← Ch.08 | Ch.10 → |
"Hết thảy đều đúng theo kế họach của ngươi lúc trước?"
" đúng vậy"
'Ngươi nói sẽ hảo hảo giáo huấn kiêu khuyển kia, phá bỏ tính tự phụ của hắn..."
"Đúng"
"Sau đó ngươi muốn hắn phải trả giá, bao gồm cả tâm của hắn, làm cho hắn trở nên trắng tay, sau đó sẽ bắt hắn quay về..."
" đúng vậy."
"Vậy vì sao ngươi lại chần chờ? Vì sao đã đến thời hạn, ngươi còn chưa động thủ?"
"Bởi vì trogn kế họach đã tính sai một điểm..."
" tính sai cái gì?"
"Tâm của ta"
Vệ Tướng Như nhìn Cao Duệ đang ngủ gục bên mép giường của nàng, nhớ tới đọan đối thọai của nàng với Tòng Dung khi ý thức của nàng bị hút ra..."
Thời gian đã đến, nguyên thần của nàng đã hợp nhất cùng linh hồn, lẽ ra nàng nên về thiên đình để đảm nhiệm lại vị trí cũ nhưng nhiệm vụ của nàng còn chưa hòan thành.
"Cho ta thêm một ít thời gian", nàng nói với Tòng Dung.
"Thời gian không phải do ta cho ngươi, Bàn Nhược, nó do chính ngươi nắmn giữ trong tay, ngươi muốn khi nào thu phục kiêu khuyển kia, thu phục như thế nào là do ngươi quyết định, điều duy nhất không thể vi phạm là tuyệt đối tay không quay trở về...", trong lời nói của Tòng Dung hàm chứa sự cảnh cáo.
Bàn Nhược.
Đúng vậy, nàng là thần tử bên cạnh Ngọc Hòang, Vệ Tướng Như là thân phận của nàng sau khi hạ phàm, vì muốn thu phục Cao Duệ, nàng đã sáng tạo ra nhân vật này, dù là cá tính, diện mạo hay nhân sinh đều được nàng chăm chút tỉ mỉ. Nữ nhân tên Vệ Tướng Như là công cụ để nàng thu phục Cao Duệ.
Nàng, hạ phàm là đảm nhận việc truy bắt hắn chứ không phải là tình nhân.
Nhưng là, ngàn tính vạn tính, nàng lại quên tính tâm của mình trong đó cho nên hiện tại nàng đang bị vây trong chính kế họach của mình, bị vây trong tình yêu của Cao Duệ. Vì hắn, nàng quên mất nhiệm vụ của mình, muốn thực sự làm một Vệ Tướng Như phàm nhân bình thường mà không quay trở về thân phận Tả phụ đại nhân Bàn Nhược của thiên giới.
Ai có thể ngờ được Bàn Nhược luôn không chịu ảnh hưởng của kẻ khác, luôn làm theo ý mình lại bị rơi vào lưới tình.
Đưa tay vuốt ve mái tóc của Cao Duệ, ánh mắt nàng tràn ngập thâm tình và sự yêu thương say đắm, xen lẫn chút do dự.
Kiêu khuyển này cũng không xấu như nàng tưởng tượng.
Hắn lãnh khốc, nghiêm khắc, lại kiêu ngạo, vô tình, cường hãn, bảo thủ, lại cũng hơi tư lợi...Nhưng tâm của hắn lại nóng, hắn còn hiểu thế nào là yêu. Hắn không phải không có nhân tính, hắn chỉ là tự vệ, hắn muốn vì bản thân mình mà sống nên mới bỏ chạy, như vậy có gì sai?
Tuy nhiên, tội của hắn không do nàng phán định mà nàng nhận lệnh của Ngọc Hòang, do Tòng Dung nhờ vả đến thu phục hắn, nhiệm vụ của nàng là bắt hắn về chứ không phải biện minh cho tội trạng của hắn.
Như vậy, kế tiếp, nàng nên làm như thế nào?
Kế họach ban đầu là nàng dùng cái chết để thu phục tâm của hắn, khuyển nhi có thiên tính trung thành, bảo vệ, một khi động tình chắc chắn sẽ đem tâm của mình giao ra, đến lúc đó, nàng sẽ mang hắn trở về thiên đình, nhận xử phạt.
Nhưng là, đối mặt thâm tình cố chấp hắn, nàng cư nhiên không đành lòng...
"Ngươi không ngủ lại suy nghĩ cái gì?", Cao Duệ đột nhiên mở miệng, vẫn quỳ bên giường nàng như cũ, để cho nàng vuốt ve đầu của hắn.
" ngươi tỉnh?" nàng thật sâu nhìn hắn, khuôn mặt tuấn mỹ vì lo lắng cho nàng mà tràn đầy mệt mỏi, lòng nàng chợt thấy hơi đau.
" ân, đã sớm tỉnh, nhưng là ta thích ngươi sờ ta như vậy...." hắn lộ vẻ mặt thỏai mái.
"Ngươi như vậy thật giống như sủng khuyển làm nũng với ta..." nàng đau lòng cười cười, đầu ngón tay vẫn dịu dàng vuốt ve từ dáy xuống tới lưng hắn.
Hắn nín thở vài giây, ánh mắt có chút ảm đạm, tự giễu nói" nói không chừng ta chính là..."
" phải không?" nàng dùng sức làm rối tóc hắn
"Này, ngươi làm gì vậy?", hắn đứng dậy, bắt lấy bàn tay nhỏ bé đáng giận của nàng, cũng cố ý làm rối tóc nàng.
" a!" nàng né tránh, cười.
"Ngươi vừa khỏe được một chút đã muốn tác quái sao?", hắn cười nói.
" không cần làm..." nàng cười to.
Hắn đột nhiên an tĩnh lại, kinh ngạc nhìn nàng tươi cười, cầm chặt tay nàng, thấp giọng nói" ta nguyện ý dùng tất cả những gì ta có được để đổi lấy nụ cười trong sáng, ấm áp của ngươi..."
Mặt nàng biến sắc, nụ cười như cứng lại, ngực cũng nổi lên đau đớn.
Hắn vì sao lại yêu si mê như thế. Hắn vì sao lại yêu cuồng nhiệt như thế? Hắn như vậy, kêu nàng làm sao hạ thủ được?
"Đừng lo lắng, ta đã tìm trên tòan thế giới trái tim thích hợp cho ngươi, ngươi hãy cố gắng chống đỡ một thời gian, ta nhất định có biện pháp cứu ngươi..", hắn nói xong, cúi đầu khẽ hôn lên lòng bàn tay nàng.
Nhiệt độ từ môi hắn truyền sang làm linh hồn nàng như bị phỏng, nàng rút tay lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái xanh.
Nàng không thể tiếp tục lún sâu thêm nữa, nàng khổ, hắn sẽ càng khổ hơn, chỉ có một đao cắt đứt sợ tơ tình thì mới có thể giảm bớt thương tổn cho hắn.
" làm sao vậy?" hắn ngạc nhiên ngẩng đầu.
"Ta không cần thay tim, Cao Duệ, không cần tìm nữa", nàng bắt buộc phải áp chế tình cảm của mình lại, lúc này, nàng cần phải dùng lý trí.
" vì sao?" hắn khó hiểu trợn to hai mắt.
"Ta không muốn dùng trái tim của một người lạ, ta sẽ bài xích", nàng nghiêm mặt nói
"Ta sẽ tìm trái tim của người cùng nhóm máu, cùng thể trạng... với ngươi", hắn cố giải thích
"Trái tim khác với bộ não, nó có trí nhớ, có cảm giác, nếu thay trái tim nghĩa là để người khác xâm nhập vào thân thể mình, đến lúc đó, cảm giác, tâm tình, hỉ nộ ái ố...hết thảy của ta đều đã bị thay thế"
"Sẽ không, có rất nhiều người đã thay tim nhưng không có gì thay đổi"
" sẽ không giống nhau, không có tâm, cảm giác của ta đối với ngươi cũng sẽ mất hết, ta không muốn như vậy", nàng bắt đầu đi vào vấn đề.
" ngươi đừng suy nghĩ miên man, Tướng Như, điều quan trọng trước mắt là làm cho ngươi sống...", hắn vội la lên
"Sao phải như vậy? mệnh này của ta cứu cũng vô dụng...", nàng nhẹ giọng nói.
"Không cần phải lo lắng, ta nói rồi, ta dùng tất cả các phương pháp để cứu ngươi...", hắn bất an kéo nàng vào lòng để an ủi.
Nàng dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, hấp thụ hơi thở độc đáo trên người hắn, nhắm mắt lại.
Thì ra, yêu một người chính là cảm giác như vậy, trong vòng tay của người mình yêu còn hơn ở trên thiên đường.
Nhưng lý trí rất nhanh đã lấn áp sự say mê trong chốc lát, nàng buồn rầu nhắc nhở bản thân, thần quan không cần tình yêu, tất cả đều chỉ là hư ảo.
Cái nàng muốn là trái tim đang đập trong ngực hắn.
"Nhịp tim của ngươi mạnh mẽ mà có lực...thật tốt...", nàng lẩm bẩm.
"Nó là vì ngươi mà đập", hắn hôn lên mái tóc nàng, đáp lại.
"Thật vậy chăng? như vậy, nếu ta muốn, ngươi sẽ cho ta sao? nếu phải dùng tâm của ngươi khác, ta thà rằng là của ngươi", nàng nhắm mắt lại, thống khổ nói ra điều đang ẩn giấu trong lòng.
Thân mình hắn run lên, kinh ngạc nhìn nàng.
Cự tuyệt ta, mau cự tuyệt...... Nàng ở trong lòng khẩn cầu.
"Ta sao lại không nghĩ ra, lại phải đi tìm khắp nơi, có thể cứu được tâm của nguơi lại có ngay chính trên người ta", hắn vui mừng nói.
Nàng hoàn toàn ngây dại.
Hắn...... Thế nhưng không có một chút chần chờ, làm như nghe được tin tức gì đáng vui mừng lắm vậy.
"Ta đi tìm bác sĩ xét nghiệm máu, không, chắc phải kiểm tra sức khỏe trước..." hắn nói xong, buông nàng ra, khẩn cấp lao ra khỏi phòng bệnh.
'chờ một chút! Ngươi nghe rõ ta đang nói cái gì sao?" nàng hỏang sợ gọi hắn.
"đương nhiên, ta nghe rất rõ, ngươi đã nhắc nhở ta, tâm của ta có thể sẽ cứu được ngươi", hắn cười nói.
"Ngươi, ngu ngốc. Ngươi còn cười được? Nếu đem tâm cho ta, ngươi sẽ chết", nàng lớn tiếng mắng.
" không, ta sẽ không chết, ta sẽ cùng ngươi sống, ta sẽ sống trong lòng ngươi...", hắn một chút cũng không quan tâm đến tánh mạng của mình, hắn đã sống mấy ngàn năm là quá đủ, nếu tâm của hắn có thể cứu được nàng, vậy thì hắn cho nàng.
" ngươi....." nàng kinh ngạc nhìn hắn: Tâm chưa bao giờ đau như lúc này.
Ai nói súc sinh đều rất sợ chết? Hắn, quả thực là không muốn sống nữa, vì nàng, mệnh đều có thể không cần.
"Ta chỉ muốn được ở cùng một chỗ với ngươi, cho dù là hình thức gì...", hắn vẫn nở nụ cười.
Nàng không thể thở được nữa, tòan bộ linh hồn của nàng đều bị bao phủ bởi tình yêu của hắn.
Cuộc truy bắt này, nàng đã thua hòan tòan bởi vì nàng phát hiện, cuối cùng nàng mới là người bị bắt..
Trận này lùng bắt, nàng thua, bởi vì, nàng phát hiện, kết quả là bị bắt phục......
" ngươi nghỉ ngơi một chút, ta đi tìm thầy thuốc...." hắn xoay người mở cửa.
" trở về! Không cần đi tìm!" nàng nhíu mi nói.
" làm sao vậy?" hắn quay đầu xem nàng, vẻ mặt hoang mang.
"Ta sẽ không làm giải phẫu, Cao Duệ", nàng lạnh lùng nói
" vì sao?" hắn ninh mi.
" bởi vì ta căn bản là không muốn sống"
" cái gì?" hắn kinh ngạc trừng nàng.
"Nhiệm vụ của ta sắp chấm dứt, ta không cần ở lại nhân gian nữa...", nàng nhìn hắn, chậm rãi nói
"Nhiệm vụ gì?", khuôn mặt tuấn tú của hắn có chút ảo não.
"Bắt ngươi trở về", nàng nói, mở tay ra, trong tay phúc chốc xuất hiện một cái hạng quyển màu bạc.
Hắn vừa nhìn thấy hạng quyển kia liền hỏang sợ thối lui, khó có thể tin, trừng lớn hai mắt.
Cái hạng quyển đã khóa hắn ngàn năm kia vì sao lại xuất hiện trong tay Vệ Tướng Như? chẳng lẽ...Nàng...Nàng thật sự đúng như lời Phụng Thao Thiên nói, là...
Sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng, đầu óc mơ hồ, thật lâu không có phản ứng
Bàn Nhược?
"Hạng quyển nhìn rất quen phải không? Vốn định mang tâm của ngươi rở về, sau sẽ dùng hạng quyển khóa lại thân thể của ngươi, bất quá ta lười phải vòng vèo...", nàng cầm khóa, xuống giường, đi về phía hắn.
"Ngươi", hắn lui lại phía sau, máu trong thân như đông lại.
"ngươi không nên chủ quan khinh địch, Cao Duệ, lại càng không nên bỏ qua cảnh cáo của điêu nhi", nàng dồn hắn đến góc tường, khẽ thờ dài.
"Ngươi thật là Tả Phụ Bàn Nhược", phải mất một lúc sau hắn mới có thể thốt nên lời.
"đúng vậy.", nàng nhìn vẻ mặt trắng bệch của hắn, tâm như bị cái gì đó xé rách, rất đau.
"Mục đích ngươi tiếp cận ta là muốn truy bắt ta?", hắn trừng nàng, giống như lúc này mới quen biết nàng.
" đúng vậy"
"Vệ Tướng Như, chuyên gia phiên dịch, gặp gỡ ta, mến ta, tất cả...đều là kế họach của ngươi", hắn càng hỏi, sắc mặt càng âm trầm.
" đúng vậy. ?
"ngay cả yêu ta cũng là giả", hắn lại hỏi.
Trong lòng nàng như đông cứng lại, dừng một lát mới chậm rãi nói" đúng"
Mỗi một câu thừa nhận của nàng như một vết dao đâm vào ngực hắn, mỗi một đao như đều châm chọc những gì hắn đã bỏ ra thật ngu xuẩn.
Yêu thương tràn ngập chưa kịp hóa thành hận đã trở thành lợi đao, là hắn tự làm mình bị trọng thương.
"Tốt lắm, ta là một tê ngốc đã rơi vào bẫy", hắn lẩm bẩm, lửa giận trong lòng bắt đầu bùng phát, ngay từ đầu hắn đã bị tín kế. Nữ nhân tên Vệ Tướng Như cũng chính là Bàn Nhược gải trang để đến bắt hắn trở về.
"Chuyện này chỉ trách ngươi không đủ thông minh", nàng thấp giọng.
"Dùng hai mươi lăm năm sắp đặt kế họach, tạo nên một Vệ Tướng Như, ngươi đúng là rất xem trọng ta, Bàn Nhược đại nhân", hắn óan hận cười lạnh.
"Muốn che giấu tiên khí để tiếp cận ngươi thì trước hết phải trở thành một phàm nhân, ta cho rằng làm như vậy so với dùng bạo lực bắt ngươi trổ về vẫn tốt hơn", nàng miễn cưỡng cười, thiếu chút nữa bị hận ý của hắn tản ra đánh bại.
"Cho nên ngươi muốn lấy tâm của ta? Thực âm hiểm...trước đây nghe nói Tả Phụ là ái tướng rất giỏi về mưu kế của Ngọc Hòang, quả nhiên là danh bất hư truyền, ngay cả tình yêu cũng có thể đem ra lợi dụng...", hắn càng nói càng phẫn nộ, đau lòng vì chân tình của mình đã bị nàng lợi dụng.
" quá khen...." nàng cố gắng áp chế tâm tình, miễn cưỡng cười.
"Vậy sao ngươi không diễn cho hết vở? Ngươi chỉ cần tiếp tục diễn, ta có thể sẽ ngu ngốc mà đem tâm chuyển cho ngươii...", hắn nheo mắt trừng nàng.
"Ta đã lãng phí nhiều thời gian, không còn nhẫn nại nữa, ngươi ngoan ngõan bó tay chịu trói đi", nàng lạnh lùng thốt, giơ hạng quyển trong tay lên.
" đừng nằm mơ!" hắn nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức hóa thành cự khuyển màu đen, chân trước đè thấp, tòan thân cảnh giới.
Trong mắt nàng hiện lên một tia nhiếp động.
Bộ lông ngắn đen bóng, tư thái anh tuấn, uy vũ, khí thế bừng bừng, Khuyển Nhi thật đẹp a. Đây là Cao Duệ nàng yêu, nàng làm sao có thể nhẫn tâm bắt hắn trở lại nhà giam...
"Đừng chống cự vô ích, ngươi không thóat khỏi hạng quyển thiết kế dành riêng cho ngươi", nàng vừa nói vừa tiến lên.
"Ngươi hiện tại chỉ là phàm nhân, sẽ không phải là đối thủ của ta", hắn nhếch miệng cười.
"năng lực của ta đã khôi phục được tám, chính phần, dư sức đối phó với ngươi", nàng giơ cao hạng quyển, tới gần quanh thân hắn.
"Đừng ép ta ra tay", hắn tránh sang một bên, thấp giọng nói.
"Ta muốn ép ngươi ra tay", nàng cười lạnh, tung hạng quuyển ra.
Hạng quyển như có linh tính, truy đuổi theo Cao Duệ, hắn cố nén tức giận, không ngừng né tránh, nhưng nàng vẫn tấn công liên tiếp, cuối cùng cũng khơi dậy bản tính dã thú của hắn.
Phút chốc, hắn nhảy dựng lên, tránh né ngân quang của hạng quyển, xoay người trên không trung, không chút do tấn công vào lưng của nàng.
Đúng lúc này, nàng bỗng nhiên xoay người, ngẩng mặt hướng về phía hắn, mỉm cười, không một chút chống cự.
Hắn hoảng hốt, nhưng đã không kịp thu thế, răng nanh bén nhọn đã đâm vào cổ nàng, để lại một vết thương sâu rộng.
"Ngô", nàng bị lực đạo mạnh mẽ của hắn làm cho ngã xuống, động mạch máu vỡ ra, chất lỏng đỏ tươi nhanh chóng nhiễm hồng tòan bộ vùng ngực và cánh tay trái của nàng.
Hắn quỳ xuống bên cạnh nàng, kinh ngạc đến mức bối rối, không thể nghĩ ra vì sao nàng lại làm như vậy.
Cái gì mà năng lực đã khôi phục tám, chín phần, nàng căn bản vẫn là một phàm nhân yếu đuối, vô lực...
Nàng quả thật là muốn tìm đến cái chết.
"Ngươi.. cắn thực chuẩn", nàng vì mất máu quá nhiều mà tòan thân run run.
" ngươi...... Ngươi đến tột cùng đang làm cái gì? Đang làm cái gì?" hắn lấy lại tinh thần, lập tức biến lại hình người, phát cuồng ôm lấy thân thể của nàng, tức giận kêu lên.
"Nhiệm vụ.. của ta...thất bại.. Bởi vì.. ta không đánh thắng ngươi...", nàng muốn cười nhưng mặt đã dần trở nên cứng lại, trái tim đã bị bịnh lại còn mất nhiều máu, rốt cuộc không còn chống đỡ được bao lâu nữa.
" ngươi...." hắn hoảng sợ nói không ra lời, bởi vì, hắn đột nhiên ý thức được nàng cũng sắp đã chết......
" lần này...... Ta thật sự...... đi rồi...... Hy vọng...... Chúng ta đừng nữa gặp mặt..." nàng suy yếu nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
" không! Ngươi không thể đi, ngươi làm sao cũng không thể đi..." hắn cuồng loạn không thôi, hai tay ép chặt miệng vết thương của nàng để cầm máu, nhưng làm thế nào cũng không được, máu của nàng cũngđã nhuộm đỏ hai bàn tay hắn.
" ngươi thắng...... Cao Duệ....", hô hấp của nàng càng lúc càng yếu.
" ngươi...... Vì...... Cái gì phải làm như vậy? Vì sao không đánh trả? Vì sao...", âm thanh của hắn run run.
Nàng không nói, chỉ đưa tay vuốt ve mặt hắn nhưng tay đưa lên chưa tới một nửa liền hạ xuống.
Thời hạn đến, nàng nhắm mắt lại, hơi thở tắt, nhịp tim cũng ngừng đập, chỉ có máu là còn âm ấm.
Hắn ngốc lăng ôm nàng, thật lâu không thể nhúc nhích.
Đây là có chuyện gì? Nàng cứ như vậy...... Đã chết? Chết......?
Cảm giác mờ mịt, mọi thứ thật hoang đường...
Nàng đã chết! Nữ nhân hắn yêu nhất lại chết trong tay hắn.
Đây là trừng phạt sao? hay lại là mộ âm mưu khác?
Cảm giác sợ hãi, kinh hỏang quấn quanh mỗi một sợi dây thần kinh của hắn, làm cho hắn đau đến tâm tê phế liệt, làm cho ruột gan hắn như đứt đọan thành từng khúc.
Nàng không thể như vậy đối hắn...... Không thể......
"không...... Ngươi không thể cứ như vậy chết đi! Ngươi nói rõ ràng cho ta, ngươi vì sao lại làm như vậy? Vệ Tướng Như, trả lời ta, mau trả lời ta...", hắn vuốt mặt nàng, không ngừng la to, âm thanh vang vọng trong phòng bịnh giống như khóc.
Nhưng nàng không trả lời hắn, nàng đi rồi, chỉ để lại cho hắn vô số phẫn nộ, hoang mang, còn có đau xót đến tận xương...
La hét một hồi, hắn dừng lại, kinh ngạc nhìn thân thể dần dần lạnh như băng của nàng, sau đó đột nhiên nở nụ cười.
" ha ha a...... Ha ha ha...."
Hắn cười như điên, như bạo phong thổi quét qua, tiếng cười thê lương bi ai...
Chẳng lẽ, hết thảy cứ như vậy...... Quên đi?
Không, hắn không cam lòng, nàng làm sao có thể lưu lại vấn đề cho nàng rồi lại biến mất, làm sao có thể không nói rõ ràng lại dùng phương thức này để buông tay?
Như vậy thì tính cái gì?
Hắn sẽ không như vậy mà bỏ qua, hắn muốn đáp án, hắn muốn nàng cho hắn một lời giải thích.
Vệ Tướng Như đã chết, nhưng Bàn Nhược sẽ không biến mất, hắn biết nàng sẽ ở cái nơi mà hắn từng thề sống thề chết không quay trở về, hắn nhất định sẽ tìm được nàng.
Nhất định có thể.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |