Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 070

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 070
Tịch họa về nước
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lãnh Nghị khoác tay ngăn quản gia lại, ông vội im lặng lùi lại, Lãnh Nghị dời mắt từ trên người Lâm Y sang hai người cảnh sát, ánh mắt đó thật bức người, hai người cảnh sát chịu không nổi ánh mắt quá cường liệt của Lãnh Nghị, một trong hai người ho khan một tiếng, "Thật ngại quá Lãnh tiên sinh, chúng tôi chỉ là người làm công vụ, xin hiểu cho chúng tôi ... "

"Tôi hiểu!" Lãnh Nghị rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng thật thấp nhưng khí thế thật lớn, như nặng ngàn cân đè xuống khiến người ta không thở nổi, "Nhưng tôi muốn hỏi cảnh sát một chút, nếu như một người bệnh, một người đang bị sốt, không phải trong tình trạng tỉnh táo báo án, có phải cũng coi là thật không?"

Hai người cảnh sát sửng sốt nhìn Lãnh Nghị, nhất thời không nói được lời nào, Lâm Y cũng vội quay đầu nhìn hắn, đáy mắt có thể thấy rõ sự kinh ngạc trong đó, cô mấp máy môi, còn chưa kịp nói tiếng nào thì lại nghe giọng lạnh lùng của Lãnh Nghị tiếp tục vang lên: "Một bệnh nhân như vậy, nếu như chạy ra ngoài có gì bất trắc, phía cảnh sát các anh có chịu trách nhiệm hay không?"

"Lãnh Nghị... em đã hết sốt rồi... " Lâm Y tức tối trừng mắt nhìn Lãnh Nghị, lớn tiếng kêu lên.

Lãnh Nghị nhìn cô gái mặt đầy vẻ tức giận kia, khóe môi câu lên một ýt cười, cánh tay dài vươn về phía cô gái kéo một cái, siết thân thể mảnh khảnh của cô gái trong vòng tay, cánh tay ngầm dùng sức khiến cô gái không cách nào động đậy, chỉ đành ngoan ngoãn dựa vào trong lòng hắn, giọng Lãnh Nghị lúc này trở nên nhu hòa vô hạn: "Y Y, bình tĩnh bình tĩnh... ân, anh biết em đã khỏi hẳn rồi, em đi ra ngoài chơi anh sẽ đi cùng em, nghe lời!"

"Đừng vậy mà... " Cô gái bị ép dựa vào ngực người đàn ông, yếu ớt nói.

Khóe môi Lãnh Nghị mang theo một nụ cười lạnh, gương mặt lạnh mạc xoay về phía hai người cảnh sát, "Các vị, thật ngại quá, vợ tôi bởi vì bị sốt, tâm trạng không được ổn định, thường xuất hiện ảo giác... xin các vị lượng thứ!"

Hai người cảnh sát nhìn nhau sau đó vội cười nói: "Thật ngại quá Lãnh tiên sinh... chúng tôi đã làm phiền! Nhận được điện thoại báo án nên chúng tôi chỉ làm theo đúng chức trách thôi!" Hai người vừa nói vừa đứng dậy, "Vậy chúng tôi cáo từ, mong là căn bệnh của Lãnh phu nhân mau chóng khỏi lại!"

Bóng hai người cảnh sát rất nhanh đã khuất sau cổng chính, bọn họ cũng chỉ mong sớm rời khỏi chỗ này bởi vì họ biết, rõ ràng là không thể đắc tội với chủ nhân của căn biệt thự này...

Lâm Y mắt trợn to nhìn theo bóng hai người cảnh sát, đáy mắt dâng lên một nỗi thất vọng, cô nhắm chặt hai mắt nhưng ngay sau đó cả người đã bị nhấc bổng lên, người đàn ông đã bế cô gái đi thẳng lên lầu, lần này cô gái chỉ mím môi không nói, không phản kháng, ngay cả cảnh sát cũng không giúp được cô, cô gọi, cô phản kháng thì có tác dụng sao?

Cửa phòng nặng nề mở ra, thân thể Lâm Y bị ném lên chiếc giường lớn, theo bản năng cô vội xoay người ngồi dậy, Lãnh Nghị mặt mày u ám đứng nơi đầu giường, đôi mắt thăm thẳm nhìn cô, Lâm Y cũng không chút yếu thế đón lấy ánh mắt hắn.

Trong phòng yên lặng phủ trùm, Lãnh Nghị lúc này mới thu hồi tầm mắt, đối với cô gái quật cường trước mặt hắn quả thực chẳng có cách nào! Lãnh Nghị mím môi, không nói một lời mà sải bước rời đi.

"Lãnh Nghị, anh đã nói sau khi em hết bệnh sẽ để em đi!" Giọng lạnh như băng của cô gái vang lên sau lưng hắn.

"Nhưng mà, em vẫn chưa khỏi hẳn!" Lãnh Nghị dừng bước chân, xoay người đối mặt với cô gái, giọng hắn cũng lạnh như băng. Hắn thật không muốn lại để lại cô gái lần nữa cô độc lẻ loi bên ngoài, tự mình chống chọi với cơn bệnh.

"Em đã khỏi rồi... " Lời cô gái còn chưa nói hết thì cửa đã bị người đàn ông nặng nề sập lại, bước chân hắn càng lúc càng xa. Cô gái rầu rĩ ngã nhào xuống giường, mắt nhắm lại...

Buổi tối, lúc Lãnh Nghị trở lại đã hơn mười giờ, những bước chân vội vàng của hắn đi xuyên qua phòng khách, thẳng lên cầu thang, quản gia đi theo sau lưng hắn, nhẹ giọng nói: "Thiếu gia, hôm nay Lâm tiểu thư không ăn cơm tối ... chúng tôi đưa lên nhưng cô ấy không chịu ăn... "

Bước chân Lãnh Nghị dừng lại một chút, đáy mắt tối lại không nói một lời sau đó tiếp tục bước lên lầu, đi đến trước cửa phòng Lâm Y hắn thoáng dừng lại, đáy mắt thoáng xao động, chần chừ một lúc mới đẩy cửa, trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh trăng mờ mờ chiếu qua song cửa sổ.

Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị rất nhanh đã bắt được bóng dáng nho nhỏ đội lên dưới chiếc chăn, cõi lòng phút chốc thật mềm mại, thật ấm áp. Hắn chậm rãi bước đến ngồi bên cạnh giường, thuận tay mở chiếc đèn đầu giường, cô gái trên giường đang nhắm nghiền mắt, không hề động đậy.

Đáy mắt người đàn ông nồng đượm nhu tình, hắn không kìm lòng được đưa bàn tay với những ngón thon dài nhẹ vuốt ve gương mặt cô gái, giọng thật dịu dàng: "Y Y... em đói chưa? Chúng ta ra ngoài ăn khuya được không?"

Cô gái trên giường vẫn không có chút động tĩnh, người đàn ông mím môi, rốt cuộc kềm chế không được đưa tay xoay người cô gái lại, nâng đầu cô trong khuỷu tay mình, tay ôm lấy cô gái, cô gái không phản kháng, cũng không mở mắt, người đàn ông cúi đầu nhìn cô, thật lâu mới nhẹ giọng nói: "Y Y, thực xin lỗi, là anh không tốt, đừng tức giận nữa, được không?"

Cô gái từ đầu đến cuối không mở mắt ra không lần, cũng không nói một lời nào, chừng như người đàn ông không tồn tại vậy, đáy mắt người đàn ông bỗng dâng đầy uể oải, hắn chậm rãi đặt cô gái trở lại giường, kéo chăn lại cho cô, lại ngồi bên giường một hồi lâu mới rời đi.

Nghe tiếng cửa nhẹ nhàng đóng lại cô gái trên giường lúc này mới mở mắt, hoang mang nhìn ra cửa sổ, nơi đó rèm cửa bị gió đêm thổi tung, hốc mắt cô gái dần phiếm hồng...

Cô gái không biết mình lúc nào thì ngủ mất, sáng hôm sau lúc tỉnh lại đã thấy mình nằm gối lên một cánh tay cường kiện hữu lực, một cánh tay kia của người1 vòng qua eo cô, hơi thở ấm áp của hắn phất qua gò má cô.

Cô gái nhẹ nhàng xoay người rời khỏi vòng tay của người đàn ông, người đàn ông hơi hé mắt nhưng không ngăn cản cô, hắn chỉ lặng lẽ nhìn cô gái xuống giường, đi vào phòng tắm, không lâu sau từ phòng tắm truyền ra tiếng nước rào rạt...

Người đàn ông ngồi dậy dựa vào đầu giường, đôi mắt đen thẳm nhìn về phía phòng tắm không biết đang suy nghĩ gì. Lát sau khi cô gái từ phòng tắm bước ra, cô liếc mắt về phía người đàn ông đang ngồi tựa thành giường, bước chân hơi dừng lại, suy nghĩ một chút rồi xoay người đi về phía sofa, lẳng lặng ngồi xuống, người hơi ngả về sau, nhìn vô định ra ngoài cửa sổ.

Người đàn ông cũng im lặng nhìn cô gái đang xem hắn như không khí kia, thật lâu sau hắn mới xuống giường đi vào phòng tắm... lát sau khi hắn xuất hiện lần nữa trước mặt cô gái thì đã quần áo chỉnh tề, khí phái đĩnh đạc...

Hắn nhẹ nhàng ngồi sát bên cô gái nhưng cô dường như không có cảm giác, thân mình đang dựa vào sofa cũng không động đậy, mắt vẫn nhìn xa xăm ngoài cửa sổ; người đàn ông hơi cúi xuống, ánh mắt đen thẳm nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của cô gái, nhìn cô từ khoảng cách thật gần, mong cô chịu nhìn hắn một lần, hoặc là giống như trước đây, dễ dàng bị hắn chọc cười.

Nhưng điều hắn nhận được chỉ là cái chau mày của cô gái, cô không hề giống như trước đây thích nhìn hắn, thích cười với hắn; cô lẳng lặng đứng dậy, đi về phía giường nằm xuống, kéo chăn kín đầu, từ đầu đến cuối cũng không nhìn hắn một lần.

Sự thất lạc và buồn bã như sóng triều cuộn lên trong mắt hắn, lúc này người đàn ông mới phát hiện, thì ra nội tâm mình yếu ớt đến vậy...

Có lẽ cô gái thật sự cần thời gian, ý muốn chữa trị được cho Tịch Họa càng trở nên mạnh mẽ trong hắn...

Bởi vì công sự, cũng bởi vì chuyện của Tịch Họa, Lãnh Nghị bận suốt cả ngày, lúc hắn trở lại căn biệt thự thì đã tối muộn. Quản gia đứng đợi ở cửa, thấy Lãnh Nghị vừa bước xuống ông đã vội bước tới, giọng nói lo lắng nói: "Thiếu gia, hôm nay Lâm tiểu thư vẫn không chịu ăn cơm... cô ấy nói... nếu như không để cô ấy đi, cô ấy sẽ tuyệt thực... "

Đáy mắt Lãnh Nghị thoáng chốc u ám hẳn đi, hắn sải những bước dài đi thẳng lên lầu hai, thẳng đến phòng của Lâm Y, đẩy mạnh cửa vào, mở đèn, ánh sáng lập tức soi rọi khắp gian phòng, Lãnh Nghị vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô gái đang nằm trên giường, cô đang nằm nghiêng không động đậy, mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, tiều tụy vô cùng, bóng dáng đó vẫn mảnh khảnh như vậy, nằm trên chiếc giường lớn nhìn có vẻ đặc biệt nhỏ nhắn...

Lãnh Nghị đi thẳng đến bên giường, cô gái vẫn quật cường không chịu mở mắt, không có chút phản ứng nào, hàng mi dài vẫn khép chặt...

Lãnh Nghị hít sâu một hơi, ngồi xuống bên giường, hơi cúi người về phía cô gái, tận lực giữ giọng nhu hòa: "Y Y, rốt cuộc em muốn anh làm sao đây?"

"Em không muốn anh làm gì cả... Em chỉ muốn anh để em rời đi... " Lần này cô gái không mặc kệ hắn mà chỉ lạnh giọng nói, thân thể vẫn nằm im bất động.

Lòng lại bắt đầu vỡ vụn đau đớn, giọng Lãnh Nghị hơi lạnh, cũng mang chút buồn bã: "Y Y, em thật sự muốn rời khỏi anh đến vậy sao? Em không thể vì anh mà ẩn nhẫn một chút ủy khuất sao?"

Cô gái rốt cuộc cũng mở mắt, cô xoay người chậm rãi ngồi dậy, yếu ớt tựa người vào thành giường, mắt nhìn người đàn ông trước mặt chằm chằm, mày chau chặt lại, giọng có chút châm chọc: "Lãnh Nghị, anh muốn em chịu ủy khuất như thế nào?"

"Anh vốn không biết Tịch Họa còn sống, là người nhà dấu diếm anh, anh cũng chỉ biết được trong buổi tối sinh nhật của em... "

"Anh biết hay không biết cô ấy còn sống đều đã không quan trọng, quan trọng là hiện tại cô ấy còn sống, đây là sự thật --- cô gái trong lòng anh vẫn còn sống! Người vợ mà anh đã nhận định vẫn còn sống! Anh có thể vì cô ấy bỏ mặc tất cả, bỏ mặc em!" Lâm Y ngắt lời Lãnh Nghị, lớn tiếng nói, mắt cô đã ngân ngấn nước nhưng tận lực ép mình không rơi nước mắt, giọng có chút nghẹn ngào: "Em ở lại còn có ý nghĩa sao?"

*****

Lâm Y ngắt lời Lãnh Nghị, lớn tiếng nói, mắt cô đã ngân ngấn nước nhưng tận lực ép mình không rơi nước mắt, giọng có chút nghẹn ngào: "Em ở lại còn có ý nghĩa sao?"

"Cô ấy còn sống, nhưng chỉ là một người thực vật!" Lãnh Nghị nhìn Lâm Y, đáy mắt u ám.

Lâm Y bật ra một tiếng cười lạnh, nhưng trong mắt rõ ràng có thể thấy được dấu lệ: "Cho nên anh cần em ở bên cạnh tiếp tục diễn vai của cô ấy, cho đến khi cô ấy tỉnh lại hay sao? Anh nói để em nhẫn nhịn một chút ủy khuất chính là để diễn cho tròn vai của Tịch Họa, cho đến khi cô ấy tỉnh lại rồi lặng lẽ rời đi, là vậy sao?"

"Y Y... " Lãnh Nghị thấp giọng quát, "... không phải như em nghĩ vậy đâu!"

"Lãnh Nghị, anh biết không, anh đối xử với em thật sự quá tàn nhẫn!" Sự kiên cường giả tạo trong phút chốc toàn bộ tan rã, Lâm Y lệ tuôn như suối lớn giọng chất vấn, "Lãnh Nghị, em cũng muốn mặc áo cưới, làm cô dâu chân chính, làm một người vợ chân chính... Yêu cầu của em có quá đáng lắm không? Vì sao anh cứ nhất định phải ngăn cản em?"

Lòng đau như dao cắt, Lãnh Nghị kéo cô gái siết chặt vào lòng: "Y Y, anh biết anh biết, anh không phải là muốn em trở thành thế thân cho Tịch Họa, anh không muốn... Em cho anh thêm chút thời gian, đợi cô ấy tỉnh lại, anh sẽ nói chuyện rõ ràng với Tịch Họa... "

"Cô ấy tỉnh lại thì anh có thể bỏ cô ấy lại sao? Ngay cả một mô hình nho nhỏ của cô ấy lúc còn bé anh còn không nỡ vứt đi... " Lâm Y bị người đàn ông ôm chặt vào trong ngực, nước mắt tuôn ướt đẫm cả áo hắn, "Cái mô hình nho nhỏ đó sợ lại cả đời này cũng không có người thay thế được, bao gồm cả em, đúng không?"

Lãnh Nghị đau lòng nhắm mắt lại, Y Y, đó là hai khái niệm khác nhau... nhưng giờ phút này Lãnh Nghị không có cách nào giải thích rõ ràng với cô, bởi đó là cảm giác của riêng hắn... bởi vì cái cảm giác đó mà Tịch Họa suýt nữa đã phải trả giá bằng tính mạng mình, khiến hắn áy náy cho đến tận bây giờ...

"Cho nên Lãnh Nghị, buông tay đi... Anh không thể buông cô ấy, vậy thì buông em ra... để em có cuộc sống của riêng mình, đừng giữ em dưới đôi cánh của anh nữa!" Giọng cô gái đầy kích động.

Đôi tay của người đàn ông bất giác buông lỏng một chút, một tay hắn giữ sau ót cô gái, cúi đầu nhìn cô, trong mắt chỉ còn sự buồn bã: "Y Y, Tịch Họa trở thành như bây giờ là bởi vì anh mà ra... anh nhất định phải chữa cho cô ấy tỉnh lại, chuyện đó đối với hai chúng ta mà nói là rất quan trọng, em có hiểu không... "

"Em không muốn nghe, không muốn hiểu... " Tâm trạng Lâm Y có chút không khống chế được, nỗi phiền muộn cố nén bao lâu nay trong lúc này toàn bộ bộc phát hết, cô đẩy hắn ra hai tay bịt lấy tay mình, " Nói cho cùng anh chính là không thể buông cô ấy ra... Vậy thì để em đi đi!"

"Y Y!" Đáy mắt Lãnh Nghị mây đen giăng đầy, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng, dứt khoat: "Anh sẽ không để em đi!"

Cô gái đang kích động trong vòng tay Lãnh Nghị chợt buông bàn tay đang bịt tai xuống, cô nhìn trừng trừng gương mặt quen thuộc của người đàn ông, đáy mắt phút chốc tràn ngập ưu thương, cô thôi không giãy dụa nữa, người đàn ông cũng không cố giữ cô, cô gái rất dễ dàng thoát ra khỏi vòng tay của hắn, toàn thân yếu ớt, vô lực đứng đó chừng như một cơn gió cũng có thể thổi bay.

"Anh không để em đi? Có phải anh muốn em cùng Tịch Họa của anh cùng hầu hạ bên cạnh anh không?" Trên mặt cô gái thoáng qua một nụ cười mỉa mai nhìn người đàn ông, chậm rãi lùi dần đến ban công, "Anh nghĩ cũng đừng nghĩ, Lãnh Nghị!" Nói dứt lời cô gái xoay người dùng hết sức lực phóng đến cửa ban công...

Lãnh Nghị đột nhiên nhận ra cô định làm gì, hắn cả kinh thất sắc chạy vội ra cửa ban công, kinh hoàng nhìn thấy nửa người của cô gái đã treo lơ lửng ngoài ban công.

"Y Y, em điên rồi!" Tim Lãnh Nghị như bị ai bằm nát, hắn bổ nhào về phía cô gái đang treo người nơi lan can, nắm chặt nơi mắt cá chân cô, thân thể cô gái cứ thế treo lơ lửng ngoài lan can, cô nhắm chặt mắt cược một ván cuối cùng, Lãnh Nghị, anh có để em đi hay không?

Lãnh Nghị cắn chặt răng, tay dùng thêm sức cứng rắn kéo cô gái trở lại, hắn siết chặt thân thể mềm nhũn của cô gái vào ngực, đáy mắt dâng đầy huyết sắc, sắc mặt tái xanh, thật lâu sau mới thì thào: "Y Y, anh nghe lời em, đem cất hết những mô hình kia, được không?... "

"Em muốn rời khỏi chỗ này!" Cô gái đã khóc thành tiếng.

"Anh sẽ không để em và Tịch Họa cùng ở bên anh, chỉ có em thôi... "

"Em muốn đi... " Cô gái vẫn khóc nỉ non.

Lòng Lãnh Nghị tràn đầy chua xót, rốt cuộc im lặng không nói, hắn biết lúc này cho dù hắn có nói gì cô gái này cũng sẽ không nghe bởi vì Tịch Họa còn sống... hơn nữa hắn phải đem cô về nước chữa bệnh mà Lâm Y... căn bản là không thể tiếp nhận chuyện này... Nhưng mà hắn cần phải làm vậy, hắn nhất định phải chữa khỏi cho Tịch Họa, hơn nữa còn phải nhanh chóng chữa khỏi cho cô...

Hiện giờ rốt cuộc hắn đã hiểu, hắn bỏ cô lại một mình trong buổi tối sinh nhật đó là một chuyện ngu ngốc đến cỡ nào, nó tạo thành bóng ma trong lòng cô, hiện giờ đã không còn cách gì bù đắp... Nếu như ngày đó hắn không rời đi mà ngồi xuống cùng cô đối mặt với chuyện này, có lẽ đã không tạo thành tình cảnh như hôm nay...

Gió đêm thổi tung mái tóc ngắn của Lãnh Nghị, cũng thổi nát lòng hắn... Lặng lẽ đứng giữa trời đêm ôm cô gái thật lâu mới chậm rãi buông cô ra, đôi mắt đen thâm thúy nhìn gương mặt tái nhợt của cô gái, giọng trầm thấp buồn bã: "Y Y, nếu như em nhất định phải đi, vậy ngày mai hẵng đi ... đến hoa viên Mai Khôi ở... coi như anh cho em mượn chỗ ở!"

"Em không muốn ở chỗ anh... " Giọng cô gái vẫn yếu ớt nhưng rõ ràng rất quật cường.

"Em cần phải ở!" Người đàn ông khổ sở chau mày, quả quyết ngắt lời cô gái, giọng nói đó còn quật cường hơn cô gái nhiều, không hề có chút thương lượng nào: "Đây là điều kiện để em rời khỏi đây!"

Cô gái không nói nữa, để mặc người đàn ông siết chặt cô vào lòng, hai người lặng lẽ đứng trong gió đêm...

Trăng lạnh như nước, nhu hòa chiếu vào trong phòng ngủ, trong phòng đã tắt hết đèn, yên tĩnh vô cùng, một góc rèm nhẹ phất phơ theo làn gió đêm, cô gái lúc này đã bình tĩnh trở lại, lẳng lặng tựa vào thành giường, đôi mắt đen láy nhìn xa xăm ngoài cửa sổ...

Lãnh Nghị đã hứa để cô đi, nhưng vì sao lòng cô lại trống rỗng thế này...

Trong căn phòng bên cạnh cũng tối om, trên sofa người đàn ông ngồi gác chân lên nhau, hàng chân mày chau chặt, ngũ quan tuấn tú mà lạnh mạc, điếu thuốc lập lòe trên tay, trên chiếc bàn trước sofa để một bình rượu đã vơi và một chiếc cốc...

"Nghị, em muốn làm vợ anh, em muốn làm Lãnh phu nhân... " Nụ cười của Tịch Họa như hoa...

"Nghị, anh đã nói "vợ" cái danh phận này chỉ thuộc về em... " Tịch Họa buồn bã nhìn Lãnh Nghị, trên má là những giọt nước mắt trong suốt long lanh...

"Nghị, nếu như không thể làm vợ anh, em chẳng thà chết đi!" Hạ Tịch Họa tuyệt vọng nhìn Lãnh Nghị...

....

Chuyện cũ từng chút từng chút hiện lên trong đầu, đáy mắt Lãnh Nghị đầy vẻ phiền não, hắn đưa tay dụi thuốc, dùng sức xoa đầu chừng như làm như vậy có thể lau sạch hết những ký ức...

Sáng hôm sau Lâm Y lặng lẽ kéo va li đi dọc hành lang, đến cầu thang, cô khom người nhấc va li lên, mất thật nhiều sức mới đi xuống được cầu thang, vừa đến chiếu nghỉ Lâm Y đã nhìn thấy Lãnh Nghị đang ngồi nơi phòng khách.

Nghe nơi cầu thang có tiếng động, Lãnh Nghị ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô gái đứng giữa cầu thang đang nhìn hắn, vẻ tịch mịch và uể oải phút chốc cuộn lên trong mắt hắn. Lãnh Nghị mím chặt môi, lặng lẽ đứng dậy đi về phía cô gái nơi cầu thang, giúp cô cầm lấy va li...

Lâm Y không cự tuyệt sự giúp đỡ của Lãnh Nghị, cô lẳng lặng đi sau lưng hắn ra ngoài, đi về phía xe...

Lãnh Nghị tự mình lái xe đưa Lâm Y đến hoa viên Mai Khôi, giúp cô mang hành lý lên lầu, trong phòng rõ ràng là đã có người đến làm vệ sinh sạch sẽ, những gì cần đều có đủ, Lâm Y chỉ việc vào ở mà thôi.

"Chìa khóa xe anh để ở đây, xe đậu ở lô số 12 trong bãi đậu xe!" Lãnh Nghị đặt chiếc chìa khóa xe lên bàn trà, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm cô gái, ánh mắt mang theo vô tận lưu luyến và trìu mến.

"Em thật sự không cần... em đi xe buýt là được rồi, đi loại xe đó đến công ty không thích hợp lắm... " Cô gái né tránh ánh mắt của người đàn ông, uyển chuyển cự tuyệt, một nhân viên quèn chạy Lamborghini đi làm chỉ tổ khiến người ta cười nhạo.

"Y Y!" Mắt Lãnh Nghị tối lại, giọng cũng trở nên nặng nề, "Anh đồng ý cho em rời khỏi anh, không phải là muốn em sống vất vả như vậy, anh chỉ mong em sống thật tốt!"

"Em sẽ sống thật tốt!" Giọng cô gái cũng lạnh dần, "Anh có thể đi rồi!"

Lãnh Nghị chau mày nhìn cô gái một hồi lâu mới thu lại ánh mắt ảm đạm của mình, hắn nhẹ nhàng đặt chiếc chìa khóa lên bàn, lạnh giọng nói: "Anh để ở đây, em thích làm thế nào thì làm... Anh sẽ đi nhưng anh cảnh cáo em, đừng để anh bắt gặp em đua xe... cũng đừng để anh bắt gặp em dầm mưa như thế nữa!"

Lời nói dứt thì Lãnh Nghị cũng xoay lưng rời đi, cửa sập mạnh sau lưng hắn, hắn không muốn để cô gái nhìn thấy nỗi đau trong mắt mình...

Nhìn theo bóng Lãnh Nghị rời đi, không hiểu sao Lâm Y cảm thấy bóng lưng đó mang theo rất nhiều ưu thương. Ngẩn người đứng ở đó một lúc lâu rồi Lâm Y mới chậm rãi đi đến bên sofa ngồi xuống, trầm tư thật lâu, trước mắt xem ra cô chỉ có thể tạm thời ở đây, tìm được căn phòng nào thích hợp lại dọn đi sau; tiếp theo là chuyện tìm việc...

*****

Suy nghĩ thật lâu rốt cuộc Lâm Y gọi điện thoại cho Tương Huy... Lúc cô sinh bệnh đã từng nhận được điện thoại của Tương Huy, hỏi cô bệnh tình đã khỏi chưa, còn nói nếu như Lâm Y muốn, công việc ở công ty JZ vẫn dành cho cô, dù sao làm việc ở đó rất thoải mái, cô cũng không nỡ từ bỏ.

Đầu bên kia rất nhanh đã truyền đến giọng nói mừng rỡ của Tương Huy: "Trời ạ, thiên sứ, cô có thể gọi điện thoại cho tôi chứng tỏ bệnh của cô đã khỏi rồi, có thể đi làm rồi phải không?"

"Ân, Tương tổng, nếu như có thể hôm nay tôi trở về làm việc!" Lâm Y cười yếu ớt.

"Hoan nghênh hoan nghênh. Cô không biết đâu, đám nhân viên trong phòng thiết kế rất nhớ cô đấy... " Lúc này Tương Huy đang ngồi trong phòng làm việc của mình, cười một cách thoải mái...

Từ lần đua xe mô tô với Lâm Y đó, câu nói của Lãnh Nghị: "Cậu dựa vào cái gì để bảo vệ cô ấy?... Cậu ngoại trừ ăn chơi đàn đúm thì còn làm được việc gì?" đó thực sự tác động rất lớn đến Tương Huy. Hừm, Lãnh đại thiếu gia anh chẳng qua chỉ là làm việc nghiêm túc hơn người khác một chút thôi sao? Có cần phải xem thường người khác như thế không? Anh làm được, bản thiếu gia cũng có thể làm được! Cứ chờ xem!

Từ sau hôm đó, người của công ty JZ ngạc nhiên phát hiện ra Tương thiếu gia lại mỗi ngày đúng giờ đi làm, cũng bắt đầu tham dự các cuộc họp lớn nhỏ, rất nghiêm túc tham dự các cuộc đàm phán, làm ăn của công ty... Anh ta hình như biến thành một người khác vậy...

Lâm Y quả nhiên trở lại phòng thiết kế làm việc, vẫn như trước đây đặt hết tâm tư vào công việc, dùng sự bận bịu để tạm thời quên đi những chuyện không vui, sự nỗ lực và phấn đấu của cô cùng thái độ không tranh chấp của cô khiến Lâm Y rất được người trong văn phòng hoan nghênh...

Lúc này, nơi trang viên của nhà họ Lãnh ở châu Âu thì lại giăng đầy mây đen. Lãnh Nghị tuyên bố muốn đem Hạ Tịch Họa trở về nước, dùng trung y chữa trị cho cô, ý kiến này của hắn bị Lý Uyển và Lãnh Thành kiên quyết phản đối, họ cho rằng trung y căn bản là không đáng tin, trở về nước chỉ là phí công vô ích, lại còn ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc của Lãnh Nghị, hắn rất có khả năng bị hãm sâu vào trong đó...

Lãnh Tuấn và Tương Mân thì ngược lại rất tán thành, hai người đều cho rằng lý luận của trung y rất thâm sâu huyền diệu, có thể thử cách này xem sao, có thể chữa cho Hạ Tịch Họa tỉnh lại cũng là cách duy nhất hóa giải gút mắc bấy lâu nay trong lòng Lãnh Nghị, như vậy hắn sẽ không cần phải gánh vác cái gánh nặng "hứa hẹn" và "áy náy" nữa ... Nhưng điều họ lo lắng là nếu như Tịch Họa vẫn không tỉnh lại, vậy liệu có làm cho gút mắc trong lòng Lãnh Nghị càng sâu hơn không?

Mà lúc này trong phòng khách của biệt thự của nhà họ Từ, Vương Khiết mặt tối sầm lại, vốn bà nghĩ để Lãnh Nghị biết Hạ Tịch Họa còn sống là một cách hay để giúp Từ Giai thì hiện giờ nguy cơ khác lại bắt đầu xuất hiện --- đó chính là Lãnh Nghị muốn đưa Tịch Họa trở về nước chữa trị, nếu như Tịch Họa thực sự tỉnh lại, đây nhất định không phải là kết quả mà bà muốn thấy...

Cho nên bất kể thế nào cũng không thể để Lãnh Nghị đưa Tịch Họa đi; nếu như thật sự để hắn dẫn đi, cũng tuyệt đối không thể để Tịch Họa tỉnh lại... Chỉ cần Hạ Tịch Họa không tỉnh lại được, Lâm Y không còn ở nhà họ Lãnh, vậy thì tâm huyết bấy lâu nay của bà mới không uổng phí...

Nháy mắt mà một tuần đã trôi qua, hôm đó là ngày cuối tuần, sau khi tan tầm Lâm Y ngồi xe buýt về nhà, vừa đi đến cửa của hoa viên Mai Khôi thì đã nhìn thấy một cô gái đi đến, cô gái đó đã nhìn thấy Lâm Y từ xa, mừng rỡ vẫy tay về phía cô: "Lâm tiểu thư, Lâm tiểu thư... "

Lâm Y ngạc nhiên dừng bước, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, "Tiểu Hồng, sao lại gặp cô ở đây?" Cô nhận ra, cô gái này chính là cô hộ lý mà Lữ Thần đã dẫn đến để giúp cô chích thuốc, truyền nước lúc cô sinh bênh.

Tiểu Hồng mừng rỡ chạy đến trước mặt Lâm Y: "Ân, Lâm tiểu thư, thực trùng hợp. Tôi đi mua đồ ngang qua đây... Từ ngày mai Lữ tiên sinh bảo tôi đi chăm sóc một người bệnh, cả ngày đều phải ở bên đó, tôi phải đi mua một chút vật dụng tùy thân. "

"Ồ, vậy chắc là cực lắm... " Lâm Y nhìn vẻ mặt mừng rỡ của Tiểu Hồng, cười nói.

"Phải đó, nhưng không sao, lương rất cao nha... Cô biết đó, đi ra làm việc chủ yếu là để kiếm tiền mà... " Trên mặt Tiểu Hồng lộ vẻ sung sướng, "Nhà tôi nghèo, cha mẹ lại có bệnh, không có cách nào... "

"Ân, nhưng cũng đừng để mình vất vả quá!" Lâm Y đồng tình nói.

"Lâm tiểu thư... " Mắt Tiểu Hồng chợt lóe lên, chừng như do dự gì đó, ấp a ấp úng nói: "Cô có biết người mà bác sĩ Lữ bảo tôi đi chăm sóc là ai không?"

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô gượng cười lắc đầu.

"Nghe nói là... vị hôn thê của Lãnh thiếu gia... " Tiểu Hồng dè dặt quan sát sắc mặt của Lâm Y rồi ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: "Hình như tên là Hạ Tịch Họa... nghe nói vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, lần này Lãnh thiếu gia muốn dùng trung y để thử chữa cho cô ấy... "

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ rung lên, trong đầu không ngừng vang lên những tiếng ong ong, tuy cô đã chuẩn bị tâm lý nhưng cảm thấy lòng mình vỡ vụn, cảm giác đau đớn đó truyền khắp mỗi tế bào trong cơ thể... Lâm Y cố vực lại tinh thần mỉm cười, nhưn giọng nói vẫn không khống chế được run lên, "Ân... tôi biết rồi... "

"Haiz, sáng ngày mai tôi phải đến biệt thự của Lãnh thiếu gia rồi, mười giờ đi theo họ đến phi trường đón Hạ tiểu thư... bắt đầu mệt rồi đây, nhưng cũng tốt, có thể kiếm thêm được chút tiền... " Tiểu Hồng vẫn rất vui vẻ, lẩm bẩm tự nói, lại như đang nói cho Lâm Y nghe.

"Ân, Tiểu Hồng, tôi phải về nhà... tạm biệt ... " Lâm Y đã nhịn đến không thể nhịn được nữa, rốt cuộc chào Tiểu Hồng một câu rồi cắm cúi đi vào tiểu khu...

Trong phòng ngủ, Lâm Y cuộn mình nơi sofa, hai tay đặt nơi huyệt thái dương, nhắm mắt lại, cô không ngừng nói với chính mình: Không phải mình vẫn luôn biết sẽ có ngày này hay sao? Không phải mình đã dũng cảm buông đoạn tình cảm kia xuống, dũng cảm bước ra hay sao? Phải sống cho thật tốt! Bất cứ chuyện gì của Lãnh Nghị cũng đều không liên quan đến mình!

Cô gái rốt cuộc kiên định trở lại, ngồi dậy đi đến bàn làm việc mở máy tính lên bắt đầu công việc...

Ngày hôm sau lúc Lâm Y thức dậy thì đã chín giờ, cô thẫn thờ nằm trên giường nhìn trần nhà chằm chằm, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ báo thức nơi tủ đầu giường, nhìn kim đồng hồ nhích từng chút một đến gần con số "mười"...

Lâm Y rốt cuộc ngồi dậy, sau khi rửa mặt xong cô phiền chán đi đến trước cửa sổ nhìn xuống dòng xe cộ nườm nượp trên đường lớn, Tịch Họa Tịch Họa, đó là một cô gái như thế nào? Nhất định là giống như tên cô vậy, rất đẹp... Lâm Y mềm yếu tựa vào khung cửa sổ, không biết đang nghĩ gì...

Lặng lẽ đứng đó thật lâu, lúc cô quay lại nhìn thì đã hơn mười giờ. Lúc này chắc là Lãnh Nghị đã đón được Hạ Tịch Họa rồi! Trái tim một mảnh trống rỗng, ngẩn người thêm mấy phút rồi Lâm Y cầm túi xách lên, quyết đoán chạy ra ngoài...

Nơi cổng căn biệt thự nhà họ Lãnh đã có mấy người hầu đứng chờ sẵn, ai nấy đều đang chờ đợi vị hôn thê truyền thuyết của thiếu gia. Lãnh Nghị thì đang ngồi chờ ở phòng khách, đối diện với hắn là Lữ Thần và bác sĩ Hoàng, bác sĩ trung y mà Lữ Thần dẫn đến...

Lúc này Lãnh Nghị đang chau chặt đôi mày, ánh mắt sắc bén nhưng uể oải, hắn còn đang hồi tưởng lại cuộc điện thoại tối qua từ châu Âu gọi đến, đó là cuộc gọi từ một người vệ sĩ được phái đi đón Hạ Tịch Họa, anh ta báo với hắn trên đường đón Tịch Họa trở về đột nhiên có một chiếc xe tải xông đến, suýt nữa thì gây ra tai nạn, một vệ sĩ trong số họ bị thương, sau đó chiếc xe tải kia chạy mất, ngay cả biển số xe cũng không có...

Rõ ràng tai nạn xe cộ kia là có vấn đề, ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị xẹt qua một tia âm trầm, xem ra mình đem Tịch Họa về nước chữa trị là đúng... vì để đảm bảo sự an toàn cho Tịch Họa, hắn chỉ có thể đón cô về căn biệt thự của mình ở tạm, dù sao trước mắt Lâm Y cũng không muốn trở về đây!

"Thiếu gia, Hạ tiểu thư đến rồi!" Một người hầu vội vàng chạy vào báo.

Mắt Lãnh Nghị lóe lên, hắn đứng bật dậy bước nhanh ra cửa, Lữ Thần và bác sĩ Hoàng cũng bước theo chân hắn...

Hai chiếc xe màu đen nối đuôi nhau chạy vào trong vườn hoa biệt thự nhà họ Lãnh, mấy người vệ sĩ trong bộ tây trang màu đen thường thấy nhanh chóng mở cửa xe, quản gia và Tiểu Hồng từ trong xe bước ra, Hạ Tịch Họa toàn thân quần áo trắng nằm ở băng ghế rộng rãi trong khoang xe, trên người đắp một chiếc chăn mỏng...

Lãnh Nghị đi đến bên cạnh xe cúi người, nhìn cô gái vẫn an tĩnh nằm ở trong xe, đôi mắt đen thẳm thoáng xao động, hơi khựng lại rồi hắn mím môi, vươn tay ôm cô lên...

Không ai biết lúc này ngoài cửa sắt lớn của căn biệt thự nhà họ Lãnh, dưới một tán cây râm rạp, một cô gái nấp sau thân cây, cô nhìn thấy hai chiếc xe chạy vào, nhìn thấy người hầu vội vàng mở cửa, nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc xuất hiện, nhìn thấy hắn khom người trước cửa xe, ôm cô gái trong xe vào lòng...

Đầu cô gái gác trên khuỷu tay người đàn ông, mái tóc dài lõa xõa trên tay hắn, trên người cô gái mặc một chiếc váy trắng, làn váy mềm mại rũ xuống, nhẹ phất phơ trong gió...

Cô gái cứ an tĩnh như thế nằm trong khuỷu tay Lãnh Nghị...

Người đàn ông hơi cúi đầu nhìn xuống cô gái trong tay, sau đó sải những bước dài đi vào trong nhà....

Crypto.com Exchange

Chương (1-156)