← Ch.41 | Ch.43 → |
Nơi này là đầu một con ngõ hẹp tối tăm cách cục cảnh sát thành phố Gotham ước chừng một quảng trường, hiện tại là mười giờ đêm, tôi đỗ xe ở trong ngõ nhỏ, sau đó đứng bên đường không ngừng nhìn quanh. Tuy rằng biết Bruce làm việc này sẽ không gặp sự cố gì, nhưng anh rời đi đã rất lâu, tôi không nhịn được bắt đầu lo lắng.
Đêm nay chúng tôi lái một chiếc xe Ford cũ, Bruce nói là anh có chuyện muốn hỏi thám tử Gordon, hơn nữa sợ có gì nguy hiểm, suy nghĩ mãi rồi quyết định bảo tôi ở đây chờ anh.
Tôi có chút không hiểu cộng thêm không vui, chẳng phải anh luôn miệng nói muốn tôi làm chiến hữu sao, sao cứ gặp được tình huống thế này lại không cho tôi đi chứ = =
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt anh kiên quyết, tôi lại nghĩ đến ngộ nhỡ ngày mai trên báo nhìn thấy "Hai dơi đồng loạt hiện thân trong thành phố" v. v... thì không tốt, vì thế đành phải đáp ứng anh.
Nhưng mà, khi tôi nhìn thấy Bruce khập khiễng đi ra từ góc phố, tôi rốt cục hiểu vì sao anh không cho tôi đi cùng.
Lúc này, bộ trang bị Người Dơi còn chưa hoàn chỉnh, như là áo choàng dơi, xe dơi v. v... đều chưa xuất hiện trong tầm mắt của Bruce, cho nên trang bị trên người anh hiện chỉ có bộ bọc thép, mảnh giáp che tay chân, còn có cái mũ trùm kín đầu giống hệt bọn cướp.
Thấy anh một tay đỡ eo, một tay ôm ngực, lấy tư thế cực kỳ khêu gợi loạng choạng đi tới. Tuy rằng anh còn chưa tháo mũ trùm đầu xuống, nhưng tôi có thể nhìn ra gương mặt anh nhăn lại.
"Bruce! Anh vẫn ổn chứ?" Tôi đau lòng, nhanh chóng chạy đến đỡ anh, đưa anh vào trong xe.
"Rời đi nơi này trước đã. Đi về đường cũ." Bruce nặng nề dựa vào ghế, thở phào một cái, "May mà em không đi."
"Sao thế, gặp phải cái gì nguy hiểm sao? Có phải anh bị thương không?" Tôi vừa lái xe vừa quay đầu nhìn anh.
"Không." Bruce dựa ghế nghiêng đầu, cười khổ với tôi, "Chủ yếu là bởi vì... Ừm, cách rơi xuống rất mất thể diện."
Tôi kinh ngạc: "Anh nhảy xuống từ chỗ cao sao?" Không có áo choàng dơi mà nhảy xuống, anh định thực hành cách trong '35 cách đi tìm chết' sao?
"Đâu có, em yên tâm, anh còn không ngốc đến mức đó, "Bruce nhanh chóng giải thích, "Anh chỉ là đi gặp Gordon, hỏi chuyện Falcone buôn lậu thuốc phiện, hơn nữa nói cho ông ấy rằng Rachel là một công tố viên đáng tin cậy, sau đó..."
"Sau đó anh liền nhảy lầu?" Tôi liếc mắt nhìn anh.
"Ông ấy đột nhiên lấy súng ra đuổi theo anh, sau lại có vài cảnh sát nghe thấy tiếng động đều chạy đến" Bruce xoa bả vai, "Cho nên anh không thể không nhảy từ ban công tầng hai xuống, kết quả... va vào cửa sổ phòng hộ trên tòa nhà đối diện."
Anh hơi mất tự nhiên bĩu môi.
Tôi thở dài, một tay tiếp tục lái, một tay vươn ra chạm vào ngực anh, "Còn đau phải không?"
"Chẳng đau đến thế đâu." Bruce mỉm cười nắm lấy tay của tôi.
"Em nghĩ ngày mai anh cần gặp Fox một lần."
Có kỹ thuật của Fox ủng hộ, Bruce, tôi và Afred, hiệu suất công việc của ba người trở nên cao lên. Chưa đến ba ngày, dùng vải trí nhớ mở bằng điện kiểu mới do Fox cung cấp, áo choàng dơi của Bruce đã được làm xong, khi mở ra cánh là dài bốn mét, hơn nữa sau khi mở bằng điện, thoạt nhìn cực kỳ giống cánh dơi, hơn nữa hệ số an toàn rất cao.
Tôi đương nhiên cũng có trang bị như vậy, nhưng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của tôi, chỉ làm thành dù ba lô loại nhỏ để nhảy + bay. Tôi thật sự không định biến thành "Nữ Người Dơi", nghe như thần vậy.
Hơn nữa, Bruce còn nói anh ở chỗ Fox gặp được một loại xe bọc thép có lực đàn hồi cực kỳ tuyệt vời, anh định sơn nó thành màu đen, làm xe riêng của Người Dơi.
Ngày Falcone vận chuyển thuốc phiện đến rất nhanh.
Hôm nay, sau giữa trưa, Bruce đang ở trong động cẩn thận mài sắc một đống phi tiêu hình dơi, Afred ở bên cạnh dùng búa đập nát một mũ giáp dơi.
"Hàm lượng than chì của thứ này rất cao" ông nói, "Nhưng tôi nghĩ 10000 cái tiếp theo sẽ đáp ứng yêu cầu kĩ thuật."
Bruce đang thưởng thức phi tiêu dơi vừa mài xong, ừm một tiếng.
"Vì sao lại là dơi, lão gia Wayne?"
"Bởi vì tôi sợ hãi dơi" Bruce hơi mỉm cười, thuận tay phi chiếc phi tiêu dơi đi, cắm phập vào cây gỗ, "Tôi muốn kẻ thù phải chịu đựng nỗi kinh sợ đó với tôi."
Tôi không chú ý bọn họ nói gì, bởi vì tôi đang cẩn thận điều chỉnh thiết bị nghe lén mà Bruce đã cài vào những địa điểm khả nghi trong thành phố Gotham.
Bỗng nhiên, bên mắt trái tôi chớp một cái, nhìn thẳng màn hình máy tính, địa điểm kia chỉ về phía một quán bar của Falcone.
"Bruce, em nghĩ anh cần nghe cái này một chút." Tôi lấy tai nghe xuống, ấn phím loa.
"... Nghe nói anh tính toán bỏ ra một số tiền lớn để diệt trừ cô ta?" Đây là tiếng của cảnh sát Flass - đồng bọn với Falcone.
"Đến cùng thì anh muốn nói cái gì, Flass?" giọng của Falcone hơi mất kiên nhẫn.
"Ông đã nhìn thấy con bé đó chưa? Một con bé xinh đẹp, trước mắt là trợ lý của công tố viên quận... Tôi muốn nói là, nếu ông muốn xuống tay với cô ta, có thể sẽ gây sự chú ý của cảnh sát, như vậy... thật sự tốt?"
"À, ông có vẻ đã đánh giá khá cao tình hình trị an của thành phố Gotham rồi." Falcone cười rộ lên, "Ngày nào đi làm về cũng có người bị cướp bóc trên đường... Đúng vậy, con người luôn dễ dàng dính phải số con rệp như vậy mỗi ngày."
Sau đó hai người bắt đầu nói một vài đề tài về mùi thuốc lá và gái gọi v. v....
"Hắn sẽ động thủ với Rachel." mặt Bruce trầm xuống.
Tôi chậm rãi gật gật đầu, ừ một tiếng, chẳng qua là thấy biểu cảm Bruce như vậy, trong lòng có chút khó chịu. Tôi thầm khuyên mình, hiện tại Bruce chỉ coi Rachel là bạn bè, phải tin tưởng anh mới được, nghe thấy bạn mình có khả năng gặp nạn, lộ ra biểu cảm này là bình thường.
Đáng giận...
A a a nhưng là vẫn khó chịu siêu cấp! Mất hứng! Nói tôi bụng dạ hẹp hòi, tôi cũng nhận! Bất cứ cô gái nào nhìn thấy bạn trai mình lo lắng bạn gái cũ cũng đều cảm thấy giận dỗi mà!
Hơn nữa Bruce như vậy... đã không chỉ là một lần hai lần!
Ông lão Afred luôn luôn mỉm cười trầm mặc ở bên cạnh, biểu cảm kia thấy thế nào cũng giống như đang xem kịch vui.
Bruce nhăn mày rất chặt, liếc tôi một cái, muốn nói lại thôi, hiển nhiên cực kỳ khó xử.
Kỳ thực tôi có thể cảm giác của anh, nếu tôi là anh, hiện tại chỉ sợ dù quyết định thế nào cũng đều là sai, anh mở miệng nói mình đi cứu Rachel, thì tôi khẳng định sẽ mất hứng; đề nghị tôi đi cứu Rachel, thì tôi đây khẳng định càng mất hứng.
Ông lão Afred rất không nghĩa khí xem 'kịch hay' rất hả dạ, căn bản không có ý định mở miệng giúp anh giải vây, vẻ mặt Bruce đã có chút ủ rũ.
Tôi thở dài, aiz... thôi thôi thôi, ai bảo tôi cố tình thích người đàn ông có 'tiền án' này chứ.
"Để em đi cứu Rachel đi." Tôi nói.
"Không được, rất nguy hiểm." Cũng không ngờ lập tức phủ quyết, tốc độ nhanh đến mức như không hề suy xét, hiển nhiên là phản ứng trước tiên.
Tôi vui mừng, xem ra ở trong lòng anh, tôi vẫn quan trọng hơn Rachel một chút.
Vì thế tôi còn nói: "Vậy em đến bến cảng bắt đám Falcone?"
"Thế thì càng nguy hiểm! Em điên rồi sao?" sắc mặt của Bruce có chút khó coi.
Tôi khẽ cười rộ lên, khoanh hai tay trước ngực đi đến gần, Bruce còn ngồi trên ghế dựa, tôi nhìn xuống anh, vươn tay nâng cằm anh lên: "Để em đi cứu Rachel, hoặc là anh đi cứu Rachel, sau đó một tháng em sẽ không nói với anh lời nào hết. Chọn một cái đi, tuấn nam."
Ông lão Afred rốt cục nhịn không được phì cười.
"... Đừng đùa mà, Vera..." Bruce cũng thả lỏng, cười khổ, "Chúng ta phải mau chóng lập xong kế hoạch, mười một giờ đêm nay, đống thuốc phiện kia sẽ..."
"Em không đùa, Bruce, " tôi hơi cúi người xuống, hai bàn tay ôm hai vai anh, nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói, "Là ai luôn miệng nói muốn em làm chiến hữu mà không phải là cô gái bé bỏng tránh ở sau lưng đàn ông xin bảo vệ? Anh thay đổi nhanh như vậy sao? Huống hồ anh cho là Falcone sẽ phái bao nhiêu người đi đối phó một nữ công tố viên tay trói gà không chặt? Đừng quên em từng một mình đánh ngã sáu, bảy mươi Ninja Bóng Tối... Khi đó anh và Ducard chẳng phải là đều ở đó sao."
"... Là sáu, bảy người, không phải là sáu, bảy mươi người." Bruce nói.
"... Được rồi, cứ cho là thế đi, không cần để ý mấy chi tiết này" tôi mất kiên nhẫn nói, đứng thẳng dậy vẫy vẫy tay, "Tóm lại, anh xem rồi làm đi, nếu anh đi cứu Rachel, em nói được thì làm được, tuyệt đối cả tháng cũng sẽ không nói chuyện với anh dù chỉ một tiếng."
"..."
"Hay là anh lo rằng năng lực của em không đủ, sẽ làm hỏng hành động lần này, lo lắng em sẽ liên lụy đến thanh mai của anh bị thương?" Tôi rốt cục không nhịn được chua xót.
"Anh từ đầu đến cuối đều chỉ lo lắng một mình em thôi, Vera, đừng hiểu lầm ý anh." Bruce mím môi, biểu cảm nghiêm túc lên.
Tôi cũng nheo mắt lại, nhìn thẳng anh như chọi gà.
"Khụ, lão gia Wayne" lương tâm của ông lão Afred rốt cục được phát hiện, lên tiếng hoà giải, "Tôi cảm thấy cậu hoàn toàn có thể tin tưởng năng lực của cô Vera."
Tôi và Bruce lần này vẫn không xích mích, nhưng anh vẫn không đồng ý để tôi đi cứu Rachel. Vì thế dưới mọi lo lắng, anh đưa cho tôi các loại trang bị, nếu không phải tôi rất khỏe, phỏng chừng đã không bước nổi.
Trang phục bọc thép, mặt nạ bảo vệ và ba lô dù để bay là tối thiểu, anh còn tách tai nghe truyền tin không dây ở trong mũ dơi, lắp lên mặt nạ của tôi, liên tục dặn một khi nguy cấp không còn cách xoay xở thì lập tức dùng nó để báo cho anh.
Thậm chí anh còn đưa tôi một cây súng mini tự động, nói với tôi là lúc cần thiết thì nhất định phải nổ súng tự vệ.
Chúng tôi lái xe đi tới ngõ nhỏ lần trước, Bruce đã thay trang phục Người Dơi. Tôi cũng thay xong, đeo mặt nạ, gật đầu với anh, vừa mới chuẩn bị xuống xe, lại bị anh kéo tay lại.
Anh vươn đầu đến hôn môi tôi, mặt nạ dơi cứng rắn nhẹ nhàng sát qua chóp mũi tôi.
"Bảo vệ bản thân" ánh mắt của anh ở sau mặt nạ chăm chú nhìn, mang theo tình cảm đè nén, "Vì anh."
"Anh cũng vậy." Tôi khẽ mỉm cười với anh, nắm lấy bàn tay anh đeo bao tay, đặt ở bên môi hôn một cái, sau đó xoay người mở cửa xe.
Spoi:
"Bị thương vô duyên vô cớ, không có các hoạt động xã giao, mọi người nhất định sẽ hoài nghi... đại thiếu gia Bruce Wayne đến cùng đang làm cái quỷ gì."
"Thế một người như tôi thường làm những gì?"
"Đua xe, tổ chức yến hội, mua hàng xa xỉ, hẹn hò với các nữ minh tinh xinh đẹp..."
Nghe đến tận đây, tôi cảm thấy nếu tôi còn không ra thì rất nghẹn khuất, vì thế ho khan một cái, đẩy cửa ra, khoanh tay nhướn mày nhìn về phía ông lão Afred, "Chào buổi chiều, các vị tiên sinh."
← Ch. 41 | Ch. 43 → |