Vay nóng Tinvay

Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 082

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 082
Vẫn còn hy vọng
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)

Siêu sale Lazada


Lãnh Nghị quyết tâm lãng quên cô --- nếu như ở bên cạnh Lăng Nhất Phàm thực sự có thể khiến cô cảm thấy hạnh phúc, nếu như sự xuất hiện của hắn thực sự mang đến sự phiền muộn cho cô thì hắn sẽ buông tay. Vì vậy Lãnh Nghị không còn xuất hiện trước mặt Lâm Y nữa, hai ngày nay hắn như bốc hơi khỏi mặt đất vậy, không hề có chút tin tức nào.

Lăng Nhất Phàm đã liên hệ với cửa hàng áo cưới rồi, ngày mai là ngày Lâm Y đi thử áo, ngày hôn lễ cũng sắp xếp cách đó không xa...

Lâm Y lặng lẽ đứng tựa người vào lan can nơi ban công căn biệt thự nhà họ Lăng, mày cô hơi chau lại, đôi mắt đen láy nhìn mông lung ngoài chân rời, lòng không hiểu sao lại cảm thấy thực phiền, cô bất an thay đổi một tư thế đứng khác, đáy mắt vẫn một mảnh trống rỗng.

Đoạn đường trước cửa biệt thự thật vắng, không một bóng người, bất chợt nơi đầu đường xuất hiện một chiếc xe màu đen chầm chậm chạy đến, mắt cô gái chợt sáng lên, nhìn chằm chằm chiếc xe đang càng lúc càng gần kia, trong lòng không hiểu vì sao thật khẩn trương, muốn tránh vào trong nhà nhưng chân lại giống như mọc rễ vậy, vẫn đứng yên nơi ban công bất động.

Chiếc xe đó càng lúc càng đến gần, cổ họng cô gái như có một ngọn lửa đang cháy, nóng rực, cô gian nan nuốt nuốt nước bọt, đôi mắt đen láy vẫn nhìn chiếc xe kia chằm chằm nhưng chiếc xe chỉ là chạy ngang qua căn biệt thự, không có dừng lại, nó tiếp tục chầm chậm lướt trên đường rồi càng lúc càng xa cho đến khi mất hẳn; trong mắt cô gái có thể thấy rõ sự thất vọng dâng lên một cách rõ ràng.

"Gả cho tôi đi, người yêu hỡi, tôi muốn nàng mặc chiếc áo cưới đẹp nhất, làm cô dâu xinh đẹp nhất của tôi!", giọng nói đầy từ tính mê người của người đàn ông văng vẳng bên tai, gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông dập dờn hiện lên trong đầu cô, đáy mắt tình yêu nồng đượm...

Mày cô gái càng chau chặt hơn, cô lắc lắc đầu, xoay người quay trở lại phòng ngủ, giáo trình bổ túc ngoại ngữ ném trên sofa đập vào mắt cô, sóng mắt cô gái thoáng xao động, vô vị đợi ở nhà chẳng bằng đi đến lớp học... nghĩ vậy, cô gái vội vàng thu dọn đồ đạc rồi bước ra ngoài.

Lâm Y ngồi xe buýt đến nội ô thành phố Milan rồi lại đáp taxi đến trường bổ túc ngoại ngữ, đã sớm qua giờ lên lớp, bước chân cô gái thoáng dừng lại trước cổng trường, cô nhìn xung quanh, bốn phía không có nhiều người, xe lại càng ít, chỉ ngẫu nhiên có một hai chiếc chạy qua.

Cô gái rốt cuộc thu hồi tầm mắt, xoay người đi vào, bảo vệ trường sớm đã nhìn thấy cô, anh ta biết cô gái này, hai hôm trước còn đến đây học tập... cô gái mỉm cười với người bảo vệ rồi bước vào trong.

Lâm Y ngừng trước cửa lớp hô khẽ một câu, "Có mặt", cô Susan cười hiền hòa bảo Lâm Y tiến vào, vị trí đó vẫn trống, Lâm Y lặng lẽ bước đến ngồi, cô Susan nói gì đó cô hoàn toàn nghe không rõ, trong phòng thật yên lặng, cũng không phát sinh chuyện gì khác thường, lòng cô gái không khỏi giăng đầy cảm giác thất lạc...

Trong phòng kế hoạch của tòa nhà trung tâm chống khủng bố quốc tế đặt tại Geneva, Lãnh Nghị một thân áo đen, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú lên màn hình lớn trước mặt, trước màn hình là một chuyên gia chống khủng bố đang chỉ lên màn hình thuyết minh gì đó.

Đột nhiên di động trong túi áo vang lên âm báo có tin nhắn, Lãnh Nghị điềm nhiên lấy điện thoại ra xem, vừa nhìn sóng mắt hắn liền xao động dữ dội, cánh môi với những đường nét phân minh mím chặt lại --- ngày mai Lăng Nhất Phàm sẽ đưa Lâm Y đi thử áo cưới? Tin nhắn được gửi đi từ một số điện thoại lạ.

Thân hình cao lớn của Lãnh Nghị chợt đứng bật dậy, đáy mắt giăng đầy mây đen, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là chạy ra khỏi đây, đến Milan bắt cô gái trở về; những ánh mắt kinh ngạc trong phòng họp không hẹn mà cùng quét về phía Lãnh Nghị, người chuyên gia đang ở trên bục cũng chợt im bặt, kinh ngạc nhìn người đàn ông đột nhiên đứng dậy kia.

Không! Mình không phải đã quyết định buông tay rồi sao? Đó là lựa chọn của Lâm Y, nếu như cô ấy cảm thấy hạnh phúc, không phải mình đã quyết định thành toàn cho cô ấy rồi sao? Vì sao còn xúc động như vậy chứ?

Ánh mắt cùng lời nói lạnh lùng của cô gái chợt hiện lên trong đầu, tiếp đó là cảnh tượng trong chiếc xe đó, ánh mắt tuyệt vọng của cô --- trong chớp mắt, một nỗi đau xé lòng lại dâng lên trong lòng. Lãnh Nghị nhắm mắt lại, cố gắng điều tiết tâm tình của mình, lát sau hắn vẫy tay về phía người chuyên gia ra hiệu cho anh ta tiếp tục còn mình thì chậm rãi ngồi xuống trở lại.

Gần trưa hôm sau, trong một tiệm áo cưới nổi tiếng nhất nhì thành phố Milan, Lâm Y mặc chiếc áo cưới thánh khiết đứng soi mình trước gương, chiếc áo cưới kia vừa khéo phụ trợ những đường cong lung linh của cô gái, tôn lên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn, thanh thuần của cô gái như trăng non mới mọc, cô gái đứng trước gương xinh đẹp như một nàng tiên vừa hạ phàm, thanh thuần thoát tục, không nhiễm chút khói bụi trần gian nào.

Đứng bên cạnh cô là Lăng Nhất Phàm, nhìn cô gái xinh đẹp như một bức tranh trước mặt, đáy mắt hắn dâng lên một niềm hạnh phúc và trìu mến vô tận rồi lan ra khắp mỗi một tế bào trong người.

Mễ Lệ đứng sau lưng Lăng Nhất Phàm, đôi mắt to tròn của cô dời từ trên người Lâm Y sang Lăng Nhất Phàm, nhìn thấy ánh mắt si mê của hắn, một nỗi thất lạc cuồn cuộn dâng lên trong đáy mắt...

Đôi mắt đen láy của Lâm Y nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương, "Y Y, thích không?", giọng nói ôn nhu của Lăng Nhất Phàm vang lên bên tai, cô quay sang nhìn hắn, khóe môi nhẹ câu lên, cô dịu ngoan nhìn người đàn ông gật đầu.

Trên mặt Lăng Nhất Phàm ý cười càng sâu, hắn không kìm lòng được nhẹ vuốt ve gương mặt trắng nõn của cô gái, đáy mắt tràn đầy sủng nịch, giọng nói cũng ngọt như mật: "Y Y, nghe mẹ em nói, từ nhỏ em đã hy vọng có một ngày mặc áo cưới xoay tròn... bây giờ, em xoay một vòng được không?"

Tối qua Lăng Nhất Phàm gọi điện thăm hỏi Lâm Dung mới nghe bà nhắc đến chuyện này.

"Mặc áo cưới xoay tròn?" Tim Lâm Y đập dồn, đôi mắt sáng long lanh như hai vì sao, đúng nha, đó là giấc mộng từ thuở bé của mình, thế nào lại không nhớ ra được chứ? Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, dịu ngoan gật đầu.

Lăng Nhất Phàm nhìn một vòng xung quanh, "Nơi đây hơi nhỏ một chút, chúng ta bên kia đi, nơi đó rộng hơn... " Hắn vừa nói vừa đưa tay về phía cô gái, cô gái nhẹ nhàng đặt tay vào tay hắn để hắn dẫn mình về phía sảnh nhỏ cạnh đó.

Trong sảnh nhỏ, Lâm Y cúi thấp đầu nhìn chiếc áo cưới thánh khiết trên người mình, hình ảnh lúc nhỏ mặc váy trắng lên đài biểu diễn chợt hiện lên trong đầu, mắt cô gái sáng lên, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười ôn hòa và đầy yêu thương của Lăng Nhất Phàm, trên mặt cô lộ ra nụ cười xinh như mộng, cô chậm rãi xoay tròn, càng xoay càng nhanh, làn váy trắng càng lúc càng bung rộng ra, như một đóa hoa sen trắng đang nở rộ...

Vẻ đẹp đó như mộng như ảo... tim Lăng Nhất Phàm như vọt ra khỏi cổ họng, hắn ngây ngẩn nhìn vẻ đẹp trước mắt, Mễ Lệ kinh ngạc nhìn cô gái gần như nhảy đến vong tình trước mặt, cắn nhẹ môi, đáy mắt thoáng qua một tia phức tạp...

Bên đường có vài người đi ngang qua, lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc đẹp đẽ này...

Lúc này không ai chú ý đến cửa sảnh nhỏ đã bị đẩy ra, thân hình cao ngất của Lãnh Nghị xuất hiện nơi cửa... Hắn mới từ Geneva cấp tốc trở lại, chính trong buổi sáng hôm nay xe hắn chạy ngang qua đường lớn, từ cửa sổ xe hắn nhìn thấy cô gái trong chiếc áo cưới thánh khiết, vẻ mặt hạnh phúc kia thì không thể khống chế được bản thân, lời thề "quên đi cô gái" trong chớp mắt đã biến mất không tăm tích, hắn không thể cứ thế để cô gái gả cho người khác được!

Áo cưới, phải là do hắn mặc cho cô gái...

Lãnh Nghị nhìn chằm chằm cô gái mặc chiếc áo cưới màu trắng, vong tình xoay tròn giữa phòng, mắt hắn như bị ghim chặt nơi bóng trắng đó, nơi làn váy trắng tung bay đó, nơi mái tóc dài xõa tung đó...

Bóng dáng nho nhỏ trong trí nhớ trong chớp mắt thoáng hiện trong đầu, sao mà quen thuộc đến thế! Lãnh Nghị cảm thấy tay mình khẽ run lên, run run muốn vươn ra nắm lấy bóng dáng đang xoay tròn trước mắt... trên gương mặt nhỏ nhắn tươi tắn như trăng non kia có thể nhìn thấy rõ ràng đang treo nụ cười tươi tắn, rạng ngời; thì ra, cô gái mặc áo cưới vào lại xinh đẹp đến thế, thì ra, mặc áo cưới xoay tròn lại khiến cô gái vui vẻ đến thế ... mà hắn đã từng muốn đoạt đi tất cả những quyền lợi này của cô, thì ra, hắn đã từng tàn nhẫn đến như thế!

Mà lúc này, người để cô gái mặc áo cưới xoay tròn không phải là hắn! Một nỗi đau như dao cắt phút chốc lan tràn trong lòng Lãnh Nghị, hắn nhìn chằm chằm bóng trắng đang xoay tròn đó, một nỗi hối hận như đang cắn xé lòng hắn! Không kìm lòng được, Lãnh Nghị bật thốt lên: "Y Y!"

Bóng trắng đó dần chậm lại rồi dừng hẳn, gương mặt nhỏ nhắn của cô gái nhuốm một màu đỏ ửng, Lăng Nhất Phàm đứng bên cạnh chu đáo tiến đến đỡ cô, cô gái tựa vào lòng Lăng Nhất Phàm mỉm cười, ánh mắt vô tình lướt qua gương mặt quen thuộc nơi cửa, cô thoáng ngẩn người, nụ cười trong chớp mắt cứng lại.

Lăng Nhất Phàm nhìn theo hướng nhìn của cô gái, trong mắt dâng lên một sự lạnh mạc, khóe môi cũng câu lên một nụ cười lạnh, bàn tay đang đỡ cô gái bất giác siết chặt hơn rồi hắn thu hồi tầm mắt, cúi xuống đặt lên trán cô gái một nụ hôn dịu dàng rồi nhìn sang Mễ Lệ nói: "Mễ Lệ, lấy chiếc áo cưới này đi... "

"Được, Lăng tổng... " Mễ Lệ nhìn Lăng Nhất Phàm nở một nụ cười nhàn nhạt, cô xoay người nói với nhân viên tiệm áo cưới đứng bên cạnh mình, Lăng Nhất Phàm thì dìu Lâm Y vào phòng thử áo thay đồ...

Nhìn thấy Lâm Y đã đi vào phòng thử áo, đóng cửa lại, Lăng Nhất Phàm lúc này mới xoay người lại, chính trong giây phút hắn xoay người đó Lãnh Nghị đã bước đến trước mặt hắn, trên gương mặt anh tuấn đầy vẻ u ám và lãnh ngạo, ánh mắt nhìn như bức về phía Lăng Nhất Phàm, Lăng Nhất Phàm cũng không chút yếu thế nhìn thẳng vào mắt hắn, hai người chừng như có thể nghe được hơi thở nặng nề của nhau, tiếng nghiến răng của nhau; bầu không khí khẩn trương, giương cung bạt kiếm trong chớp mắt phủ trùm cả gian sảnh nhỏ.

*****

Đúng lúc đó Mễ Lệ vừa nói chuyện xong với nhân viên cửa hàng áo cưới quay lại, cô nhìn thấy hai người đàn ông đang đứng nhìn nhau, mùi thuốc súng hình như rất nồng, mắt cô chợt lóe lên, thoáng suy nghĩ một giây rồi bước đến gần hai người, mắt cô quét qua gương mặt u ám của Lãnh Nghị sau đó lại dời đến trên người Lăng Nhất Phàm sau đó đưa tay nắm lấy cánh tay Lăng Nhất Phàm, gọi khẽ, "Lăng tổng?"

Lăng Nhất Phàm rũ tay Mễ Lệ ra, nhìn Lãnh Nghị cười lạnh nói: "Lãnh thiếu, thế nào, còn chưa chịu thua sao?"

Đáy mắt Lãnh Nghị thoáng qua một tia khủng bố, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh: "Lăng Nhất Phàm, cậu thực sự cho rằng mình có thể cưới Y Y làm vợ được sao?"

Lăng Nhất Phàm hung hăng trừng Lãnh Nghị, lát sau mới lạnh lùng "hừm" một tiếng, "Cứ chờ xem!"

Lúc này nhân viên cửa hàng áo cưới chừng như mới bừng tỉnh vội vàng bước đến, chen vào giữa hai người để tránh xảy ra chuyện gì lớn...

Mắt Lãnh Nghị hơi híp lại, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng đến dọa người: "Được, có khí phách! Chúng ta cứ chờ xem!" Ném lại câu nói đó rồi Lãnh Nghị lạnh lùng xoay người rời đi, cửa đóng sầm sau lưng hắn...

Lăng Nhất Phàm cắn môi nhìn theo bóng người đã khuất sau cánh cửa, đáy mắt một mảnh âm trầm...

Lúc này cửa phòng thay đồ mở ra, Lâm Y đã thay xong quần áo xuất hiện nơi cửa, cô nhìn Lăng Nhất Phàm, trong mắt lộ rõ sự bất an, vừa nãy trong phòng thay đồ cô đã nghe rõ ràng từng lời đối thoại bên ngoài...

"Y Y... " Đáy mắt Lăng Nhất Phàm mây đen dần tan mất, thay vào đó là vẻ dịu dàng, hắn nhìn cô gái đang đứng nơi cửa, đưa tay khoác lên vai cô, "Chúng ta đi!"

Trong xe Lăng Nhất Phàm ngồi nơi ghế lái, Lâm Y ngồi ở ghế phụ, thỉnh thoảng liếc sang người đàn ông, chừng như cảm nhận được ánh mắt của cô gái, hắn quay sang nhìn cô mỉm cười, "Y Y, sao vậy? Đang nghĩ gì vậy?"

"Nhất Phàm!" Cô gái mím môi, lấy hết dũng khí, "Có phải em gây phiền phức gì cho anh không?"

"Làm gì có!" Lăng Nhất Phàm vẫn tươi cười, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô gái, giọng thật kiên định: "Y Y, đừng suy nghĩ lung tun, vì em, bất luận gặp phải chuyện gì anh cũng không sợ... Yên tâm, sau khi chúng ta kết hôn, Lãnh Nghị sẽ bỏ cuộc thôi!"

Nhìn sườn mặt tuấn tú của Lăng Nhất Phàm, nghe giọng nói kiên định của hắn, lúc này Lâm Y mới nở một nụ cười yếu ớt, cô nhìn mông lung ngoài cửa sổ, trong lòng sự bất an như một luồng khói, chậm rãi cuộn lên...

Điều Lâm Y lo lắng đến còn nhanh hơn cô tưởng, hai ngày sau khi thử áo cưới, buổi chiều đó Lâm Y còn đang trong lớp học bổ túc thì điện thoại trong túi xách rung lên, cô len lén lấy ra xem, là điện thoại của Mễ Lệ, lúc này sao Mễ Lệ lại gọi cho mình chứ? Một cảm giác bất an bỗng chốc dâng lên trong lòng.

Cô ngẩng đầu nhìn cô Susan đang giảng trên bục, cắn môi ngắt điện thoại, ngón tay thon dài lướt trên màn hình, viết một dòng tin nhắn: "Tôi đang lên lớp, có chuyện gì?"

Rất nhanh Mễ Lệ đã trả lời lại tin nhắn của cô: "Lâm tiểu thư, Lăng tổng bị cảnh sát bắt đi, cô mau đến công ty một chuyến... "

Chuyện cô lo lắng quả nhiên đã xảy ra, trong đầu Lâm Y một mảnh trống rỗng, cô thật không dễ dàng mới khiến mình bình tĩnh trở lại, nhanh chóng trả lời tin nhắn của Mễ Lệ: "Tôi đến ngay... "

Lúc Lâm Y đến công ty của Lăng Nhất Phàm, các nhân viên đã rời đi hết, mấy người cảnh sát còn đang kéo dây phân cách trước cửa chính; Mễ Lệ thì đang đứng với một người đàn ông ngoài cửa chính, lo lắng pha lẫn khẩn trương, vừa nhìn thấy Lâm Y bước xuống taxi cô vội bước đến: "Lâm tiểu thư!", người đàn ông cũng vội bước theo cô.

"Mễ tiểu thư... " Lâm Y nhìn Mễ Lệ và người đàn ông sau lưng cô, vội vàng gật đầu chào họ.

"Lâm tiểu thư, đây là luật sư của Lăng tổng, Vương Minh... Luật sư Vương, đây là vị hôn thê của Lăng tổng, Lâm Y tiểu thư!" Mễ Lệ giới thiệu hai người với nhau.

Chào hỏi nhau qua loa rồi Lâm Y nhìn Mễ Lệ, giọng đầy lo âu: "Chuyện là thế nào?"

"Không biết nữa, bọn họ không nói gì mà cứ dẫn người đi... " Mễ Lệ chau mày, những lời mà người đàn ông cao lớn tuấn mỹ đã nói trong tiệm áo cưới chợt vang lên bên tai cô, đôi mắt to tròn của cô nhìn Lâm Y chằm chằm, thấp giọng nói: "Liệu có liên quan đến... Lãnh tiên sinh hay không?"

Mắt Lâm Y tối lại, nói thật lòng cô cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện giờ đi tìm anh ta sao? Rõ ràng cái mà Lãnh Nghị mong muốn chính là như vậy! Lâm Y chau mày trầm tư, lát sau mới thấp giọng nói: "Luật sư Vương, Mễ tiểu thư... hay là chúng ta đi đến cục cảnh sát trước xem sao, nghe ngóng tình hình một chút... có lẽ... là có hiểu lầm gì sao... " Lâm Y gian nan nói.

"Ân, Lâm tiểu thư, chúng tôi gọi cô đến cũng là vì chuyện này... Cô là vị hôn thê của Lăng tiên sinh, tốt nhất là cô đi cùng chúng tôi một chuyến!" Luật sư Vương điềm tĩnh giải thích, "Hiện giờ không cần nóng lòng, tìm hiểu trước tình huống rồi chúng ta bàn bạc cách giải quyết sau!"

"Ân!" Lâm Y gật đầu...

"Hai người chờ ở đây... tôi đi lấy xe!" Mễ Lệ vừa nói vừa vội vàng bước về phía bãi đỗ xe.

Trong cục cảnh sát, nghe người cảnh sát nước ngoài mũi cao mắt xanh đối diện miệng không ngừng dùng tiếng Ý bô lô ba la, đối với Lâm Y người mới vừa bắt đầu học tiếng Ý này mà nói quả thực khó khăn, chỉ ngơ ngác ngồi nhìn luật sư Vương và bọn họ nói chuyện, Mễ Lệ thì đứng bên cạnh giúp cô phiên dịch.

"Ông ấy nói Lăng tiên sinh bị tình nghi là người cung cấp viện trợ tài chính cho tổ chức khủng bố quốc tế, bị tình nghi rửa tiền, hiện giờ còn đang đợi tiếp tục điều tra, những chuyện khác xin thứ lỗi ông ấy không thể tiết lộ quá nhiều... " Mễ Lệ giải thích cho Lâm Y nghe những lời người cảnh sát trưởng nói.

"Luật sư Vương nói có thể để ông ấy gặp đương sự trước được không... cảnh sát trưởng nói không được, bởi vì chuyện có liên quan đến vụ án khủng bố quốc tế, cục tình báo quốc gia cũng có tham gia, họ nhận được thông báo của cấp trên, trước mắt những người có liên quan đến vụ án không được tiếp xúc với bên ngoài, cũng không được nộp tiền bảo lãnh!" Vẫn là Mễ Lệ phiên dịch.

"Cảnh sát nói chúng ta về nhà chờ tin tức, đợi điều tra rõ ràng chuyện này rồi sẽ cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng!"

Lúc bước ra khỏi cục cảnh sát thì trời đã dần tối, ba người coi như không có chút thu hoạch gì, luật sư Vương thoáng chau mày, nhìn Lâm Y nói: "Lâm tiểu thư, chuyện này chỉ sợ là rất phiền phức... Chúng ta chỉ có thể tạm thời trở về đợi tin tức... Nếu như cô muốn gặp Lăng tiên sinh, tôi nghĩ cô nên nhờ mối quan hệ cấp cao hơn, xem xem liệu có ai có thể giúp cô nói vài lời hay không... "

"Ân, tôi biết rồi... " Mắt Lâm Y tối lại, cô nhè nhẹ gật đầu, ở đất nước xa lạ này, ngoại trừ Lãnh Nghị cô còn có thể tìm ai?

Bởi vì bằng lái của Lâm Y là bằng lái trong nước, không được thừa nhận ở Ý cho nên chỉ đành nhờ Mễ Lệ lái xe đưa cô về, suốt đoạn được hai cô gái đều lặng im không nói, ai nấy đều theo đuổi suy nghĩ riêng, trong xe thật yên tĩnh.

Lúc này điện thoại của Lâm Y reo lên trong túi xách, cô lấy điện thoại ra mở lên xem, là điện thoại của mẹ Lăng Nhất Phàm Dương Tử Anh, sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, không biết và vì sao lại biết chuyện này nhanh như vậy, cô mím môi, rốt cuộc lấy hết dũng khí đón nghe.

"Y Y", điện thoại vừa thông thì đầu bên kia đã truyền đến giọng nói đầy lo âu của Dương Tử Anh, "nghe nói Nhất Phàm xảy ra chuyện, rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Bà vừa mới nhận được một cuộc điện thoại tự xưng là một trưởng phòng trong công ty của Lăng Nhất Phàm, người đó nói với bà Lăng Nhất Phàm đã bị cảnh sát bắt đi, Lăng thị tạm thời bị phong tỏa.

"Bác gái... " Lâm Y cố hết sức trấn định lại, "... có lẽ là... một sự hiểu lầm, hiện giờ còn chưa biết kết quả thế nào, nếu như có chuyện gì cháu nhất định sẽ gọi điện thoại cho bác... Nhất Phàm anh ấy, chắc sẽ không sao đâu, bác yên tâm!"

"Y Y", đầu bên kia Dương Tử Anh chau mày, "Nhất Phàm nhà chúng ta trước giờ là một đứa bé hiền lành, nó làm sao có thể làm ra những chuyện phạm pháp được chứ... liệu có phải bị ai đó hãm hại hay không?" Rõ ràng câu này của Dương Tử Anh còn có ý khác, người đó đương nhiên là nói về Lãnh Nghị!

"Cháu... không biết", Lâm Y rũ mi, giọng thật thấp, "Bác gái, xin bác yên tâm, cháu nhất định sẽ không để Nhất Phàm có chuyện!" Buông điện thoại xuống, Lâm Y nhìn mông lung ngoài cửa sổ, đáy mắt một mảnh trống rỗng ...

"Lâm tiểu thư", Mễ Lệ hơi ngoảnh sang nhìn vẻ thất thần của Lâm Y, nhàn nhạt nói: "Lăng tổng đối xử với cô rất tốt, vì cô anh ta chuyện gì cũng nguyện ý làm... " Lâm Y thu hồi tầm mắt quay sang nhìn Mễ Lệ thì nghe cô nói tiếp, "... cô cũng sẽ đối xử với Lăng tổng tốt như vậy chứ?"

Ý của Mễ Lệ quá rõ ràng, chính là giục Lâm Y đi tìm Lãnh Nghị! Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, mắt lại nhìn ra cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ!"

"Vậy cô sẽ cố hết sức cứu anh ấy ra chứ?" Mắt Mễ Lệ lóe sáng.

Lâm Y mím môi lát sau mới thầm lặng nói: "Tôi sẽ cố hết sức!" Lời vừa dứt thì xe cũng vừa lúc dừng lại trước cửa biệt thự của Lăng Nhất Phàm, môi Mễ Lệ nhẹ câu lên một nụ cười...

Căn biệt thự đã mất đi bóng dáng người đàn ông, lạnh lẽo đến có chút đáng sợ, lòng Lâm Y cũng trở nên trống vắng... cô máy móc đi tắm rồi trèo lên giường, ánh mắt nhìn mông lung, thật lâu sau mới thu hồi tầm mắt, rơi trên chiếc điện thoại đang nằm trong tủ đầu giường, chừng như đã hạ quyết tâm, đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy.

Lâm Y ấn lên màn hình, mở ra danh sách bị chặn, nhìn chằm chằm hai chữ "Lãnh Nghị", một nỗi đau xót dâng lên trong lòng, vốn cô nghĩ sau khi kết hôn với Lăng Nhất Phàm thì hình bóng của Lãnh Nghị sẽ dần dần xóa khỏi ký ức ủa cô, từ đó sẽ không còn dây mơ rễ má gì với Lãnh Nghị, nhưng bây giờ rõ ràng là cô không thể không đi tìm hắn!

Ngón tay thon dài nhẹ điểm lên màn hình, kéo "Lãnh Nghị" trở lại danh bạ, chần chừ do dự hồi lâu rốt cuộc cô cũng ấn phím.

*****

Lúc này Lãnh Nghị đang ngồi trên sofa ở một khách sạn của Milan, trên mặt hắn vẫn là vẻ lạnh mạc thường ngày, mắt sáng như đao nhưng đáy mắt giăng đầy mây đen, hai chân hắn vắt tréo nhau, một tay đặt trên đầu gối, tay kia nâng một chiếc cốc chân cao, lắc nhẹ chất lỏng màu nâu nhạt trong cốc.

Hình ảnh Lâm Y mặc áo cưới xoay tròn cứ quẩn quanh trong đầu hắn, không xua đi được! Hai hôm nay lòng hắn chưa hề thôi đau... vì đã từng mang lại nỗi đau cho Lâm Y mà đau; vì Lâm Y mặc áo cưới do một người đàn ông khác vì cô chuẩn bị mà đau...

Đằng Duệ nói đúng! Bắt người đàn ông đó, khiến cô phải đến tìm hắn! Bất kể dùng thủ đoạn gì đều phải cướp cô gái trở về, quyết không thể buông tay! Cô chỉ có thể là người phụ nữ của hắn!

Điện thoại đang đặt trên bàn trà chợt reo lên, đáy mắt ảm đạm của Lãnh Nghị chợt lóe sáng, xem ra cách này của Đằng Duệ thật không tệ! Hắn nhanh chóng buông chiếc cốc xuống, cầm điện thoại lên, quả nhiên, cái tên đang nhấp nháy trên màn hình là hai chữ "Y Y" đã lâu không nhìn thấy --- hắn biết cô sẽ gọi điện thoại cho hắn, hắn đã đợi suốt buổi chiều rồi!

"Y Y... " Lâm Y ngồi tựa vào thành giường nghe giọng nói nhu hòa của người đàn ông truyền qua điện thoại, giọng nói đầy từ tính mê người quen thuộc, hốc mũi trong chớp mắt ê ẩm chua xót, cô mấp máy cánh môi, nhất thời không phát ra được âm thanh gì, giọng nói đó lại lần nữa vang lên, "Y Y... nói chuyện... "

Lâm Y cố điều chỉnh lại tâm tình, cô nuốt nuốt nước bọt, tận lực để giọng nói thật điềm tình, không để người đàn ông nghe ra có chút thương cảm nào, "Lãnh Nghị, Lăng Nhất Phàm... là bị anh bắt sao?"

Giọng nói lạnh nhạt của cô gái khiến mắt Lãnh Nghị lần nữa tối lại, hắn nhắm mắt, trầm mặc giây lát mới lên tiếng, giọng nói lúc này có chút khàn nhưng đậm đặc tình yêu và nỗi nhớ nhung: "Y Y, anh rất nhớ em, rất muốn em trở lại!"

Vành mắt trong chớp mắt phiếm hồng, lòng Lâm Y đau như dao cắt, lại một hồi im lặng nữa rồi giọng Lãnh Nghị lần nữa cất lên: "Y Y, anh sai rồi, em trở về đi! Anh làm chiếc áo cưới đẹp nhất thế giới cho em, để em mặc nó xoay tròn... "

Nước mắt không kìm được tràn mi, Lâm Y đưa tay bụm miệng, hung hăng nuốt xuống một tiếng nấc nghẹn ngào, cô không muốn đầu bên kia người đàn ông nghe được bất cứ điều gì khác thường nhưng sự im lặng bất thình lình đó vẫn đủ để khiến người đàn ông cảm nhận được điều gì đó, hắn im lặng chờ cô gái lên tiếng.

Qua một lúc lâu giọng trầm thấp của Lâm Y mới vang lên: "Anh thả Nhất Phàm ra trước đi!"

Mắt Lãnh Nghị trong chớp mắt ngời sáng, môi hắn nhẹ câu lên một nụ cười, giọng nói cũng tràn đầy ý cười: "Anh thả hắn, em sẽ quay lại sao?"

Lâm Y mím môi, kiên trì nói: "Anh thả anh ấy ra trước đã!"

Đầu bên kia im lặng, Lâm Y cũng im lặng, giằng co hồi lâu rồi giọng của Lãnh Nghị mới lần nữa vang lên: "Y Y, em qua đây, chúng ta gặp mặt nói chuyện!"

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, vẫn không nói một lời, rồi cô lại nghe tiếng Lãnh Nghị lại vang lên, "Anh đến đón em!"

"Không!" Lâm Y ậm ừ nói nhưng đầu bên kia điện thoại đã ngắt mất chỉ còn lại những tiếng tút tút, Lâm Y vội ngồi thẳng dậy, ngây ngốc nhìn chiếc điện thoại trên tay, đáy mắt tràn đầy mâu thuẫn lẫn hoang mang, cô không thể để Lăng Nhất Phàm ngồi tù nhưng cô cũng không thể thực xin lỗi Nhất Phàm, cô là vị hôn thê của hắn, cô đã từng hứa với hắn là sẽ gả cho hắn!

Chính ngay lúc còn hoang mang chưa quyết thì điện thoại trong tay Lâm Y lại lần nữa reo lên, cô vội cầm lên xem, lại là Dương Tử Anh! Cũng đúng thôi, con trai có chuyện, người làm mẹ lo lắng cũng là chuyện có thể hiểu được. Lâm Y hít sâu một hơi, ấn nghe, đầu bên kia vẫn là giọng nói đầy lo lắng của Dương Tử Anh: "Y Y, giờ đã có tin tức chưa?"

"Bác gái... " Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, cố gắng để giọng nói mình thật bình tĩnh, "Cháu... còn đang tìm người... không có nhanh như vậy, có tin tức cháu sẽ lập tức báo cho bác biết!"

"Y Y, mặc kệ phải trả giá thế nào đều phải cứu Nhất Phàm ra ngoài... ", giọng Dương Tử Anh pha thêm chút nghẹn ngào, "... đừng để cảnh sát nhốt nó quá lâu được không? Ta sợ bọn họ đánh nó... "

"Không đâu không đâu... " Tim Lâm Y như bị ai bóp chặt, cô vội lên tiếng an ủi, "Bác yên tâm, cháu sẽ cố gắng nghĩ cách!" Buông điện thoại xuống, mắt Lâm Y lóe lên một tia kiên định, cô phải nói chuyện đàng hoàng với Lãnh Nghị, để hắn buông tha cho Lăng Nhất Phàm! Nghĩ là làm, cô vội rời giường, thay đổi y phục đợi Lãnh Nghị đến.

Đại khái chừng nửa tiếng sau rốt cuộc Lâm Y cũng nghe tiếng xe dừng trước cổng biệt thự, lát sau chuông cửa reo lên, Lâm Y đứng lên khỏi sofa bước ra ngoài...

Mở cửa chính, Lâm Y vừa nhìn đã nhìn thấy người đàn ông cao lớn tuấn mỹ đang đứng bên ngoài, đôi mắt thâm toại quen thuộc ngời sáng, mang theo nồng đượm tình yêu, "Y Y... ", khóe môi hắn câu lên một nụ cười, hắn duỗi tay kéo cô gái ngả vào lòng mình, cô gái không cự tuyệt, cũng không có chút phản ứng nào, để mặc hắn ôm, để mặc cánh môi ấm áp của hắn lướt qua mái tóc mình.

Bất kể có chuyện gì xảy ra, chỉ cần cô gái ở bên cạnh hắn là được rồi, những chuyện khác hắn tin sẽ từ từ thay đổi! Tay hắn khẽ dùng sức, cùng với một tiến "Đi!" rồi kéo cô gái cùng hắn đi ra ngoài, mãi cho đến khi đến chỗ xe đậu, tài xé sớm đã mở sẵn cửa chờ hắn. Lãnh Nghị nhét cô gái vào trong xe rồi mình cũng theo vào, xe cuốn bụi mà đi...

Trong xe Lãnh Nghị nghiêng đầu nhìn cô gái từ đầu đến cuối không nói một lời, khóe môi câu lên một nụ cười ôn nhu, bàn tay rất tự nhiên rơi trên eo nhỏ của cô gái, nhẹ nhàng kéo qua, cô gái không chống cự được, ngả vào trong ngực hắn; cô gái máy móc dựa vào hắn, vẫn không nói một lời, cũng không có một động tác nào.

"Y Y... " Ngược lại với cô tâm tình của người đàn ông rất tốt, nhu hòa lên tiếng, muốn khơi gợi hứng thú nơi cô, "Có muốn ăn món ngon của Ý không?", cô gái trong lòng vẫn không lên tiếng, người đàn ông cười cười, lại tiếp tục nói, "Ân... anh đã thử một lần rồi, mùi vị thật ngon, là những món mà em thích... ", hắn đoán chừng cô gái này vẫn chưa ăn tối, tính cách của cô gái hắn quá hiểu!

"Lãnh Nghị!" Lâm Y muốn nhanh chóng cứu Lăng Nhất Phàm nhưng người đàn ông thì cứ mãi nói chuyện không đâu, rốt cuộc không nhịn được nữa, cô lên tiếng ngắt lời hắn, giọng thật lạnh mạc, "Em không phải đến tìm anh đi ăn uống, em là đến tìm anh bàn chuyện!"

"Ân, chúng ta vừa ăn vừa bàn!" Khóe môi người đàn ông vẫn treo nụ cười, hắn hơi cúi đầu hôn nhẹ mái tóc cô gái, chừng như đã quen với sự lạnh nhạt của cô gái, câu tiếp theo lại mang theo chút ái muội, "Đương nhiên, chúng ta trực tiếp trở về khách sạn bàn cũng được... ừm, em thích đi đâu?"

Lâm Y nghe câu nói ái muội của Lãnh Nghị, cô thoáng chau mày, cắn môi suy nghĩ một chút rồi nói, "Vậy được, chúng ta đi nhà hàng nói chuyện!"

Trong một nhà hàng tao nhã ở trung tâm Milan, vây quanh nhà hàng cây cỏ anh um, trên chiếc bàn ăn hình vuông bên trên bày một giá nến kiểu cổ điển thật ấp áp, Lãnh Nghị và Lâm Y ngồi đối mặt nhau, trên gương mặt anh tuấn kia nụ cười vẫn giữ nguyen, đôi mắt đen thẳm nhìn cô gái lạnh lùng như băng sương đối diện, giọng thật kiên quyết, "Ăn trước đi! Ăn hết những món trên bàn rồi lại nói chuyện tiếp!"

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, cô biết lúc này bất luận là phản kháng thế nào cũng không có ý nghĩa, hiện giờ là cô đang có việc cầu hắn, vì vậy cô cầm lấy dao nĩa, nghiêm cẩn bắt đầu ăn...

Đáy mắt người đàn ông ý cười càng sâu, hắn hào hứng nhìn cô gái chậm rãi nuốt từng miếng một, điện thoại trong túi lần nữa reo lên, hắn chỉ lấy ra xem rồi ngắt đi, vào lúc này, hắn không muốn có bất kỳ ai quấy nhiễu!

Cô gái rốt cuộc cũng ăn xong, cô cầm ly nước uống một ngụm rồi nhìn người đàn ông lạnh nhạt nói: "Ăn xong rồi... anh định chừng nào mới thả Lăng Nhất Phàm?"

Khóe môi Lãnh Nghị lần nữa câu lên, hắn nhìn Lâm Y, giọng tuy không lớn nhưng rất rõ ràng: "Lúc em trở lại bên cạnh anh!"

Lâm Y nhìn Lãnh Nghị, hắn mím môi, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Không thể nào!", giọng của cô cũng không lớn nhưng thật kiên định, chừng như không có chút thương lượng nào! Cô đã từng hứa với Lăng Nhất Phàm sẽ gả cho hắn, cô nói thì nhất định sẽ làm được!

Vì vậy cô không thể cho Lãnh Nghị chút hy vọng nào! Huống gì bên cạnh hắn còn có Hạ Tịch Họa kia! Cô không có cách nào vượt qua cửa ải đó, cô cũng không có cách nào chắc chắn liệu Lãnh Nghị có thể vượt qua cửa ải đó không.

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, trên mặt hắn nụ cười biến mất, mang theo chút lãnh ý, hắn đưa tay nhẹ day day huyệt thái dương, lát sau mới trầm giọng nói: "Vậy anh cũng không có cách nào cứu hắn!"

"Lãnh Nghị!" Lâm Y chau mày, cố nén cơn giận, "Anh đã từng hứa với Hạ Tịch Họa! Bởi vì cô ấy anh buông tha em... còn bây giờ, em cũng hứa với Nhất Phàm, bởi vậy em cũng phải tuân thủ lời hứa của mình... anh hiểu không?"

"Y Y", trên mặt Lãnh Nghị vẻ lạnh mạc và ngạo khí đã trở lại, hắn chau mày, giọng trầm thấp, "anh đã từng hứa với Tịch Họa, anh cũng đã từng không thể thoát ra khỏi lời hứa đó, chính vì thế trong lúc vô tình làm tổn thương đến em... nhưng mà anh chưa từng nghĩ đến buông tha cho em... Giờ anh đã hiểu, lời hứa là quá khứ! Anh không thể vì lời hứa trong quá khứ mà đánh mất đi hạnh phúc hiện tại, em hiểu không?"

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô rũ mi, nghẹn giọng nói: "Lãnh Nghị, em đã là vị hôn thê của Lăng Nhất Phàm! Điều này cũng là sự thực không thể thay đổi được!"

"Từ hôn!" Giọng Lãnh Nghị vẫn lạnh mac, gãy gọn dứt khoát, "Điều này anh sớm đã nói qua!"

"Không thể nào! Em sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến Nhất Phàm! Em cũng không có lý do gì làm tổn thương anh ấy!" Lâm Y cũng vạn phần quả quyết.

"Em chính là vì không làm tổn thương Lăng Nhất Phàm mà buông tha cho tình yêu, hạnh phúc của mình sao?" Lãnh Nghị chau mày, "Y Y, người em yêu không phải hắn nhưng em lại nhất quyết gả cho hắn, đối với Lăng Nhất Phàm mà nói, đó cũng là một loại tổn thương!"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-156)