← Ch.01 | Ch.03 → |
Anh ta đem côn th*t chôn vào chỗ sâu nhất trong hoa huy*t, ung dung thong thả đưa đẩy, hưởng thụ đường đi co rút đè ép.
Ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua khuôn mặt của Mạn Nhu.
Cô quả thật rất xinh đẹp diễm lệ, làn da trắng sáng như sữa bò, đôi mắt đen nhánh to tròn hơi ươn ướt do cao trào đi qua, đầu lưỡi phấn nộn khẽ đưa ra †ⓗ-ở ◗ố-ⓒ.
Cảnh tượng quá mê người khiến anh nhịn không được mà cúi đầu ngậm lấy môi cô, hăng say ɱ_ú_𝐭 ⅼ●𝖎ế●〽️, nuốt chửng tiếng rê-п г-ỉ vô thức của đối phương.
Mạn Nhu rốt cuộc cũng dần phục hồi tinh thần từ dư vị cao trào, lại bị kỹ thuật 𝖍●ô●ռ cao siêu của người đàn ông chinh phục, híp mắt mà hưởng thụ.
Người đàn ông thấy Mạn Nhu cứ thế thuận theo nên hài lòng mỉm cười một cái, cánh tay rắn chắc dễ dàng ôm lấy cơ thể cô, đem người từ trên giường bế lên, khảm ở trong lòng n_ɢự_ⓒ.
Côn th*t phía dưới vẫn liên tục thọc vào 𝐫ú●𝖙 г●ⓐ khiến Mạn Nhu ⓡⓤ.𝓃 𝐫.ẩ.γ.
Anh ta 🦵·ℹ️ế·〽️ vành tai cô, ⓒ·ắ·ⓝ пⓗ·ẹ rồi thấp giọng nói: "Tao hóa, có muốn côn th*t lớn thao d*m huy*t không?"
Gương mặt Mạn Nhu ửng đỏ, thầm nghĩ: Người đàn ông này nhìn cũng đẹp trai đó nhưng sao lại nói chuyện... thô lỗ như vậy?
Cô không phân biệt được đâu là thật đâu là ảo, 𝐤♓*oá*❗ cả*𝐦 trong ✞.♓â.п ✝️ⓗ.ể quá mức mãnh liệt khiến cô không thể nào kháng cự, cũng không nghĩ đến chuyện kháng cự.
Tưởng tượng đến việc mới vừa rồi đạt được vui şướⓝ.🌀 cao trào khiến cô càng 𝒽_@_m 𝖒𝐮ố_ռ, hận không thể lập tức bắt anh ta 𝐡●u●𝖓●𝖌 ♓●ă●п●🌀 thao thật mạnh.
Mạn Nhu nhỏ giọng nói: "Tiến, tiến vào."
Người đàn ông ác ý cười: "Bà xã nói cái gì? Anh nghe không rõ."
Đáng giận! Mạn Nhu ⓝℊ-ⓗ1ế-ռ r-ăռ-ℊ nghiến lợi nói: "Tôi nói anh mau tiến vào."
Người đàn ông vẫn như cũ không nhanh không chậm đưa đẩy, gãi không đúng chỗ ngứa như là đang trêu chọc, chỉ làm nhè nhẹ, càng khiến cô không thoải mái.
Mạn Nhu cảm thấy hoa huy*t càng ma sát càng ngứa, chỉ nghĩ đến việc để côn th*t kia dùng sức cắm cho bớt ngứa. Anh ta không muốn làm theo ý cô, vậy đành phải tự thân vận động thôi.
Mạn Nhu giơ tay đặt lên vai người đàn ông mượn lực rồi nâng m-ô-𝓃-𝐠 lên, vụng về dùng hoa huy*t 𝖛·⛎ố·𝖙 𝐯·e côn th*t cực đại.
Cao trào qua đi khiến cho hoa huy*t không còn khô khốc như ban đầu mà lại ướt đẫm d*m thủy, cực kỳ bôi trơn, tham lam 𝖒ú●✞ lấy dương v*t.
Chất nhầy nhiễm chút tơ đỏ đem nơi hai người kết hợp làm đến ướt nhẹp, phát ra tiếng nước "xì xì" đầy ái muội.
đầu v* đầy đặn đứng thẳng 𝐜-ọ 𝐱-á-ⓣ vào cơ п_g_ự_ⓒ rắn chắc mang theo 🎋.♓.0.á.ⓘ ↪️.ả.ɱ tê dại.
Tư thế này cứ duy trì như vậy một lúc khiến thể lực của Mạn Nhu dần tiêu tan. Cô ⓥ𝖚ố*✝️ ν*ⓔ một hồi liền không còn sức, chỉ có thể mềm giọng lấy lòng người đàn ông, ⓗô·𝓃 𝐦ô·❗ anh rồi nói ra mấy lời thẹn thùng.
"Ông xã, cầu anh... thao em."
Người đàn ông trầm mặc, sau đó bắt lấy cặp ⓜô𝓃_🌀 vểnh của cô mà xoa bóp, chất lỏng sền sệt ướ.𝖙 á.т dính bên trên khiến cho xúc cảm vô cùng tốt.
Trong lòng Mạn Nhu cũng hiểu rõ rằng nếu như cô ngại ngùng không nói, người đàn ông này sẽ không vừa lòng, không tiếp tục thao làm. Dù sao thì đây chắc hẳn chỉ là trong mộng mà thôi, nên cô đành nhắm mắt lại, rê●ⓝ 𝐫●ỉ nói: "Cầu ông xã dùng đại dương v*t thao tao huy*t của em."
Một câu này hoàn toàn làm ⓓụ·c ✅ọ·n·ℊ của người đàn ông bùng cháy, anh ta cười nhẹ: "Đây chính là em tự tìm."
Anh ta nâng ɱ-ôⓝ-ⓖ Mạn Nhu lên, dương v*t thô to đột nhiên 𝐫ú*† r*𝖆 rồi đỉnh nhập nguyên cây thật mạnh vào, hạ thân nhanh chóng 🎋íⓒ-h t-♓-í-🌜-h.
Tiếng nước "Òm ọp òm ọp" liên miên không dứt, nơi 𝐠ⓘ𝖆_ⓞ h_ợ_🅿️ chảy ra chất lỏng sền sệt đều bị đánh thành bọt mép, lây dính ở hai người.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |