Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 091

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 091
Anh đi đường anh, em đường em
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thật lâu thật lâu Lăng Nhất Phàm mới mở mắt ra, nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh quan sát hắn vẻ mặt buồn bã, nhàn nhạt nói: "Ân, đem canh giải rượu đến đây trước đi... "

"Được!" Đáy mắt Mễ Lệ vẻ buồn bã lập tức biến mất, cô không chút che dấu sự vui vẻ của mình, gấp gáp nói: "Anh đợi một chút, em đi lấy ngay!"

Nhìn bóng dáng cao gầy nhanh chóng biến mất nơi cửa, đáy mắt Lăng Nhất Phàm càng giăng đầy mây đen, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi tựa vào thành giường...

Rất nhanh Mễ Lệ đã mang canh giải rượu đến, nhìn Lăng Nhất Phàm uống, trên mặt cô là sự vui vẻ không khống chế được: "Em mang bữa sáng lên đây cho anh ăn được không?"

Lăng Nhất Phàm day day chiếc đầu đang đau của mình, nhẹ giọng nói: "Không cần đâu, anh đi tắm trước... rồi xuống ăn sau... "

"Ân, được, vậy anh tắm trước, em xuống bếp coi sao... " Mễ Lệ nhanh chóng xoay người rời đi; Lăng Nhất Phàm hất chăn ra, chuẩn bị xuống giường, trong khoảnh khắc đó hắn nhìn thấy, trên chiếc ga trắng, một dấu máu như một đóa hoa mai nở rộ trên tuyết trắng đập vào mắt hắn. Mắt Lăng Nhất Phàm thoáng có chút dại ra, hắn ngẩn ngơ nhìn dấu máu đó, đầu lại bắt đầu ẩn ẩn đau...

Trong phòng ăn, Mễ Lệ sớm đã giúp Lăng Nhất Phàm kéo ghế, nhìn thấy Lăng Nhất Phàm đã ngồi xuống, cô vội chạy xuống bếp bê bữa sáng lên, đặt trước mặt Lăng Nhất Phàm, lại đưa dao nĩa cho hắn, tất cả đều chuẩn bị xong xuôi cô mới ngồi xuống đối diện với hắn, hai tay chống cằm, lặng lẽ nhìn hắn ăn, trong mắt tràn đầy tình ý...

Lăng Nhất Phàm cúi đầu chậm rãi ăn cháo, trong đầu không ngừng suy nghĩ làm sao giải thích với Mễ Lệ về những hành vi tối qua của mình. Nói xin lỗi sao? Nói trong lòng hắn thật ra vẫn chưa buông xuống Y Y được sao? Trong phòng ăn thật yên lặng, chỉ có tiếng Lăng Nhất Phàm chậm rãi ăn cháo ...

Lát sau, ăn hết chừng nửa chén cháo, rốt cuộc Lăng Nhất Phàm ngẩng đầu lên nhìn Mễ Lệ, vừa định nói gì đó thì bất chợt ánh mắt đông cứng lại, dính chặt nơi chiếc nhẫn Mễ Lệ đang đeo trên tay, những lời vừa ra đến miệng lập tức nuốt xuống, không nói gì nữa.

Chiếc nhẫn đó là hắn tặng cho Lâm Y, sao giờ lại ở trên tay Mễ Lệ? Lăng Nhất Phàm thoáng ngẩn người, chẳng lẽ là mình nhìn nhầm sao? Lăng Nhất Phàm mấp máy cánh môi, lát sau mới nói: "Mễ Lệ... chiếc nhẫn của em... "

Mắt Mễ Lệ nhìn chằm chằm vào Lăng Nhất Phàm, mỉm cười, cúi xuống nhìn chiếc nhẫn trên tay rồi lại nhìn hắn, giọng nhàn nhạt: "Tối qua Lâm tiểu thư có trở lại đây, cô ấy đưa chiếc nhẫn này cho em, bảo em phải chăm sóc anh thật tốt!"

Đầu Lăng Nhất Phàm như nổ tung, sắc mặt trở nên tái mét... Nói như vậy, chuyện tối hôm qua Lâm Y cũng đều biết cả rồi sao? Nhưng câu này hắn không nói ra, hắn biết đã không cần hỏi lại rồi!

"Y Y... " Lăng Nhất Phàm buông chiếc muỗng trên tay xuống, lòng hắn đau như xé, hắn bất giác đưa tay ôm ngực.

"Nhất Phàm... " Thấy mặt Lăng Nhất Phàm biến sắc, Mễ Lệ có chút hoảng, cô mấp máy môi, định giải thích gì đó, "Em cũng không biết Lâm tiểu thư tối hôm qua vì sao lại đột ngột đến đây... "

Lăng Nhất Phàm chậm rãi dời mắt về phía Mễ Lệ, đáy mắt lộ rõ vẻ dò xét... Mễ Lệ mím môi, cúi thấp đầu né tránh ánh mắt dò xét của Lăng Nhất Phàm... "Nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cô nghe Lăng Nhất Phàm trầm giọng nói.

Trong phòng ăn thật im lặng, im lặng đến nỗi chừng như có thể nghe được tiếng hô hấp của hai người, lát sau Mễ Lệ mới ngẩng đầu lên, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Lăng Nhất Phàm, điềm tĩnh nói: "Nhất Phàm, tối hôm qua Lâm tiểu thư quay lại đây không liên quan gì đến em!... Tối hôm qua anh uống quá chén, em đưa anh về, lúc em bước ra khỏi phòng anh, Lâm tiểu thư đã ở trong phòng khách rồi... "

Lăng Nhất Phàm cắn môi, nhắm mắt lại, chợt nghe giọng Mễ Lệ lại tiếp tục vang lên: "Nhất Phàm, em mong anh tỉnh táo một chút, người Lâm tiểu thư yêu không phải là anh! Người yêu anh là em! Là em! Anh hiểu không?" Giọng Mễ Lệ bắt đầu có chút kích động, cũng có chút nghẹn ngào, "Em vốn định quay về nước tiếp nhận việc kinh doanh của gia đình, em là vì anh nên mới lưu lại nước Ý xa xôi này! Anh không hiểu sao?... Anh về nước một chuyến thì dẫn về một vị hôn thê, anh muốn kết hôn, em cũng không có gì để nói, chỉ cần anh hạnh phúc là được!... Nhưng mà... anh hạnh phúc sao? Nhất Phàm, vì sao anh ngay cả một cơ hội cũng không chịu cho em?"

Vết máu trên giường lại lần nữa hiện lên trong đầu, Lăng Nhất Phàm lần nữa nhắm mắt lại, hắn nâng bàn tay nặng như chì, vẫy về phía Mễ Lệ, giọng trầm thấp khàn khàn: "Được rồi, em đừng nói nữa... "

Mấy hôm sau trong bệnh viện, đội ngũ chuyên gia điều trị cho Lãnh Nghị kiểm tra lại vết thương kỹ càng, sau đó báo với hắn vết thương cơ bản đã khép miệng, giai đoạn tiếp theo chủ yếu là tiến hành phục hồi chức năng, có thể phối hợp với một số vận động trị liệu thích hợp...

Khi đội ngũ chuyên gia đi rồi, Lâm Ynhìn Lãnh Nghị, trong mắt không dấu được sự vui sướng; khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười, đôi mắt đen thẳm nhìn Lâm Y, đáy mắt tràn đầy nhu tình, hắn đưa tay về phía cô: "Y Y, qua đây!" Lâm Y nghe lời đi đến bên giường Lãnh Nghị ngồi xuống, những ngày qua, cảm giác thân mật gắn bó dường như đã quay trở lại, hơn nữa còn hơn cả trước đây.

Cánh tay người đàn ông nhẹ nhàng khoác qua vai cô gái, kéo cô vào trong lòng, siết lại, cứng rắn ôm cô gái ngồi trên đùi mình, cô gái chỉ hơi nhúc nhích một chút rồi thuận theo lực kéo ngả đầu lên vai hắn, giờ cô đã rất quen thuộc với những động tác này của người đàn ông.

" Y Y", người đàn ông cúi đầu nhẹ hôn lên mái tóc mềm mượt của cô gái, giọng thật nhu hòa: "Có cảm thấy ở đây hoài rất nhàm chán không?"

"Không đến nỗi nào!" Cô gái nhẹ câu môi cười, hiện tại người đàn ông cũng đã bắt đầu để ý đến cảm thụ của cô.

"Bằng không qua vài ngày nữa chúng ta trở về nước... " Lãnh Nghị rõ ràng cảm nhận được thân thể trong lòng cứng đờ, rồi cô gái xoay mặt lại, ngước nhìn người đàn ông sau lưng, thì thào: "Về nước?"

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn cúi xuống nhẹ miết môi mình lên môi cô, "Trở về nước anh cũng có thể hồi phục thân thể... Sao hở? Không muốn trở về sao? Anh thấy em ở đây rất nhàm chám... "

"Không phải... " Lâm Y cố nặn ra một nụ cười, xoay đầu lại, ánh mắt nhìn mông lung ra ngoài, cô vừa nghĩ đến trong biệt thự nhà họ Lãnh còn có một cô gái nằm đó thì trong lòng lập tức có cảm giác sụp đổ chỉ muốn trốn chạy, cô không biết mình liệu có vượt qua được cửa ải này không...

Lãnh Nghị chừng như nhận ra tâm tư của cô gái, cánh tay đang ôm cô gái cũng siết lại, mặt dán lên mái tóc thơm ngát của cô gái, chừng như đang hứa hẹn gì đó: "Trở về nhà của chúng ta... anh hy vọng em có thể làm vợ anh, làm Lãnh phu nhân của anh... " Hắn đặc biệt nhấn mạnh "nhà của chúng ta", "vợ của anh"!

Đôi mắt đen láy của cô gái lóe lên, cô đã từng khát vọng làm vợ hắn, làm Lãnh phu nhân đến thế nào... Nhưng hiện giờ vì sao trong lòng cứ mãi thắc thỏm bất an? Cô cắn môi, không lên tiếng.

Sự trầm mặc của cô gái rõ ràng khiến người đàn ông sau lưng cảm thấy bất an, ánh mắt lãnh liệt mang theo chút dò xét, hắn dè dặt quan sát sắc mặt của cô gái, nhẹ giọng nói; "Y Y, được không?"

"Hả?" Cô gái lúc này như mới bừng tirnhlaij, quay đầu nhìn người đàn ông, sự khẩn trương trong mắt người đàn ông đập vào mắt cô. Lâm Y nhẹ mỉm cười nói, "Ân... đợi anh điều dưỡng thân thể tốt lên rồi tính sau!"

Người đàn ông còn đang định nói gì đó thì điện thoại của hắn đang đặt nơi đầu giường chợt reo lên, hai tay người đàn ông vẫn đang ôm siết lấy cô gái, dường như không có ý định đón nghe; cô gái rũ bàn tay đang đặt nơi eo mình ra: "Nhanh nghe điện thoại đi, anh đã nhỡ mấy cuộc điện thoại rồi, có chuyện gấp thì sao?"

Người đàn ông nhẹ câu môi cười, lúc này mới chịu rời tay khỏi eo cô gái, cầm lất điện thoại, nhìn thấy cái tên "Lữ Thần" nhấp nháy trên màn hình, sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn biết vào lúc này gọi điện thoại cho hắn, nhất định Lữ Thần có chuyện quan trọng cần báo.

Khẽ liếc qua cô gái ở trong lòng mình rồi thân thể không tự chủ được nhích về phía đầu giường, một cánh tay khác đang ôm eo cô gái cũng nới lỏng ra, hắn có ý thức cách cô gái xa một chút bởi vì sợ cô gái nghe được điều gì đó lại khiến cô không vui.

Người đàn ông nới tay khiến thân thể cô gái lại được tự do, cô xoay người thoát ra khỏi vòng tay người đàn ông, xuống giường, đi đến bên ghế nằm cầm quyển sách đã đọc được một nửa của mình tiếp tục đọc, cô cũng không muốn ảnh hưởng đến người đàn ông, vốn hắn là một người rất bận rộn, mấy ngày nằm viện đã làm trì trệ của hắn rất nhiều chuyện.

"Lãnh thiếu!" Đầu bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Lữ Thần, hắn gọi một tiếng rồi dừng lại, chừng như đang đợi nghe Lãnh Nghị trả lời.

"Ân, có chuyện gì, nói đi!" Ánh mắt Lãnh Nghị quét sang cô gái lúc này đã dời đến chiếc ghế nằm, nhàn nhạt nói.

"Cô hộ lý Tiểu Hồng lần trước mất tích đã chết rồi, tối hôm qua mới phát hiện thi thể, thi thể đã thối rữa rồi, dự đoán chắc là chết cũng được khá lâu rồi... " Giọng Lữ Thần thật nhỏ.

Mắt Lãnh Nghị lóe lên, hắn chau mày, trầm giọng nói: "Tra được hung thủ chưa?"

"Phía cảnh sát đang tiến hành điều tra... ", Lữ Thần trầm mặc giây lâu mới nói, "Ngoài ra, nguyên nhân vì sao Tịch Họa cứ hôn mê bất tỉnh cũng cơ bản điều tra xong rồi --- trong cơ thể cô ấy có một lượng chất gây tê liệt thần kinh, là do tích lũy thời gian dài mà có, tôi phỏng đón không phải là bị cho dùng thuốc này khi về Trung Quốc mà là trước đó nữa, chính vì trong cơ thể tích lũy lượng lớn loại thuốc này nên hệ thần kinh của Tịch Họa bị ảnh hưởng nặng nề, mãi vẫn không thể tỉnh lại... "

*****

Lãnh Nghị trầm mặc thật lâu chừng như đang suy nghĩ điều gì, lát sau mới thấp giọng nói: "Chuyện này cậu giữ bí mật trước đi, tôi sẽ để Lưu Dũng sắp xếp, âm thầm điều tra bác sĩ chủ trị của Tịch Họa khi còn ở Paris, Charlie --- nhất là những người có quan hệ mật thiết với ông ta!" Khi Lãnh Nghị nhắc đến hai chữ "Tịch Họa" thì ngừng lại một chút, mắt không tự chủ được chủ động nhìn về phía Lâm Y đang ngồi xem sách trên ghế.

Lâm Y đương nhiên cũng nghe được Lãnh Nghị là đang bàn bạc về chuyện trị liệu của Tịch Họa, cô chỉ làm như không nghe thấy, tiếp tục bình tĩnh xem sách, cho đến khi Lãnh Nghị buông điện thoại xuống, nhẹ giọng gọi: "Y Y!" thì cô mới ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trên giường, cũng nhẹ giọng nói đáp, "Gì?".

Đôi mắt đen thẳm mà sáng quắc của người đàn ông nhìn cô gái chằm chằm như muốn từ trên mặt cô nhìn ra có gì không thích hợp hay không, cô gái bị nhìn đến mất tự nhiên, chỉ đành ngượng ngùng cười: "Làm gì mà nhìn em như vậy?", thì người đàn ông mới thở phào một tiếng.

Ánh mắt cô gái lại quay về quyển sách trên tay, hai người đều im lặng không nói, người đàn ông vẫn nhìn cô gái, trầm tư giây lâu rốt cuộc cũng lên tiếng: "Y Y, có chuyện này anh muốn nói với em... ". Cô gái nhẹ "Ân" một tiếng, mắt vẫn không rời khỏi quyển sách, giọng nói đầy từ tính mang theo chút dè dặt của người đàn ông vang lên: "Vừa nãy Lữ Thần gọi điện thoại đến báo với anh vài chuyện liên quan đến Tịch Họa... "

Hàng mi dài của cô gái nhẹ lay động, vẫn không lên tiếng, người đàn ông lại nói tiếp: "Là anh ủy thác cậu ấy xử lý chuyện của Tịch Họa, cậu ấy nói đã tìm ra nguyên nhân vì sao Tịch Họa cứ luôn hôn mê bất tỉnh, phỏng chừng là có người cố ý làm vậy... "

Sóng mắt cô gái xao động dữ dội, lúc này mới rời mắt khỏi quyển sách nhìn sang người đàn ông trên giường, trong mắt có thể thấy rõ sự kinh ngạc và khó tin, lát sau mới nhẹ giọng nói: "Ý anh là... có người cố ý hại... Tịch Họa?"

Lãnh Nghị nhẹ gật đầu, hắn nhìn cô gái mặt đầy kinh ngạc, khóe môi nhẹ câu lên: "Anh vẫn luôn hoài nghi chuyện này nhưng không tìm được chứng cứ, đó cũng là một trong những lý do anh quyết định đưa Tịch Họa về nước chữa trị!"

Cô gái nhẹ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thấy vậy khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, "Tịch Họa từng cứu anh, cũng là vì anh nên mới bị xe đụng, về tình về lý anh đều phải cứu cô ấy, cũng là trách nhiệm của anh... "

Đôi mắt đen láy của cô gái chớp lên, chần chừ một chút rồi lại kiên định gật đầu, tỏ vẻ điều này cô cũng hiểu, giọng Lãnh Nghị thật nhu hòa: "Bởi vì lời hứa với Tịch Họa, cũng bởi vì sự áy náy đối với cô ấy, có lẽ anh đã từng không đủ kiên định, cho nên mới làm em bị tổn thương... nhưng giờ anh đã hiểu rất rõ, anh không thể bởi vì lời hứa và sự áy náy mà mất đi em... "

Ánh mắt cô gái lần nữa rơi trên mặt người đàn ông, trong mắt người đàn ông tình ý dào dạt: "Vì vậy Y Y, tuy rằng anh vẫn cứu Tịch Họa nhưng người anh yêu là em, em mới là vợ anh... sau này anh sẽ không làm chuyện gì tổn thương đến em nữa... em phải tin anh!"

Khóe môi cô gái rốt cuộc lộ ra ý cười, nhẹ giọng nói: "Em biết rồi!", cô nhận ra, người đàn ông này nói nhiều như thế chính là vì lo lắng cô vì cú điện thoại của Lữ Thần lúc nãy mà tức giận...

***

Thực ra thời gian ở bệnh viện thật sự rất nhàm chán, buổi trưa Lãnh Nghị ngồi nơi sofa, từ xa xử lý công việc của công ty; Lâm Y thì ngồi xem sách.

Thật lâu sau rốt cuộc Lãnh Nghị cũng buông điện thoại xuống, hắn quay đầu nhìn cô gái đang ngồi nơi ghế xem sách, một cảm giác an tâm dâng tràn trong lòng, nếu như nói, bị trúng đạn có thể giúp hắn vãn hồi trái tim của cô gái, hắn thật sự rất tình nguyện bị thương.

Người đàn ông chậm rãi đứng dậy đi đến bên cạnh cô gái, cứng rắn ép cô gái sang một bên, ngồi xuống.

"Này, anh cao lớn như vậy đừng có chen vào ghế của em... ", cô gái chau mày.

Người đàn ông mặc kệ, hắn duỗi tay ôm lấy cô gái, khóe môi câu lên, trong tiếng cười pha thêm chút ái muội: "Anh không chen ở chỗ của em thì chen ở chỗ của ai đây?"

Lâm Y ngẩn người, lập tức nghe ra bên trong có ý khác, những lời nói đùa thân mật mà ái muội như vậy, trước đây lúc hai người yêu nhau Lãnh Nghị cũng thường hay nói, mỗi lần đều khiến mặt cô gái nóng lên... cô thật sự đã rất lâu rất lâu không nghe hắn nói những lời như vậy, mà lúc này mặt cô gái vẫn đỏ ửng, thì thào: "Anh lại nói gì đâu không!"

Màu đỏ ửng trên má cô gái khiến lòng người đàn ông càng nhộn nhạo, khóe môi ý cười càng sâu, đôi môi với những đường nét rõ ràng nhẹ dán lên má cô gái, sau đó trượt đến vành tai, nhẹ nhàng mút lấy, giọng nói đầy từ tính mê người: "Lúc này anh muốn chen vào một tí!"

Mặt cô gái càng nóng rực, cô huých người đàn ông, vừa thẹn vừa giận: "Lại nữa rồi, thân thể anh còn chưa tốt, bác sĩ nói anh không thể vận động quá sức!"

Mắt người đàn ông sáng lên, cố làm ra vẻ nghi hoặc, "Bác sĩ nói vậy sao? Ân, Y Y, bác sĩ đã nói những gì với em?". Lúc này Lâm Y mới phát hiện ra mình lỡ lời, lần trước bị bác sĩ chủ trị hiểu lầm, tìm cô nói mấy lời kia cô không dám để Lãnh Nghị biết, cô đỏ mặt, rũ mi, dúi mặt vào lòng hắn như che dấu.

Thấy biểu cảm này của cô gái, Lãnh Nghị mười phần đã đoán được tám chín, nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, hắn đặt chiếc giường lớn như vậy trong phòng, đừng nói là bác sĩ, chỉ cần là người trưởng thành đều sẽ suy nghĩ lung tung. Vị bác sĩ kia gọi Y Y đến nói chuyện, đương nhiên cũng là chuyện rất bình thường, nghĩ đến đây, người đàn ông không nhịn được cười nói: "Ừm, bác sĩ nói anh không thể vận động quá sức, vậy không phải là bảo em chủ động một chút sao? Để em ở mặt trên?"

Lâm Y ngẩn người, bác sĩ đúng là đã nói với cô như vậy, Lãnh Nghị sao lại biết được chứ? Màu đỏ trên má cô lúc này đã lan đến cổ... Thấy mình đoán đúng, rốt cuộc Lãnh Nghị bật cười ra tiếng, cô gái này đúng là chẳng có chút tâm kế nào, tâm sự gì cũng không dấu được, hắn vừa cười vừa áp sát môi bên tai cô gái: "Vậy em chủ động một chút, ở mặt trên thì tốt rồi... "

"Lãnh Nghị!" Lâm Y áo não kêu lên, biểu tình đó so với khóc còn khó coi hơn, "Bây giờ là ban ngày ban mặt... "

"Ban ngày thì thế nào?" Lãnh Nghị cười ngắt lời cô gái, tay ôm cô vào lòng bế lên khỏi ghế, "Ai nói ban ngày thì không thể làm?"

Cô gái trên tay cả kinh kêu: "Mau thả em xuống, anh không thể dùng sức!"

"Được, anh không dùng sức, em dùng sức là được!" Người đàn ông nói thật ái muội, tay nhẹ thả ra, câu nói vừa dứt thì cô gái cũng đã bị hắn ném lên giường.

Dưới thân người đàn ông cô gái không ngừng giãy dụa: "Đừng vậy mà, Lãnh Nghị, ân, bác sĩ sắp đến rồi!"

"Y Y, em đụng đến vết thương của anh!" Người đàn ông phía trên chau mày, trên mặt thoáng lộ vẻ đau đớn, quả nhiên cô gái dưới thân lập tức an tĩnh lại, đôi mắt đen láy nhìn người đàn ông, dường như rất sợ mình làm đau hắn.

Đầu mày cuối mắt người đàn ông đều là ý cười, ngón tay thon dài nhẹ trượt vào trong cổ áo của cô gái, dần dần ý cười biến mất, thay vào đó là tình ý dào dạt cùng ham muốn vô tận, mặt cô gái đỏ ửng, thân thể nhẹ run lên; người đàn ông hơi cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi cánh môi anh đào đầy dụ hoặc kia, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cởi từng chiếc nút áo trên người cô gái, cô gái dứt môi ra khỏi môi người đàn ông, kinh hoảng thở hào hển: "Lãnh Nghị, không được... anh còn chưa khỏi hẳn!"

Người đàn ông xoay đầu cô gái lại, giọng nói chân thật đáng tin, "Hoặc là em ở phía trên, hoặc là đừng nói gì... ân, ngoan!", cánh môi bởi vì nụ hôn mạnh mẽ mà ướt át hồng nhuận lần nữa lại bị lấp đầy...

Người đàn ông dường như đã quên thân phận "bệnh nhân" của mình, tiếng thở dốc yêu kiều, tiếng ngâm nga tinh tế không thể khống chế được bật ra khỏi cánh môi cô gái, đáy mắt cô một mảnh mê ly, tràn ngập vui sướng đồng thời cũng tràn ngập sợ hãi đồng thời ập đến, cô dùng sức ôm chặt người đàn ông, chừng như muốn nỗ lực ngăn cản hắn nhưng cánh tay mảnh khảnh của cô quá yếu ớt, căn bản là chẳng có tác động gì mấy đến người đàn ông.

Cô gái có chút hoài nghi người đàn ông này rốt cuộc có phải là bệnh nhân hay không... trong phòng bệnh là từng hồi tiếng thở dốc và tiếng ngâm nga không khống chế được... tâm giao hòa, thân thể giao hòa, hai người chừng như trở về thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt trước đây...

Sáng hôm sau khi bác sĩ chuyên gia đến khám cho Lãnh Nghị như thường lệ, ông cười đề nghị: "Lãnh tiên sinh, sau này cậu nên vận động nhiều hơn, như vậy rất có lợi cho việc hồi phục sức khỏe của cậu!"

Đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị liếc sang Lâm Y bên cạnh, tâm trạng thật tốt, hắn nhẹ câu môi cười: "Có phải ông cảm thấy hôm nay thân thể tôi hồi phục rất tốt không?"

Bác sĩ cười nói: "Đúng vậy, hôm nay biểu hiện rất tốt... ân, nhất là tâm trạng của Lãnh tiên sinh hôm nay hình như đặc biệt tốt, nên biết tâm trạng tốt xấu có ảnh hưởng rất lớn đến việc hồi phục sức khỏe!"

Môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, "Ân, xem ra sau này mỗi ngày tôi nên vận động nhiều hơn mới được!" Hắn nói rồi còn không quên nháy mắt với cô gái bên cạnh, chọc cho cô mặt mày đỏ ửng, chỉ đành quay sang hướng khác che dấu...

Bác sĩ không nhịn được cười nhẹ, ông vò đầu, tốt bụng nhắc nhở, "Khụ khụ, nhưng cũng vừa phải thôi... ngoài ra... phải chú ý tư thế... ân, tốt nhất là nam dưới nữ trên... "

Lãnh Nghị phá lên cười ha hả, gương mặt tuấn mỹ bừng sáng như ánh mặt trời Lâm Y thì xấu hổ đến nỗi suýt té nhào khỏi ghế, mặt cô đỏ đến mang tai, kinh hoàng luống cuống nhìn quanh như tìm vật gì có thể giúp mình trấn định lại...

*****

Giờ nghỉ trưa, Lãnh Nghị đã nằm trên giường, nhìn chằm chằm cô gái đang đứng trước giường, đáy mắt tràn đầy ý cười ái muội; Lâm Y quét mắt về phái gương mặt tuấn tú kia, thu hết ý cười ái muội của hắn vào trong mắt, mặt cô đỏ ửng, chột dạ nuốt nuốt nước bọt, giọng hơi lạc đi: "Em ... nghỉ trưa ở ghế nằm... "

"Tại sao chứ?" Khóe môi người đàn ông trên giường câu lên, giọng thật mê người, vẻ mặt vô tội.

"Em... " Cô gái cố giả vờ bình tĩnh, "... không muốn ngủ, muốn xem sách... "

"Vậy lên giường cũng có thể xem mà!" Giọng người đàn ông cố tình làm ra vẻ nghi hoặc nhưng đáy mắt tràn đầy ý cười.

"Em em em... vẫn là ngồi đây xem thôi!" Cô gái mím môi, không nhìn người đàn ông nữa, quay đầu tìm sách khắp nơi, cô lật tung lên, miệng làu bàu: "Sách của em đâu? Vừa nãy còn ở đây mà!"

"Ở đây!" Người đàn ông như biết phép thuật, từ sau lưng rút ra một quyển sách, lật sột soạt, lật một lúc, nghe thấy phía cô gái không có chút tiếng động nào, mắt hắn dời từ quyển sách sang cô gái, thấy cô vẫn đứng ngây người nơi đầu giường, gò má đỏ ửng như một đóa tuyết liên dưới ánh mặt trời, xinh đẹp đến nỗi khiến lòng người đàn ông rúng động, tầm mắt như bị hút vào đấy không dời đi được, hắn đưa sách về phía cô gái, giọng nhu hòa: "Y Y... sách của em... "

Sóng mắt cô gái thoáng xao động, cô nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông, chậm rãi bước tới gần đưa tay đón lấy quyển sách, nhưng bàn tay nhỏ nhắn vừa chạm vào quyển sách thì bàn tay to đang cầm quyển sách đột nhiên lật lại, bàn tay nhỏ nhắn của cô gái đã bị bàn tay kia nắm chặt, lại thuận thế kéo nhẹ, cô gái cố nén một tiếng kêu thất thanh, thân thể đã bị kéo nằm ngang trên giường, đầu không nghiêng không lệch, vừa khéo rơi vào trong ngực người đàn ông...

Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, tay lại kéo một cái, cả người cô gái liền ngoan ngoãn rơi vào trong lòng người đàn ông, một tay người đàn ông xoay người, kéo chăn, áp cô gái dưới thân... một loạt động tác liền mạch lưu loát.

"Em ở trên hay anh ở trên?" Đáy mắt người đàn ông toàn là ý cười, nhìn vẻ khiếp sợ của cô gái, giọng càng thêm ái muội, bàn tay đã bắt đầu cởi nút áo cô gái.

"Không... " Cô gái dưới thân nhẹ giãy dụa, "Bác sĩ nói, phải vừa phải... "

"Đối với anh mà nói, đây là vừa phải!" Người đàn ông cười nhẹ...

"Vậy vậy... tối chúng ta lại làm... " Cô gái tìm cách thương lượng.

"Ân, được, tối lại làm một lần... " Người đàn ông giả vờ hồ đồ.

"Ý em là để đến tối, không phải bây giờ!" Cô gái yếu ớt giải thích.

"Ý anh là giờ làm, tối lại làm!" Người đàn ông cười càng tà tứ, giọng nhỏ dần...

Xong việc, cô gái nhắm mắt, bộ dáng lười lĩnh cô không biết vẻ lười lĩnh của mình mang theo một vẻ dụ hoặc rất riêng khiến tâm tư người đàn ông lần nữa rúng động, "Y Y... ", hắn cúi xuống nhẹ giọng gọi; giọng nói đó khiến cô gái vụt mở mắt, quả nhiên nhìn thấy trong mắt người đàn ông tràn đầy tình yêu và ham muốn.

Cô gái nhất thời tỉnh táo hẳn ra, vội vàng đẩy người đàn ông: "Mau xuống đi... "

"Đi đâu?" Giọng người đàn ông dị thường mê người, cánh môi nhẹ điểm lên chóp mũi cô gái.

Đôi mắt đen láy của cô gái đảo một vòng, vội nói, "Ân, đã lâu không đi dạo phố, anh đi dạo với em... " Ừm, ý kiến này hay, có thể khiến người đàn ông phân tâm một chút, dù sao cũng không thể suốt ngày nghĩ đến chuyện kia.

Dạo phố? Người đàn ông thoáng ngẩn người, hắn nhìn cô gái như đang suy nghĩ điều gì, trước giờ hắn chưa từng đi dạo phố, cũng không có hứng thú đi dạo, trên đường người đến người đi nhộn nhịp, vừa nghĩ đến hắn đã thấy phiền, giờ còn đi dạo phố?

Nhưng Y Y muốn đi! Đã lâu rồi cứ bắt cô ở trong bệnh viện cùng hắn quả thật rất nhàm chán... nghĩ như vậy, rốt cuộc hắn mỉm cười, "Được, anh đi với em!" Hắn vừa nói vừa lật người xuống.

Lâm Y thở phào một hơi, vội vàng ngồi dậy, cũng không quản chỗ nào đó có chút đau nhức, vội vã xông vào phòng tắm...

Hai người tắm, thay y phục xong thì ra xe để xe đưa đến những con đường phồn hoa nhất của Milan, người đàn ông cao lớn tuấn mỹ nắm tay cô gái Đông phương nhỏ nhắn xinh đẹp xuống xe, thả bước chầm chậm men theo những con đường đông đúc, dẫn đến ánh mắt hâm mộ của không ít người nước ngoài.

Hai bên những con đường đông đúc đều là cửa tiệm, ở trong bệnh viện lâu như vậy đột nhiên được thả lỏng chạy ra ngoài chơi, Lâm Y cao hứng cực điểm, cô kéo tay Lãnh Nghị, cửa tiệm nào cũng muốn đi vào, thứ gì cũng muốn xem.

Còn Lãnh Nghị trước giờ đều không thích ồn ào, hắn lớn thế này rồi nhưng chưa từng đi dạo phố, giờ bị cô gái nắm tay đi vào cửa tiệm này, đi ra cửa tiệm kia, chen chúc trong đám đông, lại còn thỉnh thoảng nhận được cái nháy mắt đầy ẩn ý của các cô gái... thì ra đi dạo phố "đau khổ" như vậy! Mặt Lãnh Nghị bắt đầu rúm lại, đáy mắt tràn đầy bất đắc dĩ...

Người đàn ông luôn quen với việc ngồi sau chiếc bàn rộng lớn xa hoa, chỉ huy đám người vây chuyển xung quanh, cao ngạo lãnh liệt kia rốt cuộc bị cô gái làm cho gần như sụp đổ, khi cô gái kéo hắn từ một căn tiệm bước ra lại chuẩn bị tiến vào một căn tiệm khác, người đàn ông rốt cuộc chịu thua, nhìn cô gái cầu xin: "Cái kia... Y Y, anh còn phải gọi điện thoại, ân, hay là, em tự vào xem xem, anh ở bên ngoài đợi em được không?"

"Anh có cuộc điện thoại nào quan trọng hơn em sao?" Cô gái chớp đôi mắt trong veo, môi hơi chu ra, giọng đầy bất mãn, một người đi vào cửa hàng xem thì có gì hay ho chứ, nhất định phải có người đàn ông cùng vào, vậy thì khác rồi huống gì là một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ, chất lượng tốt đủ khiến người ta thèm nhỏ dãi thế kia! Cùng hắn đi vào trong tiệm, khí thế đó rõ ràng là khác nha!

Nhìn thấy vẻ bất mãn và ủy khuất trên mặt cô gái, người đàn ông rốt cuộc không dám nói gì, hắn chỉ có thể nhẫn xuống, chìu theo ý cô, "Được được, không gọi điện thoại nữa, anh đi với em, ân, vui rồi chứ?" Vì thế lại tiếp tục cất những bước chân nặng trịch lần nữa cùng cô gái đi vào trong cửa tiệm.

Đi hết nửa con đường, đôi chân cô gái vừa nhức vừa mỏi, nặng như đeo chì, lại thêm vận động quá sức lúc trưa khiến cô rốt cuộc đi không nổi nửa, nhìn người đàn ông nói: "Em mệt rồi, đi không nổi nữa!"

Người đàn ông chừng như chỉ đợi câu nói này của cô, hắn thở phào một hơi, đầu mày cuối mắt tràn đầy ý cười, nhịn không được bật thốt: "Tốt quá!"

Tốt? Cô gái tưởng mình nghe nhầm, cô nói mình mệt, hắn lại nói "tốt"? Cô nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười vui vẻ của hắn liền sụ mặt xuống, bất mãn nói: "Em mệt mà anh lại vui vẻ thế là sao?"

"Ồ... " Người đàn ông vội thu lại vẻ tươi cười, nuốt nuốt nước bọt, mắt đảo một vòng rồi cười nói, "Là như vầy, em mệt thì anh sẽ có cơ hội cõng em cho nên mới vui... "

Vì vậy một người đàn ông cao lớn, ngũ quan như tạc khí thế bất phàm lưng cõng theo một cô gái nhỏ nhắn tiếp tục đi dạo phố, một đám vệ sĩ đi theo sau càng trở thành một điểm nhấn, thu hút vô số ánh mắt nhìn lại...

Cô gái còn yêu cầu người đàn ông phải giữ nguyên nụ cười, cô nói: "Nếu như anh không cười, vậy chứng tỏ là không muốn cõng em, vậy em chẳng thà đi bộ còn hơn!"

Thế là cô gái ở trên lưng chỉ huy người đàn ông đi đường nào, vào căn tiệm nào, duy trì thái độ ra sao... người đàn ông chỉ đành nhịn xuống nghe theo sự chỉ huy của cô gái, vẻ lạnh mạc cao ngạo thường ngày không còn nữa, cô gái mím môi cười thầm, Lãnh Nghị thối, anh cũng có ngày này, hừm!

Nhưng người đàn ông cũng rất nhanh thuyết phục chính mình --- khụ khụ, đại trượng phu co được duỗi được, khụ khụ, tạm thời để em đắc ý đi, đến tối chẳng phải lại ngoan ngoãn nằm dưới thân cho anh hung hăng yêu thương một phen sao?... Nghĩ đến đây, người đàn ông cũng cười thầm...

Bên đường một chiếc xe màu đen chầm chậm chạy ngang qua, Lăng Nhất Phàm ngồi nơi ghế lái nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang vui vẻ bên nhau kia, trong mắt không dấu được thất lạc.

Từ sau đêm uống say đó Lăng Nhất Phàm không gọi điện thoại cho Lâm Y nữa, hắn đã mất đi dũng khí tuy rằng vẫn rất muốn được gặp cô; không ngờ hôm nay lại để hắn nhìn thấy cô đi dạo phố, thấy cô vui vẻ để Lãnh Nghị cõng đi, trên mặt hai người là niềm vui sướng không che dấu được...

Lòng Lăng Nhất Phàm trống rỗng, hắn biết giữa cô với hắn đã kết thúc! Đạp mạnh thắng xe rồi dừng lại bên vệ đường, hắn nhìn đôi nam nữ từ sau kính chiếu hậu, đáy mắt dâng tràn thất lạc và buồn bã... Không, không, mình sao lại khổ sở như thế chứ? Không phải mình vẫn luôn hy vọng Y Y được hạnh phúc sao? Giờ nhìn thấy cô ấy hạnh phúc như vậy, mình nên vui vẻ mới phải!

Lăng Nhất Phàm nhẹ xoa huyệt thái dương đang ẩn ẩn đau, lúc hắn ngẩng đầu lên lần nữa, đôi nam nữ đã đi gần đến chiếc xe của hắn. Lăng Nhất Phàm vội mở cửa xe bước xuống, đứng đón đôi nam nữa đang đi đến gần.

Nhìn thấy Lăng Nhất Phàm, bước chân Lãnh Nghị chợt dừng lại, nụ cười trên mặt cũng dần lạnh xuống, nụ cười của Lâm Y cũng trong nháy mắt đông cứng lại, từ trên lưng người đàn ông cô vội nhảy xuống, cười ngượng ngùng bước về phía Lăng Nhất Phàm, Lãnh Nghị thì đứng một bên bất động. Lâm Y đi đến trước mặt Lăng Nhất Phàm thì dừng lại, nhỏ nhẹ nói: "Nhất Phàm, trùng hợp vậy?... Anh cũng đi dạo phố sao?"

Nhìn thấy nụ cười của Lâm Y cùng đôi mắt trong trẻo của cô, hốc mũi Lăng Nhất Phàm có chút chua xót nhưng lòng dần mềm lại, đây là cô gái hắn yêu, hắn tình nguyện dùng cả đời để yêu cô, chỉ cần cô cảm thấy hạnh phúc, hắn có lí do gì để khổ sở chứ? Trên mặt Lăng Nhất Phàm lộ ra nụ cười nhu hòa, hắn nhìn cô gái, giọng nói có chút khác thường: "Y Y, em khỏe không?"

Giọng nói khác thường của Lăng Nhất Phàm khiến lòng Lâm Y rúng động, hốc mũi cũng có chút chua xót, "Em... khỏe lắm, còn anh thì sao Nhất Phàm?", cô thấy mình thật hổ thẹn với tấm chân tình của Lăng Nhất Phàm, lại cảm thấy nên để cho Lăng Nhất Phàm có được người yêu hắn như Mễ Lệ bầu bạn cả đời.

Crypto.com Exchange

Chương (1-156)