Vay nóng Tima

Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 069

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 069
Anh có để em đi hay không?
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)

Siêu sale Shopee


Lúc Lâm Y tỉnh lại thì đã là rạng sáng ngày hôm sau, chung quanh thật yên tĩnh, ánh nắng mặt trời yếu ớt của buổi bình minh khẽ khàng xuyên qua rèm cửa vào phòng, đầu hình như không còn đau như tối qua nữa, đôi mắt mỏi mệt vô thần của cô rất nhanh đã nhận ra văn phòng quen thuộc, ý thức trong phút chốc lại trở nên mơ hồ, cô nhẹ xoay đầu, túi chườm lạnh trên trán theo động tác xoay người của cô mà rơi xuống giường sau đó cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc, ngũ quan như điêu khắc của người đàn ông đang nằm cạnh mình.

Lãnh Nghị??! Mình sao lại trở lại nơi này? Không phải mình đang ngồi sau xe Tương Huy sao? Lâm Y cả kinh, trí nhớ dần dần quay trở lại! Cô nhớ lại cảnh tượng mình ngồi sau xe mô tô của Tương Huy bị Lãnh Nghị kéo xuống, cô nhớ lại cơn tức giận của Lãnh Nghị trong căn phòng ngủ này...

Một nỗi đau như dao cắt chợt dâng lên trong lòng, cơn đau đầu cũng cùng lúc ập đến, Lâm Y giãy dụa ngồi dậy, cô đã từng thề, sau này cô cũng sẽ không trở lại nơi này nữa!

Một chút động tĩnh của cô gái lập tức đánh thức người đàn ông đang trong giấc ngủ. Lãnh Nghị mở mắt ra liền nhìn thấy cô gái đã ngồi dậy, hắn hơi nhỏm dậy, nhẹ giọng nói: "Y Y, sao vậy?"

"Em muốn về!" Giọng cô gái thật nhạt mang theo chút mệt mỏi nhưng thật kiên định.

Lãnh Nghị cả kinh vội nhỏm dậy kéo cô gái đang định bước xuống giường lại. Cơn bệnh khiến cô gái trở nên yếu ớt, căn bản là không có sức chống cự, lập tức bị người đàn ông áp trở lại giường, hắn nhẹ vỗ vai cô gái, giọng thật nhu hoà: "Nơi đây là nhà của em mà, em vẫn chưa hết sốt, ngoan, nằm nghỉ đi!"

Lâm Y nhìn gương mặt tuấn tú đang hiện ra trước mắt mình, đáy mắt hắn giăng đầy tơ máu chứng tỏ tối qua hắn ngủ không được ngon. Đáy lòng cô chợt dâng lên chút chua xót, nỗi chua xót ấy tràn trong hốc mũi. Không! Mình không thể yếu đuối trước mặt anh ta, không thể rơi lệ trước mặt anh ta! Lâm Y nhắm mắt lại cố che dấu tâm tình hỗn loạn của mình, không nói tiếng nào, cô sợ mình vừa lên tiếng thì nước mắt sẽ trào ra...

Lãnh Nghị nhìn cô gái đang nhắm mắt, không nói một lời trước mặt, đáy mắt một mảnh nhu hoà. Hắn đặt một nụ hôn lên vầng trán trơn bóng của cô, nhẹ giọng nói: "Em đói chưa? Anh kêu má Ngô bưng bữa sáng lên cho em, được không?"

Cô gái vẫn nhắm mắt, không thèm để ý đến người đàn ông, cơn sốt đã lui, đôi má cô đã không còn đỏ nữa, chỉ còn một màu tái nhợt, cô không thể không thừa nhận, lúc mình sinh bệnh có người ở bên cạnh cảm giác này thật tốt, so với đêm đó cô cô độc lẻ loi trong đêm mưa khác biệt thật sự quá lớn.

Nhưng người đàn ông này trong lòng vẫn còn vương vấn một cô gái khác --- người vợ trong nhận thức của hắn. Hắn có thể vì cô gái kia bỏ lại cô một mình trong đêm sinh nhật, cho nên, tất cả chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi, chỉ là trăng trong gương hoa trong nước... Nghĩ đến đây cõi lòng đang xao động của cô gái dần bình tĩnh trở lại.

"Bây giờ không muốn ăn sao?" Thấy cô gái im lặng, không thèm quan tâm đến hắn, người đàn ông mỉm cười, chỉ cần cô chịu ở lại bên cạnh hắn, chuyện gì hắn cũng có thể không để tâm: "Bây giờ đúng là còn hơi sớm, đợi lát nữa ăn cũng được!"

Cô gái vẫn không có chút phản ứng nào, người đàn ông nhìn túi chườm giảm sốt rơi xuống giường liền nhặt lên để nơi chiếc bàn cạnh giường, rất tự nhiên đưa tay sờ trán cô gái, "Ân, hình như là giảm sốt rồi, để anh cặp nhiệt lại cho em!"

Lãnh Nghị đi đến bên bàn lấy một cây cặp nhiệt rồi quay lại giường nhìn cô gái nhẹ giọng nói: "Y Y, em ngậm cái này một chút... "

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ rung động nhưng vẫn không chịu mở mắt, cô xoay người quay lưng về phía Lãnh Nghị tỏ ý phản đối.

"Y Y... " Lãnh Nghị nhẹ xoay người cô gái lại, gương mặt tuấn tú đối mặt với cô, hơi thở ấm áp vây phủ lấy cô, giọng nói pha chút ý cười: "Em không chịu há miệng sao? Hay là để anh giúp em?", hắn vừa nói vừa áp môi mình sát vào môi cô, vốn định chọc cho cô vui.

Môi hắn còn chưa chạm đến môi cô thì cô gái đã xoay đầu sang hướng khác, người đàn ông cười đưa tay chế trụ sau ót cô gái, muốn tiếp tục công việc dở dang. Cô gái đã nhịn đến không nhịn được nữa, mắt cô chợt mở to nhìn thẳng vào đôi mắt đen đầy ý cười của người đàn ông.

"Y Y... " Thấy cô gái chịu mở mắt, đáy mắt người đàn ông tràn đầy tình ý nhưng mắt cô gái lại bình lặng như nước, không một chút xao động. Lãnh Nghị nhìn thấy trong đôi mắt kia là sự lạnh nhạt khiến hắn đau lòng vô cùng, mắt hắn trong nháy mắt như đông cứng lại, lẳng lặng nhìn cô gái.

"Lãnh Nghị, đừng như vậy!" Cô gái rốt cuộc cũng lên tiếng nhưng bởi vì bị cảm mà giọng cô hơi khàn mang theo một sự hờ hững, lạnh nhạt: "Buông tay đi... sống cuộc sống riêng của mình... "

Lãnh Nghị không nói một lời, hắn nhìn vẻ quật cường của cô gái hồi lâu sau mới nói: "Chúng ta tạm thời không nói đến chuyện này, đợi em khỏi rồi tính sau!"

"Không cần nói nữa, em phải đi rồi, hôm nay còn phải đi làm... " Giọng Lâm Y vẫn lạnh nhạt không có chút xao động nào, tay cô nhẹ đẩy người đàn ông ra định đứng dậy rời giường.

"Không được!" Người đàn ông vẫn ngồi rất vững vàng, hắn thoáng chau mày, giọng có chút lạnh: "Trước khi bệnh em khỏi hẳn anh sẽ không để em rời khỏi chỗ này!"

"Bệnh của em cũng xoàng thôi, chỉ là vì tối qua dầm mưa nên bị cảm lạnh, uống chút thuốc cảm là được rồi!" Cô gái chau mày, giọng cũng dần trở nên lạnh lùng: "Nếu như không phải tại anh, em làm sao luân lạc đến mức không có phòng trọ, còn phải dầm mưa... "

"Anh chỉ muốn em có thể ở chỗ khá hơn một chút mà thôi. Y Y, em tưởng rằng làm như vậy là có thể xoá sạch quan hệ giữa chúng ta sao? Làm vậy có ý nghĩa sao?"

"Anh nói đúng!" Giọng Lâm Y lạnh như băng, đáy mắt cũng lạnh như băng sương: "Em chính là muốn xóa sạch quan hệ giữa hai chúng ta... Nếu như anh không xuất hiện trước mặt em nữa, em sẽ sống càng tốt hơn!"

Trái tim lại vỡ vụn đau đớn, Lãnh Nghị mím chặt cánh môi, sâu thẳm nhìn cô, giọng thật kiên định: "Anh không muốn cùng em thảo luận vấn đề này... Tóm lại một câu, nếu bệnh của em chưa khỏi thì cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây!" Người đàn ông nói rồi đứng dậy, đặt nhiệt kế trở lại bình khử trùng trên bàn rồi sải bước rời khỏi phòng.

Đôi mắt đen láy của Lâm Y dõi theo bóng hắn, mãi cho đến khi cửa đóng sập lại cô mới thu hồi tầm mắt, ngồi ngây người hồi lâu rồi cô mới nhỏm người dậy.

Cơn đau đầu đã đỡ hơn tối qua nhiều lắm nhưng cảm giác choáng váng thì vẫn còn, quan trọng hơn là cảm giác đau nhức dưới thân, tình cảnh trên giường tối qua đột nhiên hiện lên trong đầu, vành mắt Lâm Y phiếm hồng, cô lê tấm thân mệt mỏi xuống giường...

Áo ngủ trên người cô là mới, hẳn là tối qua Lãnh Nghị đã giúp cô tắm rửa, thay quần áo...

Đột nhiên một tia sáng loé lên từ bàn tay đập vào mắt Lâm Y. Cô thoáng sửng sốt, chậm rãi nhấc tay lên nhìn, si ngốc nhìn chiếc nhẫn kim cương nơi ngón áp út, tối hôm đó vốn hạnh phúc là thế... nhưng niềm hạnh phúc đó quá ngắn ngủi! Hốc mũi phút chốc tràn đầy chua xót, nước mắt cũng bắt đầu tràn ra khoé mi, Lâm Y thoáng chau mày, nhẹ lắc lắc như muốn rũ những suy nghĩ kia ra khỏi đầu...

Lâm Y chậm rãi tháo chiếc nhẫn xuống, bước những bước nặng như chì đến bên bàn, đặt chiếc nhẫn lên đó rồi nhìn một vòng quanh căn phòng, muốn tìm quần áo của mình nhưng không thấy, cô đi đến trước tủ quần áo, mở ra, bên trong trống không, không có bất kỳ thứ gì...

Rõ ràng là Lãnh Nghị không lưu lại bất kỳ trang phục nào để cô thay...

Đứng trước tủ quần áo Lâm Y mím chặt cánh môi, trong đầu một mảnh hỗn loạn hơn nữa đầu lại bắt đầu ẩn ẩn đau, cả người mềm yếu không có chút sức nào. Cô chống tay lên cửa tủ, cố gắng bình ổn thân thể hư nhược của mình.

Lúc này cửa lại bị đẩy ra, Lãnh Nghị xuất hiện nơi cửa, hắn đã ăn mặc chỉnh tề, Tây trang màu nhạt, bên trong là áo sơ mi đen, cách ăn mặc kinh điển của hắn, cà vạt phối màu, tuấn dật đĩnh đạc, khí vũ hiên ngang mang theo một loại khí thế bức người trời sinh... Lãnh Nghị lúc này cùng cô gái vẻ mặt tiều tụy, tóc có chút rối, trên người chỉ mặc một chiếc áo ngủ mong manh, quả thực là đối lập đến cực điểm.

Ánh mắt sắc bén của người đàn ông quét qua bóng đang mảnh khảnh đang đứng chống tay vào cửa tủ nhưng thân hình vẫn lung lay sắp đổ kia, hắn mím môi, sải những bước dài đến trước mặt cô gái, không nói một lời trực tiếp ôm ngang cô lên ném trở lại giường.

Lâm Y không chống cự, cô biết chống cự cũng vô ích, hơn nữa cũng không có sức chống cự, cô chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, vừa khéo bắt gặp hắn cũng đang nhìn về cô, ánh mắt bức người...

Người đàn ông rất nhanh đã nhận ra chiếc nhẫn trên tay cô đã không thấy đâu, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn quanh một vòng, ánh sáng lóe lên từ chiếc nhẫn đặt nơi bàn đập vào mắt hắn. Lãnh Nghị vội đi đến bên bàn cầm lấy chiếc nhẫn kim cương lên, quay trở lại giường, một tay kéo lấy tay cô gái, rất nhanh chiếc nhẫn đã trở về vị trí cũ trên bàn tay cô, cô gái không nói một lời, cứ để mặc hắn muốn làm sao thì làm...

"Đừng tháo nó xuống nữa!" Giọng người đàn ông chân thật đáng tin, cô gái vẫn không nói một lời.

Ngoài cửa bỗng vang lên một tràng tiếng gõ nhè nhẹ sau đó là giọng của má Ngô: "Lâm tiểu thư, tôi mang bữa sáng lên!"

"Vào đi!" Giọng Lãnh Nghị trầm thấp mà hữu lực, má Ngô đẩy nhẹ cửa bước vào, trên tay bà là một chiếc khay, trên đó có mấy cái chén nhỏ, dĩa nhỏ, sau lưng bà còn có một người làm khác, trên tay bê một chiếc bàn nhỏ hình chữ nhật, loại có thể đặt nằm ngang trên giường...

"Cứ để ở đó đi!" Lãnh Nghị không quay đầu lại chỉ lên tiếng dặn dò, còn mình thì vươn tay về phía cô gái trên giường, thân thể cô gái suy yếu nằm trên đôi cánh tay cường kiện hữu lực của người đàn ông, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

*****

Người đàn ông ôm cô gái đi vào phòng tắm, đứng trước bồn rửa mặt, cô gái nhìn thấy gương mặt của chính mình trong gương --- suy nhược tiều tụy, gầy yếu tái nhợt, ánh mắt trống rỗng vô thần còn có... đầu tóc rối bù, cùng với người đàn ông sau lưng quần áo chỉnh tề, tuấn mỹ đĩnh đạc ở cạnh nhau thực sự là khác biệt đến không chịu nổi... Lâm Y mím chặt cánh môi, vẫn không nói một lời.

"Em tự mình rửa hay là anh giúp em rửa?" Bên tai truyền đến giọng nói của người đàn ông tuấn mỹ kia, giọng nói đó trầm thấp đầy từ tính, thật dễ nghe, thật thu hút, hệt như chính con người hắn vậy...

"Em tự làm được!" Giọng cô gái nhẹ như gió thoảng, sự đối lập mãnh liệt trong gương khiến cô tự thấy xấu hổ, mặc kệ thế nào cũng không thể để mình quá chật vật được, quá mất mặt...

Sự xấu hổ của cô gái rốt cuộc khiến ánh mắt người đàn ông trở nên nhu hòa hơn, hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống, hai tay vòng qua eo cô chừng như sợ mình vừa buông lỏng thì cô gái này sẽ bốc hơi mất vậy...

Rửa mặt chải đầu xong, cô gái trong gương tuy vẫn còn tiều tụy xanh xao nhưng vẻ tươi mát thanh thuần như hoa sen lại không khống chế được mà toát ra, dựa vào người người đàn ông tuấn mỹ bên cạnh, thoạt nhìn yếu đuối đến động lòng người, thật khác biệt...

Khóe môi người đàn ông rốt cuộc cũng lộ ra ý cười, hắn lẳng lặng bế cô lên lần nữa đi ra khỏi phòng tắm, để cô ngồi tựa vào thành giường rồi quay lại ra lệnh: "Dọn bữa sáng!"

Người làm liền đặt chiếc bàn nhỏ lên giường, rồi lại đặt khay thức ăn lên, Lâm Y ngồi tựa vào đầu giường nhìn thấy trong khay có một chến cháo, một quả trứng chần, hai chiếc bánh bao nhỏ, một ly sữa, còn có một dĩa salad hoa quả nhỏ --- một phần ăn sáng kiểu trung đơn giản.

"Bác sĩ nói em bị sốt, phải ăn thanh đạm một chút... " Vẫn là giọng của Lãnh Nghị, Lâm Y nhẹ chớp hàng mi dài, vẫn không nói một lời, thực ra bình thường bữa sáng cô cũng thích ăn thanh đạm như vậy, chỉ là lúc này thực sự cô không có chút thèm ăn nào.

Thấy cô gái vẫn ngồi yên bất động, Lãnh Nghị chỉ đành cầm chén cháo lên, múc một muỗng, nhẹ nhàng đưa tới bên miệng cô, giọng nhu hòa: "Nếu như em muốn nhanh chóng khỏi bệnh thì ngoan ngoãn ăn đi!"

Cô gái nhìn chiếc muỗng đang đưa đến bên miệng mình, lại nhìn người đàn ông, trong đáy mắt đen thẳm đó là sự quan tâm cùng tình ý mà cô quen thuộc, từng có một nỗi ngọt ngào như tia chớp lướt qua trong đầu, sau cùng dừng lại ở bữa tiệc sinh nhật tối hôm đó, bóng người đàn ông vội vã rời đi...

Muốn mà không thể có được, nỗi đau khổ đó như một bông pháo hoa tung lên rồi nở rộ, tản mác khắp thân thể cô gái, đáy mắt cô gái chợt dâng lên một nỗi phiền muộn, cô có chút thô lỗ đẩy tay người đàn ông ra, giọng lạnh như băng: "Em không muốn ăn! Em muốn rời khỏi chỗ này!"

Lãnh Nghị nhìn thấy sự phiền muộn trong mắt cô gái, một lúc sau hắn mới nhẹ câu môi: "Được... lúc em khỏi bệnh rồi anh sẽ để em rời khỏi đây... bây giờ chuyện em cần làm là ăn bữa sáng trước đã!" Hắn vừa nói vừa múc một muỗng cháo khác đưa đến bên miệng cô gái, giọng thật nhu hòa: "Há miệng ... "

"Em khỏi rồi thì để em đi?" Lâm Y nhìn người đàn ông chằm chằm.

"Được!" Người đàn ông hơi câu môi, đáy mắt thâm toại nhìn lại cô gái.

Mắt cô gái vẫn không rời khỏi Lãnh Nghị, chừng như âm thầm dò xét xem lời của hắn đáng tin đến đâu, rốt cuộc cô cũng thu hồi tầm mắt, lạnh mạc nhìn chiếc muỗng trên tay Lãnh Nghị lúc này đang đưa đến bên miệng, hơi cúi đầu, ăn từng ngụm một, động tác có chút máy móc; người đàn ông thở phào một hơi thật dài, yên lặng ngồi nhìn cô ăn.

Ăn uống xong, quả nhiên tinh thần tốt hơn rất nhiều, Lâm Y lười nhác ngồi tựa vào đầu giường nhìn má Ngô và người làm dọn bàn ăn xuống rồi rời đi, cô lại nhắm mắt lại nghỉ ngơi, như vậy có thể không cần nhìn Lãnh Nghị nãy giờ vẫn luôn ngồi bên cạnh cô...

Lãnh Nghị cũng không để tâm, hắn nâng tay nhìn đồng hồ, thoáng suy nghĩ một chút rồi bước ra khỏi phòng, lát sau khi hắn quay lại thì trên tay đã có thêm một quyển sách, rất tự nhiên đi đến bên giường, ngồi dựa vào cô gái, yên lặng lật sách.

Trong phòng thật yên tĩnh, ai cũng không nói chuyện... chừng hơn nửa giờ sau quản gia vào báo, "Thiếu gia, Lữ tiên sinh đến rồi!" Lãnh Nghị lúc này mới buông sách xuống, nhìn Lữ Thần đang đi vào phòng, phía sau hắn còn có một nữ hộ lý.

Lữ Thần kiểm tra cho Lâm Y xong rồi cười nhẹ nói: "Ân, Lâm tiểu thư hồi phục rất nhanh!"

"Bao giờ thì tôi khỏi hẳn?" Lâm Y nhìn Lữ Thần đang bận bịu bên cạnh giường hỏi, sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, không nói một lời lặng yên nhìn Lâm Y sau đó chuyển ánh mắt về phía Lữ Thần.

"Hiện giờ cơn sốt của cô đã giảm nhiều, ân, truyền nước thêm hai ngày nữa sau đó quan sát thêm mấy ngày, xem có bị truyền nhiễm đến các bộ phận khác không, nếu xác định không bị truyền nhiễm thì không có việc gì!" Lữ Thần liếc Lãnh Nghị một cái, cười cười.

"Lâu vậy sao?" Lâm Y thoáng chau mày, "Nhưng tôi còn phải đi làm... "

"Ân, Lâm tiểu thư cô cứ yên tâm, tôi sẽ tận lực chữa cho cô, ân, nhưng có bệnh thì phải trị tận gốc mới được, không thể nửa đường bỏ cuộc!" Lữ Thần mỉm cười nói với Lâm Y rồi dặn cô hộ lý giúp cô truyền nước biển.

Khi đã xong tất cả, Lữ Thần mới quay đầu nhìn Lãnh Nghị nói: "Lãnh thiếu, tối qua không phải anh nói hôm nay có một đoàn khách quan trọng đến sao? Sao giờ anh vẫn còn ở đây? Ân... Lâm tiểu thư không có gì đáng ngại, tôi để Tiểu Hồng ở đây với cô ấy là được rồi!" Tiểu Hồng chính là cô hộ lý đi theo Lữ Thần.

Lãnh Nghị lại nhấc tay lên nhìn đồng hồ sau đó mới đứng dậy, đi đến bên giường nhìn cô gái vẻ mặt vẫn lạnh mạc kia, môi nhẹ câu lên, cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô; "Anh đến văn phòng một chút, buổi chiều anh sẽ cố gắng về sớm với em!" Ngữ điệu đó, động tác đó vạn phần trìu mến, giống như hai người vẫn còn đang trong thời kỳ yêu đương mật ngọt ban đầu.

Cô gái nhắm hờ mắt, không nói một lời, Lãnh Nghị và Lữ Thần cùng đi ra khỏi phòng...

Gần tối Lãnh Nghị mới trở lại, Lâm Y vẫn còn ngủ say sưa, chừng như muốn bù lại hết những ngày vất vả mệt nhọc vừa qua.

"Thiếu gia, Lâm tiểu thư vẫn ngủ suốt, chừng như rất mệt nhọc... " Quản gia đứng bên cạnh Lãnh Nghị nhẹ giọng nói sau đó khẽ khàng rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Lãnh Nghị ngồi bên giường lặng lẽ nhìn gương mặt điềm tĩnh của Lâm Y trong giấc ngủ, sự lạnh mạc trong đáy mắt cô giờ không còn nữa, điềm tĩnh mà ngọt ngào như một đứa bé, giống như trước đây thường nép vào bên người hắn, gối đầu lên ngực hắn ngủ vậy. Một cảm giác ấm áp vây lấy Lãnh Nghị, khóe môi hắn nhẹ câu lên, không kìm lòng được cúi người, đôi môi với những đường nét rõ ràng nhè nhẹ lướt qua cánh môi anh đào của cô gái...

Xúc cảm ấm áp, hơi thở ấm áp rốt cuộc khiến cô gái bừng tỉnh từ giấc ngủ say sưa, cô mơ màng mở đôi mắt mập mèm, lập tức nhìn thấy ngũ quan như điêu khắc phóng đại trước mắt mình, cô khẽ nhúc nhích thân mình, xoay đầu né tránh nụ hôn của người đàn ông...

Sự né tránh của cô gái khiến người đàn ông thoáng chau mày, hắn hơi ngẩng đầu lên, sự lạnh nhạt và xa cách trong mắt cô gái lần nữa hiện ra rõ ràng trước mắt hắn, chừng như giữa hai người chưa từng có tình yêu vậy...

Lòng lại bắt đầu đau đớn khổ sở, Lãnh Nghị chậm rãi ngồi thẳng dậy, hít sâu một hơi như điều tiết lại tâm tình của mình, nhẹ giọng nói: "Y Y, cơm tối em đi xuống phòng ăn hay là ăn ở đây?"

"Em muốn một mình ăn ở đây!" Giọng cô gái vẫn rất lạnh mạc, ánh mắt trống rỗng vô thần.

Sóng mắt người đàn ông thoáng xao động, một lúc sau mới cười thấp giọng nói: "Được!", hắn hiểu rất rõ, sự băng giá trong trái tim cô gái không phải là một ngày một buổi mà hòa tan được, huống gì là hắn không phải trước, là hắn không nên đột ngột rời đi bỏ lại cô một mình trong buổi tiệc sinh nhật long trọng kia, đó là nỗi đau trong lòng cô gái, thực ra cũng là nỗi đau trong lòng hắn...

Thấy người đàn ông rời đi Lâm Y mới ngồi dậy, hai ngày truyền nước, nghỉ ngơi đầy đủ khiến cô thấy tốt hơn nhiều, đầu không còn đau nữa, mệt nhọc cũng tan biến hết, hiện giờ trạng thái tinh thần của cô không tệ, nếu như tiếp tục như thế, ngày mai truyền nước xong là cô có thể rời khỏi đây rồi...

Rời khỏi chỗ này... nghĩ đến điều này ngực trong phút chốc như nghẹn lại, đau đớn khổ sở, người vợ mà Lãnh Nghị nhận định là một người khác, nếu như Lãnh Nghị đã vì cô gái kia mà bỏ rơi cô trong bữa tiệc đêm đó, vậy cô cũng chỉ đành rời đi thôi!

Tắm xong Lâm Y ngồi tựa vào thành giường, tivi đang mở nhưng cô hoàn toàn không đặt tâm trí vào đó, bởi vì tác dụng của thuốc cảm, chỉ chốc lát mí mắt của Lâm Y đã sụp xuống, cô tắt tivi, tắt đèn, nằm xuống ngủ mê man...

Đêm đã khua, Lữ Thần vẫn ở trong phòng sách của Lãnh Nghị, Lãnh Nghị nhờ hắn viết một phương án trị liệu đặc biệt cho Hạ Tịch Họa, lúc này hắn đã làm xong, đang thuyết minh với Lãnh Nghị...

"Lãnh thiếu, cá nhân tôi cảm thấy cách châm cứu của trung y rất đáng để thử. Nếu như là vậy, vậy để Tịch Họa tiểu thư trở về nước để trị liệu, như vậy thích hợp hơn!" Lữ Thần nói xong còn bồi thêm một câu.

Lãnh Nghị thoáng chau mày, trầm ngâm không nói. Hắn biết lúc này nếu để Tịch Họa trở về nước trị liệu, không nghi ngờ gì nữa, hành động này càng đẩy Lâm Y ra xa. Giờ Lâm Y căn bản là không thể tiếp nhận Tịch Họa! Nhưng chỉ cần Tịch Họa tỉnh lại, gút mắc trong lòng hắn được giải trừ, sự áy náy trong lòng hắn cũng không còn, như vậy, mối quan hệ giữa hắn và Lâm Y mới có thể trở lại như trước đây... Huống gì, cứu Tịch Họa cũng là một trong những chuyện hắn nên cố gắng hết sức để làm, là trách nhiệm của hắn...

Nhưng Y Y có thể chịu đựng được không? Có thể tin tưởng hắn không?

*****

Lữ Thần chừng như nhận ra sự lo âu của Lãnh Nghị, hắn nhìn Lãnh Nghị, suy nghĩ một lúc mới nói: "Chúng ta có thể sắp xếp cho Tịch Họa tiểu thư ở bên ngoài... không để cho Lâm tiểu thư biết được... " Nói đến đây, hắn hơi ngừng lại, thoáng chau mày, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà, Lãnh thiếu... hai người họ đến cuối cùng anh chỉ có thể chọn một người... không thể cứ tiếp tục như thế này mãi... "

Thấy vẻ mặt buồn rầu của Lãnh Nghị, Lữ Thần gật đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi hiểu rồi... Nếu đã vậy tôi vẫn đề nghị đưa Tịch Họa tiểu thư về nước chữa trị, đừng kéo dài thời gian nữa, hy vọng có thể nhanh chóng chữa trị được cho Tịch Họa tiểu thư... Chuyện này có lẽ quan trọng hơn hết!"

Lãnh Nghị suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc mím môi, thấp giọng nói: "Lữ Thần, chuyện đưa Tịch Họa về nước chữa trị tôi giao cho cậu sắp xếp... "

Lữ Thần gật đầu đồng ý, hai người ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa rồi hắn mới cáo từ.

Lãnh Nghị mặc áo ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Lâm Y, trong phòng tối đen, trên giường loáng thoáng có thể thấy được bóng dáng mảnh khảnh của cô gái, đáy mắt người đàn ông một mảnh nhu hòa, hắn sải bước đi đến bên giường.

Khẽ khàng nằm xuống bên cạnh cô gái rồi lại rón rén kéo cô về phía mình, ôm cô vào lòng, hơi thở cô gái đều đặn, đang ngủ rất say, trên bàn tay cô chiếc nhẫn kim cương lóe sáng chói mắt, cô không có tháo xuống! Trong bóng đêm khóe môi người đàn ông độ cong càng sâu...

Sáng hôm sau lúc Lâm Y thức dậy thì Lãnh Nghị đã rời giường, cô xoay người, bên cạnh vẫn còn độ ấm của người đàn ông, hàng mi dài của cô nhẹ chớp lên nhưng cứ làm như không biết.

Lãnh Nghị vẫn như hai hôm trước dặn người mang bữa sáng lên phòng, ăn sáng không lâu sau Lữ Thần lại dẫn theo hộ lý đến, hắn kiểm tra một lượt cho Lâm Y, chợt nghe cô hỏi: "Lữ Thần, bệnh của tôi khỏi hẳn chưa?"

"Ờ... thoạt nhìn thì cũng gần khỏi rồi nhưng mà liệu có bị lây lan sang các cơ quan khác không thì còn phải theo dõi vài ngày nữa... " Lữ Thần liếc mắt về phía Lãnh Nghị, hàm hồ nói.

"Chỉ bị cảm thôi, còn lây lan sang đâu nữa?" Lâm Y thoáng chau mày, cô luôn cảm thấy Lữ Thần chuyện bé xé ra to.

"Ừm... đừng coi thường, bệnh cảm có thể dẫn đến rất nhiều loại bệnh khác ... khụ khụ... Lãnh thiếu, anh chắc là phải đi làm rồi chứ? Ân, Lâm tiểu thư, tôi còn chuyện phải làm, tôi đi trước. Tiểu Hồng ở lại chờ cô truyền nước xong rồi đi sau!" Không đợi Lâm Y mở miệng, Lữ Thần vội vàng kéo Lãnh Nghị đi như chạy ra ngoài.

Bình nước biển cuối cùng cũng được truyền xong, Lâm Y nhỏm dậy, cô nhìn chiếc nhẫn kim cương lóe sáng trên tay mình, sóng mắt thoáng xao động, sau đó vẫn kiên quyết tháo nó xuống, đặt ở vị trí dễ thấy nhất trên bàn.

Sau đó cô xoay người đi đến bên tủ quần áo, mở ra, lấy vali ra, va li đó là do Lãnh Nghị bảo chú Ngô đem về từ khách sạn mà cô trọ... Lâm Y thay nhanh áo ngủ bằng quần jeans áo trắng đơn giản, khoác ở ngoài một chiếc áo khoác dầy.... cô muốn thừa lúc Lãnh Nghị không có ở đây, rời khỏi chỗ này...

"Lâm tiểu thư, cô định đi đâu?" Cô hộ lý Tiểu Hồng vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi Lâm Y, "Bác sĩ Lữ bảo tôi ở đây cùng cô!"

"Cô không cần ở đây cùng tôi, tôi... phải về!" Lâm Y cười có chút ngượng ngùng.

"Vì sao phải về?" Cô hộ lý xoay lại nhìn Lâm Y sau đó đi đến bên cạnh cô, vẻ mặt thần bí, thấp giọng nói: "Lâm tiểu thư, có phải là cô nghe được gì rồi không?"

"Tôi nghe được cái gì?" Lâm Y ngơ ngác lặp lại, "Tôi có nghe được gì đâu.

Tiểu Hồng nhìn Lâm Y, muốn nói lại thôi.

"Haizz, cô nói đi, cô không nói tôi làm sao biết cô nghe được chuyện gì... " Lâm Y sốt ruột giục.

"Hôm qua tôi nghe bác sĩ Lữ nói điện thoại với Lãnh thiếu gia, hình như là Lãnh thiếu gia muốn đem một cô gái tên cái gì Họa đó về nước, nghe nói là để tiến hành trị liệu gì đó... tôi nghe không rõ lắm... " Cô hộ lý dường như không nén được tò mò, đem hết những lời mà mình nghe lỏm được nói hết cho Lâm Y.

"Thật sao?" Hàng mi dài của Lâm Y run lên, ngực như bị thứ gì đó chặn lại thật khó chịu, sắc mặt càng thêm tái nhợt nhưng còn may, cô vốn đã có chuẩn bị tâm lý, từ khi Lãnh Nghị rời khỏi buổi tiệc sinh nhật đó cô đã không còn ôm hy vọng gì nữa! Vì vậy rất nhanh Lâm Y đã có thể trấn định lại, giọng cô thật nhạt, "Chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi... ", nói xong câu này cô xoay người chuẩn bị rời đi.

"Haizz, Lâm tiểu thư, cô không tranh thủ vì mình sao? Cứ vậy mà bỏ cuộc sao?" Cô hộ lý không cam lòng thay cho Lâm Y, vội đuổi theo hỏi.

"Tôi có gì mà tranh thủ chứ... " Lâm Y kéo va li bước nhanh ra khỏi phòng, Tiểu Hồng đi theo sau cô cùng ra ngoài.

Còn chưa đi đến cầu thang thì Lâm Y đã nhìn thấy quản gia Trần Thế bước đến, ông lễ mạo khom người chào Lâm Y: "Lâm tiểu thư, cô định đi đâu?"

"Bác Trần, bệnh của cháu đã khỏi, cháu phải về... " Lâm Y miễn cưỡng nặn ra một nụ cười trả lời ông nhưng bước chân vẫn không dừng lại.

Quản gia vội giữ lại chiếc va li mà cô gái đang nắm trong tay kéo đi, bất đắc dĩ buộc Lâm Y phải dừng bước, cô chau mày, quay lại nhìn quản gia.

"Xin lỗi Lâm tiểu thư, thiếu gia có dặn bệnh của cô còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, không thể để cô đi!" Trần Thế vẫn cực kỳ lễ độ trả lời.

"Có khỏi hẳn hay chưa tự tôi biết... Bác Trần, bác buông tay!" Giọng Lâm Y vẫn lạnh nhạt mà kiên quyết.

"Thực xin lỗi... " Quản gia thấp giọng nói, bàn tay vẫn nắm chặt chiếc va li không buông.

Lâm Y cắn môi, lạnh lùng nhìn quản gia không nói gì thêm, cô chỉ dùng sức kéo chiếc va li nhưng chiếc va li bị Trần Thế giữ chặt, cô căn bản là không kéo nổi, rốt cuộc cô quyết định buông tha cho sự giằng co vô nghĩa này, buông tay để lại chiếc va li, cô khoác túi xách lên vai đi thẳng xuống lầu --- trong chiếc va li kia chỉ có quần áo, cô cũng không quan trọng nữa!

Tiểu Hồng liếc mắt nhìn quản gia sau đó cũng bước theo Lâm Y xuống lầu... Trần Thế nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của Lâm Y đang bước nhanh xuống lầu, thoáng suy nghĩ một giây rồi kéo chiếc va li trở lại phòng của Lâm Y...

Đi ra cổng chính của biệt thự, xuyên qua vườn hoa Lâm Y dừng lại trước chiếc cổng sắt cao ngăn cách căn biệt thự với bên ngoài, màu đồng của tay nắm cổng sắt lóe lên những tia sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, Lâm Y đi thẳng đến chiếc cửa nhỏ kế bên.

Ngay lúc này một bóng người cao to trong bộ tây trang màu đen không biết từ đâu xuất hiện trước mặt cô, anh ta nhẹ gật đầu như chào Lâm Y: "Lâm tiểu thư, thiếu gia có dặn, bệnh của cô chưa khỏi hẳn, không thể đi!"

Lâm Y mặc kệ anh ta, chỉ bước nhanh về phía cửa nhỏ nhưng thất vọng nhận ra cửa đã bị khóa. "Mau mở cửa!" Lâm Y tức giận xoay người nhìn người vệ sĩ.

"Xin lỗi cô... " Anh ta cúi đầu nói.

"Rốt cuộc anh có chịu mở hay không?" Lâm Y căm tức nói.

"Lâm tiểu thư, xin đừng làm khó tôi... " Người vệ sĩ vẫn cúi đầu.

Đôi mắt đen láy của Lâm Y lúc này dâng đầy sự phẫn nộ và buồn bã, thân thể vừa mới khỏi bệnh hơi run lên, cô hộ lý Tiểu Hồng nãy giờ đứng bên cạnh quan sát vội bước đến đỡ Lâm Y, khuyên: "Lâm tiểu thư, hay là trở vào nhà trước đi, cô cần nghỉ ngơi thêm!"

Lâm Y cắn môi, xoay người, không nhìn bất kỳ ai mà đi thẳng lên lầu hai, đẩy cửa phòng ngủ chạy đến bên giường, ngực bởi vì cơn tức quá lớn mà hơi phập phồng... không được, mình cần phải rời khỏi chỗ này trước khi Lãnh Nghị đón Tịch Họa trở về! Cô trầm tư giây lát rồi quả quyết lấy điện thoại ra, ấn phím...

Gần trưa, Lãnh Nghị kết thúc một cuộc họp quan trọng vừa mới trở về văn phòng của mình, còn chưa kịp ngồi xuống thì điện thoại trong túi chợt reo lên, cầm lên xem, thấy là trong nhà gọi đến, lúc này trong nhà gọi điện thoại đến nhất định là có chuyện, tin chắc là có liên quan đến Lâm Y. Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn đưa tay ấn phím đón nghe.

"Thiếu gia, Lâm tiểu thư gọi điện thoại báo cảnh sát... " Điện thoại vừa thông thì Lãnh Nghị đã nghe thấy giọng nói sốt ruột của quản gia truyền đến, "Cảnh sát hiện đang ở phòng khách nhà chúng ta... làm sao bây giờ?"

Y Y gọi điện báo cảnh sát? Mặt Lãnh Nghị tái mét, hắn cắn răng, trầm giọng nói: "Đợi tôi về!"

Hai chiếc xe màu đen nối đua nhau tiến vào cổng chính của biệt thự nhà họ Lãnh rồi thân hình cao lớn của Lãnh Nghị bước ra khỏi xe, sải bước vào trong.

Vừa tiến vào phòng khách hắn đã nhìn thấy hai người cảnh sát trong bộ đồng phục ngồi đó; Lâm Y đang ngồi bên cạnh họ trên sofa, bên cạnh sofa còn có hành lý của cô; quản gia thì ngồi nơi sofa đối diện.

Vừa nhìn thấy Lãnh Nghị sắc mặt tối sầm bước vào, hai người cảnh sát và quan gia đều cùng đứng dậy, hơi gật đầu như chào, chỉ có Lâm Y là vẫn ngồi yên trên sofa, không hề nhúc nhích, lạnh nhạt nhìn người đàn ông đang đĩnh đạc bước vào.

Lãnh Nghị mím môi chưa vội lên tiếng, hắn đi thẳng đến sofa ngồi xuống bên cạnh Lâm Y, đôi mắt sắc như đao nhìn chằm chằm cô gái, cô gái không để ý đến hắn mà xoay mặt sang hướng khác.

"Lãnh tiên sinh... " Trong hai cảnh sát có một người tuổi trung niên nhìn Lãnh Nghị mỉm cười nói: "Là thế này, vừa nãy Lâm tiểu thư có gọi điện đến báo với chúng tôi, nói là... cô ấy bị giam cầm phi pháp, yêu cầu chúng tôi giúp cô ấy rời khỏi đây... Thật ngại quá Lãnh tiên sinh, chúng tôi cũng chỉ là làm theo bổn phận... "

Lãnh Nghị vẫn lặng im không nói, ánh mắt hắn vẫn ghim trên người Lâm Y, nỗi đau trong lòng hiện rõ trong đáy mắt, đôi mắt vốn sắc bén giờ như phủ một tầng sương mù. Làm sao Lãnh Nghị cũng không ngờ được quan hệ giữa hắn với Lâm Y lại biến thành như thế này! Lúc này cô gái trước mắt hắn đang mím chặt cánh môi, không thèm nhìn hắn một lần, ánh mắt lạnh nhạt chỉ nhìn về phía hai người cảnh sát.

Thấy Lãnh Nghị không lên tiếng, quản gia suy nghĩ một thoáng rồi lạnh giọng nói với hai cảnh sát: "Các vị, vừa nãy tôi đã giải thích với các vị rồi... đây thực ra chỉ là chuyện nhà, hai người cãi cọ nhau mà thôi, không cần các vị cảnh sát can thiệp... "


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-156)