Đều là lỗi của cô ta
← Ch.060 | Ch.062 → |
Hoắc Minh Vân nhếch mép lên: "Ây da, đây là cô đang nói cho muỗi nghe đó à?"
Đỗ Thùy Linh hung hăng liếc nhìn Hoắc Minh Vân một cái, sau đó lên giọng nói: "Tôi xin lỗi, như thế này được rồi chứ!"
Hoắc Minh Vân móc móc lỗ tai: "Chà, không tệ nhỉ, khá vang dội đấy, Minh Nguyệt, cô đã nghe thấy chưa?"
Đỗ Minh Nguyệt gật gật đầu: "Tôi nghe thấy rồi!"
"Vậy là được rồi, tôi tha lỗi cho cô đó!"
Một vở hài kịch, đã kết thúc như thế đấy.
Vào lúc kết thúc, Lâm Hoàng Phong đã khoác lấy tay của Đỗ Minh Nguyệt.
Hai người bọn họ đứng bên cạnh nhau, trông giống như một cặp trời sinh vậy.
Lâm Hoàng Phong thở dài bên tai cô: "Làm sao mà cô và cô chủ nhà họ Hoắc lại quen biết nhau vậy hả? Đừng có mà nghĩ đến việc lừa tôi đấy nhé!"
Đỗ Minh Nguyệt biết mà, người đàn ông này đến chỉ để hỏi tội cô thôi.
Trong xe, Đỗ Minh Nguyệt đã kể rõ mười mươi cho anh nghe chuyện cô đã quen biết Hoắc Minh Vân như thế nào.
"Khi đó tôi thật sự không biết cô ấy là cô chủ lớn của nhà họ Hoắc!" Đỗ Minh Nguyệt nhíu mày.
Nhìn dáng vẻ mặt lạnh vô cảm này của Lâm Hoàng Phong, cô còn tưởng rằng mình đã làm gì sai chuyện gì đấy chứ.
Một lúc lâu sau, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy sức nặng đè đang lên đầu mình. Hóa ra là Lâm Hoàng Phong đang vỗ vỗ vào đầu cô.
Lâm Hoàng Phong: "Làm tốt lắm!"
Đỗ Minh Nguyệt: "..."
Tại sao cái cảm giác này, lại có vẻ hơi giống như là thú cưng do anh nuôi vậy nhỉ.
......
Khi Đỗ Thùy Linh trở về nhà họ Đỗ, đã được Đỗ Chính Lâm gọi đến phòng sách.
Sắc mặt của Đỗ Chính Lâm không tốt lắm: "Con có thể giải thích cho ba nghe một chút, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Con......" Đỗ Thùy Linh cắn chặt môi của mình lại, sau khi thốt ra một chữ "con" thì không nói thêm gì nữa.
Đỗ Chính Lâm tức giận muốn chết dở, hôm nay vốn dĩ muốn tìm nói chuyện làm ăn với nhà họ Hoắc, nhưng bây giờ tất cả đều đã hỏng bét hết rồi.
Sau bữa tiệc, ông Hoắc căn bản là không cho ông ta bất kỳ cơ hội nào để tiếp cận cả, con vịt đã đến tận tay lại cất cánh bay đi như thế, lại còn là do con gái của mình gây ra.
"Con có biết là con đã phá hỏng mối quan hệ hợp tác có thể kiếm hàng trăm triệu nhân dân tệ của ba không, không phải ba đã nói rồi sao. Để con xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với cô chủ nhà họ Hoắc, con thì giỏi rồi, lại có thể trực tiếp đi gây chuyện với cô ấy."
Đỗ Chính Lâm thực sự rất lo lắng, nếu không phải bởi vì cô ta là con gái của ông ta, ông ta đã đánh cô ta bằng một quyển sách từ lâu rồi.
Đỗ Thùy Linh dù gì cũng là một người con gái, chưa kể là vừa rồi phải chịu uất ức lớn như thế.
"Ba, thật sự không liên quan gì đến con cả. Chính là do người phụ nữ Đỗ Minh Nguyệt giữa chừng đã gây trở ngại, nên con mới không thể đến tiếp cận cô Hoắc được." Đỗ Thùy Linh đẩy tất cả mọi chuyện lên hết trên người Đỗ Minh Nguyệt.
Quả nhiên, liền nhìn thấy sắc mặt của Đỗ Chính Lâm trở nên khó coi hẳn.
"Đỗ Minh Nguyệt, lại là cô ta à!"
Đỗ Thùy Linh nhìn thấy Đỗ Chính Lâm đã tin mình rồi, liền tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
"Đúng vậy, chính là Đỗ Minh Nguyệt, đáng lẽ ra con đã có thể làm bạn với cô Hoắc được rồi, đều là tại Đỗ Minh Nguyệt đã giở trò chia rẽ đấy ạ."
Đỗ Chính Lâm tức giận đập bàn: "Khốn nạn, rốt cuộc là cô ta muốn làm gì đây!"
"Con nghĩ là, cô ta chính là muốn phá hoại nhà họ Đỗ đấy, ba à, một người như vậy, nếu ba còn không làm gì nữa, thì sớm muộn gì nhà họ Đỗ sẽ bị hủy hoại trong tay cô ta mà thôi."
Lúc này Đỗ Chính Lâm đã bình tĩnh lại, ông ta xua tay, rồi nói: "Con đi ra ngoài đi!"
Mặc dù trong lòng Đỗ Thùy Linh có chút không cam tâm, nhưng cô ta vẫn cắn răng đi ra ngoài.
Ngay sau khi vừa đi ra, mẹ của Đỗ Thùy Linh là Mai Như Lan liền đón cô ta.
Sau khi Đỗ Thùy Linh vào phòng sách, trong lòng bà ta vẫn luôn rất lo lắng.
Chỉ cho đến khi thấy Đỗ Thùy Linh đi ra lại, bà ta mới có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Thùy Linh, có phải ba con đã nói gì con không?"
Đỗ Thùy Linh lắc lắc đầu: "Ba thương con như vậy, làm sao ba có thể nói gì con được chứ, đều là tại vì Đỗ Minh Nguyệt đã chọc giận khiến cho ba không vui đấy."
Mai Như Lan cau mày, khuôn mặt tràn đầy sự tức giận: "Đỗ Minh Nguyệt, lại là người phụ nữ đó."
Lúc này, Hồ Đức Huy cũng vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: "Thùy Linh, em không sao chứ!"
Khi Mai Như Lan nhìn thấy Hồ Đức Huy, sắc mặt của bà ta cũng không tốt lắm.
"Thùy Linh đã chịu uất ức lớn như vậy, cái người làm chồng như cậu rốt cuộc là sao thế hả?" Mai Như Lan khoanh tay lại trước ngực, trong giọng điệu đều là sự chỉ trích.
Đỗ Thùy Linh vừa nghe thấy Mai Như Lan quở trách Hồ Đức Huy, liền ngay lập tức cảm thấy không vui.
"Mẹ à, chuyện này không thể trách Đức Huy được đâu."
Mai Như Lan nhìn thấy Đỗ Thùy Linh bênh vực người đàn ông này đến như thế, cũng không biết đó là điều tốt hay điều xấu nữa. Nhưng dù sao vẫn cảm thấy có một chút không vui.
"Con cứ thiên vị mà ủng hộ cậu ta như thế đi!"
Dứt lời, Mai Như Lan liền xoay người rời đi.
Hồ Đức Huy nhìn theo bóng lưng Mai Như Lan quay đi, rồi mới an ủi cô ta.
"Thùy Linh, ba không có nói gì em hết đúng không?"
Đỗ Thùy Linh nhướng mày, khuôn mặt vô cùng đắc ý nói: "Tất nhiên rồi, làm sao ba có thể trách móc em được chứ, em đấy à, đã đổ hết tất cả trách nhiệm lên trên người Đỗ Minh Nguyệt rồi."
Hồ Đức Huy nhớ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, quả thật đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Đỗ Chính Lâm nổi giận đến như vậy.
Xem ra có vẻ như bản thân anh ta cũng nên làm gì đó rồi.
"Em cứ yên tâm đi Thùy Linh, anh sẽ không để cho em phải chịu uất ức một cách vô ích đâu."
Đỗ Thùy Linh ngẩng đầu lên, hỏi: "Anh đã nghĩ ra cách để đối phó với người phụ nữ đó rồi à?"
Vừa nhớ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, cô ta tức đến mức răng run lên cầm cập.
Đỗ Thùy Linh cô ta có khi nào đã phải chịu bất bình như vậy đâu, mà còn là ở trước mặt Đỗ Minh Nguyệt nữa chứ.
Cho dù như thế nào đi chăng nữa, thì chuyện này cô ta cũng phải đòi lại công bằng cho mình.
"Đương nhiên rồi, em cứ ngoan ngoãn chờ xem một màn kịch thật hay đi nhé!" Trên gương mặt của Hồ Đức Huy lộ ra một nụ cười xấu xa.
......
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Minh Nguyệt bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ báo thức của cô, và trên eo cô có thêm một cánh tay khác.
Sau khi nhìn sang bên cạnh, cô mới phát hiện ra Lâm Hoàng Phong vẫn chưa thức dậy nữa.
Đỗ Minh Nguyệt có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cẩn thận nhẹ nhàng từng li từng tí chuẩn bị leo xuống giường.
Còn người bên cạnh hơi động đậy, mò mẫm nắm lấy tay cô, chỉ mới dùng lực một chút, đã có thể kéo cô lại vào trong lòng.
Đỗ Minh Nguyệt kêu lên một tiếng, rồi ngửi thấy một mùi sữa tắm thơm mát.
"Hoàng Phong, anh buông tôi ra, tôi phải thức dậy đi làm rồi!" Cô vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát ra được, nên chỉ có thể lẩm bẩm nói.
Nhưng Lâm Hoàng Phong lại không hề có chút suy nghĩ sẽ buông tay ra, đáp lại: "Muộn một tí thôi, lát nữa đi cùng với tôi."
Đi cùng nhau à? Đỗ Minh Nguyệt không đồng ý đâu nhé.
"Không cần đâu, tôi có thể đi một mình."
Nhưng người bên cạnh lại không hề có động tĩnh gì nữa, rõ ràng là đã ngủ tiếp.
Đỗ Minh Nguyệt không còn cách nào khác, chỉ có thể nằm trong vòng tay anh ngủ thêm một lúc.
Khi mở mắt ra lần nữa, đã gần nửa giờ trôi qua, người bên cạnh đã biến mất từ lâu rồi.
Lâm Hoàng Phong đang đứng trước gương chỉnh trang lại quần áo của mình, không quay đầu nhìn lại: "Cô sắp muộn rồi đấy!"
Lúc này Đỗ Minh Nguyệt mới vội vội vàng vàng bước xuống giường, cũng không quên trừng mắt liếc nhìn cái tên thủ phạm một cái.
Cuối cùng vẫn phải ngồi lên xe của Lâm Hoàng Phong để đến công ty, khi xuống xe, Đỗ Minh Nguyệt đã rất khiêm tốn cúi đầu, nhưng vẫn gặp phải Dư Hồng Thu ở cửa.
"Chào buổi sáng!" Dư Hồng Thu chào hỏi cô.
Đỗ Minh Nguyệt đó giờ vẫn luôn là một người không hề thù dai, chưa kể bản tính của Dư Hồng Thu cũng không phải là người xấu xa gì.
"Chào buổi sáng." Đỗ Minh Nguyệt cũng rất lịch sự nhưng lại có hơi xa cách chào hỏi lại.
Sau đó trên đường đi, là một khoảng thời gian im lặng rất dài.
← Ch. 060 | Ch. 062 → |