Vay nóng Homecredit

Truyện:Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan - Chương 05

Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan
Trọn bộ 83 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-83)

Siêu sale Shopee


Tần Thúc đột nhiên trở thành tâm phúc của Thái Hậu nương nương, không những đảm nhiệm công việc của một thái giám thư phòng chưa từng có người làm, mà mỗi ngày đều đến hầu hạ Thái Hậu nương nương. Tự nhiên khiến cho nhóm nô tài ít nhiều suy đoán, thỉnh thoảng lại có nô tài lén nhìn Tần Thúc với ánh mắt khác thường. Bất quá chủ tử coi trọng ai cũng không tới phiên bọn họ truy xét, những người đó có ghen tị thì cũng chỉ lặng lẽ oán thầm trong bụng, làm sao dám đi ra bên ngoài nói. Trong cung quy củ rất nghiêm, bị phát hiện là bị xử phạt. Tần Thúc đối với mọi chuyện đều dùng biểu tình âm trầm đối phó, không có chút nào để ý, mỗi ngày làm tốt bổn phận của mình.

Việc duy nhất hắn phải làm hàng ngày chính là mài mực cho Thái Hậu nương nương, sau đó lẳng lặng đứng một bên nhìn nàng phê duyệt tấu chương.

Có khi Thái Hậu nương cũng sẽ cùng hắn trò chuyện, thời điểm đó Tần Thúc phi thường cảm thấy ảo não. không nén được phiền não nghĩ sao tính tình của mình lại âm trầm như vậy, hận bản thân mình sao lại không nói được những lời dễ nghe.

Mỗi khi Thái Hậu nương nương cùng hắn nói chuyện hắn đều lo lắng mình sẽ làm nàng mất hứng.

Tần Thúc vẫn còn nhớ rõ ba năm trước, mình và một vài tiểu thái giám mới được phân công đến Từ An Cung thỉnh an Thái Hậu nương nương. Nàng đi 1 vòng qua mấy người, khi nhìn đến hắn thì nhíu nhíu mày, rõ ràng nhìn hắn âm trầm không thích lắm. Lúc ấy tâm tình của hắn đang nhảy nhót vì rốt cuộc cũng nhìn thấy nàng, liền lâm vào một mảng tối tăm. Sau đó mỗi khi nhìn thấy Thái Hậu ở bất kì đâu hắn cũng đều một bộ dạng cúi đầu phục tùng, sợ bản thân mình khiến cho nàng không vui, cũng sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của nàng khiến mình bị thương.

Những khi một mình Tần Thúc cũng từng thử học qua những biểu tình khác, nhưng là mỗi biểu tình đều vặn vẹo cảm thấy mặc dù cười biểu tình vẫn mang theo chút tối tăm.

Có lẽ vì khi mới vào cung đi theo lão thái giám, lấy ngược đãi hắn làm niềm vui, hắn bị vây quanh khổ cực, trong lòng ngập tràn âm u, sau cùng liền đã quên mất mình đã từng được cười đến không hề lo lắng như nào.

Ngày nào cũng như ngày nào bao nhiêu tra tấn dồn lên thân thể, tâm lý bị áp bức, hận ý khắc cốt ghi tâm bất luận như thế nào hắn đều quên không nổi. có lẽ chỉ khi nào đến một ngày hắn không còn để ý đến vết thương này, một niềm vui có thể khiến hắn thay đổi nét mặt. Nhưng hắn biết ngày đó sẽ không bao giờ đến.

Liễu Thanh Đường buông bút chỉ cảm thấy trong triều quan lại đã bắt đầu giảo hoạt, xảo trá. Kiếp trước mười mấy năm nàng ngày nào cũng thấy các vị đại thần thao thao bất tuyệt. Trọng sinh một lần nàng phải tháo gỡ rất nhiều chuyện, một số chuyện căn bản đều đã buông xuống, không quá để ý nhưng thật ra lại rất để bụng.

Quay đầu lặng im không tiếng động nhìn Tần Thúc Liễu Thanh Đường phát hiện nàng bây giờ cùng trước khi trọng sinh đều giống nhau, nhìn đến hắn nháy mắt liền thanh tỉnh không ít, phiền toái trong lòng cũng đều yên lặng. Người này thủy chung đều không có biến, làm cho nàng cảm thấy an tâm. Tần Thúc là chấp niệm của nàng trước khi chết, nàng đối với hắn là mang nặng cảm kích, đến hiện tại chấp niệm càng lúc càng lớn. Liễu Thanh Đường cũng đã nhận ra, nhưng nàng không có ý nghĩ thay đổi tình huống này

" Tần Thúc đến đây giúp ai gia buông lỏng cổ tay."

"Dạ"

Tần Thúc cẩn thận cầm bàn tay nàng lên, cùng lúc đó Liễu Thanh Đường cũng bắt đầu quan sát hắn, thấy sắc mặt hắn cùng với bình thường cũng không khác, lại ngắm ngắm hai bên tai cũng không phát hiện có vệt hồng. Liễu Thanh Đường liền buông lỏng đôi mi vừa rồi lúc xem tấu chương mới nhăn lại, khóe miệng mang theo nụ cười thanh đạm.

" Tần Thúc, ai gia mệt mỏi, chỗ tấu chương đó ngươi xem rồi duyệt đi."

Liễu Thanh Đường có chút miễn cưỡng nói, buổi sáng dậy nàng cảm thấy đầu có chút nặng, hiện tại người mệt rã rời. Từ ngày đó tỉnh lại mỗi đêm nàng đều không thể nghỉ ngơi tốt, cứ nhắm mắt là lại mơ thấy ác mộng, thấy bản thân mình ở Từ An Cung uống rượu độc bụng đau quặn, nháy mắt lại thấy Tần Thúc cả người đầy máu nằm ở trên nền đất trong cung hiu quạnh, nhất thời hồn phách nàng phiêu lãng lại thấy phụ thân cùng ca ca ở trong ngục bị xử tử.

Đến sáng mở mắt cũng không biết rốt cuộc là đêm qua nàng đã từng ngủ qua chưa.

"Nô tài đối với chuyện trong triều không biết gì, không dám thay nương nương quyết đoán."

Tần Thúc nói xong lực trong tay vừa phải ấn nhẹ cổ tay cùng ngón tay. Sau nhiều lần hầu hạ hắn rốt cuộc đã có thể chạm vào Thái Hậu nương nương mà đồng thời cũng bảo trì được thanh tỉnh, trong đầu không còn là một mảnh hỗn độn. Nhưng sao hắn vẫn cảm thấy như này là không đủ, vẫn là muốn nhiều hơn nữa.

" Chỉ là một ít sự tình, nào có quan trọng như vậy."

" Nhưng là nô tài không biết chữ."

Tần Thúc nói xong đầu không tự giác cúi thấp xuống, hắn sợ nhìn thấy nét mặt của Thái Hậu nương nương có chút thất vọng. Tần Thúc không khỏi cảm thấy hận bản thân vì mới chỉ bắt đầu biết được mười hai kí tự, nếu như hắn biết nhiều mặt chữ đã có thể vì Thái Hậu nương nương phân ưu. hắn nhìn thấy từ ngày đó đến giờ, nét mặt Thái Hậu không tốt lắm, luôn một bộ dáng mệt mỏi. Nếu như hắn biết chữ có thể thay nương nương xem tấu chương không cần khiến nàng mệt mỏi mà vẫn phải xem tấu chương.

Liễu Thanh Đường nghe Tần Thúc nói xong trên mặt không lộ ra vẻ thất vọng, nhưng dị thường kinh ngạc.

Kiếp trước nàng nghe nói đại tổng quản biết chữ, hơn nữa viết chữ tuy kém si vs nàng nhưng cũng tốt lắm. Nàng nhớ rõ chính mình từng xem qua vài lần, còn thuận miệng khen vài câu. hiện tại nghĩ đến, nói không chừng khi đó trong lòng Tần Thúc thực cao hứng, nhưng nàng không có chú ý.

Hay là Tần Thúc lúc này thật sự vẫn chưa biết chữ. Nàng nghĩ hẳn là Tần Thúc sớm biết chữ, bởi vì thái giám tiến cung liền lên học đường để nhận biết chút mặt chữ. Nghĩ đến đó Liễu Thanh Đường mới phát hiện chính mình căn bản không biết bao nhiêu tuổi Tần Thúc tiến cung, cũng chưa từng để ý qua chuyện của hắn. Nàng kiếp trước cùng hắn trao đổi chính là thời điểm phân phó hắn đi làm việc, sau đó đa số thời gian đều vì nàng phân phó chuyện bận rộn, thường không thấy bóng người.

Nếu tại trong thâm cung dựa vào chính mình có được một thân bản lĩnh cực kì không đơn giản, chỉ sợ ăn nhiều khổ. Liễu Thanh Đường nhớ tới thân ảnh cao gầy của Tần Thúc trong lòng đột nhiên sinh chút áy náy, ngữ khí cũng nhẹ nhàng.

" Thân là thái giám thư phòng như thế nào lại không biết chữ, ngày sau ai gia phê tấu chương, ngươi bên canh học hỏi chút "

Ngày thứ hai thời điểm Tần Thúc đến hầu hạ văn chương. Liễu Thanh Đường liền chỉ vào một bên ghế dựa, chính mình ngồi một bên.

" Ngồi bên cạnh ai gia, ngươi phê tấu chương ai gia chỉ điểm."

" Dạ "

Tần Thúc tận lực hạ thấp âm thanh, miễn cho chính mình vì vui mừng mà giọng có chút thay đổi làm cho Thái Hậu nương nương nhìn ra thất thố. Hôm qua chính mồm Thái Hậu nương nương nhận lời dạy hắn nhận biết mặt chữ, hắn liền cảm thấy không thật, vui mừng đến nỗi lúc ra cửa hơn không cẩn thận, suýt nữa đụng phải trụ cột, hắn rất ít khi gặp phải những thời điểm thất thố như thế.

hắn thật cao hứng, càng nhiều hơn là hắn cảm giác được, Thái Hậu nương nương thế nhưng có chút để ý đến hắn, sẽ vì hắn suy nghĩ. Đây là một chuyện cỡ nào đáng giá vui sướng. Thái Hậu nương nương cũng không phải chán ghét hắn, thậm chí còn có chút để ý. Như vậy là đủ rồi, chỉ vì điểm này để ý, hắn nguyện đem tính mạng của mình buông tha. Vốn là năm đó nương nương cứu hắn một mạng, cho dù nương nương không để ý tới hắn, hắn cũng muốn đem hết toàn lực vì nàng làm chút chuyện.

Trấn an bản thân đừng quá kích động, Tần Thúc mở quyển sách, một khắc nét chữ kia đập vào mắt hắn chợt ngây ngẩn cả người. Nét chữ trên này hắn quá quen thuộc, mỗi ngày hắn đều nhìn thấy ở dưới ngòi bút của Thái Hậu nương nương nhìn thấy. Chẳng lẽ quyển sách này chính tay Thái Hậu nương nương tự mình viết sao?. hắn chỉ là một nô tài bình thường, làm sao xứng đáng để nương nương tự tay viết cho hắn một cái gì đó. hắn mê muội nhìn từng kí tự, chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại như có sợi tơ quấn quanh.

" Làm sao vậy? không nghĩ học viết chữ?Nhưng ai gia chỉ biết viết chữ."

" không, viết chữ tốt lắm, nô tài muốn học, nô tài sẽ không phụ sự kì vọng của Thái Hậu nương nương " Tần Thúc vội vàng trả lời.

Liễu Thanh Đường thấy được biểu tình mình chờ mong, liền không nhìn hắn thêm, im lặng xem tấu chương.

Tần Thúc hút sâu một hơi, lặng lẽ đè lại cánh tay có chút run run, dùng bút viết lại từng chữ. Mỗi một nét hắn còn thật sự cố gắng, nét ngang nét phẩy đều nhất nhât viết lại sao cho giống với nàng.

Thời điểm không ở bên Liễu Thanh Đường hầu hạ, Tần Thúc sẽ lấy tay dính chút nước ở trên bàn viết lại một lượt, hắn điên rồi khi muốn nét chữ cua mình với nàng giống nhau, muốn nhìn thấy thần sắc hài lòng của nàng khi nhìn hắn. Buổi tối ở trên giường hắn cũng không tự giác ở trên chăn hoa viết lại một lượt kí tự, nhớ lại thời khắc ở bên Thái Hậu nương nương, rồi mới an tâm đi ngủ.

Nửa đêm thời khắc vạn vật yên tĩnh, Từ An Cung bỗng nhiên có tiếng tranh cãi ầm ĩ.

Tần Thúc bị một trận tiếng đập cửa dồn dập đánh thức, tiểu thái giám nói cho hắn biết, Thái Hậu nương nương đột nhiên sốt cao, hai vị đại cung nữ mama với Đào Hiệp phân phó hắn đi gọi Tần Thúc đến, hắn chợt ngẩn người lòng liền như lửa đốt vội xuống giường đi ra ngoài. đi được vài bước liền bị tiểu thái giám gọi lại, phát hiện chính mình chỉ mặc áo lót, vội vàng quay trở về mặc thêm quần áo, rồi lại vội vàng chạy ra ngoài.

Đai lưng buộc qua loa, mũ cũng không có đội. một người luôn coi trọng lễ nghi như Tần Thúc hoàn toàn cũng không phát hiện ra, trong đầu chỉ quanh quẩn câu tiểu thái giám kia nói, Thái Hậu sốt cao nhiệt độ không lùi, chân chạy càng nhanh, lúc bước xuống bậc bị hẫng hơi lảo đảo một chút bất chấp chân đau Tần Thúc một đường chạy tới tẩm cung của Thái Hậu nương nương, nhìn đến màn che Thái Hậu nương nương đang nhắm mắt nằm ngủ, hai đại cung nữ đang bận rộn qua lại. Tần Thúc lúc này mới cảm giác chút kỳ quái. Lúc trước hắn lo lắng nên không suy nghĩ nhiều, hiện tại ngẫm lại cho dù Thái Hậu nương nương bị bệnh, cũng không tới phiên một thái giám thư phòng như hắn chiếu cố, vậy gọi hắn đến đây để làm gì.

Nghi vấn rất nhanh đã được giải đáp. ngày thường mama phụ trách cung nữ thái giám vừa đi ra nhìn thấy hắn liền hạ giọng nói

" Thái Hậu nương nương nhiệt độ cao hôn mê, mới vừa rồi vẫn nói mê sảng, vẫn hô Liễu quốc trượng còn có.... tên ngươi, cho nên chúng ta mới có thể kêu ngươi đến, ngươi hiện tại vào trong hầu hạ nương nương đi."

Mama nói đến đây liền nhìn về phía Tần Thúc với ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu phức tạp. Nàng lúc ban đầu đối với chủ tử đột nhiên thân cận với Tần Thúc cảm thấy kỳ quái, mà vừa rồi phát hiện cho dù hôn mê, vẫn hô tên của hắn, nàng ở trong lòng phỏng đoán Tần Thúc ở trong lòng của chủ tử có bao nhiêu trọng lượng. Cho dù nàng là thân tín của chủ tử nhưng cũng không dám nghiên cứu tâm tư chủ tử. Mama thấy chủ tử mấy ngày nay biến hóa, trong lòng phức tạp thật sự là không có lời nào có thể diễn tả được. Nàng ở trong lòng không dám tin lớn mật đoán, nhưng xem ra chuyện đó không hẳn là không có khả năng. Thái Hậu thế nhưng vừa lòng một cái hoạn quan. Mama thần sắc phức tạp kêu Tần Thúc vào xem Thái Hậu, liền cùng cung nữ Đạo Hiệp đi ra ngoài Từ An Cung nghênh đón thái y, cấp Tần Thúc một chút thời gian.

Tần Thúc giơ tay đẩy màn che đi vào, giật mình nhìn Liễu Thanh Đường hôn mê

Thời điểm Thái Hậu nương nương hôn me vẫn gọi tên hắn, những lời này đánh sâu làm tâm trí hắn không thể nghi ngờ là thật lớn, hắn không dám tưởng tượng Thái Hậu nương nương đến tột cùng vì sao dưới tình huống này lại gọi tên hắn hắn sợ, một khi chính mình hy vọng sẽ không khống chế được nhất định tình nguyện cho rằng Thái Hậu nương nương kỳ thật đối với hắn cũng là có.... .

Cái loại cảm giác này. Loại ảo giác rất nguy hiểm, hắn sẽ hại Thái Hậu nương nương

" Tần Thúc......."

Người trên giường nhíu mày không ý thức nỉ non một câu, nháy mắt khiến cho đầu óc Tần Thúc trở nên trống rỗng.

âm thanh nhỏ như không nghe thấy lại như một tảng đá đánh thật mạnh vào lòng hắn, làm cho hắn không thở nổi, nhịn không được hô hấp dồn dập

" Tần Thúc.."

Lại nghe được nàng gọi, Tần Thúc nhịn không được hai chân mềm nhũn quỳ xuống. hắn nâng tay để lên mạn giường cách tay nàng rất gần, nhưng lại không chút nào dám đụng vào, cuối cùng chỉ có thể nắm quyền, nhìn mặt nàng thanh âm run run đạp lại

" Nô tài ở đây, nương nương, Tần Thúc ở đây "


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-83)