Truyện:Khuất Phục - Chương 14

Khuất Phục
Trọn bộ 74 chương
Chương 14
Tôi cũng nhấn mạnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-74)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Chiều nay thái tử ngủ cũng không ngon giấc. Mơ mơ màng màng không ngủ được.

Nằm trên giường của Trữ Dư Tịch, gối, chăn, ga giường, cả căn phòng đều là mùi vị của nàng. Hương thơm nhàn nhạt, như có như không, trêu chọc hắn, vất vả lắm dục vọng mới hạ xuống.

Trời tờ mờ sáng, hắn đứng dậy tìm nước uống. Vài hớp nước lạnh lẽo xâm nhập ngũ tạng, ức chế không ít. Hắn trừng mắt liếc nhìn bóng dáng nhỏ bé nằm co rúc trên ghế sa lon, trở lại phòng ngủ.

Hai phút sau, hắn lại đi ra, cẩn thận ôm lấy nàng, đặt lên giường, mình nằm vật xuống một bên, để cho nàng gối đầu lên cánh tay mình, cảm giác trong ngực hết sức phong phú.

Nghe tiếng hít thở đều đều của nàng, xao động lại từ từ thở lại bình thường, cơn mệt mỏi xông đến, hắn rốt cuộc cũng có thể an tâm ngủ.

Thật ra nhiều năm qua, dù những phụ nữ mà thái tử và nhị thiếu chơi đùa đếm không hết, nhưng có thể chân chính ngủ chung một giường, cùng nhau đón chào ánh bình minh, ít lại càng ít. Thái tử cũng như vậy, Hạ Tử Dụ dù theo hắn nhiều năm nhưng cũng chưa từng thấy qua vẻ mặt đầu tiên của hắn khi tỉnh giấc buổi sớm.

Thân phận của hắn quá chói mắt, quá đặc biệt. Kẻ muốn mạng của hắn lại không ít. Trừ một số là ám sát, đa phần là mỹ nhân kế. Thái tử yêu thích mỹ nhân, đây là chuyện mọi người ai cũng biết. Hơn nữa một số người trong hắc đạo, vô luận là muốn nịnh bợ hắn, hay muốn hại hắn, cũng sẽ chọn những mỹ nữ thượng đẳng, tài nghệ cao siêu đưa lên giường hắn. Nếu xem trọng, thái tử cũng sẽ hớn hở tiếp nhận.

Hắn đương nhiên biết sau lưng những mỹ nhân đó là những nguy hiểm cỡ nào. Cho nên hắn từ trước đến giờ chỉ làm, không ngủ cùng. Khi cần thiết, Doãn Vệ Hoài và Tiểu Cửu sẽ âm thầm bảo vệ thái tử khi hắn vui đùa. Bao người vọng tưởng nghĩ thời điểm người đàn ông vui sướng nhất chính là lúc tính mạng hắn khó bảo toàn. Nhưng quay đầu lại hoá ra kẻ chết lại là mình.

Có lúc hắn thậm chí không ra tay, hắn chưa từng hoài nghi năng lực và lòng trung thành của Doãn Vệ Hoài. Bên người thái tử còn có một cận vệ khác, Tiểu Cửu, nhưng cô không theo hắn từ nhỏ. Tiểu Cửu là do một người có chút địa vị muốn tỏ lòng thành kính của mình cho thái tử, cố ý huấn luyện một cô gái theo ý thích của thái tử.

Không chỉ phải bản lĩnh, mà các phương diện khác đều phải tốt. Nói cách khác, vừa có thể mang theo bảo vệ bên người lại vừa có thể làm ấm giường ... Với thân phận của thái tử, hắn không thể tuỳ ý tin tưởng người khác, người kia lại không thể đắc tội, nên mới nhận Tiểu Cửu.

Thái tử chưa từng ôm một người phụ nữ nào, khi tỉnh dậy cả người lại vui vẻ thế này ...

Hắn mở mắt, đập vào mắt chính là hình ảnh Trữ Dư Tịch ngây thơ non nớt ngủ trước mặt mình. Cánh tay hắn đã có chút tê dại, nhưng nàng tựa đầu trên nó, hắn cẩn thận rút ra, cố không làm nàng tỉnh giấc. Vén chăn lên, lại thừ người.

Tay của nàng, vẫn ôm bên hông hắn. Tự nhiên, thân mật, nhưng hắn lại không phát hiện ra.

Loại cảm giác này, cũng không quá tốt, còn có chút nguy hiểm.

Là phòng bị của hắn đã dần bị hạ xuống?

Còn có nguyên nhân gì khác.

.....

Hắn híp híp mắt, động tác không còn dịu dàng nữa, gần như hất cánh tay nàng ra, tiến vào phòng tắm. Trữ Dư Tịch nhíu chân mày, đôi lông mi dài, rậm vụt sáng, mở ra. Lại phát hiện mình đang ngủ ở trên giường, vậy hắn đâu mất rồi?

Chiếc gối bên cạnh bị lõm xuống, cho nàng biết đáp án. Nàng giống như gắn mô tơ vào mông, bốc lên cả người.

.... Không thể nào!

Nàng không phải ngủ trên ghế sa lon sao? Làm sao lại chạy đến nằm trên giường?

Phòng tắm truyền ra tiếng ngước chảy ào ào, một cảm giác lạ lẫm ập đến trong lòng nàng.

Kéo màn cửa sổ ra, hai con chim nhỏ đậu trên lan can phát ra những tiếng kêu "chíp chip"

Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng. Nàng tự nhiên tỉnh lại, nàng thích đàn ông tắm ....

Loại cảm giác này, không tồi.

Nàng thay xong quần áo, dọn lại giường, ra ngoài sớm một chút.

.....

Hết lòng làm hai phần ăn sáng, vậy mà cuối cùng chỉ có mình nàng ăn.

Hắn cho người mang quần áo đến đây, thay quần tây áo sơ mi, lại là một thái tử tuấn mỹ yêu nghiệt.

Trữ Dư Tịch có chút luống cuống, đứng ở một bên. Tiểu Cửu thuần thục đeo caravat cho thái tử, thái tử khẽ nâng cổ lên. Nhìn động tác phối hợp rất ăn ý của hai người, nàng có cảm giác mình đã hoàn toàn bị người ta xem là vô hình.

Thái tử mặc áo khoác vest, sửa sang lại ống tay áo, giương mắt nhìn nàng một chút.

"Anh thái tử, anh không ăn sáng sao?" Mặc dù thái tử vẫn mang bộ dáng tà tứ kia, nhưng Trữ Dư Tịch nhận ra thái độ của hắn khác với tối qua.

"Không, anh đi trước." Hắn trước khi đi, chợt nhớ đến cái gì đó."Có thời gian người của anh sẽ mang chìa khoá nhà trọ của anh đến cho em."

"A?!" Hắn, đưa cho nàng chìa khoá?

Thái tử siết chặt gương mặt của nàng, vẻ mặt xấu xa."Anh cũng phải thu học phí phải không nào?"

...Học phí? Thu thế nào? Dùng thân thể để trả?

Nhưng nếu thái tử có ý với nàng, nàng cũng khồng cần phải chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng buộc phải ra hạ sách này.

Vấn đề này khiến nàng nghĩ không thông từ sáng đến xế chiều. Biết được toàn bộ câu chuyện, Hoàng Phủ Dĩ Nhu kinh ngạc không thôi, chậc chậc ngợi khen dũng khí của nàng. Đồng thời không khỏi lo lắng thay cho nàng.

Rất rõ ràng, Trữ Dư Tịch và thái tử không cùng một đẳng cấp. Thái tử nếu có lòng đã ăn sạch nàng, cơ hội để nàng phản kháng từ chối cũng không có, huống chi có lẽ nàng căn bản cũng không muốn phản kháng. Điểm này cô hiểu, nếu Quan Thánh Hi muốn cô, cô sẽ mặc cho anh ta muốn chiên xào hầm luộc thế nào cũng được.

Phụ nữ nha, ai....

*****

Hoàng Phủ Triệt rất đúng giờ, tan tầm trực tiếp đến đón Trữ Dư Tịch ăn cơm. Nhà hàng này mới vừa khai trương, khách đến ăn rất nhiều, bình thường phải đặt trước. Ba ngày trước, anh đã đặt một chỗ khá đẹp, muốn đưa Nhan Loan Loan đến. Kết quả tối hôm qua lại nhận được điện thoại, cô có chuyện. Anh còn chưa kịp huỷ chỗ, vừa vặn hôm nay mang Trữ Dư Tịch đến.

Nàng một đêm nay có chút mất hồn mất vía, trò chuyện một chút đã ổn hơn. Hoàng Phủ Triệt còn tưởng rằng nàng không nghỉ ngơi tốt, đặt nĩa xuống, dùng khăn lau khoé miệng, mỗi một động tác như một quý ông thanh lịch.

"Ăn cơm xong anh đưa em về nhà, tối nay ngủ ngon."

"Đúng rồi, hôm qua thái tử qua chỗ em làm gì? Tính khí của anh ta hôm nay là lạ." Thật ra thì anh cũng chỉ chọn đại một đề tài nào đó, chuyện thái tư anh rất ít khi hỏi đến. Nhưng hôm nay cách nói chuyện của thái tử khiến anh hoài nghi.

Chỉ là anh không biết vấn đề này khiến cho gương mặt của Trữ Dư Tịch nóng như lửa đốt."Không có, không có gì."

Hoàng Phủ Triệt dường như phát hiện được vẻ khác thường của nàng, lông mày tuấn mĩ giương cao, khiến nàng càng lúng túng hơn, vội vàng lấy cớ đi toilet để tránh đi.

Hoàng Phủ Triệt đối với hành động chạy trối chết của nàng, hết sức không hiểu. Vừa muốn thu hồi tầm mắt, lại phát hiện một bóng dáng quen thuộc. Ánh mắt dịu dàng nhất thời trở nên sắc bén.

......

Nhan Loan Loan rời khỏi toilet, lại đụng phải Trữ Dư Tịch.

Trữ Dư Tịch luôn miệng xin lỗi. Nhan Loan Loan chỉ cười nhẹ, tỏ vẻ không sao. Nhưng khi xoay người đi, vẻ hoảng hốt lại hiện rõ trên gương mặt.

Cô gái này, chính là người nói chuyện với Hoàng Phủ Triệt ở trước xe anh hôm nọ. Con đường kia có một cửa hàng nghệ thuật, cô thường đến đó mua các tác phẩm bằng đất sét. Lúc rời đi, liền nhìn thấy một màn kia. Cô đã từng thấy Hoàng Phủ Triệt ở cùng người phụ nữ khác, nhưng chưa từng thấy anh để lộ nụ cười chân thật, vẻ thân mật đó với ai.

Cô thừa nhận lòng mình lúc đó có chút khó chịu - không, là rất khó chịu.

Cho nên cô phải rời khỏi đó trước khi anh phát hiện ra, nhưng vẫn bị anh đuổi theo được. Cô không ngờ Hoàng Phủ Triệt sẽ hôn mình, càng không nghĩ đến bản thân sẽ dễ dàng đầu hàng như vậy.

Như vậy rất không giống cô. Nhưng cô không khống chế được trái tim mình, rõ ràng nghĩ như vậy tiến gần lại ....

Cô gái này đang ở đây, vậy anh .... Có phải cũng ở đây?

Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, doạ cô giật mình. Liếc nhìn tên hiện trên màn hình, cô nhíu mày, trực tiếp từ chối cuộc gọi.

Người đàn ông này sao cả thời gian cô đi toilet mà cũng keo kiệt như vậy. Oán hận thì oán hận, cô không thể phản kháng được, chỉ có thể lấy lòng. Chỉ cần anh ta vui vẻ, việc thi hành hình phạt của cô mới có thể được hoãn lại.

Vừa đi qua khúc cua, điện thoại lại rung lên.

Lần này, cô không trực tiếp ngắt cuộc gọi.

Hoàng Phủ Triệt!

Cô cắn cắn môi, nhận cuộc gọi.

"Mars?"

"Em ở đâu?" Giọng nói của anh lành lạnh trước sau như một.

"Ừ, ở nhà bạn bè hội họp, không nói nữa, họ đang đợi em, khi về sẽ gọi cho anh." Cô càng sợ, sơ hở càng nhiều.

"Họ?Bọn họ?"

".... Gì cơ?" Nhịp tim cô đập loạn xạ. Hoàng Phủ Triệt không phải là người đàn ông đơn giản, anh thông minh, sáng suốt lại tương đối nhạy bén. Cô bắt đầu nhớ lại xem, mình có chỗ nào sơ hở không để còn có thể bù vào.

"Loan Loan, em ở đâu? Anh hỏi lại một lần nữa."

"....." Làm sao đây?

Nhan Loan Loan chau mày lạu, cô không thể nói, không có cách nào nói. Đành phải làm một kẻ độc ác."Em đang ở nhà bạn, Mars, anh, anh làm sao vậy?"

Hoàng Phủ Triệt trầm mặc chốc lát, lại mở miệng, như cũ vẫn không nghe ra bất kỳ điều gì khác thường.

"Khi nào thì xong? Anh đến đón em?"

"Cũng khuya lắm rồi, anh đừng đến, sẽ có người đưa em về, không cần lo lắng." Cô tỉnh táo lại, thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi, vậy mai gặp."

Hoàng Phủ Triệt cúp điện thoại, ngón tay nắm thật chặt, vừa buông ra. Thả điện thoại lại vào túi, dựa vào cây cột bên cạnh, nhìn bóng lưng Nhan Loan Loan đi vào phòng VIP.

Anh trở lại chỗ ngồi, vẻ mặt như cũ, uống một ngụm nước.

Vừa đúng lúc Trữ Dư Tịch trở lại. Hai người lại tiếp tục vừa nói vừa cười.

Hoàng Phủ Triệt đưa Trữ Dư Tịch về nhà, sau đó trên đường về nhà, tâm tình anh mới bình tĩnh trở lại.

Đèn đỏ.

Ngón tay theo tiết tấu gõ lên vô lăng.

Đèn xanh.

Anh đột nhiên đánh vô lăng, chuyển hướng. Chân dẫm ga lên mức lớn nhất, ánh neon ven đường sáng lập loè nhanh chóng xẹt qua gương mặt lạnh lùng của anh. Lúc sáng lúc tối, làm cho lòng người kinh sợ.

.

Người đàn ông chậm rãi đậu chiếc Bentley ở nhà trọ của Nhan Loan Loan.

Tay Nhan Loan Loan mới đụng phải cửa xe, liền bị sức kéo mạnh mẽ của đàn ông kéo vào trong ngực.

"Mới vậy đã muốn đi rồi? Có phải quên mất gì đó không?"

Người đàn ông chạm khẽ vào viền tai mềm mại của cô, âm thanh thật thấp nện lên màng nhĩ của cô. Nhan Loan Loan khéo léo xoay người, nhanh nhẹn tránh môi của ông ta, đặt một nụ hôn lên gương mặt hắn.

"Vậy hẳn là đủ rồi."

Cô cười quyến rũ, có chút hư hỏng. Nhìn trong mắt người đàn ông, cũng là hấp dẫn.

"Không đủ." Người đàn ông kéo cô lại, đè lên đùi, cúi người hung hăng hôn. Mạnh mẽ không thể kháng cự.

Nhan Loan Loan chịu đựng ghê tởm, vẫn như cũ làm bộ khéo léo. Người đàn ông hình như cảm thấy chưa đủ, cọ xát trước ngực cô, ra hiệu.

Tay cô siết chặt thành quyền, cẩn thận hôn trả. Hôn đến khi môi cô sưng lên, người đàn ông kia mới hài lòng cười, tay vuốt ve bên má cô.

"Em thật sự đang kiểm tra sự kiên nhẫn của tôi đấy, không phải mỗi lần như vậy em cũng thoát được đâu."

"Tôi không chạy được đâu, trốn ở chỗ nào trên lòng bàn tay ông đây?" Nhan Loan Loan giả vờ phối hợp.

Người đàn ông cười, hôn lên cái trán cô, trong giọng nói có tiếng thở dài, tràn đầy thương tiếc.

"Ỷ vào việc tôi cưng chiều em, em lại càng không biết phép tắc, coi trời bằng vung, nhưng đừng đùa quá trớn, em đang nằm trong tay tôi."

Mà Nhan Loan Loan hiểu rõ, tất cả đều là những biểu hiện giả dối, cô đã thấy diện mạo thật của người đàn ông này, không thể tiếp tục tin tưởng vẻ mặt dịu dàng bên ngoài của hắn như vậy.

Mắt thấy xe của người đàn ông rốt cuộc đã biến mất khỏi tầm nhìn, cô mới dám hạ lớp nguỵ trang, vẻ kiên cường của mình xuống. Hung hăng lau đi vết hôn trên mu bàn tay, dường như làm vậy là có thể lau hết những dấu ấn sỉ nhục của hắn trên người cô.

Cô sống ở một biệt thự tách biệt. Đàn ông cho cô.

Nơi này là thành phố T tấc đất tấc vàng. Đàn ông tiêu tiền như nước, nhưng cũng không thể cho cô tự do chân chính, dù cô có đi bao xa, đều sẽ có một cọng dây thừng kiểm soát cô, mà đầu của cọng dây nằm trong tay ông ta.

Nhan Loan Loan cười cười tự giễu, lấy chìa khoá.

Cửa hàng rào gỗ khép hờ, cô nghi ngờ đẩy ra, mới đi được mấy bước, một bóng người cao lớn chậm rãi đi ra từ bóng râm.

Trong đêm tối người đàn ông lộ ra đôi con ngươi xinh đẹp vô cùng, gương mặt điển trai phi phàm, nụ cười lạnh nhạt như có như không bên môi.

"Thì ra đúng là có người đưa."

Nhan Loan Loan như bị sét đánh, đứng yên tại chỗ, không thể động đậy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-74)