Ôn nhu
Ch.02 → |
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Du Tích chỉ cảm thấy chân và thắt lưng của mình rất đau, trán cô áp vào chiếc gối mềm thừa nhận những va chạm từ người sau lưng, người nọ lên tiếng hỏi: "Bảo bối, em hình như không chuyên tâm?" Lời còn chưa dứt lại dùng sức đ*â*〽️ thật mạnh, lập tức đón lấy tiếng thiếu nữ khóc nức nở xin tha: "Từ bỏ... em mệt mỏi quá..."
Cảm giác được người nọ r-ú-✞ ⓡ-🅰️, Du Tích chống cánh tay thả lỏng lại, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã bị lần nữa đâ●ⓜ mạnh vào.
"Sao có thể kết thúc nhanh như vậy được, mở mắt ra nhìn kỹ, xem tôi chiếm hữu em như thế nào."
Hơi thở ấm áp phập phồng phả vào bên tai, vừa lòng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của thiếu nữ, ánh mắt ủy khuất ướt dầm dề, hắn cắn đôi môi Ⓜ️.ề.𝐦 〽️ạ.❗ của cô, đầu lưỡi tham lam trằn trọc, hạ thân chuyển động nhanh chóng càng thêm mãnh liệt, Du Tích phản kháng cắn chặt môi dưới của đối phương, lại nhận lấy lực đ●â●ⓜ như muốn đánh bay mình, cánh tay đang ôm cổ hắn rơi xuống, thoát khỏi nụ 𝒽●ô●ռ triền miên, dùng sức mà ⓣ·h·ở ԁ·ố·c.
"A, là tự em đến đây, vậy tại sao tôi phải buông tha để em đi?" Sau một hồi đâ_Ⓜ️ rút kịch liệt, hắn dừng lại động tác để điều chỉnh hô hấp, hắn rút côn th*t ra, tháo áo mưa xuống ném vào thùng rác.
Du Tích động đậy t·♓â·𝖓 𝐭♓·ể tiến về phía trước, giữa hai chân truyền đến cảm giác dính nhớp làm cô rầm rì oán giận: "Lục Dư Thành, anh là ma q⛎_ỷ hả?"
Hắn ngạo mạn nói, "Rõ ràng nhìn em rất hưởng thụ, nếu không thì tại sao lại chảy nhiều nước như vậy?"
Hắn duỗi tay xuống 𝖘*ờ 💰*0*ạ*𝐧*ℊ một phen, bôi lên đầu ngón tay cho cô xem: " Bé con, đây là cái gì? "
Sắc mặt Du Tích ngày càng đỏ hơn, xoay mặt qua chỗ khác từ chối trả lời. Đột nhiên cơ thể bị ôm lên làm cô hét lên sợ hãi vội ôm lấy cổ Lục Dư Thành.
"Đừng lộn xộn, tôi ôm em đi tắm rửa." Lục Dư Thành cúi đầu nhìn xuống người bé nhỏ trong lòng п*🌀*ự*ⓒ, cúi xuống ♓.ô.𝐧 hôn cô.
Nước ấm áp và bọt bóng bồng bềnh làm Du Tích mơ màng sắp ngủ, cô dựa đầu vào trên vai Lục Dư Thành cọ cọ, cảm thấy đối phương cứng đờ, cô nhỏ giọng lầm bầm tỏ vẻ dò hỏi.
"Chúng ta chỉ là bạn giường mà thôi... nếu em q⛎ÿ●ế●п ⓡ●ũ như thế này, tôi sẽ nhịn không được mặc em mệt mỏi mà làm tiếp đấy, "
"Không sao, tùy anh quyết định." Du Tích ngược lại mỉm cười, nheo đôi mắt cùng Lục Dư Thành đối diện.
Sắc mặt Lục Dư Thành trầm xuống, rầm một tiếng đem thiếu nữ từ trong nước đến trước vòi sen, sau khi rửa sạch bọt bóng trên người hai người, hắn bọc Du Tích vào một chiếc khăn tắm rồi ném cô 𝐥_ê_𝓃 𝐠❗_ư_ờ_n_𝐠, từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ đang ngây ngốc.
"🦵ℹ️-ế-ɱ nó. Em nỗ lực một chút, ⓛıế●ⓜ đến khi bắn ra liền buông tha cho em."
"Cái gì chứ, rõ ràng là Tiểu Thành của chúng ta muốn 𝖑❗ế.〽️ nha..."
Nụ cười đắc ý của Du Tích còn chưa kịp thu lại liền bị côn th*t không biết phân trần cắ●ⓜ ✔️à●🔴 trong miệng, cô điều chỉnh đôi môi của mình để bảo vệ hàm răng, sau khi phun ra nuốt vào hai lần, đầu lưỡi của Du Tích lướt qua mã mắt của người đàn ông, Lục Dư Thành hít vào một hơi ⓡê-ռ 𝓇-ỉ ra tiếng, tay đang đỡ lấy thiếu nữ hơi dùng sức, muốn cô tới gần thêm một chút.
Du Tích cảm thấy khoang miệng mình ngày càng đau nhức, cô cố hết sức ⓛïế-ⓜ láp qua lại, một tay cầm phần dư của côn th*t loát động, thỉnh thoảng 𝐦ú_𝐭 chặt một chút, Lục Dư Thành nhắm mắt lại cảm thụ từng đợt κ♓ⓞá·ℹ️ 𝐜ả·m, nhưng cắn răng chịu đựng không phóng thích chính mình.
Du Tích ngước mắt lên liếc nhìn đôi lông mày hơi nhíu của người đàn ông, nhận ra miệng mình sắp bãi công, cô tăng tốc dừng đầu lưỡi ⅼ1ế*ⓜ, ở nơi nhạy cảm nhất của người đàn ông 👢-ı-ế-𝐦 láp qua lại.
Lục Dư Thành nhịn không được, Du Tích cảm nhận được côn th*t trong miệng có dấu hiệu ⓡ⛎·ռ гẩ·🍸, cô ác liệt bóp chặt côn th*t ngăn chặn nó 🔀-⛎ấ-𝖙 ✞1-𝐧-𝐡. Lục Dư Thành ⓣ.♓.ở ⓓ.ố.𝖈 ⓝ🌀hıế.ⓝ r.ă.ռ.🌀 nghiến lợi muốn nói gì đó lại phát hiện thiếu nữ lúc đầu mãnh liệt hút lúc sau bóp chặt tay lại, một lượng lớn 𝖙·𝖎·𝓃·𝖍 🅓·ị𝒸·𝐡 tuôn ra, hắn há miệng 🌴-♓-ở 𝐡ổ-𝓃 ⓗ-ể-𝖓.
Sau khi phun ra chất lỏng trong miệng, Du Tích lấy khăn giấy lau miệng: "Cũng không tệ đúng không? Vui vẻ không haha?"
Trán Lục Dư Thành hiện lên gân xanh nhìn vẻ mặt đắc ý của Du Tích: "Tôi nghĩ em muốn ℊ·ⓘ·ế·✝️ tôi."
"Không thoải mái à?"
"Không."
Lục Dư Thành trừng mắt nhìn thiếu nữ đang cười như sơn tặc: "Đi súc miệng, ngủ." Hắn đi đến phòng tắm đứng trước vòi sen muốn tắm rửa.
Du Tích súc miệng xong chui vào chăn, nhìn về phía bóng dáng của Lục Dư Thành phản chiếu trong phòng tắm trong suốt: "Thành Thành, sao anh lại là bạn giường tốt như vậy?"
Tiếng nước dừng lại: "Đúng vậy, cho nên em hãy trân trọng đi."
Khi hắn vẫn còn muốn bình luận tiếp thì phát hiện Du Tích đã ngủ rồi. Lục Dư Thành ôm trán chấp nhận số phận của mình, đem cánh tay trắng nõn tinh tế của thiếu nữ nhét vào trong chăn, bản thân cũng nằm xuống.
"Tôi thật sự bại dưới tay em."
Ch. 02 → |