Vay nóng Tinvay

Truyện:Lỗ Ái (Bắt Yêu) - Chương 215

Lỗ Ái (Bắt Yêu)
Trọn bộ 445 chương
Chương 215
Không cần hắn quan tâm!
0.00
(0 votes)


Chương (1-445)

Siêu sale Lazada


<images> Đằng Duệ Triết

Đại Lận nhìn túi giấy đựng cơm tối này, để cho vệ sĩ đem bỏ đi, ra khỏi thang máy.

Sau khi cô đi vào phòng của mình, đầu tiên là đóng rèm cửa sổ lại, tạo thành một bức màn, lại tắm rửa cho hai con, thay quần áo, giặt quần áo. Sau khi làm xong những việc này, cô mới ngồi bên cạnh ăn bữa tối mà nhà nghỉ đưa tới, xem thông tin tuyển dụng mới nhất trên báo chí.

Mấy ngày nay bị Đằng lão gia gia kéo đến nơi này, Cổ Ngạo ở bên kia còn không biết đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ có thể gọi điện về, để anh em bọn họ đừng lo lắng, giải thích cô đi ra ngoài giải sầu. Bởi vậy nếu cô quyết định ở lại Bắc Kinh, phải phút phút giây giây chú ý đến tin tức thông báo tuyển dụng, bất cứ lúc nào cũng trong tình trạng chuẩn bị ra ngoài làm việc. Đương nhiên, cô sẽ không đi công trường để bắt đầu làm việc ở giống với trước kia, mà tìm một công việc văn phòng, giữ lại chút sức lực để chăm sóc hai con.

Giờ phút này, hai bé con đang ngủ say ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào như hai quả đào, khiến người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm. Hai đứa nhỏ này căn bản không biết được mẹ của chúng nó đã trải qua công việc khổ cực ở nơi đây, có một buổi tối thiếu chút nữa bị bọn ma cô lừa đến làng chơi, thiếu chút nữa đã không ra khỏi.

Nghĩ lại lúc trước đúng là kỳ ngộ nào cô cũng có, đi thử việc ở tiệm thức ăn nhanh còn té ngã, ra khỏi cửa còn không biết đường đi, ha ha. Nhưng mà cuộc sống thời điểm đó coi như có vẻ đơn giản hơn, ít nhất cô không có bị cuốn vào chuyện tình khúc mắc với hắn, không có bị người ta đuổi gϊếŧ......

"Tô tiểu thư, lão gia gọi điện thoại đến đây, muốn xác nhận cô có được an toàn hay không." Vệ sĩ gõ cửa ở bên ngoài, nhắc cô nhận nghe điện thoại, không dám tùy ý ra vào phòng của cô, "Bây giờ lão gia đã bay tới Cẩm thành, chuẩn bị tham gia lễ thăng chức của Mộ gia vào ngày mai, hy vọng Tô tiểu thư cũng có thể trở về trong ngày mai."

Đại Lận mở cửa phòng ra, cảm thấy những người vệ sĩ này đúng là đang bảo vệ cô, nhưng cũng là đang giám sát cô, khiến cô thấy không được tự nhiên, tiếp nhận điện thoại di động nói chuyện trực tiếp với Đằng lão gia gia: "Bây giờ con và Đằng gia đã không còn quan hệ gì, hy vọng Đằng lão gia gia đừng làm người khác khó xử, đi sắp xếp cuộc sống của con như vậy! Có trở về hay không, bao lâu thì trở về, đều là chuyện của con, ngài nói xem?"

"Chính là ông nội hi vọng con có thể trở về, bởi vì ngày mai diễn ra lễ mừng thăng quan tiến chức của Mộ gia, đúng là một cơ hội tốt để gặp mặt Mộ gia." Đằng lão gia gia nói chậm rãi ở đầu dây bên kia, thái độ rất chân tình, tiếng cười lanh lảnh, "Vừa rồi vệ sĩ nói cho ông biết chuyện bên đó của con, nhắc tới việc có người theo dõi con ở con hẻm nhỏ, khiến bọn họ không dám khinh thường, kết quả cuối cùng mới phát hiện ra người đó là Duệ Triết, cũng ở chung một nhà nghỉ với con. Con nói xem đây là trùng hợp, hay là cố ý? Bởi vậy ông nội cảm thấy, nếu Duệ Triết đã đuổi theo, vậy con sẽ trở lại. Nếu người trên lầu người dưới lầu với nó, chi bằng trở về gặp công tử của Mộ gia đi."

"Đằng lão gia gia, đây là chuyện riêng của con, bây giờ con cũng không muốn tìm hiểu bất kỳ người đàn ông nào, cũng không muốn "Không hẹn mà gặp" với anh ấy!" Đại Lận khách sáo từ chối với ông trong điện thoại, cuối cùng suy nghĩ cẩn thận một việc, nói lãnh đạm: "Việc này đều do ngài cố ý sắp xếp, đầu tiên là lợi dụng thời gian con mang hai đứa nhỏ đi tản bộ, phái người canh giữ bốn phía trong rừng phong, sau đó lại cường ngạnh kéo con đến Bắc Kinh giải sầu, để Duệ Triết biết con đến Bắc Kinh là đi "Mai mối". Bởi vì trước đó ngài đã biết anh ấy ở Bắc Kinh, hoặc là ngài dự đoán anh ấy sẽ đuổi theo đến Bắc Kinh, bởi vậy mới để hai người không hẹn mà gặp ở thành phố này, để anh ấy một đường theo con đến nơi đây. Bây giờ ngài lại thúc giục con quay về Cẩm thành, chính là muốn anh ấy lại đuổi theo, chơi một trò chơi tôi chạy anh đuổi, nhưng ngài đã hỏi qua con có đồng ý chưa? Hiện tại ngài lại phái vệ sĩ giám sát chằm chằm con, sẽ chỉ khiến con càng thêm chán ghét những người của Đằng gia mà thôi, lại càng phản cảm với Đằng lão gia gia hơn!"

"Đại Lận, con bình tĩnh một chút." Đằng lão gia gia ôn nhu khuyên cô trong điện thoại, nói từ từ, "Lần này kéo mấy mẹ con đến Bắc Kinh, đúng là ông nội muốn chọc giận trêu ngươi Duệ Triết, để cho nó tỉnh ngộ. Nhưng đây cũng không phải ông nội cố ý sắp xếp cho con làm những chuyện mà mình không muốn, ông cũng không biết Duệ Triết đang có mặt ở Bắc Kinh. Quả thật lúc trước đúng là người của nó đang ở Châu Âu, bởi vậy ông nội mới muốn cho nó bay trở về lập tức, nhận rõ thế cục trước mắt. Hiện tại con đã muốn ở lại Bắc Kinh đi giải sầu, không muốn gặp mặt cùng Mộ gia, vậy thì không gặp nữa, bây giờ ông nội để vệ sĩ đưa mấy mẹ con đi đến một nơi an toàn khác, để cho tất cả mọi người tìm không thấy con, được không?"

"Ngài chỉ cần nói những người vệ sĩ này đi đi là được, con không thích bị giám sát." Đại Lận nhíu mi, đi đến bên cửa sổ đẩy tấm rèm ra mà nhìn nhìn bên ngoài, "Chỉ cần không có quan hệ gì với Đằng gia của ngài, con sẽ không có nguy hiểm. Hiện tại con muốn ăn một chút gì rồi đi ngủ, ngày mai ra ngoài đi du lịch, không hi vọng lại bị những người vệ sĩ này đi theo, ngài có thể làm được không?"

"Con đã kiên trì như vậy, vậy ông nội cũng không gượng ép con nữa, đêm nay con ngủ một giấc thật say, ông nội cam đoan ngày mai sẽ không có vệ sĩ của Đằng gia đi theo con."

"Vâng." Đại Lận cúp máy, đi trở về bên giường nhìn hai đứa trẻ đang say trong giấc ngủ, ngồi vào đầu giường gọi xuống quầy lễ tân, yêu cầu đặt ba mươi phần đồ ăn từ bên ngoài, đưa lên phòng giùm cô, cô để  những người vệ sĩ bảo vệ cô lấp đầy cái bụng đói, cơm nước no say mới có đủ sức lực đứng ngoài cửa canh giữ nguyên đêm.

Hai mươi mấy phút sau, cô tắm rửa xong, nhân viên giao hàng cũng đưa đồ ăn đến, cô để nhân viên giao hàng đưa vào phòng để tính tiền, cũng nhờ họ hỗ trợ dọn xong phần thức ăn ra bàn.

Vài phút tiếp theo, nhân viên giao hàng mang thùng đựng thức ăn đi, thế này cái bụng đói kêu vang của mấy người vệ sĩ mới thả lỏng cảnh giác, chờ nữ chủ nhân đi ra gọi bọn họ vào ăn cơm. Tô tiểu thư này thật đúng là tri kỉ, biết ban ngày bọn họ chưa được ăn cơm, cố ý gọi nhiều đồ ăn cho bọn họ như vậy. Lát nữa bọn họ nhất định phải ăn nhiều một chút, dưỡng sức mới có thể lực canh giữ nguyên đêm.

Kết quả bọn họ đợi thật lâu, cô gái trong phòng cũng chưa đi ra kêu họ vào ăn cơm, im lặng, không biết có phải một cô gái có thể ăn được nhiều đồ ăn như vậy hay không, mượn chuyện ăn uống để phát tiết điều gì đó, tình huống này có chút không thích hợp. Sau đó, rốt cuộc cửa phòng cũng mở ra, một cô gái xa lạ mặc quần áo của Đại Lận nhìn bọn họ sợ hãi, muốn đi từ trong phòng ra ngoài, "Tôi chỉ lấy tiền làm việc mà thôi. Cô ấy cho tôi ba trăm tệ, để tôi mặc quần áo của cô ấy ngồi năm phút trong phòng, không cần lên tiếng, còn cô ấy thì mặc đồng phục làm việc của tôi, hai đứa trẻ thì đặt trong thùng giao hàng đi ra ngoài."

"Nhanh đuổi theo!" Vài người đầu tiên chạy hổn hễn vào trong phòng, vội vàng xoay người, sau đó lại chạy đến chờ trước cửa thang máy, vừa gọi điện thoại cho Đằng lão gia gia, "Lão gia, tôi lo lắng Tô tiểu thư đi một mình ra ngoài như vậy sẽ có nguy hiểm......"

Trước mặt, cửa thang máy "Ting" một tiếng liền mở ra, để lộ khuôn mặt tuấn tú che phủ lo lắng của Đằng Duệ Triết. Đầu tiên là hắn đi ra thang máy nhìn thoáng qua căn phòng mà Đại Lận ở, sau đó dùng một cước đá văng ra cánh cửa thang máy đang chậm rãi khép lại, đi xuống lầu lập tức.

Mà phần cơm tối hắn mua, giờ phút này còn đang nằm trong thùng rác ngoài cửa thang máy, hộp cơm còn lộ cả ra bên ngoài, đồ ăn đã lạnh lẽo từ sớm.

Sau khi ra khỏi thang máy, hắn chạy nhanh về phía cửa nhà nghỉ, đuổi theo ra khỏi con hẻm, cũng không gặp bóng dáng của Đại Lận. Vì thế hắn lại quay trở lại, hơi hơi thở gấp, nhìn ánh đèn nê ông đang chớp nháy của khách sạn và xe taxi đang lui tới, lấy di động ra gọi vào dãy số của Đại Lận.

Hiện tại trời đã tối rồi, cô không quen nơi này sẽ gặp nguy hiểm. Hơn một năm trước cô đến Bắc Kinh, còn ngây ngốc bị người ta lừa!

Hắn đứng trong gió giao đấu với điện thoại, đều là Đại Lận tắt máy, làm hắn không tìm thấy một tia manh mối. Vì thế hắn không thể không ngăn cản xe taxi, hướng về quảng trường bên kia tìm kiếm, không ngừng gọi điện cho cô.

Hắn biết là cô tới nơi này giải sầu, không muốn nhìn thấy hắn, nhưng một mình cô mang theo con đi ở nơi đây, gặp chuyện nguy hiểm phải làm sao bây giờ? Hắn là một đường đi theo cô đến tận nơi này, nhìn thấy cô tràn ngập tò mò với thủ đô, vừa đi vừa cười, mang theo hai bé con vui vẻ dạo phố, không một chút ý thức được nguy hiểm đang rình rập!

Hiện tại đối với cô mà nói, thay đổi một thành phố, cũng tương đương như thay đổi một hoàn cảnh mới, cô có thể dứt bỏ tất cả những chuyện cũ, tâm tư không vướng bận mà thoải mái đi trên đường. Cô đang đánh giá thành phố này, xem mình có thể sống tiếp ở nơi này không, nếu có thể, lòng của cô liền ở lại tại đây, có lẽ không bao giờ quay về Cẩm thành nữa, không bao giờ gặp lại những người làm tổn thương cô.

Chính là, cô đi một mình như vậy, thật sự sẽ an toàn sao? Hai đứa con vừa chào đời còn nằm trong tã lót phải làm sao bây giờ?

Ông nội đem cô đến Bắc Kinh như vậy, là muốn chọc giận hắn, để hắn khẩn trương lên. Mà hắn tình nguyện để cô sống thật tốt bên cạnh Cổ Ngạo, cùng ra cùng vào với Cổ Ngạo, phút giây không rời. Như vậy còn hơn để cô chạy một mình ở bên ngoài, lại bị người ta thương tổn.

"Nếu từ nơi này xuất phát, bình thường tài xế taxi các anh sẽ giới thiệu khách đến khách sạn nào?" Hắn nghiêng người nhìn ra bên ngoài, hai mắt lo âu, có thể khẳng định rằng Đại Lận mang theo hai con ngồi lên xe taxi, mà hiện tại trời đã tối, chắc hẳn cô sẽ di chuyển quanh nơi này một vòng, sau đó tìm một phòng khách sạn ở gần một chút, ngày hôm sau sẽ đến quảng trường xem nghi thức chào cờ.

"Giới thiệu đến khu vực phía trước. Nơi đó cách đây cũng gần, buổi sáng có thể thuận tiện xếp hàng ở phía trước xem nghi thức kéo cờ. Tiên sinh, ngài muốn đi sao?"

"Đi."

Quả thật Đại Lận ôm hai đứa nhỏ ngồi lên xe taxi, cũng đi một vòng quanh nơi này ngắm cảnh, chuẩn bị đến khu vực phía trước đặt phòng khách sạn, xe chở Đằng Duệ Triết liền đuổi theo đến đây. Đương nhiên, cô ngồi trong xe không có nhìn thấy hắn, bởi vì hai đứa nhỏ đang khóc quấy, cô phải vén áo lên cho con bú sữa, ngay cả cảnh vật bên ngoài xe cũng không có thời gian nhìn.

Nhưng hiện tại hai tên nhóc này đang khó chịu, phải lần lượt cho chúng nó bú sữa, mới không khóc nữa, mới bằng lòng ngoan ngoãn nhìn mẹ, ngoan ngoãn chịu thay tã lót đầy nướƈ ŧıểυ.

Nữ tài xế phía trước liếc nhìn cô một cái qua cửa kính chiếu hậu, cảm thấy cô bé này thật vất vả, cười cười: "Hèn gì vừa rồi cô nhất định phải ngồi lên xe của tôi mới chịu, nhất định phải là nữ tài xế, một mình cô tới nơi này thôi sao?"

Thấy Đại Lận không đáp, liền cười nói: "Cô nên nằm xuống cho con bú, nếu không con sẽ bị ọc sữa, cũng để ngực của mình rũ xuống. Cho con bú xong cũng đừng vội để con nằm xuống, mà ôm lấy con vỗ nhẹ lên lưng, lúc đó rồi hãy đặt con nằm. Ha ha, hai đứa bé này thật đáng yêu, tranh nhau bú sữa mẹ, làm mẹ mệt luôn, baba thì đang làm gì vậy? Ông ba này thật đúng là không tốt chút nào! Được rồi, đã đến khách sạn của cô."

Nữ tài xế chậm rãi dừng xe, cũng xuống xe giúp Đại Lận ôm con đi ra, hỗ trợ mang hành lý giúp cô đi đặt phòng.

Sau đó, nữ tài xế lại đưa mẹ con Đại Lận lên tận phòng, chuẩn bị lái xe rời đi, đột nhiên một chiếc xe taxi khác dừng mạnh phía trước mặt cô, một người đàn ông cao to anh tuấn bước xuống, đôi mắt thâm thúy phủ kín sự lo lắng nhìn cô một cái, hỏi: "Vừa rồi có phải cô chở một cô gái tầm hai mươi tuổi, ôm theo một cặp sinh đôi nam nữ phải không? Tôi là ba của tụi nhỏ."

Trực giác mách bảo hắn đây là chiếc xe mà Đại Lận ngồi, cũng đến đặt phòng tại khách sạn này, chuẩn bị vào ở.

Đương nhiên nếu đoán không đúng, hắn lập tức đi tìm lần nữa, nhất định phải tìm được.

Nữ tài xế gật gật đầu, "Ở phòng 305. Nhưng mà anh cũng thật vô trách nhiệm, thế mà lại để cho một mình cô ấy mang theo hai đứa con, ở trên xe cho con bú cũng trở tay không kịp. Không biết đàn ông như anh là làm như thế nào, lại để cho chính người phụ nữ của mình phải chịu khổ như vậy." Nói xong lắc đầu rời khỏi, để cho hắn tự mình tỉnh lại.

Thật ra dáng vẻ của người đàn ông này thật anh tuấn, toàn thân toát lên khí chất tôn quý, thoáng nhìn còn là người có tiền, nhưng làm sao lại đi chinh phục một cô gái trẻ tuổi như vậy, ngay cả đứa con cũng đã có rồi? Chỉ sợ là bà vợ trong nhà mà nghe được tin tức gì, không chịu buông tha cho ba mẹ con cô gái này. Hèn gì cô ấy lại muốn chạy trốn.

Đằng Duệ Triết đi nhanh hướng vào khách sạn, đi đến trước cửa phòng 305, sau khi xác định Đại Lận ở nơi này xong, không tính nhấn chuông cửa, sợ lại dọa cô chạy trốn, tính ở lại phòng 312 phía đối diện, nhưng phía sau, hắn nghe được tiếng trẻ con khóc oa oa truyền tới từ trong phòng, rất náo nhiệt, hai đứa nhỏ đều đang hát đồng ca, gào khóc không chịu ngừng lại, thiếu chút nữa muốn bay luôn mái nhà, vẫn nhịn không được mà đi gõ cửa.

Rất nhanh, vẻ mặt u sầu của Đại Lận liền đi ra mở cửa, trên tay còn cầm quần áo của trẻ sơ sinh, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Sữa bột đến rồi sao? Làm phiền khách sạn......"

Lúc ngẩng đầu lên gặp hắn, nhíu đôi chân mày, lập tức muốn đóng cửa!

Đây là tình huống gì vậy, cô cũng đã đi nhiều vòng gây nhiễu như vậy, sao hắn có thể xuất quỷ nhập thần như thế được? Nếu nói hắn có cảm ứng tâm linh với cô, thật đúng là cô không thể tin nổi!

Đằng Duệ Triết dùng một tay để chặn cô đóng cửa, nhìn nhìn hai đứa con đang nằm trên giường mà khóc oa oa kia, nói bất đắc dĩ: "Trước mắt em mặc quần áo vào cho con đi, không sẽ cảm lạnh." Còn chính mình thì đứng ở cửa, cũng không có ngang ngược muốn chen chân bước vào, đứng từ xa mà nhìn hai đứa trẻ sinh đôi.

Đại Lận quay đầu nhìn hai bé con, thấy hai đứa đang đạp tay chân loạn xạ, đều khóc thành sướt mướt, vội vàng chạy trở về tiếp tục mặc quần áo cho chúng, ôm vào trong ngực mà dỗ dành.

Vừa rồi hai đứa trẻ ọc sữa, bụng bị đói rồi, tã lót cũng đã bẩn.

Hiện tại trên người cô không có sữa, đang pha sữa bột cho hai đứa trẻ, giặt quần áo, sấy khô quần áo, còn phải để hai đứa nhìn thấy mình, thay tã...... Hơn nữa, một mình cô không có cách nào chăm sóc hai đứa trẻ cùng một lúc, luôn có một đứa bị đặt ở bên cạnh, đói bụng liền khóc lớn oa oa.

Cô sợ nhất là hai đứa cùng thi nhau khóc, nhưng lại là khóc gắt hẳn lên, dỗ dành thế nào cũng đều không chịu.

Giờ phút này, toàn thân cô mệt mỏi, muốn ôm lấy hai con đang còn gào khóc vào trong lòng, đột nhiên một cánh tay dài bế đứng Khiêm Khiêm trong lòng cô lên, ôm trong lòng ngực rộng lớn của mình, ôm dựng thẳng, còn vỗ nhè nhẹ lên lưng của con.

Cô quay đầu lại, tức giận nhìn người đàn ông xông vào một mình này.

--- Cô nhìn hắn, phát hiện Khiêm Khiêm ở trong lòng hắn đã ngừng khóc, đang mở to đôi mắt như viên bảo thạch màu đen ướt sũng mà nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé giật giật, không hề lớn tiếng ồn ào.

Mà Đằng Duệ Triết, thật mới lạ với động tác ôm dựng thẳng đứa bé, dùng bàn tay to lau nước mắt cho con, lau đi bi thương trên khuôn mặt nhỏ nhắn này.

Ny Ny còn gào khóc trong lòng cô, tiếng khóc như một con chim đang kêu, miệng anh đào chúm chím đang mở ra thật to, nước mắt trong suốt chảy đầy trên khuôn mặt phúng phính. Cô ôm con đi qua đi lại trong phòng, ngồi xuông bên giường lấy bình sữa trong túi hành lý ra, dùng bình siêu tốc đun nước sôi.

Sau khi nhìn thấy Đằng Duệ Triết vẫn còn ôm con, dùng một loại ánh mắt thâm trầm lo lắng mà nhìn cô, cô cười lạnh lùng, đặt Ny Ny ở trên giường, vươn tay về phía hắn đón Khiêm Khiêm, "Thân là người làm cha, đây là lần cuối cùng để anh nhìn thấy tụi nhỏ. Bây giờ tôi để anh nhìn, cũng mời anh sau khi nhìn xong, im lặng rời khỏi nơi đây, đừng để ngày sau tụi nhỏ biết được cha ruột của mình đã từ bỏ mình vì một người phụ nữ khác."

Trong ánh mắt thâm thúy của Đằng Duệ Triết che kín một tầng sương mơ hồ không rõ màu sắc, giống như không trung ẩm ướt vô biên, giật giật môi phát ra tiếng nói từ cổ họng, "Sau này nếu tụi nhỏ hỏi, hãy nói baba đã muốn chết rồi."

Hắn đưa trả con trai đã không hề gào khóc trở về trên tay Đại Lận, lại nhìn Ny Ny trên giường, đeo một chiếc vòng có gắn ngọc bội lên cổ hai người con của mình, thế này mới xoay thân hình cao lớn, chậm rãi đi về phía cửa.

Đại Lận nghe âm thanh hắn đóng cửa, chậm rãi nâng lên ánh mắt đang nhìn chăm chú vào hai đứa nhỏ, im lặng nhìn đèn đóm sáng trưng ngoài cửa sổ.

Hai bé con thì nằm im lặng, không hề gào khóc nữa, cũng không hề vung tay vung chân, dùng một đôi mắt trong suốt vô ngàn như ánh mắt của nai con mà đánh giá bốn phía, tự mình chơi, tự mình cười, cùng nhau im lặng theo mẹ.

Hiện tại chúng nó đã được ba mẹ dỗ dành tốt rồi, không còn chuyện thân thể không được khỏe, cũng không bị baba vắng vẻ một thời gian dài nên thẹn quá hóa giận nữa, vậy nên tự mình chơi thôi, chờ mẹ pha sữa bột cho chúng nó lấp đầy bụng đói, coi như không có baba ~

--- Diệp Tố Tố

Quả thật Diệp Tố Tố bay qua Châu Âu, Australia, Vienna, dùng chính thị thực của mình mà tới được, cho nên hành tung của cô còn có thể điều tra được, lập tức có mấy người bay qua đuổi theo.

Kết quả những người này phá hỏng cánh cửa phòng ngày xưa cô ở, lại phát hiện là một căn nhà bỏ hoang, đồ dùng gia dụng đã bị phủ một lớp tro bụi thật dày, căn bản không có người nào sống ở đây.

Hành tung của Đằng Duệ Triết lại càng không nói được, từ Cẩm thành bay đến Vienna, lại qua Madrid, Lisbon, đều có ghi lại lịch sử xuất nhập cảnh của hắn, giống như đang đi du lịch vòng quanh thế giới, có lịch sử xuất nhập cảnh nhưng lại không tìm thấy người, dù là ảo ảnh cũng chưa từng thấy qua. Nghe nói đây là vì công vụ, cấp trên phái hắn đi, bởi vậy trong khoảng thời gian này sẽ không đi làm ở văn phòng của tòa thị chính, hoàn toàn bỏ lỡ lễ nhận chức của tân bí thư thị ủy.

Nhưng mặc dù là như vậy, những người đuổi theo này vẫn không từ bỏ ý định, quật ba mét đất muốn tìm bóng dáng của Diệp Tố Tố và hắn, muốn bắt được hai con người vốn không hề bay đến Châu Âu này.

Như vậy hiện tại, rốt cuộc Diệp Tố Tố đang ở đâu?

Chỉ thấy ánh nắng tươi sáng, những bông hoa cúc nở ra sau giờ Ngọ, trong một trại trẻ mồ côi ở vùng ngoại ô phía Tây của Cẩm thành, có một cô gái mặc váy trắng đang đứng dưới ánh mặt trời, cầm sợi dây cao su và chiếc lược gỗ, chải tóc thắt bím cho một nhóm bé gái năm sáu tuổi.

Cô mặc một bộ váy dài thu đông màu trắng, đầu tóc đen bóng suôn thẳng xõa qua bờ vai, dưới ánh mặt trời phản xạ suối tóc sáng bóng. Một đôi bàn tay trắng nõn tinh xảo, đang xuyên qua mái đầu của bọn nhỏ, giúp bọn nhỏ cột tóc đuôi ngựa và bện tóc đuôi sam.

Bọn nhỏ đang ca hát cho cô nghe, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, âm thanh đồng ca vang vọng trên bầu trời xanh thẳm, vui vẻ mà tinh thuần, như một đóa hoa mây tuyết trắng phía chân trời.

Sau khi chải tóc xong, Diệp Tố Tố tặng cho những người bạn nhỏ một bộ quần áo mới, cũng tặng cho mỗi cô bé một con búp bê Barbie, dạy các cô bé nói chuyện cùng Barbie, dịu dàng dặn dò những người bạn nhỏ nên đọc sách học bài cho tốt, ăn cơm thật nhiều vào, sau khi lớn lên có thể tìm được cho mình một người cha người mẹ, dáng vẻ sẽ xinh đẹp giống như búp bê Barbie.

Vì thế bọn nhỏ không ngừng kêu cô là dì ơi, nắm góc áo của cô lưu luyến buông tay, muốn dẫn cô đến khu vườn của bọn họ chơi.

Thì ra khu vườn của bọn họ là một vườn quýt trong cô nhi viện, khi mùa thu đến, trên cây treo đầy những quả quýt xanh trĩu nặng, bọn nhỏ muốn nhón chân lên hái, hái cho dì xinh đẹp ăn. Nhưng bị ông lão giữ vườn hô rống một tiếng, liền sợ hãi không dám hái, nắm tay Diệp Tố Tố thiếu chút nữa khóc ré lên.

Diệp Tố Tố đau lòng sờ sờ đầu bọn nhỏ, để bọn họ ngoan, ngẩng đầu nhìn khu vườn không lớn không nhỏ này, mơ hồ nhớ tới chính mình lúc trước đây.

Mới trước đây thôi cô cũng ở trong cô nhi viện, cũng thường xuyên cùng chị gái đi trộm quả quýt và quả nho để ăn, chị gái leo lên cây, sau đó hái được quả nào liền ném xuống cho cô ăn, nói "Tố Tố, em ăn nhanh đi, lát nữa có người đến đây đuổi, chúng ta sẽ không ăn được, còn bị viện trưởng phạt quỳ", vì thế cô dùng hết sức đem quả quýt hoặc quả nho bỏ vào trong miệng, chị gái cười vui mừng với cô, nói "Tố Tố em ăn nhiều thêm một chút, chị lại hái cho em ăn", nhưng mỗi lần đều bị bắt quả tang, tay ông lão giữ vườn cầm gậy gộc kéo chị gái từ trên cây xuống, đánh một chút. Sau đó chính là sự trừng phạt của viện trưởng đối với hai chị em cô, quỳ gối trước cửa cô nhi viện không cho phép ăn cơm, không cho phép ngủ. Nếu có cặp vợ chồng nào đến đây nhận con nuôi, liền nhốt hai chị em cô ở trong phòng tối, không cho phép đi ra.

Mà mười tuổi qua đi, cũng chính là thời điểm cơ thể của hai chị em bắt đầu cao lên, những người đến đây nhận nuôi hai chị em cũng dần dần lớn tuổi hơn, phần lớn là đàn ông hoặc những bà lão cố trang điểm cho đẹp. Những người này di chuyển một vòng quanh người hai chị em, nhìn khuôn mặt, nhìn khung xương cơ thể, rồi bắt đầu đàm phán giá bán với viện trưởng, nói cô em thoáng nhìn ôn nhu hơn một chút, dạy dỗ tốt hơn, sẽ có giá cao.

Một tiếng "Dạy dỗ" này, khiến cho khuôn mặt của chị gái biến sắc, lôi kéo cô liền chạy ngay ra bên ngoài, muốn tìm bà bà ở cô nhi viện mà cầu cứu, nhưng bất đắc dĩ thế đơn lực yếu, cũng chỉ là một bé gái, mới chạy nửa đường đã bị mấy tên đàn ông kéo trở về, lại bị hành hung một chút.

Sau khi đánh xong, bọn họ lột quần áo của chị gái, mới phát hiện toàn thân bị gái bị bệnh sởi, nghi là do hoàn cảnh sinh hoạt hàng năm bên cạnh mấy con chuột, nhiễm bệnh truyền nhiễm, phút chốc buông cô ra liền bỏ chạy ra bên ngoài, cũng không dám từng bước đi vào cô nhi viện nữa.

Vì thế cô tạm thời tránh thoát được một kiếp này, lập tức bị cách ly cùng chị gái, thiếu chút nữa bị đuổi lên ngọn núi phía sau làm mồi cho chó sói, chết không còn xác. Cũng may bác sĩ kiểm tra không phải bệnh dịch tả, mới cứu được một mạng của hai chị em, nhưng lại bị vứt bỏ ở kho hàng để dưỡng bệnh, không người hỏi thăm.

Sau khi khỏi bệnh, những người bạn đồng lứa đều được nhận nuôi, hoặc là bị bán đi, chỉ có hai chị em cô vẫn còn ở lại nơi này cùng làm bạn với những đứa trẻ mới, cùng chờ đợi bị bán đi, bán được một giá tốt cho viện trưởng. Sau đó bỗng nhiên có một ngày, chị gái luôn luôn nhìn lén người nhận nuôi ở bên ngoài bị kích động mà chạy về phòng, dắt tay cô đi nhìn ba mẹ mới, nói Tố Tố của chúng ta rốt cuộc cũng có một gia đình mới, có thích không? Sau này nhớ về đón chị đi chơi, đừng có quên chị.

Chạy hai bước, bỗng nhiên lại nhớ cái gì, nhanh chóng đóng cửa phòng lại, cởϊ qυầи áo trên người của mình đưa cho cô, giúp cô chải tóc và thắt đuôi sam giống mình như đúc, lại lau bùn đất dính lên trên mặt mình, vò đầu thành tóc rối, thế này mới đẩy cô đi ra cửa, vẫn để cô đi về phía trước.

Mà ngoài cửa, viện trưởng đã đưa một cặp vợ chồng có tâm từ thiện hướng về bên này, vẫy tay về phía cô, "Nhã Tĩnh, con lại đây, chú và dì có chút quà cho con." Sau đó đưa ra một con búp bê vải xinh đẹp, quơ quơ cười ha ha, xem cô thành chị gái Nhã Tĩnh.

Cặp vợ chồng kia lập tức bước qua đây, một trái một phải ngồi xổm bên cạnh cô, nhìn cô yêu thích, "Vừa rồi chúng ta ở cổng cô nhi viện đã nhìn thấy cô bé này, lớn lên thật xinh đẹp, thoáng nhìn chính là một cô bé thích đọc sách, ha ha, lão Diệp, ông nhìn đôi mắt to ngập nước này, tôi đã muốn có một cô con gái giống như vậy."

Người dì cười ôn nhu, dịu hiền giống như mẹ mà vuốt vuốt lên mái tóc của cô, "Sau này ta chính là mẹ của con, mua cho con quần áo mới, mua búp bê vải, cũng cho con đến trường đọc sách, lên đại học, tuyệt đối không để ai dám bắt nạt con, được không?"

--- Nhã Tố - Nhã Tĩnh

Cô khát vọng nhìn chằm chằm vào bàn tay của người dì, cầm lên con búp bê vải xinh đẹp, gắt gao ôm vào trong ngực, lại sợ hãi lui về phía sau từng bước, nói nhỏ giọng, "Con tên là Nhã Tố." Sau đó chạy nhanh vào trong phòng, lớn tiếng kêu chị, "Chị ơi, em có búp bê vải, đây là con búp bê vải đầu tiên của em......"

Mà cửa phòng đã bị chị gái khóa nhanh, không cho cô đi vào, lại truyền đến giọng nói mềm nhẹ của chị gái, "Tố Tố ngoan, chị thấy búp bê vải rồi, thật là đẹp, nhưng Tố Tố đừng quên những lời chị vừa nói, em đến nhà mới trước đi, ngày mai chị sẽ qua thăm."

Viện trưởng vội vàng ở bên cạnh nói tiếp, cười cười mà nói, "Diệp tiên sinh, Diệp phu nhân, vừa rồi là tôi gọi nhầm, đứa bé này gọi là Nhã Tố, không phải Nhã Tĩnh, nhất thời nói sai, ha ha, bây giờ hai người đưa con bé về nhà đi, con bé này từ nhỏ đã thông minh, lớn lên cũng đoan trang thanh tú, có số mệnh là thiên kim tiểu thư. Bây giờ đang lưu luyến bạn bè của mình ở đây, lưu luyến người chị trong cô nhi viện này."

Vì thế người chú họ Diệp kia liền ngồi xổm xuống nhìn cô, hào hoa phong nhã, cũng thật là ôn nhu, "Con đã được gọi là Nhã Tố, vậy trực tiếp gọi là Tố Tố đi. Họ Diệp, Diệp Tố Tố, thật thích hợp với dòng dõi có truyền thống học vấn."

Cô lại khóc ầm lên, ném con búp bê vải của mình xuống, không rời khỏi nơi này, không chịu rời xa người chị mà cô nương tựa vào nhau để sống......

Sau đó cô vẫn bị đón về Diệp gia, nhận được rất nhiều búp bê vải và quần áo mới, còn được ăn rất nhiều quả nho quả quýt đến no căng bụng mà không sợ bị người ta đuổi đánh. Cô đem toàn bộ tất cả những thứ này giữ lại, chờ chị gái đến đây đoàn tụ cùng cô, để cho người chị mỗi lần hái nho hái quýt cho cô không chỉ nhìn cô ăn nữa, mà cũng được ăn no bụng, ăn được nhiều món, lại một tháng trôi qua, vẫn không đợi được.

Ngày ngày cô đều làm ầm ĩ, ngày ngày đều khóc, cha mẹ nuôi yêu thương cô cuối cùng vẫn không lay chuyển được cô, mang cô trở về thăm cô nhi viện.

Viện trưởng lại kéo một cô gái xa lạ lại đây, nói đây là Nhã Tĩnh, Tố Tố con không biết sao? Mặc cho cô gào khóc thế nào, vẫn đều nói những lời này.  

Sau này cô mới mơ hồ biết được, saucái ngày cô được nhận nuôi, Nhã Tĩnh cũng đã được nhận nuôi đi rồi. Nhưng mà thật ra là bị bán, bị viện trưởng được giá bán ra ngoài, cái ngày buôn bán kia lại cãi nhau một chút, mấy tên đàn ông lại đuổi theo một bé gái, bắt được Nhã Tĩnh liền tung đòn hiểm một chút, để cô không hề kêu rên, sau đó không hề có tin tức về Nhã Tĩnh, tên và tư liệu của Nhã Tĩnh trong sổ sách nhân sự ghi lại của cô nhi viện cũng biến mất, như chưa từng tồn tại qua.

Có vài năm, cô thường xuyên chạy đến cô nhi viện tìm Nhã Tĩnh, tin nhận được chính là tin Nhã Tĩnh đã bị đánh chết. Nếu không phải đã chết, làm sao viện trưởng lại có ý đồ tiêu hủy hết tài liệu! Hơn nữa càng khiến cho cô đau lòng hơn là, ngày đó Nhã Tĩnh bị bán đi, là vì muốn đi gặp cô, liều mạng kêu tên Nhã Tố, để em gái đừng khóc, lại bị kéo trở về, bị đánh đến hấp hối.

Tuy rằng một ngày nào đó của rất nhiều năm sau, cô vẫn gặp lại người chị Nhã Tĩnh chết mà sống lại của mình, nhưng tất cả đều thay đổi, trở nên thật xa lạ.

Suy nghĩ đến đây, cô thu hồi ánh mắt nhìn chăm chú vào khu vườn, cười cười, nói cho chính mình, thời gian hôm nay đã là ngày sau mười mấy năm rồi, cái gì cũng đều thay đổi. Mười mấy năm thời gian, xã hội nhanh chóng phát triển, cuộc sống của cô cũng đã đi lên rồi lại đi xuống, cô nhi viện đã không hề bế tắc và cấu kết buôn bán như vậy, mà cha mẹ nuôi của cô cũng không còn dáng vẻ ôn hòa hiền hậu có giáo dục như lúc ban đầu khi nhận cô làm con nuôi.

Nếu nói, cô còn nhỏ tuổi bước chân vào cô nhi viện là một bước ngoặt của cuộc đời, như vậy cô ra khỏi cô nhi viện, được nhận vào Diệp gia, chính là từ một vũng bùn mà té ngã xuống địa ngục.

Chị gái vẫn nghĩ rằng mình đem cơ hội này tặng cho cô, để cô trở thành một tiểu thư kiêu ngạo của dòng dõi có truyền thống học vấn, là vì muốn em gái được bảo vệ bởi một gia đình trong sạch. Lại không biết rằng, mẹ nuôi của cô là một người đàn bà đố kị giả nhân giả nghĩa, cha nuôi là một giảng viên đại học khoác da thú, kỳ thật Diệp gia chính là một cái vỏ bọc trống rỗng.

Năm đó cô còn nhỏ tuổi, không hiểu cái gì gọi là quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ, thời điểm khi cô tắm rửa, cha nuôi liền mở cửa phòng tắm của cô ra, cô không hiểu phòng bị là gì. Cha nuôi lấy này lấy nọ dụ dỗ cô, để nửa đêm gõ cửa phòng cô, cô liền mở...... Cho đến sau này khi bị mẹ nuôi phát hiện, bà ngủ cùng với cô trên một chiếc giường, dốc lòng chăm sóc cô, cha nuôi mới biết thu tay lại.  

Sau này cô lại bắt đầu dậy thì, bộ ngực càng ngày càng phát triển, mẹ nuôi giúp cô tắm rửa, sau khinhìn chằm chằm vào cơ thể trần như nhộng của cô một lúc lâu, đột nhiên cười cổ quái, nói: "Tố Tố, ba của con có chạm qua thân thể của con không vậy? Giống như có vậy......".  

Vị này là một người có tri thức hiểubiết lễ nghĩa, thế nhưng lại làm mấy động tác vô cùng khiếm nhã, để bà nhìn chỗ kín của cô, cô liền ôm lấy quần áo chạy ra bên ngoài, lại bị mẹ nuôi túm lấy đầu tóc ướt sũng kéo trở về, xả nước mạnh từ phía sau, âm thanh nói cười: "Chạy đi đâu? Mẹ mày còn muốn giới thiệu đàn ông cho mày để gả mày đi! Mày đừng có học trung học nữa, liền lập gia đình cho tao, gả đi thật xa, đỡ khiến ba mày ngày nhớ đêm thương!".  

Sau đó người mẹ nuôi từng xem cô như con gái ruột của mình vẫn hay dùng phương thức này mà nhục nhã cô, mỗi ngày cô phải về nhà, thời điểm tắm rửa, mẹ nuôi phải đi vào, kiểm tra trinh tiết của cô có còn hay không. Hơn nữa không cho phép cô chạy trốn, nếu không bà ta sẽ bị xấu mặt! Mở cửa đi ra ngoài, chào hỏi cùng hàng xóm, còn luôn miệng -- "Nhìn con bé nhà tôi ngoan hiền chưa nè, tan học còn biết về theo mẹ mua đồ ăn, đúng là một cô con gái tri kỷ.", "Con gái nhà tôi năm nay lên trung học, thành tích xếp hạng cả năm nằm trong top 10......".

Sau này Diệp gia càng ngày càng lụn bại, cứ một khoảng thời gian lại chuyển nhà, phòng ở càng ngày càng nhỏ, càng làm càng phá...... Sau đó ngay trong hoàn cảnh bị chịu đựng dày vò này, cô gặp Đằng Duệ Triết, xem hắn là người mà mình có thể dựa vào......

Thật ra cảnh ngộ của cô và Tô Đại Lận cũng có tương tự một chút, chẳng qua người bên ngoài nhìn vào, thấy Tô Đại Lận là thiên kim tiểu thư của Tô thị trưởng, hưởng vinh hoa phú quý, không bỏ được cái tính tùy tiện, cũng có một phu nhân thị trưởng xem cô như một bảo bối, ai mà dự đoán được một thiên kim tiểu thư như vậy sẽ trải qua đau đớn thống khổ như thế. Ôi. Đúng là năm đó Duệ Triết không có nhìn đến những điểm này, mới có thể cho rằng Tô Đại Lận tùy tiện ương ngạnh, khiến hắn phản cảm.

--- Cổ Ngạo

Mang theo hai bé con thường xuyên khóc nỉ non xuyên đêm, một đêm trải qua ở khách sạn của Đại Lận thật vất vả khó nhọc, mí mắt đều mệt đến nỗi mở không ra, chui đầu xuống gối ngủ, không muốn động đậy, Cổ Ngạo lại gọi điện tới lúc sáng sớm, cũng nói giỡn anh đang ở trước cửa phòng cô, hỏi cô có tin hay không?

"Nếu anh thật sự ở đây, vậy giúp em chăm sóc hai đứa nhỏ, chúng nó lại đang ồn ào đây." Cô mở mắt thành một đường dài, nhìn hai tên nhóc ở bên cạnh vừa mới tỉnh dậy, nhìn thấy cái miệng chúm chím của hai đứa đang ngoác miệng, dùng một đôi mắt to với thần thái sáng láng mà nhìn cô, mồ hôi lạnh của cô liền chảy ròng ròng.

Tổ tiên của hai đứa nhỏ xin thương xót, hai đứa ngủ ngon, còn mẹ thì chưa chợp mắt được chút nào, hiện tại cổ tay đều đã cứng ngắc, toàn thân mệt mỏi, không còn chút sức lực nào pha bột cho hai đứa đây, thay quần áo, hai đứa nhớ ngoan ngoãn, tự mình chơi đi. Nếu bụng có đói, sẽ muốn ngủ một giấc, nửa đêm hai đứa ép buộc mẹ quá lợi hại, nào là gào khóc, còn thay tã, ngoan nào.

Kết quả hai đứa nhỏ "Oa" một tiếng liền khóc nấc lên, rồi vung tay chân, muốn bú sữa.

Đại Lận không thể không lấy tay day nhẹ cái trán, mở một đôi mắt gấu trúc ra, xốc chăn đứng dậy.

"Quả nhiên hai tên nhóc này không ngoan, lại đang khóc, vậy để chú Cổ đến đánh mông đi." Cổ Ngạo cười nhẹ nhàng trong điện thoại, tràn ngập cưng chiều, cũng cất cao giọng nói với nhân viên phục vụ bữa sáng ở bên cạnh, "Cô đi xuống đi, tôi sẽ đưa bữa sáng vào trong phòng.".

Leng keng, leng keng, tiếng chuông phòng cửa liền vang lên, giống như đang hát, cất tiếng cho hai đứa nhỏ nghe.

"Anh đến đây thật à?" Đại Lận dụi dụi đôi mắt gấu trúc của mình, đang súc rằng phải đi mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Cổ Ngạo mang theo bữa sáng đứng ở cửa, nụ cười mỉm như ánh mặt trời che kín trên khuôn mặt tuấn tú, buông mắt nhìn cô.

"Chào bữa sáng, bà mẹ trẻ và hai đứa nhỏ." Anh cất điện thoại di động, cười dịu dàng soái khí với Đại Lận, đi vào cửa ôm bé con, "Khiêm Khiêm là con trai, vậy trước mắt chú Cổ sẽ thay tã cho Khiêm Khiêm, Ny Ny giao cho mẹ. Đợi chút nữa chúng ta sẽ ăn sáng, bữa sáng đang được hâm nóng trong lò vi ba, bởi vậy hai bé cưng để mẹ được yên tĩnh một chút, tối hôm qua mẹ đã mệt lắm rồi."

Anh ôm lấy cậu nhóc, đi đến buồng vệ sinh thay tã, còn sử dụng giọng nói nam tính dễ nghe của mình mà hát cho bé nghe, "Bé cưng của nhà ta, chú vui chú ôm ngày ngày, chú yêu con......" Đoán là từ mấy đoạn điệp khúc của nhạc thiếu nhi, nhưng mà nghe cũng lọt tai.

Ny Ny bên này hâm mộ muốn chết, khóc oa oa, đôi mắt to ngập nước nhìn Đại Lận trong cơn mệt mỏi. Khiêm Khiêm thật hạnh phúc, có chú Cổ hát cho anh nghe, hu hu.

Đại Lận thay quần áo cho cô bé, phát hiện tã lót của con cũng đầy nướƈ ŧıểυ, hèn gì gào khóc thật lợi hại. Cô mở nửa con mắt gấu trúc, chậm chạp đổi tã lót cho con, sau đó nằm đến trên giường, nằm nghiêng, một cánh tay che lại, một cánh tay ôm Ny Ny ở trước ngực, tự mình cho con bú.

Chỉ vì cô thật sự quá mệt mỏi, tư thế nằm cũng thuận tiện cho con bú, trước mắt ngủ một chút đã.

Vì thế khi Cổ Ngạo đi từ buồng vệ sinh ra sau khi thay xong quần áo và tã lót cho Khiêm Khiêm, liền liếc mắt một cái đã thấy tư thế cô cho con bú đưa lưng về phía mình -- mỹ nhân nằm trên giường, ngọc thể đều thấy ngang dọc, tuy rằng không có nhìn thấy phía trước, nhưng lại thấy được cơ thể cô qua một góc vén áo, anh xấu hổ đến nỗi khuôn mặt tuấn tú đã ửng hồng.

Anh vội vàng lấy chăn, hơi hơi khép mắt, nhẹ nhàng đắp lên người cô, gọi một tiếng "Đại Lận".

Cô thì nhắm nghiền hai mắt, hàng lông mi dài rậm buông xuống, hít thở đều đều, ngủ thật sự say.

Cổ Ngạo không thể không để cho cô ngủ, ôm Khiêm Khiêm đi qua một bên, ngồi trên sô pha giúp bé con bú sữa. Khiêm Khiêm uống sữa thật giỏi, cái miệng chúm chím không chịu thả núʍ ѵú cao su ra, đôi mắt to trong sáng gắt gao nhìn chằm chằm chú Cổ, giống như đang cười với Cổ Ngạo.

Một lát sau, Khiêm Khiêm no sữa liền chìm vào giấc ngủ, Cổ Ngạo đặt bé nằm trên giường, sau đó nhắm mắt lại, bế Ny Ny từ trong lòng Đại Lận ra, đắp chăn lại cho Đại Lận, để hai đứa bé sinh đôi nằm bên người cô, cùng cô ngủ ngon.

Còn anh thì đứng bên cửa sổ, ngóng nhìn về ánh mặt trời bên ngoài cửa kính, kế hoạch tiếp theo nên đưa ba mẹ con Đại Lận đi đâu chơi đây? Cố cung? Trường thành?

Tuy rằng địa chỉ của Đại Lận xác thực là Đằng Duệ Triết nói cho anh, để anh lên máy bay xuyên đêm qua đây nhưng lại không biết rõ ràng địa chỉ của Đại Lận ở đâu, sau đó Đằng Duệ Triết thông báo cho anh, trước khi Đại Lận trả phòng hãy chạy đến đây, nhưng xác thực anh không hề nâng nổi loại tình cảm cảm kích Đằng Duệ Triết, tâm tình phức tạp.

Nếu nói Đại Lận đã chạy đến đây là vì muốn giải sầu, đó không phải là muốn chứng minh cô không muốn gặp bất kì ai ở Cẩm thành hay sao?

Đằng Duệ Triết đuổi theo lại đây, chỉ biết càng thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ Đại Lận, khiến cô không thể chân chính buông tay. Hắn đuổi qua đây, sẽ quấy rầy đến sự thanh tịnh của cô, còn làm cô phải đối mặt với người đàn ông này. Như vậy anh sẽ phụ trách chăm sóc hai đứa con này, làm một ông chú bỉm sữa, chia sẽ một chút công việc với cô, ví dụ như ôm đứa nhỏ, dỗ dành đứa nhỏ, linh tinh.

Thật đúng là khỏi nói, hai tiểu bảo bảo này thoáng nhìn rất tốt, lúc chăm sóc lại muốn ép buộc người khác, nhất là thời điểm đứa bé gào khóc, nhà ngươi cũng không thể gào lên để tiểu gia hỏa này câm miệng được, mà phải ôm nó dỗ dành từ từ, bước đi chậm rãi, cho đến khi nó thấy thoải mái thì thôi, có thể tôi luyện được tính kiên nhẫn hết sức của con người.

Nghĩ đến đây anh cười cười, kéo tấm rèm cửa lại tạo thành một góc, ngăn ánh nắng chói chang bên ngoài lại, sau đó quay đầu nhìn be mẹ con ngào ngạt hương thơm đang nằm trên giường, quyết định sau khi giặt quần áo cho ba mẹ con xong, sẽ dẫn bọn họ đi du lịch một lần ở Bắc Kinh, sau đó trở về Cẩm thành!

--- Diệp Tố Tố

Cổ Ngạo bay đi Bắc Kinh, vài kiểm sát viên phụ trách vụ án của Trâu Tông Sinh ở Viện kiểm sát liền sốt ruột, không ngừng nhắn tin gọi điện cho anh.

"Cổ công tố viên, thời gian thẩm tra xử lí vụ án này cũng gần đến rồi, bên kia còn không có một tia tin tức gì của người phụ nữ đó, làm sao bây giờ? Cục công an bên kia nói, thời gian của vụ án phóng hỏa đã lâu lắm rồi, không tìm thấy vật chứng, cũng không tìm thấy dấu vết bị tạt xăng, chỉ có nhân chứng là Trâu Tiểu Hàm. Hơn nữa trạng thái thần kinh của Trâu Tiểu Hàm có vấn đề, bác sĩ đã chứng minh điều này cho cô ta, chỉ sợ lời nói của cô ta không trở thành chứng cớ được......."

Vài người đang nói chuyện, đột nhiên có một cô gái gõ cửa tìm Cổ Ngạo, thanh đạm mà hỏi: "Cổ công tố viên có ở đây không? Tôi có việc muốn tìm anh ấy."

"Cô là ai?" Vài người kinh ngạc quay đầu lại, mi tâm vừa nhíu, bỗng nhiên cảm thấy cô gái này có chút nhìn quen mắt. Đây không phải là người phụ nữ chủ động thừa nhận thân phận tình nhân của Trâu Tông Sinh ở đại hội các cấp sao?

Cô gái váy trắng tháo cặp kính trên mặt xuống, đi về phía văn phòng, khuôn mặt trái xoan trắng nõn, đôi mắt to xinh đẹp lại chớp chớp kiên định, "Tôi chính là tình nhân của Trâu Tông Sinh, lần này tôi đến, là muốn làm nhân chứng, sau đó tự thú."

---


Đằng Duệ Triết 

Sau khi tiết trời vào thu, ngày trở nên ngắn. Tốc độ mặt trời lặn về phía Tây cũng nhanh hơn, tán cây của hàng cổ thụ chỉ còn lại một ít cành lá, nhẹ lúc lắc lúc lắc trong gió rồi bay xuống đất. Thời gian tan tầm làm việc đã qua, một chiếc xe màu đen lao nhanh trên dòng đường tấp nập, để lại một trận gió lốc, xuyên qua con đường phía trước.

Bên đường, một loạt đèn đường sắp xếp thẳng hàng sáng lên, xe của Viện kiểm sát cũng hướng qua bên này, chuẩn bị đến Cục công an.

Chiếc xe màu đen lao về bên này, bỗng nhiên phanh một cái két chắn ngang trước chiếc xe đang sáng đèn của Viện kiểm sát, tạo nên một trận gió lốc cuốn bay những chiếc lá trên mặt đường, dọa khiếp mấy bác gái vừa mới đi chợ mua đồ ăn trở về.

Áo sơ mi thắt cà vạt, vẻ mặt tra xét của Đằng Duệ Triết bước từ trên xe xuống, đi đến trước mặt xe của Viện kiểm sát, đôi mắt nhọn híp lại, nói gì cũng chưa nói, trực tiếp vươn tay túm lấy Diệp Tố Tố đang ở trong xe lôi ra bên ngoài mà đi.

Hắn túm Diệp Tố Tố đem trở về xe của của mình, đóng rầm cánh cửa xe, khóa lại, sắc mặt xanh mét, lạnh nhạt nói với mấy người kiểm sát viên đang trong cơn khiếp sợ: "Cô ấy không phải Lâm Nhã Tĩnh, các người đừng bắt sai người, chuyện của cô ấy để tôi đi xử lý!"

"Nhưng Đằng thị trưởng, chính cô ta thừa nhận là tình nhân của Trâu Tông Sinh......" Vài người kiểm sát viên lao từ trên xe xuống, muốn cứu vãn tình hình, cảm thấy tân thị trưởng không nên can thiệp chuyện của Viện kiểm sát, nên chờ Cổ công tố viên trở về rồi hãy định đoạt, "Chính cô ta muốn tự thú, chúng tôi mới quyết định đưa cô ấy đến Cục công an! Hiện tại Cục công an bên kia đã chuẩn bị nhận người......" Nhưng xe của Đằng Duệ Triết đã quay đầu, thổi bay những chiếc lá rụng, nhanh chóng lao đi!

"Đằng thị trưởng!" Vài người đuổi theo vài bước, mắt thấy không có kết quả, không thể không quay lại lên xe, sửa lại đi về tòa thị chính, "Chuyện này vốn không có quan hệ với Đằng thị trưởng, làm sao nữa đường lại nhảy ra một Đằng thị trưởng như vậy được? Sắc mặt đúng là như đao kiếm, có thể là do say rượu, chỉ sợ lần này Đằng thị trưởng phạm phải hồ đồ rồi! Người bị tình nghi cũng đã muốn thừa nhận tội trạng của mình, nếu Đằng thị trưởng ra tay can thiệp, chỉ sợ rước lấy một đống phiền phức cho chính mình mà thôi, chúng ta ngăn cũng không được!"

Sau đó khi bọn họ đuổi theo đến tòa thị chính, văn phòng đã tắt đèn, chứng tỏ không còn ai, Đằng Duệ Triết mang theo Diệp Tố Tố đi đến một nơi khác, cũng không trở về nơi này! Diệp Tố Tố tự thú, cứ lấy sự can thiệp và phẫn nộ của Đằng Duệ Triết như vậy, trong lòng thầm vui mừng!

--- Đại Lận

Đại Lận đang ngủ ngon giấc, đột nhiên từ trên giường bật dậy, trên trán thấm đầy mồ hôi, đôi mắt nhập nhèm, đáy mắt lộ vẻ bóng dáng của ác mộng.

Cổ Ngạo đang chăm sóc hai đứa nhỏ ở bên cạnh lo lắng nhìn cô, không rõ cô nằm mơ thấy điều gì, sắc mặt lại trở nên khó coi như vậy, trong lòng lại có chút hiểu được, rót ly nước lạnh đưa cho cô, "Hôm nay em quá mệt mỏi rồi, uống xong ly nước rồi ngủ thêm một lát, tranh thủ ngủ thẳng đến sáng mai rồi hẵng tỉnh. Ngày mai chúng ta đi Du Hòa Viên, Thiên An Môn......"

"Cổ Ngạo, vụ án tình nhân của Trâu Tông Sinh có phải sắp đến ngày xét xử rồi hay không?" Đột nhiên Đại Lận hỏi, nhẹ nhàng lấy tay lau mồ hôi trên trán, xếp chăn đứng lên, nói giọng khàn khàn: "Không phải bên Viện kiểm sát đã thông báo tin tức cho anh, nói tình nhân của Trâu Tông Sinh tự thú sao? Nhưng vừa rồi em lại nằm mơ, Đằng Duệ Triết kéo người phụ nữ này vào trong xe của mình, rất tức giận, trách cứ cô ta không nên đi tự thú, bởi vì người đi tự thú lại là Diệp Tố Tố, anh ấy đang giữ khuôn mặt của Diệp Tố Tố mà nói lớn tiếng, chút chuyện của Tô gia đã là quá khứ, hiện tại mạng sống của em mới là quan trọng nhất, hiểu chưa. Em giống như thấy được hình ảnh ngày xưa vậy, mơ thấy khuôn mặt ôn tồn của anh ấy, toàn thân toát cả mồ hôi lạnh, em cảm giác mình có thể biết trước chuyện phát sinh tiếp theo."

Cổ Ngạo nghe vậy cười chua xót, nhìn khuôn mặt đầy trắng nõn đầy mồ hôi của cô, đáy mắt hiện lên chút thổn thức và đau lòng, "Chuyện này anh không biết, đồng chí bên Viện kiểm sát chưa xin anh đưa ra chỉ thị gì, chỉ nói có cô gái đến tự thú, bởi vậy có thể là do em suy nghĩ nhiều rồi. Đại Lận, không phải là em muốn về Cẩm thành đó chứ?" Thật ra về muộn một chút cũng tốt, ôi.

"Nếu mở phiên tòa chính thức, em sẽ quay về một chuyến." Đại Lận quay đầu, cũng thấy được mặt trời đang lặn về phía Tây, ngày mùa thu thật ngắn.

--- 


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-445)