Say rượu, túng dục
← Ch.37 | Ch.39 → |
Hạ Tử Dụ hẹn ở nhà hàng mà trước kia bọn họ thường xuyên hẹn gặp.
Khẩu vị của thái tử vô cùng khó chiều, những nhà hàng có thể khiến hắn chấp nhận được chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cũng không phải là do người ta làm không ngon, mà quan trọng là có hợp với khẩu vị của hắn hay không.
Người hẹn là Hạ Tử Dụ, mà thái tử thì tuyệt đối không phải là người đợi, nê cô đã đến sớm từ trước. Ngồi ở vị trí tốt nhất của nhà hàng, vừa đúng có thể nhìn thấy cảnh con đường ven biển trải dài, nước biển xanh thẳm, bờ cát trắng mịn.
Còn nhớ lúc nhà hàng này mới khai trương, lần đầu tiên thái tử đưa cô đến đây đã ngồi ở vị trí này. Có một dàn nhạc, phục vụ, đầu bếp riêng chỉ để phục bọn họ, một cảnh tượng thật là tốt đẹp.
Lúc đó, cô đã thuận miệng nói câu.
"Vị trí này thật là tốt, phong cảnh hoàn hảo, điều kiện tốt..."
Thái tử cười, sau đó anh đã bao nguyên vị trí này dài hạn, dần dần, nơi này trở thành của riêng cô.
Thời gian trôi qua thật mau, thoắt cái đã nhiều năm trôi qua rồi. nơi này cũng đã từng phải sửa chữa lại nhiều lần, phong cách trang trí cũng bị thay đổi. Có chăng điều không thay đổi đó chính là đây chính là nơi ngắm cảnh thủy triều lên xuống trên biển tốt nhất mà thôi.
Hạ Tử Dụ đứng ở bên cạnh cửa sổ bằng kính, lấy ngón tay vẽ lên kính hình dáng đường ven biển cách đó không xa.
Đinh một tiếng, cửa thang máy chậm rãi đẩy ra hai bên. Thái tử chỉ liếc một cái đã nhìn thấy Hạ Tử Dụ, anh cảm thấy không khí hôm nay có phần không đúng.
Một thân váy liền màu hồng nhạt, trông Hạ Tử Dụ có nét đoan trang mà dịu dàng như ngày thường.
"Em tới sớm một chút, đã thay anh gọi chút đồ ăn, toàn là những thứ anh thích ăn."
Người phục vụ duy nhất nãy giờ còn nán lại cũng đã lui ra, trong căn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Bữa cơm này trôi qua quá mức yên tĩnh. Thái tử khui mở chai rượu đỏ, ngắm nhìn bốn phía.
"Có chuyện gì, mà khiến em hưng phấn đến độ muốn tuyên bố trịnh trọng như vậy?"
Hạ Tử Dụ không uống rượu, chỉ cầm lên một ly nước khoáng. Nghe thấy hắn hỏi vậy, mỉm cười tao nhã.
"Nghe nói anh đang sống cùng với Tiểu Tịch rồi hả?"
Thái tử không chút để ý, chỉ ừ một cái bằng giọng mũi, coi như trả lời. Bàn tay Hạ Tử Dụ đang cầm ly nước siết chặt lại.
"Hai người.... Ở cùng một chỗ?"
Mí mắt thái tử mở lên, ánh mắt có chút sắc bén. Đây là một loại cảnh cáo, làm sao mà Hạ Tử Dụ đi theo hắn nhiều năm như vậy lại không biết được.
"Anh thích cô ấy?"
Hạ Tử Dụ trầm tĩnh lại một chút, nhưng vẫn không kìm được mà cất tiếng hỏi.
Cuối cùng như động đến giới hạn, thái tử bỗng nhiên ném dao dĩa đang cầm trên tay xuống, kim loại va chạm với đĩa sứ tạo ra tiếng kêu leng keng thanh thúy vang lên khiến người ta sợ hãi.
Thái tử dùng khăn lau sạch khóe miệng,
"Nói vào trọng điểm."
Hạ Tử Dụ vẫn duy trì nụ cười như cũ, hít vào thở ra vài lần, như là để tăng thêm dũng khí cho bản thân mình.
"Chúng ta bên nhau, tính đến nay đã tám năm rồi."
Thái tử vuốt cằm không nói, kiên nhẫn chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.
"Đã nhiều năm như vậy, em chưa từng để ý chuyện người ngoài xoi mói mình, cha em cũng vì thế mà đoạn tuyệt quan hệ cha con với em. Dượng cũng đã nhiều lần tìm em khuyên bảo.... Em đã khiến cho tất cả những người yêu thương mình phải thất vọng, chỉ vì em nghĩ em có thể ở bên anh."
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt màu nâu nhạt không hề gợn sóng nhìn người đàn ông đẹp trai ở trước mặt.
"Cô muốn cái gì?"
Thái tử nhíu mày hỏi.
Hắn không phải là một người thích nói chuyện vòng vo. Hạ Tử Dụ ổn định lại tinh thần.
"Anh chưa từng nghĩ tới tương lai của hai chúng ta sao?"
"Tương lai?"
Thái tử cảm thấy nực cười nhìn cô.
"..."
"Thật có lỗi, tôi chưa từng nghĩ tới."
Thái tử buông tay đang khoanh ra, trả lời thẳng thắn không hề có một chút áy náy nào.
"Em muốn kết hôn rồi."
Hạ Tử Dụ nói ra một cách nhẹ nhàng.
Thái tử nhẹ cười.
"Tử Dụ, hôm nay cô làm sao vậy?"
Hạ Tử Dụ cũng cười nhẹ.
"Sau khi ăn xong, cùng đi giúp em một chút."
...
...
Ở trường trung học trước kia thái tử đã từng học, có một ngọn núi không cao lắm. Trên đỉnh núi có một bãi đất trống, là nơi thích hợp để cho người ta rèn luyện thân thể hay nói chuyện yêu đương.
Cách đó không xa có một hồ nước nhân tạo. Khi màn đên buông xuống, những ngọn đèn được dựng ở xung quanh hồ được bật lên, tạo lên ánh sáng màu ngọc như một chuỗi vòng cổ bảo thach. Bên hồ có một cái đình, vị trí rất tốt.
Ngồi ở trong đình này, trông Hạ Tử Dụ như một người con gái bản địa vậy.
"Còn nhớ nơi này chứ?"
Hạ Tử Dụ ngồi ở nơi mà một năm nào đó đã khiến cô đau đớn vô cùng, khóe mắt đuôi mày cô đều hiện lên tâm trạng của hồi ức năm đó. Thái tử đứng dựa ở bên một cây cột đình hay tay khoanh lại đứng cạnh bên cô, tầm mắt nhìn ra xa xăm, nghe cô hỏi vậy, thì nở nụ cười trầm thấp.
"Còn muốn ôn lại chuyện năm đó một chút sao?"
Hạ Tử Dụ kéo hắn ngồi xuống, còn cô thì ngồi dạng chân trên đùi cắp lấy eo hắn. Nâng mặt hắn lên mà hôn, môi lưỡi triền miên cuốn vào nhau khiến khung cảnh nơi đây ngày càng trở nên nóng bỏng.
Những điểm mẫn cảm của người đàn ông này cô là người nắm rõ như lòng bàn tay. Hắn không chịu nổi trêu chọc của cô, vật nam tính rất nhanh đã trở nên cứng rắn. Tay cô càng ngày càng đi xuống phía dưới, đặt trên quần tây ở vị trí bên trên của vật cứng rắn đó.
Thắt lưng của hắn suýt chút nữa thì bị cô kéo ra, đúng lúc này thái tử lại bắt lấy tay cô, nắm lấy trong lòng bàn tay.
"Rốt cục là muốn nói cái gì, mà còn cần cô phải sử dụng chiêu hiến thân nữa?"
Hạ Tử Dụ nhìn thẳng vào sâu trong mắt hắn, như muốn nhìn thấu tâm can của hắn.
"Em muốn kết hôn."
Lần đầu cô nói, hắn còn tưởng cô đang nói đùa. Nhưng lần thứ hai cô nói với hắn, hắn lại cười lạnh.
"Kết hôn với ai? Tôi sao?"
Một từ "Đúng vậy" mắc kẹt trong cổ họng không sao mà trả lời thành tiếng được, Hạ Tử Dụ lại hơi cắn môi dưới của mình.
Động tác này, lại khiến cho hăn nhớ đến Trữ Dư Tịch. Lúc trước khi hai người từ biệt nhau, cô cũng cắn môi dưới như thế, trông rất ủy khuất khiến cho hắn cảm thấy nhộn nhạo trong lòng.
"Phụ nữ đều thích cắn môi à?"
Hắn chạm nhẹ vào môi cô.
"Tại sao cô cũng làm như thế?"
Cũng?!
Đáy mắt Hạ Tử Dụ như có một mảng khói mù. Cô là một người phụ nữ thông mình, sao lại không nghe ra trong câu nói của hắn có một chữ "cũng" có ý nghĩa gì.
Hai tay vòng qua cổ hắn, đầu gục trên vai hắn.
"Có phải là, em với anh chưa bao giờ nói với nhau một câu?"
"Thật ra em..."
Rất yêu anh.
"Tử Dụ, tôi nghĩ cô là một người phụ nữ thông mình, thì phải biết nên nói gì và nên làm gì."
Giọng nói của thái tử vô cùng bình thản, không có lấy một chút thăng trầm nào.
Ngọn đèn bên hồ, chiếu vào trong mắt cô, nhưng ánh mắt đó lại càng ngày càng trở nên ảm đảm xuống.
Không sai, cô luôn hiểu chuyện như vậy, nên mới có thể ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy.
Hắn không thích cô, không sao, vì hắn cũng không có thích một ai khác nữa.
Hắn không ngủ qua đêm ở nhà của cô, không sao, vì hắn cũng không có ngủ lại qua đêm ở nhà của bất cứ kẻ nào khác.
Nhưng khi cô biết được hắn ở chung cùng với người con gái khác, cô lại không thể tin được. Mà khi cô biết được người con gái kia là Trữ Dư Tịch, thì cô lại bắt đầu cảm thấy rối loạn. Cô đã sơm biết tình cảm của Trữ Dư Tịch dành cho thái tử là như thế nào, giác quan thứ sáu của người phụ nữ đã nói cho cô biết, chỉ cần thái tử đưa ra một bước này, Trữ Dư Tịch sẽ trở thành đối thủ đáng gờm nhất của cô.
Không vì cái gì khác, thái tử không bao giờ quan tâm người phụ nữ nào sống chết ra sao, trừ Trữ Dư Tịch. Đã bào nhiêu lần, chỉ cần nhận được một tin tức gì của Trữ Dư Tịch, hắn bỏ cô lại mà đi.
Quà cáp hắn mang về từ nước ngoài, hắn chỉ phái người đưa đến cho cô, duy chỉ có một mình Trữ Dư Tịch, thì hắn lại chờ khi nào ở bên cạnh hắn thì hắn sẽ chủ động tận tay đưa cho cô ấy.
Mỗi lần khi Trữ Dư Tịch mang canh tẩm bổ tới, chỉ có mình hắn mới được thưởng thức.
Hơn nữa chưa bao giờ hắn cho phép bất cứ ai được động chạm đến cô ấy dù chỉ là nửa cọng tóc, mà chính bản thân hắn lại không kiêng nể gì mà bắt nạt cô ấy, ẩn hiện trong đó là sự sủng nịnh hắn dành cho cô ấy có thể khiến người ta dễ dàng nhận ra.
Nếu nói, thái tử là vận mệnh không thể thay đổi được của Trữ Dư Tịch, như thế, Trữ Dư Tịch sẽ là một kiếp của người đàn ông này.
Vốn dĩ cô cho rằng có thể thuyết phục bản thân mình không được động tâm, không yêu, mà chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn là đủ rồi. Nhưng cuối cùng nhận ra cô cũng chỉ là một người phụ nữ thế tục bình thường. Như vậy, nếu không thể khiến cho hắn nhìn cô ấy ấy như những người bình thường khác, thì cô cũng không can nguyện thành toàn cho bọn họ được.
Trữ Dư Tịch, đừng trách tôi.
"Coi như em chưa từng nói cái gì, đưa em về nhà đi, thái tử."
*****
Editor: Chuongnhobe
Trữ Dư Tịch ngồi xếp bằng trên nền xi măng của thềm cản gió ở bờ biển. Thỉnh thoảng lại cúi xuống nhìn thời gian tích tắc trôi trên chiếc di động.
Anh tắt máy điện thoại, nên cô chỉ có thể gửi tin nhắn cho anh.
"Anh thái tử, em đang chờ anh ở chỗ bồn hoa nhỏ trên quảng trường trước tòa nhà A."
Tin nhắn đã gửi đi được một giờ rồi. Mà vẫn không tháy có hồi âm, hay gọi điện thoại trả lời.
...
Hạ Tử Dụ đọc qua tin nhắn một chút rồi xóa đi. Nghĩ một chút rồi tắt máy đi, rồi mới đặt điện thoại vào trong túi quần hắn.
Đứng trước gương ở trong phòng tắm, cô vò rối đầu của chính mình, khẽ cắn môi rồi tự mình cào lên trên thân thể mình rất nhiều vết sước. Cởi bỏ áo ngủ, rồi xốc chăn lên, nằm xuống bên cạnh người đàn ông đang hôn mê không biết gì toàn thân lõa lồ, ôm vào trong lòng, rồi nhẹ nhàng hôn lên mi tâm (giữa hai lông mày đấy ạ!) và môi của hắn.
Môi, tay cô lại trượt xuống phía dưới, bàn tay mềm mại vẫn cứ tiếp tục đi xuống dừng lại ở trên bụng dưới của hắn, vẽ vòng vòng vài lượt, rồi lại tiếp tục đi xuống, xuyên qua 'bụi cỏ' cầm bộ phận đàn ông của hắn còn đang mềm nhũn mà xoa nắn.
May mắn là, cô đã dùng lượng dược vừa phải, chỉ khiến cho ý thức của hắn bị hôn mê, nhưng thân thể của hắn vẫn còn sinh ra phải ứng được. Dưới sự xoa nắn nhiệt tình của cô, bộ phận đàn ông của hắn dần thức tỉnh, dần ngẩng cao đầu rồi đứng sừng sững lên cứng như sắt. Sau đó cô ngậm chặt nó vào trong miệng... (Chuông: phun máu lênh láng...)
Lặp đi lặp lại động tác nuốt nhả, đầu lưỡi linh hoạt liếm lại như vẽ, câu rồi lại cuốn lấy, bàn tay mềm mại cũng liên tục lên xuống khuấy động...
Cô biết cách để khiêu khích hắn, hãm nhập thần trí đang hôn mê của hắn trong mơ hồ, khiến luông nhiệt khí của hắn dần tập trung nơi bụng dưới, khiến cho vật nam tính kia càng lúc càng cứng rắn lại được một luông nhiệt ấm nóng trơi ẩm khít khao quấn lấy, vô cùng thoải mái.
Tới lúc sắp đến cao trào, Hạ Tử Dụ tự mình để cho hắn tiến vào cơ thể mình, một luông nhiệt mạnh mẽ dâng lên bắn vào trong cơ thể cô.
Duy trì tư thế như vậy cho đến khi bình tĩnh lại, Hạ Tử Dụ mới nằm xuống bên cạnh hắn, kéo cánh tay của hắn ôm lấy cơ thể mình, tiện tay kéo chăm đắp kín.
Trong mũi đều ngửi thấy mùi hương của hắn, cả đêm Hạ Tử Dụ không ngủ được, tâm tư rối loạn như tơ vò, cho đến khi trời bắt đầu hửng sáng mới chìm vào trong giấc ngủ được.
...
Mới sáng sớm, thái tử bỗng nhiên tỉnh dậy. Đầu đau như muốn nứt ra, hắn nhíu mày, dùng ngón tai xoa huyệt thái dương. Qua nửa giây, đã khôi phục lại phản ứng.
Nơi này không phải là nhà của hắn, cũng không phải là khách sạn. Là.... Nhà của Hạ Tử Dụ.
Người nằm bên cạnh hắn, không phải là Trữ Dư Tịch, mà mà Hạ Tử Dụ.
Hắn ngồi xụp xuống cảm giác kinh hãi, toàn thân đau nhức mệt mỏi, cảm giác này giống như là.... Liếc mắt một cái, nhìn thấy vỏ chai rượu đã hết ở trên bàn trà, quần áo của hai người, rải rác từ sofa đến bên giường thành một đường đi.
Say rượu, túng dục...
Túng dục...
Hắn xốc mạnh chăn lên, hắn không phải là xử nam không có kinh nghiệm, nhìn đến dấu vết không sạch sẽ trên chiếc ga trải giường kia, cùng với những vết cào trên lưng của Hạ Tử Dụ kia, tất cả đều đã chứng minh với hắn một chuyện.
Mẹ nó!
"Hạ Tử Dụ cô đứng lên cho tôi!"
Thái tử không chút thương hoa tiếc ngọc nào dựng Hạ Tử Dụ dậy từ trong kinh hãi.
"Tối hôm qua sao lại thế này?!"
"Nhẹ tay một chút, toàn thân em còn đang đau nhức."
Hạ Tử Dụ cùng lắm chỉ mới ngủ được có hơn một giờ một chút, trông rất lao lực, sắc mặt tái nhợt. Nhìn bộ dạng suy yếu của Hạ Tử Dụ như vậy, trong lòng thái tử càng thêm buồn bực.
Làm sao hắn có thể uống nhiều đến như vậy được? Làm sao hắn có thể lăn qua lăn lại Hạ Tử Dụ thành bộ dạng như vậy được?
Hắn đang dựa đầu vào giường để nhớ lại những chuyện diễn ra đêm qua, lại phát hiện trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Hạ Tử Dụ cũng không phải chỉ đơn giản là đang ngủ, thân thể trần truồng bước xuống giường trước mặt hắn, đến phía bên kia giường cúi người xuống tìm quần lót.
Là Hạ Tử Dụ cố ý chổng mông về phía thái tử.
Hắn híp mắt lại, kéo Hạ Tử Dụ áp đến trên giường, bàn tay chạm đến giữa hai chân cô, dùng hai ngón tay thăm dò, quả nhiên là có dấu vết hắn đã đụng chạm đến cơ thể cô, nhìn cô bằng một ánh mắt đầy tức giận.
"Tôi lại lắn qua lăn lại cô nữa rồi hả?"
"Cũng không phải là lần đầu tiên."
Hạ Tử Dụ cười như không sao cả.
Cô thản nhiên, ngược lại thái tử lại cảm thấy buồn bực.
"Tại sao không ngăn tôi lại?"
Hạ Tử Dụ chìa cánh tay đầy vết cào sước ra trước mặt hắn, buộc thái tử dừng cất tiếng muốn mắng.
...
Vọt vào trong phòng tắm, hắn muốn gọi cho Tiểu Cửu đến nhà lấy quần áo lại cho hắn, bỗng nhiên nghĩ đến Trữ Dư Tịch, cảm thấy kinh hoảng.
Nguy rồi!
Nha đầu ngốc kia chắc hẳn sẽ còn đứng ở đó chờ hắn chứ?!
Chờ sau khi hắn vội vã lấy quần áo mặc từ hôm qua mặc lại trên người, rồi cầm chìa khóa chạy đi xa rồi đến cả lời chào cũng không nói với Hạ Tử Dụ một tiếng mà đã rời đi, Hạ Tử Dụ liền chui vào trong bồn tắm nằm ỳ ở đó với vẻ mặt xám tro.
Trong lòng bàn tay thổi đầy những bong bóng xà phòng dưới tác dụng của ánh điện trở nên sặc sỡ đầy màu sắc, lại nhẹ nhàng thổi khẽ, khiến cho bong bóng vỡ tan.
...
Trữ Dư Tịch, coi như là ông trời đang khảo nghiệm tình cảm sâu đậm của các người đi.
...
... - -
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đúng là một bồn máu chó thật là lớn a!!!
Không có gì để nói...
Đúng là ta muốn biết quan điểm của mọi người về cái bồn máu chó này.... A... nhẹ tay một chút.... Thân thể người ta còn đang khó chịu a...
Cái đó là... theo lệ cũ hàng năm, mặc niệm 100 lần 2 phút 2 phút 2 phút 2 phút2 phút 2 phút 2 phút 2 phút。。。 sau đó lặng lẽ bò xuống đê!
Editor nói ra suy nghĩ của mình: mọi người thông cảm cho thím tác giả, thím í quen chịu cảnh máu chó rồi, nên bây h mới phát điên phát cuồng với mấy cái phân đoạn máu chó này đó, mọi người thông cảm, cho thím ấy được xả kẻo thím ấy bị tự kỷ mấy!!!
← Ch. 37 | Ch. 39 → |