Hắn là do bản vương đưa tới!
← Ch.235 | Ch.237 → |
Vân Tử Lạc bước chậm về phía tên mập.
"Là ngươi?"
Nàng khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, giọng khẳng định.
Tên mập biết có Vân Hạo ở đây, nhất quyết chối, dứt khoát không nhận, hắn oán hận nhìn Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc lạnh lùng cười một tiếng, rồi đột nhiên, sắc mặt nàng trầm xuống, giơ chận lên, đạp một đạp xuống người hắn,
So với màn vừa rồi, một cước này của nàng vừa nhanh vừa chuẩn, trực tiếp giẫm lên bắp chận của hắn.
Liền sau đó là tiếng hét thảm thiết của tên mập, hắn vừa mới tỉnh lại được một lúc thị lại một lần nữa bị dọa đến hôn mê.
Ba người còn lại cũng bị dọa kinh sợ đến sụp trên mặt đất, bọn chúng không dám ngẩng đầu lên nhìn cũng không dám thở mạnh.
Vị công tử Vân gia này cũng máu lạnh quá!
Nếu sớm biết Vân Hạo còn có một ca ca như vậy, bọn họ dù có cho cũng không dám gây chuyện với đệ ấy.
Nhìn thấy cũng sắp đến giờ vào học, Vân Tử Lạc cũng không muốn cảnh này bị thầy của bọn họ nhìn thấy làm ảnh hưởng đến hình ảnh của Vân Hạo.
Nàng hơi mìm môi, ra ám hiệu cho Ngô Đại thông báo cho bọn ám vệ đang ở cửa lớp, bảo bọn họ " xong việc" còn mình thì cũng nhanh chóng đỡ lấy tên mập kia.
Trong ánh mắt nàng thoáng ra tia quỷ dị.
"Thân thể các ngươi không khỏe, có cần xin phép Hướng tiên sinh cho các ngươi trở về tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng hay không?"
Năm người này lập tức hiểu ra ý của nàng.
"Dạ, dạ đại hiệp, bây giờ chúng tôi sẽ về nhà ngay, cho vài tên gia nô xin phép thầy là được."
Sau đó bọn họ liền bỏ chạy thục mạng,
Thầy giáo vào lớp, lớp học lại khôi phục lại nguyên trạng, ông ta có chút buồn bực, không hiểu vì sao hôm nay lại có năm học sinh xin phép nghỉ học.
Năm công tử kia sau khi về đến nhà liền thay đổi ngay thái độ, khóc sướt mượt, kể uốt ức của mình cho phụ thân bọn chúng nghe.
Trong đám đó, người bị nặng nhất tên là Triệu Mạnh, phụ thân của hắn là lễ bộ thượng thư, quan nhất phẩm, quyền cao chức trọng, ông ta khi nhìn thấy con trai mình bị thương trở về thì liền tức giận, gọi luôn bốn nhà còn lại, hùng hùng hổ hổ đến Vân gia hỏi tội.
Vân Kiến Thụ nghe báo có xe ngựa của năm vị đại thần đến trước cổng phủ, hơn nữa thái hộ của bọn họ đều không thiện ý, liền vội vã bảo Vân Hằng đẩy mình ra tiếp đón.
Còn chưa đi được nửa đường, Triệu thượng thừ và vài người khác đã xông vào cửa phủ...
"Vân tướng quân, ngài thật biết dạy con"
Triệu thượng thư quát lớn, sau đó liền kể lại tội trạng của Vân Tử LẠc cho Vân KIến THụ nghe.
Sau khi nghe xong, Vân Kiến Thụ vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, vẻ mặt mô hồ hỏi: " Xin lỗi chư vị, các ngài có nhận nhầm người không? Vân mỗ có hai đứa con trai, một đang ở học viện, một đang còn nhỏ, lấy đâu ra con trai lớn như vậy?"
"Làm sao có thể?"
Lúc ấy, Triệu Mạnh mới bước lên, cùng bốn tên nữa đồng loạt hô: " Chính hắn nói mình là ca ca của Vân Hạo"
Vân Kiến Thụ cười nói: " Họ hàng Vân gia chúng tôi cũng không có huynh đệ gần gũi với Vân Hạo, cả họ chỉ có duy nhất hai người con trai này, không tin có thể đến hỏi Thái Hậu"
Kỳ thật, trong lòng ông ấy cũng biết người họ đang nhắc đến là ai.
Triệu thượng thư cùng đoàn người đến Vân phủ gây sự lại không được kết quả gì, ra đến cửa phủ bọn họ liền xúm lại thương lượng.
"Ta nghĩ khả năng Vân tướng quân giấu người là rất lớn"
"Ta cũng nghĩ như vậy. Người đó nhất định là ca ca của Vân Hạo, nếu không sao lại ra mặt vì hắn chứ?"
"Triệu đại nhân, ngài xem, chúng ta có cần bẩm báo chuyện này cho Nhiếp chính vương không, để ngài ấy làm chủ cho chúng ta"
"Có lý"
Vậy là đoàn người họ liền đổi hướng đi về phía Nhiếp chính vương phủ.
Nhiếp chính vương lúc này đang ngồi ở thư phòng thưởng thức trà.
Sau khi đoàn người đi vào, kể lại toàn bộ sự tình, Nhiếp chính vương đang uống trà không kiềm chế được kích động, liền phun trà ra.
Cái gì?"
Ca ca của Vân Hạo đến gây chuyện ở học viện?
Theo như tướng mạo cùng cách hành sự của người đó, chàng liền nghĩ ngay đến Vân Tử Lạc.
"Nhiếp chính vương, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng thần. Chân của con chúng thần đều bị hắn đánh gãy, người này giữa ban ngày ban mặt lại dám đánh người ở học viện..."
"Con trai các ngươi đã làm gì Vân Hạo?"
Nhiếp chính vương mấp môi hỏi bọn họ.
Nhân lúc mọi người không chú ý đến, chàng liền cụp mắt xuống, ánh mắt che dấu vẻ tức giận.
Chàng hiểu rõ Lạc nhi, nếu như không chạm vào ranh giới cuối cùng của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không ra tay gây chuyện.
Mà sau khi nghe Nhiếp chính vương hỏi, triệu Mạng cùng bốn vị công tử kia sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Quả nhiên là Nhiếp chính vương! Nghe chuyện đã đoán ngay được vấn đề.
Không có ai lên tiếng trả lời chàng,
Không trả lời tức là thừa nhận.
Nhiếp chính vương lạnh lùng cười một tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên, nhàn nhạt nói: " Vân Hạo là do bản vương đưa vào học viện Thanh Thư"
"Hả"
Nghe xong lời này, không chỉ Triệu Mạnh cùng bốn vị công tử kia sợ đến ngây người, mà Triệu thượng thư cùng các vị đại thần kia cũng không kịp phản ứng.
Nhiếp chính vương đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm vào năm công tử kia, nói rõ ràng từng chữ từng chữ một: " Bản vương tự mình đưa hắn đến Học viên thanh thư, nếu như có ngươi dám khi dễ hắn cũng chính là khi dễ bản vương"
Năm người này đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận, bọn họ không ngờ rằng, vân Hạo là do Nhiếp chính vương đưa vào học viện.
Nếu sớm biết như vậy, có to gan đến đâu bọn họ cũng không dám đụng đến Vân Hạo nửa điểm.
"Các ngươi nói cho bản vương nghe, người gây sự trước là Vân Hạo? Hay là các ngươi?"
Nhiếp chính vương thấp giọng hỏi, sau đó còn bổ sung thêm một câu: " Không trả lời cũng được, nếu như bản vương tra ra được kẻ nào, người đó coi chừng đầu lìa khỏi cổ"
Những lời này quả thực có trọng lượng, năm tên kia nghe xong trong lòng liền nổi giông bảo.
Triệu thượng thư cùng mấy vị đại thần kia lúc này mới hiểu được tình hình.
Sự tình so với bọn họ dự liệu đã khác hẳn nhau.
Nhiếp chính vương bảo vệ ngươi, kẻ nào dám động đến kẻ đo? Nhưng mà nếu không thừa nhận, thì với năng lực của Nhiếp chính vương lẽ nào không tra ra được.
Lúc này, chàng lại thấp giọng nói tiếp: " Mấy người không làm sai chuyện gì đúng không? Vậy được, đợi bản vương cho người đi tìm hiểu...."
"Bịch"
"Bịch"
Mấy người đó liền quỳ thành hàng, vẻ mặt lo sợ nhìn về phía Nhiếp chính vương.
"Được, rất tốt"
Nhiếp chính vương nhếch môi cười, nhìn về phía Triệu thượng thư, từ từ nói: "Mấy người bọn họ, nên mời một vị tiên sinh đến nhà dạy đi, dạy bọn họ lễ nghĩa"
Lời nó của chàng đầy hàm ý, làm cho Triệu thượng thư không khỏi đỏ cả mặt.
Đợi đến khi bọn họ rời đi, Nhiếp chính vương liền lập tức đến chỗ Vân tử Lạc.
Vân Tử Lạc liền đem chuyện ban ngày kể tóm tắt cho Nhiếp chính vương nghe. Nghe xong Nhiếp chính vương liền vòng tay ôm lấy nàng.
"Nha đầu ngốc, những chuyện như vậy phải nói cho ta nghe, ta nói một câu có thể làm cho bọn họ cút trở về phủ. Nàng và Hạo nhi chịu ủy khuất rồi"
Một câu vô cũng đơn giản, nhưng lại chứa chan tình cảm làm cho Vân Tử Lạc cảm thấy cô cùng ấm áp.
Những chuyện nàng có thể giải quyết nàng không muốn gây phiền toái cho chàng, nhưng nghe được lời này của chàng, thực làm cho nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Thì ra, cảm giác có người bảo vệ lại tuyệt vời như vậy!
Sáng sơm hôm sau, Nhiếp chính vương đánh xe ngựa đứng trước của Vân phủ, tự mình đưa Vân Hạo đến học viện.
Lần này, chàng còn trực tiếp đưa Vân Hạo đến học đường.
Phần lờn nho sinh trong học viện khi nhìn thấy Nhiếp chính vương bước đến đều sợ ngây người.
Nhiếp chính vương, ngài ấy chưa bao giờ đến học viện!
Nhìn lại, lại thấy Nhiếp chính vương đang cầm một túi đựng giấy mực trên tay, bọn họ lấy làm kinh hãi, sau đó liền chú ý đến Vân Hạo đứng bên cạnh Nhiếp chính vương.
"Đây chẳng phải là công tử Vân gia, Vân Hạo sao?"
"Hắn sao lại đến cùng Nhiếp chính vương?"
"Đó là Nhiếp chính vương sao?"
"ta nói mắt ngươi có vấn đề gì không? Đó chẳng phải Nhiếp chính vương thì là ai?"
Đợi đến khi bóng dáng cao lớn của Nhiếp chính vương xuất hiện trước cửa học đường, dám đông liền lặng ngắt như tờ.
Mà sau khi Nhiếp chính vương bước vào, từ trong học đường liền truyền ta ba tiếng hô thiên tuế.
"Ừm, miễn lễ"
Chàng gật đầu nhẹ, vẻ mặt băng lãng không thèm chú ý đến xung quanh, đi đến chỗ ngồi đầu tiên hàng giữa, đem túi sách của Vân Hạo đặt xuống.
"hạo nhi, ngồi đây đi"
Giọng chàng cực kỳ nhẹ.
Đám nho sinh còn lại nghe vậy liền kích động đến đỏ cả mặt.
Bọn họ nghe đồn Nhiếp chính vương trong truyền thuyết là kẻ máu lạnh vô tình, nhưng vì sao lại đối với Vân công tử lại tốt như vậy?
Mà Vân Hạo đứng bên cạnh nhịn không được nở nụ cười vui sướng, nhìn theo ánh mắt hậm mộ xung quanh đang đổ về phía mình.
Từ sau chuyện này, ở Học viện không có bất kỳ kẻ nào dám gây chuyện với Vân Hạo, ngược lại còn nghĩ trăm phương ngàn kế nịnh nọt đệ ấy.
Rất nhanh liền qua một tháng, thấm thoát đã đến tháng ba.
Mùng bai tháng ba có rất nhiều chuyện.
Vì Sở Tử Uyên được "gả" đi, nên trên dưới Bát vương phủ đều tấp nập bận rộn, trong cung cũng vì chuyện của Sở Tử Uyên mà mở yến tiệc linh đình.
Yến tiệc này là đệ chọn người Kỳ Hạ đi cùng Sở Tử Uyên đến Đông Lâm,
Lần này đi có cả Nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương sẽ chịu trách nhiêm đưa Sở Tử Uyên đến Đông Lâm. Khi nghe được tin này, Vân Tử Lạc cùng Diêu Linh Linh không khỏi giật mình.
Hách Liên Ý đi Đông Lâm?
Tròng lòng nàng không khỏi lo lắng.
Vậy thì bọn họ chẳng phải sẽ phải xa nhau mây tháng sao?
← Ch. 235 | Ch. 237 → |