Vay nóng Homecredit

Truyện:Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi - Chương 43

Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi
Trọn bộ 76 chương
Chương 43
0.00
(0 votes)


Chương (1-76)

Siêu sale Lazada


Chỗ xuống xe vừa khéo là nơi hai chúng tôi phải tách ra hành động, cách quán bar của Falcone và điểm dừng đường sắt của Rachel không xa. Sau khi mỗi người đi một ngả, tôi đi bộ ước chừng năm phút đồng hồ đã tới phía dưới cầu thang nhà ga.

Quả nhiên, từ sau khi William Earle quyết định thanh hoán hạng mục đường sắt thành phố, mấy điểm vốn nên đầy người đi giờ lại trở nên trống trải rất nhiều, giờ lại là ban đêm, người càng ít, một cái đèn đường mờ nhạt thảm đạm, chỉ có phía dưới cột sắt cách đó không xa có người lang thang đang ngủ, ngay cả lưu manh đầu gấu cũng lười đến nơi này.

Không biết nếu Thomas Wayne sống lại, nhìn đến cảnh tượng này sẽ có cảm tưởng thế nào.

Tôi mặc bộ đồ đen, nhẹ nhàng trèo lên cầu thang sắt, động tác nhanh nhẹn bám lên lan can phía dưới cùng của cầu thang, cả người giống con khỉ lại giống con nhện bám ở đó. Vị trí này khuất bóng hơn nữa cực kỳ kín đáo, tầm nhìn tốt, có thể từ mặt bên trực tiếp nhìn thấy những gì xảy ra trên cầu thang, quan trọng nhất là... rất tiện cho việc yên lặng nhảy lên cầu thang đánh người.

Thời gian vừa lúc, chưa đến ba phút, tôi cảm thấy lan can sắt trong lòng bàn tay bắt đầu chấn động, xa xa đang có một chiếc tàu sắt chạy đến, hẳn là chiếc mà Rachel đi.

Tàu ngừng lại, sau đó vang lên tiếng bước chân 'ca đát ca đát', sau đó chính là tiếng bước chân im bặt ngừng lại, còn có tiếng Rachel thở hổn hển một cái.

Những người này vừa khéo ngay tại phía trên tôi, tôi ngẩng đầu, xuyên thấu qua khe song sắt nhìn thấy hai chân đứng ở bên trên, nhưng...

Chị Rachel à, chị mặc váy... Tôi ở bên dưới nhìn thấy hết rồi đấy!

Bỗng nhiên nhớ tới đoạn này trong phim, không biết lúc ấy, Bruce trốn ở đâu, ngộ nhỡ cũng giống tôi thì...

Nghĩ vậy, tâm tình nhất thời khó chịu, đúng lúc vài người bên trên bắt đầu động thủ, Rachel hét lên một tiếng, giơ lên súng bắn điện trong tay công kích người trước mặt.

Cô gái, đằng sau cô còn có người đấy, đường lo đầu mà không lo đuôi chứ... Mắt thấy ba người phía sau cô định nhào lên, tôi nhanh chóng nắm chặt lấy lan can, dồn lực vào phần eo lật mình lên, một đấm đánh một tên choáng váng, đồng thời giơ chân đá bay một tên lại tháo cằm tên cuối cùng, quăng hắn xuống cầu thang.

Hết thảy đều hoàn thành trong yên lặng không một tiếng động! Siêu nhanh chóng siêu hoàn mỹ! Quả thực có thể so sánh với biểu hiện của lão gia trong phim!

Tôi thầm giơ ngón cái với mình.

Lúc này, tên đứng đối diện Rachel đã bị tôi dọa, lập tức quay đầu chạy trối chết, cô em Rachel đáng thương còn tưởng rằng là súng bắn điện của mình có tác dụng, quá hưng phấn nên căn bản không phát hiện phía sau cô ấy còn có tôi, hưng phấn hô to: "Đúng thế đấy! Anh sớm nên chạy đi!"

Này này... cô em, cô nói lớn như vậy không sợ lại dẫn thêm mấy tên nữa tới sao...

Tôi học dáng vẻ Người Dơi trong phim hơi tựa vào lan can cầu thang, yên lặng nhìn chăm chú vào Rachel, đợi cô ấy xoay người lại, quả nhiên bị tôi làm cho phát hoảng, kinh hãi kêu một tiếng rồi bắn súng bắn điện vào tôi.

Luồng điện màu lam đánh vào ngực của trang phục phòng hộ tuyệt hảo, một tí da cũng không bị rách, nói là ngứa đã nể mặt loại súng này rồi.

Tôi làm tư thế rất lạnh lùng rất cool, trầm mặc nhìn cô ấy, giơ tay lên vô tư phất cái dây dẫn điện nhỏ đang nhảy lách tách trước ngực, giống như phủi tro bụi dính trên quần áo vậy.

Bản thân tôi cũng cảm thấy tôi quả thực đẹp ngây người.

"Cô... cô là ai?" giọng Rachel hơi khàn khàn, có thể nhìn ra được cô ấy đang cố kìm nén sự hoảng sợ.

"Falcone cử chúng đến để ám sát cô." hỏi một đằng, tôi trả lời một nẻo. Mà, tôi luôn luôn cảm thấy kiểu cool 'hỏi một đằng, trả lời một nẻo' này chỉ có cao nhân mới có thể làm, tôi đã sớm muốn thử.

"Vì sao?" tiếng nói của Rachel lạnh xuống, hiển nhiên nhắc tới chuyện có liên quan đến công việc, cảm xúc của cô ấy có thể nhanh chóng ổn định lại, không thể không cho cô ấy một ngón tay cái.

"Có lẽ... là vì cô là một nhân viên nhà nước thanh liêm hiếm có." Tôi không nhớ rõ lời kịch của lão gia là gì, chỉ có thể bịa một câu, sau đó ném một chồng ảnh xuống đất, đây là thứ mà Bruce đưa tôi lúc vẫn còn ở biệt thự Wayne.

"Đây là cái gì?"

"Chứng cứ phạm tội của Falcone." Tôi vẫn bình tĩnh nói chuyện, nói nhiều thì hơi khó chịu. Lần này đi rất vội vàng, nhất định phải nhớ về sau phải hỏi Bruce máy biến giọng giống như của anh.

"Rốt cuộc cô là ai?" Rachel đề phòng nhìn tôi, chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt ảnh chụp.

"Tôi làm việc cho Người Dơi." Tôi hơi kiêu ngạo nói, "Nhớ kỹ, Người Dơi. Bat_man." Nói xong câu đó, không đợi Rachel ngẩng đầu, tôi đã nhảy ra lan can, chạy ra khỏi phạm vi sân ga, ẩn sâu công và danh.

Khi tôi đuổi tới bến cảng mà Falcone chuyên chở hàng hóa, đúng lúc nhìn thấy Bruce đứng trên đỉnh xe mui, thò tay vào xốc Falcone lên.

"Ta là Người Dơi." Tiếng nói trầm thấp của anh vang lên, sau đó đập đầu vào đầu Falcone, làm hắn hôn mê.

Sau đó anh ngẩng đầu, nhìn thấy người lang thang cách đó không xa đang nhàn nhã ăn gì đó.

Người lang thang kia hình như cảm giác được gì, cũng ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thẳng vào mắt Người Dơi.

"Áo bành tô đẹp đấy." Bruce gật đầu với ông ta, sau đó nhấn đai lưng một cái, dây kéo vốn treo trên chỗ cao tự động thu lại, mang theo anh và Falcone lên.

Tôi yên lặng xem từ một nơi bí mật gần đó, tôi biết từ giờ khắc này, Người Dơi mới thực sự thành thục. Anh vừa mới tự tay bắt kẻ từng đã cười nhạo anh rằng không biết khó khăn là gì, châm chọc cha anh giống như chó vẫy đuôi mừng chủ với hung thủ, cuối cùng còn đá anh ra quán bar kích thích anh lưu lạc bảy năm làm tội phạm. Cho nên từ giờ khắc này, Bruce Wayne đã hoàn toàn vĩnh biệt cái tôi gầy yếu vô lực hồi nhỏ.

Thần bảo vệ của thành phố sinh ra.

Hai chúng tôi hợp lực trói Falcone đang hôn mê lên đèn pha trên mái nhà của cục cảnh sát thành phố, cột sáng thô to sáng như tuyết bị bóng người che đi, hình thành hình vẽ kỳ dị lên màn trời u ám.

"Hey, Bruce... anh cảm thấy kia giống cái gì?" Tôi chỉ vào cái bóng kia.

"Giống một con dơi lớn, anh thấy vậy."

Vội vàng cả đêm, tôi và Bruce đều mệt chết. Nhưng tôi vẫn kiên trì bôi thuốc cho anh, ông lão Afred hỏi tình hình cơ bản xong, ái muội cười lui xuống. Kỳ thực từ bảy năm trước, chuyện rịt thuốc buộc vết thương cho Bruce, đã không cần ông ấy giúp nữa.

"Vera..." Bruce trần nửa người trên ôm tôi vào ngực, cơ ngực kiên cố co dãn khiến mặt tôi nóng lên, trong lòng cũng ngứa, "Em không sao thật tốt quá. Lúc đánh mấy tay buôn ma túy kia, anh luôn nghĩ làm thế nào để nhanh chóng đi tiếp ứng cho em, không nghĩ tới ngược lại em tới bến cảng trước."

"Vài tên cướp vớ vẩn mà thôi, em đã sớm nói cho anh là không cần lo lắng mà." Tôi chôn mặt vào lòng anh, rầu rĩ nói, có thể cảm giác được bờ môi của anh khẽ hôn nhẹ tóc tôi.

"Ừm... Nhưng em thật sự không bị thương sao? Không được, anh phải kiểm tra." Bruce thò tay chạm vào nút áo tôi.

"Em thật sự không bị thương mà cái tên này! Không còn sớm nữa, nên ngủ đi!" Tôi nhảy ra khỏi lòng anh, vội vội vàng vàng đi ra cửa phòng.

Phía sau vang lên tiếng cười trầm thấp của Bruce, tôi đỏ mặt đóng cửa lại.

Kỳ thực... nếu không phải vì hôm nay đã quá muộn, tôi thật sự không để ý cùng anh đến 'một hồi'!

Nhưng tâm tình thật đúng là không hiểu sao lại tốt thế hì hì.

Ngủ nửa đêm thêm một buổi sáng, thẳng đến chiều ngày thứ hai mới tỉnh lại, thẳng đến lúc đánh răng, tôi mới giật mình hiểu ra vì sao tối hôm qua lại thấy vui mừng.

Từ tối hôm qua đến bây giờ, Bruce một lần cũng không chủ động hỏi tình huống của Rachel!

Khụ, tuy rằng... có lẽ là có chút không phúc hậu, nhưng thấy anh một lòng lo lắng sự an nguy của tôi, quên cả chuyện của cô ấy... Cảm giác thật tuyệt Aha ha!

Vì thế tôi một bước ba nhảy đi đến phòng Bruce, lúc này chắc anh còn chưa dậy, tôi có thể vào phòng tặng nụ hôn chào buổi sớm.

Nhưng đi tới cửa mới phát hiện cửa hờ khép, bên trong vang lên tiếng Afred: "... Nếu cậu luôn bị thương như vậy, vậy thì cậu nhất định phải tìm mấy lý do tốt hơn, lão gia Wayne. Ví dụ như đánh Po-lo chẳng hạn"

"Tôi không học chơi Po-lo đâu, Afred." Bruce vừa than thở vừa nói.

"Bị thương vô duyên vô cớ, không có các hoạt động xã giao, mọi người nhất định sẽ hoài nghi... đại thiếu gia Bruce Wayne đến cùng đang làm cái quỷ gì."

"Thế một người như tôi thường làm những gì?" Bruce không chút để ý hỏi, sau đó vang lên tiếng thở dốc hơi dồn dập, hẳn là chống đẩy hít đất mà anh thường làm sau khi dậy.

"Đua xe, tổ chức yến hội, mua sản phẩm xa xỉ, hẹn hò với các nữ minh tinh xinh đẹp..."

Nghe đến tận đây, tôi cảm thấy nếu tôi còn không ra thì rất nghẹn khuất, vì thế ho khan một cái, đẩy cửa ra, khoanh tay nhướn mày nhìn về phía ông lão Afred, "Chào buổi chiều, các vị tiên sinh."

"... Đương nhiên, lão gia của tôi đơn thuần như vậy, chuyện tán gái hẳn là không làm được." Afred trấn định tự nhiên sửa miệng.

"Cám ơn ngài, Afred." Tôi cười tủm tỉm nói, sau đó đi qua, khoanh chân ngồi lên lưng Bruce, Người Dơi đáng thương lập tức thét lớn một tiếng, nói cũng không nói được đầy đủ: "Ve... Ve..."

"Tiếp tục" tôi vỗ vỗ cái mông co dãn của anh, "Không thể dừng rèn luyện lại."

"Hơn nữa... một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp giống cô Vera như vậy, nếu không có hoạt động xã giao thì cũng quá kỳ quái" ông lão Afred tiếp tục cười tủm tỉm nói, "Tin tôi đi, ngài ở giữa những nam sĩ anh tuấn đầy hứa hẹn kia sẽ cực kỳ được hoan nghênh."

Lần này ông ấy nhận được mắt dao hung tợn của Bruce.

"Tôi đi chuẩn bị trà chiều." ông lão Afred vui vẻ chạy mất.

Nhưng bất luận thế nào, Afred nhắc nhở là cực kỳ chính xác, cho dù không đi quyến rũ minh tinh, Bruce cũng nên có vài hoạt động xã giao bình thường cùng với những việc mà công tử nhà phú hay làm.

Vì thế 9 giờ rưỡi sáng ngày thứ ba, từ thiếu gia Wayne tự mình chủ trì tập đoàn Wayne, hoạt động quyên tiền từ thiện cỡ lớn cho cô nhi viện ở trung tâm thành phố chính thức bắt đầu.

Đi theo bên cạnh Bruce vội trước vội sau vẫn là ông lão Afred, còn tôi thì lui ra sau màn, tận lực không lộ diện trước truyền thông. Bởi vì tôi nghĩ lúc tôi vừa mới xuyên không đến thế giới này, ngoài một vài người khá thân với Bruce như Fox và Afred ra, không còn ai khác gặp tôi, tôi lo chuyện gì đó sẽ xảy ra nếu đánh vỡ quy tắc này, ngộ nhỡ làm vài năm sau tôi không tồn tại, thì có thể mất nhiều hơn được.

Cho nên tôi luôn luôn cúi thấp cúi thấp lại cúi thấp.

Nhưng con người luôn có ba nhu cầu, hội từ thiện vừa chạy được một nửa, tôi ở phía sau màn, trong bụng kêu rền rĩ, vì thế nói nhỏ một tiếng với Afred, rồi chạy đi tìm Toilet.

Cô nhi viện trung tâm thành phố không nhỏ, hiện tại đại đa số đứa nhỏ và các bà mẹ nuôi đều ở đằng trước tham gia náo nhiệt, trong viện căn bản không có ai, tôi lại không quen địa hình, nếu không tìm ra Toilet, chẳng lẽ... ngay tại chỗ?

Không, không được! QAQ

Nhưng mà ngay tại lúc tôi gấp đến độ sắp giải quyết ngay tại chỗ, chỗ rẽ cách đó không xa có một người đi tới, tôi như thấy được đại cứu tinh, chạy vội đến nắm lấy tay người nước mắt tung hoành nói: "Người anh em! Nói cho tôi biết Toilet ở đâu đi!"

Đối phương phát hoảng, nhưng lập tức liền định thần lại, "À, không xa, tôi đưa ngài đi, thưa cô."

"Cám ơn cám ơn cám ơn... TAT" tôi ngàn ân vạn tạ đi theo người ta, quả nhiên đi chưa được vài bước, vào một tòa nhà nhỏ, đến phòng thứ hai bên hành lang bên trái.

Tôi cao hứng hỏng mất, vừa định đi vào, lại đột nhiên lộp bộp trong lòng dừng chân lại, cứng mặt cười quay đầu lại hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi ngài có giấy vệ sinh không?"

Tôi giờ mới nhìn rõ người đưa tôi đến Toilet là một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, tuy rằng hơi gầy, nhưng vóc người rất cao, cơ hồ bằng Bruce, tóc nâu đậm, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đang đỏ lên: "Không, không có... Rất xin lỗi..."

"Hả?" Tôi khóc không ra nước mắt.

"Nhưng không sao! Ngài đừng nóng vội, quý cô!" thiếu niên gấp gáp nói, "Tôi sẽ đi phòng học ngay để lấy cho cô, xin hãy yên tâm!" Vừa dứt lời, cậu ấy đã vội vàng chạy đi rồi.

Tôi có chút không yên tâm, nhưng thật sự mau không nín được, đành phải vào Toilet trước, cửa vừa đóng, văn chương trôi chảy.

... Hm ~ thoải mái ~

Gần xong, tôi run rẩy xả Toilet, nhưng mà thiếu niên còn chưa trở về.

Nhẫn nại đợi 2 phút, mới nghe thấy ngoài cửa có một giọng nói nhút nhát vang lên: "Ừm... Quý cô, ngài còn ở đây không?"

"Cuối cùng cậu cũng đã về rồi!" Tôi gần như khóc nức nở nói, vươn tay ra khỏi khe cửa Toilet, "Cứu mạng!"

Giấy vệ sinh mềm mềm đặt ở trong lòng bàn tay, tôi hận không thể ôm hôn hai cái, rốt cục giải quyết vấn đề, thần thanh khí sảng đi ra Toilet, rửa tay xong ra ngoài, mới phát hiện thiếu niên vừa rồi còn chờ ở ngoài cửa.

Tôi nhìn gương mặt cậu ta đỏ như cà chua, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không bình thường, sửng sốt hai giây mới phản ứng lại: "Vừa rồi cậu... vào Toilet nữ?"

"Vâng... Bởi vì gần đây không có ai, thật có lỗi..." Thiếu niên đỏ mặt ấp úng nói.

Tôi cảm thấy tiểu tuấn nam này đáng yêu chết đi được, không nhịn được vươn tay véo véo mặt cậu ấy, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Có gì đâu, tôi còn phải cám ơn cậu đã giúp tôi đấy."

"Không... không có gì..." Thiếu niên càng đỏ mặt hơn.

Lúc này chúng tôi đã ra tới bên ngoài tòa nhà nhỏ, tôi cảm thấy đứa trẻ này càng đáng yêu, không nhịn được lại vươn móng vuốt nhéo nhéo mặt cậu ấy.

"Vera!"

Da đầu tôi như nổ tung, nhìn lại, thấy Bruce đứng đó không xa, hơi thở hổn hển nhìn tôi, mắt nhìn chằm chằm vào móng vuốt mà tôi đang nhéo mặt thiếu niên, mím môi rất chặt.

"Bruce, sao anh lại ở đây thế! Chương trình kết thúc rồi à?" Tôi nhanh chóng rụt móng vuốt về, cười hì hì bước đến bên cạnh anh.

Bruce không nói gì, nhìn chăm chú vào thiếu niên kia một giây, mới chậm rãi dời mắt đi.

Nhưng thiếu niên kia hình như hoàn toàn không nhận ra vị đại thiếu gia này, cậu ấy mỉm cười ngại ngùng với tôi, nói: "Tên tôi là Johann Blake, rất vui được quen biết cô, cô Vera!"

Sau đó cậu ấy chạy mất.

Sắc mặt Bruce càng khó coi.

Tác giả có chuyện muốn nói: cảnh sát Johann trong tập phim thứ ba xuất trướng _(:3″ ∠)_

Lão gia cũng nên căng thẳng một chút nhỉ ╮(▔▽▔)╭

Spoi:

"Bruce, ở trước mặt em, anh cũng thích che giấu nội tâm của mình như vậy sao?"

Bruce nhíu mày, "... Anh không hiểu ý em."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-76)