← Ch.05 | Ch.07 → |
Liễu Thanh Đường chỉ cảm thấy toàn thân mình rét run, mí mắt không nâng lên được. Nàng ở trong mộng bên tai quanh quẩn câu thái giám kiếp trước hô.
" Đưa Thái Hậu nương tân thiên."
Từng hồi âm thanh phát ra ở Từ An Cung trùng trùng điệp điệp, cứ như vĩnh viễn không ngừng. Bên ngoài gió lạnh mơ hồ truyền đến tiếng khóc nức nở, thê lương mà trầm trọng. Cửa sổ bị gió thu va chạm loảng xoảng rung động, thái giám nói với nàng hoàng đế từ bi, làm cho Thái Hậu được tôn vinh sau khi tân thiên. Nàng chết lặng bưng chén rượu lên, rượu đi xuống bụng liền cảm thấy một trận quặn đau, khóe miệng trào ra một chút máu. Nàng cả đời thân thể chưa bao giờ trải qua đau đớn như thế. không biết đau trong bao lâu đến cuối cùng khi tinh thần mơ hồ đã không rõ ràng đau phát ra từ nơi nào, chỉ thấy toàn thân đều run rẩy muốn đứng lên mà lại theo ghế trượt dần xuống ngã xuống nền đất không có người đỡ, rét lạnh ngấm vào trong xương, tay liền không chống đỡ nổi buông thõng.
Tần Thúc vẫn quỳ ở bên giường lo lắng nhìn Thái Hậu nương nương vẫn đang hôn mê, không biết nên làm cái gì bây giờ. Nếu có thể hắn thật hy vọng bản thân mình có thể thay nàng hứng chịu mọi ốm đau.
Mắt thấy Thái Hậu nương nương không chỉ nói mê sảng, ngay cả thân mình đều đã run run, mồ hôi trên trán chảy sang hai bên thái dương, Tần Thúc càng thấy hoảng loạn, vội cầm khăn ấm bên cạnh lau mồ hôi trên trán, một bên liên tục gọi.
"Thái Hậu nương nương, nương nương."
Liễu Thanh Đường nghe thấy thanh âm quen thuộc bên tai, bỗng nhiên từ từ tỉnh lại. Trong đầu vẫn có một mảng hôn mê, cảnh vật trước mắt cũng mơ mơ hồ hồ, Liễu Thanh Đường nhìn người trước mặt một lát mới vô lực gọi một câu.
" Tần Thúc?"
"Nương nương, ngài tỉnh rồi, nô tài là Tần Thúc, nô tài ở trong này."
Tần Thúc thấy nàng rốt cuộc tỉnh, không khỏi mừng rỡ, buồn bực trên mặt đều tiêu tan.
"Ngươi không có việc gì chứ " Liễu Thanh Đường thì thào nói, Tần Thúc không nghe rõ liền tiến lên một chút hỏi.
" Nương nương người có việc phân phó nô tài?"
Liễu Thanh Đường không có trả lời theo ống tay áo tiến lên cầm lấy bàn tay đang lau trán cho nàng, gắt gao nắm. Nàng vốn cảm thấy toàn thân rét buốt, nhưng tay Tần Thúc thật ấm áp, độ ấm kia làm nàng cảm thấy thật thoải mái. hắn ngoan ngoãn để nàng cầm, một cử động nhẹ cũng không dám, hoàn toàn không nghĩ giãy dụa.
Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, Tần Thúc đối với nàng luôn như vậy, chưa bao giờ cự tuyệt nàng. Kiếp trước nàng phân phó cho hắn rất nhiều công việc vượt quá khả năng của hắn, nhưng hắn chưa bao giờ khước từ, cũng chưa bao giờ than thở nhiệm vụ khó khăn, chính là chỉ dùng nét mặt trầm mặc vì nàng đi làm tốt mọi chuyện. Mà bây giờ, nàng đối với hắn thình lình tỏ ra thân cận, hắn thấy bất an cùng nghi hoặc, nhưng cũng chưa bao giờ làm trái ý nàng
Ở cùng với Tần Thúc một thời gian càng lâu, Liễu Thanh Đường cảm thấy chính mình được hắn nâng niu bảo hộ, loại cảm giác này thực kỳ diệu, cũng làm cho người ta trầm mê không thoát ra được.
Bởi vì động tác của nàng đột ngột, khăn mặt bị rơi xuống gối, hắn liền cầm lấy đặt ở chậu nước bên cạnh. hắn tận lực muốn xem nhẹ bàn tay bị Thái Hậu nương nương nắm lấy, nhưng vẫn như cũ không thể tập trung tư tưởng, ánh mắt mơ hồ.
Thái Hậu nương nương bệnh có chút hồ đồ, cho nên mới nắm tay hắn. hắn nói ở trong lòng mình như vậy, bỗng cảm thấy nếu Thái Hậu cứ bệnh như vậy để nắm tay mình cũng tốt. hắn bỗng nhiên hoàn hồn lại, Tần Thúc trong lòng tự khinh bỉ chính mình tự cho mình cái tát, Thái Hậu nương nương sinh bệnh chịu khổ, hắn một chút đều luyến tiếc, làm sao lại có ý nghĩ muốn nàng bệnh đây, hắn vừa rồi bị ma quỷ ám rồi.
rõ ràng chỉ có tay là bị nắm, nhưng Tần Thúc cảm thấy cánh tay của chính mình cũng đề cứng như tảng đá, khi hắn muốn hơi di động người về phía trước cho Thái Hậu nương nương dễ dàng cầm tay hắn, hắn mới phát hiện không chỉ có cánh tay, cả người hắn đều đã cứng ngắt rồi.
Vì cái gì mỗi khi Thái Hậu nương nương đụng chạm đến hắn, hắn liền không thể khống chế được chính bản thân mình, nếu tình huống này bị Thái Hậu nương nương biết được, hắn nên làm cái gì bây giờ.
một lát sau không nghe thấy động tĩnh, Tần Thúc nhìn trộm Thái Hậu nương nương thì phát hiện nàng cầm tay hắn đang ngủ. Lần này nàng không nói mê sảng cũng không có run run, tuy rằng hơi nhíu mi một chút nhưng đã tốt hơn lúc trước một ít. Tần Thúc đợi trong chốc lát thấy nàng buông nhẹ mi tâm cao quý, liền thăm dò một chút độ mạnh nhẹ liền nắm lấy tay Thái Hậu nương nương.
Cũng chỉ có lúc nàng ngủ mê, hắn mới dám có chút động tác nhỏ, chỉ cần một chút động tác nhỏ này thôi cũng đủ làm cho hắn thỏa mãn không thôi. Lại lặng lẽ tiến lên một chút, cân nhắc rồi dựa vào giường, cách Thái Hậu nương nương càng thêm gần một chút.
Liễu Thanh Đường kỳ thật không có ngủ, nàng chẳng qua nắm tay Tần Thúc nhắm mắt dưỡng thần thôi. Đầu vẫn có chút âm ỉ đau, ngực buồn bực cảm thấy muốn nôn, nàng căn bản là không ngủ được. Cho nên Liễu Thanh Đường cảm nhận được Tần Thúc nắm tay mình, cũng cảm giác được hắn luôn nhìn nàng chằm chằm nàng. Nhận thức này làm cho Liễu Thanh Đường thấy buồn cười, nàng làm nhiều chuyện thế mà Tần Thúc vẫn tuân thủ bổn phận không dám vượt qua, đã không cần hoài nghĩ chính mình có phải hay không hiểu lầm cảm giác của hắn. hiện tại nàng mới phát hiện, người này chính là vẫn cẩn thận không dám biểu đạt tình cảm của bản thân thôi.
Kiếp trước hắn cũng là như thế không nghĩ làm cho bất luận kẻ nào nhìn thấu được tình cảm của hắn. hắn rất hiểu bản thân mình là dạng người gì, an bài mọi chuyện thỏa đáng, cho nên dù thích nàng khẳng định cũng không dám có chút gì biểu hiện.
Liễu Thanh Đường vốn dĩ thông minh, chỉ cần nàng nguyện để ý, liền hoàn toàn có thể lý giải tâm tình của hắn. Thí dụ như giờ phút này, ngay cả động tác nhỏ liền nhận ra được hắn đối với nàng thận trọng cùng trân quý, nhưng lại k dấu được tự ti của hắn. hắn đại khái nghĩ nếu nàng biết hắn có cảm tình với nàng sẽ giận dữ định tội hắn.
Nếu là kiếp trước nàng đại khái có thể sẽ định tội hắn, nhưng hiện tại, nàng như nào cũng không nhẫn tâm. Liễu Thanh Đường cảm thấy không phải lần đầu tiên sau khi sống lại cảm thấy bản thân mình có chút quá phận, từ khi xem Tần Thúc là người chính mình để ý, nàng càng lúc càng thấy không thể thiếu hắn.
Tiếng bước chân tiến vào nội thất đánh vỡ không khí bên trong. mama đi vào đến nơi chuẩn bị nói gì đó thấy Thái Hậu nương nương lôi kéo tay Tần Thúc nhất thời không khỏi bất ngờ, nàng lập tức nhẹ giọng hỏi.
" Nương nương mới tỉnh?"
Liễu Thanh Đường mở mắt buông tay Tần Thúc ra rồi ấn ấn nhẹ thái dương, thản nhiên nói.
" Thái y đến rồi à, cho hắn vào đi "
Mama đáp ứng, đem hai bên lụa mỏng buông xuống, lúc này mới lên tiếng gọi Đào Hiệp đang chờ ở gian ngoài kêu thái y tiến vào. Tần Thúc lặng yên lùi lại sau mấy bước, cách tấm lụa mỏng nhìn nhanh Thái Hậu nương nương liền cúi đầu, chuyên tâm làm một bộ dạng nô tài. Bất quá chỉ hắn mới biết giờ phút này trong lòng có bao nhiêu buồn bã.
Thấy không có người chú ý hắn, Tần Thúc liền ở trong ống tay áo dùng tay kia nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Thái Hậu nương nương cầm. cứ như vậy nhẹ nhàng vuốt ve, giống như chạm được vào bàn tay ôn nhuyễn. hắn buông mi xuống trong mắt tràn đầy lưu luyến tình ý, còn có môt ít vô thố, bởi gần nhất hắn đã càng ngày càng không biết nên làm như nào để che dấu loại tình cảm quá mức nóng bỏng.
thái y cách tấm màn chẩn trị xong liền lui xuống đi bốc thuốc, Đạo Hiệp liền đi theo phía sau thái y để lấy thuốc hoàn toàn không chú ý mama thần sắc có chút rối rắm, phức tạp.
" Tần Thúc ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi thôi."
Liễu Thanh Đường bỗng nhiên nói.
Tần Thúc không muốn rời đi, nhưng hắn không thể nói lời cự tuyệt, cũng như không thể cự tuyệt. chỉ có thể đáp ứng " dạ ", sau đó lui ra ngoài.
Liễu Thanh Đường cách tấm màn nhìn bóng dáng Tần Thúc biến mất, lúc này mới thở dài lộ ra biểu tình khó chịu. mama đem tấm lụa mỏng vén sang hai bên, sắc mặt lo lắng ở bên giường hỏi.
" Chủ tử, người hiện tại có cảm thấy tốt hơn chút nào không."
Liễu Thanh Đường " ngô " một tiếng, chú ý tới sắc mặt nàng có chút không đúng liền hỏi một câu.
" Làm sao vậy."
mama cười nói
" không có gì, chủ tử, nô tỳ chỉ là đang lo lắng cho bệnh tình của người "
" mama ngươi khẳng định có thể nói dối với tiểu thư ngươi?"
Nghe Liễu Thanh Đường chuyển sang xưng hô như hồi còn ở nhà khiến mama liền nở một nụ cười, không như lúc trước câu nệ, nhưng là thần sắc có chút chần chừ, cuối cùng nhìn Liễu Thanh Đường sắc mặt nhợt nhạt vẫn là không đành lòng nói.
" Chủ tử, nô tỳ hầu hạ người nhiều năm nay, theo người từ Liễu gia vào đến hoàng cung, chủ tử có bao nhiêu sầu khổ nô tỳ cùng đào hiệp đều nhìn thấy ở trong mắt. Nô tỳ thật cao hứng chủ tử có thể thích một người, nhưng là Tần Thúc là.... . là một thái giám, chủ tử như thế nào lại coi trọng hắn được."
" Nô tỳ cũng không phải nói chủ tử không đúng, chính là nô tỳ lo lắng cho chủ tử. Tần Thúc kia ngày thường nô tỳ thấy hắn luôn một bộ dạng tối tăm, không phải người dễ sống chung, ánh mắt hắn quá lạnh, cũng không thường nói được lời nói tốt đẹp. Nếu chủ tử ở cùng một chỗ với hắn, thật cũng quá khó tiếp thu. nô tỳ thật là lo lắng cho chủ tử.... nô tỳ biết lời này nói ra là quá phận, nhưng không nói để trong lòng cũng thấy bứt rứt khó chịu."
Cho dù tỷ muội bọn nàng thấy chủ tử không đáng vì tiên đế thủ tiết, nhưng cũng không thể là một thái giám a. Cho dù trong cung cũng chỉ có cung nữ cùng thái giám nhưng cũng không thể được, chủ tử thân phận cao quý làm sao có thể cùng một thái giám, về sau làm sao có thể nương tựa lúc tuổi già. những lời này mâm không có nói ra để câu chuyện không khó xử.
trên thực tế Liễu Thanh Đường vì lời nói của mama có chút xúc động. Nàng không biết mama nhìn thấy gì mà lại nói nàng đối với Tần Thúc có cảm tình, nhưng là lời nói của mama làm cho nàng nổi lên một ý niệm khác trong đầu.
Liễu Thanh Đường xác định chính mình đối với Tần Thúc có cảm giác, cùng với tình cảm của Tần Thúc là bất đồng. Nhưng là nàng có một chút không rõ, nàng có thực muốn cho Tần Thúc ở bên mình, muốn cho hắn những gì tốt đẹp
Nàng luôn tự hỏi Tần Thúc muốn đánh hay là lợi, lúc này bỗng nhiên nhớ tới, Tần Thúc kiếp trước vì nàng mà chết, hiển nhiên thực yêu nàng, như vậy đối với hắn, thứ mà hắn muốn chính là.... Nàng?
Liễu Thanh Đường nghĩ lại lời mama nói
" Nếu chủ tử cùng Tần Thúc ở cùng một chỗ "
Nàng phát hiện chính mình đối với những lời này không có tâm lý bài xích, nếu như vậy, nàng có lẽ nên thử xem
Nghĩ đến Tần Thúc vì những động tác thân cận của nàng mà cứng ngắt thân mình. Liễu Thanh Đường nheo nhéo mắt lộ ra chút nôn nóng muốn trêu nghẹo, nói với mama bên cạnh.
" Chờ thuốc sắc xong, liền gọi Tần Thúc đến hầu hạ ta dùng thuốc."
Mama thấy chủ tử hoàn toàn không nghe lời khuyên của nàng đành cam chịu thở dài một hơi. Mặc kệ thế nào, nếu chủ tử cố ý cùng Tần Thúc một chỗ nàng sẽ hảo hảo bảo hộ chủ tử trong Tử An Cung thật tốt, miễn cho lưu ra ngoài tin đồn không tốt. mama buồn rầu trong lòng nghĩ thu thập hậu hoạn thay chủ tử mà không biết, một phen tâm huyết mình khuyên bảo mới làm cho chủ tử bừng tỉnh suy xét kĩ tình cảm của mình
← Ch. 05 | Ch. 07 → |