Khám thai
← Ch.106 | Ch.108 → |
Buông điện thoại xuống không lâu thì có người đến gõ cửa phòng, "Vào đi!" Lâm Y nhìn ra cửa nói; người bước vào là quản gia, ông mìm cười nhìn Lâm Y: "Thiếu phu nhân, Tịch Họa tiểu thư hỏi cô có thể dùng cơm trưa chưa?"
Lâm Y lúc này mới phát hiện giờ cơm trưa đã tới rồi, Tịch Họa dậy từ rất sớm, lại qua một quá trình tập vật lý trị liệu, chắc là đói lắm rồi, nghĩ vậy Lâm Y vội buông sách xuống, gật đầu: "Bác Trần, cháu xuống ngay đây!"
Lúc Lâm Y xuống lầu đã thấy Tịch Họa ngồi nơi bàn ăn chờ sẵn. Lâm Y đi đến ngồi xuống đối diện với cô, mỉm cười: "Ngại quá Tịch Họa, tôi quên mất thời gian... "
Tịch Họa nhìn nụ cười rạng rỡ của Lâm Y, đôi mắt to tròn cũng lóe lên một ý cười: "Y Y, trước đây mẹ em có nói, người mang thai nên đi lại nhiều một chút, không thể ngồi một chỗ suốt được... Em thấy ở gần đây có một công viên khung cảnh cũng rất đẹp, về sau sau mỗi bữa cơm, em đi tản bộ với chị, được không?
Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, nhẹ giọng đáp: "Được, cám ơn cô... "
"Không cần cám ơn, Lữ Thần nói em cũng phải tập đi nhiều hơn... " Tịch Họa cười nói.
Dùng xong cơm trưa, Lâm Y và Tịch Họa đi tản bộ trong công viên gần đó, má Trương đẩy chiếc xe lăn của Tịch Họa, Lâm Y thỉnh thoảng cũng giúp bà đẩy, họ chậm rãi thả bước trên đường, lúc này đang là mùa xuân, khí trời ấm áp, cây cối đều đang sinh sôi này mầm, thảm cỏ cũng một màu xanh mướt, khắp nơi đều tràn ngập sức sống mùa xuân...
Tay Lâm Y không tự chủ được nhẹ vuốt ve bụng mình, trong đó cũng có một sinh mệnh nhỏ đang lớn lên từng ngày... khóe môi cô gái không tự chu được câu lên một nụ cười hạnh phúc, cô nói từ đáy lòng, "Thật tốt quá, sau này thật sự nên đi dạo mỗi ngày... "
Tịch Họa nghiêng người sang, ánh mắt cô rơi trên bàn tay đang vuốt ve nơi bụng của Lâm Y rồi lại dời đến gương mặt hạnh phúc tươi cười của cô, khóe môi cũng lộ ra một ý cười, không nói gì nữa...
Hai người đi dạo hồi lâu mới dừng lại nghỉ ngơi một chút rồi mới chậm rãi trở về nhà, vừa vào đến phòng khách Lâm Y không nhịn được ngáp một cái rồi hướng đôi mắt nhập nhèm về phía Tịch Họa: "Tịch Họa, tôi buồn ngủ quá, tôi đi ngủ trước!"
"Y Y, buổi sáng em có nói sẽ dạy chị đan áo... hay là giờ chị học một chút đi!" Tịch Họa mỉm cười đề nghị, cô nhìn vẻ do dự của Lâm Y lại cười, bồi thêm, "Học thử một chút thôi, sau đó lại đi ngủ... lát nữa em cũng phải đi ngủ một chút!"
"Vậy cũng được!" Lâm Y rốt cuộc xoay người đi đến sofa ngồi xuống, học đan áo vốn là rất thú vị, huống gì Lâm Y vừa nghĩ đến chính mình có thể đan cho cục cưng một chiếc áo thậm chí là đan cho Lãnh Nghị một chiếc áo thì hứng thú càng tăng thêm gấp bội...
Vốn chỉ định học lát nhưng vì quá hứng thú nên không ai để ý đến thời gian, khi Tịch Họa ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường thì đã thấy hơn bốn giờ, sóng mắt cô thoáng xao động, nhẹ vươn vai, lấy giọng thoải mái nói: "Y Y, hay là giờ chúng ta đi nghỉ một lúc trước, ngày mai lại tiếp tục?"
Buông cuộn len trong tay xuống, Lâm Y ngẩng đầu lên, quả thực hình như hơi mệt, vì vậy cô mỉm cười phụ họa: "Được đó, tôi thực sự phải ngủ một giấc mới được!" Cô nói rồi đứng dậy, chào Tịch Họa rồi bước lên lầu...
Khoảng sáu giờ, cửa sắt của biệt thự nhà họ Lãnh mở ra, hai chiếc xe nối đuôi nhau chạy vào trong rồi dừng lại trước cổng chính của biệt thự.
Vệ sĩ từ chiếc xe phía trước vội vàng chạy đến mở cửa sau của chiếc xe phía sau rồi Lãnh Nghị bước ra, trên mặt vẫn là vẻ lạnh mạc thường ngày, bộ tây trang màu đen càng khiến khí thế của hắn thêm phần cường đại.
Lãnh Nghị đang định bước nhanh vào trong thì đáy mắt thâm thúy lóe lên một tia dị thường không dễ phát giác, bước chân cũng chậm lại, hắn nhìn thấy nơi thềm cửa Tịch Họa đang ngồi trên xe lăn nhìn hắn, quản gia thì đứng bên cạnh cô.
Đôi mắt to tròn của Tịch Họa tràn đầy ý cười ngọt ngào, cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trong làn gió xuân làn váy nhẹ nhàng phất phơ... thoạt nhìn rất xinh đẹp...
Lãnh Nghị hơi mím môi, tiếp tục bước về phía cổng chính, khi đến trước chiếc xe lăn của Tịch Họa thì dừng lại, Tịch Họa ngước lên nhìn gương mặt tuấn mỹ của Lãnh Nghị, ý cười trong mắt trong nháy mắt trở thành tình yêu mãnh liệt.
"Tịch Họa, sao em lại ngồi ở đây?" Lãnh Nghị hơi cúi xuống nhìn cô gái đang ngồi trên xe lăn, mỉm cười hỏi.
"Em đón anh về!" Trong giọng nói của Hạ Tịch Họa không giấu được tình yêu, dịu dàng đến khiến người ta đau lòng.
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, nhẹ giọng hỏi: "Y Y đâu?"
"Chị ấy còn đang ngủ!" Giọng Tịch Họa vẫn thật dịu dàng, "Hôm nay em với chị ấy đi tản bộ, lại dạy chị ấy đan áo, có lẽ vì vậy nên chị ấy hơi mệt... "
"Ừ, cám ơn em... " Lãnh Nghị cười rồi vịn tay đẩy xe lăn của Tịch Họa, đẩy vào trong.
Ý cười trong mắt Tịch Họa càng thêm nồng đượm, vừa tiến vào phòng khách, giọng nói nhỏ nhẹ của cô lại vang lên, "Nghị, em nhờ người hầm cho anh một chung canh bách hợp hạt sen, trong sách nói canh này có tác dụng bồi bổ sức khỏe và trí não, anh uống trước đi!"
Lãnh Nghị thoáng ngẩn người, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Tịch Họa dặn má Trương đang đứng bên cạnh: "Má Trương, bê canh dinh dưỡng đã hầm xong lên cho thiếu gia đi!"
"Tịch Họa", bàn tay Lãnh Nghị đang đẩy xe lăn chợt dừng lại, nhẹ giọng nói: "Anh không cần uống những thứ này... "
"Nghị... " Tịch Họa vụt quay lại nhìn Lãnh Nghị đang đứng phía sau xe lăn của mình, trong mắt lộ rõ sự tổn thương, "Em không có ý gì khác, em... chỉ là có hảo ý, mong anh luôn khỏe mạnh... như em gái chăm sóc anh trai vậy thôi!"
Sự đau xót trong đáy mắt Tịch Họa rốt cuộc khiến lòng Lãnh Nghị mềm đi, hắn thấp giọng nói: "Không cần bê lên đây, anh đến phòng ăn!", nghe câu này trên mặt Tịch Họa lần nữa lộ ra ý cười, Lãnh Nghị lẳng lặng đẩy xe lăn của Tịch Họa đi về phía phòng ăn.
Lúc Lãnh Nghị đi lên lầu, Lâm Y vẫn còn ngủ say sưa, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trên giường, Lãnh Nghị bất giác lắc đầu cười, rón rén đi đến bên giường ngồi xuống, hơi cúi xuống nhìn cô gái.
Gương mặt cô gái trong giấc ngủ say điềm tĩnh là vậy, xinh đẹp như một đóa tuyết liên khiến lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn, hắn cúi xuống thấp hơn, cánh môi nhẹ lướt qua chóp mũi xinh xắn rồi trượt xuống dưới, dừng lại nơi hai phiến môi anh đào dụ hoặc kia nhưng cô gái vẫn không có chút phản ứng nào.
Ý cười trên môi Lãnh Nghị càng sâu, đáy mắt cũng lộ ra tình yêu nồng đượm, cánh môi lần nữa dán lên môi cô gái, đầu lưỡi len lỏi vào trong khoang miệng...
"Ưm... ", cô gái hơi nhíu mày, đầu theo bản năng hơi nghiêng đi định tránh thứ đang quấy nhiễu mình, đôi mắt mập mèm hơi hé ra, khi ngũ quan tuấn mĩ của người đàn ông đập vào mắt, đôi mắt ấy mới dần mở lớn hơn, trong mắt ý cười như ẩn như hiện, khóe môi cũng nhẹ câu lên, hai tay vòng qua cổ người đàn ông, giọng vẫn còn mơ hồ: "Nghị... "
"Sâu lười, dậy ăn cơm tối thôi!" Người đàn ông lại thân thiết hôn cô gái.
"Em không đói, không muốn ăn, còn muốn ngủ!" Giọng cô gái vẫn thật lười nhác, đôi mắt vẫn còn mập mèm nhìn người đàn ông.
Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, mắt nhìn vẻ lười nhác mê người của cô gái, kề môi bên tai cô, giọng bỡn cợt: "Hay là, em muốn ăn anh trước?"
Vẻ lười nhác của cô gái trong chớp mắt biến mất hoàn toàn, vẻ mờ mịt trong mắt cũng biến mất theo, hai tay đang vòng qua cổ người đàn ông vội thả xuống, biển thành chống đỡ nơi ngực người đàn ông đang dán trên người cô, giãy dụa định ngồi dậy, "Hừm, vẫn là xuống ăn cơm tốt hơn!" Cô biết hắn nói thì sẽ làm, mặc kệ trường hợp nào, mặc kệ thời điểm gì...
Lãnh Nghị bật cười ra tiếng, hắn đưa tay đỡ sau lưng cô gái ôm cô ngồi dậy, để cô tựa vào ngực mình, môi nhẹ lướt trên mái tóc cô gái, giọng nồng nàn tình yêu: "Y Y, giờ em đã hồi phục rồi, hay là chúng ta chọn thời gian trở về châu Âu, làm bù lại hôn lễ ở châu Âu, được không?"
Gương mặt cô gái tràn đầy ý cười, cô vòng tay qua vòng eo tinh tráng của người đàn ông, đầu vẫn dán lên ngực hắn: "Không vội, dù sao cũng đã làm rồi... "
Chợt cô như nhớ ra điều gì, ánh mắt ngời sáng, ngước đầu lên nhìn ngũ quan tuấn tú của người đàn ông, "Nghị, hay là đợi em sinh cục cưng xong rồi đem theo cục cưng cùng tham gia lễ cưới? Ừ, đến lúc đó anh ôm cục cưng, em khoác tay anh, một nhà ba người cùng vào nhà thờ, hạnh phúc biết mấy!"
Trên mặt người đàn ông không giấu được vẻ kinh ngạc, hắn thế nào cũng không ngờ cô gái lại nghĩ đến hình thức kết hôn như vậy, nhất thời hắn không biết nói sao! Cô gái ngược lại rất hào hứng lắc lắc thân thể cường tráng của người đàn ông: "Anh nói xem vậy có được không?"
"Ừm, cái này... cũng tốt... bàn bạc sau đi... " Người đàn ông nuốt nuốt nước bọt, hàm hồ qua loa.
Cô gái đi rửa mặt, Lãnh Nghị thì ngồi ở sofa đợi cô, khi thấy cô ra, hắn đi đến bên cạnh, bế bổng cô lên bước nhanh xuống lầu.
Cô gái dịu ngoan rúc vào trong ngực người đàn ông, báo cáo với hắn công trạng hôm nay; "Nghị, hôm nay em với Tịch Họa đi tản bộ, quanh đây cảnh xuân thật đẹp nha, sau này em định sẽ đi dạo mỗi ngày... với lại, Tịch Họa dạy em đan áo len... "
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn hơi cúi xuống nhìn cô gái, mắt cô gái bừng sáng, hào hứng nói tiếp: "Nghị, em định tự mình đan cho cục cưng một chiếc áo len, sau đó lại đan cho anh một chiếc... ừm, nói rõ nha, anh không thể không mặc đó!"
Khóe môi Lãnh Nghị không khống chế được nhẹ câu lên, cười nói: "Được, mỗi ngày ra ngoài anh đều mặc, đi làm cũng mặc... "
"Nói phải giữ lời!"
"Đương nhiên! Ừm, lúc ngủ cũng không cởi ra, vậy được chưa?"
Nói đến đây hắn cũng đã bước xuống hết thang lầu, Tịch Họa đang đợi hắn nơi chân cầu thang, Lãnh Nghị nói lên lầu gọi Lâm Y xuống ăn cơm, cô thì vẫn luôn ngồi đó chờ hai người; đợi thật lâu, thật vất vả mới nghe thấy từ trên cầu thang truyền đến tiếng của hai người, vì thế cô ngẩng đầu mở to mắt nhìn về phía chiếu nghỉ nơi thang lầu, đáy mắt tràn đầy chờ mong.
*****
Rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng Lãnh Nghị đang bước xuống, vừa thấy, nụ cười mới hé trên môi Tịch Họa trong chớp mắt đông cứng lại, cô nhìn thấy Lãnh Nghị đang ôm ngang Lâm Y, hai tay Lâm Y vòng qua cổ Lãnh Nghị, thân hình mảnh khảnh thân mật dán trên lồng ngực tinh tráng của hắn, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn hướng về phía Lãnh Nghị, hào hứng nói gì đó còn khóe môi Lãnh Nghị vẫn luôn treo nụ cười nhu hòa, sự lạnh mạc trong đáy mắt đã được thay thế bằng nét dịu dàng, hắn cũng hào hứng nghe cô nói.
Bọn họ xem ra ân ái là thế, ấm áp là thế! Cảnh tượng này khiến lòng Tịch Họa quặn đau, cảm giác chua xót từ trong tim phút chốc lan tràn đến từng tế bào trên người...
Lãnh Nghị rốt cuộc cũng nhìn thấy Tịch Họa, thấy ánh mắt khổ sở, đáng thương của cô khi nhìn hắn và Lâm Y thân mật, mắt Lãnh Nghị lóe lên, chân bước thẳng đến bên xe lăn của Tịch Họa, "Tịch Họa, ăn cơm thôi!", Lãnh Nghị nói rồi mỉm cười nhìn cô sau đó đặt Lâm Y trên tay xuống.
"Tịch Họa... " Lâm Y nãy giờ chỉ lo nói chuyện với Lãnh Nghị, lúc này mới phát hiện Tịch Họa đang ngồi đó, cô mỉm cười, thân thiết chào hỏi, "Tôi đang nói với Nghị chuyện hôm nay cô dạy tôi đan áo len... "
"Ân!" Tịch Họa chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng, cố nặn ra một nụ cười; Lâm Y thì rất tự nhiên đưa tay đẩy xe cho cô, ba người cùng đi vào phòng ăn...
Sáng hôm sau lúc Lãnh Nghị xuống lầu, Tịch Họa vẫn như hôm qua làm xong bữa sáng rồi chờ hắn ở phòng ăn, Tịch Họa nhìn Lãnh Nghị chậm rãi đi đến bên bàn ăn ngồi xuống, ăn bữa sáng mình làm, trên môi không dấu được nụ cười vui sướng và thỏa mãn.
Ăn xong bữa sáng, Tịch Họa vẫn như hôm qua, đưa cho Lãnh Nghị chiếc khăn nhỏ, Lãnh Nghị đón lấy, lau tay rồi đặt xuống bàn, mắt nhìn sang Tịch Họa lát sau mới trần giọng nói; "Tịch Họa, từ ngày mai em không cần dậy sớm nấu bữa sáng cho anh đâu, má Ngô sẽ làm, biết không?"
Đôi mắt Tịch Họa chớp lên, vành mắt bắt đầu ngấn nước, cô chậm rãi khép mi không nói, Lãnh Nghị thở dài một tiếng, dịu giọng nói: "Tịch Họa, em tốt với anh, anh biết.... nhưng không cần làm như vậy, em hiểu không?"
Tịch Họa lúc này mới ngước lên nhìn Lãnh Nghị, cô mím môi, nghẹn ngào nói: "Nghị, không phải em mơ tưởng viễn vông gì nơi anh, anh đã có vợ rồi, em biết!... Em chỉ là... làm chút chuyện mà em muốn làm, vậy cũng đủ vui rồi... anh đừng ngăn cản em, được không?"
Lãnh Nghị lẳng lặng nhìn vẻ khổ sở của Tịch Họa, trầm tư thật lâu rốt cuộc vẫn không nói tiếng nào, hắn chậm rãi đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Anh đi làm!" rồi bước nhanh ra ngoài; Tịch Họa ngẩn người nhìn theo bóng dáng cao ngất của hắn khuất dần nơi cửa, đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng lăn xe ra ngoài.
Ngoài cửa lớn, lúc Lãnh Nghị bước lên xe hắn còn kịp nhìn thấy chiếc xe lăn của Tịch Họa đuổi theo ra ngoài...
Lúc Lâm Y xuống lầu, Tịch Họa vẫn ngồi nơi phòng khách đan áo len, cô nhìn vẻ nghiêm túc của Tịch Họa, một cảm giác thương hại chợt dâng lên rong lòng, cô nhẹ mím môi, làm ra vẻ thoải mái đi đến bên cạnh xe lăn, cầm chiếc áo nhỏ trên tay Tịch Họa lên xem, mắt chợt sáng lên, không kìm được khen ngợi: "Oa, Tịch Họa, thế nào mà một đêm cô đan được nhiều như vậy chứ?"
"Ân, em đan suốt buổi tối... " Tịch Họa nhợt nhạt cười rồi nhìn sang Lâm Y, "Chị đi ăn sáng nhanh đi, ăn xong chúng ta cùng đi tản bộ!"
"Được!" Lâm Y đáp rồi đi về phía phòng ăn... Vừa ăn xong bữa sáng Lâm Y đã nhìn thấy người làm chuyên hầu hạ Tịch Họa, má Trương đi vào, trên tay bà là một cốc sữa bò, bà mỉm cười đặt nó trước mặt Lâm Y, lễ phép nói: "Thiếu phu nhân, đây là sữa mà Hạ tiểu thư dặn tôi rót cho cô!" Bà thấy Lâm Y đang nhìn mình, vội mỉm cười giải thích: "Hạ tiểu thư nói, người mang thai nên uống nhiều sẵ, cô ấy dặn tôi mỗi buổi sáng đều chuẩn bị cho cô một ly!"
"Ồ, cám ơn!" Lâm Y mỉm cười, cầm ly sữa trên bàn chậm rãi uống.
Ngày cứ thế an tĩnh trôi, chớp mắt đã qua một tuần, học đan áo, tản bộ, ngủ, đã thành những chuyện thường ngày Lâm Y và Tịch Họa làm, quan hệ giữa hai cô gái cũng dần trở nên thân thiết hơn...
Hôm đó lại là một ngày ấm áp, thời tiết thật đẹp, hai người chậm rãi tản bộ trên bãi cỏ xanh mướt, má Trương đẩy xe lăn cho Tịch Họa, Lâm Y thì đi bên cạnh. Trên bãi cỏ là mấy căn lều nhỏ của người đi cắm trại, bên trong thỉnh thoảng vọng ra tiếng cười vui vẻ của những đôi tình nhân, bên ngoài là mấy cặp cha mẹ tuổi trẻ dẫn con đến chơi, tiếng cười đùa không ngừng vang lên...
Đi qua bãi cỏ hai người đến một hồ nước nhỏ, bên hồ có một trạm dừng chân nho nhỏ, chung quanh trạm dừng chân là bụi cây rậm, đây là nơi Lâm Y và Tịch Họa thường đến...
"Y Y, chúng ta qua trạm dừng chân đó nghỉ ngơi một lát được không?" Lúc này Tịch Họa ngồi trên xe lăn nhìn qua Lâm Y bên cạnh, đề nghị.
"Ồ, được!" Lâm Y mỉm cười, má Trương lúc này đã đẩy xe lăn hướng về phía trạm dừng kia...
Ngay khi Lâm Y bước vào trạm dừng kia, bước chân cô đột nhiên dừng lại, đôi mắt đen láy trong chớp mắt đông cứng lại: trước mặt cô là một đôi nam nữ, người nam vóc dáng cao gầy, gương mặt anh tuấn tràn đầy ánh mặt trời, cô gái tóc dài uốn xoăn, dung mạo xinh đẹp, trên người toát ra một vẻ khéo léo giỏi giang.
Hai người đang đi nhanh về phía Lâm Y, cô gái là người nhìn thấy Lâm Y đầu tiên, bước chân cô không tự chủ được dừng lại, ánh mắt quan sát nhìn về phía cô, đáy mắt mang theo một tia cảnh giác, người đàn ông bên cạnh cô cũng đã dừng bước.
"Cao Lăng, Triệu Viêm... " Lâm Y rốt cuộc hoàn hồn lại, cô nhẹ nhàng lên tiếng chào; rồi kinh ngạc nhìn Cao Lăng xem ra sau lần trúng đạn đó hắn đã hồi phục lại hoàn toàn rồi, trạng thái tinh thần rất tốt, trên mặt đã có lại vẻ ấm áp như ánh mặt trời, không còn vết tích bạo lực gì nữa.
Lãnh Nghị thật sự thả Cao Lăng! Khóe môi Lâm Y không tự chủ được lộ ra một nụ cười, cô nhìn đôi nam nữ trước mặt, lên tiếng chào: "Trùng hợp vậy?"
Triệu Viêm chỉ nhàn nhạt cười, "Lâm Y, đã lâu không gặp!" Lâm Y cười gật đầu, mắt cô lại không kìm được rơi trên mặt Cao Lăng, cô thấy hắn nhìn mình mỉm cười, đáy mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, bắt gặp ánh mắt Lâm Y nhìn mình, ý cười trên môi hắn càng sâu, lịch sự nhìn Lâm Y gật đầu, "Xin chào!"
Vẻ xa cách của Cao Lăng khiến Lâm Y thoáng giật mình, trước khi cô kịp phản ứng lại thì Triệu Viêm đã khoác tay Cao Lăng, thân thiết nói: "Cao Lăng, chúng ta đi thôi!"
"Ừ!" Cao Lăng ôn hòa trả lời một tiếng rồi cùng Triệu Viêm tiếp tục đi về phía trước... Lâm Y dõi mắt nhìn theo bóng hai người càng lúc càng xa, cô nhìn thấy khi đã đi thật xa rồi, Cao Lăng mới quay đầu lại nhìn về phía cô...
"Y Y", Tịch Họa nghi hoặc nhìn Lâm Y vẫn đứng ngây người kia, nhẹ giọng hỏi: "Là bạn học của chị sao?"
"Ồ, phải đó!" Lâm Y vội thu hồi tầm mắt, cùng Tịch Họa bước vào trong.
Buổi chiều hôm đó, Tịch Họa vẫn ngồi ở phòng khách dạy Lâm Y đan áo; không lâu sau thì Lữ Thần đến, trên tay hắn cầm một chiếc nạng, Lâm Y buông cuộn len trên tay xuống, nhìn đôi nạng trên tay Lữ Thần, cười nói: "Lữ Thần, đôi nạng này là để Tịch Họa dùng sao?"
"Phải đó", Lữ Thần liếc sang Tịch Họa đang ngồi bên cạnh, ôn hòa nói.
"Vậy có phải ý là Tịch Họa có thể đi được rồi không?" Trong mắt Lâm Y lộ ra ý cười vui sướng.
"Ừ, cô ấy tiến bộ rất nhiều, cũng có thể tự đứng được một lúc cho nên giờ tôi muốn để cô ấy thử cái này!"
"Thật sao?" Lâm Y nhìn sang Tịch Họa, cười: "Cố lên, Tịch Họa!", thấy Tịch Họa cũng cười với mình, mắt Lâm Y lại nhìn sang Lữ Thần, đứng dậy, "Tôi lên lầu nghỉ một chút, thuận tiện tiến hành thai giáo... hai người cứ tự nhiên!" Nói rồi cô cất bước đi lên cầu thang...
Trong phòng gym, sau khi Tiểu Lâm tiến hành một loạt thủ thuật xoa bóp chân cho Tịch Họa sau đó dưới sự chỉ dẫn của Lữ Thần, Tịch Họa lại thực hiện một loạt động tác vật lý trị liệu; cuối cùng Lữ Thần đưa cho cô đôi nạng, ôn hòa nói: "Tịch Họa, giờ em thử chống nạng, xem có đi được bước nào hay không... "
Tịch Họa hơi nhíu mày, ngước lên nhìn Lữ Thần; "Không được, em vẫn chưa đi được đâu... "
"Tịch Họa, mấy ngày trước không phải em đã có thể đứng được một lúc rồi sao? Giờ em thử đi một hai bước xem... " Lữ Thần nhẫn nại giải thích, "Nếu như em không chịu đi thử, hoặc là không có lòng tin với mình, thời gian để chân em hồi phục, đi lại được sẽ càng lâu hơn... "
"Em không để tâm chuyện có hồi phục được hay không!" Tịch Họa có chút phiền chán ngắt lời Lữ Thần; Lữ Thần ngẩn người, nghi hoặc nhìn Tịch Họa, nhất thời không biết nói sao; Tịch Họa dường như cũng nhận ra mình lỡ lời, cô phiền não chau mày, thở dài một tiếng, đưa tay về phía hắn lấy đôi nạng qua.
Lữ Thần vội đưa cặp nạng cho Tịch Họa còn mình thì đưa tay định đỡ lấy cô, "Anh đỡ em đứng dậy, em chống nạng dưới nách, mượn lực của chiếc nạng tự mình đi xem... Em đừng sợ, bọn anh ở sau lưng đỡ em!"
Dưới sự dìu đỡ của Lữ Thần và Tiểu Lâm, Tịch Họa rốt cuộc chống nạng đứng lên, cả ba người cùng nỗ lực, cuối cùng thân thể của Tịch Họa cũng dịch về phía trước được một bước, Lữ Thần chậm rãi thả tay ra, hắn ra hiệu cho Lâm Y cũng chậm rãi thả tay...
Không có hai người đỡ, Tịch Họa vẫn có thể đi về phía trước một bước, thấy vậy Lữ Thần kinh ngạc nói: "Xem kìa Tịch Họa, em có thể đi được hai bước rồi đó!", nhưng lời của Lữ Thần còn chưa dứt thì cả người Tịch Họa cùng với cây nạng đã đổ về phía trước, Lữ Thần thất kinh, vội đưa tay đỡ lấy cô nhưng đáng tiếc, đã trễ một bước.
Tịch Họa ngã sóng soài trên đất, trán đụng mạnh vào một góc của chiếc máy chạy bộ, bị rách ra một vết thương nhỏ, máu tươi lập tức tươm ra.
"Tịch Họa!" Lữ Thần kinh hãi kêu lên một tiếng, vội bước đến ôm cô lên, đặt cô trở lại trên xe lăn, trong mắt hắn tràn ngập áy náy lẫn đau lòng, "Xin lỗi em, xin lỗi... tại anh quá nóng lòng... " Thực ra hắn thật nóng lòng muốn Tịch Họa hồi phục lại bởi vì chân Tịch Họa ngày nào đó khỏi rồi, có lẽ cô sẽ không còn cớ nào tiếp tục ở lại trong nhà họ Lãnh nữa.
*****
"Tiểu Lâm, cô trông chừng Hạ tiểu thư, tôi đi vào nhà lấy ít thuốc sát trùng và băng gạc qua đây!" Lữ Thần nói rồi xoay người vội vã chạy ra khỏi phòng gym, bởi vì châm Tịch Họa không tốt, Lữ Thần sợ cô có chuyện gì ngoài ý muốn nên luôn chuẩn bị sẵn một hòm thuốc, bên trong có một số thuốc Tịch Họa thường dùng, ngoài ra còn có một số loại thuốc thông thường và mấy lọ thuốc sát trùng, băng gạc linh tinh để trị vết thương ngoài da.
Đi xuyên qua một hành lang dài, đi qua phòng khách rồi rẽ về hướng phòng của Tịch Họa, Lữ Thần đẩy cửa bước vào, hắn khuỵu chân xuống, thành thạo mở ra ngăn tủ đầu giường lấy trong đó ra một hòm thuốc, từ trong đủ loại thuốc chọn ra một chai thuốc sát trùng, một cuộn băng gạc sau đó đặt hòm thuốc trở lại trong tủ.
Nhưng khi vừa khom xuống định đặt hòm thuốc trở lại thì nhìn thấy trong một góc tủ, nơi rất khó thấy còn có hai lọ thuốc khác, sóng mắt Lữ Thần thoáng xao động, Tịch Họa sao lại còn thuốc gì mà không cho vào trong hòm thuốc chứ?
Lữ Thần vươn tay nhặt lấy hai lọ thuốc kia, ngoài nhãn ghi toàn tiếng Anh, hắn vừa định đặt trở lại hòm thuốc thì chợt một chữ tiếng Anh quen thuộc đập vào mắt, với sự nhạy cảm từ nghề nghiệp, mắt Lữ Thần trong nháy mắt đông cứng lại, hắn mím môi, tỉ mỉ đọc những dòng chữ thuyết minh trên nhãn rồi sự kinh sợ lập tức tràn trong đáy mắt, Lữ Thần vội cầm lọ thuốc còn lại lên đọc hết phần thuyết minh....
Chậm rãi buông lọ thuốc xuống, Lữ Thần đắm chìm trong suy tư, hai lọ thuốc này Tịch Họa làm sao mà có? Dùng vào mục đích gì chứ? Có lẽ người thường không biết được tác dụng của loại thuốc đó nhưng Lữ Thần là bác sĩ, hắn đương nhiên hiểu biết dược tính của loại thuốc này, và hậu quả khi sử dụng nó trong thời gian dài...
Trong đầu Lữ Thần chợt hiện ra tình cảm hôm đó hắn đến, thấy Lâm Y cầm một ly sữa trên tay cười nói với hắn, "Ai có thể cưới được Tịch Họa thật sự rất có phúc; anh xem, ly sữa này là Tịch Họa rót cho em, cô ấy còn dạy em đan áo len, nghe nói nấu ăn cũng rất ngon nữa!". Tim Lữ Thần chợt đập lỡ một nhịp, hắn cắn môi, nhẹ nhàng đặt hai lọ thuốc vào chỗ cũ, lại đặt hòm thuốc vào sau đó mới cầm lấy lọ thuốc sát trùng và băng gạc bước ra ngoài.
Sau khi Lữ Thần giúp Tịch Họa xử lý vết thương thì đẩy cô về phòng, Tịch Họa quay lại nhìn Lữ Thần, nhàn nhạt nói, "Lữ Thần, anh về trước đi, em muốn nhờ má Trương giúp em tắm!"
"Được!" Lữ Thần nhìn Tịch Họa, ánh mắt thâm thúy, hắn mỉm cười buông xe lăn ra, nhẹ giọng nói, "Tịch Họa, em ... còn chỗ nào thấy không khỏe không?"
Đôi mắt to tròn của Tịch Họa lóe lên, cô qay sang Lữ Thần, thấy nụ cười trên môi hắn thì nghi hoặc hỏi: "Em không có chỗ nào không khỏe cả... Anh, sao anh lại hỏi vậy?"
"Ồ... " Lữ Thần vẫn ôn hòa cười, "Anh... sợ sau khi em té ngã có chỗ nào không khỏe... Ân, nếu như có thì em cứ nói với anh!"
"Ân, có em sẽ nói!" Tịch Họa lúc này mới nhợt nhạt cười, Lữ Thần nhẹ gật đầu, xoay người rời đi...
Lúc Lữ Thần rời đi, hắn mở cửa xe ngồi vào nhưng không nổ máy, hai tay ôm lấy vô lăng chau mày, mắt nhìn mông lung ra ngoài, trầm tư hồi lâu mới lấy điện thoại ra, ấn phím.
Lát sau đầu bên kia truyền đến giọng nói có chút ngạc nhiên của Lâm Y, "Lữ Thần, anh tìm em sao?" Lâm Y nhớ trước giờ Lữ Thần chỉ tìm Lãnh Nghị, cho dù là chuyện có liên quan đến cô thì anh ta cũng chỉ gọi điện thoại cho Lãnh Nghị thôi, sao bây giờ lại gọi cho cô? Điều này khiến Lâm Y có chút ngạc nhiên.
"Ân, phải đó!", ngồi sau tay lái Lữ Thần cười nói, "Lâm Y, cũng lâu rồi, em nên đi khám thai đi... Ừm, ngày mai đi, em đến bệnh viện của anh, anh nhờ người khám cho em, được không?"
"Ồ, được!" Lâm Y mím môi, có chút ngượng ngùng cười, "Thật ngại quá, em đọc sách thấy nói một tháng khám thai một lần... " Lâm Y nhớ lần trước cô đi khám thai đến giờ vẫn chưa đến một tháng.
"Đúng là khám thai thông thường thì một tháng một lần", sóng mắt Lữ Thần thoáng xao động, hắn trầm tư tìm cách giải thích, "Nhưng lần này anh định làm kiểm tra sức khỏe toàn diện cho em, bao gồm cả thử máu... ừm, để đảm bảo cục cưng khỏe mạnh... "
"Vậy sao?" Sự khỏe mạnh của cục cưng đúng là rất quan trọng, Lâm Y nghe vậy mỉm cười, "Vậy được, sáng mai em đến... "
"Ừ", Lữ Thần lại cắn môi, rốt cuộc bồi thêm một câu, "Đúng rồi, từ giờ cho đến sáng mai đi kiểm tra, em tạm thời đừng uống sữa... "
"Không uống sữa?" Lâm Y sửng sốt hỏi lại, có loại kiểm tra gì mà không được uống sữa nữa sao? Cô không nén được tò mò hỏi, "Lữ Thần, vì sao không thể uống sữa chứ?"
"Sữa ảnh hưởng đến một số chỉ số của cơ thể... " Lữ Thần hàm hồ trả lời.
"Ồ... " Lâm Y như hiểu như không.
Tối hôm đó, Lãnh Nghị vì công vụ nên khi trở về nhà thì đã là tối muộn, hắn xuống xe bước vào nhà thì thấy quản gia vẫn đứng ở cửa chờ, bên cạnh quản gia là một người khác vẫn chờ hắn về mỗi ngày --- Tịch Họa, cô vẫn váy dài tóc dài ngồi trên xe lăn, đôi mắt to tròn nhìn hắn mỉm cười, chỉ là hôm nay trên trán cô có thêm một miếng băng gạc.
Bước chân Lãnh Nghị hơi khựng lại, mày hơi nhíu lại sau đó vẫn tiếp tục bước vào, thấy Lãnh Nghị đi đến gần, quản gia khom người, nhẹ giọng chào: "Thiếu gia!", Lãnh Nghị nhìn ông gật đầu, bước đến trước xe của Tịch Họa thì dừng lại, cúi xuống nhìn miếng băng gạc trên trán cô.
"Nghị... " Giọng Tịch Họa ôn nhu, ngọt ngào, thân thiết.
"Trán em sao vậy?" Lãnh Nghị nhẹ giọng hỏi.
"Không sao", đáy mắt Tịch Họa tràn đầy ý cười, "... hôm nay lúc em làm vật lý trị liệu không cẩn thận bị té ngã thôi. "
Lãnh Nghị được, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, "Lần sau nhớ cẩn thận một chút... " Hắn vừa nói vừa giúp đẩy xe lăn của cô vào trong, đi đến phòng khách mới giao lại cho má Trương còn mình thì vòng đến trước mặt cô, cúi xuống nhìn cô, "Tịch Họa, lần sau không cần đợi anh, ngủ sớm một chút, biết không?"
Tịch Họa ngước lên nhìn gương mặt làm cho cô si mê kia, nhè nhẹ gật đầu; Lãnh Nghị lúc này mới mỉm cười, nhẹ vuốt tóc cô, "Ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!" Tịch Họa thì thào, ánh mắt vẫn đuổi theo bóng dáng cao ngất của hắn mãi cho đến khi bóng hắn khuất nơi đầu cầu thang.
Phòng ngủ trên lầu đã tắt đèn, Lâm Y đang nằm trên giường nhưng đôi mắt vẫn mở to, cô đang nghĩ tới chuyện gặp lại Cao Lăng sáng nay...
Ngoài hành lang vang lên những tiếng bước chân nhẹ nhàng, dù tấm thảm dày đã chặn phần lớn tiếng chân nhưng Lâm Y vẫn tinh tường nhận ra đó là tiếng chân của Lãnh Nghị, khóe môi cô nhẹ câu lên một nụ cười, khi cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Lâm Y khẽ khàng nhắm mắt lại.
Trong bóng tối, Lãnh Nghị lờ mờ nhìn thấy bóng nhỏ của cô gái trên giường, khóe môi hắn nhẹ câu lên, rón rén đi đến bên giường, như thường lệ, ngồi nhìn cô gái một lúc rồi cúi xuống hôn nhẹ lên má cô mới lại rón rén đi đến bên tủ quần áo, lấy quần áo ngủ để thay...
Tắm xong bước ra, người đàn ông lại đi đến bên giường, một góc chăn nằm xuống bên cạnh cô gái sau đó nhẹ nhàng nhấc đầu cô gái gối lên khuỷu tay mình.
Vừa mới đặt đầu cô xuống thì cô gái đã chủ động vòng tay qua cổ hắn, giọng nói mang ý cười của người đàn ông vang lên trong bóng tối, "Ừm, em còn chưa ngủ sao? Thì ra là giả vờ ngủ!", rồi cánh tay hắn siết lại, ôm chặt cô gái vào lòng như muốn dung nhập cô vào cơ thể mình.
"Haizz, anh nhẹ chút, đừng đụng đến cục cưng!" Cô gái vội nhắc nhở.
"Nói anh nghe xem vì sao còn chưa ngủ? Có phải là nhở anh không?" Người đàn ông hơi nới tay ra, nhẹ đặt môi lên trán cô gái.
"Được được được, em nhớ anh!" Cô gái tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Nếu như nhớ anh, vậy chúng ta... " Bàn tay người đàn ông bắt đầu không an phận, trượt trên người cô gái.
Cô gái vội bắt lấy bàn tay đang xằng bậy của người đàn ông, ngước lên nhìn gương mặt tuấn mỹ mơ hồ của người đàn ông trong bóng đêm, "Nghị... Anh biết hôm nay lúc đi dạo em đã gặp anh không?"
"Ai?" Lãnh Nghị thực ra đối với chuyện cô đã gặp ai không có chút hứng thú nào nhưng bởi vì muốn làm cô vui, hắn chỉ đành giả vờ như rất có hứng thú vậy nhưng bàn tay kia lại bắt đầu không an phận trượt trên người cô gái.
"Cao Lăng!" Lâm Y bình thản nói, động tác trên tay Lãnh Nghị chợt dừng lại, sóng mắt thoáng xao động nhưng không nói gì, lại nghe cô gái nói tiếp, "Nhưng anh ta dường như không quen biết em... "
"Ồ, vậy sao?" Lãnh Nghị bình thản nói, nghe không ra có chút khác thường nào.
Lâm Y đưa tay véo nhẹ mũi hắn, đôi mắt đen láy hơi sáng lên, cô nhẹ giọng hỏi, "Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Chắc chắn là anh biết!" Lãnh Nghị chỉ cười, vẫn không chịu trả lời cô, Lâm Y không khỏi có chút sốt ruột, "Nói nhanh... "
"Anh ta mất đi trí nhớ!" Giọng Lãnh Nghị không lớn, bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng trong căn phòng yên tĩnh nghe đặc biệt rõ ràng.
"Mất đi trí nhớ?" Quả nhiên là như thế, tuy rằng điều này nằm trong suy đoán của Lâm Y nhưng câu trả lời của Lãnh Nghị vẫn khiến cô giật mình, cô buông tay, trầm mặc hồi lâu mới hỏi lại, "Vì sao lại như thế?"
"Bọn anh làm một chút tiểu phẫu cho cậu ta!" Lãnh Nghị vẫn bình thản nói.
"Phẫu thuật?" Lâm Y giật mình kinh ngạc, cô vốn cho rằng Cao Lăng bởi vì bị thương nên mất đi trí nhớ, nếu như là vậy, anh ta còn có khả năng hồi phục, nhưng nếu như làm phẫu thuật, rõ ràng là trí nhớ đã mất không thể phục hồi được.
Giọng nói lạnh nhạt của Lãnh Nghị tiếp tục vang lên trong bóng tối, "Như vậy cậu ta mới vĩnh viễn quên đi những gì đã xảy ra... Y Y, đây đối với Cao Lăng là một chuyện tốt, không có những ký ức đó, anh ta có thể trở lại là Cao Lăng trước đây, vui vẻ sáng láng, em hiểu không?"
Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, lát sau cô mới nhẹ gật đầu, chiếc đầu nhỏ lần nữa ngả vào khuỷu tay người đàn ông.
Lãnh Nghị cúi xuống nhẹ hôn lên tóc cô, dịu giọng nói, "Đừng nói chuyện người khác nữa, nói chuyện của chúng ta đi... ", rồi giọng hắn trở nên thật ái muội, "Ừm, đã mấy ngày anh không có thăm cục cưng rồi, chắc là nó nhớ anh lắm!"
"Mới có mấy ngày thôi mà!" Đầu cô gái dúi vào ngực người đàn ông như che dấu sự thẹn thùng, giọng hờn dỗi.
"Ân, vậy hôm nay cũng nên đi thăm con rồi... " Người đàn ông vừa nói vừa kéo cô gái ra, xoay người cô đặt cô nằm trên người mình, đưa tay cởi ra dây đai áo ngủ của cô gái...
"Đừng đừng... " Cô gái vội bắt lấy tay người đàn ông, "Nghị, Lữ Thần nói ngày mai em phải đi khám thai... "
*****
Bàn tay Lãnh Nghị đang xả áo ngủ của cô gái chỉ thoáng dừng lại, rút tay ra khỏi tay cô gái, tiếp tục công việc của mình, giọng thản nhiên, "Ừm, anh thăm con trai anh, hắn làm việc của hắn, chuyện này đâu có mâu thuẫn gì đâu!"
"Để người khác phát hiện thì sao?" Cô gái sốt ruột nói.
Người đàn ông ngạc nhiên nói "Chuyện này cũng có thể phát hiện ra sao? Với lại, cho dù phát hiện ra thì thế nào? Vợ chồng còn không thể làm chuyện này sao?", rồi như nhớ ra điều gì, hắn chợt dừng tay, có chút nghi hoặc, lại có chút buồn bực, "Y Y, chẳng lẽ khám thai phải kiểm tra phía dưới nữa sao? Là bác sĩ nam hay bác sĩ nữ?"
Cô gái thoáng sửng sốt rồi lập tức hiểu ra, cô cố nhịn cười, trêu người đàn ông: "Đúng đó, khám thai phải khám cả bên dưới, ừm, là bác sĩ nam... có lúc còn phải dùng tay khám... "
Mặt Lãnh Nghị trong chớp mắt đen lại, cả người chợt cứng đờ, thật lâu sau mới tức giận nói, "Vậy sau này chúng ta không cần khám thai gì nữa... Hừm, Lữ Thần đáng ghét này, xem anh làm sao xử lý hắn!" Hắn nói rồi nhỏm người lên cầm lấy điện thoại, ấn phím, hắn phải mắng Lữ Thần một trận mới được, chẳng những dám sắp xếp cho bác sĩ nam khám cho vợ hắn! Hơn nữa... còn khám bên dưới...
Lâm Y vội giật lấy điện thoại trên tay Lãnh Nghị, kinh ngạc hỏi: "Anh làm gì vậy?"
"Tìm Lữ Thần!" Người đàn ông vẫn chưa hết tức, cánh tay dài vươn ra để cô gái không thể chạm đến điện thoại của hắn, bắt đầu ấn phím.
Lâm Y vừa hoảng sợ vừa sốt ruột, buồn bực nói, "Lãnh Nghị, em nói đùa với anh thôi mà, mau ngắt điện thoại đi. "
Lúc này đầu bên kia truyền đến giọng nói của Lữ Thần, "Lãnh thiếu?", ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị quét về phía Lâm Y, mặc kệ Lữ Thần ở đầu bên kia, nhìn Lâm Y nói: "Em xác định là mình đang nói đùa chứ?"
"Đương nhiên... " Lâm Y thật bất đắc dĩ ra hiệu cho hắn ngắt điện thoại trước, "Khám thai chính là đo tim thai, đo huyết áp, ân, lần trước khi anh đi cùng em không phải đã nhìn thấy rồi sao? Hơn nữa còn là nữ bác sĩ!"
Dường như nhớ ra, khóe môi Lãnh Nghị mới lộ ra nụ cười, hắn đưa điện thoại trở lại bên tai, bình thản nói với người ở đầu bên kia, "Ồ, không có gì, ngày mai tôi sẽ cùng Y Y đi khám thai!"
Lữ Thần lúc này đang ngồi trong phòng sách nhà mình, hắn loáng thoáng nghe được đoạn đối thoại ở đầu bên kia, không kìm được mỉm cười, chỉ nói "Được!" rồi nghe đầu bên kia ngắt máy, hắn cũng buông điện thoại xuống.
Lữ Thần chống tay lên cằm, mắt nhìn mông lung về phía trước trầm tư, thật lâu sau hắn mới rút từ trong ngăn kéo ra hai lọ thuốc, nhìn kỹ chúng dưới ánh đèn, sau đó cho hai lọ thuốc kia vào cặp táp của mình.
Nhìn thấy Lãnh Nghị ngắt máy, Lâm Y mới dám thở phào một tiếng, cô nằm lăn ra giường, nghiêng người quay lưng về phía người đàn ông không thèm để ý đến hắn; người đàn ông không mấy để tâm, hắn cũng nghiêng người qua, ôm lấy cô gái từ phía sau, bàn tay rất tự nhiên đặt nơi gò ngực đầy đặn của cô gái, nhẹ nhàng vuốt ve.
Bàn tay không an phận của người đàn ông khiến lòng cô gái thoáng rung động, cố bình ổn hơi thở, nén nhịn; người đàn ông được một tấc lại muốn một thước, kề môi nơi vành tai nhỏ xinh của cô gái, nhẹ nhàng cắn lấy, giọng nói từ tính tràn ngập khiêu khích, "Ừm, một bàn tay đã giữ không hết rồi... "
"Mang thai là như vậy!" Cô gái lầu bầu một câu; tiếng cười nhẹ của người đàn ông vang lên bên tai cô gái, lần nữa xoay người cô qua, rút đi áo ngủ rồi thân hình cường kiện của hắn áp lên trên cô, vẫn dùng hai tay chống hai bên sườn của cô gái. Lần này cô gái không phản kháng, thân thể người đàn ông nhẹ nhàng trầm xuống, cô gái nhắm mắt lại, khẽ khàng dật ra một tiếng ngâm nga yêu kiều.
Ngày hôm sau bởi vì đưa Lâm Y đi khám thai nên Lãnh Nghị không xuống lầu sớm như thường ngày, Tịch Họa ngồi trên xe lăn ở phòng khách chờ thật lâu, tay chậm rãi tiếp tục đan áo len nhưng mắt không ngừng liếc nhìn về phía thang lầu, trong mắt lộ rõ sự lo âu.
Gần đến chín giờ từ trên thang lầu mới truyền đến tiếng bước chân, đáy mắt u ám của Tịch Họa bừng sáng lên, cô chậm rãi lăn xe về phía cầu thang, từ ngã rẽ của thang lầu bóng dáng cao ngất của Lãnh Nghị xuất hiện, hắn nắm lấy tay Lâm Y hai người cùng bước xuống, ánh mắt vừa sáng lên của Tịch Họa trong chớp mắt tối lại, cô vội thu hồi tầm mắt, bối rối vò cuộn len trên tay.
Lãnh Nghị cũng vừa nhìn thấy Tịch Họa, trong đôi mắt đen thẳm là vẻ bình thản không chút xao động, chân vẫn tiếp tục bước xuống thang lầu; "Tịch Họa... " Lâm Y tươi cười chào hỏi cô gái dừng xe lăn nơi chân cầu thang, đi ngang qua Tịch Họa, Lâm Y chợt dừng lại, Lãnh Nghị chỉ đành dừng lại theo.
Lâm Y hơi khom người cầm lấy chiếc áo len trong tay Tịch Họa, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, giọng nói cũng đầy hào hứng, "Tịch Họa, chiếc áo len này sắp đan xong rồi nha!", Tịch Họa chỉ cười không trả lời, Lâm Y quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, "Nghị, anh xem này, Tịch Họa đan áo cho cục cưng đó, sắp xong rồi!"
Lãnh Nghị nhu hòa nhìn Lâm Y, nhẹ giọng nói: "Ừ, cũng đẹp lắm!" Lâm Y cầm chiếc áo trên tay yêu thích không nỡ rời, Lãnh Nghị mím môi kiên nhẫn chờ hồi lâu rốt cuộc phải lên tiếng nhắc, "Y Y, chúng ta nên đi ăn sáng rồi đi thôi, Lữ Thần còn đang chờ chúng ta đấy!"
"Ồ!" Lúc này Lâm Y mới lưu luyến thả chiếc áo xuống.
Sóng mắt Tịch Họa thoáng xao động, cô nhìn Lãnh Nghị, thấy trên mặt hắn không có biểu cảm gì, Tịch Họa mấp máy môi, rốt cuộc bật thốt: "Hai người... với Lữ Thần có chuyện gì?"
"Lữ Thần đã hẹn với tôi rồi, hôm nay đến bệnh viện của anh ấy khám thai!" Lâm Y cười với Tịch Họa rồi theo chân Lãnh Nghị đi về phía phòng ăn.
Vừa ăn sáng xong thì đã thấy má Trương đặt một ly sữa trước mặt Lâm Y, "Thiếu phu nhân, mời uống sẵ!" Lâm Y nhìn ly sữa lại ngước nhìn má Trương, mỉm cười, "Má Trương, cám ơn... nhưng hôm nay tôi phải đi khám thai, bác sĩ Lữ có dặn không được uống sữa, ân, tôi khám thai xong về uống sau!"
"Ồ", má Trương nghi hoặc nhìn Lâm Y, khám thai không thể uống sữa sao? Lần đầu tiên bà nghe được điều này nhưng cũng không dám nói gì, chỉ bê ly sữa đi.
Sóng mắt Lãnh Nghị cũng thoáng xao động, hắn không tự chủ được nhìn sang Lâm Y, hỏi một cách khó tin, "Lữ Thần nói hôm nay khám thai không được uống sữa sao? Lần trước sao không nghe cậu ta nói?"
"Phải đó!" Lâm Y nhẹ gật đầu nói, "Lữ Thần nói hôm nay không phải khám thai định kỳ, hôm nay phải kiểm tra tổng quá, còn phải rút máu xét nghiệm... nói sữa bò có thể ảnh hưởng đến kết quả xét nghiệm!"
Lãnh Nghị hơi nhướng mắt, không nói gì nữa, hắn đang nghĩ: Kiểm tra tổng quát vì sao không nghe Lữ Thần nhắc với hắn?!
Trong bệnh viện, Lữ Thần dẫn bác sĩ chuyên khoa phụ sản nổi tiếng nhất đến giúp Lâm Y kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cô và thai nhi, sau khi rút máu, nghe tim thai đủ các loại xong, cuối cùng là siêu âm, bác sĩ chậm rãi di chuyển đầu siêu âm trên vùng bụng bằng phẳng của Lâm Y, rất nhanh màn hình lớn trên tường đã chiếu lên hình ảnh của thai nhi trong bụng mẹ.
"Thai nhi phát triển rất bình thường, tim thai cũng bình thường... " Bác sĩ giải thích cho Lâm Y cùng Lãnh Nghị và Lữ Thần đứng bên cạnh.
Đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị nhìn chằm chằm chấm nhỏ trên màn hình, đáy mắt dâng đầy vui sướng, hắn chậm rãi bước đến gần màn hình, tay chạm nhẹ lên sinh mệnh nhỏ đó, quay đầu nhìn Lâm Y trên giường, cười thật tươi: "Con nó lớn hớn một chút rồi!"
"Ân!" Gương mặt cô gái trên giường cũng không khống chế được ý cười.
Trong văn phòng của Lữ Thần, Lãnh Nghị và Lâm Y đang ngồi nơi sofa, Lữ Thần đặt hai tách trà trước mặt hai người, mỉm cười; "Theo những kết quả kiểm tra cho đến giờ tất cả đều rất bình thường, thai nhi phát triển rất tốt... "
Đáy mắt của Lâm Y dâng đầy ý cười, cô nhìn Lãnh Nghị, Lãnh Nghị cũng đang âu yếm nhìn cô, lúc này lại nghe Lữ Thần nói tiếp: "Giờ chỉ còn chờ một kết quả cuối cùng, nhưng chắc là phải chờ đến ngày mai mới có kết quả xét nghiệm máu... "
Nói đến đây, Lữ Thần chợt trông thấy rõ ràng trong mắt Lâm Y thoáng qua một tia bất an, hắn vội mỉm cười trấn an: "Thông thường thì không có vấn đề gì lớn! Đây chỉ là một trình tự trong khám tổng quát thôi... "
Lâm Y lúc này mới thả lỏng một chút, nhưng Lãnh Nghị thì không cho qua đơn giản như vậy, hắn điềm tĩnh hỏi: "Lần này vì sao lại muốn khám tổng quát đột ngột như vậy?"
"Ồ!" Sóng mắt Lữ Thần thoáng xao động, hắn cười giải thích: "Là thế này, rất nhiều người mang thai không đi khám tổng quát, có lẽ là họ cho rằng không cần thiết... nhưng bởi vì trước mắt Lâm Y bệnh mới khỏi, tôi sợ cảm xúc của cô ấy ảnh hưởng đến đứa bé... " Lữ Thần ngừng một chút, liếc nhìn sang Lãnh Nghị, thấy sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, lúc này mới nói tiếp, "... vì vậy tôi cảm thấy để xác định không có chuyện đó xảy ra, làm kiểm tra một lần thì an tâm hơn. Đây là đứa con đầu của hai người, đương nhiên tôi hy vọng nó khỏe mạnh rồi... "
Lãnh Nghị nhẹ gật đầu, rồi hắn và Lâm Y đứng dậy cáo từ ra về, Lữ Thần cũng đứng dậy, trên tay là chiếc cặp táp: "Tôi đi theo hai người một chuyến... hôm nay tôi muốn đến xem Tịch Họa tập luyện một chút... "
Trong phòng gym của biệt thự nhà họ Lãnh, Tịch Họa vừa làm vật lý trị liệu vừa liếc nhìn Lữ Thần đang dìu mình, hỏi một cách tùy ý: "Hôm nay Lâm Y đi khám thai, kết quả thế nào?"
Lữ Thần mỉm cười: "Tất cả đều bình thường!"
Trầm mặc một lát rồi Tịch Họa lại hỏi tiếp: "Trước khi khám thai không được uống sữa sao?"
Lữ Thần vẫn thản nhiên như thường: "Phải đó, sữa có thể ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra... Nhưng sau khi khám thai xong thì có thể uống bình thường!" Tịch Họa gật nhẹ đầu, không hỏi gì thêm.
Chiều ngày hôm sau, lúc Lãnh Nghị đang ở văn phòng của mình ở LS quốc tế thì nhận được điện thoại của Lữ Thần, giọng hắn trầm thấp nhưng đầy vui vẻ: "Lãnh thiếu, vừa mới nhận được kết quả xét nghiệm máu, đứa bé rất khỏe mạnh, chúc mừng... " Lãnh Nghị mỉm cười, thoải mái ngả người vào chiếc ghế da ....
← Ch. 106 | Ch. 108 → |