Thuốc Bổ
← Ch.142 | Ch.144 → |
Lâm Hoàng Phong nghe hiểu ý nghĩa trong câu nói của cô, đối với cái đám cưới lần đó, anh thật sự cảm thấy rất có lỗi, dù sao thì lúc đó anh cũng cảm thấy, là ai cũng không quan trọng.
Thế nhưng bây giờ, anh lại cảm thấy cô là món quà tốt nhất mà ông trời đã ban cho anh.
Tay của anh bắt đầu không chịu an phận, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: "Thế anh sẽ bù cho em một cái đám cưới, như thế em sẽ không giận nữa, có được không?"
Đỗ Minh Nguyệt bị anh chọc ghẹo làm cho loạn hết cả lên, cô cũng không biết anh đang nói gì nữa, kết quả bị anh nuốt sạch sẽ.
Cho đến trưa hôm sau mới thức dậy.
Má Ngô thấy cô thức dậy nên lập tức mang một chén canh lên!
"Mợ chủ, mợ thức rồi sao, đây là canh do tôi nấu, mợ mau thử này."
Đỗ Minh Nguyệt bây giờ thấy đống đồ bổ đã muốn nôn ra rồi, nhưng đây là ý tốt của má Ngô, cô lại không thể từ chối được!
Sau khi uống xong chén canh, Đỗ Minh Nguyệt quyết định nói chuyện với má Ngô.
"Má Ngô, thật ra má không cần mỗi ngày đều nấu đồ bổ cho tôi đâu, tôi uống không xuể." Đỗ Minh Nguyệt bất lực nói.
Má Ngô đâu chịu đồng ý, bà từ chối nói: "Thế không được, mợ chủ, cơ thể của mợ phải được tẩm bổ, nếu không sau này sinh con sẽ rất khó khăn đấy!"
Đỗ Minh Nguyệt vã mồ hôi hột, thì ra trong lòng má Ngô đang có dự định này, thế nhưng chuyện con cái cũng phải tùy duyên mới được!
"Má Ngô, tôi..."
"Mợ chủ, tôi là người từng sinh con, tôi biết làm thế nào để tẩm bổ, mợ yên tâm đi!" Má Ngô nói với vẻ mặt đắc ý.
Thấy bộ dạng này của cô, xem ra đúng là rất muốn có con, cô bất giác sờ sờ vào bụng mình, nếu như thật sự có một đứa con, Hoàng Phong sẽ vui lắm đấy!
Khoan đã, cô đang nghĩ cái gì thế!
Cô lắc lắc đầu, đỏ mặt chạy thẳng lên lầu.
Lăng Mộc Giai muốn đi thử áo cưới nhưng Hoàng Hạo Trạch là người khô khan, đứng ngơ ngác cả ngày trời cũng chưa chọn được.
Thế nên cô gọi điện thoại than thở với Lâm Hoàng Phong.
"Bây giờ cô hối hận gả cho Hoàng Hạo Trạch rồi, muốn hủy hôn vẫn còn kịp chứ?"
Lâm Hoàng Phong khẽ cười, chiếc đồng hồ màu bạc trên cổ tay chói lóa dưới ánh nắng.
"Cô út, nếu như cô muốn bà nội cố gả cô cho một người đàn ông khác cũng không phải là không được."
Lăng Một Giai vừa nghe câu này lập tức buông tay đầu hàng: "Đừng đừng đừng, cô sợ bà nội nhất đó."
Lúc này Lăng Mộc Giai có chút ủ rũ, sau đó nghĩ ngay đến Đỗ Minh Nguyệt, cô cảm thấy hai người con gái đi dạo phố sẽ tốt hơn!
"Hay là cho cô mượn vợ cháu một chút được không?"
Lâm Hoàng Phong nghĩ đến việc Đỗ Minh Nguyệt ở nhà một mình cả tháng nay, đúng là có chút vô vị, đi dạo với cô út một chút cũng hay.
"Đi đi, cô ấy ở nhà cũng rất nhàm chán, vừa hay có cô đi dạo với cô ấy!"
"Xem ra giống như là cô đang giải sầu cho cô ấy vậy nhỉ?" Lăng Mộc Giai cười.
Lâm Hoàng Phong mặt dày nói: "Quả thực là như vậy đấy!"
Lăng Mộc Giai bất giác trợn mắt một cái, đứa cháu này của cô đúng là có vợ thì quên cô út mà.
"Được rồi, cô sẽ miễn cưỡng giúp con chăm sóc cho vợ con vậy!"
Khi đến biệt thự, cô ấy nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt đang chán nản nằm đó xem tivi, cô nở nụ cười và đi đến bên cạnh vỗ vỗ vào vai cô!
"Xem cái gì mà nghiêm túc thế hả?"
Đỗ Minh Nguyệt bị dọa một cái, vừa quay đầu qua thì thấy Lăng Mộc Giai, cô có vẻ hơi ngơ ngác.
"Cô út, sao cô lại đến vậy?"
Lăng Mộc Giai nở nụ cười và ngồi xuống ghế sô pha với cô.
"Cô nghe cháu cô nói con rất nhàm chán, nó kêu cô qua đây chơi với con, đúng là rất thương con đó, tên nhóc đó chưa đối đãi với cô như thế bao giờ!"
Đỗ Minh Nguyệt không ngờ giữa Lâm Hoàng Phong và Lăng Mộc Giai lại có giao dịch như thế, nhất thời khiến cô có chút khó xử.
"Cô út, cô đừng lo lắng, anh ấy chỉ nói đùa thôi, cô là cô út tốt nhất của anh ấy đó!"
Lăng Mộc Giai vừa nghe thấy đã lập tức vỗ vai cô nói: "Hai vợ chồng con đúng là đồng lòng đó, cứ nghĩ cho đối phương thôi, cô thấy như vậy rất tốt, thật ngưỡng mộ hai người quá."
Đỗ Minh Nguyệt ngơ ngác không biết trả lời như thế nào, cô chỉ biết cười ngượng ngùng mà thôi.
Lăng Mộc Giai thấy bộ dạng này của cô bèn cười nói: "Được rồi, không trêu con nữa, hôm nay cô đến chính là muốn con đi thử váy cưới với cô, con người của Hoàng Hạo Trạch quá khô khan, cô không muốn đi với anh ta!"
"Thử váy cưới?" Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt cũng có chút mong chờ!
Lăng Mộc Giai gật gật đầu: "Đúng vậy, đi thôi nào, sẵn tiện xem thử có kiểu dáng nào đẹp không!"
Đỗ Minh Nguyệt do dự một chút, mặc dù mình đã kết hôn rồi nhưng đổi với áo cưới, cô vẫn có chút cảm giác mong chờ!
Khi cô kết hôn, tất cả mọi thứ đều do nhà họ Lâm sắp xếp hết, cô hoàn toàn không cảm nhận được sự hào hứng khi đám cưới, bây giờ cô rất muốn đi xem thử.
"Được thôi, con và cô út cùng nhau đi xem!"
Đến tiệm áo cưới, Đỗ Minh Nguyệt hoàn toàn bị thu hút bởi những chiếc áo cưới trong tiệm, bây giờ đến xem tận mắt, quả nhiên là rất khác với trong suy nghĩ!
Cô ấy là con gái nhà họ Lăng, lúc kết hôn tất nhiên là không được quá nghèo nàn, vì vậy mà địa điểm cũng là một tiệm áo cưới rất nổi tiếng!
Những nhân viên trong tiệm thấy hai người họ đã lập tức ra đón tiếp.
"Xin chào cô, có gì có thể giúp được cô không ạ?"
Lăng Mộc Giai xem qua vài mẫu nhưng có vẻ vẫn không vừa ý lắm: "Mang tất cả những mẫu mới nhất trong tiệm các cô ra đây!"
Những nhân viên nghe thế thì biết người này không hề đơn giản chút nào nên lập tức gật đầu nói: "Vâng, xin cô hãy đợi một chút!"
Lăng Mộc Giai bèn kéo Đỗ Minh Nguyệt ngồi đợi ở ghế sô pha, không lâu sau có vài quý bà giàu có bước vào.
"Ở đây có mẫu áo cưới nào đẹp, mau lấy cho tôi xem, tôi phải mua cho con gái tôi thứ tốt nhất!"
Lăng Mộc Giai thấy bộ dạng của bà ta như thế bèn ghé sát tai Đỗ Minh Nguyệt nói: "Vừa nhìn đã biết là diện nhà giàu lạm phát!"
Chính lúc này, người bên Lăng Mộc Giai cũng quay về rồi, người đó mang theo một vài bộ áo cưới đến!
"Thưa cô, đây đều là những mẫu mới nhất của chúng tôi, bây giờ chỉ còn lại chiếc cuối cùng này thôi, cô có muốn xem qua không!"
Lời nói của nhân viên phục vụ vừa hay để mấy quý bà giàu có kia nghe thấy, mới nghe nói chỉ còn lại chiếc cuối cùng đã lập tức lên tiếng.
"Cái gì mà chiếc cuối cùng, không được, đưa cho chúng tôi thử trước!"
Mấy quý bà giàu có kia nói xong bèn giật lấy chiếc áo trên tay người phục vụ khiến cô ta có chút bối rối và bất lực nhìn về phía Lăng Mộc Giai!
Lăng Mộc Giai thấy họ hành xử như thế, cũng đã liếc qua chiếc áo cưới, hiển nhiên là có vẻ không thích lắm!
"Sao được chứ? Chúng tôi đến trước mà, bà như thế có chút bất lịch sự đấy!" Lăng Mộc Giai ngồi trên ghế sô pha và nhìn họ bằng vẻ khinh bỉ!
Những quý bà kia nghe thấy lập tức không vui: "Đến trước thì đã làm sao, thứ mà chúng tôi muốn chưa bao giờ không có được!"
Nói xong, họ bèn nhìn đánh giá Lăng Mộc Giai bọn họ một lúc, hôm nay đi dạo, họ mặc những bộ đồ rất đơn giản nên bị người ta cho rằng là đồ nghèo nàn!
"Hơn nữa, bộ dạng các cô như thế cũng không giống người giàu có, bộ áo cưới này phải hơn trăm triệu đấy, cô mua nổi sao?".
← Ch. 142 | Ch. 144 → |