Bế tắc
← Ch.080 | Ch.082 → |
Mắt cô gái lóe lên một tia sáng dị thường nhưng trong chớp mắt trở lại vẻ lạnh lùng và bình thản, cô cắn môi nhìn người đàn ông đối diện rồi vụt đứng bật dậy, giọng lạnh như băng: "Em không muốn nói chuyện với anh nữa... tạm biệt Lãnh tiên sinh!" Nói rồi cô quả quyết xoay người rời đi, cô nhớ rất rõ, mình bây giờ là vị hôn thê của Lăng Nhất Phàm, cô và Lăng Nhất Phàm sắp kết hôn rồi!
Đi men theo lối đi dành cho người đi bộ cạnh quảng trường, Lâm Y bước những bước vội vàng, cô muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, cách người đàn ông này thật xa nhưng cánh tay đã rất nhanh bị một bàn tay to níu lại, Lâm Y không cần nhìn lại cũng biết là ai, cô bất đắc dĩ khép mắt lại, ngừng bước chân, thân thể cứng đờ đứng đó.
"Y Y... " Cùng với tiếng gọi, Lâm Y cảm nhận được eo mình bị siết chặt lại, Lãnh Nghị đang giữ cô trong vòng tay mình, hơi thở ấm áp phất qua mái tóc cô gái.
"Buông ra!" Cô gái dùng sức giãy dụa, cô muốn thoát khỏi đôi tay của người đàn ông nhưng rõ ràng là không thể, tay người đàn ông như hai gọng kìm giữ chặt lấy cô. Lâm Y chỉ đành ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ bất phàm kia, đáy mắt một mảnh bình lặng khiến lòng người đàn ông đau xót: "Lãnh Nghị, có một số chuyện đã qua thì không thể quay lại, xin anh đối mặt với hiện thực... hãy nghĩ về Hạ Tịch Họa của anh, anh vì cô ấy giữ lời hứa bao nhiêu năm qua, chẳng lẽ giờ muốn buông tay hay sao?"
"Cứ coi như anh nợ cô ấy ... đợi đến khi Tịch Họa tỉnh lại, anh sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy!" Đáy mắt Lãnh Nghị lóe sáng, hiện giờ hắn chỉ muốn giành giật cô trở lại, những chuyện khác hắn không quản được nhiều như vậy; lúc này cô gái đang ở trong vòng tay hắn, gương mặt trắng nõn xinh xắn cách hắn gần như vậy, còn có, đôi môi anh đào kia, mùi hương quen thuộc kia... Tim người đàn ông kịch liệt nhảy lên, hắn không chút do dự áp môi xuống đôi cánh môi mượt mà kia.
"Buông ra!" Nhìn thấy gương mặt kia đang áp sát về phía mình, cô gái khiếp sợ muốn tránh đi, cố nén giọng rống lên nhưng rõ ràng điều này đối với Lãnh Nghị mà nói là hoàn toàn vô dụng. Chính ngay lúc này, cô gái chợt nhìn thấy một người cảnh sát cao to đang đi về phía mình, mắt anh ta đang nhìn về phía đôi nam nữ đang dãy giụa ôm nhau cách mình không xa.
"Anh cảnh sát... " Cô gái nhìn về phía anh cảnh sát lớn tiếng gọi, quả nhiên bước chân của anh ta dừng lại rồi chuyển hướng về phía họ, "Anh cảnh sát, xin giúp tôi, anh ta... quấy nhiễu tôi!"
"Anh này, xin anh buông cô gái này ra!" Người cảnh sát vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lãnh Nghị nói.
Lãnh Nghị quay lại nhìn người cảnh sát, bàn tay vẫn không hề có ý muốn nới lỏng, giọng hắn lạnh nhạt: "Anh cảnh sát, hai vợ chồng tôi chỉ cãi nhau mà thôi!"
"Vợ chồng cũng không được!" Người cảnh sát nói một cách chắc chắn, "Nếu vợ ngài không muốn thì ngài không thể quấy nhiễu cô ấy!"
"Vậy hai vợ chồng chúng tôi chỉ đùa thôi có được không?" Bàn tay Lãnh Nghị hơi nới lỏng, mày hơi chau lại nhìn người cảnh sát.
"Cũng không được, " người cảnh sát càng thêm nghiêm túc, "xem vẻ mặt của vợ ngài, rõ ràng là không phải hai người đang đùa với nhau!"
Lãnh Nghị tức tối trừng mắt nhìn người cảnh sát "không biết điều" kia, cô gái trong lòng hắn đã nhân lúc này mà giãy thoát ra, vội vàng chạy về phía trước.
Lãnh Nghị cất bước định đuổi theo nào ngờ bị người cảnh sát giữ lại, "Anh à, nếu anh còn không tự kiểm điểm, tôi có quyền mời anh đến sở cảnh sát!" Lúc này Lãnh Nghị đang vội đuổi theo cô gái, hắn đã không tâm trí đâu để nhiều lời với người cảnh sát, hắn đưa tay định rũ tay anh ta ra, không ngờ anh ta nắm càng chặt hơn, kiên trì không chịu buông.
Lãnh Nghị rốt cuộc không chịu nổi nữa, hắn rút một tấm thẻ từ trong áo vest đưa đến trước mặt người cảnh sát, lạnh giọng quát: "Anh cảnh sát, nếu như anh còn không chịu buông tay, tôi cáo anh tội cản trở người thi hành công vụ!"
Hả? Người cảnh sát sửng sốt nhìn tấm thẻ, tay không tự chủ được nới ra, ngẩn người nhìn người đàn ông Đông phương anh tuấn đang sải bước đuổi theo bóng cô gái nhỏ nhắn trước mặt...
Đang bước vội vàng thì điện thoại của cô gái trong túi chợt reo lên, chắc chắn là Lăng Nhất Phàm gọi đến, nếu như cô không nhận, chắc là Nhất Phàm lo lắng lắm, bước chân cô gái thoáng dừng lại, cô chậm rãi điều hoa hơi thở, lấy điện thoại ra rồi chầm chậm đưa lên bên tai: "Y Y... ", đầu bên kia truyền đến giọng nói ôn hòa của Lăng Nhất Phàm, "Buổi học hôm nay thế nào? Tốt chứ?"
"Ân, tốt lắm, trên cơ bản là còn theo kịp... " Lâm Y cố điều hòa hơi thở, tận lực nói một cách thoải mái nhất nhưng cô vừa quay đầu đã nhìn thấy người đàn ông đang đuổi đến sát bên cạnh, mắt cô gái trong nháy mắt đông cứng lại, cảnh sát nước ngoài cũng chỉ có tí bản lĩnh thế thôi sao? Lâm Y chau mày, vội vàng thu hồi tầm mắt.
Nhưng lần này Lãnh Nghị không có ép buộc ôm lấy cô, hắn chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh cô nhìn cô nghe điện thoại, chỉ cần cô gái ở bên cạnh hắn hoặc ở trong tầm mắt của hắn thì không có gì to tát nữa.
"Vậy thì tốt rồi... còn bữa trưa? Em ăn ở đâu?" Đầu bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ của Lăng Nhất Phàm, "Ăn có quen không?"
"Anh yên tâm, ăn ở một nhà hàng bán món Trung rồi, không có gì không quen ... " Lâm Y cũng cười nhẹ, Lãnh Nghị không cần nghe cũng biết đầu bên kia là ai, giọng điệu như vậy, vốn chỉ thuộc về cô với hắn...
Lãnh Nghị bất giác chau mày, một cảm giác chua chát cuồn cuộn dâng lên trong lòng...
Lúc này Lăng Nhất Phàm đang ngồi tựa vào ghế nơi phòng làm việc của mình, trên mặt không giấu được vẻ hạnh phúc, mỗi ngày vào buổi trưa hắn đều sẽ gọi điện cho Lâm Y, hỏi cô tình hình học tập và ăn uống, buổi chiều lúc Lâm Y tan học hắn sẽ đúng giờ xuất hiện ở cổng trường cô học, đón cô cùng trở về.
Lúc này cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ nhẹ, Lăng Nhất Phàm nhẹ giọng nói vào điện thoại: "Y Y, anh có tí việc.. chiều anh đến đón em tan học!"
"Ân, được!" Đầu bên kia là giọng dịu ngoan của Lâm Y sau đó là tiếng cô ngắt điện thoại, Lăng Nhất Phàm buông điện thoại xuống nhìn ra cửa nói: "Vào đi!"
Người bước vào là Mễ Lệ, cô nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt Lăng Nhất Phàm, trong mắt lướt qua một tia thất lạc, từ khi bên cạnh Lăng Nhất Phàm có thêm một "vị hôn thê", cô thường xuyên nhìn thấy nụ cười hạnh phúc thế này trên mặt hắn ...
"Lăng tổng, phần văn kiện này cần anh ký tên!" Mễ Lệ đặt nhẹ xấp văn kiện lên bàn làm việc của Lăng Nhất Phàm.
"Ân!" Lăng Nhất Phàm nhanh chóng lật xem rồi cầm bút ký tên lên trang cuối cùng sau đó đưa lại cho Mễ Lệ, hắn nhìn cô giây lát rồi mới nói: "Mễ Lệ, em giúp anh tìm một tiệm áo cưới nổi tiếng nhất Milan này!"
Mễ Lệ thoáng sửng sốt, cô nhìn chằm chằm Lăng Nhất Phàm lát sau mới cười nhẹ, trong nụ cười mang theo chút chua xót, nhẹ giọng nói: "Lăng tổng, anh nhanh như vậy đã muốn... kết hôn sao?"
"Ân!" Lăng Nhất Phàm không quá để ý đến biểu tình của Mễ Lệ, hắn mỉm môi cười: "Muốn thử áo cưới trước... ân, nếu như em muốn, đến lúc đó đi cùng bọn anh góp ý hộ!"
"Được!" Thật lâu Mễ Lệ mới miễn cưỡng nở nụ cười, nhẹ giọng đáp lời, cô biết ý của Lăng Nhất Phàm, hắn chính là muốn cô từ bỏ hy vọng! Mễ Lệ chậm rãi cầm lấy tập văn kiện, nhìn Lăng Nhất Phàm, "Lăng tổng, nếu không có việc gì, tôi ra ngoài trước!"
"Ân!" Lăng Nhất Phàm ôn hòa gật đầu, Mễ Lệ ảm đạm rời khỏi văn phòng...
Ở một góc khác của Milan, Lâm Y vội vã chạy về phía trường học, buổi chiều cô còn tiết học, Lãnh Nghị thì thản nhiên đi bên cạnh cô, thỉnh thoảng còn lôi kéo tay cô rồi lại bị cô hung hăng rũ ra nhưng người đàn ông vẫn kiên trì không chịu bỏ cuộc...
Người đàn ông bám riết không buông rốt cuộc khiến Lâm Y không chịu nổi, cô dừng bước chân, chau mày nhìn Lãnh Nghị, đáy mắt không dấu được sự tức tối: "Lãnh Nghị... đừng đi theo nữa, không có tác dụng gì đâu, em sẽ không quay lại, hiểu không?"
"Em sẽ!" Giọng Lãnh Nghị điềm tĩnh mà kiên định, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm cô gái đang áo não vô cùng kia.
Lâm Y rốt cuộc không còn gì để nói, sự áo não trong đáy mắt dần dần biến thành lạnh nhạt, được thôi, anh muốn theo thì cứ theo đi, dù sao cũng không liên quan gì đến tôi! Cô gái cắn môi, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, lần nữa cất bước đi về phía trường học, Lãnh Nghị vẫn theo sát bên cô nhưng lần này Lâm Y làm như không nhìn thấy hắn.
Hai người lại giằng co một lúc nữa, qua một khúc quanh, cuối cùng Lâm Y cũng nhìn thấy cổng trường bổ túc ngoại ngữ cô học, cô không khỏi bước nhanh hơn, đi như chạy về phía cổng trường, dừng lại nơi cổng, cô trình thẻ cho bảo về rồi vội vã đi vào, chỉ kịp nghe sau lưng tiếng người bảo vệ ngăn Lãnh Nghị lại: "Anh ơi, xin xuất trình thẻ của anh... " Khóe môi Lâm Y không dấu được một nụ cười, cô bước nhanh về phía lớp học.
Trong phòng học đã có không ít học viên đến, phần lớn học viên là người châu Á, Lâm Y cười nhẹ như chào hỏi mọi người rồi tìm một chỗ ngồi xuống, lấy sách vở trong túi ra cắm cúi xem trong lúc chờ giáo viên đến lướp.
Không lâu sau nơi cửa truyền đến một tràng đối thoại bằng tiếng Anh, một giọng trong đó đầy từ tính mê người, thật quen thuộc, Lâm Y vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy giáo viên hướng dẫn của mình, Susan, đang cùng Lãnh Nghị vừa nói vừa cười đi vào phòng học.
Lâm Y ngây ngẩn cả người, đối với sự dây dưa không dứt của người đàn ông này, rõ ràng cô hết cách rồi. Đôi mắt đen láy của Lâm Y nhìn theo bóng người cao lớn đang đứng trước phòng học, cô nhìn thấy đôi mắt đen thẳm đó cũng đang nhìn về phía mình, trên gương mặt đó treo một nụ cười mê người.
Sau đó cô thấy bóng người cao lớn đó bước đến gần bàn cô ngồi rồi một giọng nói từ tính vang lên: "Xin lỗi cô, có thể nhường chỗ ngồi của cô cho tôi không?
"Tại sao chứ?" Cô bạn học ngồi bên cạnh kinh ngạc nhìn người đàn ông tuấn mỹ bất phàm kia, dùng anh văn hỏi lại.
"Bởi vì tôi muốn ngồi cùng với bạn gái tôi!" Người đàn ông kia thật bình tĩnh, trên môi còn treo nụ cười nhàn nhạt, tay chỉ về phía Lâm Y đang ngồi bên cạnh.
*****
"Ồ, được!" Cô bạn học của Lâm Y chừng như bừng tỉnh, cô quay nhìn sang Lâm Y, gật đầu rồi vội đứng lên nhường chỗ, Lãnh Nghị rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lâm Y, hơi quay sang nhìn ánh mắt dè chừng của cô, khóe môi nhẹ nhàng gợi lên ý cười, nụ cười đó tràn đầy ánh mặt trời.
Nhưng ngược lại Lâm Y chẳng vui vẻ chút nào, cô thoáng chau mày, lạnh nhạt quay đầu sang hướng khác không nhìn hắn nữa.
Chỉ lát sau trước mặt Lâm Y hé ra một tờ giấy, trên giấy vẻ một cậu bé đang khóc, đứng bên cạnh là một cô bé oai vệ chống tay lên hông, trên đầu cậu bé là hàng chữ, "Hu hu hu, bà xã anh không thèm để ý đến anh rồi!"
Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô mím môi, nhẹ nhàng vo mảnh giấy lại, ném đi...
Lại không lâu sau đó, một bàn tay to lặng lẽ vươn qua, vòng qua thắt lưng mảnh khảnh của cô gái, cô gái cắn môi, nhân lúc cô Susan xoay người đi thì hung hăng rũ bàn tay kia ra nhưng nó rất nhanh lại tiếp tục vươn đến, cô gái thoáng chau mày, trong mắt lộ rõ sự bất đắc dĩ...
Giảng xong mấy câu cơ bản, cô Susan buông quyển vở trên tay xuống, mỉm cười nhìn xuống các học viên, "Tiếp đến là giờ phút vui vẻ của chúng ta, ân, show time mà mọi người mong đợi đã đến... "
"Oh yeah!" Các học viên nhiệt liệt hoan hô, show time chính là yêu cầu các học viên bước lên bục, vận dụng những câu vừa học chia cặp mà thực hành đối thoại, các học viên có thể tự do phát huy, giáo viên thì căn cứ vào biểu hiện của từng người mà cho điểm phù hợp.
Cô Susan cười hiền hòa, cô vẫy tay về phía các học viên, trong phòng học dần yên tĩnh trở lại, mắt cô Susan quét qua Lãnh Nghị rồi dừng lại giây lâu trên mặt Lâm Y, Lâm Y vội nhìn sang hướng khác như tránh né ánh mắt cô nhưng giọng cô Susan đã vang lên trong phòng học: "Hôm nay chúng ta mới Lâm Y tiểu thư và Lãnh Nghị tiên sinh lên bục thể hiện một phần trình diễn thật hay nhé, bởi vì hai người là người yêu, vì vậy tôi hy vọng hai người có thể trình bày một phần đối thoại giữa người yêu với nhau, mọi người thấy thế nào?"
"Không phải vậy... " Lâm Y cả kinh, vội lên tiếng nhưng câu nói của cô chìm lỉm trong tiếng reo hò và huýt sáo của các học viên khác.
Trên mặt Lãnh Nghị tràn đầy ý cười, thân hình cao lớn đứng dậy, đôi mắt đen thẳm nhìn về phía cô gái đang ở bên cạnh, nhìn cánh môi bởi vì chấn động mà run run...
Tiếng vỗ tay nhiệt tình và tiếng huýt sáo dần im bặt, rồi tiếng cô Susan lại vang lên: "Mời hai học viên lên bục!"
Sau câu nói của cô Susan, Lãnh Nghị vươn tay về phía Lâm Y, nắm lấy cánh tay cô dùng sức kéo lên, lực tay đó quá lớn, Lâm Y không thể không đứng dậy, cô nhìn cô Susan, nói năng lộn xộn: "Cô Susan... không phải vậy đâu... em không biết diễn... em không biết vị Lãnh tiên sinh này!"
Cô Susan hiền hòa cười nói: "Lâm tiểu thư đừng quá ngại ngùng, bất kể hai người có phải hay không, đây chỉ là một màn trình diễn mà thôi, xin mời lên đây đi, số điểm của phần này rất quan trọng đối với kết quả học tập của cô!" Người đàn ông Trung quốc anh tuấn này vừa nãy lúc ở ngoài phòng học đã nói với bà, bạn gái của hắn đang tức giận với hắn, bây giờ xem ra là đúng như vậy... ân, cô Susan cũng là vì có lòng tốt muốn giúp hai người hòa hảo trở lại...
Bị Lãnh Nghị lôi kéo như vậy, Lâm Y rốt cuộc loạng choạng bước theo người đàn ông lên bục, đứng trên bục, Lâm Y dần bình tĩnh trở lại, đúng vậy, mỗi ngày đều có những màn thực hành như thế này, rất nhiều học viên cũng đều xung phong bước lên trình diễn, còn cô thì quả thực chưa từng lên đây bao giờ.
Nghĩ đến đây, Lâm Y cố gắng khiến cho mình bình tĩnh hơn nữa, mắt cô vẫn nhìn xuống các học viên khác nhưng lúc này cả người đã bị đôi cánh tay hữu lực của Lãnh Nghị xoay trở lại, cô gái không thể không đứng đối mặt với người đàn ông, cũng không thể không nhìn đến gương mặt tuấn tú bất phàm kia.
Lúc này trên gương mặt tuấn tú kia là nụ cười nhẹ nhàng, trong đôi mắt đen thẳm là tình ý dâng đầy, cô gái mím môi, hơi rũ hàng mi như né tránh ánh mắt nóng rực của người đàn ông, tận lực giữ cho vẻ mặt mình bình thản nhất có thể.
Hai tay người đàn ông vẫn đặt nơi vai cô gái khiến cô gái không thể không đối mặt hắn, ánh mắt cô gái né tránh nhìn vào mắt hắn mà nhìn qua bả vai của người đàn ông, hai người cứ vậy đứng trên bục, im lặng, Lãnh Nghị chừng như ấp ủ tâm tình gì đó lại dường như đang tìm kiếm gì đó trong trí nhớ của mình --- bên dưới cũng thật im lặng, tất cả ánh mắt đều cùng hướng về đôi nam nữ trên bục, chờ xem phần trình diễn của họ...
Đột nhiên Lâm Y nghe thấy giọng nói từ tính của Lãnh Nghị vang lên bên tai, là một câu nói bằng thứ tiếng Anh tiêu chuẩn: "Bên trong cửa sổ kia là ánh sáng gì vậy? Đó là phương Đông, người tôi yêu chính là mặt trời! Hãy hiện ra đi hỡi mặt trời xinh đẹp! Đó là ý trung nhân của tôi!"
Tiếng anh tiêu chuẩn kia cộng thêm giọng nói trầm thấp mê người kia khiến cả phòng học chớp mắt vang lên một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lần này không có tiếng huýt sáo nữa; Lâm Y vội ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt đen láy nhìn người đàn ông trước mặt, cô nhớ đó là một đoạn trong "Romeo và Juliette" của Shakespeare.
Lâm Y há miệng định nói gì đó nhưng không nói được gì cả, chỉ ngẩn người đứng nhìn chúng ta đàn ông trước mặt, ánh mắt người đàn ông nhìn thẳng về phía cô, đáy mắt lóe lên một tia ấm áp như ánh nắng mặt trời, nhìn vẻ muốn nói lại thôi của cô gái, giọng nói mê người của người đàn ông lại tiếp tục cất lên: "Đó là tình yêu của tôi, haizz, nhưng chỉ mong nàng biết là tôi yêu nàng! Nàng muốn nói lại thôi, nhưng ánh mắt nàng đã nói ra biết tâm sự của nàng... hãy để tôi trả lời nàng... không, tôi không muốn mình quá lỗ mãng... "
Lâm Y thế nào cũng không ngờ Lãnh Nghị có thể đem đoạn đối thoại này của Romeo nhớ đến rõ ràng như vậy, nói được suông sẻ như vậy! Nói thật lòng, cô đúng là không theo kịp, trong lòng có chút xấu hổ khiến mặt cô thoáng đỏ, đôi mắt thoáng qua một tia bất an nhưng trong mắt người đàn ông, ngược lại là sự ngượng ngùng đáng yêu nhất.
Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, ánh mắt càng thêm sáng lạn, giọng nói từ tính dần cất cao hơn, "Màu đỏ ửng trên má nàng sẽ làm mờ ánh sáng của các vì sao, giống như ngọn đèn mất đi ánh sáng dưới ánh mặt trời; mắt của nàng lóe sáng trên nền trời khiến chim muông tưởng lầm là đêm đen đã qua đi mà bắt đầu cất cao lời ca tiếng hát!
Mặt cô gái càng đỏ hơn, cô không tự chủ được đưa tay bụm mặt, rốt cuộc nhẹ giọng tiếp lời: "Tiếc là màu đỏ trên gương mặt kia không phải vì anh mà đỏ; ánh sáng trong đôi mắt kia cũng không phải vì anh mà sáng... "
Nhưng câu nói của cô gái đã bị người đàn ông ngứt lời, hắn cúi xuống nhìn sâu vào mắt cô gái, mỉm cười: "Nhìn kìa! Nàng dùng tay che mặt, tư thế đó mỹ diệu biết bao! A, chỉ mong tôi là chiếc bao tay trên bàn tay kia, chỉ để ta hôn lên bàn tay mềm mại của nàng!"
Nói đến câu cuối cùng, bàn tay người đàn ông đang đặt trên vai cô gái trượt xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đưa lên môi hôn, trong đôi mắt đen thẳm kia là tình yêu nồng đượm, giọng nói nhu hòa đầy từ tính: "Gả cho tôi đi, người yêu hỡi, tôi muốn nàng mặc chiếc áo cưới đẹp nhất, làm cô dâu xinh đẹp nhất của tôi!"
Trong chớp mắt đó, Lâm Y có chút lẫn lộn, khi tư tưởng của cô còn chưa hồi phục lại thì cả người đã bị người đàn ông ôm chặt vào lòng, hơi thở ấm áp của người đàn ông phất qua mái tóc cô gái, giọng nói trầm thấp mê người lần nữa vang lên bên tai: "Gả cho anh đi, Y Y!"
Trong phòng lại vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt, cô Susan cũng hào hứng vỗ tay, từ chỗ ngồi của mình cô đứng lên, bước lên trên bục, ánh mắt đầy cảm động, tay ôm chặt ngực: "Thật quá sức cảm động... "
Cô gái trong lòng người đàn ông chợt bừng tỉnh lại, đôi mắt đen láy thoáng xao động, gương mặt anh tuấn và nụ cười ôn hòa của Lăng Nhất Phàm chợt hiện ra trong đầu, cô gái không khỏi ngượng ngùng, cắn chặt môi đẩy vội người đàn ông ra, bước xuống bục trở về vị trí của mình.
Ánh mắt người đàn ông đuổi theo cô gái, trong mắt thoáng qua một tia thất vọng rồi hắn cũng bước xuống đuổi theo cô.
Cuối buổi học cô Susan công bố thành tích, "Tiếng anh của Lãnh tiên sinh thực tiêu chuẩn, lại thêm giọng nói rất truyền cảm, không thể chê bai gì, có thể đạt điểm cao nhất; Lâm tiểu thư căn bản là không nói nhiều, có thể đánh rớt nhưng xét thấy với trình độ tiếng Anh hoàn mỹ của Lãnh tiên sinh, xem chừng hoàn toàn có thể dạy thêm cho Lâm tiểu thư, bởi vậy cho Lâm tiểu thư đủ điểm đậu! Mong là Lãnh tiên sinh về sau giúp đỡ Lâm tiểu thư nhiều hơn... "
Lãnh Nghị trộm nhìn sắc mặt của Lâm Y, thấy mặt cô lúc này đã phủ một vẻ lạnh lùng như băng sương, trong mắt hắn lộ rõ sự buồn rầu, hắn mím môi, vội nghiêm túc nhìn cô Susan: "Cô Susan, thực ra trình độ của Lâm tiểu thư tốt lắm... vừa nãy là do tôi không tốt, hoàn toàn giành nói hết, cô ấy không có cơ hội... hay là, đổi lại một chút, cho tôi vừa đủ điểm đậu còn cô ấy thì điểm cao, cô thấy thế có được không?"
Sau lưng truyền đến tiếng cười khúc khích, Susan cũng trợn to mắt, "Lãnh tiên sinh, thế... thế sao được?"
Lâm Y trừng mắt nhìn Lãnh Nghị, sự lạnh mạc trong mắt cô chớp mắt trở thành phẫn nộ, Lãnh Nghị, anh là đang giúp tôi hay đang tổn hại tôi? Nhưng cô nhìn thấy rõ ràng vẻ nghiêm túc của người đàn ông, không giống là đang nói đùa, cô chợt thu hồi tầm mắt, chau mày, rốt cuộc đã hiểu ra hàm ý của câu nói, "tình yêu biến người ta thành ngu xuẩn"...
*****
Thật không dễ dàng mới đợi đến giờ tan học, Lâm Y vội thu dọn sách vở rồi nhanh chóng xông ra ngoài, Lãnh Nghị rất nhanh đã đuổi kịp cô, hắn vươn cánh tay dài khoác lên vai cô gái, giọng thật thân thiết: "Y Y, chúng ta cùng đi ăn cơm đi!"
Lâm Y chỉ đành dừng bước chân, cô nhắm mắt xoay người lại, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ: "Lãnh Nghị, em đã có vị hôn phu rồi, anh đừng bám theo em nữa, anh có hiểu không?"
"Chỉ là vị hôn phu thôi mà, cũng không phải là chồng!" Ngữ khí người đàn ông đầy bá đạo, cánh tay đang khoác lên vai cô gái càng siết chặt, cô gái tức tối rũ tay hắn ra, bước nhanh về phía trước, người đàn ông lặng lẽ bước theo sau...
Ngoài cửa trường bổ túc, Lăng Nhất Phàm ngừng xe lại rồi bước nhanh về phía cổng trường, hắn vừa nhìn đã thấy trên sân trường một đôi nam nữ đang giằng co, nụ cười trên mặt Lăng Nhất Phàm chợt cứng lại, hắn mặc kệ câu hỏi của người bảo vệ, bước nhanh về phía hai người.
"Buông tay!" Lâm Y tức giận trừng mắt nhìn bàn tay to lần nữa rơi trên eo mình, giãy dụa nói.
"Y Y... " Tay Lãnh Nghị siết chặt thêm, chau mày, "Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà!"
Đúng lúc này bả vai Lâm Y bị một bàn tay khác giữ chặt lại, cứng rắn kéo cô ra khỏi cánh tay Lãnh Nghị, bởi vì bất ngờ, tay hắn không kịp dùng sức, cô gái rất dễ dàng bị kéo về hướng ngược lại.
Lâm Y ngẩng đầu lên, khẽ gọi: "Nhất Phàm... "
"Ân!" Lăng Nhất Phàm cúi nhìn Lâm Y nhu hòa cười, hắn khoác tay lên vai cô, lần nữa ngẩng lên nhìn người đàn ông gương mặt u ám trước mặt, khóe môi câu lên một ý cười lạnh: "Lãnh thiếu, Y Y là vị hôn thê của! Xin anh chú ý một chút thân phận và địa vị của mình, cách cô ấy xa một chút!"
Lãnh Nghị híp mắt nhìn Lăng Nhất Phàm, đáy mắt càng thêm ú ám, những khớp tay hung hắn bóp chặt, bầu không khí phút chốc trở nên thật khẩn trương.
Lâm Y nhìn Lãnh Nghị rồi lại nhìn người đàn ông tuấn tú bên cạnh mình, thoáng chau mày, bàn tay nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng vòng qua thắt lưng Lăng Nhất Phàm, nhẹ giọng nói: "Nhất Phàm... đi thôi!"
"Ân!" Sự dịu ngoan của cô gái khiến Lăng Nhất Phàm không còn tâm tư giằng co với Lãnh Nghị nữa, hắn đáp lời rồi lập tức ôm bả vai Lâm Y rời đi.
Lãnh Nghị không đuổi theo, hắn cắn răng đứng tại chỗ nhìn theo bóng đôi nam nữ rời đi, đáy mắt đầy u ám và uể oải, mình đã rất cố gắng vãn hồi, Y Y, em thật sự không muốn quay lại sao? Anh thật sự không còn cơ hội rồi sao? Lần đầu tiên trong đời Lãnh Nghị cảm thấy mờ mịt và bất lực đến vậy.
Trong một căn biệt thự nơi ngoại ô thành phố Milan, Lâm Y đã tắm xong mặc áo ngủ ngồi trên giường chuẩn bị đi ngủ thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, Lâm Y dịu giọng nói: "Vào đi!"
Lăng Nhất Phàm đẩy cửa vào, hắn mỉm cười nhìn cô gái đang ngồi trên giường, đáy mắt một mảnh nhủ hòa: "Y Y, có chuyện anh muốn cùng em thương lượng một chút!"
"Được!" Lâm Y nhìn hắn, khóe môi câu lên một nụ cười.
Lăng Nhất Phàm đi đến bên giường ngồi xuống, mắt nhìn gương mặt tươi mát thanh thuần của cô gái, tình ý giăng đầy trong mắt, hắn sủng nịch cọ tay lên má cô gái, do dự giây lát rồi hỏi: "Y Y, em... còn muốn gả cho anh không?", sự xuất hieejnc ủa Lãnh Nghị hôm nay, sự giằng co giữa hắn với Lâm Y khiến trong lòng Lăng Nhất Phàm không khỏi dâng lên nỗi bất an, hắn sợ cô gái thay đổi ý định, không gả cho hắn nữa.
Đôi mắt trong trẻo của cô gái an tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy tình ý kia, khóe môi gợi lên một ý cười, hắn nhẹ giọng nói: "Nhất Phàm, chỉ cần anh muốn cưới em, em sẽ gả cho anh... có thể lấy anh, là may mắn của em... "
Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, hắn không kìm lòng được kéo cô gái vào lòng, siết chặt, cô gái này, hắn nguyện dùng tính mạng mình để che chở cho cô! Cô gái mỉm cười hai tay vòng qua thắt lưng người đàn ông, an tĩnh tựa vào ngực hắn.
Người đàn ông nhẹ hôn lên mái tóc cô gái, dịu giọng hỏi: "Vậy, Y Y, tuần sau chúng ta cử hành hôn lễ được không? Anh đã liên hệ với nhà thờ rồi, ngày mai là có thể sắp xếp xong... sau này chúng ta về nước lại làm tiệc cưới sau... "
Mắt cô gái thoáng xao động nhưng rất nhanh đã đáp ứng: "Được, anh sắp xếp đi... "
Vòng tay ôm cô gái càng thêm siết chặt, giọng người đàn ông ngọt như mật: "Vậy qua hai ba hôm nữa chúng ta cùng đi thử áo cưới... anh đã bảo Mễ Lệ giúp chúng ta sắp xếp xong cả rồi!"
Áo cưới? Đôi mắt đen láy của cô gái sáng long lanh như hai vì sao, tim không khỏi đập dồn, cô ngẩng đầu khỏi vòng tay người đàn ông, nhìn sâu vào mắt hắn, đôi mắt mê ly như trong mộng --- đó đã từng là giấc mộng của cô từ khi còn bé, hiện giờ đã sắp thành sự thật hay sao?
"Sao vậy? Không thích sao?" Sự trầm mặc của cô gái khiến Lăng Nhất Phàm bắt đầu khẩn trương.
"Không phải, em thích lắm... " Cô gái mỉm môi cười nhưng hốc mũi ê ẩm chua xót, cô dúi đầu vào ngực hắn như che dấu, đã từng, Lãnh Nghị nói không thể cho cô mặc áo cưới, chiếc áo cưới của Lãnh Nghị là dành cho Hạ Tịch Họa, đã từng, cô thật sự tưởng rằng đời này cô không có cơ hội mặc áo cưới, rằng giấc mộng thuở bé của cô sẽ không thể trở thành sự thật...
"Y Y, đang nghĩ gì vậy?" Lăng Nhất Phàm nhẹ vỗ về lưng cô.
"Không nghĩ gì cả, em... chỉ là đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, rất may mắn vì đã gặp được anh!" Cô gái nhẹ giọng nói, cô khẽ khàng khép mắt lại.
Khóe môi Lăng Nhất Phàm nụ cười không khống chế được nở rộ ra, hắn không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ôm cô gái ngồi tựa vào thành giường, nếu như hắn có thể cứ thế ôm cô cả đời hắn cũng bằng lòng! Thật lâu sau Lăng Nhất Phàm chừng như nghĩ ra điều gì, hắn do dự một chút rồi mới nhẹ giọng nói: "Ngày mai... em tạm thời đừng đến lớp bổ túc nữa được không?... Nghỉ ngơi chuẩn bị một chút... "
Cô gái hiểu hắn đang lo lắng Lãnh Nghị lại đến bám riết lấy cô, hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, cô khe khẽ gật đầu: "Ân... " Lăng Nhất Phàm lại lần nữa mỉm cười, vòng tay đang ôm cô gái từ từ siết chặt.
Cô gái nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dần dần phát ra tiếng thở đều đều, đáy mắt người đàn ông một mảnh nhu hòa, thật lâu sau hắn mới lưu luyến không nỡ đặt cô nằm thẳng xuống giường, kéo chăn đắp cho cô rồi cúi xuống nhìn gương mặt điềm tĩnh của cô trong giấc ngủ, thật lâu sau mới rón rén rời đi...
Lúc này ở một quán bar nổi tiếng ở thành phố Milan, Lãnh Nghị ngồi một mình trên chiếc ghế cao cạnh quầy bar, áo bành tô và áo vest đều được cởi ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cà vạt lỏng lẻo trên cổ, sau lưng hắn là mấy người vệ sĩ lặng lẽ đứng ở xa xa, Lãnh Nghị uống hết ly này đến ly khác, càng muốn quên lại càng nhớ, càng muốn quên gương mặt tươi mát thanh thuần kia lại càng hiện ra rõ ràng trong đầu...
Lúc này từ ngoài cửa một người đàn ông bước vào, người đó thân hình cao gầy, trên gương mặt anh tuấn đầy vẻ cương nghị, ánh mắt sắc như đao lóe lên những tia bức người, hắn vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lãnh Nghị đang ngồi đó không ngừng uống rượu sầu một mình, khóe môi gợi lên một nụ cười tà tứ.
Một người vệ sĩ lập tức tiến đến gần Lãnh Nghị nhẹ giọng nói: "Thiếu gia, Đằng tiên sinh đến rồi!"
Lãnh Nghị vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, cắm cúi uống rượu, Đằng Duệ bước nhanh đến một chiếc ghế bên cạnh Lãnh Nghị ngồi xuống, hắn ngoảnh sang nhìn gương mặt lạnh lùng của Lãnh Nghị, không khỏi cười nhẹ một tiếng: "Còn khổ sở vì tình sao?"
Lãnh Nghị vẫn không có phản ứng, hệt như Đằng Duệ không tồn tại vậy, thấy vậy hắn vẫy tay gọi một chai rượu, vừa rót rượu vào chiếc ly của mình vừa nhàn nhã nói: "Phụ nữ thôi mà, không nghe lời rất đơn giản, có hai cách... " Nói đén đây, hắn cố ý dừng lại một chút, không nói tiếp.
Quả nhiên, sóng mắt người đàn ông bên cạnh rõ ràng đã uống nhiều rượu thoáng xao động, lạnh lùng quét mắt về phía hắn, hiển nhiên là đang đợi câu tiếp theo của hắn.
Đằng Duệ ngửa cổ uống cạn ly rượu của mình, lại tiếp tục rót một ly nữa, vừa đưa tay định cầm lên thì bàn tay đã bị Lãnh Nghị giữ chặt, đôi mắt đen thẳm nhìn hắn chằm chằm, giọng lạnh như băng mang theo chút hơi men: "Nói, cách gì?", liên quan đến chuyện Đằng Duệ trước đây theo đuổi vợ mình oanh liệt thế nào Lãnh Nghị cũng có biết đôi điều, lúc này, không thể nghi ngờ Đằng Duệ có lẽ là người có kinh nghiệm nhiều hơn hắn, không còn cách nào, phải thỉnh giáo hắn thôi.
Đằng Duệ nhìn bàn tay đang chặn tay mình, cười thầm nhưng cố nén lại, rất nghiêm túc nói: "Một là cướp trở về, nhốt lại!"
Mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, lại chuyện này hình như hắn cũng đã từng làm! Lần đó Lâm Y sinh bệnh, ngồi sau xe mô tô của Tương Huy bị hắn bắt trở về, sau đó khi khỏi bệnh hắn cũng không để cô đi... nhưng sau đó Lâm Y dùng cách tuyệt thực, nhảy lầu để uy hiếp hắn, khiến hắn không thể không thả cô đi...
Nhớ đến đây, Lãnh Nghị nhẹ "hừm" một tiếng, lạnh nhạt nói: "Vậy nếu cô ấy dùng cách tuyệt thực, nhảy lầu gì đó thì làm thế nào?"
Đằng Duệ nhìn hắn vẻ xem thường, cười khẩy một tiếng: "Chuyện đó không phải đơn giản lắm sao, trói lại, nói với cô ấy, hoặc là anh giúp em nhét thức ăn vào miệng hoặc là em tự ăn, còn không được nữa thì dùng dịch truyền, trói hết tay chân lại truyền chất dinh dưỡng vào người, cô ấy còn nhúc nhích được sao? Nhảy lầu thì càng khỏi phải nói, khóa cửa lại, khóa cửa sổ luôn, xem cô ấy nhảy bằng cách nào!"
Vậy cũng được sao? Lãnh Nghị hơi híp mắt liếc xéo về phía người đàn ông lãnh khốc bên cạnh, giọng nói mang theo chút trêu tức: "Năm đó anh cũng làm vậy sao?"
"Ách, đương nhiên... " Đằng Duệ lại cười vẻ xem thường, hắn nhớ năm đó khi vợ hắn Tiêu Ngữ Yên cùng một người đàn ông khác chạy trốn, hắn bắt cô trở lại, mạnh mẽ nhốt lại, ép ăn cơm, trói tay chân, ép truyền dịch... đương nhiên hắn không nói cho Lãnh Nghị biết, thực ra sau cùng Tiêu Ngữ Yên cũng không khuất phục hắn hơn nữa còn để cô bày kế để người đàn ông mang cô chạy trốn trốn mất...
*****
Lãnh Nghị rốt cuộc câu môi cười, thì ra nếu so với Đằng Duệ thì hắn còn hiền lắm... Ngón tay thon dài nhẹ nâng chiếc ly pha lê lên, nhẹ nhàng lắc chất lỏng màu vàng nhạt trong ly, giọng trầm thấp: "Vậy còn cách thứ hai?"
"Cách thứ hai?" Sóng mắt Đằng Duệ thoáng xao động, mày kiếm chau lại, một vẻ ta đây rất có kinh nghiệm, "Vậy phải xem cô gái đó vì sao không chịu nghe lời, ừm, nếu như là bởi vì một người đàn ông khác ... ", hắn xoay lại nhìn Lãnh Nghị, giọng thật lạnh, "... vậy cứ bắt người đàn ông kia lại để cho cô gái đến cầu xin cậu... haizz, hoặc là bắt người nào mà cô gái quan tâm nhất lại, để cô ấy đến tìm cậu... ân, đến lúc đó thì cậu có thể ra điều kiện rồi!"
Lần này đến lượt Lãnh Nghị cười vẻ xem thường, loại phương pháp này hắn đã sớm nghĩ đến, chỉ là hắn không làm! Hắn hừm nhẹ một tiếng, "Đây cũng gọi là cách sao? Đứa trẻ ba tuổi cũng biết, anh không còn cách nào ôn nhu hơn hay sao? Làm gì phải cứng rắn thế?" Thực ra Lãnh Nghị sợ dùng cách cứng rắn như vậy đối phó với một Lâm Y quật cường như vậy không có tác dụng.
Đằng Duệ lần nữa bật cười ra tiếng, mắt lòe lòe sáng nhìn Lãnh Nghị, ghé đầu qua, miệng kề sát tai hắn, giọng nói có chút ái muội, "Có, đó chính là trực tiếp gục cô ấy... ách, chiêu này thực ra đối phó với con gái rất hữu dụng, lúc cô ấy bị gục dưới thân thì không còn kịp nghĩ nhiều nữa ... ừm, rất hữu dụng!" Đằng Duệ nhớ lại hắn và Tiêu Ngữ Yên năm đó cãi nhau thế nào nhưng hễ bị hắn áp dưới thân đều sẽ tạm thời quên đi tất cả...
Ân, chiêu này thực ra chưa từng thử qua, tim Lãnh Nghị đập mạnh một chút, cảm giác tốt đẹp ngày xưa như sóng triều bắt đầu cuộn trào trong đầu hắn, thân thể hoàn mỹ trắng trong như ngọc của cô gái, đôi má ửng hồng, ánh mắt mê ly như phủ một lớp sương mù, cánh tay như ngó sen thẹn thùng vòng qua người hắn...
Lãnh Nghị nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi chừng như đang cố điều tiết cảm xúc dâng trào của mình, một lúc sau hắn mới lại mở mắt ra, mím môi, ánh mắt nhìn xa xăm không mục tiêu, chừng như đang suy nghĩ điều gì...
Đằng Duệ lại ngửa cổ uống cạn một ly rượu nhìn Lãnh Nghị ngồi bên cạnh trầm mặc không nói, cười cười; "Lãnh thiếu... khụ khụ, tôi dạy cậu những bí quyết kia chính là muốn cậu nhanh chút giải quyết chuyện tình cảm của mình... như vậy mới có thể toàn tâm toàn ý hợp tác với tôi tiêu diệt kẻ địch chung của chúng ta...
Lãnh Nghị rốt cuộc thu hồi tầm mắt, khóe môi nhẹ câu lên, nâng ly hướng về phía Đằng Duệ.
Ngày hôm sau Lãnh Nghị đậu xe xa xa ngoài cổng trường bổ túc, những lời Đằng Duệ nói hôm qua khiến lòng hắn nổi lên một sự biến hóa vi diệu, hắn không đợi kịp muốn lập tức nhìn thấy cô gái nhưng đã gần mười giờ, vẫn không thấy Lâm Y xuất hiện... rốt cuộc Lãnh Nghị hiểu ra, hôm nay Lâm Y không lại đến trường! Cô đang tránh né hắn!
Đáy mắt chớp mắt giăng đầy mây đen, Lãnh Nghị cắm môi, đột nhiên đạp mạnh chân ga, xoay mạnh vô lăng, xe nhanh chóng lao nhanh trên đường hướng về phía ngoại ô thành phố Milan.
Chiếc xe đen "sít" một tiếng thắng gấp rồi dừng lại trước căn biệt thự của Lăng Nhất Phàm, Lãnh Nghị nhanh chóng bước xuống xe, hắn vừa nhìn đã thấy Lâm Y đang ở trong sân cắm cúi chăm sóc mấy chậu hoa, Lãnh Nghị cắn môi, một tay chống lên lan can bằng gỗ thấp, xoay người lật tường mà vào.
Nhìn thấy người đàn ông đột ngột nhảy vào trong sân, Lâm Y giật nảy mình, cô vội đứng dậy, kinh ngạc nhìn hắn, lắp bắp nói: "Anh... anh thế nào... định làm gì?"
Lãnh Nghị không trả lời cô, hắn đưa tay kéo cô gái đi thẳng ra ngoài sân, bởi vì sức của người đàn ông quá lớn, cô gái loạng choạng một chút nhưng bước chân không dừng lại được, bị động bị người đàn ông kéo thẳng ra đến ngoài cửa, một cánh tay hắn vòng qua kéo cửa xe, thân thể cô gái bị ném mạnh vào trong xe rồi cửa xe đóng sầm lại, người đàn ông ấn điều khiển trong tay, cửa xe lập tức tự động khóa lại, cô gái không có cách nào mở được cửa xe.
Lãnh Nghị đứng bên ngoài xe nhìn cô gái đang không ngừng đập cửa kính xe, đôi mắt đen láy thoáng híp lại, chỉ suy nghĩ một giây rồi nhanh chóng vòng qua bên kia xe, tay ấn điều khiển mở cửa nơi ghế lái rồi chu vào trong xe, trước khi cô gái kịp hoàn hồn, hắn đã nổ máy xe, ấn mạnh chân ga, xe nhanh chóng rời đi...
"Lãnh Nghị, anh điên rồi! Mau dừng xe lại!" Cô gái từ bên ghế phụ chồm về phía ghế lại muốn kéo vô lăng lại, ép cho xe dừng lại; người đàn ông chau chặt mày, vẻ mặt lạnh lùng, một tay hắn dùng sức kéo tay cô gái, chân đạp mạnh thắng xe, bởi vì quá tính, cô gái kêu thất thanh một tiếng, lảo đảo ngả về phía người đàn ông.
Người đàn ông vươn một tay kéo cô gái vào lòng, tay còn lại đặt lên vô lăng, cô gái trong lòng liều mình giãy dụa, đụng vào vô lăng, xe đang chạy giữa đường lệch khỏi quỹ đạo, đầu bên kia một chiếc xe tải đang chạy đến, nhìn thấy chiếc xe nhỏ đang lệch về phía trước mình thì liều mạng ấn còi, chiếc xe nhỏ chỉ kịp lách sang bên cạnh, sượt qua sát bên sườn chiếc xe tải.
Lâm Y sợ đến thoàn thân toát mồ hôi lạnh, cô rốt cuộc ngừng giãy dụa, cắn môi nhìn người đàn ông vẻ mặt u ám bên cạnh không nói một lời bởi vì vào lúc này, rõ ràng nói gì cũng đều vô dụng cả!
Sự an tĩnh của cô gái trong lòng rốt cuộc khiến mây đen trong mắt người đàn ông tản đi không ít, sau cùng xe dừng lại trong một khoảnh rừng hẻo lánh, lúc này người đàn ông mới buông bàn tay đang giữ chặt cô gái ra, thay vào đó vòng qua eo cô, cố định thân thể cô, một tay kia xuyên qua những sợi tóc mềm mại của cô, giữ chặt sau ót cô gái.
Lúc này gương mặt thanh thuần của cô gái đang ở trước mặt hắn, đôi mắt đen láy trong trẻo như đầm nước, hàng mi dài cùng chiếc mũi nhỏ nhắn, phiến môi anh đào hồng nhuận --- tất cả đều quen thuộc như thế, duy nhất bất đồng là sự xa lạ và lạnh mạc trong đáy mắt cô gái.
"Y Y... ", trong giọng nói đầy từ tính của Lãnh Nghị mang theo chút lo âu rõ rệt, "... anh hỏi lại em lần nữa, có muốn đi với anh hay không?"
Nhìn gương mặt tuấn mỹ, ngũ quan như điêu khắc quen thuộc bày ra trước mắt, cô gái mím chặt cánh môi, rốt cuộc mới bật ra một chữ, "Không... ", đáy mắt người đàn ông dần trở nên sắc bén, chừng như có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập của hắn, môi mỏng bất ngờ áp xuống cô gái, đầu lưỡi như rồng, điên cuồng mà tách cánh môi ra, điên cuồng nghiến ngấu, cô gái gần như không thở nổi nữa...
Bàn tay đang giữ chặt thân thể cô gái bất ngờ rời khỏi eo cô gái, vươn về phía một nút điều khiển trên ghế ngồi, chiếc ghế dần ngả về phía sau mãi cho đến khi nằm song song với sàn xe, trong đôi mắt đen láy của cô gái thoáng lộ vẻ khiếp sợ, cô có thể cảm nhận được người đàn ông muốn làm gì nhưng môi bị môi hắn chặn cứng lại, cô không phát ra được âm thanh gì cả, tay cô dùng sức bắt về phía mặt của người đàn ông, nhưng lập tức bị người đàn ông bắt lấy, giữ lại sau lưng, người đàn ông xoay người, thân thể cường kiện hung hăn áp xuống cô gái.
Một bàn tay của người đàn ông nhanh chóng giải trừ nút áo của cô gái... làn da trắng nõn như ngọc của cô gái rất nhanh đã lộ ra trước mắt người đàn ông... lúc này người đàn ông mới rời khỏi môi cô, trong đáy mắt tràn đầy đau xót và dục vọng, tay hướng về chiếc váy dài của cô gái...
Cô gái không giãy dụa nữa, để mặc người đàn ông nắm lấy váy mình, cô thở hào hển, trong mắt tràn đầy đau thương và tuyệt vọng: "Lãnh Nghị, nếu như anh dám động đến em, có chết em cũng không tha thứ cho anh!", trong giọng nói đó mang đầy chua xót và tuyệt vọng.
Giọng nói và ánh mắt đó khiến trái tim người đàn ông như bị bóp chặt, hắn đột nhiên dừng lại động tác trên tay, cúi xuống nhìn cô gái dưới thân, trên gương mặt thanh thuần đó giăng đầy vẻ tuyệt vọng, trong đáy mắt cũng tràn đầy tuyệt vọng.
Đó là người con gái hắn yêu! Cô gái đã từng yêu hắn đến thế! Nhưng lúc này hắn lại không có cách nào vãn hồi lòng của cô gái! Cô đã không còn là của hắn! Trong tim người đàn ông dâng lên một nỗi đau như dao cắt, qua một lúc lâu, rốt cuộc hắn đưa tay ra, lẳng lặng giúp cô gái chỉnh lý lại y phục...
Xe đột ngột quay đầu, chạy theo con đường cũ trở về, trên suốt đoạn đường, người đàn ông không nói một lời nào, trong đáy mắt toàn là cô tịch và buồn bã, xe dừng lại trước cửa biệt thự nơi cô gái ở, người đàn ông vẫn không nói một lời, đôi mắt đen thẳm nhìn mông lung ngoài cửa sổ, từ đầu đến cuối không quay nhìn cô gái một lần nào; cô gái cũng không lên tiếng, cứ lặng lẽ ngồi đó...
Qua một lúc lâu sau, cô gái liếc sang gương mặt tuấn mỹ như tạc nhưng không chút biểu tình của người đàn ông, hơi rũ rèm mi, rốt cuộc đưa tay mở cửa bước ra, sóng mắt người đàn ông thoáng xao động, nỗi thất lạc trong đáy lòng lần nữa cuồn cuộn dâng lên, hắn mím chặt môi, vẫn không nói một lời.
Nghe tiếng cửa xe sập lại, người đàn ông hơi nhắm mắt, tay xoay nhẹ vô lăng, chiếc xe nhanh chóng xoay 180 độ chạy về hướng ngược lại, xé gió mà đi ...
Cô gái đứng lặng trong gió đông nhìn theo bóng chiếc xe lúc này đã rời đi xa, một giọt nước mắt rốt cuộc tràn ra khóe mi, nỗi đau mất đi người đàn ông lúc này lan tràn khắp mỗi tế bào... đứng ngây người một lúc lâu cô gái mới đưa tay lau lệ, mím môi, rốt cuộc bước về phía căn biệt thự --- đó là nhà mới của cô, là cuộc sống mới của cô, cô sẽ từ từ thích ứng...
← Ch. 080 | Ch. 082 → |