Kẹo long tô (2)
← Ch.07 | Ch.09 → |
Bắp đùi của Sở Ninh đã bị cọ đến sắp rách, trong sảng khoái lại mang theo đau đớn, cậu cúi đầu nhìn căn dương v*t đang tăng tốc thọc vào ⓡ-ú-ⓣ г-🔼 vài trăm cái, mã mắt không ngừng đóng mở chảy ra 🅓â_𝐦 dịch, biết rằng Kiều Tước sắp bắn, trong lòng cậu càng thêm nôn nóng.
Cậu muốn nhắc Kiều Tước hứa hẹn tối hôm qua, lại sợ bị trợ lý đầu bên kia nghe được, mắt thấy Kiều Tước ra vào ngày càng nhanh, mã mắt khẽ nhếch, Sở Ninh nhịn không được duỗi tay lấp kín mã mắt trên dương v*t của Kiều Tước, quay đầu lại lên án: "... Anh đã nói sẽ rót đầy em..."
Thanh âm báo cáo của trợ lý bỗng nhiên im bặt, sửng sốt một hồi mới nói: "Cậu đang làm gì vậy?"
"𝒞𝖍.ị.𝐜.h bảo bối nhỏ của tôi." Kiều Tước lười biếng đáp, xoa bóp gương mặt đỏ hồng mang theo tình dục đang ngửa đầu nhìn mình, trong cặp mắt kia của Sở Ninh còn mang theo dục cầu bất mãn, hơi nước lượn lờ.
Răng nanh của Sở Ninh còn đang căm giận mà 𝒸ắ.n Ⓜ️.ô.❗, Kiều Tước duỗi tay bóp bóp cái miệng nhỏ của cậu không cho cậu cắn nữa, cúi đầu ♓.ô.п cậu một cái, mới ngồi thẳng dậy làm cho Sở Ninh quỳ sấp ghé vào đệm giường Ⓜ️·ề·m ⓜạ·1, thiếu niên phối hợp mà nâng cái ɱô.𝖓.🌀 vểnh lên cao cao, cái bướm đỏ hồng 𝖒ề●〽️ Ⓜ️ạ●❗ bại lộ trước mắt Kiều Tước, như là con thú cái đang cầu hoan.
"Không phải chứ Tước gia, tối hôm qua làm đến bây giờ sao? Tuy là mới vừa khai trai nhưng cũng nên kiềm chế một chút chứ, đào rỗng t●ⓗâ●𝓃 𝖙●ⓗ●ể rất không tốt, †●𝐡●â●𝖓 t●ⓗ●ể của cậu vốn dĩ đã... Khụ khụ..."
Sở Ninh nghe trợ lý chê cười, quay đầu lại cười cười nhìn Kiều Tước. Kiều Tước tát một phát lên cánh ⓜ*ôռ*𝐠 trắng nõn 〽️ề*ɱ 〽️*ạ*ℹ️ của thiếu niên, lưu lại dấu vết màu hồng nhạt, cúi đầu tùy ý tuốt tuốt căn dương v*t cương cứng đến đáng sợ, mới dùng nghiệt căn dính đầy nước ԁâ.ⓜ của hai người đánh vài cái lên cánh 〽️ô𝐧·🌀 Sở Ninh nói: "Cũng đúng, tôi phải ăn tận năm sáu viên thuốc bổ dương mà anh cho tôi mới cứng lên được, đúng là nên tiết chế."
"Phụt..." Sở Ninh nhịn không được cười ra tiếng, Kiều Tước cần thuốc tráng dương? ✞.𝐡â.ռ 𝖙h.ể không tốt? Đừng đùa nữa, về sau người bên ngoài có đồn sao đi chăng nữa, cậu một câu cũng không tin.
"Cứ như vậy đi, làm xong sớm một chút rồi dẫn người quay về nhà chính, lão gia đang thúc giục cậu về, còn có chuyện tốt kia là do ai làm cậu cũng đã biết rồi đấy." Trợ lý dường như đang cố kỵ sự có mặt của Sở Ninh, chỉ qua loa nói vài câu, trước khi cúp máy còn không tin mà hỏi lại: "Tước gia, chắc cậu không ăn nhiều thuốc bổ như vậy chứ? Ừm, tuy rằng trước đây cậu cũng là bộ dạng lãnh đạm bệnh tật... Khụ khụ.."
Hai người tựa hồ rất quen thuộc, Kiều Tước không tức giận, ngược lại tiếp tục lừa anh ta, quy đầu cạy ra miệng bướm của Sở Ninh từ phía sau thọc vào huyệt dâ●〽️ chật hẹp, cúi người ghé vào trên lưng Sở Ninh ⅼℹ️ế.〽️ tai cậu nói: "Bảo bối, nói cho anh ta rằng tôi có ăn thuốc bổ hay không?"
"... A... Ưm..." Sở Ninh bị hắn 𝐜.𝒽ị.𝖈.♓ đến ⓡê·ռ г·ỉ ra tiếng, ngửa đầu chịu không nổi mà ⓣ𝒽·ở ⓓố·ⓒ.
Kiều Tước nghe được người bên kia bỗng dưng thay đổi hô hấp, ánh mắt tối sầm lại, duỗi tay cúp điện thoại.
Vốn dĩ hắn cũng không định đú-ⓣ vào, hôm qua Sở Ninh vừa mới phá thân, tối đó đã bị c-𝐡ị-↪️-𝖍 đến sưng đỏ, nhưng đối mặt với ánh mắt cố chấp lại bất an của bé con, hắn vẫn làm như vậy.
"Tại sao cứ một hai đòi tôi rót đầy em, bé ԁâ_m đói khát đến vậy sao? Hửm?" Kiều Tước từ phía sau nắm lấy bàn tay đang siết chặn tấm chăn của cậu, giam cầm toàn bộ 𝖙h●â●𝐧 t●𝒽●ể Sở Ninh ở dưới thân, cái ⓜôⓝ●𝖌 hẹp dùng lực không ngừng thọc vào 𝓇-ú-т 𝖗-🅰️, tinh hoàn cực đại bạch bạch đánh vào mép bướm.
"... Em không đói... đói khát... Ha a..." Lời nói của Sở Ninh bị dương v*t đ_â_Ⓜ️ đến ngắt quãng, trong mắt ướt đẫm nước mắt, còn giống như đang cãi bướng mà dùng răng nanh cắn cắ●ⓝ ⓜô●ı, không phục mà lên án Kiều Tước.
"Phải không?" Kiều Tước cười nhẹ ♓-ô-𝖓 lên môi cậu, buộc cậu phải buông răng nanh ra, giọng nói khàn khàn: "Vậy tôi đây r_ú_† 𝖗_ⓐ ngoài bắn?"
Sở Ninh theo bản năng 𝐤.ẹ.𝓅 ↪️.♓ặ.✝️ lỗ bướm chật hẹp, nghiêng đầu, hốc mắt đỏ hồng trừng hắn: "... Em không đói khát... Em chỉ là muốn т_𝒾п_𝒽 𝖉_ịc_♓ của anh..."
Kiều Tước bị cậu kẹp đến 🌴.h.ở 𝖍ổ.𝐧 𝖍ể.𝐧 một tiếng, ♓ô_𝓃 lên cái miệng nhỏ của Sở Ninh, dây dưa với đầu lưỡi 𝐦ề.𝐦 Ⓜ️ạ.ï của cậu, không cho cậu nói tiếp.
"Tôi biết... Vậy liền rót đầy em..." Kiều Tước giống như là một con thú đực đang trong kỳ động dục, 👢❗ế-ɱ động mạch Ⓜ️á●⛎ trên cổ Sở Ninh, gắt gao giam cầm Sở Ninh ở dưới thân, dưới háng độc ác mà thọc vào 𝖗ú.t 𝓇.𝐚 trăm cái, h.υ𝐧.🌀 ⓗ.ă.ⓝ.🌀 ↪️*h*ị*↪️*𝖍 mở cái lỗ 𝒹â*m nhiều nước, đ●â●𝐦 thẳng đến cổ tử cung, mới đối với cái miệng nhỏ nhắn không biết sống 𝐜*♓ế*🌴 cắn chặt quy đầu của hắn kia bắn ra, 𝖒ú·🌴 ra một dấu h●ô●𝓃 thật sâu trên cổ Sở Ninh, cười nhẹ: "Đều cho em, bảo bối, phải cố gắng ngậm chặt."
"... Ha a... Thật nhiều... Quá đầy... Ô..." Chưa đến 24h cái bướm nhỏ chưa từng bị người khai phá đã bị Kiều Tước 𝐜-hị-𝐜-h mở, cửa tử cung thuần khiết bị 𝖙ı●𝓃●♓ ◗ị↪️●𝐡 hắn lấp đầy, Sở Ninh như là thú cái ngửa đầu ✝️-h-ở 🅓ố-𝖈, bỗng nhiên có cảm giác Kiều Tước chỉ là do ảo tưởng của cậu biến ra, nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống, chất lỏng khi triều xuy chảy lên lông mao cùng tinh hoàn của Kiều Tước, dương v*t phía trước chảy ra т_1𝐧_♓ ԁị_↪️_𝒽 dính lên tấm chăn.
Sợ Sở Ninh không thoải mái, Kiều Tước chịu đựng những cái 𝖑-𝒾-ế-𝖒 Ⓜ️ú_𝖙 lưu luyến không rời trong ⓣ𝖍â●ⓝ 🌴●𝒽●ể bé con, nhẹ nhàng 𝓇_ú_✝️ 𝐫_🅰️ dương v*t đã cứng một nửa, cứ theo tư thế như vậy mà ôm Sở Ninh đang ✝️𝐡●ở 𝖍●ổ●𝐧 𝐡●ể●𝓃 nằm nghiêng, lười biếng cúi đầu, một chút lại một chút ☑️*𝐮ố*𝖙 v*𝖊 sống lưng thỉnh thoảng ⓡυ●ⓝ 𝐫●ẩ●ÿ của thiếu niên, cùng cậu nghỉ ngơi một hồi lâu, sợ Sở Ninh mất nước mới tùy tiện mặc vào một cái quần ngủ tơ tằm đi rót nước cho cậu.
Trong khoảng thời gian ngắn mà Sở Ninh đã cao trào nhiều lần như vậy, vốn dĩ cả người đau nhức, đầu óc phát trướng, bây giờ uống xong ly nước trên tay Kiều Tước, mới thấy nam nhân mặc quần còn dụ hoặc hơn so với khi không mặc - -
Vừa rồi Kiều Tước chỉ tùy tiện mặc một cái quần ngủ dài làm bằng tơ tằm, không chỉ không mặc quần lót mà quần ngủ cũng vô cùng mỏng manh.
Lúc ngồi vẫn cảm thấy không có gì, bây giờ dưới thân trần trụi đứng lên, quần ngủ dưới eo lỏng lẻo dán bên hông, lúc đi lại mơ hồ phác họa ra cái thứ đã †-г-🅰️ ⓣ-ấ-n cậu đến ⓒ♓.ế.𝖙 đi sống lại, động tác mặc vào một cách chậm rãi như là đang cố ý, đủ để cho cậu thấy rõ ràng vết cào trên lưng, vết lõm dưới eo cùng với cơ bắp mỏng manh trại tràn ngập sức mạnh của hắn. (Đĩ ngựa =))))
Có chỗ nào là ma ốm? Rõ ràng chính là một tên yêu tinh hại nước hại dân. Sở Ninh bĩu môi, còn may là chỉ có mình cậu thấy được.
"Đi thôi." Kiều Tước mặc quần áo chỉnh tề, rửa mặt xong, lại lấy một bộ âu phục cùng dụng cụ rửa mặt, cầm một cái khăn ấm, muốn lấy 𝖙1_𝐧_𝖍 ◗ị_c_𝖍 ra khỏi cơ thể Sở Ninh, vật nhỏ liền không hài lòng mà nhéo tay hắn.
"Không được, anh đã đáp ứng em, bắn vào trong thì chính là của em." Sở Ninh nhe răng nanh, giống như thị uy bảo vệ 'tài sản tư nhân' của chính mình.
Kiều Tước bị cậu chọc cười, nhướng mày nhìn cậu: "Nếu em không ngại bị cha tôi nhìn ra thì tôi cũng không có ý kiến."
Sở Ninh được hắn bảo đảm, cảm thấy mỹ mãn mà lau khô cơ thể, mặc quần áo, đang cái nút áo mới đột nhiên nhớ tới: Kiều Tước muốn dẫn cậu về nhà?
← Ch. 07 | Ch. 09 → |