Truyện:Lão Công Dục Cầu Bất Mãn - Chương 03

Lão Công Dục Cầu Bất Mãn
Trọn bộ 55 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-55)

Côn th*t màu tím đen không ngừng thọc rút vào hoa huy*t ướ●т á●✝️, hai tay người đàn ông đang giữ mô𝐧-🌀 Mạn Nhu đột nhiên buông ra, ✝️●𝐡●â●ռ 𝖙●♓●ể không còn vật chống đỡ, côn th*t cứ vậy mà cắm tới chỗ sâu nhất trong tao huy*t, thọc vào tới tận tử c/ung.

Tử c/ung như cái miệng nhỏ 〽️-ú-𝖙 lấy quy đ*u mẫn cảm, người đàn ông rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, bắn một lượng lớn tinh d*ch ռ*ó*ռ*g 🅱️*ỏⓝ*ɢ sền sệt vào bên trong.

Tinh d*ch bắn ra khiến cả người Mạn Nhu cứng đờ, ⓚ𝖍●🔴●á●1 cả●ɱ cực hạn đem cô đến lần cao trào thứ hai trong đêm nay.

Người đàn ông †.♓.ở 𝖉ố.ⓒ nặng nề, tuy mới vừa bắn xong nhưng không 𝐫ú-🌴 ⓡ-𝐚 mà ở lại bên trong hưởng thụ quá trình hoa huy*t đè ép.

Anh ta còn trẻ tuổi, năng lực cường tráng, lại mới lần đầu khai trai, cho nên khi ⓑắ_𝓃 𝖙𝐢_ⓝ_h xong, dương v*t vẫn là ở trạng thái nửa cương.

Côn th*t cắm bên trong hoa huy*t quá thoải mái, như là đang ngâm trong suối nước nóng độc nhất vô nhị do mình chế tạo, anh ta luyến tiếc không muốn 𝓇.ú.🌴 г.🅰️, dứt khoát trực tiếp cắm ở bên trong chờ đợi cương cứng tiếp theo.

Cơn cao trào qua đi, t_♓â_𝐧 †h_ể Mạn Nhu 〽️ề.𝐦 〽️.ạ.ı như bông, mở miệng 𝐭_𝒽_ở 𝖉_ố_𝐜, đầu lưỡi hơi đưa ra như là đang chờ đợi anh ta tới ⓜ*ú*т.

Người đàn ông không khách khí cúi đầu 𝒽ô_п lên môi cô, động tác không kịch liệt như vừa rồi mà mang theo vài phần triền miên 🌴ⓗ.â.𝓃 m.ậ.𝖙.

Bàn tay nhàn rỗi lại rất không thành thật sờ tới hoa huy*t, ngón tay thô ráp kẹp lấy âm đế ☑️●цố●т 𝐯●𝖊, tay còn lại thì nghịch nghịch đầu v* thẳng đứng màu hồng nhạt, khẽ khảy khảy ấn ấn.

Khi thì anh ta dùng ngón tay ma sát âm đế cùng môi âm h/ộ, khi thì lại đ.â.m thọc vào hậu huy*t đã bị d*m thủy làm ướt nhẹp.

Ngón tay ướt đẫm d*m thủy cùng tinh d*ch bôi trơn, dễ dàng chọc phá cúc hoa.

Cảm giác đau đớn truyền đến làm cả người Mạn Nhu cứng đờ, vội hoàn hồn lại từ trong 𝖐_𝖍_𝐨_á_❗ ⓒả_Ⓜ️, sợ hãi khóc lóc chống cự nói: "Không cần."

Người đàn ông dùng cằm cọ lên khuôn mặt trắng nộn, hơi thở ấm áp phả lên môi Mạn Nhu, âm thanh trầm thấp nghiền ngẫm hỏi: "Không cần cái gì?"

Mạn Nhu nhếch miệng, cô biết rõ rằng người đàn ông trước mặt này ở trên giường có bao nhiêu ác liệt, vội nói: "Không cần dùng nơi đó."

Anh ta hơi nheo mắt lại, vốn dĩ chỉ là muốn đùa bỡn một chút nhưng thấy bộ dạng khóc lóc đáng thương của Mạn Nhu, đáy lòng tức khắc nổi lên hỏa khí.

Chính anh ta cũng không biết chính mình bị cái gì, bình thường cũng không phải là dạng người hung ác, nhưng khi nhìn cô vợ nhỏ trước mặt đang nước mắt lưng tròng cầu xin, ý niệm đen tối cuồn cuộn dâng trào trong lòng.

Thấy người đàn ông cuối cùng cũng rút ngón tay ra, Mạn Nhu mới vui vẻ mỉm cười. Lại thấy anh ta dùng ngón tay vừa đ-â-𝖒 𝖛à-𝐨 hậu huy*t kia v-⛎ố-✝️ 𝖛-𝖊 lên đôi môi bị ⓗ*ô*ⓝ đến sưng đỏ của cô, nói: "Nếu không muốn làm phía dưới, vậy thì làm phía trên này vậy."

Nói xong liền rút côn th*t ra, d*m thủy bên dưới không còn bị tắc nghẽn nữa liền chảy ra ngoài, ướt hết cả bắp đùi.

Mạn Nhu trừng mắt, chỉ nhìn thần sắc nghiêm túc của người đàn ông lập tức hiểu ra, cô hoảng loạn lắc đầu, nói: "Không cần, cái kia... Vừa rồi còn... Còn ở bên trong, hơn nữa... dính ⓜ·á·υ..."

Người đàn ông bế ngang Mạn Nhu lên đặt trên giường, chính mình đứng ở mép giường rồi kéo 𝖙.ⓗâ.𝖓 t♓.ể cô về phía trước. Bởi vì chiều cao chênh lệch nên 𝐧𝖌ự*↪️ nhũ của Mạn Nhu liền đối diện với côn th*t còn ướt đẫm chất nhầy đang nhỏ giọt.

Anh ta dùng tay ✌️⛎·ố·† 𝖛·𝐞 hai bầu п-ℊ-ự-c đầy đặn rồi ra lệnh: "Dùng vú lau khô Ⓜ️á*𝐮 trên dương v*t đi."

Cái gì?

Mạn Nhu cắ_п 𝖒ô_i, trừng lớn mắt như phát hỏa.

Người đàn ông lập tức không vui: "Vậy trực tiếp dùng miệng tới ăn sạch sẽ đi." Rồi nhéo cằm Mạn Nhu, hướng côn th*t đến cái miệng nhỏ muốn 𝒸ắ_𝐦 𝐯_à_⭕

Mạn Nhu sợ hãi, vội nói: "Tôi tôi dùng... Dùng ⓝɢ*ự*c sát cho anh."

(~ ̄𝖠 ̄)~(~ ̄𝖠 ̄)~(~ ̄𝖠 ̄)~

Nam chủ cũng thật là.... v

Chương (1-55)