Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 108

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 108
Là thật hay chỉ là ảo giác?
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngày tháng bình lặng trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua hai tuần...

Buổi sáng hôm đó, sau khi ăn sáng, uống sữa, Tịch Họa và Lâm Y như thường lệ chuẩn bị đi dạo ở công viên gần đó, Lâm Y mang theo một túi xách nhỏ, má Trương thì đẩy xe cho Tịch Họa.

Người đi dạo trong công viên vẫn rất đông, ba người chầm chậm thả bước men theo một bãi cỏ, đi đến một trạm nghỉ bên bờ hồ, Tịch Họa ngẩng nhìn hàng cây đang soi bóng mặt hồ, nhẹ giọng nói với má Trương: "Má Trương, giúp tôi đẩy xe lăn đến bên bờ hồ, tôi muốn nhìn mặt hồ một lát!"

"Được, tiểu thư!" Má Trương nhỏ nhẹ đáp lời, bà đẩy xe lăn của Tịch Họa đến một bãi cỏ nhỏ bên bờ hồ thì dừng lại, từ đây có thể nhìn xuống mặt hồ;p Lâm Y cũng chậm rãi bước đến đứng bên cạnh xe lăn của Tịch Họa, cô hít sâu một hơi, chăm chú nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp xung quanh.

"Má Trương, tôi muốn uống chút nước, mang dùm tôi chai nước đến đây!" Lát sau Tịch Họa quay nhìn sang má Trương dặn dò, má Trương vội lấy từ trong túi ra một chai nước, chu đáo mở sẵn nắp chai rồi đưa nó cho Tịch Họa.

Tịch Họa đưa tay đón lấy, mắt cô vẫn dõi nhìn về cảnh đẹp xa xa tầm mắt, miệng thì nói với Lâm Y đang đứng bên cạnh: "Y Y, chị muốn uống nước không?"

"Không cần đâu!" Lâm Y mỉm cười, nhưng lời nói còn chưa dứt thì đã nghe một tiếng kêu thất thanh của Tịch Họa, Lâm Y giật mình quay lại nhìn thì đã thấy chai nước của Tịch Họa đã tuột tay rơi xuống nước đổ ướt cả váy và giày của cô.

"Xin lỗi, xin lỗi! Tịch Họa vội nói, "Y Y, tôi không phải cố ý!"

"Ồ, không sao đâu!" Lâm Y nhàn nhạt cười, cô người lưng giúp Tịch Họa nhặt lại cai nước đang rơi lăn lóc trên đất, khi cô vừa đứng thẳng lưng lên thì đã nghe một tiếng động lạ, sau đó một con vật gì đó vọt mạnh từ trong một lùm cây gần đó về phía cô.

Lâm Y cả kinh giật mình, theo bản năng cô ném chai nước đi, kêu thất thanh đưa tay chặn lại con vật đang bổ về phía mình, "Y Y!" Tịch Họa cũng giật mình, cô bất chấp tất cả từ xe lăn bổ về phía Lâm Y, đẩy Lâm Y về phía trước, dùng chính thân thể mình chặn lại con vật đang hung mãnh bổ về phía Lâm Y kia.

Bị Tịch Họa dùng sức đẩy một cái như vậy, thân thể Lâm Y không tự chủ được lùi về sau mấy bước, nhưng sau lưng Lâm Y lúc này là hồ nước, cả người cô lập tức mất đi trọng tâm, trong tiếng kêu thất thanh của Lâm Y, cả người cô chới với bên mép hồ, thoạt nhìn như sắp ngã vào trong hồ nước vậy.

Chính ngay lúc này đột nhiên có một cánh tay vươn ra giữ chặt thân hình đang lắc lư không vững của Lâm Y, lúc này cô mới có thể coi như là hoàn hồn lại, vừa nhìn thấy gương mặt anh tuấn, tràn đầy ánh mặt trời kia, ánh mắt Lâm Y phút chốc trở nên khác thường, cô thì thào gọi: "Cao... Lăng... !"

"Cô biết tôi sao?" Trên mặt Cao Lăng lộ ra nụ cười vui vẻ, ánh mắt ngời sáng nhìn lại cô gái vẫn còn đang bám vào tay mình... Không hiểu vì sao lần trước khi hắn và Triệu Viêm tình cờ gặp cô ở chỗ này thì trong lòng luôn dậy lên một cảm giác khác thường, cảm giác giống như đã từng quen biết cô, cảm giác muốn gặp lại cô lần nữa mạnh mẽ là thế.

Nhưng hắn trở về tìm khắp cũng không tìm thấy bất cứ điều gì liên quan đến cô... vì thế sau này Cao Lăng có đến chỗ này thêm vài lần nữa, chỉ để gặp lại cô một lần nhưng đáng tiếc là đều không gặp được, mãi cho đến hôm nay, rốt cuộc hắn lại nhìn thấy cô, rồi thấy một chú chó lông xù thình lình nhảy bổ về phía cô, thấy cô kinh hoàng, luống cuống đến suýt nữa thì rơi vào trong hồ...

Nhưng Lâm Y còn chưa kịp nói gì thì đã nghe má Trương ở bên này thất thanh kêu lên: "Tiểu thư, cô chảy máu kìa... Cô không sao chứ?... Sao ở đây lại có chó chạy ra cắn người vậy!"

Lâm Y vội giãy tay Cao Lăng ra chạy qua, cô nhìn thấy trên cánh tay trắng muốt của Tịch Họa một dấu máu thật rõ ràng, trên trán cũng có vết xước... "Tịch Họa, xin lỗi!" Lâm Y vội cầm túi xách lên, lấy khăn giấy giúp Tịch Họa thấm lên vết thương đang rỉ máu...

"Mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi!" Không biết từ lúc này xung quanh đã có một đám đông vây lại xem, ai nấy đều đang xôn xao bàn tán...

"Tôi đưa cô ấy đi bệnh viện! Cao Lăng thấy Lâm Y luống cuống tay chân liền lên tiếng trấn an, "Không sao đâu, bác sĩ sẽ xử lý vết thương!"

Lâm Y chỉ nhìn hắn gật đầu...

Trong bệnh viện, Lữ Thần giúp Tịch Họa sát trùng miệng vết thương rồi băng bó lại, sau đó chích cho cô một mũi thuốc ngừa bệnh dại... Khi tất cả đã xong xuôi hắn mới thở phào một hơi, nhìn Tịch Họa và Lâm Y, lúc này vẻ mặt buồn bã, trấn an: "Không có việc gì, yên tâm... "

Sau đó Lữ Thần mới nhìn đến người đàn ông cao ráo đứng sau lưng Lâm Y, đáy mắt thoáng gợn sóng, nhìn anh ta khẽ gật đầu.

Lãnh Nghị rất nhanh đã đến bệnh viện, khi hắn vào đến phòng bệnh thì vừa nhìn đã thấy vẻ mặt tái nhợt, buồn rầu của Lâm Y, "Y Y", Lãnh Nghị vội vươn tay ôm cô gái vẻ mặt yếu đuối kia vào lòng, giọng nói tràn đầy đau lòng, "Em không sao chứ?"

Cao Lăng đứng ở bên cạnh nhìn thấy Lãnh Nghị ôm Lâm Y, ánh mắt thoáng xao động, Tịch Họa ngồi trên xe lăn cũng chậm rãi ngẩng lên nhìn người đàn ông đang ôm chặt Lâm Y vào lòng, trong mắt dâng đầy sự thất vọng và thương cảm.

"Nghị, em không sao!" Giọng Lâm Y nhẹ như gió thoảng, cô cắn môi, hơi giãy thoát ra khỏi vòng tay của Lãnh Nghị, quay lại nhìn Tịch Họa và Cao Lăng, "Là Tịch Họa với ... Cao Lăng cứu em... "

Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Nghị lúc này mới dời sang Cao Lăng, đáy mắt một mảnh thâm toại, hắn sắc bén quan sát Cao Lăng một lúc, phòng bệnh lúc này im lặng như tờ; thật lâu sau khi Lãnh Nghị thấy vẻ mờ mịt và xa lạ trong mắt Cao Lăng thì mới nhẹ câu lên một nụ cười, giọng nói trầm thấp và điềm tĩnh: "Cám ơn Cao tiên sinh!"

Cao Lăng nhàn nhạt cười, không lên tiếng; rồi Lãnh Nghị nhìn sang Tịch Họa đang ngồi trên xe lăn, hắn chậm rãi tiến đến một bước, dừng lại trước mặt cô đưa tay sờ nhẹ lớp băng gạc trên cánh tay cô, mắt nhìn miếng băng gạc trên trán cô, nhẹ giọng nói: "Tịch Họa, cám ơn em!"

Môi Tịch Họa nhẹ câu lên một nụ cười, cô ngẩng lên nhìn Lãnh Nghị, khẽ lắc đầu, "Xin lỗi Nghị, đều là em không tốt... không nên dẫn Y Y đi lung tung... "

Lãnh Nghị lại mỉm cười, nhìn sang Lữ Thần, "Tịch Họa không sao chứ?"

Lữ Thần cười, "Không sao đâu, băng bó và chích thuốc rồi... "

Lãnh Nghị gật đầu, mắt lóe lên một tia sắc bén như đao: "Sao đột nhiên lại có chó chạy ra cắn người?"

Sóng mắt Lữ Thần thoáng xao động, ánh mắt không tự chủ được rơi trên mặt Tịch Họa nhưng rất nhanh liền thu hồi lại rồi lại nhìn sang Lãnh Nghị, cười nhẹ: "Giờ đang là mùa xuân, là mùa động dục của những loại động vật nhỏ như chó, mèo các loại, chúng rất dễ tấn công người... cũng bình thường thôi!"

Câu này Lữ Thần nói là thật, Lãnh Nghị cũng biết thế, hắn nhẹ gật đầu rồi nhìn sang Tịch Họa rồi ánh mắt dời sang Lâm Y, bình thản nói: "Lần sau đi tản bộ trong vườn hoa nhà mình là được rồi... "

Đoàn người đi ra cổng chính của bệnh viện, hai chiếc xe đã dừng trước cổng chờ, má Trương đẩy xe lăn của Tịch Họa đến bên cạnh một trong số hai chiếc xe đó, Lãnh Nghị quay sang dặn dò người vệ sĩ thân cận, "Tiểu Vương, dìu Hạ tiểu thư lên xe!"

"Không cần đâu, em có thể đứng được, má Trương có thể dìu em lên xe!" Tịch Họa nhẹ giọng nói, cô chỉ ngẩng lên liếc nhìn Lãnh Nghị một cái rồi không nói gì nữa nhưng vẻ ai oán và đáng thương hoàn toàn hiện rõ trên mặt cô.

Má Trương lẳng lặng đi đến trước xe của Tịch Họa đỡ lấy eo cô dùng sức nâng lên, muốn nâng cô lên xe, Tịch Họa cố gắng bước theo sự dìu đỡ của bà nhưng chỉ một bước, trên gương mặt xanh xao đã lộ vẻ đau đớn.

Lãnh Nghị thoáng chau mày, hắn nhìn sang Lâm Y đang đứng bên cạnh dịu giọng nói, "Anh bế Tịch Họa lên xe!", Lâm Y nhẹ gật đầu, Lãnh Nghị bước lên một bước duỗi tay, từ trong tay má Trương ôm lấy Tịch Họa, nhẹ nhàng đặt cô vào ghế sau xe; Tịch Họa ngẩng lên nhìn Lãnh Nghị, trong mắt không giấu được một tia vui sướng...

Lâm Y im lặng đứng nhìn, hàng mi dài của cô nhẹ chớp lên, giây lát sau, trên vai cô có thêm một bàn tay khoác lên, Lãnh Nghị đã quay lại bên cạnh, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vẻ mặt cô, nhẹ giọng gọi, "Y Y... "

"Ân... " Lâm Y vụt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt nhu hòa của Lãnh Nghị, cô nhẹ mỉm cười, Lãnh Nghị cũng cười theo, tay càng siết chặt hơn, "Chúng ta đi thôi!" Lâm Y nhẹ gật đầu, hai người cùng đi về chiếc xe thứ hai.

Hai chiếc xe nối đuôi nhau mà đi, Cao Lăng vẫn đứng yên đó mắt nhìn theo hai chiếc xe cho đến khi mất hút ra khỏi tầm mắt...

Tối đó, Lâm Y ngồi một mình trên giường, tivi đang mở, trên tay cô là một quyển sách thai giáo nhưng cô lại không hề để ý đến mà tầm mắt lại nhìn mông lung ra ngoài chân trời xa xăm...

Hôm nay nếu như không phải Tịch Họa, người bị chó cắn là cô, cô quả thực không dám tưởng tượng hậu quả! Cô phải chích thuốc ngừa dại nhưng cục cưng trong bụng thì không thể chịu được loại thuốc đó... Hôm nay nếu như không có Cao Lăng, cô đã ngã xuống nước, cô cũng không dám tưởng tượng nếu là vậy hậu quả sẽ như thế nào...

Nhưng không biết vì sao trong lòng Lâm Y luôn cảm thấy thắc thỏm không yên; cảnh tượng Tịch Họa từ xe lăn nhảy lên, dùng sức đẩy cô qua một bên không ngừng xuất hiện trong đầu, cô ấy thật sự là không thể đi được sao? Vậy vì sao sức bật lại lớn như thế? Nghĩ thế rồi Lâm Y lại phỉ nhổ chính mình, Tịch Họa cứu cô là sự thật, cô hoài nghi gì chứ?

Cửa phòng ngủ bị đẩy nhẹ ra rồi Lãnh Nghị bước vào, Lâm Y thu hồi tầm mắt, thẫn thờ nhìn Lãnh Nghị không nói tiếng nào.

Lãnh Nghị nhìn tivi đang mở, lại nhìn quyển sách trên tay Lâm Y rồi lại nhìn ánh mắt đờ đẫn của cô đang nhìn mình, khóe môi hắn nhẹ câu lên một nụ cười, bước nhanh đến bên giường ngồi xuống, nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia một cách chăm chú, cười nhẹ, "Sao vậy? Còn đang nhớ lại chuyện sáng nay sao?"

Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, nhìn người đàn ông chằm chằm, nhẹ giọng nói, "Nghị, xin lỗi, lại để anh thiếu Tịch Họa một ân tình... "

Mắt Lãnh Nghị thoáng gợn sóng, hắn kéo Lâm Y vào lòng, cúi đầu thân thiết hôn lên tóc cô, dịu giọng nói, "Không sau, sau này chúng ta chăm sóc cô ấy nhiều hơn là được... Đừng nghĩ về chuyện này nữa!"

*****

Lâm Y mềm mại ngả đầu lên vai Lãnh Nghị, đáy mắt một mảnh mờ mịt, thật lâu mới hỏi nhỏ: "Nghị, người mà hai chân không thể nhúc nhích, nếu muốn từ xe lăn nhảy lên thì phải nhờ vào sức ở đâu?"

Lãnh Nghị cúi xuống nhìn Lâm Y, cười nhẹ: "Có thể dùng sức của cánh tay để bật lên!"

"Ừ nhỉ!" Lâm Y bừng tỉnh gật đầu, rồi cô lại cúi đầu xuống, thấp giọng lẩm bẩm, "Lúc Tịch Họa nhảy lên đẩy em ra, sức của cô ấy thật lớn... "

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, rồi hắn cười, dịu giọng nói, "Y Y, Tịch Họa trước giờ luôn là một cô gái tốt bụng... em đừng suy nghĩ nhiều quá, được không?"

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, Tịch Họa vì cứu cô mà bị chó cắn đến bị thương mà mình còn nghi ngờ này nọ hình như thật sự rất quá đáng, nghĩ như vậy nên cô cố gắng áp chế nỗi bất an trong lòng, nhẹ "Ân" một tiếng.

Lãnh Nghị hài lòng âu yếm ôm siết lấy cô.

Sáng hôm sau lúc Lãnh Nghị xuống lầu, Tịch Họa vẫn như thường ngày ở dưới lầu chờ hắn, giúp hắn làm bữa sáng, tiễn hắn đi làm...

Lúc Lâm Y xuống lầu, Tịch Họa vẫn ngồi trên xe lăn đan áo len, đây là chiếc áo thứ ba mà cô đan, thấy bóng Tịch Họa, bước chân Lâm Y bất giác ngừng lại, cô nhìn chiếc đầu đang cúi xuống của Tịch Họa, nhìn mảnh băng gạc trên trán rồi mắt lại dời sang mảnh băng gạc đang băng vòng qua cánh tay Tịch Họa... Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, cô nhẹ nhàng đi đến bên cạnh, lặng lẽ ngồi xuống; Tịch Họa ngẩng lên nhìn Lâm Y, mỉm cười, "Chị chắc là còn chưa ăn sáng phải không? Bữa sáng rất quan trọng, đừng bỏ bữa, nhất là khi có thai... "

Lâm Y mỉm cười gật đầu, "Tịch Họa, chuyện hôm qua... cám ơn cô... "

"Có gì đâu", Tịch Họa lại mỉm cười, "Quan trọng là đứa bé trong bụng cô không sao... Hôm qua tôi dùng sức mạnh quá, đến giờ cánh tay vẫn còn đau... "

Lâm Y thoáng ngẩn người, hàng mi dài nhẹ chớp lên, đột nhiên hơi chột dạ, những lời đối thoại giữa cô với Lãnh Nghị tối qua sao có vẻ như Tịch Họa đã nghe được hết vậy? Sự nghi ngờ của mình dành cho Tịch Họa liệu có phải quá đáng lắm không? Nghĩ đến đây mặt Lâm Y thoáng đỏ lên, cô vội đứng dậy như che dấu tâm tư: "Xin lỗi Tịch Họa... Tôi đi ăn sáng trước!"

"Ân, chị đi đi!" Tịch Họa vẫn tươi cười nhìn Lâm Y, Lâm Y cười với cô rồi nhanh chóng đi vào trong phòng ăn.

Sau bữa cơm trưa Lâm Y ngồi ở sofa phòng khách học đan áo với Tịch Họa, được một lát thì cô bắt đầu buồn ngủ nên đứng dậy nói, "Tôi muốn đi ngủ một lát!", vừa nói thì nghe quản gia vào báo, "Thiếu phu nhân, bên ngoài có một người tên là Cao Lăng muốn gặp cô!"

"Cao Lăng?" Lâm Y ngẩn người, thân hình vừa nhỏm dậy ngồi xuống trở lại, cô nhìn quản gia, lát sau mới nhẹ giọng nói, "Cho anh ta vào đi!"

Sóng mắt Tịch Họa thoáng xao động, sau đó mỉm cười, "Y Y, chị có khách, em về phòng ngủ trước!" Lâm Y gật đầu, rồi Tịch Họa đẩy xe lăn, đi về phía phòng ngủ của mình.

Lát sau Cao Lăng được dẫn vào phòng khách nhà họ Lãnh, hắn chậm rãi ngồi xuống đối diện với Lâm Y, Lâm Y thì có chút bất an nhìn Cao Lăng, cố nặn ra một nụ cười, "Cao Lăng, cám ơn anh hôm qua đã cứu tôi!"

"Ồ, không cần cám ơn!" Ánh mắt nóng rực của Cao Lăng nhìn Lâm Y chằm chằm như đang suy nghĩ điều gì, theo bản năng, Lâm Y hơi né tránh ánh mắt của hắn, bất chợt nghe giọng nhẹ nhàng của Cao Lăng vang lên, "Lâm Y, trước đây chúng ta quen biết nhau, phải không?"

"Ồ... phải đó!" Lâm Y cười.

"Nhưng vì sao trong album ảnh của tôi không hề thấy cô?" Ánh mắt và cả giọng nói của Cao Lăng đều mang chút nghi hoặc.

Lâm Y thoáng ngẩn người rồi cười nhẹ, hàm hồ đáp, "Ân, trước đây chúng ta học cùng trường... anh là chủ tịch hội học sinh, rất nhiều người biết anh... ừm, chỉ quen biết thôi, trong album ảnh đương nhiên là không có tôi rồi!"

Ánh mắt Cao Lăng vẫn chăm chú nhìn Lâm Y, trong mắt thoáng qua một tia mất mát, trầm mặc hồi lâu rồi hắn mới cười nhẹ, "Chỉ vậy thôi sao?" Nhưng vì sao mỗi lần hắn nhìn thấy Lâm Y trong lòng luôn dâng lên một cảm giác quan tâm đặc biệt, một loại cảm giác như đã quen thuộc với nhau từ mấy vạn năm rồi chứ?

Lâm Y cố điều tiết lại cảm xúc rồi cười, "Đương nhiên, bằng không anh còn muốn thế nào nữa?"

Cao Lăng không trả lời cô, phòng khách lại rơi vào im lặng, Lâm Y bất an chỉ tách trà trên bàn, "Cao Lăng, anh uống trà đi!"

Cao Lăng nhẹ gật đầu, ánh mắt có chút thẫn thờ quét về phía tách trà rồi lại trở lại trên mặt Lâm Y, lát sau hắn mới thở dài một tiếng, "Lâm Y, tôi... chỉ là rất muốn tìm lại ký ức, ký ức có liên quan đến em! Em có thể giúp tôi không?"

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, cô mím môi lát sau mới cười một cách thoải mái, "Cao Lăng, anh hiểu lầm rồi! Chúng ta... thật sự không có ký ức gì cả, chỉ là quen biết sơ mà thôi... bởi vậy tôi thật sự không giúp anh được!"

Cao Lăng vẫn nhìn Lâm Y chằm chằm, tình cảnh tối qua ở trong bệnh viện, người đàn ông cao lớn kia khoác tay lên vai Lâm Y lại hiện ra trong đầu, sóng mắt hắn thoáng xao động, trong lòng có một nỗi mất mát không nói thành lời, trầm mặc hồi lâu rồi hắn mới nhẹ giọng nói, "Tôi... biết em đã kết hôn rồi, tôi sẽ không phá hoại hôn nhân của em, tôi chỉ muốn tìm lại ký ức... "

Lâm Y chăm chú nhìn Cao Lăng rồi khóe môi cô lộ ra một nụ cười yếu ớt, nhẹ giọng nói, "Tôi hiểu... Cao Lăng, Triệu Viêm biết rất rõ về anh, anh muốn tìm lại trí nhớ, có thể nhờ cô ấy giúp anh!"

Cao Lăng nhè nhẹ gật đầu, hắn cười, "Tôi biết... Cô ấy nói tôi với cô ấy đã đính hôn, có rất nhiều ảnh chụp, nhưng tôi nhớ không ra... "

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, vội cười nói, "Đúng là vậy mà, hai người đã đính hôn rồi, tôi còn đi dự buổi lễ đính hôn của hai người... "

Cao Lăng ngẩn người nhìn Lâm Y, thật lâu mới nhẹ giọng nói, "Ồ, ... thật vậy sao?"

"Phải đó!" Lâm Y vội gật đầu, đáy mắt Cao Lăng tối sầm lại, hắn trầm mặc nhìn Lâm Y thật lâu mới đứng dậy, giọng nói tràn đầy thất vọng cùng không nỡ, "Lâm Y, làm phiền cô rồi, vậy... tôi đi đây... "

"Tôi tiễn anh!" Lâm Y nói rồi cũng đứng dậy cùng Cao Lăng đi ra cửa, xuyên qua vườn hoa đến cửa sắt lớn...

Từ cửa sổ phòng ngủ của mình ở tầng trệt của căn biệt thự, đôi mắt to tròn của Tịch Họa lặng lẽ nhìn theo hai bóng người đang đi về phía cửa... Lúc này cửa phòng bị đẩy nhẹ ra, má Trương từ bên ngoài đi vào, đưa một chiếc điện thoại di động cho Tịch Họa, "Tiểu thư, điện thoại!"

Mắt Tịch Họa chợt lóe lên, cô nhẹ mím môi, chậm rãi đưa tay đón lấy, đầu bên kia truyền đến một giọng nam lạnh như băng, "Chuyện hôm qua thất bại rồi phải không?"

Tịch Họa cúi đầu nghe, không nói tiếng nào, đầu bên kia lạnh lùng "hừm" một tiếng, dường như đã sớm đoán được sẽ có kết cục này, sau đó giọng nói lạnh như băng kia lần nữa vang lên, "Vậy còn những chuyện khác thì sao? Những chuyện cô đã hứa với chúng tôi, rốt cuộc là cô có làm không?"

"Có!" Sóng mắt Tịch Họa thoáng xao động, giọng nhẹ như gió thoảng.

"Vậy đã có tiến triển gì chưa?" Giọng nói kia vẫn lạnh, mang theo chút đe dọa.

"Vẫn chưa!" Giọng Tịch Họa vẫn nhỏ như muỗi kêu.

Đầu bên kia trầm mặc hồi lâu sau đó giọng nói lạnh lùng đó lại vang lên, "Vậy cô đẩy nhanh tốc độ đi! Hạ Tịch Họa, đừng giở trò gì với chúng tôi! Chúng tôi có thể giúp cô đạt thành ước nguyện thì cũng có thể hủy diệt cô!" Lời vừa dứt thì đầu bên kia đã vọng đến tiếng cúp máy lạnh lùng.

Tịch Họa chậm rãi buông điện thoại xuống, ánh mắt ảm đạm, má Trương thì đứng ở bên cạnh lặng lẽ quan sát cô.

Buổi chiều của hai ngày sau đó, lúc Lâm Y đang ngủ say sưa trên giường thì đột nhiên trong giấc ngủ mơ màng, cô cảm giác có một bàn tay đang luồn vào trong chăn, nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của cô, chắc là Lãnh Nghị rồi, hả, nhưng sao Nghị lại trở về sớm như vậy? Nhưng mí mắt của Lâm Y thật nặng, cô không hé nổi mắt ra, chỉ thì thào gọi, "Nghị... "

Nhưng Lãnh Nghị lại không trả lời cô, Lâm Y nhẹ nhàng xoay người, vẫn trầm trầm chìm trong giấc ngủ...

Không biết ngủ bao lâu, rốt cuộc Lâm Y bị cảm giác nhồn nhột khó chịu đến cực kỳ trên má làm cho cô thức giấc, chậm rãi hé mắt ra, vừa liếc mắt Lâm Y đã nhìn thấy Lãnh Nghị đang ngồi bên cạnh cúi đầu đầy hứng thú nhìn cô, khóe môi hắn tràn đầy ý cười, đang dùng ngón tay thon dài của mình cọ nhẹ lên má cô.

Lâm Y thoáng nhíu mày, lười lĩnh giũ tay hắn ra, giọng cũng đầy lười nhác, "Em còn muốn ngủ!"

"Ừm, em xem, trời đã tối rồi, còn muốn ngủ sao? Ngoan, dậy đi, rửa mặt rồi đi ăn cơm!" Giọng người đàn ông tràn đầy sủng nịch, bàn tay kia còn không ngừng nghịch mái tóc, gương mặt của cô gái.

Lâm Y lúc này mới phát hiện trong phòng ngủ lúc này chìm trong ánh sáng nhu hòa của đèn điện, ngoài cửa sổ trời đã tối mịt, cô dụi mắt, nũng nịu trách cứ: "Anh cứ đụng đến em hoài, em vốn là ngủ không được ngon!"

Trong giọng nói Lãnh Nghị có chút ý cười, "Anh cũng mới vừa về tới, nào có chuyện cứ đụng đến em chứ!"

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, cô nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của chồng, "Trước đó không phải anh còn lấy tay sờ sờ bụng em hay sao... " Lúc ngủ Lãnh Nghị thường có thói quen vuốt ve bụng cô, cảm giác ấm áp từ tay hắn truyền đến khiến cho cô thấy rất thoải mái, Lãnh Nghị vẫn thường hay nói đó là sức mạnh từ tình yêu của cha mà hắn muốn truyền cho cục cưng!

"Hử?" Lãnh Nghị hơi sửng sốt rồi cười nói, "Y Y, có phải là em nằm mơ không?"

"Nằm mơ?" Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, nhưng cô cảm nhận được rất chân thật rằng có một bàn tay vuốt ve bụng cô kia mà. Nghi hoặc nhìn Lãnh Nghị, Lâm Y thì thào, "Không đâu... Em thật sự cảm nhận được có người đang sờ bụng em... "

Lãnh Nghị cười nhẹ, "Em đó, chắc là ngủ đến mê mệt rồi nên mới nằm mơ thôi, ảo giác thôi!" Trong cái nhà này, ngoại trừ hắn còn có ai đi sờ bụng cô làm gì chứ? Mà cũng có ai dám làm như vậy đâu?"

Lâm Y lúc này mới nuốt một ngụm nước bọt nhìn Lãnh Nghị, dè dặt hỏi, "Nghị, thật sự là không có đụng đến em sao?"

*****

Nụ cười trên môi Lãnh Nghị dần trở nên ái muội, hắn cúi xuống ấn lên trán cô gái một nụ hôn, hơi thở ái muội phủ quanh hai người, giọng nói tà tứ đủ khiến người ta mặt đỏ tim đập, "Vậy không bằng, tối nay anh lại đụng em được không?" Mặt cô gái đỏ ửng, đưa tay đẩy mạnh gương mặt tuấn tú đang dí sát mặt cô kia.

Người đàn ông cười nhẹ, kéo cô gái vào lòng, âu yếm bế cô lên ôm sát vào lòng, "Giờ chúng ta đi ăn cơm trước, ân, anh đói rồi!"

Lãnh Nghị bế Lâm Y đi xuống phòng ăn, đặt cô ngồi vào ghế sau đó mới nhìn quản gia đang đứng bên cạnh, nhàn nhạt nói, "Dọn cơm đi!"

Vừa mới ngồi xuống, ngẩng đầu lên Lâm Y đã nhìn thấy Tịch Họa đã ngồi ở bàn ăn, trước mặt cô là một ly nước đã uống gần cạn, rõ ràng là cô đã đợi khá lâu! Lâm Y ngượng ngùng nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ giọng nói, "Xin lỗi Tịch Họa, tôi ngủ say quá, cô đói chưa?"

Tịch Họa mỉm cười, nhẹ giọng nói,

"Không sao đâu, nghe nói người có thai rất thích ngủ, như vậy chứng tỏ đứa bé rất khỏe mạnh!" Lâm Y có chút ngượng ngùng gật đầu cười, từ sau khi mang thai, quả thực là cô rất hay buồn ngủ, cứ luôn thấy ngủ bao nhiêu cũng không đủ...

Rất nhanh cơm đã được dọn lên, Tịch Họa vừa ăn vừa trò chuyện với Lâm Y, "Y Y, chiều nay người tên Cao Lăng kia là bạn học của cô sao?"

Bàn tay đang cầm muỗng định múc canh của Lâm Y chợt rụt về, đôi mắt đen láy không tự chủ được nhìn sang Lãnh Nghị bên cạnh, vừa hay bắt gặp ánh mắt của hắn đang nhìn mình, Lâm Y thu hồi tầm mắt, nhìn sang Tịch Họa, cười nhẹ, "Ân, học cùng một trường, anh ta học trước tôi mấy khóa!... Chuyện hôm qua thật sự rất trùng hợp... Hôm nay anh ta đến xem tôi thế nào... "

"Đúng là rất trùng hợp... ở trong trạm nghỉ chân kia, chúng ta cũng đã gặp anh ta hai lần... cũng may là có anh ta cứu chị!" Tịch Họa vẫn tươi cười nói.

"Ừ, phải đó!" Lâm Y cúi đầu cười nhẹ đáp lời.

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn nhìn bàn tay đang đưa ra múc canh lại rụt về của Lâm Y, khóe môi câu lên một nụ cười, rất tự nhiên vươn tay đón lấy chiếc chén nhỏ trước mặt cô, giúp cô múc một chén canh đặt trở lại trước mặt cô, bình thản nói: "Bạn học mà, gặp mặt cũng là bình thường thôi!"

Nghe giọng nói bình thản của Lãnh Nghị, nhìn thấy chén canh đặt trước mặt mình, đáy lòng Lâm Y chợt trào dâng một tia cảm động lẫn cảm kích, cô xoay nhìn sang Lãnh Nghị, đáy mắt tràn đầy ý cười, như hoa nở rộ trong gió xuân...

Đêm đến, trong phòng ngủ của Tịch Họa, tivi đang mở, Tịch Họa thì lặng lẽ ngồi tựa vào thành giường, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía tivi nhưng tâm tư rõ ràng là không đặt ở đó... Cô yêu Lãnh Nghị, cô thật sự chỉ muốn được ở lại bên cạnh Lãnh Nghị, có thể nhìn thấy hắn mỗi ngày là được. Nhưng rõ ràng đây là chỉ là chuyện cổ tích thôi! Ba năm trước cô vì muốn thoát khỏi sự khống chế và âm mưu thâm độc kia mà suýt phải trả giá bằng tính mạng của mình; ba năm sau, cô càng không có cách nào thoát ra khỏi âm mưu kia...

Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra nhưng Tịch Họa chừng như là bị tiếng động kia dọa đến giật mình, đôi mắt trống rỗng vội dời ra khỏi màn hình tivi nhìn về phía cửa, khi thấy má Trương bước vào, Tịch Họa thoáng chau mày, ánh mắt lại dời về phía tivi.

Má Trương đi đến bên giường Tịch Họa mới dừng lại, bà nhìn sắc mặt cô, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói, "Tiểu thư, người ở tầng trệt đã ngủ hết rồi, chỉ còn ở tầng hai, Lãnh thiếu gia vẫn còn đang ở phòng sách, Lâm Y thì đã ngủ rồi!"

Đôi mắt to tròn của Tịch Họa lúc này mới thoáng có chút xao động, cô chậm rãi cúi đầu suy nghĩ, má Trương cũng nhíu mày sau đó nhẹ giọng nói, "Làm như vậy liệu có phải là mạo hiểm quá không? Lỡ như để cho Lãnh thiếu gia phát hiện, hậu quả... thật sự không dám tưởng tượng... "

Tịch Họa nhẹ nhắm mắt lại, cô làm sao không biết đây là một sự mạo hiểm chứ! Nhưng đây là ý của người kia, cô cũng không nghĩ ra được cách nào vẹn toàn hơn để có thể ép Lâm Y rời khỏi nhà họ Lãnh hoặc là để giết chết đứa bé trong bụng cô để từ đó chính mình có thể hoàn toàn đi vào cuộc sống của Lãnh Nghị...

Vì thế cô chỉ có thể lựa chọn mạo hiểm! Tịch Họa cắn môi, thấp giọng nói, "Má Trương, mở máy nghe lén... "

Trong phòng sách ở lầu hai, Lãnh Nghị buông tập văn kiện cuối cùng trên tay xuống, nhấc tay xem đồng hồ thì đã thấy kim đồng hồ chỉ về hướng mười một giờ, hắn vội đứng dậy đi về phía cửa, sau khi đóng cửa tắt đèn thì đi về phòng ngủ.

Lúc hắn về đến phòng ngủ thì Lâm Y đã ngủ say. Lãnh Nghị vội đi tắm rồi rón rén lên giường, vẫn như cũ nhẹ nhàng đặt đầu cô gái gối lên khuỷu tay mình, cô gái chỉ khẽ "ưm" một tiếng rồi lại rúc vào lòng người đàn ông say sưa ngủ tiếp.

Khóe môi người đàn ông âm thầm câu lên trong bóng tối, hắn nhẹ nhàng đổi một tư thế nằm thoải mái hơn, bàn tay kia rất tự nhiên lần vào trong áo ngủ của cô gái, nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của cô.

Độ ấm từ bàn tay kia dần thẩm thấu vào da thịt, cô gái hơi hé mắt ra, khóe môi hơi lộ ra ý cười, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nâng lên áp lên lưng bàn tay to kia, giọng nói vì buồn ngủ mà mang chút lười nhác vang lên, "Ân, lần này bắt được rồi, quả nhiên là anh động vào em!" Cô gái còn nhớ cảm giác có người sờ bụng mình lúc cô ngủ trưa.

Lòng người đàn ông bị vẻ lười nhác đáng yêu của cô gái chọc cho nhồn nhột, khóe môi hắn ý cười càng sâu, cúi xuống nhẹ hôn lên trán cô gái, giọng nói nhu hòa mà đầy ái muội, "Ân, có thích anh động em không?"

"Không thích!" Giọng cô gái vẫn thật lười nhác.

"Nhưng anh lại thích động em!" Bàn tay của người đàn ông bắt đầu không an phận trượt từ bụng cô gái lên trên... dây đai của chiếc áo vì động tác của người đàn ông mà hở ra rồi rất nhanh bị cởi ra...

"Em muốn ngủ mà... " Nằm gối đầu lên vùng ngực trần của người đàn ông, cô gái nũng nịu thì thào.

"Ừ, em tiếp tục ngủ... " Người đàn ông dè dặt lật người lại, cúi xuống nghiến ngấu đôi môi anh đào của cô gái... trong phòng ngủ rất nhanh chỉ còn lại tiếng thở dốc và tiếng ngâm nga kiều mị.

Trên cầu thang, một chiếc bóng trắng, đi chân trần đang lặng lẽ bước đi lên, dưới cầu thang là má Trương trong chiếc áo ngủ, đôi mắt lo âu nhìn quanh bốn phía như canh chừng...

Trng phòng ngủ trên lầu, cô gái hơi hé mắt, nương theo ánh trăng nhu hòa từ cửa sổ chiếu vào, nhìn gương mặt anh tuấn phi phàm của người đàn ông, hai tay hắn vẫn chống hai bên sườn của cô không dám liều lĩnh áp xuống, cô gái hơi dịch đầu sang một bên, ánh mắt mê ly nhìn qua vai người đàn ông, vô tình lướt về phía cửa...

Mắt cô gái trong chớp mắt như dính cứng tại đó, cô nhìn thấy cánh cửa bị đẩy hé ra, Tịch Họa tóc dài quá vai, váy dài màu trắng đang đứng ở đó, ánh mắt u uẩn nhìn hai thân thể đang triền miên trên giường..

"Aaa!" Cô gái giật mình kêu thất thanh một tiếng, cả người theo bản năng co rúm lại, dúi sát vào trong lòng người đàn ông, hành động của cô gái khiến người đàn ông cũng giật mình, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, một tay hắn vẫn chống lên nệm, một tay ôm lấy cô gái đang hoảng loạn kia, trầm giọng hỏi: "Sao vậy Y Y?"

"Tịch... Tịch Họa... " Cô gái càng co người lại hơn nữa, mặt vùi vào lồng ngực tinh tráng của người đàn ông, lắp bắp nói, "Đang... ở ngoài cửa!"

Lãnh Nghị vụt quay đầu lại nhìn về phía cửa, cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt, không có một chút khác thường nào, ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị lóe lên, hắn cúi xuống nhìn cô gái đang co người trong mình, nghi hoặc hỏi, "Không có ai cả, Y Y, có phải là em nhìn nhầm rồi không?"

"Em không nhìn nhầm đâu, em thấy Tịch Họa đang đứng ở cửa thật mà... " Lâm Y nhíu mày, thấp giọng nói.

"Nhưng Tịch Họa vẫn đang ngồi xe lăn, cô ấy đâu có đi lên đây được!" Lãnh Nghị lật người lại nằm xuống, ôm cô gái vào lòng, dịu giọng trấn an.

Đúng nha, Tịch Họa còn chưa đi lại được, đôi mắt đen láy của Lâm Y lóe lên một tia nghi hoặc, cô rúc vào trong lòng Lãnh Nghị, rốt cuộc không nói gì nữa, trong bóng tối, mắt Lãnh Nghị cũng lóe lên một tia sắc bén...

Sáng hôm sau lúc Lâm Y xuống lầu, Tịch Họa đã có mặt ở phòng khách, cô vẫn ngồi trên xe lăn, trước mặt là một chiếc bàn nhỏ, trên bàn có mấy miếng vải màu sắc thật vừa mắt, kim chỉ các loại, trên tay Tịch Họa cầm một chiếc kéo đang cắt gì đó, vẻ mặt điềm tĩnh như mọi ngày.

Lâm Y nhìn chằm chằm cô gái đang ngồi trên xe lăn như muốn từ trên vẻ mặt cô tìm ra chút manh mối gì; Tịch Họa đang cắm cúi cắt vải dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Lâm Y, cô dừng tay, chậm rãi ngước lên nhìn Lâm Y, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, "Y Y, dậy rồi sao? Chị đi ăn sáng đi!" Nói rồi Tịch Họa lại cúi xuống tiếp tục công việc.

"Ừ!" Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô không đi về phía phòng ăn mà chậm rãi bước đến bên cạnh Tịch Họa, kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống đối diện với Tịch Họa, chỉ cách chiếc bàn nhỏ, chăm chú nhìn cô làm việc.

Tịch Họa bận rộn bao lâu thì Lâm Y trầm mặc ngồi đó bấy lâu, rốt cuộc khi Tịch Họa ngẩng đầu lên nhìn lần nữa thì vừa hay bắt gặp ánh mắt dò xét của Lâm Y đang nhìn về phía mình.

Ánh mắt hai người giao nhau, Lâm Y có chút ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, cô cười khẽ như che dấu, "Tịch Họa... cô thật giỏi, cái gì cũng biết làm... "

Đôi mắt to tròn của Tịch Họa hơi lóe lên, cô cười nhẹ, "Y Y, sắc mặt của chị hôm nay không tốt lắm... Có phải là tối qua ngủ không được ngon không?"

Tim Lâm Y chợt đập dồn, đôi mắt đen láy lập tức quay trở lại trên mặt Tịch Họa nhưng trên gương mặt xanh xao kia vẫn chỉ có một vẻ điềm tĩnh, ngoài ra chẳng có gì, Lâm Y nhẹ mím môi, dùng giọng thoải mái nói, "Tịch Họa, tối hôm qua... hình như nhìn thấy cô lên lầu!"

Tịch Họa dường như bị dọa giật mình, cô vội dừng công việc trên tay, lần nữa nhìn sang Lâm Y đang ngồi đối diện, giọng nói cũng bởi vì khiếp sợ mà cao hẳn lên, "Em lên lầu?... Y Y, chị... nhìn lầm rồi đúng không?"

Vẻ khiếp sợ cùng giọng nói vút cao của cô lập tức khiến những người làm đứng gần đó chú ý tới, quản gia cũng vội liếc mắt về phía hai cô gái...

Crypto.com Exchange

Chương (1-156)