Vay nóng Homecredit

Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 083

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 083
Tìm lại nhiệt tình đã mất từ lâu
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)

Siêu sale Lazada


"Em không thể chỉ sống vì mình!" Lâm Y mím môi, "Chỉ cần Nhất Phàm còn muốn cưới em, em không có lí do gì từ hôn! Em không muốn làm gì có lỗi với anh ấy!"

"Vậy còn anh?" Giọng Lãnh Nghị trầm thấp mang theo chút lãnh ý, "Anh, thì em có thể có lỗi với anh sao?"

"Em không làm gì có lỗi với anh!" Lâm Y cũng chau mày, "Lãnh Nghị, là anh bỏ mặc em không lo trước... Em sớm đã nói với anh em không có gì có lỗi với anh!"

"Được!" Lãnh Nghị nhìn cô gái, "Là anh có lỗi với em ... nhưng anh đã nhận lỗi, xin lỗi với em, em còn muốn anh làm thế nào thì mới chịu tha thứ cho anh?"

Lâm Y nhìn thẳng vào mắt Lãnh Nghị, giọng nhàn nhạt: "Anh đúng là có xin lỗi... nhưng đã quá muộn rồi, anh biết rõ em với Lăng Nhất Phàm đã đính hôn!"

Trên bàn ăn một mảnh trầm lặng, chỉ có bốn luồng ánh mắt không chút nhượng bộ nhìn thẳng nhau, lát sau giọng nói lành lạnh của Lãnh Nghị mới vang lên: "Vậy chuyện này chúng ta không cần thiết phải nói tiếp nữa!"

Lâm Y nhìn chằm chằm gương mặt lãnh liệt của người đàn ông đối diện, người đàn ông đó cô đã từng yêu đến chết đi sống lại, nhưng ngược lại làm cho cô đau khổ đến không muốn sống nữa, tình cảnh của đêm sinh nhật đó, hình ảnh mái tóc dài của Tịch Họa xõa tung trên cánh tay hắn, nhiều mô hình của Tịch Họa lúc nhỏ như vậy, còn có... buổi tối đáng sợ trong căn phòng họp tối tăm trong công xưởng cũ đó... những chuyện đau lòng từng chút từng chút một lướt qua trong đầu, vành mắt Lâm Y dần phiếm hồng, cô mấp máy cánh môi nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Rốt cuộc Lâm Y cầm lấy túi xách đứng lên, xông ra ngoài nhà hàng, cô không muốn cùng hắn nói thêm gì nữa, cô biết nói gì cũng vô dụng! Nếu như đã không cần nói, vậy ngồi tiếp còn có ý nghĩa gì?

"Y Y, đứng lại!" Đáy mắt Lãnh Nghị mây đen giăng đầu, hắn nén giọng gầm rống về phía cô gái đang chạy vội ra ngoài kia, nhưng cô rõ ràng sẽ không nghe hắn nói, cô đã chạy ra khỏi cửa chỉ để lại nhân viên phục vụ ngẩn người nhìn.

Lãnh Nghị rủa thầm câu gì đó, thân hình cao lớn cũng vội đứng bật dậy chạy đuổi theo cô gái.

Lâm Y chạy một hơi ra ngoài đường cái, trên đường người không nhiều, xe cũng rất ít, rõ ràng có chút quạnh quẽ, trên các bảng quảng cáo cùng bảng chỉ dẫn ven đường đều là tiếng Ý và tiếng Anh, trong một buổi tối mùa đông ở nơi tha hương thế này, lòng Lâm Y không khỏi trống trải vô thố, một cảm giác cô độc yếu ớt chợt dâng lên trong lòng, cô lê những bước thẫn thờ ra giữa đường, định đón một chiếc taxi...

Một chiếc xe từ xa chạy tới, đèn pha lóe sáng, đột nhiên từ một góc khuất một cô gái xông ra chặn giữa đường, ánh đèn chói mắt của chiếc xe chiếu thẳng vào mắt cô gái, vẻ mặt khiếp sợ của cô trong bóng đêm vẫn nhìn thật rõ ràng...

"Y Y!" Lãnh Nghị kinh hoàng kêu lên, hắn bất chấp tất cả xông qua, kéo mạnh cô gái đang ngơ ngẩn đứng giữa đường, xe lướt sát sạt qua hai người nhưng không hề có ý dừng lại, rất nhanh đã biến mất sau một cua quẹo cuối đường...

Lãnh Nghị siết chặt cô gái vào lòng, nhắm mắt lại không nói một lời, cái loại tâm tình vừa từ địa ngục đi dạo một vòng trở lại kia, cái cảm giác kéo cô gái trở lại ngay trước cửa địa ngục kia khiến hắn chỉ muốn ôm chặt lấy cô, không thể suy nghĩ được thêm gì nữa!

Mặt cô gái cũng tái nhợt, thân thể cô cứng đờ trong lòng người đàn ông, trong đầu một mảnh trống rỗng...

Mãi cho đến khi tài xế lái xe qua, ngừng lại bên cạnh hai người thì Lãnh Nghị mới nhẹ nới lỏng vòng tay rồi xoay tay ôm ngang cô gái lên nhét vào trong xe... cô gái rốt cuộc tê liệt vô lực nằm trong lòng người đàn ông...

Tại một gian phòng tổng thống xa hoa nằm trong một khách sạn sang trọng ở trung tâm Milan, Lâm Y ngồi nơi chiếc sofa rộng rãi, ánh mắt nhìn mông lung ra màn đêm mờ mịt ngoài cửa sổ, lát sau Lãnh Nghị thay một chiếc áo sơ mi khác từ phòng tắm bước ra, cổ áo mở ra hai nút để lộ làn da màu mật ong gợi cảm, hai tay áo cuốn cao lên.

Trên tay cầm một ly nước, Lãnh Nghị đi đến bên sofa ngồi xuống bên cạnh Lâm Y đưa ly nước cho cô, giọng nhu hòa: "Uống nước đi, định thần lại!"

Cô gái lúc này mới thu hồi tầm mắt, dừng lại một giây trên gương mặt anh tuấn của người đàn ông rồi nhìn xuống, dời tới chiếc ly trên tay hắn, đón lấy chiếc ly, trong lúc lơ đãng mắt cô lướt qua phía dưới phần tay áo đang được cuốn cao lên kia, cánh tay lộ ra bên ngoài kia một mảnh xanh tím lớn, còn đang tươm máu...

Mắt cô gái trong thoáng chốc dại ra, bàn tay đưa ra cầm chiếc ly một nửa chợt khựng lại, rõ ràng là vừa nãy lúc người đàn ông bất chấp tất cả kéo cô tránh khỏi chiếc xe kia bị xe quẹt phải mà bị thương...

"Anh... bị thương sao?" Cô gái mấp máy môi, mắt nhìn chằm chằm vết thương trên tay hắn, lòng ẩn ẩn đau.

"Không sao", khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười, "anh đã gọi khách sạn đưa thuốc đến, thoa một chút là được!". Lời vừa dứt thì đã nghe chuông cửa phòng vang lên, Lãnh Nghị cười nói, "Xem, đến rồi kìa!", vừa nói hắn vừa đứng dậy đi về phía cửa.

"Em... giúp anh thoa!" Cô gái nhìn hộp y tế trên tay người đàn ông, rũ mi, nhẹ giọng nói.

"Ân!" Mắt Lãnh Nghị sáng lên, khóe môi không khống chế được lộ ra nụ cười rạng rỡ, hắn vội đưa hộp y tế cho cô gái, cuộn cao tay áo hơn đưa đến trước mặt cô.

Sóng mắt cô gái thoáng xao động rồi lập tức biến mất, cô mở nắp hộp, nắm lấy cánh tay người đàn ông, nhẹ nhàng, cẩn thận thoa thuốc lên miệng vết thương.

"A, đau!" Đột nhiên người đàn ông kêu lớn một tiếng dọa cô gái giật nảy mình, vội thu lại bàn tay đang thoa thuốc, hoang mang ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang chau mày, cắn răng vẻ rất đau đớn trước mặt, sốt ruột hỏi: "Em làm đau anh sao?"

"Ừ, em ngồi sát một chút, đừng ở xa như vậy cầm tay anh thì sẽ không đau như vậy nữa!" Người đàn ông vẫn nhíu mày nói, cô gái mím môi, rốt cuộc cũng ngồi sát người đàn ông một chút, tiếp tục cúi đầu nhẹ nhàng bôi thuốc.

Người đàn ông mỉm cười cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô gái, đôi môi với những đường nét rõ ràng kia không kìm được nhẹ nhàng áp xuống, âu yếm đặt lên mái tóc cô gái một nụ hôn, thân thể cô gái rõ ràng là cứng lại, động tác trên tay cũng dừng lại rồi lập tức làm như không biết, tiếp tục công việc của mình.

Người đàn ông rõ ràng được voi đòi tiên, tay hắn vòng qua người cô gái, rơi trên eo thon của cô, cô gái rốt cuộc không nhịn được nữa, đặt hộp thuốc trong tay xuống, đứng dậy định thoát khỏi móng vuốt của người đàn ông nhưng người đàn ông càng quá mức hơn, tay khẽ dùng sức, cứng rắn kéo cô gái vào trong lòng, một tay hắn xuyên qua mái tóc dài của cô, giữ chặt sau gáy cô...

"Đừng vậy mà!" Cô gái đối diện nhìn gương mặt với ngũ quan tuấn mỹ phóng đại trước mặt mình, chau mày tức giận nói, cô vươn tay định đẩy người đàn ông ra nhưng đôi cánh tay kia cứ quấy lấy người cô gái, cô gái trong tay người đàn ông hệt như một chú dê đợi làm thịt...

"Lãnh Nghị, anh đừng ép em!" Nụ cười của Lăng Nhất Phàm như hiện ra trước mắt, cô gái kinh hoảng luống cuống nhìn đôi mắt đầy ý cười trước mặt, giọng mang theo cầu khẩn: "Đừng vậy mà! Em là vị hôn thê của người khác!"

"Ân, anh không ép em... " Đáy mắt người đàn ông tối lại, cánh môi hắn gần như dán lên đôi môi anh đào của cô gái, giọng nhẹ như tơ, "Em không phải muốn anh thả Lăng Nhất Phàm ra sao? Ồ... chúng ta có thể bàn điều kiện một chút... "

Cô gái cắn môi không lên tiếng, cô thấy đôi mày kiếm của người đàn ông chau lại, giọng trở nên bức người: "Thế nào? Em có muốn Lăng Nhất Phàm được thả ra hay không?" Đến lúc này, dù cho thủ đoạn có ti bỉ đến đâu người đàn ông cũng nguyện ý thử.

"Điều kiện gì?" Cô gái rốt cuộc cũng bật ra được mấy chữ, gương mặt thoáng đỏ, thực ra cô biết rất rõ điều kiện mà người đàn ông nói là gì, cô chỉ là cố tình hỏi vậy thôi.

"Cùng anh!" Ánh mắt người đàn ông dần trở nên nhu hòa, màu đỏ trên mặt cô gái càng kích thích thần kinh của hắn, hắn cúi đầu, môi lướt nhẹ lên đôi môi anh đào của cô gái, mang theo chút ý khiêu khích, bàn tay cũng bắt đầu không an phận lướt qua những bộ phận mẫn cảm trên người cô gái.

Cô gái cố bình ổn lại hô hấp, kháng cự lại sự trêu chọc của người đàn ông, môi người đàn ông lần nữa lướt qua môi cô gái, giọng nói mang theo sự mất kiên nhẫn thật rõ ràng: "Sao hở? Rốt cuộc là có thể hay không?"

"Em cùng anh một đêm thì anh sẽ thả Nhất Phàm sao?" Giọng cô gái nhỏ như muỗi kêu, mắt nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông chằm chằm.

"Ân, chỉ cần em cùng anh, anh sẽ thả hắn ra!" Cánh môi người đàn ông lướt qua gò má trắng nõn của cô gái, nhẹ nhàng mút lấy vành tai của cô gái, giọng nói đầy từ tính thật khêu gợi.

Thân thể cô gái mềm xuống, không cự tuyệt nữa... cánh môi người đàn ông quay về bên môi cô gái, đầu lưỡi như rồng, cường lực chen vào giữa đôi hàm răng ngọc của cô gái, cô gái chỉ ậm ừ một tiếng rồi không phát ra âm thanh nào nữa. Bàn tay của người đàn ông đang giữ chặt cô gái dần thả lỏng, nhẹ nhàng vòng ra phía trước, cởi từng nút áo trước ngực cô gái, rất nhanh bả vai thon thả, khuôn ngực hoàn mỹ của cô gái đã lộ ra, người đàn ông cúi đầu, nhẹ nhàng áp cô gái xuống sofa...

Cô gái nỗ lực biểu hiện ra mình không thích thú nhưng những âm thanh kiều mị vẫn không thể khống chế được bật ra khỏi cổ họng, những phản ứng thành thực của thân thể cô khiến mắt, môi người đàn ông tràn đầy ý cười, nỗi nhớ mong bấy lâu nay phút chốc hóa thành hành động, chiếc sofa bằng da thật của Ý chấn động dữ dội... cô gái xấu hổ muốn chết...

Người đàn ông nhẹ nhàng đỡ lấy vùng lưng trần của cô gái bế cô lên đi về hướng phòng ngủ, hai thân thể vẫn dung hợp chặt chẽ với nhau, chậm rãi ngả vào chiếc giường lớn bằng tơ lụa mềm mại...

*****

Người đàn ông áp cô gái dưới thân, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm gương mặt ửng đỏ của cô gái, khóe môi ý cười sáng lạn: "Nói đi... em có phải là vị hôn thê của người khác không?"

"Phải... " Cô gái cắn răng như muốn khống chế tiếng thở dốc và tiếng ngâm nga kiều mị, nhưng âm thanh đó vẫn không khống chế được bật ra.

Người đàn ông híp mắt, người nhẹ nhàng nhấc lên, cánh môi lướt xuống dưới, cô gái dùng sức đẩy của người đàn ông ra, người đàn ông hung hăng dùng sức, cô gái chau mày bật kêu lên, "Đừng... nhẹ chút... "

"Nói mau, em có còn là vị hôn thê của người khác không?" Người đàn ông cố ép.

"Không... " Cô gái tuyệt vọng nhắm mắt, thực xin lỗi Nhất Phàm, xin lỗi, chỉ lần này thôi!

Khóe môi người đàn ông độ cong càng sâu, hắn thả chậm tốc độ... cô gái dưới thân gương mặt đỏ ửng, trong suốt như nước, đôi đồng tử mê ly như phủ một màn sương mờ trong chớp mắt mở to, tiếng ngâm nga kiều mị theo cánh môi anh đào bật ra, thân thể mềm nhũn như một nắm bông...

"Y Y, em chỉ có thể là vợ anh!" Người đàn ông cúi xuống nhẹ hôn lên cô gái vừa trải qua cực hạn sung sướng, trong mắt thâm tình nồng đượm...

Trải qua mấy lần ép buộc, cô gái rốt cuộc trầm trầm ngủ mất, người đàn ông nhẹ nhàng kéo cô gái vào lòng, cảm giác ấm áp quen thuộc lại quay trở lại, hắn cúi xuống nhìn gương mặt trong trẻo của cô gái, thở một hơi thật dài.

Sáng hôm sau cô gái bị hơi thở ấm áp phủ quanh đột ngột bừng tỉnh từ trong giấc mộng, cô vừa hé mắt liền nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ kia, đáy lòng nỗi bất an cuộn trào như sóng triều, cô cố gắng giả vờ trấn tĩnh, rũ tay người đàn ông ra định bước xuống giường, nào ngờ vừa mới nhỏm dậy được một nửa thì rất nhanh đã bị người đàn ông ép trở lại trong khuỷu tay hắn, mắt hắn vẫn nhắn chặt: "Ân, ngủ thêm lát nữa, ngày thường không phải em thích nhất là ngủ nướng sao?"

"Không muốn ngủ!" Cô gái giãy dụa muốn ngồi dậy, khóe môi người đàn ông câu lên, hắn hé mắt, một cái lật người đã áp cô gái dưới thân, đôi mắt thâm thúy tràn đầy ý cười ái muội: "Không muốn ngủ sao? Vậy chúng ta làm một chút vận động buổi sáng?"

"Không!" Bị áp đến không thở nổi, cô gái bực dọc kêu lên, "Anh đã hứa với em hôm nay sẽ thả Lăng Nhất Phàm, em phải đi đón anh ấy!"

Người đàn ông nhìn cô gái chằm chằm, nụ cười nhạt dần, đáy mắt một mảnh thâm trầm, hắn "hừm" một tiếng, nói: "Không cho phép em đi đón hắn!"

"Tại sao không được chứ?" Cô gái dần bình tĩnh trở lại, "Em đã cùng anh một đêm, anh đã hứa rồi... anh... nói phải giữ lời!"

Khóe môi người đàn ông câu lên một nụ cười: "Anh đã hứa với em sẽ thả Lăng Nhất Phàm nhưng điều kiện không phải là em cùng anh một đêm, mà là cùng anh một đời!"

Mặt cô gái thoáng chốc tái nhợt, trong đầu vang lên những tiếng ong ong không ngừng, run giọng nói: "Lãnh Nghị, anh... lại đùa bỡn với em sao?"

Người đàn ông cười nhẹ, cúi xuống trìu mến ấn lên trán cô gái một nụ hôn: "Y Y, điều kiện duy nhất để đổi lấy tự do của Lăng Nhất Phàm chính là: Em trở thành vợ anh!", hắn nhìn cô gái đang trừng mắt nhìn hắn, cười ái muội: "Em không cảm thấy tối qua chúng ta vẫn rất vui vẻ sao? Ân, Y Y, em sinh ra chính là dành riêng cho anh!"

Sắc mặt đang tái nhợt của cô gái vụt đỏ ửng, đầu óc không ngừng xoay chuyển, suy nghĩ xem làm thế nào mới khiến cho người đàn ông này thả Lăng Nhất Phàm ra trước nhưng người đàn ông đã cúi xuống ngấu nghiến môi cô, đôi chân dài cứng rắn tách chân cô ra, một loại ham muốn như sóng triều lập tức cuồn cuộn mà đến...

Cô gái cố gắng né tránh đôi môi của người đàn ông, dịu giọng nói: "Lãnh Nghị, anh cho em một chút thời gian... ân, em phải có một câu trả lời thỏa đáng cho Nhất Phàm, dù sao anh ấy cũng đã từng cứu em, em còn một lời hứa với anh ấy... anh buông em ra trước đi, được không?"

"Không được! Em phải hứa với anh là sẽ từ hôn, sau đó gả cho anh!" Ngữ khí của người đàn ông thật bá đạo, không có chút thương lượng nào.

"Chuyện này đợi Lăng Nhất Phàm được thả ra, em bàn bạc với anh ấy... " Cô gái chau mày, cố nhẫn nhịn.

"Không được!" Người đàn ông quả đoán cự tuyệt, hắn cúi đầu ngăn chặn môi cô, không để cô phát ra thêm một câu nào nữa, thân thể cũng mạnh mẽ trầm xuống, thân thể cô gái nhẹ run lên, sự xâm nhập đột ngột khiến cô chau mày, muốn kêu lên nhưng cánh môi bị người đàn ông cứng rắn chặn lấy, không phát được ra âm thanh gì cả...

Lại một hồi liều chết triều miên... Lãnh Nghị rốt cuộc buông cô gái, cô gái vừa quẫn vừa thẹn, thật không dễ dàng gì mới rời giường được, lúc đó đã là giữa trưa; Lãnh Nghị thì một vẻ sung sướng thỏa mãn, rất vui vẻ nhìn vẻ quẫn bách của cô gái, bây giờ hắn tin, chiêu mà Đằng Duệ dạy hắn tối qua dường như thật hữu dụng! Hắn tin mình rất nhanh có thể cướp cô gái trở về!

Lát sau khi Lãnh Nghị mặc xong quần áo đứng trước mặt cô gái, hắn cúi xuống nhìn cô, đáy mắt tràn đầy ý cười, sự lạnh mạc thường ngày đã biến mất không còn tăm tích: "Y Y, chúng ta đi ăn cơm? Ân, nếu như đi không nổi, anh cõng em... "

Cô gái đang ngồi trên sofa ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú tươi cười trước mặt, áo não vô cùng, chỉ đành nài nỉ: "Lãnh Nghị, ăn cơm xong thì thả người có được không?"

"Ừm, nói như vậy là em đồng ý từ hôn?" Mặt người đàn ông vẫn tràn đầy ý cười.

"Thả người trước rồi chúng ta lại bàn chuyện này sau được không?" Cô gái cười lấy lòng.

"Không được, em phải đồng ý trước đã! Đây là vấn đề nguyên tắc, không có thương lượng!" Người đàn ông cười nhưng giọng nói vô cùng kiên định.

"Được!" Cô gái rốt cuộc cắn răng đồng ý, "Giờ anh gọi điện thoại kêu thả người đi!"

Mắt người đàn ông sáng lên, cánh tay bất ngờ duỗi ra nhấc cô gái khỏi sofa, xoay liền trên không mấy vòng, khi đứng lại, hai tay vẫn như cũ ôm lấy cô gái, cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn, giọng ngọt như mật: "Buổi chiều chúng ta đến nhà thờ một chuyến, khi cha xứ tuyên bố chúng ta là vợ chồng, anh lập tức thả người!"

Lâm Y cả kinh trừng mắt nhìn người đàn ông, quả thực không dám tin những gì mình vừa nghe được, cô lắp bắp: "Buổi... buổi chiều kết... kết hôn? Anh... có nhầm lẫn không đấy?"

Mắt người đàn ông ngời ngời sáng, giọng đầy từ tính mê người: "Y Y, không được sao? Lúc về nước anh bù lại cho em một hôn lễ thật long trọng, anh sẽ nhờ nhà thiết kế đẳng cấp nhất thế giới thiết kế cho em chiếc áo cưới độc nhất vô nhị, để em mặc nó lên làm cô dâu của anh!" Lúc người đàn ông nói câu sau cùng, trong đáy mắt hắn thâm tình cuồn cuộn như sóng triều, cô gái ngẩn người nhìn hắn, tim đập thật nhanh, gần như quên mất mình đang cùng người đàn ông này giao dịch.

"Y Y?" Người đàn ông nhìn cô gái đang ngẩn người kia, môi nhẹ câu lên.

Cô gái lúc này mới bừng trinh lại, cô nhẹ hắng giọng, nuốt nuốt nước bọt, dời ánh mắt sang hướng khác, trong giọng nói không dấu được bối rối: "Không được... anh phải thả Nhất Phàm trước, em... phải từ hôn với anh ấy trước!"

"Kết hôn trước, từ hôn sau!" Người đàn ông nói câu này bằng giọng nói kiên định, trải qua nhiều chuyện như vậy hắn đã hiểu, hắn không thể lần nữa mất đi cô gái, hơn nữa còn phải dùng tốc độ nhanh nhất giữ cô lại bên cạnh mình!

"Không được... dù sao em cũng phải báo cho mẹ em một tiếng... " Cô gái luống cuống tìm đại một cái cớ, kết hôn kiểu này thật sự quá nhanh, khiến cô trở tay không kịp, hơn nữa giờ cô vẫn còn là vị hôn thê của Lăng Nhất Phàm.

"Gọi điện thoại là được rồi!" Người đàn ông quả quyết nói.

"Không được, sức khỏe của mẹ không tốt, không thể bị kích thích!" Cô gái nói.

"Vậy đợi sau khi trở về anh cùng em đến thăm dì nói cho dì biết!" Giọng người đàn ông vẫn kiên định.

"Vậy... " Cô gái lén nhìn biểu cảm của người đàn ông, giọng cố kìm nén, "Tịch Họa của anh tỉnh lại thì làm sao đây?"

Quả nhiên sóng mắt người đàn ông thoáng xao động, mấy ngày nay hắn gần như quên mất Hạ Tịch Họa, toàn bộ chuyện của Tịch Họa hắn đã giao hết cho Lữ Thần, chuyện lần trước rút máu của cô đi xét nghiệm ra có loại chất gây tê liệt thần kinh, cũng không biết hiện giờ Lữ Thần giải quyết thế nào rồi...

Thấy người đàn ông trầm mặc, mắt cô gái tối lại, cô nhẹ nhếch môi, lộ ra một nụ cười châm chọc, "Lãnh Nghị, trong lòng anh vốn chưa chuẩn bị tốt... đừng lừa mình dối người nữa... "

Người đàn ông lúc này mới ngừng suy nghĩ miên man, đôi mắt đen thẳm nhìn nụ cười châm chọc bên môi cô gái, tay nhẹ siết lại, nghiêm túc nói: "Anh đã chuẩn bị tốt lắm rồi... Y Y, lúc đó anh vội vàng đưa Tịch Họa vào trong núi chính là hy vọng cô ấy có thể sớm ngày tỉnh lại, thứ nhất là anh có thể giải thích với cô ấy, giải quyết lời hứa hẹn, giải quyết gút mắc trong lòng anh; thứ hai là vì giảm bớt cảm giác áy náy trong lòng anh, dù sao cô ấy trở nên như thế này là vì anh mà ra... nhưng anh không ngờ lại làm em tổn thương sâu như vậy!"

Sóng mắt cô gái thoáng xao động, lúc đó Lãnh Nghị đưa Tịch Họa vào núi chữa trị thật sự là vì muốn cô ấy sớm tỉnh lại cùng cô ấy giải trừ lời hứa hẹn sao? Thấy cô gái trầm mặc không nói, Lãnh Nghị dịu giọng nói: "Tin tưởng anh Y Y, sau này anh sẽ không làm bất cứ điều gì tổn thương em nữa đâu... Giờ chúng ta đi ăn cơm, được không? Anh đói quá rồi!" Từ sáng đến giờ hắn chưa ăn gì cả.

Cô gái lúc này mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt nhẹ gật đầu. Lãnh Nghị mỉm cười khoác vai cô đi ra cửa, xuyên qua hành lang dài vào thang máy, mãi đến lúc xuống đại sảnh tay hắn vẫn khoác lên vai cô gái, hai người vẫn tranh luận không ngừng: "Anh thả người trước đi... "

"Khụ khụ, đến nhà thờ rồi lại thả... "

"Thả người trước... "

"Không được... "

Chính ngay lúc này từ một góc khuất nơi đại sảnh khách sạn xuất hiện hai bóng người, đôi mắt sắc bén của Lãnh Nghị lóe lên, bước chân lập tức chậm lại...


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-156)