Mộ Dạ Triệt xuất hiện!
← Ch.215 | Ch.217 → |
<images>
Cổ Ngạo
Vài ngày sau, tòa án nhân dân tối cao của Cẩm thành cũng gọi điện để cho Đại Lận bay từ Bắc Kinh về Cẩm thành, tòa án yêu cầu cô lên tòa làm bên bị hại để chỉ ra và xác nhận Đằng Vi Trì phạm tội, nói lên những hành động tác oai tác quái mà Đằng Vi Trì đã làm.
Nhưng bước xuống máy bay, một lần nữa bước lên mảnh đất của Cẩm thành, cô mới phát hiện chuyện Đằng Duệ Triết và Diệp Tố Tố hẹn hò đã bị người ta chụp lén, tung tin huyên náo cho toàn thành phố biết, các tạp chí lớn nhỏ đều đưa tin.
Giờ phút này cô đang kéo túi hành lý, đi một bên, phát hiện nơi nơi trong đại sảnh của sân bay đều đưa tin về hai người này, tiêu đề là "Tân thị trưởng cùng tình nhân của bí thư thị ủy đương nhiệm nối lại tình xưa, rốt cuộc Diệp tiểu thư nên giao thân cho ai? Trâu bí thư hay là Đằng thị trưởng?", vừa bác bỏ vừa châm chọc, lôi sự tích một nữ hầu hai chồng của Diệp Tố Tố ra, cùng cuộc sống sinh hoạt cá nhân không hề kiềm chế của tân thị trưởng, thêm mắm dặm muối trên mặt báo, rõ rã là có người cố ý trả thù, dốc sức bôi nhọ.
Mà người này, ngoại trừ Đằng Vi Trì đang kéo hơi tàn ra, còn ai vào đây?
Cô liếc liếc mắt nhìn một cái, đang muốn rời đi, đột nhiên một chàng trai cao gầy đi ngang qua trước mặt cô, toàn thân mặc đồ vét, đeo mắt kính, khuôn mặt trắng mịn, tư thái nhã nhặn, cũng không lịch sự lắm đi chắn ngang phía trước cô, dáng vẻ vội vàng.
Vì thế cô đang đi về phía trước lập tức bị đụng phải, túi xách trên tay rớt xuống đất, phát ra một tiếng vang, bình sứ bên trong vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Mà càng bực mình là, chàng trai cao gầy này cũng không quay đầu lại nói lời "Xin lỗi", sau đó lại kéo vali sải bước về phía trước, giống như không biết đụng phải cô khiến đồ đạc của cô rớt tứ tung, thời điểm đi qua bên người cô, còn đụng một chút lên túi hành lý của cô nữa!
"Đứng lại!" Cổ Ngạo ở phía sau đang nhăn mày, tay trái nhanh chóng trả Ny Ny lại trên tay Đại Lận, tiến lên vài bước, chắn trước mặt anh chàng này, "Xin lỗi, giống như anh đụng phải người rồi!" Gặp qua nhiều chuyện vô lý, cũng chưa từng gặp qua chuyện nào vô lý như vậy!
"Tôi biết điều này, nhưng thật sự tôi đang rất gấp." Cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy trên trán anh chàng này đầy mồ hôi, sự lo lắng che kín một đôi mắt hẹp dài sau chiếc kính mắt, nhìn người nào cũng không vào trong mắt, "Đây là số điện thoại riêng của tôi, sau này cứ điện thoại cho tôi. Bây giờ tôi phải đi họp......"
"Gấp như vậy là muốn họp cái gì? Đụng phải người khác còn họp cái gì nữa!" Cổ Ngạo tức giận cắt ngang lời nói của anh chàng này, miết mắt nhìn thẻ tên trên ngực của anh ta, lại miết mắt liếc về mấy vị quan chức Chính phủ đang đi đến đón người xuống sân bay, cười cười lạnh lùng, "Thì ra là đến để tiếp nhận vị trí của Lí thị trưởng, Mộ thị trưởng, nghe danh cũng đã lâu. Nhưng nếu đã là đầy tớ của nhân dân, có phải nên nói chuyện của dân trước hay không? Vừa rồi có đường chuyên dụng cho mình thì không đi, anh lại đi đường thông thường này, chớp mắt đều có thể đụng phải người khác, có thể không cần giải thích, mà lại đi họp trước sao? Nếu không, tham dự cuộc họp này còn có ý nghĩa gì nữa?"
"Người anh em, thật sự là tôi không có thời gian, có một cuộc họp vô cùng quan trọng đang chờ tôi, tuyệt đối không thể đi muộn được, anh thông cảm một chút. Chuyện sau này, chờ tôi kết thúc cuộc họp xong, chúng ta lại nói chuyện được không? Thông cảm một chút......" Chàng trai này cầu xin Cổ Ngạo và Đại Lận, muốn vươn tay vỗ vỗ lên vai của Cổ Ngạo, để bọn họ thông cảm, nhưng bị Cổ Ngạo khó chịu tránh được, nhìn về phía trước, cong môi cười lạnh: "Có ai nói với anh là anh giống thư ký Tiêu ngày xưa của Cẩm thành chúng tôi hay không? Cũng là một dáng vẻ thư sinh thanh tịnh, cao gầy tuấn tú, liếc mắt nhìn một cái lại chính là một người đàn ông ôn nhuận như ngọc. Nhưng vì thời gian làm việc lâu dài bên cạnh lãnh đạo của mình, anh cũng học theo cách nói của các vị lãnh đạo, muốn bao biện hơn là hành động."
Anh chàng này nghe vậy liền nhướng mày, nghĩ không thèm để ý nữa, kéo vali rời đi.
Mà Đại Lận ở bên cạnh vừa nghe Cổ Ngạo nói như vậy, cũng nhận thấy khí chất của anh chàng này đúng là giống với Tiêu Tử, hào hoa phong nhã, giống một khối ngọc xinh đẹp, nhưng không có góc cạnh. Cô nghe hiểu được ngụ ý của Cổ Ngạo, vừa cẩn thận nhìn khuôn mặt của người này, vừa bừng tỉnh thông suốt.
Thì ra người này không phải là Mộ tiên sinh bị điều động đến đây để tiếp nhận vị trí của Lí thị trưởng, mà là thư ký riêng, có khả năng làm việc cho Mộ tiên sinh, tình thế bức bách, muốn thế thân thay mặt lãnh đạo mở cuộc họp, Cổ Ngạo đang ngăn cản anh ta làm chuyện mạo hiểm như vậy.
Nhưng mà làm sao Cổ Ngạo biết anh chàng này là thư kí, còn dám lấy Tiêu Tử ra làm "Tấm gương"? Nếu người ta đúng là lãnh đạo cấp cao, không phải anh đang tự đâm dao vào người sao? Một thị ủy đều có vài vị thị trưởng, bất cứ ai trong đó cũng có thể đàn áp một công tố viên như anh, Viện kiểm sát cũng có viện trưởng, phó viện trưởng, cùng vô số công tố viên khác, nếu Viện kiểm sát bị thị ủy tạo áp lực, vậy một công tố viên như anh sẽ bị chèn ép. Đắc tội với người không nên rồi, còn lấy Tiêu Tử ra mà trêu đùa, ôi.
Cô lấy tay kéo kéo anh, "Chúng ta đi thôi, đừng gây chuyện với người ta."
Cổ Ngạo vẫn không nhúc nhích chân, cười cười với cô, nói nhỏ giọng: "Thực ra, anh và Mộ thiếu có duyên gặp nhau vài lần, cho dù anh ta có hóa thành tro thì anh cũng nhận ra được, bây giờ anh đang nghĩ xem anh chàng thư ký này làm thế nào mà bước đến trước mặt mấy vị quan chức đang đến đón kia, rồi tự giới thiệu mình là Mộ thiếu, sau đó được đưa đến tòa thị chính. A, gan cũng lớn thật, giám cải trang thành lãnh đạo, thật đúng là khiến người ta phục sát đất. Chỉ sợ là anh chàng này nghiện làm lãnh đạo, hoặc là lãnh đạo của anh ta bận rộn thật sự không có thời gian, nên mới để thư kí của mình nghĩ ra cách hoang đường như vậy, chỉ số thông minh thật là thấp."
Đại Lận nhìn Cổ Ngạo nghĩ nghĩ, lại nhìn Khiêm Khiêm trong lòng anh, lại nhìn sang Ny Ny trong lòng mình, thấy hai tiểu bảo bối đang dùng đôi mắt to tròn mà tò mò đánh giá bốn phía, càng quyết tâm kiên định mặc kệ mọi chuyện, "Hai bảo bối của mẹ, chúng ta tự đi thôi."
Cô tiếp nhận Khiêm Khiêm từ trong lòng Cổ Ngạo, hành lý để Cổ Ngạo xách, chuyện giải thích bồi thường cũng để lại cho anh giải quyết, còn mình đi về phía trước nghỉ ngơi một chút.
Thật ra đi chơi du lịch bên ngoài có cảm giác rất tốt, gánh nặng trong lòng lập tức tiêu tán không ít, thể xác và tinh thần thoải mái, do cô nhớ rõ vài ngày trước chính mình vẫn còn một dáng vẻ như có bệnh, không khí lại trầm mặc, chỗ nào cũng không muốn đi, trong lòng luôn có một mảnh mênh mông, hiện tại trở về quê hương, cảm giác nơi nơi đều là ánh mặt trời.
Nếu là ánh mặt trời, vậy hít thở nhiều hơn một chút, ngọc có ngàn năm, cuộc đời lại có mấy hồi? Cuộc đời ngắn ngủi lắm, nên hẳn là phải sống cho thật vui vẻ.
Cô ôm hai đứa trẻ ngồi lên xe do Cổ Dư vừa chạy tới đón, mặc kệ Cổ Ngạo, tính rời khỏi sân bay.
Cổ Ngạo cũng không đuổi theo, mà là hứng thú nhìn vài người đang đi vào cửa sân bay, là một ông bác với nửa đầu tóc bạc, nét mặt tỏa sáng cùng vài người nam nữ mặc vét đen. Đương nhiên, ông bác này không phải Đằng lão gia tử, mà là một người khoảng hơn năm mươi mấy tuổi gần sáu mươi, trẻ hơn so với Đằng gia gia.
Người này ăn mặc đơn giản nhưng giá cũng không rẻ, khuôn mặt rõ ràng nghiêm khắc, hai mắt lợi hại, là ngồi xe Chính phủ đến đây, bước vào đại sảnh đã có người hộ tống, không cho người bên cạnh đụng vào, được gọi là "Mộ bí thư".
Vì thế trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều nhường đường cho vị Mộ bí thư này, nghĩ rằng Mộ bí thư đích thân đến đây để đón con trai.
Vị này đi đến trước mặt chàng trai trẻ tuổi đang vội vàng muốn đi họp kia, một phen kéo rớt thẻ tên trên ngực anh xuống, lên tiếng nóng nảy, "Đây đúng là chuyện hoang đường! Cậu định dùng cái dáng vẻ này mà đi họp đại hội sao! Lập tức gọi Dạ Triệt về gấp, cho dù nhiều chuyện thế nào đều phải gọi gấp về đây cho ta, đây không phải chuyện đùa, bay tới Cẩm thành ngay lập tức!"
Mà thư ký và vệ sĩ bên cạnh đều sơ tán đám người xung quanh đi, không cho mọi người chụp ảnh, cũng không cho mọi người vây quanh xem, canh phòng nghiêm ngặt trong phạm vi năm dặm, ai cũng không được phép can thiệp vào chuyện công vụ của Quốc gia.
"Mộ bí thư, Mộ thị trưởng ngài ấy...... Ngài ấy vâng lời ngài căn dặn, đang đi xem mặt." Chàng trai trẻ lấy tay nâng mắt kính, chột dạ lên tiếng dè dặt với ông bí thư, cũng lui một hai bước nhỏ về phía sau, "Đối tượng xem mặt lần này, là con gái của cục trưởng Cục tham mưu Quốc phòng, hôm nay sau khi kết thúc công việc của mình, Mộ thị trưởng phải đi gặp mặt, không muốn làm ngài thất vọng, bởi vậy......"
"Bởi vậy nó liền cố ý chọn đi xem mặt đúng ngày Cẩm thành mời tham dự cuộc họp đại hội sao?" Ông bí thư cầm thẻ tên trong tay ném xuống đất một cách hung hăng, tức giận đến nỗi râu tóc có chút dựng đứng lên, "Vốn dĩ nó không phải là người lợi dụng công việc để trả thù cá nhân, chỉ vì ta mới sắp xếp cho nó đi gặp mặt mấy lần, mà giờ muốn bắt đầu làm phản đến cùng sao?! Lập tức lôi cổ nó đến đây, nếu nó vắng mặt trong cuộc họp hôm nay, sau này nó không cần đến Cẩm thành nhận chức nữa!"
"Ngài bí thư, thật sự tôi cũng không có biện pháp nào, Mộ thị trưởng đã tắt điện thoại rồi, hơn nữa cho dù bây giờ có tìm được ngài ấy, thời gian cũng không kịp rồi, từ Bắc Kinh bay đến đây cũng mất mấy tiếng......"
Bên này đang ầm ĩ, tại một quán cà phê trong sân bay cách đó không xa, có một người đàn ông đang dựa vào cửa sổ mà ngồi, vừa uống cà phê, vừa đọc báo.
Hắn đang dùng tờ báo để che khuôn mặt của mình, sau một lúc thật lâu ngón tay thon dài cũng không lật một tờ, không biết có thật sự đọc báo không, hay là đang suy nghĩ chuyện khác, chỉ có thể nhìn thấy dáng người cao to cùng bàn tay xinh đẹp của hắn. Giờ phút này, ánh nắng trời thu ngoài cửa sổ ấm áp đang chiếu vào, chiếu lên mái tóc ngắn màu đen cùng lỗ tai của hắn. Lỗ tai của hắn trong trắng lộ hồng, vành tai rõ ràng, ngoại hình cũng thật cân xứng, như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật.
"Mộ bộ trưởng, a không, phải là Mộ thị trưởng chứ, tôi thêm cà phê cho ngài nhé." Thiên kim tiểu thư của nhà Cục trưởng ở phía đối diện hắn bưng bình cà phê lên, cười dịu dàng, muốn tìm một đề tài nào đó, "Ngài đến nơi này để nghỉ ngơi sao? Ngài cố ý muốn gặp mặt tôi ở nơi đây, tôi còn tưởng ngài muốn đưa tôi đi dạo ở Cẩm thành nữa chứ. Nhưng mà chọn gặp mặt ở quán cà phê trong sân bay cũng có ý nghĩa, cũng thuận tiện cho chúng ta lên máy bay trở về Bắc Kinh."
Người đàn ông nghe từ "Ngài" này, nhíu mày."Ngài" là tên gọi kính trọng, nhưng lại dùng trong hoàn cảnh tuổi của cô gái này và hắn không chênh lệch nhau mấy, liền tỏ vẻ xấu hổ.
Thật lâu sau, hắn buông tờ báo xuống, tao nhã bưng ly cà phê lên uống một ngụm, sau đó trầm mặc nhưng ánh mắt lại chuyên chú nhìn cô gái nói chuyện, giống như đều có hứng thú với mỗi một đề tài mà cô gái nhắc tới.
Cô gái còn nói câu gì, hắn liền mỉm cười câu đó, cũng không vội vã nuốt ngụm cà phê trong miệng xuống, lại tặng cho cô gái một nụ cười tươi tích cực, sau đó mới lẳng lặng nuốt xuống.
Giờ phút này mặc kệ cô gái nói điều gì, hắn luôn im lặng nghe, cũng không chen vào nói, dùng một loại ánh mắt thâm thúy mang một chút xấu xa nhìn chăm chú lại đây, vô cùng lịch sự, lại quang minh chính đại thể hiện ái muội, vuốt ve, khiến một lòng của cô gái kinh hoàng không thôi.
Bọn họ ngồi ở nơi này đã hơn nửa giờ, ánh mắt của người này quá cao tay, thế nên thiên kim tiểu thư lớn tuổi cần gả đi này phải vắt óc tìm mưu kế tìm đề tài, muốn cùng người đàn ông này phát ra tia lửa điện, không chịu buông tay một cách dễ dàng. Bất đắc dĩ người đàn ông này vẫn luôn cười dịu dàng, cũng không nhìn đồng hồ, cũng cảm thấy hứng thú với mỗi đề tài mà cô gái nói, ánh mắt chuyên chú, nhưng ánh mắt của người đàn ông tuấn tú mê người này lại không hề có tia lửa điện rung động, khiến cô gái lo lắng không thôi.
Cô gái đang nghĩ thôi quên đi mà cứ tiếp tục như vậy, người đàn ông này khiến cô gái vừa gặp đã yêu, nếu có kéo dài như vậy đến ngày mai cô gái cũng nguyện ý, tuyệt đối không để hắn bỏ đi, đang nghĩ như vậy, đột nhiên người đàn ông lịch sự này nở nụ cười với cô, ánh mắt xấu xa, tràn ngập lửa nóng khiến cô gái run run, hồi hộp.
Thân thể cô gái phấn khởi, rốt cuộc như nguyện ý vươn tay qua, đặt lên bàn tay to lớn của người đàn ông này, chớp mắt đưa tình.
Người đàn ông này lại là mỉm cười, bình tĩnh nhìn cô gái.
Cô gái lấy một chiếc thẻ phòng đã chuẩn bị từ sớm đặt sẵn trong túi xách, vừa chớp mắt phóng điện vừa chậm rãi đẩy thẻ phòng qua đây, đôi môi hé mở, ánh mắt như tơ, hơi thở như hoa lan: "Em ở trong phòng chờ anh." Nói xong liền đứng lên, quay đầu lại, đầu lưỡi uyển chuyển liếm cánh hoa môi, nhìn người đàn ông này mà khiêu khích, cuối cùng sau đó liền lắc mông rời đi.
Cô gái vừa đi, người đàn ông liền cầm áo vét đứng dậy, phóng khoáng đi nhanh về phía cửa, khi đi qua một cô gái bên cạnh đang dùng ánh mắt dâʍ đãиɠ mà theo dõi hắn từ lúc nãy, đột nhiên dừng chân, bước lùi về sau, cười xấu xa, cầm thẻ phòng đẩy tới trước mặt cô gái, nhận ám hiệu của cô, "Đến phòng này.", thoải mái đi ra ngoài.
Sau đó chờ ra đến bên ngoài, hắn nhanh chóng mặc áo vét vào, mở điện thoại riêng của mình, "Xem mặt đã kết thúc, Dịch Phong, cậu lái xe của tôi qua đây! Lúc trước là chơi đùa với ông già một chút, bây giờ, chúng ta đến thị ủy của Cẩm thành tham dự đại hội!"
Hắn vừa sải bước ra khỏi phạm vi sân bay, vừa nhìn lên bầu trời xanh của Cẩm thành, nhếch môi cười lạnh. Vốn dĩ hắn sống ở Bắc Kinh rất tốt, con đường làm quan bằng phẳng, thân phận cùng địa vị chính trị đã ổn định, lại vì bí thư đương nhiệm của Cẩm thành là Trâu Tông Sinh bị ngã ngựa, trung ương liền điều động ba hắn đến Cẩm thành, đảm nhiệm chức vị tân bí thư thị ủy, sau đó ba hắn lại làm khó dễ từ giữa, rốt cuộc cũng điều được người con như hắn đến đây.
Bởi vậy đối với hắn mà nói, thành phố này thật xa lạ, hắn không thích nơi này lắm. Hoặc là nói, hắn không có thói quen sống ở nơi này. Hắn lớn lên ở Bắc Kinh có thói quen đi bộ, không có thói quen ngồi xe cả ngày, bởi vì chỉ cần đi trên con đường dưới phố, lẫn vào dòng người bên trong, hắn sẽ cảm thấy có chút giải thoát và thoải mái trong một ngày.
Nhưng mà ở nơi đây, chỉ có xa lạ.
"Mộ thị trưởng, Mộ bí thư đã kéo người đến sân bay rồi, đang bực mình, bây giờ vẫn còn ở sân bay......"
"Vậy thì, cậu ở lại đó đi theo ông ấy, tôi để xe của Chính phủ chạy qua đây." Hắn cất đi dộng, chuẩn bị băng qua đường, hoàn toàn bỏ rơi hai cô gái sau lưng, ai ngờ phía trước có một chiếc xe vừa ra khỏi bãi đỗ xe đã lao xuống lòng đường, giống như tài xế dự đoán phía trước không có người, di chuyển ra bãi đỗ xe liền tăng tốc, sau đó trơ mắt nhìn xe đâm về phía hắn, lại liều mạng di chuyển tay lái......
Hắn quay đầu nhìn, đã là tránh không kịp, nghĩ rằng đây là món quà mà Cẩm thành tặng cho hắn, khiến hắn bị xe tông, thình lình xảy ra tai nạn xe cộ, ai ngờ xe cách chân hắn còn 2cm đã dừng lại, phun ra một tầng khói nóng!
Sau đó có một cô gái hét chói tai bước xuống xe, mang đôi dày cao gót 5cm liền chạy qua bên này, nghĩ rằng đã đụng vào hắn, kêu hắn là "Tiên sinh", trong xe còn truyền đến tiếng khóc nỉ non của con nít, sau đó lại có một cô gái ôm đứa trẻ từ ghế sau bước xuống.
Hồn phách của hắn kinh ngạc còn chưa ổn định, tim đang đập nhanh, sau khi nhìn thấy cô gái bước xuống từ ghế sau [Đại Lận], đột nhiên khẽ biến sắc, đôi mắt trở nên sáng hơn, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ tuổi này!
--- Mộ Dạ Triệt
Sau khi Đại Lận ra khỏi sân bay, vốn dĩ đang tốt đẹp ngồi lên xe của Cổ Dư, đang ở trong xe dỗ dành hai đứa nhỏ buồn ngủ, rồi bỗng nhiên xe dừng đột ngột, thiếu chút nữa ba mẹ con bị đánh bay đến cửa kính xe, toàn thân bị dọa chảy đầy mồ hôi, cũng may cô có thắt dây an toàn, lấy tay bắt được tay vịn, mới tránh thoát được một kiếp trong cơn nguy hiểm.
Giờ phút này cô ôm chặt Khiêm Khiêm và Ny Ny trong lòng, dỗ hai đứa con đừng khóc, cũng theo Torn bước xuống xe. Torn chạy ở phía trước, hướng về người đàn ông kia mà kêu lên, còn cô một tay ôm một đứa bé, toàn thân đổ mồ hôi.
Hiện tai hai đứa nhỏ lại đang thi nhau gào khóc, nhất định là lúc nãy bị giật mình, bị va chạm, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng nhạt liền mở lớn khóc hết công suất, oan ức nhìn mẹ. Đây là đạo lý gì vậy, ngồi xe cũng bị dọa cho sợ sao, thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ, tụi nó đáng thương qía chỉ mới sinh ra được hơn một tháng thôi, oa oa.
Đại Lận hò hét trái hò hét phải, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy hai đứa bị tê đến không được bình thường, lại vẫn không dỗ được, chỉ có thể ôm con đi về bên này. Nhưng khi cô nhìn qua hướng qua đây, lại phát hiện có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, sáng quắc, khiến cô khó hiểu nhìn qua xem người đàn ông này.
Người đàn ông này thấy cô nhìn lại, ánh mắt cũng không trốn tránh, mỉm cười với cô, chào lịch sự.
Cổ Dư thì đang hô to gọi nhỏ, cầm điện thoại di động muốn gọi 120, 122, 110, ngẩng đầu nhìn thấy trước mặt là một mỹ nam tuyệt thế, thoáng sửng sốt một chút, nhanh chóng hủy cuộc gọi cho 120! Hiện tại giống như chưa xảy ra chuyện gì cả, mỹ nam vẫn êm đẹp đứng đó, còn mỉm cười với phía sau cô, chắc là không cần gọi 120!
Một bàn tay của cô còn nôn nóng xoa lên eo, một bàn tay vuốt trán, đang di chuyển hai ba bước bất an, nâng mắt, nhìn mỹ nam mà thở ra một hơi, "Tiên sinh, ngài có khỏe không? Có cần chúng ta gọi cảnh sát giao thông đến đây không? Đây là danh thiếp của tôi, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho tôi, lúc nào tôi cũng có thời gian."
Người đàn ông nhìn qua, buông mắt nhìn tấm danh thiếp mà cô đưa ra, không có nhận liền, chính là vẫn cười, khóe môi ôm lấy một nụ cười ôn nhuận như ngọc lại yêu nghiệt như ánh mặt trời, sau đó lấy ra chiếc di động đang đổ chuông của mình, thản nhiên đưa lên tai, "Là tôi".
--- Mộ Dạ Triệt
"Mộ thiếu, nói cho tôi biết, hiện tại cô gái đến phòng tôi là ai vậy? Cô ta vừa vào phòng đã đánh nhau với tôi, nói tôi cướp bồ của cô ta! Ôi trời ơi, rốt cuộc là ai cướp bồ ai chứ! Ối, không phải tôi đang chửi Mộ thiếu, mà tôi đang mắng cái con kỹ nữ này......" Microphone truyền đến tiếng nói cao giọng của thiên kim tiểu thư nhà Cục trưởng, cùng âm thanh đánh nhau với một cô gái khác!
Hắn nghe, cũng không lên tiếng, chỉ cười rồi cúp máy, nhìn về phía Cổ Dư một lần nữa, "Đây là số điện thoại riêng của tôi, nếu có gì cần bồi thường, hãy gọi cho tôi." Hắn nhẹ nâng bàn tay của Cổ Dư lên, trong bàn tay với những ngón tay thon dài, không biết từ khi nào đã có thêm một ngòi bút, đang viết một dãy số xuống lòng bàn tay mềm mại của Cổ Dư, sau đó lại mỉm cười thân thiện với Đại Lận, tao nhã bước đi.
Cổ Dư thì nhẹ nhàng cắn môi, thật cẩn thận nhìn chăm chú vào những con số mạnh mẽ trong lòng bàn tay của mình, nhất thời hóa thành khúc gỗ. Hàm răng của người đàn ông này thật đẹp, nếu vừa rồi cô không có nhìn lầm, người đàn ông này luôn luôn mỉm cười, ánh mắt ôn nhuận, tôn trọng phụ nữ, hơn nữa còn có hai hàm răng trắng đều, gợi cảm đến cực điểm.
Cô nắm lòng bàn tay có dãy số lại, xoay người sang chỗ khác nói nói với người đàn ông này, "Nè, anh khoan đi vội đã, để tôi gọi qua số này......" Nhưng người đàn ông này đã băng qua đường, chân dài chậm rãi bước đi, chỉ để lại một bóng dáng cao to, khiến Cổ Dư nhìn theo mà thở dài.
Đại Lận ôm hai đứa con hướng về bên này, "Torn, chị biết anh ta sao?" Cô đưa Ny Ny đang gào khóc qua, để Cổ Dư hỗ trợ dỗ dành giúp cô, nếu không tiểu nha đầu này lại khó chịu, thế nào cũng làm ầm ĩ ngất trời, "Chúng ta đến bệnh viện trước đi, em sợ vừa rồi chị bị đụng phải đâu đó."
Cổ Dư vội vàng lưu số điện thoại kia vào danh bạ của mình, cất đi, thế này mới nhanh chóng ôm lấy Ny Ny đang khóc lớn, lại đi qua đi lại tại chỗ, vừa dỗ đứa nhỏ vừa cười nói: "Đại Lận, sao chị cảm giác vừa rồi anh chàng mỹ nam kia lại biết em nhỉ? Ánh mắt anh ta nhìn em không giống khi nhìn chị, rõ ràng có màu sắc và nhiệt độ hơn, không phải là vừa gặp đã yêu em rồi chứ? Ny Ny, mùa xuân của mẹ chúng ta đến rồi, có một tuyệt thế mỹ nam vừa gặp mẹ đã yêu rồi. Ha, ha!" Cô dạy tiểu bảo bảo nói chuyện, cười đến hăng hái.
Đại Lận sờ sờ lên mặt mình, "Có sao? Em lại cảm thấy anh ta dùng ánh mắt mê đắm mà nhìn chị đó, Cổ Dư." Cô cười cười nhẹ nhàng, ôm Khiêm Khiêm đi về. Làm vú em mang theo hai đứa nhỏ còn có thể khiến người ta vừa gặp đã yêu sao, chứng tỏ người đàn ông này chưa từng gặp qua nữ giới, hoặc là ánh mắt kia bị rớt kính áp tròng, không được bình thường, cần đi đổi mắt kính.
"Xem như chị bị đụng phải đi, còn đang đau lắm." Cổ Dư kêu to, ôm Ny Ny ngồi trở lại ghế sau, cũng ôm Khiêm Khiêm lại đây, "Đoạn đường còn lại để mẹ Đại Đại của hai đứa lái nha, mẹ Cổ Dư lái xe như làm xiếc đi xe đạp, không được tốt cho lắm, lại sợ hai tiểu bảo bối nhà ta giật mình. Hai bảo báo đáng thương, sinh ra mới hơn một tháng, làm sao mẹ Cổ Dư lại nhẫn tâm để hai đứa giật mình liên tiếp được......"
Vì thế con đường còn lại, đổi thành Đại Lận lái xe, đi thẳng một đường, cuối cùng về đến nhà.
Nhưng sau khi trở lại Cổ gia, có một tin tức không tốt lắm truyền đến tai cô, đó là -- Lí thị trưởng, người ký tên đồng ý cho cô lấy thân phận không phải công nhân viên chức vào làm việc ở Viện kiểm sát đã bị điều động đi nơi khác, vì thế các đồng nghiệp âm thầm chèn ép đã bắt đầu tố cáo cô, tố cáo cô không có văn bằng chính thức, chiếm suất biên chế của người khác, dựa vào mối quan hệ đi cửa sau. Cũng chính là chiếm danh sách biên chế của họ hàng thân thích của bọn họ, khiến bọn họ không có cách nào đưa người nhà của mình vào đây làm. Cũng chính là không nể mặt Cổ Ngạo, âm thầm tố cáo, cảm thấy có thể cắt được cái đuôi của cô. Đầu tiên, cô không có bằng tốt nghiệp đại học lại có thể đi theo bên cạnh Cổ công tố viên, làm người ta không thể tưởng tượng được, còn thua kém những người quét dọn vệ sinh ở nơi đây.
Thời điểm cô nghe Cổ Dư nói, đang dựa vào sô pha uống trà, cười cười, không có phản ứng gì, uống hơn nửa ly nước. Gần đây cô cảm thấy cơ thể không được khỏe, nếu những người này nhằm vào cô nhưng không hề đi tìm cô gây chuyện, chấp nhận buông tha cô, vậy cô liền mang theo con ở lại Cổ gia nghĩ ngơi bồi bổ cơ thể, sau đó dọn ra ngoài.
"Gần đây chị đi làm ở Viện kiểm sát cũng là vì chơi chơi, không cho mình nghỉ, nhưng tiếp tục kéo dài cũng không được chuyện gì, lại đem đến phiền phức cho anh trai chị, bởi vậy chị tính nộp đơn vào mấy công ty tập đoàn, chuẩn bị trở lại cuộc sống trước đây." Cổ Dư nằm lên ghế sô pha, cũng là một dáng vẻ lười biếng như vậy, nửa nằm, đem ly nước trái cây giơ lên nhẹ nhàng lắc lắc dưới ánh mặt trời, "Chị nghĩ với kinh nghiệm của mình, dư sức được nhận vào làm việc trong một tập đoàn của Mỹ. Chỉ là có thời điểm ngẫu nhiên, chị sẽ hoài niệm những ngày đi theo bên cạnh Đằng tổng. Dù sao thời điểm chị theo bên cạnh ngài ấy, Đế Hào còn chưa được đưa ra thị trường, vẫn trong giai đoạn phát triển, chị vẫn thấy ngài ấy tăng ca làm việc không phân biệt ngày đêm, vội vàng đi ăn uống xã giao, cũng không chăm sóc thân thể của mình cho tốt...... Tuy rằng sau này ngài ấy lại đem bán công ty riêng của mình đi, để đội ngũ chủ lực của mình tiến vào Đằng thị, cũng chia cho chị một khoản tiền hoa hồng rất lớn, nhưng không biết vì sao, chị lại nhớ công ty trước kia."
Đại Lận im lặng nghe, đem ánh mắt đặt ở phía chân trời nơi xa bên ngoài cửa sổ, cũng không lên tiếng đáp lại. Thì ra Cổ Dư hoặc nhiều hay ít cũng là có thích Đằng Duệ Triết, cũng giống như cô nhiều năm trước đây, biết hắn vất vả phát triển công ty, ngày đêm làm lụng lao đầu vào công việc, không thể yêu quý cơ thể của mình. Tuy rằng hắn thường xuyên đến phòng tập thể thao, nhưng cũng không thể cam đoan một ngày ba bữa được, luôn đi ăn uống gặp mặt giao tiếp, thời gian đầu còn bị xuất huyết dạ dày...... Biết thì cũng làm được gì đâu, đó là cuộc sống mà chính Đằng Duệ Triết lựa chọn, hắn đã nguyện ý, không có cô gái nào có thể can thiệp được.
"Đại Lận, em có biết không? Thật ra nền tảng của Đằng tổng ở công ty ban đầu." Cổ Dư đứng lên từ sô pha, suy nghĩ một cái, giống như thác nước đổ, không thể ngừng được, trong ánh mắt chăm chú mang theo tia sầu não nồng đậm, "Đế Hào là một tay ngài ấy phát triển lên, tập trung nhiều tâm huyết của mình, từ lúc ban đầu chỉ là một công ty nhỏ đến cuối cùng được lên sàn giao dịch chứng khoán đưa ra thị trường, giống như một gốc cây nhỏ nay đã trưởng thành thành cổ thụ, không hề sợ hãi mưa giông bão táp. Sau đó ngài ấy đem bán công ty đi, dùng toàn bộ số tiền này để tạo ra một đứa bé da đen ở nước Mỹ cho Trâu Tiểu Hàm, để Trâu gia hoàn toàn hết hi vọng, hơn nữa bất cứ khi nào ngài ấy cũng có khả năng bị Chính phủ Mỹ điều tra, bị Đằng Vi Trì cắn ngược lại một ngụm tố cáo với tòa án, phải nhận trách nhiệm tương ứng trước Pháp luật. Ôi, kỳ thật ngài ấy thả Đằng Vi Trì ra, chính là để lại mối hiểm họa cho chính mình, khiến cho tên điên này vồ tới bất cứ khi nào. Mà phiên tòa xét xử tới đây, nếu chị đoán không sai, nhất định Đằng Vi Trì sẽ tung chiêu, phản đòn đến cùng, không bận tâm đến tình cảm anh em......"
Cô dừng lại một chút, trong ánh mắt cũng không có bóng dáng của Đại Lận, mà đang chìm vào suy nghĩ của chính mình, vẻ mặt u sầu: "Mặc dù sau này bác Đằng giao Đằng thị cho ngài ấy, ngài ấy cũng bỏ giới thương gia đi theo giới chính trị, nhưng nghĩ lại cẩn thận, thời gian tại chức của ngài ấy cũng không dài......"
Đại Lận xoay qua, khó hiểu nhìn Cổ Dư đang đắm chìm trong ánh mặt trời, không rõ vì sao cô ấy lại nói giúp Đằng Duệ Triết những lời này? Lại phát hiện cô gái này đã hoàn toàn rơi vào bóng ma tâm lý của mình, đem sự lo lắng và không muốn rời xa viết hết lên mặt, lại biến thành một Torn trước kia luôn đi theo bên cạnh Đằng Duệ Triết.
Cô không đành lòng nhìn lại, nhẹ nhàng ngừng nhìn qua.
Đột nhiên Cổ Dư cúi người, cầm lấy tay cô, còn thật sự đang hỏi: "Đại Lận, nếu có một ngày Đằng tổng chỉ còn hai bàn tay trắng, bị bỏ tù ngồi tù, em có thể buông tha hận thù với ngài ấy, một lần nữa tiếp nhận ngài ấy hay không? Đừng so đo chuyện ngài ấy với Diệp Tố Tố, coi như sau khi ngài ấy và Diệp Tố Tố tan tan hợp hợp nhiều lần như vậy, cuối cùng đến đây là hoàn toàn chấm dứt. Sau đó từ nay về sau, anh Duệ Triết chính là của em, là một người thuộc về một mình em. Thời điểm trước kia em chạy đuổi theo anh Duệ Triết, ngài ấy cũng ở cùng một chỗ với Diệp Tố Tố, đúng không? Thời điểm đó em cũng không thèm để ý, vẫn cứ thích ngài ấy, như vậy hiện tại sao không thử thêm một lần nữa?"
Đại Lận bình tĩnh nhìn cô, trầm mặc, giống như nghe xong một chuyện đáng chê cười, ánh mắt dần dần cười rộ lên: "Đầu tiên, Đằng Duệ Triết đều nắm danh lợi trong tay, ôm mỹ nhân trong ngực, cũng không có ngồi tù. Tiếp theo, chuyện năm đó đã qua đi, em không muốn nhắc lại. Bởi vậy Torn, nếu chị lưu luyến Đằng tổng của mình, vậy cứ trở về bên cạnh anh ta đi, cùng lời nói xin chỉ thị này của Diệp Tố Tố, không cần phải đụng đến em."
Cô đứng lên, dọn xong mấy cái gối dựa trên sô pha, cơ thể mới xuống máy bay có vẻ mệt chết được, "Em đã nghe xong lời nói đáng chê cười của chị rồi, bây giờ em lên lầu nằm ngủ một chút. Phiên tòa xét xử ngày mai diễn ra xong, chị giúp em chuyển nhà."
"Đại Lận, chị chỉ nói là nếu, nếu Đằng tổng chỉ còn hai bàn tay trắng, ngồi tù...... Nhưng mà, em nói chuyển nhà nào?" Cở Dư vội vàng đứng lên từ sô pha, "Không phải chị nói để em dọn ra ngoài......"
Đại Lận đi được hai bước, quay đầu cười cười, trên khuôn mặt là một mảnh mệt mỏi, "Lời chê cười kia của chị rất lạnh, mà em cũng không thể vẫn luôn quấy rầy chị mãi. Em đi ngủ, giúp em chăm sóc hai tên nhóc này, một tiếng thôi." Trên hai đôi mắt của cô lộ ra nụ cười bất đắc dĩ thâm quầng, dựng thẳng một ngón tay cái lên với Torn, sau đó kéo cơ thể mệt mỏi đi lên lầu. Hai con yêu của mẹ, chăm sóc hai con là chuyện gánh nặng đường xa, nhưng nhìn hai con lớn lên từng ngày, mẹ liền cảm thấy hạnh phúc. Chờ mẹ bổ dưỡng cơ thể cho khỏe lên, như vậy mới có sức lực cho hai con bú sữa đúng không? Mẹ không tin tình yêu đuổi ngược lại, cũng không tin chuyện vừa gặp đã yêu, chỉ tin tưởng máu mủ tình thâm, a.
--- Đằng Duệ Triết
Một ngày ngay sau khi Đằng Duệ Triết lôi Diệp Tố Tố ra khỏi xe của Viện kiểm sát, ảnh chụp hai người ở chung một chỗ đã bị người ta tung ra. Tuy rằng Diệp Tố Tố đã bắt chước trang phục cải trang như ngôi sao, cho tới bây giờ vẫn là một cặp mắt kính không cho người ta nhìn thấy mặt, che che dấu dấu, thần thần bí bí, nhưng dù chỉ bị chụp được khuôn mặt nhìn nghiêng, tiêu đề báo chí cũng sẽ cố ý viết tên của cô.
Vì thế chỉ trong một đêm, tên của cô truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, cùng hai cái tên có tiếng là Trâu Tông Sinh và Đằng Duệ Triết. Mà kỳ quái là, chuyện tình nhân của Trâu Tông Sinh được làm sáng tỏ trong đại hội ngày đó ở Bắc Kinh, người tình nhân ra tự thú kia xưng là Lâm Nhã Tĩnh, hôm nay lại bị viết thành Diệp Tố Tố, rõ ràng những tin tức này là cố ý nhắm vào Diệp Tố Tố.
Đằng Duệ Triết vận dụng quan hệ, áp chế rất nhiều tòa soạn báo cùng những trang báo mạng, nhưng vẫn có mấy tấm ảnh chụp bọn họ ở trong xe bị truyền ra ngoài, mơ mơ hồ hồ, nhưng lại cố ý đánh dấu đây là Đằng thị trưởng và một thư ký họ Diệp của văn phòng Chính phủ thị ủy.
Giờ phút này, Đằng Duệ Triết thả tờ báo xuống, trên khuôn mặt tuấn tú cũng không có phản ứng cảm xúc gì rõ ràng, quay đầu lẳng lặng nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, đang trên đường đến thị ủy. Tài xế phía trước hô vài tiếng "Đằng thị trưởng", hắn cũng không có phản ứng, mày kiếm dãn ra, thì ra là đang suy nghĩ chuyện của chính mình.
"Đằng thị trưởng, đã đến cổng đại viện thị ủy rồi. Nhưng đột nhiên có một chiếc xe vô lý lại cướp lượt của chúng ta, đi qua trạm gác trước, biển số xe ở thủ đô, chắc là Mộ thị trưởng mới tới......" Thư ký nghiêm ở phía trước xoay qua, quả thật bị chiếc xe phía trước chọc cho tức giận, "Cán bộ lãnh đạo cần phải chú ý hình tượng! Nhất là thời điểm mở đại hội, cướp lượt qua trạm không phải là để lính gác cửa và nhân dân chế giễu sao? Cũng không mất mấy phút đồng hồ! Người tài xế này chẳng biết quy tắc gì cả, đúng là tự khiến lãnh đạo của mình khó xử!" Chắc hẳn là không nể mặt Đằng thị trưởng.
Đằng Duệ Triết thản nhiên nhìn qua, "Đừng so đo, đi qua đi. Có thể bên đó đang muộn giờ." Cũng không hạ cửa kính xe xuống, trực tiếp qua trạm gác đi vào đại viện thị ủy, đi lên con đường rộng lớn bên trong.
Giờ phút này hắn để ý không phải vị Mộ thị trưởng đến từ Bắc Kinh kia, mà là đại viện thị ủy quen thuộc này. Đã từng có rất nhiều chuyện, chính là bắt đầu từ nơi đây, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Đại Lận sau khi ra tù, chính là ở trong này. Khi đó trên váy cô nhiễm kinh nguyệt, cơ thể gầy teo nho nhỏ, đã không còn vẻ xinh đẹp hồng nhuận của cô vài năm trước, đang bị những người bạn học của mình cười nhạo, nhu nhược khiến người ta đau lòng......
Hắn bình tĩnh nhìn ngoài cửa xe, trên khuôn mặt tuấn tú lại hơi hơi biến hóa cảm xúc, trong lòng như nước.
--- Thật ra Mộ thiếu gia đã sớm nghe qua về Đằng thị trưởng của Cẩm thành, nghe nói là dựa vào mối quan hệ mà ứng tuyển đi lên, bởi vậy loại tình huống này của Đằng thị trưởng, xem như là mở khơi dòng trong giới chính trị của Trung Quốc.
Bởi vậy hắn bị điều động đến thành phố xa lạ này, đầu tiên cảm thấy người hứng thú nhất chính là Đằng thị trưởng, nhìn vị này có tuổi tác không chênh lệch với hắn mấy làm thế nào để cộng sự với một nhóm cán bộ kỳ cựu, lại làm thế nào mà nhanh chóng thích ứng và trưởng thành trong giới chính trị này.
Tiếp theo, người còn lại là cô gái mà hắn ngẫu nhiên gặp được ở sân bay, muốn biết lai lịch của cô, tất cả về cô...... Về phần hắn, như chức vụ ở thành phố xa lạ này, đối tượng mới mà ba hắn sắp xếp để hắn đi xem mặt, chút chuyện môn đăng hộ đối kia, lại thiếu thiếu sự hưng phấn, chắc hẳn trong một khoảng thời gian ngắn ngủi cũng không khiến hắn nổi lên hứng thú được.
Lấy điều kiện của hắn, nếu nói hắn tìm không ra một người phụ nữ nào để kết hôn, không có cô gái nào nguyện ý gả cho hắn, đó hẳn là chuyện cười thế giới, hắn từ chối cắt đuôi một cô gái, thì những cô gái khác lại tre già măng mọc nổi lên, khiến hắn khó lòng chống đỡ nổi.
Như vậy vì sao ông già nhà hắn lại cố chấp muốn hắn đi xem mặt?
Nguyên nhân có hai cái: Một, ông già yêu cầu môn đăng hộ đối, nước lên thuyền sẽ lên theo, ông ấy là một vị bí thư yêu con, con dâu sẽ là thiên kim tiểu thư có thân phận tương xứng với thân phận của bí thư, như vậy sau khi kết hợp, mới có chung đề tài cộng đồng. Vì thế đối tượng xem mặt, toàn bộ đều là con gái của quan chức......
Hai, ông già muốn ôm cháu, muốn Mộ gia có một tiểu bảo bảo, hơn nữa yêu cầu phải là kết tinh của những gia đình danh gia vọng tộc, như vậy chất lượng mới tốt được, sau đó nhân dịp ông còn sức khỏe như bây giờ, ngày ngày bồi dưỡng con cháu.
Nói thật, xem mặt xong mấy cô tiểu thư của danh gia vọng tộc có giáo dục tốt này, đột nhiên hắn thật sự sợ hãi chuyện kết hôn. Nhà ngươi nghĩ lại mà xem, nhà ngươi cưới một người vợ về, thời điểm hai vợ chồng ăn cơm, bởi vì vấn đề giáo dục không thể nói chuyện, không thể cử động, càng muốn dùng một giờ đồng hồ để ăn một chút cơm, năm phút đồng hồ lại đi phòng vệ sinh để sửa sang trang điểm, đó là cảm giác gì?
Chẳng lẽ trong cuộc đời của các cô gái chia làm hai loại trạng thái, trạng thái tĩnh là cười mỉm như Mona Lisa, trạng thái động là "Thật ngại quá, tôi đi toilet một chút"?
Tuy rằng nữ giới có được dung mạo hoàn mỹ cùng có giáo dục tốt, đó là một loại tôn trọng với nam giới, nhưng thân là một người đàn ông, hơn nữa lại là một người đàn ông nguyện ý bỏ thời gian để đến đây xem mặt với cô, có phải càng nguyện ý đến để nhìn thấy một mặt chân thật của cô hay không?
Đương nhiên, thiên kim tiểu thư nhà bác cục trưởng Cục tham mưu Quốc phòng lại là một đóa hoa khác, một cô gái thèm khát mãnh liệt, rất chân thật, là đàn ông không khiêng cô ta được.
"Mộ thị trưởng, hình như vừa rồi chúng ta cướp đường xe chạy của Đằng thị trưởng, cướp lượt của ngài ấy qua trạm gác." Thư ký Dịch - Dịch Phong nhìn lại qua kính chiếu hậu, lại quay đầu nhìn lãnh đạo nhà mình ở phía sau, đang muốn nói thêm câu gì, lại phát hiện lãnh đạo nhà mình đang đọc báo, trang đầu của tờ báo in hình cái đầu của tổng thống Obama, hoàn toàn che khuất khuôn mặt của Mộ thị trưởng, giống như tổng thống Obama đang mỉm cười với anh. Nhưng tuyệt đối tổng thống Obama sẽ không có được một bàn tay trắng nõn sạch sẽ lại xinh đẹp như vậy.
"Nhưng mà về một mặt khác mà nói, xe của chúng ta đi ở phía trước, sẽ không tính là muộn, ít nhất sớm hơn Đằng thị trưởng một phút đồng hồ." Thư ký Dịch lại nói, cười cười, "Mộ thị trưởng, ngài đúng là thần tốc, xem mặt xong còn có thể chạy tới đúng lúc, đều đến kịp hội trường cuộc họp như các vị lãnh đạo khác, a."
Nhưng lãnh đạo nhà anh chính là đang đọc báo giấy, không có e hèm, vẻ mặt vô cùng tập trung, thái độ vô cùng nghiêm túc.
Sau đó, sau khi các vị lãnh đạo chụp chung một tấm ảnh liền ngồi vào bàn, Đằng thị trưởng cùng vị phó thị trưởng mới tới ngồi cùng nhau, tiếp theo là hắn với chức vị phó thị trưởng cùng Tiêu Tử.
Tiêu Tử cùng vị phó thị trưởng trẻ tuổi mới tới này bắt tay cùng nhau, cười cười, nghĩ rằng thật đúng là bên ngoài bầu trời còn có bầu trời khác, người tài còn có người tài hơn, trung ương điều động một vị bí thư thị ủy đến đây, còn nhân tiện kéo theo một vị phó thị trưởng trẻ tuổi. Cái này tốt lắm, thị ủy của Cẩm thành không chỉ có Tiêu Tử anh và Đằng Duệ Triết là hai cán bộ trẻ tuổi, còn có thêm một vị Mộ bí thư yêu con, lực lượng mới chiếm nửa giang sơn của thị ủy, không sợ các vị lãnh đạo khác cười hai cha con bọn họ không biết trời cao đất dày.
Có người nói để nuôi dưỡng được một người quý tộc, cần ba vị đại nhân đi cố gắng, tương tự như nuôi dưỡng một gia đình quan lại, cũng cần thay quan chức, mặc kệ người khác có tin hay không, dù sao Tiêu Tử đây tin. Nếu hai vị quan chức kia bị thay đi, vậy người còn lại nhất định sẽ làm quan lớn, đây là gia đình làm quan. Như Đằng gia, Mộ gia, cùng với Tiêu gia của anh. Điểm khác nhau duy nhất, chính là chức vị lớn nhỏ. Có thể có người làm trưởng khoa, trưởng phòng, cục trưởng, phó cục trưởng, phó thị trưởng, cũng có người có thể là thị trưởng cấp tỉnh bộ.
Mà phó, có nghĩa là không phải chính, có tác dụng phụ trợ, theo phương diện của anh mà nói, quả thậtlà không có quyền lực. Tuy rằng vài vị phó thị trưởng được phân công quản lý các lĩnh vực công việc khác nhau, nhưng không có gì ngoài chức phó thị trưởng thường vụ cùng vài vị phó thị trưởng nắm giữ chức vụ đã nhiều năm, tương đương với vị trí của anh.
Thời điểm không có thị trưởng, phó thị trưởng thường vụ có thể thay thế chấp hành công vụ, thay mặt quyền thế của thị trưởng mà làm việc. Một vị phó thị trưởng lão làng nhiều năm có thể hô mưa gọi gió, vì bất cứ khi nào cũng chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận vị trí thị trưởng, thậm chí có khi còn không thèm nể mặt tân thị trưởng, cầm quyền thế mà chèn ép người khác. Mà chỉ có Tiêu phó thị trưởng anh đây, một không quyền, hai không thế, bước đi một mình.
Mộ Dạ Triệt mỉm cười liếc mắt nhìn Tiêu Tử một cái, cảm thấy người đàn ông này quả thật so với hắn còn ôn nhu hơn, hào hoa phong nhã hơn, khí phách trên người không quá mức chói mắt, là một khối ngọc có hơi thở bình thường, làm người ta cảm thấy thoải mái. Bỗng nhiên hắn cảm thấy, người đàn ông này và cô gái ở sân bay có vẻ xứng đôi, một người giống anh trai nhà bên, một người giống em gái nhà bên, ngoại hình bên ngoài cũng thật tương xứng, khí chất cũng tương tự nhau. Tiêu Tử
Nhưng mà nghe nói vị Tiêu thị trưởng này đã kết hôn, cũng đã có con......
Hắn mỉm cười, ngồi xuống, thoáng quay đầu, nhìn về một người đàn ông lạnh lùng khác như chim ưng, Đằng thị trưởng. Tính cách của tân thị trưởng trong truyền thuyết có chút cô độc lạnh lùng, ở chung không được tốt cho lắm...... Hơn nữa vừa rồi hắn không cẩn thận lại cướp đường xe chạy của Đằng thị trưởng, chỉ sợ lần gặp mặt đầu tiên sẽ không hòa hợp, ít nhất sẽ không giống sự hòa hợp trong lần gặp mặt đầu tiên với Tiêu phó thị trưởng như vậy.
Đằng Duệ Triết đã sớm ngồi xuống, biết người ngồi bên người mình là Mộ phó thị trưởng vừa được điều động đến đây, chính là cái vị cướp lượt qua trạm ở cổng đại viện thị ủy. Nhưng mà nếu tân thị trưởng đây không có muộn, hắn cũng sẽ không đi so đo với vị đồng nghiệp mới đến từ Bắc Kinh này, mà nên tận tình làm thổ địa, để vị đồng nghiệp mới này thích ứng với Cẩm thành trước.
Hắn nghiêng người thoáng gật đầu với Mộ Dạ Triệt, xem như chào hỏi, sau đó đứng dậy, chuẩn bị lên bục đọc bài diễn văn.
Mộ Dạ Triệt cũng cười lại với hắn, sau đó ý cười trong đôi mắt dần dần nhạt xuống, dựa người ra sau, tựa lên lưng ghế, nhìn cuộc họp đại hội xa lạ này, giống như thật sự đang họp, nhưng thật ra không để ý chút nào.
Đến Cẩm thành không phải là điều hắn mong muốn, bởi vậy ở đây không được bao lâu, hắn sẽ trở về Bắc Kinh, sẽ không cắm rễ tại nơi này. Bởi vậy lúc này xem như là thăm viếng cơ sở, giúp văn phòng Chính phủ thị ủy làm chút chuyện.
--- Trâu Tiểu Hàm
Phiên tòa xét xử Đằng Vi Trì đã tới, Đại Lận ra tòa, Trâu Tiểu Hàm bị nhân viên trông coi áp giải lại đây, Đằng Duệ Triết cũng lại đây, tất cả những người của Đằng gia cũng đến đây.
Nhưng lần gặp mặt này, cùng vụ án ly hôn lần trước có chút bất đồng, bởi vì phiên tòa lần trước, điều mà Trâu Tiểu Hàm chứng kiến là Đằng Duệ Triết và Tô Đại Lận yêu nhau gần gũi nhau, nghĩ rằng bọn họ sẽ kết hôn, sau đó sống với nhau đến răng long đầu bạc. Nhưng lúc này đây, chỉ trong vòng thời gian ngắn ngủi hơn một tháng, điều cô chứng kiến là hai người đã trở thành hai kẻ xa lạ.
Vì thế cô cười ha ha hẳn lên, giống người điên, tự cười một mình, cuối cùng trong lòng cũng tìm được một chút cân bằng.
Cô đã sớm nói qua, tình yêu của Đằng Duệ Triết đối với Tô Đại Lận có chút không bình thường, làm sao có một người chát ghét một người đến chết, sau đó lại chả hiểu vì sao lại đâm đầu đi yêu? Nếu thật sự có thể như thế, vậy vì sao Duệ Triết sẽ không yêu Trâu Tiểu Hàm cô đây?
Bởi vậy mới nói, tất cả đều là hoa trong gương, trăng trong nước, chẳng qua trong khoảng thời gian chơi trò chia tay với Diệp Tố Tố, Đằng Duệ Triết cảm thấy tịch mịch, không cam lòng, du͙ƈ vọиɠ chinh phục của đàn ông quấy phá, mới có thể theo đuổi ngược lại với Tô Đại Lận. Hiện tại chính chủ Diệp Tố Tố đã trở lại, tất cả lại trở thành mây bay, Tô Đại Lận vẫn là Tô Đại Lận trước kia, cho dù có chịu đựng rất nhiều đau khổ, cũng không thoát khỏi số phận bị đàn ông đá, bị đàn ông đùa giỡn. Tất cả không phải tự mình tìm tới sao! Ai bảo Tô Đại Lận cô lúc trước lại ỷ vào cái tính "Điêu ngoa tùy hứng", "Cô bé nhỏ tuổi không hiểu chuyện", dám chen chân bước vào mối quan hệ của Đằng Duệ Triết và Diệp Tố Tố khi họ đang yêu nhau, còn chui qua cửa sổ mà lén nằm lên giường của Duệ Triết!
Hiện tại đáng đời chưa, lúc trước cô phá hư người ta, hiện tại người ta chơi lại cô, căn bản không đáng được đồng tình! Lúc trước cô dây dưa làm bên thứ ba đến chết, khinh thường chính chủ Diệp Tố Tố, bởi vậy cả đời này không rửa sạch tội danh, làm mất mặt cha mẹ mình!
Cô cười điên ha ha, hết sức tỉnh táo mở to một đôi mắt, rất muốn nói với Tô Đại Lận ở cách đó không xa: Cô cũng đừng trông cậy người đàn ông này có thể quay đầu, thật ra cô so với Trâu Tiểu Hàm tôi đây càng không chịu nổi! Nói như thế nào thì cô cũng đã sinh đứa con cho anh ta, kết quả thế nào, không phải Duệ Triết cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái sao? Đây là không thương nha! Anh ta chỉ có chán ghét đối với cô, là từ trong xương cốt vọng lại, cho dù cô có dùng thân thể mê hoặc anh ta, khiến anh ta nhất thời say mê bấn loạn trong chuyện tình cảm, ở trên giường mà si mê cô, cũng không rõ ràng được sự chán ghét của mình đối với cô lúc trước! Cô không nhớ rõ dáng vẻ lúc trước của anh ta khi muốn một cước đá văng cô sao, cái thần thái đó, ánh mắt đó, đã muốn giày xéo con tiểu yêu tinh như cô rồi, cho cô không còn mặt mũi đi dây dưa mình! Sau khi cửa hàng bán hoa bị cháy, không phải anh ta đã bắt cô lên trên núi, thiếu chút nữa cưỡng đoạt cô sao?
Hiện tại anh ta đã chiếm được thân thể của cô, cũng giày xéo cô, cũng chỉ còn lại một chút áy náy như vậy. Đàn ông đã đẩy ra, là đẩy ra một cách hung mãnh tàn nhẫn như động vật hoang dã, có thể ở trên giường ôn nhu yêu thương tất cả những người con gái mà mình yêu, cũng có thể ở trên giường mà nhục nhã bất kỳ người con gái nào mà mình chán ghét, chính là một chuyện như vậy, dù sao anh ta có thể chạm vào cô, nhưng tuyệt đối không chịu trách nhiệm với cô. Nếu hiện tại anh ta không hề áy náy, không hề giãy dụa, đã nói lên anh ta đã muốn thanh tỉnh, vẫn là anh Duệ Triết trước đây, là một Đằng Duệ Triết không hề lưu tình mà nắm cô lên, rồi một tay ném cô ra ngoài cửa, ha ha.
Đại Lận ngồi ở trên ghế, thấy Trâu Tiểu Hàm nhìn cô chằm chằm, lại là cười lại là điên, không thể không quay đầu nhìn thoáng qua: Trâu Tiểu Hàm, cô đừng có ngồi ở chỗ này rồi cười tôi, thời điểm năm đó tôi đi trên đường, cô còn ngồi trong lòng mẹ mà bú sữa. Hèn gì sau khi lớn lên não bộ không được trọn vẹn, không trưởng thành như những cô gái khác. Đã lừa gạt hôn nhân và đứa bé da đen vẫn còn ở đó, lại ngồi đây mà âm thầm vui sướng! Tôi thấy hôm nay cô có thể ngồi tù thoải mái rồi, nhanh chóng mà nghĩ kế sinh nhai sau khi ra tù như một con chuột đi!
"Đại Lận?" Cổ Dư ngồi bên cạnh cô, thấy cô miết mắt liếc nhìn về phía bên kia, còn tưởng rằng cô đang nhìn nhau với Đằng Duệ Triết ở bên đó, nhẹ nhàng cười nói: "Đại Lận, hôm nay chị không để em dọn ra Cổ gia đâu. Chị suy nghĩ thật lâu, cảm thấy nhất thiết em cần phải nói chuyện với Đằng tổng. Em nghĩ lại mà xem, nếu Đằng tổng chính là mê man nhất thời, bị cái dáng vẻ đáng thương của Diệp Tố Tố che mắt, thiếu chút nữa không giữ được tâm tư của mình, kết quả mới đi bảo vệ cô ta, sau đó lại phát hiện thật ra người mình yêu chính là em, nhưng lại cảm thấy làm như vậy là có lỗi với em, phản bội em, không có tư cách ở cùng một chỗ với em, nhưng cũng không phát sinh mối quan hệ gì với Diệp Tố Tố thì sao?".
Đại Lận thu hồi ánh mắt đang đối chọi với Trâu Tiểu Hàm, nhìn Cổ Dư: "Chị có thể ngồi yên tĩnh một chút được không?".
Torn dự đoán được chính mình sẽ làm phiền Đại Lận, nhún nhún vai: "Đương nhiên có thể." Được rồi, là cô nhiều chuyện.
Mà bên này, Đằng nhị bá đang vô cùng căm tức chuyện Đằng Duệ Triết giam giữ con trai, quyết định tố cáo, xé rách mối quan hệ chú cháu. Đằng Vi Trì đứng trước vành móng ngựa, cũng chủ động thừa nhận tất cả những hàng vi tác oai tác quái của mình, bao gồm chuyện đem Tô Đại Lận đưa vào ngục giam, thay thế tử tù bị bắn chết, hút phôi thai trong cơ thể của Đại Lận, giam lỏng mẹ con Đại Lận, cùng làm giao dịch với Trâu Tiểu Hàm.
Đồng thời anh ta cũng muốn khởi tố chuyện Đằng Duệ Triết chế tạo trái phép đứa bé da đen ở nước Mỹ, giam giữ trái phép anh ta ở Hải Nam, hơn nữa còn tiến hành tội giam lỏng.
Vì thế hội đồng xét xử lại hỏi lần lượt Đại Lận và Trâu Tiểu Hàm, có chuyện gaio dịch phôi thai và xử bắn hay không? Về chuyện Đằng Vi Trì tố cáo, cần điều tra thêm.
Đại Lận thừa nhận có chuyện xử bắn, chuyện bị hút phôi thai, cùng chuyện bị giam lỏng, Trâu Tiểu Hàm thì lại cười như điên, tiếp tục giả ngây giả dại, chính là không trả lời.
Nhưng mà mặc kệ cô ta có trả lời hay không, các tội danh của Đằng Vi Trì đã được thành lập, Trâu Tiểu Hàm cũng bị ngồi tù tiếp, có khả năng sẽ chuyển qua nhà tù nữ của Cẩm thành.
"Thưa hội đồng xét xử, vậy những chuyện mà Đằng Duệ Triết làm thì sao? Nó giam giữ con tôi ở Hải Nam!" Đằng nhị bá vội vã đứng lên, lấy khăn lau mồ hôi trên trán, "Nó vốn không có tội sao?" Ông quay đầu nhìn Đằng Duệ Triết một cách lạnh lùng, hận đến mức răng nanh cắn chặt, cảm giác con của mình, chính là bị đứa cháu trai này làm hỏng!
Chủ tòa liếc mắt nhìn ông một cái, cũng không để ý tới hắn, trợ lý bồi thẩm đoàn ở bên cạnh trả lời thay: "Theo như lời nói đơn phương của bị cáo, cần kháng cáo điều tra thêm vụ án, tòa mới có thể thụ lí! Hiện tại kết thúc phiên tòa!"
"Đằng Duệ Triết!" Vì thế Đằng nhị bá nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Đằng Duệ Triết, có thể là do mất đi con thương tâm muốn chết, nên đem toàn bộ lửa giận phát tiết lên người Đằng Duệ Triết, muốn kéo giữ cổ áo của Đằng Duệ Triết lại: "Tao biết là mày móc nối quan hệ với Pháp viện, mới khiến chủ tòa không chịu để ý, tao sẽ chống án tới cùng, cho mày gặp được báo ứng, đi vào tù mà làm bạn với Vi Trì!" Nhưng lại bị người ta kéo ra, ngăn ông làm chuyện xúc động.
Đằng Duệ Triết chậm rãi đứng lên từ chỗ ngồi, nét mặt u trầm, cười cười: "Chú Hai, trước hết chú nên nghĩ lại xem lúc trước anh ta là loại người nào, mới có kết quả như ngày hôm nay. Hôm nay anh ta có thể từ Hải Nam chạy về đây, sau đó chụp lén ảnh tạo chuyện xấu cho tôi, lại đến ngồi tù, cũng coi như để lại cho anh ta một mạng. Vài năm sau ra tù, anh ta lại là Đại thiếu gia của Đằng gia, không sợ không còn cơ hội nào trong tương lai. Hơn nữa --"
Hắn hạ thấp tay, mắt ưng híp lại, nhìn người trước mặt mà hắn từng tôn trọng gọi là chú Hai, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng lạnh như băng, "Thời điểm trước kia anh ta ra nước ngoài du học, từng theo đuổi một cô gái có chỉ số thông minh cực kì cao. Hai người ở chung một chỗ đến vài năm, rồi đột nhiên cô gái kia về nước, lợi dụng kim chủ đứng sau lưng cho cô ta tiền, làm chuyện lớn, cũng chính là giúp "Lan Nhã Các - Lan hội sở", lại cắt đứt mọi liên lạc với anh ta. Vì thế anh ta mới biết, cô gái mà anh ta yêu vốn là một người khác, hơn nữa cũng không thương anh ta, anh ta chẳng biết chuyện gì về cô ta cả. Nhưng những điều này cũng không thể khiến anh ta chết tâm được, chính là anh ta yêu cô gái này, luôn luôn tìm kiếm cô ta. Anh ta tiếp cận Tô Đại Lận, đối phó với tôi, làm những chuyện phạm pháp này, thật ra cũng không phải là vì chú Hai, mà là vì cô gái này. Nếu là vì chú, anh ta nên vì một gia đình hòa thuận và đầy đủ, rút tay đúng lúc. Chứ không phải để mình đi ngồi tù, khiến chú Hai chết già không có con chăm."
Đại Lận ngồi bên cạnh, nghe hắn gằn từng tiếng, cảm giác giống chuyện hắn nói ngày xưa. Cô gái này là Cố Lả Lướt sao? Nhưng nhìn lui nhìn lại, Cố Lả Lướt cũng không phải loại phụ nữ có chỉ số thông minh cao hơn nữa lại có thể lọt vào mắt của Đằng Vi Trì. Loại người có chỉ số thông minh cao thế này, chắc chỉ có thể là những người chuyên đi nghiên cứu bom nguyên tử nhỉ? Trừ phi Lan hội sở còn có một bà chủ ở phía sau, có thể tầm khoảng 28 tuổi, tuổi còn trẻ đã có thể góp vốn làm thành phú bà, ha ha.
Cô đứng lên, chậm rãi theo dòng người đi ra ngoài, lại nghe thấy tiếng cười lạnh của hắn: "Hiện tại Đằng Vi Trì sắp bị bỏ tù, chú có tin hay không, cô gái này sẽ xuất hiện ở cửa Pháp viện, hơn nữa toàn thân còn mặc đồ đen?"
Những lời này giống như là đang nói cho cô nghe, bởi vì thời điểm cô đi qua bên người hắn, khuôn mặt của hắn rõ ràng hướng trật về bên này một chút, thế cho nên những lời này là đang nói với cô, hơn nữa ánh mắt còn đặt lên người cô, đi theo cô, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Cô tiếp tục đi về phía trước, đi đến cửa Pháp viện, đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh của từng bức ảnh được gởi qua QQ.
Nếu dựa theo góc độ này, chắc hẳn ngày đó Đằng Duệ Triết đứng ở nơi đây, cùng nhìn nhau với Diệp Tố Tố mặc đồ đen đứng ở góc sáng sủa đó. Như vậy......
Cô không hề báo động trước, rồi đột nhiên hướng qua bên kia nhìn lại, quả nhiên phát hiện tại một góc sáng sủa đó, có một bóng đen đột nhiên co rụt lại, tà váy màu đen còn đang phấp phới, một cô gái mặc đồ đen toàn thân đang đứng đó nhìn chằm chằm vào cô. Chính là cô gái này rụt về sau một chút, sau đó lại thẳng người cùng nhìn nhau với cô, trong ánh mắt còn ôm một chút cười lạnh, không hề trốn tránh một chút nào.
Mi tâm của cô nhíu lại, hai tròng mắt biến thành lạnh lùng. Cô gái này không phải là Diệp Tố Tố thì còn có thể là ai? Diệp Tố Tố mặc đồ đen
Nhưng mà đang lúc cô nghĩ như vậy, Diệp Tố Tố váy trắng liền xuất hiện. Thì ra Diệp Tố Tố vẫn luôn ở đại sảng của phiên tòa xét xử, cùng Đằng Duệ Triết đi đến đây, thời điểm đi qua bên người cô còn ngừng lại, nhẹ nhàng gọi cô một tiếng "Tô tiểu thư", để lộ một khuôn mặt ôn nhu che kín ưu sầu, giống một đóa sen trắng vừa ra khỏi nước, giống như có chuyện muốn nói với cô.
Nhưng bị Đằng Duệ Triết nhíu mày một cái, liền nói gì cũng không nói, đi qua.
Phút chốc, lực chú ý của Đại Lận bị dời qua đây, nhìn thấy hai người bước xuống cầu thang ở trước mặt cô, đã là không hề kiêng kị điều gì mà cùng sánh vai nhau ra vào trước mặt người khác, sau đó im lặng ngồi vào trong xe, quay đầu rời đi.
Cô liếc mắt nhìn một cái, sau đó lại đi nhìn người phụ nữ mặc đồ đen, lại phát hiện cô gái này đã sớm biến mất không thấy đâu.
"Đại Lận, chị đi lấy xe, em ở đây chờ chị một chút." Vừa rồi Torn nhìn được một cảnh này cũng không dám meo meo chít chít trước mặt Đại Lận nữa, vội vàng chạy đi lấy xe, đôi giày cao gót rời đi thật vội vã. Được rồi, từ giờ trở đi, cô ủng hộ chuyện Đại Lận độc thân.
Đại Lận bước từ bậc thang đi xuống, chậm rãi đi tới, phát hiện có một chiếc xe đến từ phía đối diện với xe của Đằng Duệ Triết, là chạy vào Pháp viện, biển số xe là ở thủ đô, chậm rãi lái vào, sau đó đột nhiên chủ xe dừng xe bên cạnh người cô, hạ cửa kính xuống cười lịch sự với cô, "Xin hỏi bãi đỗ xe ở đâu?". Giọng nói quen thuộc, ánh mắt chăm chú quen thuộc, khiến Đại Lận phát hiện thế mà mình lại gặp lại người đàn ông có ánh mắt sắng quắc luôn nhìn cô mà đánh giá.
---
Chủ Nhật - 29/3/2020 ~ 11. 633 từ
[Editor: Tình địch đáng gờm của Duệ Triết đã xuất hiện, liệu Duệ Triết có cảm thấy bị uy hiếp hay không? Các bạn hãy đón đọc chương tiếp theo nhé, xin đừng bỏ truyện. ]
← Ch. 215 | Ch. 217 → |