Không phải thỏ con, mà là ngựa giống
← Ch.36 | Ch.38 → |
Editor: Chuongnhobe.
Phụ nữ, chỉ khi nào gặp được người mình yêu mới có thể nở rộ, càng có sức hút lớn hơn.
Nhan Loan Loan cũng là một người phụ nữ như vậy, xinh đẹp chỉ là thân xác, nhưng điểm hấp dẫn đàn ông của cô chính là đôi mắt xinh đẹp, nhưng có thể khiến cho đàn ông chìm sâu vào không thể tự thoát ra được, không giống với những con người giả dối bình thường, loại khí chất này rất khác biệt.
Không nhớ rằng đã từng nghe ở đâu một câu như thế này: "Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của người phụ nữ, giữa đôi lông mày chau lại, thì chứng tỏ người phụ nữ đó có quá nhiều tâm sự trong lòng."
Tự nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt cô, Hoàng Phủ Triệt liền biết trong lòng cô có người cũ, mỗi khi nhìn thấy cô ngồi một mình tản ra sự cô đơn như vậy, đều khiến cho người ta có cảm giác đau lòng. Hắn luôn rất tò mò, muốn trực tiếp được biết nguyên nhân.
Nhưng đến khi hắn đến gần cô, mặt cô đã giãn ra tươi cười, làm cho hắn có cảm giác mình vừa rồi chỉ là bị ảo giác vậy, nụ cười của người phụ nữ này chói lọi như thế đâu giống với người có tâm sự chút nào cơ chứ?!
Ngụy trang.
Loại ngụy trang này đã có từ trong tiềm thức của cô, hắn bất chợt phát hiện ra điều này.
Được lắm, đã thế hắn sẽ xé tan cái bộ mặt ngụy trang kia mà cô đã vô cùng cẩn thận che giấu tình yêu của mình đi.
Từ từ, rồi dần hắn sẽ xé tan sự ngụy trang kia của cô.
Nhan Loan Loan rất hòa đồng, cùng đi chơi với Hoàng Phủ Triệt và một đám bạn rất thân của hắn, những người đàn ông đó trước kia cũng đều đã từng theo đuổi cô nhưng đều bị thất bại, tuy rằng có chút cảm giác tiếc nuối, nhưng khi ở chung với nhau đều cảm thấy rất hòa hợp, không có gì ái ngại cả.
Tự nhiên xuất hiện một cô gái giữa cả đám đàn ông, nếu ai không biết thân phận của cô, thì chắc chắn người đó sẽ muốn tiến đến chinh phục cô gái đó, nhưng nếu như càng biết nhiều về cô, mọi người sẽ bị cô chinh phục, cho dù có chỉ có thể làm bạn của cô, những người đàn ông đó cũng đã cảm thấy rất mãn nguyện. Cô luôn có khả năng hấp dẫn ánh nhìn của mọi người, cho dù cô không có làm gì cả, chỉ ngồi đó không nói gì.
Bãi tắm ven biển mỹ lệ và sang trọng nhất thành phố T cuối cùng cũng mở cửa, thu hút rất nhiều khách khứa đến tham quan và hưởng thụ. Bờ biển chính là nơi mà vào mùa hạ không ai là không muốn được đến một lần.
Hoàng Phủ Dĩ Nhu mặc dù đang là một cô gái mới bị thất tình, tuy nhiên cô cũng không muốn dành toàn bộ thời gian để gặm nhấm nỗi đau một mình nơi yên tĩnh, toàn bộ thời gian về sau của cô đều được cô tận dụng để hưởng thụ mà quên đi chính mình là một người mới thất tình. Đồng thời, cô cũng không bỏ lỡ việc lôi kéo Trữ Dư Tịch cùng tham gia, tất cả những chỗ VIP trong nơi nghỉ ngơi hưởng thụ bậc nhất này, đều được các cô đi chơi qua đến mấy lần. Cho dù đó là sở trường hay sở đoản của các cô, cứ nghĩ muốn là liền thử luôn một lần.
Trữ Dư Tịch cũng hiểu ra rằng, cô ấy cũng vì lo lắng cho mình, dù sao chuyện của Hạ Tử Dụ và đứa bé đang trong bụng cô ấy cũng không phải là chuyện nhỏ. Dĩ Nhu nói, đàn ông đều rất khốn nạn, vì sao phụ nữ phải chịu đau lòng và hao tâm tổn sức vì một đám khốn nạn ấy. Trữ Dư Tịch cũng cảm thấy điều cô ấy nói là đúng, nên cũng rất nhanh chóng liền buông cảm giác đau lòng của bản thân xuống, không thèm quan tâm tới nữa mà ra sức hưởng thụ và vui chơi.
Gần đây, công việc của Hoàng Phủ Triệt rất nặng, khó có được thời gian nghỉ ngơi, nên tiện thể mang theo Nhan Loan Loan cùng ra ngoài đi chơi.
Hoàng Phủ Dĩ Nhu cảm thấy rất có hứng thú với cô gái mà anh hai mình mang đến, chỉ thiếu một chút nữa là đã gọi là chị dâu rồi. Trữ Dư ịch thấy Nhan Loan Loan thì cảm thấy rất vui, nhớ đến ngày ấy, cô ấy vì mình mà bị đánh trúng một tát, lúc đó bối cảnh có chút hỗn loạn, cô chưa kịp đến nói lời cám ơn đã bị thái tử lôi đi mất. Cũng không biết được tên Cố Giản kia bị kết cục gì.
Từ trước đến giờ, Dĩ Nhu chưa bao giờ thử qua môn Bowling, nên bây giờ, đang đứng trên đài, cô vô cùng háo hức muốn thử, nhưng mới chỉ qua vài hiệp, cô đã cảm thấy không chịu nổi với bộ môn thể thao vận động với cường độ cao này. Trách không được họ lại nói môn Bowling là môn thể thao vua trong nhà.
Còn Hoàng Phủ Triệt thì còn cái gì mà chưa chơi qua? Vì thế cùng các cô đánh qua loa vài lượt, sau đó lại thuận tiện dạy qua các cô cách chơi và một số lưu ý khi chơi môn này, liền đi xuống dưới ngồi.
Đương nhiên, người có thể lực tốt nhất trong đám con gái là Trữ Dư Tịch đã giành được chiến thắng, so với Dĩ Nhu thì Nhan Loan Loan cũng không kha hơn bao nhiêu.
Cô đổ mồ hôi ròng ròng chân tay mệt mỏi rã rời, ngồi xuống trong lòng Hoàng Phủ Triệt.
Hoàng Phủ Triệt thuận thế đùa giễu cô.
"Mới có như thế mà đã mệt rồi sao? So với việc vận động của chúng ta, trò này mệt hơn sao?"
Nhan Loan Loan vùi trong lòng hắn hung hăng cắn một cái thật mạnh.
"Anh là ngựa giống hay sao? Suốt ngày trong đầu chỉ nghĩ đến việc này thôi à?!"
Hoàng Phủ Triệt sửa lại lời cô.
"Câu nói kia chỉ áp dụng trên người của thái tử là đúng thôi, còn anh chỉ khi nào cùng với anh mới có cảm giác ham muốn như em nghĩ..."
Nhan Loan Loan cười mà không nói, thực ra cô rất muốn hỏi hắn một việc, việc của hắn với Kỳ Ngải Văn lúc nào cũng xuất hiện trên báo, chẳng lẽ chỉ là báo lá cải?
...
Lúc nhận được điện thoại của thái tử, là lúc Trữ Dư Tịch vừa mới thắng được một ván, thông qua giọng nói truyền đến qua điện thoại, thái tử có thể cảm nhận được giờ phút này cô đang vui vẻ như thế nào, giọng nói thanh thoát không có một chút muốn đè nén cảm giác hưng phấn nào.
"Anh thái tử, anh có muốn tới đây một chút không?"
Thanh âm cuối cùng cao hơn hắn vang lên, khiến cho trái tim thái tử có một cảm giác tê rần truyền đến, hắn giơ tay lên nhìn thời gian, còn một lúc nữa mới đến thời gian tan sở...
"Anh thái tử, có người thách đấu em một ván, nói chuyện với anh sau nhé."
Trữ Dư Tịch không đợi hắn đáp lại đã cúp điện thoại.
Thái tử nhíu mày, trong lòng lại có chút hờn giận trách móc. Dám cúp điện thoại của hắn, ngoài cô ra không có người phụ nữ thứ hai.
Cuối cùng, hắn vẫn trốn làm sớm, liền lái xe đi tới, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng nhỏ linh hoạt của cô từ đằng xa.
Chiếc váy màu xanh trắng đan xen, theo từng cử chỉ vận động của cô trong không khí hiện lên những đường cong xinh đẹp. Động tác ngây thơ ăn mừng chiến thắng của cô khi đó, khiến cho tóc buộc đuôi ngựa đằng sau gáy cô vung lên, giống như có một chiếc lông chim trêu đùa trong lòng hắn.
Hắn đi tới ngồi xuống ghế dài đối diện với Hoàng Phủ Triệt, nói vài câu chuyện phiếm. Hoàng Phủ Triệt kéo laptop lại, nhìn theo tầm mắt của hắn, lập lức nhíu mày lại.
"Anh thật sự ở cùng một chỗ với Tiểu Tịch rồi hả?"
"Không được sao?"
Hoàng Phủ Triệt nhàn nhạt hừ lạnh một tiếng.
"Không cho phép động đến Tiểu Tịch, thì ra là anh đang cố chiếm giữ làm của riêng mình."
Thái tử quay đầu lại, híp híp mắt nhìn hắn.
"Cậu có ý kiến gì?"
Hoàng Phủ Triệt kéo Nhan Loan Loan đang nhíu mày thận trọng ở một bên lên đùi mình, mái tóc uốn xoăn của cô trông như một tiểu sủng vật.
"Không phải là tôi có ý kiến, chỉ sợ là chú Chiêu đang từ dưới đất muốn nhảy lên có ý kiến mà thôi."
"..."
"Chú Chiêu yêu thương Tiểu Tịch bao nhiêu không phải anh không biết, anh nghĩ anh đang chơi đùa với cô ấy sao? Con thỏ vẫn là không ăn cỏ gần hang."
".... Thôi không phải thỏ."
Thái tử lấy chiếc bật lửa ra để châm điếu thuốc. Tầm mắt nhìn lên ánh sáng tàn thuốc rơi xuống. Làm sao hắn có thể không biết trong lòng của Trữ Chiêu Nhân cả đời này không yên lòng nhất chính là đứa con gái bé bỏng của ông chứ?! Ông chỉ có một cô con gái, cho dù bình thường ông vô cùng nghiêm khắc với cô, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được ông yêu chiều cô đến nhường nào.
Thái tử bị Hoàng Phủ Triệt nói mấy lời khiến cho bản thân buồn bực. Hắn như cảm thấy chính bản thân mình muốn thứ dục vọng trực tiếp đối với Trữ Dư Tịch vậy, nhưng thật sự có phải như vậy? Nếu tình cảm không phải là chân thành, chẳng khác nào là đùa bỡn sao? Không muốn đùa giỡn thật sự là chân thành?! Mà đến bây giờ nghĩ lại hắn cảm thấy sửng sốt vì tình cảm chân thật mà bản thân mình....
Tình cảm giữa nam và nữ, trước giờ hắn luôn tâm niệm đó là một trò chơi.
Tình cảm chân thành tha thiết, hắn cần đến cái thứ tình cảm như thế sao?
...
Hoàng Phủ Triệt luôn biết thái tử là loại người như thế nào, nói mấy câu đã ngừng lại, không hề để tâm nói chuyện. Vì thế, hắn lại bồi tiếp một câu.
"Tôi đương nhiên là biết anh không phải là con thỏ."
Hắn vừa dứt lời, Nhan Loan Loan liền thổi phù một cái, bật cười.
"Tôi cũng biết anh không phải là một con thỏ."
Thái tử đương nhiên không phải là con thỏ, mà hắn chính là ngựa giống...
Hoàng Phủ Triệt biết cô cười cái gì, cũng nhếch miệng lên, tiếp tục cầm khối rubic từ trong tay cô lên, bàn tay linh hoạt xoay chuyển một hồi, đưa lại cho cô, một mặt hiện lên chữ cái Y từ các khối vuông màu đỏ. Nhan Loan Loan nhìn đến trợn mắt há hốc mồm nhìn kỹ xuống, hai mặt khác của khối rubic cũng được anh tạo ra chữ cái W xếp từ các khối vuông.
Người bình thường có thể xoay khối rubic sao cho các mặt đồng màu đã là rất lợi hại rồi, thế mà Hoàng Phủ Triệt không những có thể đem khối rubic trở lại trật tự ban đầu, mà còn có thể tổ hợp những ô đồng màu thành tên viết tắt của cô, việc này thật là khó có thể tưởng tượng nổi!
Nhan Loan Loan lại nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái, hai tay niu nâng khối rubic như bảo vật.
"Làm sao anh có thể đa tài như vậy? Thật là lợi hại a!"
Ánh mắt Hoàng Phủ Triệt lóe lên, ý cười trong mắt càng thêm sâu.
"Còn có nhiều tài lẻ còn lợi hại hơn nữa, buổi tối về có thể dạy cho em, có muốn học không?"
Thái tử khinh thường liếc nhìn Hoàng Phủ Triệt một cái, nhìn người phụ nữ đang ngồi trong lòng hắn gật đầu như giã tỏi, coi hắn như thần tượng kia thật sự không còn nói được gì. Đúng là phụ nữ sinh đẹp đều có chút ngây thơ như vậy.
...
Cuối cùng Trữ Dư Tịch cũng đánh xong, mệt đến độ cho dù trời sập cũng không thể cử động được nữa, thái tử gọi phục vụ bưng đến mấy ly đồ uống lạnh, chọn một ly nước chanh để trước mặt Trữ Dư Tịch, không ngờ hắn lại nhớ rõ sở thích của cô, khiến cho trong lòng Trữ Dư Tịch nhen nhóm lên niềm vui nho nhỏ.
Cô ngậm uống hút nín vài hơi, còn mình thì nằm trên chiếc gối mềm mại của sofa, le lưỡi liếm vành môi, trông như một con chó con.
"Đã lâu rồi không toát mồ hôi như vật, thật là sảng khoái!"
Dĩ Nhu nằm trên ghế ngủ một giấc, tinh thần đã được khôi phục lại một chút. Ngước mắt lên nhìn sang bên cạnh, mọi người đều có đôi có cặp, khiến cho cô lại nhớ tới những ngày tháng ở bên cạnh Quan Thánh Hi, buộc cô phải ép bản thân mình phải bận rộn hơn, bởi cô chỉ sợ bản thân mình cứ nhàn rỗi lại nhớ đến khoảng thời gian ngọt ngào ngày trước.
Hóa ra lúc ở cùng một chỗ thì không biết, cách xa nhau mới biết bản thân mình đã ỷ lại vào anh quá mức đến thế nào. Có phải cô còn chưa đủ tốt với anh, tính tình cô luôn luôn biểu hiện ra dáng một đại tiểu thư, không giống như bộ dáng tiêu sái lại chu toàn đối với đàn ông như chị Nguyệt Như, không mạnh mẽ và kiên trì lại có thể vì yêu mà ẩn nhẫn như Tiểu Tịch đối với thái tử, càng không phong tình mê hoặc lòng người như Nhan Loan Loan khiến cho Hoàng Phủ Triệt phải hết mực yêu thương. Cô một một lúc suy nghĩ và so sánh thái độ của bản thân mình với những người con gái khác ở xung quanh mình một lượt, cảm thấy chính bản thân mình dường như là luôn luôn tùy hứng và cố ý gây sự làm bậy.
Trừ bỏ bản thân cô có một gia thế hiển hách ra, cô còn có cái gì? Cô có cái gì đáng khiến cho Quan Thánh Hi phải tiếp tục yêu cô?
Xa nhau, mới biết người đàn ông bề ngoài lãnh khốc, ăn nói nghiêm túc đó có bao nhiêu là tốt đẹp. Phải là một người đàn ông thật tốt bao nhiêu mới có thể chịu được con người không có ưu điểm gì, lại còn tồi tệ như mình?
Thậm chí, ngay cả đến việc dậy sớm một chút vào buổi sáng cô cũng không làm được. Một người con gái như vậy, ai còn muốn nữa? Cuối cùng cũng là thứ đáng vứt bỏ đi.
...
Hoàng Phủ Dĩ Nhu chìm đắm trong cảm xúc của bản thân mình, mà càng lúc càng nét bi thương càng lộ rõ trên khuôn mặt cô hơn. Ngay cả Nhan Loan Loan ngồi bên cạnh cũng có thể nhìn thấy biểu hiện không thích hợp của cô giờ phút này, Hoàng Phủ Triệt và thái tử chỉ coi như không nhìn thấy. Vì vậy, Nhan Loan Loan muốn đi an ủi cô, nhưng lại bị Hoàng Phủ Triệt dùng ánh mắt ngăn lại.
Trữ Dư Tịch thì lại kéo thái tử qua một bên rồi hỏi: "Anh thái tử, Quan Thánh Hi thật sự không còn cần Tiểu Nhu nữa sao? Tiểu Nhu cũng không có làm sai cái gì, hắn dựa vào cái gì có thể đối xử với cô ấy như thế? Hắn..."
Bốn bề vắng lặng, thía tử không đợi cô nói xong, kéo cô vào trong ngực hung hăng hôn cô một hồi thật mãnh liệt. Hôn cô đến nỗi đại não thiếu dưỡng khí để thở, đáy mắt một tầng sương mù, ánh mắt mê ly, đôi môi sưng đỏ đến mê người mới miễn cưỡng buông cô ra.
Thái tử cảm thấy bản thân mình càng ngày càng yêu thích không thôi người con gái này, mặc dù hắn buông tha cho đôi môi cô, nhưng lại không ngừng hôn liếm chiếc cổ nhỏ dài xinh đẹp của cô, trả lời cô một câu không liên quan gì.
"Em chỉ cần nhớ đến anh là được rồi, nhắc đến cái tên Quan Thánh Hi làm gì, anh đã sớm nhắc nhở không cho phép Tiểu Nhu được qua lại với hắn, nó không nghe lời anh, đây gọi là tự nó làm thì tự nó phải chịu."
"Đừng mà.... Trên người em toàn là mồ hôi..."
Căn bản Trữ Dư Tịch đã không còn đủ sức lực mà đẩy hăn ra được, bàn tay nhỏ lại còn đấm đấm trước ngực hắn hoàn toàn không có lực gì lại biến thành trêu chọc hắn.
Thái tử không quan tâm đến những chuyện xung quanh gì nữa cả, đè cô lên tường giở trò một phen.
"Để anh mang em đi tắm..."
Trữ Dư Tịch cũng không phải là đứa ngốc, tự nhiên cũng biết được chủ ý của hắn.
"Không được.... Anh thái tử, anh phải nghĩ cách, Tiểu Nhu đối với Quan Thánh Hi là thật sự.... A! Đừng động vào nơi đó.... Anh thái tử..."
Từng tiếng gọi "Anh thái tử" của cô khiến trong lòng thái tử vô cùng ngứa ngáy, hận không thể tùy tiện như vậy mà kéo cô vào một căn phòng nào đó mà ăn sạch cô luôn đi được.
"Anh cũng là thật sự a, Tiểu Tịch, em cũng phải nghĩ biện pháp, em thật sự cứ bắt anh phải kìm nén như vậy sao?"
Khi thái tử chỉ ở cùng một chỗ với một người phụ nữ, thì hắn chắc chắn sẽ không gặp người khác. Hiện tại hắn và Trữ Dư Tịch ở cùng một chỗ, cũng đã mấy ngày hắn không có đi tìm người phụ nữ khác rồi. Loại cấm dục như thế này, trong quá khứ của hắn mà nói thì coi như một thứ hình phạt vậy.
Mà hiện tại, thật sự hắn không hề có chút hứng thú nào đối với bất cứ người phụ nữ nào khác, một lòng chỉ muốn có được cô. Nhưng hắn cũng không muốn phá vỡ loại quan hệ rất khó khăn mới khôi phục được với cô này, hắn thật sự không muốn nghe cô nói "chán ghét hắn".
Trữ Dư Tịch còn muốn tiếp tục nói điều gì đó với hắn thì điện thoại hắn vang lên.
Là Hạ Tử Dụ...
Thái tử nghe điện thoại cũng không có cố gắng né tránh Trữ Dư Tịch, cho nên cô cũng nghe rất rõ cuộc nói chuyện giữa bọn họ.
Sau khi ngắt điện thoại, hắn còn hung hăng vừa cắn vừa hôn lên trên bờ vai cô một hồi, rồi mới miễn cưỡng buông tha.
"Tử Dụ hẹn anh, hình như có chuyện gì đó gấp, lát nữa em đi ăn với bọn anh hai đi, khi nào gần về thì gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em."
Trữ Dư Tịch gật đầu, mắt khép hơ, răng cắn môi. Thái tử trông thấy biểu hiện của cô giống như một tiểu tức phụ (người vợ nhỏ tức giận đó ạ) thì nở nụ cười, đầu ngón tay đặt lên môi cô.
"Đừng cắn môi như vậy, có ai ức hiếp em sao?"
Cô quay đầu né tránh, mím môi không nói.
Thái tử đi tới gần, hôn nhẹ lên trán cô.
"Bộ dạng em như thế này khiến anh nghĩ rằng em đang ghen..."
Trước khi đi, thái tử kéo lại quần áo cô cho thật chỉnh tề, đưa cô quay về chỗ mọi người, nói với Hoàng Phủ Triệt vài câu mới rời đi.
Trữ Dư Tịch ngồi chỗ đó có thể trực tiếp nhìn đến vị trí thang máy.
Những con số màu đỏ, biến hóa trong tích tắc, tâm trạng Trữ Dư Tịch cũng trầm xuống giống như những con số đang giảm dần đằng đó vậy.
...
Tâm trạng thái tử không được tốt, bàn tay lại đặt lên môi nhớ lại cảm giác vừa mới hôn cô, đi ra khỏi thang máy tiến về phía bãi đỗ xe.
"Anh thái tử!"
Tiếng gọi của Trữ Dư Tich ở trong bãi đỗ xe trống trải yên tĩnh lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Thái tử quay đầu lại, chỉ thấy cô chạy ra từ trong thang máy, như bay đến tiến vào trong lòng hắn.
Do quán tính của việc cô chạy quá nhanh khiến cho hắn ôm cô rồi còn phải lùi lại thêm mấy bước nữa mới giữ được thăng bằng để cả hai không bị ngã.
"Làm sao vậy?"
Trữ Dư Tịch gắt gao ôm chặt eo hắn, đầu vùi trong ngực hắn, hít sâu để cảm nhận được mùi hương trên cơ thể hắ.
"Không có việc gì. :
Thái tử ngoắc rộng đôi môi, vuốt nhẹ lưng cô. Không ngờ tiểu nha đầu này cũng có lúc xuất hiện bất ngờ như vậy, lại khiến cho hắn có chút lưu luyến không muốn rời đi rồi.
"Anh đi đi, lái xe cẩn thận nha..., em đi lên trên kia đây.... Hẹn gặp lại, anh thái tử."
Trữ Dư Tịch nói xong thì chạy đi, tiến vào trong thang máy, trực tiếp ấn nút đóng cửa.
Thái tử ngồi vào trong xe, đóng mạnh cửa xe, kéo hộp số, rồi lại như nhớ ra điều gì lại dừng động tác lại, đưa tay lên sờ môi mình, lại lắc đầ cười nhẹ.
Chân nhẹ nhàng đạp lên ga, tăng tốc rẽ một hồi rời đi.
...
Đôi lời của editor: thật ra là má tác giả má muốn gửi vài lời, cơ mà ta lười + mất hết cả cảm xúc, nên thôi, mọi người đọc tạm của ta đi vậy, thật ra chưa có chương nào ta làm mà cảm thấy chán nản và kém cảm xúc như chương này, vậy nên, các cô dì chú bác túm quần lại là các bợn reader có đọc mà cảm thấy chán cũng đừng ném đá ta nha mà tội nghiệp ta, ta thật sự không biết phải làm sao đâu nhá, dù gì, cũng mong các soái ca + mỹ nữ đọc bài của ta thì cho ta chút like để cổ vũ tinh thần của ta nào *mắt long lanh*
← Ch. 36 | Ch. 38 → |