nhớ tới chuyện khi nãy, có chút không vui muốn yên lặng rút tay về nhưng bánh bao bị người nọ cắn một ngụm, Lục Dư Thành không thèm nhìn cô, ăn miếng bánh bao: "Sao, còn muốn không cho tôi ăn?"
"Không không không!" Du Tích nhỏ giọng giận dỗi: 'Em sợ anh ghét bỏ em."
"Tôi khi nào ghét bỏ em?" Xe chạy đến bãi đậu xe của trường học, Lục Dư Thành tháo dây an toàn, quay sang hôn cô, Du Tích ô ô kháng nghị, nhưng lại theo bản năng hé miệng cho môi lưỡi hai người triền miên, Lục Dư Thành lo lắng sắp đến thời gian vào học nên kìm nén bản thân, hắn chạm nhẹ vào gương mặt cô kết thúc nụ hôn sâu đầy kịch liệt này.
"Đi học đi, tan học tôi đến đón em."
Xoay cây bút trên tay, Du Tích không khỏi nhớ lại làm như thế nào mà cô có thể gặp được Lục Dư Thành, và tại sao lại né tránh đề tài chia tay với Lưu Kiệt Bành.
Một năm trước, Du Tích bị Lưu Kiệt Bành đưa đi nhảy Disco, lần đầu tiên đi nơi này, Du Tích chỉ muốn ra khỏi đây thật nhanh, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, cô kéo góc áo bạn trai, lại bất đắc dĩ nhìn anh ta chơi xúc sắc, vừa lắc xúc xắc vừa uống từng ly rượu, thấy anh ta đang chơi đến vui vẻ nếu nói ra "Chúng ta trở về được không" như vậy sẽ khiến anh ta không vui. Cô lặng lẽ ngồi đó, chịu đựng cơn chóng mặt ngày càng khó chịu, nhưng không ngờ rằng đột nhiên bị gọi điểm danh.
"Bành ca, sao bạn gái anh không cùng chúng ta chơi vậy?" Cô không biết người vừa nói là ai, chỉ biết đây là một trong rất nhiều người bạn của Lưu Kiệt Bành, người này hiển nhiên sợ chuyện chưa đủ lớn lại cười tiếp tục nói: "Không muốn cho anh mặt mũi sao?"
Lưu Kiệt Bành cau mày, nhìn ánh mắt cầu xin của bạn gái bên cạnh, ngay sau đó lộ ra nụ cười không rõ: "Sao lại như vậy được, chỉ là lần đầu tiên cô ấy đến đây nên có chút ngại ngùng thôi, thật ra Tiểu Tích tửu lượng rất tốt."
Du Tích mở to hai mắt nhìn, mờ mịt nhìn anh ta đưa cho mình một ly rượu whisky: "Không cần lo lắng, bạn của anh cũng là bạn của em, em không cần sợ. Đến đây, uống một chút đi?"
Đây là một giọng điệu thương lượng săn sóc, nhưng ánh mắt của anh ta lại hiện lên ác liệt không thể cự tuyệt.
Du Tích chỉ do dự một giây, nhanh chóng an ủi chính mình, "Mình không thể làm cho anh ấy mất mặt, không phải chỉ một li rượu thôi sao, nhắm mắt liền có thể uống sạch!"
Cô ngoan ngoãn nâng ly với những người cô chưa từng gặp, ngửa đầu một hơi uống cạn sạch.
Mùi cay xộc thẳng vào mũi.
Nghe thấy tiếng cười của mọi người làm cô không biết làm sao, bọn họ đơn giản nói "Không hổ là bạn gái của Bành ca", "Em gái nhìn rất ngoan ngoãn và xinh đẹp nha" và "Cái này đặc biệt dễ thương."
Du Tích không có thời gian nghĩ xem "cái này" đại biểu cho cái gì. Chỉ biết một lúc sau cô uống hết cốc này đến cốc khác, cô không dám từ chối, bởi vì các đại gia này thấy cô uống rượu đều rất vui vẻ, vẻ mặt của Lưu Kiệt Bành cũng có vẻ đắc ý thỏa mãn.
Sau khi uống một vài ly rượu mạnh, Du Tích nhịn không được nói với Lưu Kiệt Bành: "Em đi vệ sinh một chút."
Anh ta quay lại nói một câu quan tâm tượng trưng, "Muốn anh đi cùng em không?"
Du Tích xua xua tay, chậm rãi đi vào toilet cách đó không xa.
Cảm giác nóng bỏng của rượu mạnh thực sự rất khó chịu, nhà vệ sinh trong vũ trường cao cấp rất sạch sẽ, Du Tích ghé vào trước bồn rửa tay nôn khan vài lần, nhưng không nôn được, cô nhìn đôi mắt đỏ của mình trong gương, dời tầm mắt.
Nhưng không đi nổi nữa, cô đỡ tường ngồi xổm xuống ở toilet.
Rất muốn khóc.
Rất muốn về nhà.
Ghế dài ở đâu?
Là ở đó sao?
Cô đứng dậy lảo đảo đi đến cái ghế dài gần nhất, nơi đó có những quả bóng bay màu hồng và những que phát sáng màu xanh đang đong đưa.
Cô hình như nhào vào vòng tay của một người đàn ông nào đó.
Vòng tay ấm áp và mang lại cảm giác an toàn cho cô.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |