Truyện:Kiêu Khuyển - Chương 03

Kiêu Khuyển
Trọn bộ 11 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Brazil

Cao Duệ vẻ mặt lạnh lùng đứng đợi trong đại sảnh sân bay, dùng sự nhẫn nại cuối cùng chờ Vệ Tướng Như đi lấy hành lý, lúc này bất kỳ ai cũng nhận ra được người đàn ông có gương mặt lạng lùng tuấn mỹ này tùy thời đều có thể bùng nổ như núi lửa.

Cũng khó trách Cao Duệ lại tức giận như thế, vì công việc hắn thường xuyên bay đi khắp nơi trên thế giới, chưa từng gặp qua tình huống này.

Đầu tiên, chuyến bay của hắn sau khi quá cảnh ở Nhật sẽ bay thẳng đến Brazil, không ngờ máy bay lại có trục trặc, thời gian cất cánh bị chậm lại, làm hắn phải ở sân bay chờ đến chút nữa là phát điên.

Nhưng ngay lúc hắn đang phiền muộn đến mức đòi mạng, Vệ Tướng Như lại cao hứng xem như là đang đi nghỉ, bỏ lại hắn, một mình chạy đến khu mua sắm miễn thuế, còn ngồi đọc sách trong hiệu sách, hồn nhiên không nhớ là còn có hắn.

Cho đến khi công ty hàng không thông báo chuyến bay đã có thể cất cánh, vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu, hắn gấp đến độ phải tự mìn đền cửa háng tìm nàng, tìm khắp chung quanh mới thấy nàng trong hiệu sách.

"Ngươi rốt cuộc có biết ngươi đang làm cái gì hay không?", hắn tức giận, quát nhẹ với nàng.

"Ta, ta đang đọc sách a", nàng vô tội nhìn hắn.

"Đọc sách suốt hai giờ?Ngươi chẳng lẽ không biết máy bay có thể cất cánh bất cứ lúc nào?", hắn tức giận đến mức cái gáy cũng co rút, đau đớn.

"Đã sửa xong rồi sao? Sao ta không nghe thông báo?", nàng cả kinh, chạy nhanh đến quầy trả sách rồi cũng hắn đi đến cửa đăng ký.

"Ngươi làm ơn tập trung một chút được không, chúng ta là đi công tác, không phải đi du lịch", hắn đi nhanh như chạy, nhưng vẫn quay đầu lại khiển trách nàng.

"Ta biết, ta biết, đừng khẩn trương, máy bay chắc sẽ chờ chúng ta...", nàng cười trấn an chúng.

Nàng còn cười được? Hắn cảm thấy đau đầu.

Hít thở sâu, hắn cố gắng lắm mới kiềm chế được xúc động muốn bóp chết nàng.

Cuối cùng khi lên đến máy bay, hắn nghĩ hắn có thể thở phào, không ngờ khi tiếp viên phục vụ thức ăn, nàng vừa uống một ngụm bia lạnh liền xuất hiện bệnh trạng kỳ quái. Sắc mặt vốn hồng nhuận trở nên trắng bệch, lại ói không ngừng, hắn nghĩ nàng say máy bay nên yêu cầu tiếp viên cho thuốc chống say máy bay. Nhưng khi tiếp viên mang thuốc đến thì nàng lại đổ mồ hôi lạnh, tòan thân không ngừng run run, làm hắn cùng tiếp viên sợ tới mức không biết phải làm sao.

Lập tức có thông báo cần sự giúp đỡ, cũng may trên máy bay có ba bác sĩ liền đến giúp đỡ, sau khi chẩn đóan liền quyết định trước tiên phải cho nàng thở ôxi để làm giảm bệnh trạng, sau đó một bác sĩ cho nàng uống thuốc, dặn nàng phải nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trải qua mấy giờ căng thẳng, cuối cùng tình trạng mới được khống chế, nàng an ổn ngủ mà hắn thì vừa tức vừa buồn, trong lòng càng mắng không ngừng, không có việc gì lại mang theo một đại phiền tóai cùng xuất ngọai, thật là tự mình tìm tội.

Càng khoa truơng hơn là bác sĩ sau khi khám cho Vệ Tướng Như xong lại quay sang trách cứ hắn đã không chăm sóc tốt cho nàng.

"Tim của nàng có vấn đề, ngươi sao lại không nói?"

"Tim của nàng có vấn đề?", hăn ngẩn người

"Đúng vậy, sau khi đến Brazil tốt nhất nên đưa nàng đến bịnh viện khám xem, tình trạng của nàng không tốt lắm đâu", một bác sĩ đề nghị.

"Nghiêm trọng như vậy sao?", hắn không thể nào tưởng tượng được người như Vệ Tướng Như lại có bịn ở tim.

"Thái độ của ngươi như vậy là sao?, bạn gái mình sinh bệnh còn làm như không liên quan đến mình"

" không, ngươi hiểu lầm......" hắn vội vàng làm sáng tỏ.

"Tóm lại, chăm sóc nàng cho tốt, đừng để cho nàng mệt nhọc nữa", bác sĩ cũng không nghe hắn thanh minh, bỏ đi về chỗ ngồi.

Hắn giống như ăn phải hòang liên, chỉ có thể trừng mắt nhìn Vệ Tướng Như đang ngủ như chết, cố gắng nuốt tức giận vào bụng.

Có lẽ là tâm tình quá tệ, nên tòan bộ hành trình hắn không ngủ được, cứ như vậy cho đếhn Brazil.

Kết quả, sau khi hạ cánh, tinh thần của Vệ Tướng Như lại như sin long họat hổ, hòan tòan không nhìn ra tim nàng có vấn đề, mà đôi mắt của hắn lại tràn ngập mệt mỏi.

"Cao tiên sinh, sắc mặt của ngươi không tốt lắm, có phải không được thỏai mái hay không?", Vệ Tướng Như tốt bụng hỏi thăm.

Hắn lạnh lùng trừng nàng liếc mắt một cái, căn bản lười trả lời.

" muốn hay không tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút?" nàng tri kỷ hỏi.

"Không cần", hắn lạnh băng trả lời

"Nhưng một chút nữa sẽ đến công ty Ma Địch, ngươi thực sự không có vấn đề gì chứ?", nàng vẫn không yên tâm.

Người có vấn đề còn dám hỏi hắn có vấn đề hay không?

Có vấn đề nhân còn dám hỏi hắn có hay không vấn đề? Thật sự là đủ.

Hắn mặc kệ nàng, đi đến quầy xếp hàng nhập cảnh, cách xa nàng một chút để tránh cho mình vì bị tức giận mà cũng trở nên đau tim.

Đúng vậy, ở chung một chỗ với nàng, trái tim của hắn mới có bệnh.

Vệ Tướng Như không biết mình lại làm gì đắc tội hắn, liền quay đi làm thủ tục nhập cảnh, sau lại đi tới bên hắn.

"Sau khi lấy hành lý, ta cần phải thay đổi quần áo cho phù hợp, phiền ngươi chờ ta một chút" nàng vừa đi vừa nói.

"Ngươi cuối cùng cũng phát hiện quần áo của mình không phù hợp sao?"

"Ai, đi máy bay ăn mặc thỏai mái một chút cho thỏai mái thôi, còn hiện tại là làm chính sự, ta đương nhiên phải ăn mặc chỉnh tề một chút...", nàng cười cười.

"Cho dù ngươi thay đổi quần áo nhưng đầu tóc ngươi vẫn rối tung", hắn nhìn mái tóc rối tung như gà bươi của nàng, khẽ gắt.

"Sẽ không, ngươi yên tâm, ta sẽ làm cho chúng chỉnh tề, không làm ngươi mất mặt", nàng dùng mấy ngón tay vuốt tóc.

Hắn cũng không mấy tin vào cam đoan của nàng, đối với nữ nhân này hắn đã không còn hi vọng gì.

"Đúng rồi, tim của ngươi có vấn đề sao?", tuy rằng rất muốn xem nhẹ, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hỏi.

'trái tim của ta? Nga, không có việc gì, chính là một chút nho nhỏ bệnh trạng, từ nhỏ cứ như vậy"」 nàng trả lời nhẹ nhàng bâng quơ.

"Ở trên máy bay thọat nhìn cũng khôn giống bịnh nhẹ", hắn liếc nàng một cái, cảm thấy nàng cố ý tránh nặng tìm nhẹ.

"Đó có thể là do quá mệt mỏi, mới có vẻ nghiêm trọng như vậy, ngươi cũng biết ta tối khuya hôm qua mới từ Hồng Kông về, còn chưa được nghỉ ngơi...", nàng giải thích.

"Phải không? ta nói trước, nếu ngươi ở Brazil có chuyện gì cũng đừng đổ lên người ta", hắn hừ một tiếng.

"Yên tâm, ta sẽ không bắt ngươi đền mạng"

" hừ" hắn túc mi, hừ lạnh một tiếng.

Hai người cùng đi vào khu lấy hành lý, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy va li của mình liền cầm lấy đi vào đại sảnh chờ nàng, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy nàng đi ra.

Lại chời, hai mươi phút sau, hắn không kiên nhẫn nữa, đang muốn đi tìm người thì đã thấy nàng kích động chạy tới.

" nguy rồi! Nguy rồi! Cao tiên sinh, hành lý của ta không thấy đâu", nàng ồn ào nói với hắn.

" cái gì? Hành lý không thấy?" hai hàng lông mày của hắn cau lại thành một đường.

Lại tới nữa! Lại có trạng huống! Nữ nhân này rốt cuộc muốn thế nào mới cam tâm?

"Đúng vậy, tìm khắp nơi nhưng không thấy", nàng thì thầm.

"Có lẽ là ở chỗ khác", hắn cố gắng duy trì bình tĩnh

" Ta đã tìm khắp nơi nhưng không có", nàng lắc đầu thở dài.

"Có thể bị người ta lấy nhầm không?" chút lý trí của hắn cuối cùng bị thái độ không tích cực của nàng làm hỏng rồi

"Chắc là không rồi, va li của ta đã sắp bị hư, chắc là không ai muốn lấy a", nàng gãi đầu, không nhanh không chậm nói.

"Vậy nhanh đi khai báo mất hành lý đi, còn đúng ở đây làm gì?", hắn bùng nổ lửa giận, lớn tiếng la.

"Ta lập tức đi ngươi chờ ta một chút", nàng giật mình, xoay người chạy đi.

Hắn trừng mắt nhìn bóng dángcủa nàng, cảm thấy mình như bị sốc. Vệ Tướng Như này nhất địn là ôn thần, ai dính tới nàng đều không tốt.

Hắn đại khái là điên rồi mới có thể cùng người như thế hợp tác, Triệu Chi Đình đến tột cùng là làm thế nào mà tìm được người như vậy?

Lại qua ba mươi phút, hắn cứ như vậy đứng ở góc đại sảnh chờ nàng, đôi giày da cao cấp không ngừng đá đá, rốt cuộc không kiềm chế được nữa. Đừng nói là năm ngày, hiện tại ngay một giây hắn cũng không chịu nổi nữa.

So với sở trường của nàng thì cá tính không hề trật tự lại là tai nạn đáng sợ, hắn thà rằng tìm một phiên dịch có năng lực bình thường nhưng tính cách cẩn thận còn hơn là tiếp tục chịu đựng nàng.

Âm thầm quyết định, hắn lạnh mặt kéo va li đi đến quầy báo mất hành lý, thấy Vệ Tướng Như đang cùng nhân viên xử lý nói chuyện huyên thuyên.

Hắn đi đến nàng phía sau, lạnh lùng thốt "ngươi rốt cuộc muốn đứng đây bao lâu? không phải chỉ điền vào tờ đơn là xong sao?"

"ách, ta chỉ thuận miệng tán gẫu với hắn một chút, nhờ hắn hướng dẫn cho một du khách lần đầu đến Brazil một ít kinh nghiệm" nàng quay đầu nhìn hắn, cười giải thích.

"Ngươi cho là ngươi đến đây ngắm cảnh sao? Bởi vì ngươi, hành trình của ta đã trễ gần một tiếng đồng hồ, ngươi lại còn có tâm tình ở đây nói chuyện phiếm?", hắn dùng ánh mắt bén nhọn tưởng chừng có thể chém người ta thành tám khối nhìn nàng, khẩu khí lạnh đến mức làm người ta muốn run.

"Thực xin lỗi, ta chỉ muốn hỏi thêm một số thông tin có lẽ sẽ có ích cho chúng ta", nàng sửng sốt một chút mới phát giác hắn giống như khí tạc.

"Được rồi, ngươi không cần phải giải thích, ngươi đáp máy bay quay về đi, ta không cần ngươi nữa", hắn không kiên nhẫn vẫu tay nói.

"Sao, ngươi muốn ta quay trở về Đài Loan?", nàng ngây ngốc

'Đúng vậy, từ giờ phút này ngươi bị đuổi việc", hắn lấy vé máy bay từ trong bóp ra đưa cho nàng.

" nhưng là......" nàng không nghĩ tới hắn thật muốn đuổi nàng đi. trả cho ngươi một nửa tiền công, ngồi khoang hạng nhất đi một chuyến máy bay đường dài, lại còn có thể lĩnh lương, cả thế giới này chắc chỉ có một mình ngươi may mắn như vậy", hắn châm chọc.

Dùng tiền đuổi người, đây đại khái là sở trường của hắn đi.

Nàng nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, có điểm mất hứng.

Tuy rằng nàng không thích tạo áp lực cho mình nhưng không có nghĩa nàng không có tự tô, . thái độ xem thường người khác của hắn thực sự quá đang, nên cho hắn một chút giáo huấn nho nhỏ mới được.

"Thật sự muốn ta trở về sao? Ta thật vất vả mới hỏi được một chút tin tức liên quan đến Ma Địch nha", nàng cố ý nói.

" cái gì?" hắn ngẩn ra.

"Cha của người nhân viên làm ở quầy này lúc trước có làm việc trong công ty Ma Địch, ta cùng hắn tán gẫu, hắn có tiết lộ cho ta một chút tin tức, tựa hồ rất...", nàng nói tới đây thì ngưng lại.

"Tin tức gì"

"Quên đi, chỉ là một tin tức nhỏ thôi, đối với ngươi chắc không có tác dụng gì", nàng nói xong đem vé máy bay quay về để lên quầy, chuẩn bị làm thủ tục.

"Chờ một chút, mau nói cho rõ ràng", hắn lập tức nắm lấy bả vai của nàng.

"Muốn ta nói cái gì?", nàn ngẩng đầu nháy mắt với hắn.

"Ngươi...", hắn lại tức giận.

"Dù sao năng lực của ngươi rất cao, chắc ngươi đã sớm biết còn cần ta nói gì nữa?", nàng tủm tỉm cười.

Cao Duệ trừng nàng, làm sao có thể nhìn không ra ý định làm khó dễ của nàng. Ở thương trường lăn lộn đã lâu, đây là nữ nhân đầu tiên dám khiêu khích hắn.

Đây có phải tỏ vẻ nàng cũng không phải là đèn cạn dầu?

Có điểm ý tứ, có lẽ hắn lần này gặp được kỳ phùng địch thủ, nếu không cùng nàng so chiêu mà để nàng ra đi thì có chút đáng tiếc.

Tâm niệm vừa chuyển, hắn bỏ ý định đuổi nàng đi, đem vé máy bay quay về còn ở trên quầy cất đi, hừ lạnh với nàng" Vệ Tướng Như, có lẽ ta đã đánh giá thấp ngươi, nếu không cho ngươi thể hiện mà đã đuổi ngươi về, với ta không phải là tổn thất sao"

"Ngươi không sợ ta thọc gậy bánh xe sao? Cao tiên sinh", nàng buồn cười nhìn hắn.

"Ngươi sẽ sao?", hắn nhướn mi, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng.

"không nhất định nha", nàng cũng bắt chước hắn nhíu mày.

'hừ, đừng chỉ biết khua môi múa mép, cho tới giờ biểu hiện của ngươi căn bản là thất bại, bất quá ta nguyện ý cho ngươi thêm một cơ hội, tự giải quyết cho tốt. Đi thôi", dứt lời hắn xoay người kéo hành lý rời đi.

Khẩu khí thật lớn a!

Vệ Tướng Như hé miệng cười, nam nhân này rõ ràng là cãi không lại nhưng khẩu khí vẫn rất lớn, thật không hiểu hắn dùng tư thái như vậy để chứng minh cái gì.

Lắc đầu, nàng mỉm cười rồi quay đầu nhìn người nhân viên trong quầy gật đầu cảm tạ, sau đó mới bước nhanh theo Cao Duệ.

Cuối cùng bọn họ cũng đáp tắc xi rời khỏi sân bay, trên đường về khác sạn, Cao Duệ lập tức truy vấn nàng tin tức có liên quan đến Ma Khả.

"Nói mau, người kia đã nói tin tức gì cho ngươi?"

Vệ Tướng Như nhìn hắn một cái, thở dài một hơi, " ngươi thật đúng là nóng vội a......"

"Ngươi nói hay không?", hắn lại nổi cơn tức.

"Được, được, đừng nóng giận, từ lúc chúng ta gặp nhau tới giờ, ngươi luôn tức giận như vậy đối với thân thể không tốt nha", nàng vội trấn an.

Hắn trừng nàng, thật muốn rống to, là ai chọc hắn tức giận như vậy? Là ai a?

Thấy hắn sắc mặt ngày càng kém, nàng thông minh liền lập tức đi vào chủ đề chính, tránh cho bị ai kia mắng" người nhân viên kia cho ta biết hôm nay là sinh nhật của Ngải Thác Tháp, công ty Ma Địch tổ chức tiệc sinh nhật cho hắn ở khách sạn Augus Tower, chẳng những có Ngải Thác Tháp mà tòan bộ nhân viên cao cấp của công ty cũng có mặt"

"Tiệc sinh nhật", hắn ngẩn ra

"Đúng vậy"

"Lúc nào?"

"Bảy giờ tối"

"Ân, nếu vậy đây là cơ hội tốt để trực tiếp gặp mặt Ngải Thác Tháp", trong đầu hắn nhanh chóng nghĩ ra cơ hội, bởi vì Ngải Thác Tháp thường ở nhà, nếu có đến Ma Địch cũng chưa chắc gặp được nên tiệc sinh nhật là dịp tốt để gặp được hắn.

"Như thế nào, tin tức này được chứ?", nàng cười hỏi.

"Cũng được", hắn giương mắt nhìn nàng, tiếp theo cười lạnh" nhưng ngươi ăn mặc như vậy không phù hợp với sự kiện như vậy, về khác sân, ta thay y phục mà ngươi cũng nên tìm một bộ cho tương xứng"

" Đúng, như vầy cũng không thích hợp lắm", nàng nhìn bộ quần áo của mình, cũng hiểu rằng hắn nói đúng" nhưng hành lý của ta đã bị thất lạc, tòan bộ quần áo tòan ở bên trong..."

"Vậy đi mua một bộ mới", hắn nhíu mày.

"Quần áo dự tiệc thật đắt nha, ta không có mang theo nhiều tiền...", nàng lẩm bẩm

"Ta có thể ứng trước cho ngươi, khi nào về Đài Loan thì khấu trừ vào tiền lương của ngươi"

Ở bên cạnh một người giàu có quy phái như hắn lại là một nữ nhân nghèo kiết, thật đúng là hiếm thấy.

" phải không? Vậy cám ơn ngươi, buổi tối ta nhất định sẽ làm mình đẹp một chút, tuyệt đối sẽ không làm ngươi mất mặt'

"Ngươi chỉ cần thể hiện năng lực về ngôn ngữ của ngươi là được", chán nản liếc nhìn vẻ bình thường của nàng một cái, hắn hòan tòan không trông cậy vào việc nàng có thể đẹp lên.

Dứt lời, hắn gọi lái xe đưa bọn họ đến khách sạn sẽ nghỉ lại, đồng thời cũng nhắc mình một lát nữa phải gọi điện thọai cho Triệu thư ký hỏi thăm về sở thích của Chủ tịch Ngải Thác Tháp, có sự chuẩn bị tốt chắc chắn sẽ thành công.

Hắn vốn không có tính nhẫn nại, lần này đi Brazil không thể không thu phục được Ma Địch.

Cao Duệ lại muốn phát điên!

Đã hẹn sáu giời sẽ gặp nhau ở đại sảnh khách sạn, nhưng Vệ Tướng Như lại đến muộn.

Nàng đã cầm tiền của hắn đi mua quần áo, kết quả là đi tới một tiếng, hắn chờ ở ghế sô pha của đại sảnh, chờ đến tức giận.

Nàng không có quan niệm thời gian, tinh thần lại không chuyên nghịêp, nàng như thế nào có thể làm tốt công việc, lại còn được ca ngợi là thiên tài phiên dịch?

Hắn ở trong lòng mắng, quyết định không đợi nàng, không có nàng, nói khôn chừng hắn còn làm được tốt hơn.

Khuôn mặt tuấn tú dài ra, hắn quắc mắt đứng lên, đang định buớc đi thì thấy một nữ tử thanh lệ mặc bộ âu phục màu trắng từ cửa lớn bước vội vào, trực tiếp đi đến trước mặt hắn.

"Thực xin lỗi lại để ngươi phải đợi, ta thực không có cố ý, cứ tưởng là ở khách sạn có thể mua được quần áo, nhưng đắt quá nên ta đành phải ra ngòai tìm cửa hàng bán quần áo đểm mua...", nàng nhìn hắn, nhỏ giọng giải thích.

Hắn nhìn kỹ, thấy nàng đúng là Vệ Tướng Như không khỏi ngạc nhiên.

Quả thực là cách xa vạn dặm.

Thay đổi quần áo, tháo xuống kính mắt, nàng cư nhiên từ vịt con xấu xí biến thành thiên nga......

Mái tóc rối tung được vấn lên cao, lưu lại một lọn nhỏ rũ xuống, đoan trang mà không mất đi sự quyến rũ, khuôn mặt vốn bị kính mắt và mái tóc che khuất giờ lộ ra làm hắn kinh ngạc phát giác, mặt nàng rất xinh, ngũ quan thanh tú, hai hàng lông mày dài nhỏ, mũi cao, môi đỏ mọng, tuy rằng có một chút tàn nhang nhưng do trang điểm cũng ẩn hiện tạo nên một nét tư sắc riêng.

Mà làm cho nàng thay đổi một trăm tám mươi độ là bộ trang phục màu trắng bạc vừa với dáng người.

Cổ áo tròn để lộ ra xương quai xanh hòan mũ, tay áo ngắn để lộ ra đôi cánh tay trắng nõn nà, thon dài. Bộ quần áo cắt may tinh tế làm lộ ra dáng người xinh đẹp của nàng. Đôi chân dài cân xứng, bên dưới là đôi hài tinh tế, vừa vặn vòng quanh mắt cá chân xin đẹp của nàng, làm cho thân hình nàng cao thêm.

Giờ phút này nhìn nàng giống như ngôi sao điện ảnh Audrey Hepburm trong phim Ăn sáng ở Tiffany, xinh đẹp phong tình, tràn ngập mê người...

"Như vậy ta có thể đi không? Vì tìm trang phục thích hợp, ta đã đi vài cửa hàng a...", nàng bị cái nhìn của hắn làm cho bất an, sửa sửa cổ áo.

"Hòan hảo", hắn thu lại ánh mắt kinh ngạc, cố ý trả lời lạnh lùng nhưng trong lòng có chút khen ngợi thẩm mỹ của nàng.

Không phải người đàn bà nào cũng có khiếu thẩm mỹ về quần áo, hắn đã nhìn thấy nhiều nữ nhân làm cho mình trở thành một con gà tây hay là mộ con đà điểu sặc sỡ, làm người ta hết muốn nhìn.

Lúc trước Vệ Tướng Như ăn mặc tùy tiện như vậy, thật khó làm cho người ta liên tưởng với hình dáng hiện tại của nàng.

"Ta vốn định chọn đồ nhạt màu, bởi vì khi làm phiên dịch ta đều mặc trang phục màu đen hoặc xám, nhưng nghĩ hôm nay là sinh nhật của đối phương nên mặc màu trắng chắc sẽ không thất lễ", nàng giải thích.

"Ân, quả thật người đẹp vì lụa...", hắn lại lần nữa đánh giá nàng, giọng châm chọc, đột nhiên phát hiện trên cổ nàng thiếu cái gì đó, dừng một chút liền nói" đi theo ta"

Nàng khó hiểu đi theo sau hắn, thấy hắn bước vào cửa hàng bán trang sức trong khách sạn, liếc mắt nhìn rồi nhanh chóng chọn ra một vòng cổ kim cương, xoay người đưa cho nàng

"Đeo cái này lên", hắn ra lệnh.

"Hả?", nàng há hốc mồm nhìn cái vòng cổ không cần xem bảng giá cũng biết là đắt thế nào.

"Mau đeo lên", hắn nhíu mày lặp lại.

" nhưng là...... Này...... Thực quý thực quý......" nàng ngập ngừng nói.

" ai, nhiều lời, lại đây!" hắn thấp thối một tiếng, một tay lấy vòng cổ cầm lại.

Nàng ngậm miệng, tiến lên từng bước, ngoan ngõan cúi đầu để hắn đeo vòng cổ giúp nàng.

Hắn khóa vòng cổ, ánh mắt lơ đãng nhìn vào sau gáy nàng, mấy sợi tóc bướng bỉnh rơi trên gáy, màu sắc đen bóng tương phản với da thịt trắng nõn, mùi hương tự nhiên từ người nàng tỏa ra làm ngực hắn xao động.

Tâm hắn động một cái, giống như bị cái gì va vào, vội vàng rụt tay về.

" làm sao vậy?" nàng tò mò ngẩng đầu nhìn hắn.

" không có gì" hắn ra vẻ trấn định, xoay người lấy thẻ tín dụng ra trả tiến, trong lòng cảm thấy buồn cười với phản ứng của mình.

Nếu đối phương là một mỹ nhân tuyệt sắc mà động tâm thì còn được, đằng này lại là Vệ Tướng Như...

Tỉnh tỉnh đi! Chỉ cần là nam nhân có chút đầu óc liền tuyệt đối không thích lọai nữ nhân tùy ý lại không chuyên nghiệp như nàng.

Hắn âm thầm cười lạnh.

"Ai nha, tiểu thư mang vòng cổ này thật đẹp, tiên sinh, ngươi thật sự rất tinh mắt, tóc của tiểu thư hẳn là cũng nên có gì đó điểm lê, ngươi xem, thật phù hợp nha...", chủ cửa hàng nhiệt tình ca ngợi, sau đó lấy ra một vật trang sức bằng thủy tinh cài lên tóc của nàng.

" phải không......" hắn quay đầu lại, nguyên tưởng trào phúng vài câu, nhưng ánh mắt nhìn thẳng Vệ Tướng Như, đã bị gắt gao dính ở đó.

Nhất định là có liên quan đến kim cương, nếu không Vệ Tướng Như làm sao có thể thọat nhìn chói mắt đến vậy?

Thân hình yểu điệu, tứ chi mảnh khảnh trong bộ âu phục liền trở thành một danh môn thục nữ tao nhã, xinh đẹp...

Vòng cổ kim cương chiếu sáng ở xuơng quai xanh của nàng, lại thêm đồ trang sức trên tóc, nháy mắt làm cho sức quyến rũ của nàng tăng thêm vài phần.

"Bạn gái của ngươi đeo cái này, nhất định sẽ làm cho ngươi nở mày nở mặt", chủ cửa hàng cố gắng thuyết phục, hi vọng có thể bán thêm một món nữa.

"Nàng không phải bạn gái của ta"

"Ta không phải là bạn gái hắn"

Hai người không hẹn mà cùng lấy tiếng Anh với nho nha văn giải thích.

Chủ cửa hàng trợn to mắt, có chút sửng sốt.

"Ta căn bản không cần mang vật phẩm trang sức...", Vệ Tướng Như không bị sự xinh đẹp của kim cương làm lóa mắt.

"Mang đi, không cho phép tháo ra", hắn ra lệnh, đồng thời lấy thẻ tín dụng đưa cho chủ cửa hàng, lưu lóat nói" ta mua cả hai cái"

"Cảm ơn", chủ cửa hàng cười toe tóet.

Vệ Tướng Như trừng lớn hai mắt, giữ chặt cánh tay Cao Duệ la lên" chờ một chút, Cao tiên sinh, ngươi đã nhìn rõ giá của hai món trang sức này sao?"

"Yên tâm, ta đã coi rõ", hắn lạnh lùng liếc nàng một cái.

" nếu thấy rõ ràng, vậy ngươi còn...."

"Sao, ngươi nghĩ ta mua không nổi?

" không phải, ta chỉ là......"

" ngươi đừng có hiểu lầm, ta chỉ là mua dưới đảm bảo giá trị tiền gởi, thuận tiện cho ngươi mượn mang một đêm, miễn cho ngươi làm xấu mặt ta", hắn hừ nói.

Bảo đảm giá trị tiền gửi? thì ra! Quả thật là kẻ có tiền, mua cái trang sức đắt tiền mà giống như tùy tiện mua một chai nước suối.

Vệ Tướng Như lắc đầu thở dài, ở trong lòng nói thầm.

"Ngươi tốt nhất nên để ý, đừng đem trang sức làm mất, tổng giá trị của chúng là một trăm sáu mươi vạn, tuy rằng khôg nhiều nhưng ta tin rằng ngươi cũng khó mà có thể bồi thường được", hắn ký hóa đơn, cũng không quên châm chọc nàng.

"Chính vì bồi thường không nổi nên mới không muốn mang a...", nàng tức giận lẩm bẩm.

"Đi thôi, ta còn phải lựa mua quà cho Ngải Thác Tháp, chắc sẽ tốn không ít thời gian", hắn cất thẻ tín dụng vào bóp, kéo tay nàng rời đi.

Trong một thời gian ngắn ngủ đã xài đến một trăm sáu mươi vạn, đây là cách tiêu xài của kẻ có tiền.

Vệ Tướng Như nghĩ đến mình cực khổ làm việc bao nhiêu năm cũng chỉ mới để dành được một trăm vạn liền nhịn không được hận đến nghiến răng.

Thế giới này thật sự là rất không công bằng!

Nàng đi theo sau Cao Duệ, trong lòng vụng trộm óan giận, cước bộ không tự giác mà chậm lại, không ngừng trừng cái gáy của hắn.

Tóc tai chỉnh tề, bộ đồ tây hàng hiệu vừa vặn với thân hình cao lớn làm nổi bậc tư thái hiên ngang, ngay cả đi đường cũng uy vũ.

Cũng khó trách hắn lại cao ngạo tự phụ đến vậy, trẻ tuổi, bộ dáng tuấn mỹ, giàu có, có địa vị...cái gì nam nhân này cũng có, cái duy nhất hắn thiếu chính là nhân tính. Lãnh huyết, không cảm tình, không rộng lượng, tuyệt sẽ không than thứ, Cao Duệ bên cạnh ưu thế lại lộ ra một mặt lãnh khốc, nếu có thể dùng từ nào đó để hình dung thì chính là không có tính người.

Hắn a, chính là thiếu một phần tìnhh người.

"Này, đi nhanh một chút", Cao Duệ đứng ngòai cửa lớn, quay lại hối thúc nàng.

Khuôn mặt cương nghị, hình dáng cao gầy, một tay đút vào túi quần, nghiêng người trừng mắt, bộ dáng hung hãn nhưng cũng suất không thể tả, các nữ nhân người Latinh đi vào khách sạn cũng nhịn không được mà ngắm nhìn hắn.

"Dạ", nàng bất đắc dĩ liếc hắn một cái, thanh âm kéo thật dài.

Hắn vội bước lên tắc xi, mà nàng thì lặng lẽ giả một cái mặt quỷ nhìn hắn làm cho người phục vụ của khách sạn nhìn bọn họ mỉm cười.

Xe từ khách sạn đi vào ngã tư đường, Cao Duệ lại nhăm mi, vẻ mặt cau có nói" ngươi đã lãng phí của ta không ít thời gian, giờ còn phải đi chọn lễ vật thích hợp, thực phiền tóai..."

"Ngươi muốn mua lễ vật gì?, nàng hỏi.

"Không biết, thư ký của ta không có tư liệu liên quan đến sở thích của Ngải Thác Tháp để tham khảo", hắn không thích vì một việc nhỏ mà làm hao tổn tâm trí nhưng Triệu Chi Đình lại không có thông tin liên quan đến sở thích của Ngải Thác Tháp.

"Ta đề nghị nên mua một hộp xì gà ngon nhất đi', nàng bỗng nhiên nói.

" xì gà?" hắn ngẩn ngơ.

" đúng vậy! Ngải Thác Tháp tiên sinh thích hút xì gà nhất」 nàng giải thích.

" ngươi làm sao mà biết?" hắn tò mò hỏi.

"Người nhân viên ở sân bay nói cho ta biết a", nàng nở nụ cười.

"Ngươi với hắn ngay cả việc này cũng bàn tới?", hắn cảm thấy bất ngờ, còn tưởng nàng chỉ nói chuyện phiếm không thôi, không ngờ lại moi được nhiều thông tin hữu ích như vậy.

" đúng vậy! Ta vừa nghe nói cha hắn làm ở Mả Địch liền bắt đầu hỏi thăm những tin tức có liên quan, vốn định hỏi thêm nữa thì bị người nào đó tức giận chen ngang, thật đang tiếc", nàng cố ý nói

"Ngươi", hắn biết nàng đang cố ý châm chọc hắn, vẻ mặt tức giận nhưng không phản bác được.

"Đúng rồi, nãy giờ ta vẫn định nói với ngươi, như vậy không thích hợp để tham gia tiệc tối", nàng nhìn hắn rồi đột nhiên tháo bỏ caravat của hắn.

" ngươi muốn làm gì" hắn bắt lấy tay nàng, ngạc nhiên.

Gáy của hắn là bộ phận mẫn cảm nhất, dù là nhân lọai chạm đến cũng không có sức chống cự cho nên hắn không cho bất kỳ kẻ nào tùy ý vuốt ve chỗ này.

"Đừng khẩn trương, ta không có ý định cởi quần áo của ngươi, chỉ là người Latinh tính tình hào phóng, nhiệt tình, ngươi ăn mặc quy củ như vậy rất khó hòa nhập với bọn họ...", nàng chế nhạo hắn.

" phải không?" hắn ninh mi, cúi đầu nhìn bộ đồ hàng hiệu trang nhã, lại không biết trang phục sang trọng như vậy sẽ có lúc không phù hợp.

" đúng vậy, tin tưởng ta, bỏ caravat đi sẽ tốt hơn", nàng khuyên nhủ.

Hắn suy nghĩ vài giây, không tình nguyện buông tay nàng.

Nàng cười cười, tiếp tục mở caravat của hắn, lại cởi bỏ hai hột nút trên chiếc áo sơ mi màu xám, làm cho hai bên hơi rộng mở ra.

Đầu ngón tay của nàng lơ đễnh xẹt qua gáy hắn, hắn mẫn cảm cương một chút, nhanh chóng trán mặt của nàng, hô hấp cứng lại.

"Tốt lắm, nhìn như vậy tốt hơn nhiều", nàng chỉnh cổ áo của hắn xong, hơi lui về phía sau, hài lòng gật đầu.

Mở cổ áo ra, sự lạnh lùng, nghiêm nghị của hắn giảm đi một chút nhưng vẫn không mất vẻ tiêu sái, mê người.

Chỉ nhìn biểu hiện bên ngòai, Cao Duệ thật có sức quyến rũ.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là đừng nhắc đến cá tính làm người ta không dám khen tặng của hắn.

" như vậy thật sự có thể?" hắn thở một hơi nhẹ nhõm, hồ nghi nhìn nàng.

Vì cùng nhân lọai ganh đua, vì che dấu nguyên hình của mình, hắn cũng không xem nhẹ chi tiết trang phục, luôn cẩn thận từng chút để không lộ ra sơ hở. Cho nên chỉ cần mặc đồ tây, hắn sẽ thắt caravat, vừa tăng thêm sự trang trọng còn là ngòai trừ chính hắn, không ai có đủ chi phối hắn tuyên thệ.

Nhưng, hiện tại nàng lại muốn hắn cởi bỏ caravat, thả lỏng cổ áo đi tham gia tiệc tối, này không phải rất tùy tiện sao?

"Đúng, như vậy nhìn ngươi rất thỏai mái, tự do tự tại đi chia sẻ niềm vui với bọn họ mà không phải đi đánh giặc" nàng giải thích

" thương trường như chiến trường, ta đúng là đang đi đàm phán giao dịch", hắn hừ lạnh

"Giao dịch cũng có thể thỏai mái mà bàn a", nàng thật không hiểu nổi

" nhưng là....."

"Tốt lắm, Cao tiên sinh, tin tưởng ta một lần đi", nàng còn giống như bạn bè lâu năm, vỗ vỗ vào ngực hắn.

Hắn trừng lớn ánh mắt, không nghĩ tới nàng dám vô lễ như thế, đang muốn mắng thì nàng đã quay đầu, dùng nho nha văn thảo luận với tài xế địa điểm mua xì gà.

Thật sự là nữ nhân cả gan làm lọan.

Hắn bực mình, dựa vào sau ghế, không biết sao mình đối với nàng không có cách, giống như vừa nhìn thấy hắn đã bị nàng xoay quanh.

Nàng rốt cuộc là cái dạng người gì? Vừa mơ hồ, vừa không khéo, có khi sơ ý lại có lúc rất sâu sắc.

Giống như lúc này, nhìn nhàng lưu lóat nói chuyện với lái xe, chẳng những rõ ràng, ngữ điệu lưu lóat, không có khẩu âm cứng nhắc mà thái độ lại tự tại, thân thiết làm như nàng với lái xe có giao tình rất tốt...

Đến lúc này, hắn mới tin nàng ở phương diện ngôn ngữ đúng là có chút tài năng.

Không, không chỉ ở sở trường ngôn ngữ mà hắn thậm chí còn phát hiện nàng trong lúc xử lý tình huống đều có cách của riêng mình, tuy rằng mới nhìn như là không để ý tới nhưng trong lúc nói cười lại nắm được trọng điểm.

Nàng là đại trí giả ngu? Hay là thâm tàng bất lộ?

Hắn trầm ngâm, bắt đầu đối với nàng cảm thấy tò mò.

Có lẽ, hắn thật sự phải hảo hảo mà một lần nữa đánh giá nàng......

Hắn tự nói với chính mình như thế.

Crypto.com Exchange

Chương (1-11)