Truyện:Khuất Phục - Chương 13

Khuất Phục
Trọn bộ 74 chương
Chương 13
Anh đói bụng
0.00
(0 votes)


Chương (1-74)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lại là một cơn ác mộng. Mồ hôi lạnh chảy đầy người. Trữ Dư Tịch không còn buồn ngủ. Ngồi ở ghề nằm bên ban công, rót một ly trân nóng. Nâng niu chiếc ly nóng trong tay, một sự ấm áp từ lòng bàn tay lan truyền đến toàn thân, trong giấc mơ những thứ kinh khủng kia, cảm giác kinh hãi từ từ vơi đi.

Nhớ đến đêm hôm đó thái tử đưa nàng về từ dạ tiệc nhà Hoàng Phủ, nàng to gan thậm chí cò chút hoang đường hành động, còn có .... Nụ hôn kia, đầu ngón tay mơn trớn cánh môi, tựa như nơi ấy còn lưu lại xúc cảm khi hắn chạm qua. Nàng không kiềm được khoé miệng lại nhếch lên, mỉm cười.

Đây là nụ hôn đầu của hai người. Nàng đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc, rốt cuộc.

Anh thái tử, nếu anh không nhìn đến em, không thấy được lòng em, vậy em cũng chỉ có thể, chỉ có thể lấy hết can đảm tiến gần đến anh. Cho dù phương pháp tiếp cận này có chút nguy hiểm.

Thái tử ghét nhất là bị người khác sắp đặt.

Nàng không dám tưởng tượng đến một ngày kia hắn biết được chân tướng, cho nên chỉ có một con đường, trước đó, phải làm cho hắn yêu nàng ....

Yêu, lại gần nhau.

Chuyện này cơ hồ là điều lớn lao nhất, xa xăm nhất mà nàng hằng cầu mong kiếp này.

Người kia, đang làm gì?

Nàng cười cười, thời điểm này, sợ rằng chỉ có nàng không ngủ được.

Nàng không biết, không thể ngủ được, không chỉ có nàng.

Hoàng Phủ Dận lại xuất ngoại. Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ của công ty lại rơi trên ngươi hai an hem. Hắn bận rộn đến bể đầu sứt trán. Về đến nhà đã nửa đêm.

Tắm rửa xem TV, quanh đi quẩn lại cũng là mấy bộ phim truyền hình nhàm chán.

Không biết rõ tình tiết đó là gì, nữ chính cất giọng gọi một tiếng "Anh trai" khiến hắn không khỏi phiền muộn. Tắt TV, căn hộ to như vậy, trong nháy mắt trở nên im ắng.

Hắn nằm ở trên giường, song cơn buồn ngủ lại biến mất tự bao giờ, lăn qua lăn lại, chính là không tìm được một tư thế thoải mái, trong bụng bắt đầu có chút cảm giác đói bụng.

Vào bếp kiếm đồ ăn, nhưng một chút cũng chẳng có, con nhà giàu như hắn, chẳng lẽ phải nấu ăn?

Cuối cùng đành phải rót cà phê.

Chất lỏng màu đen rót vào trong khoang miệng, mày rậm nhíu lại, nhổ ra. Bình thường thường uống café đen tại sao hiện tại nuốt lại không trôi.

Mẹ kiếp!

Hắn lấy điện thoại, chuẩn bị đặt đồ ăn bên ngoài. Khi ngón tay ấn phím số điện thoại, mắt lại tình cờ liếc thấy bình giữ nhiệt màu xanh dương kia.

Giật mình, bỏ điện thoại xuống.

Nàng đã đến?

Mở nắp ra, mùi thơm quen thuộc bay ra. Còn là mùi vị đó, lại vì lạnh nên hơi thiếu chút vị.

Thái tử do dự một chút, vào nhà thay quần áo để ra ngoài, cầm chìa khoá xe, cùng bình giữ nhiệt xuống lầu.

.........

Trữ Dư Tịch nghe tiếng chuông cửa, trong bụng không khỏi nói thầm, người nào lại biết giờ giấc tìm nàng thế này? Người biết nàng ở chỗ này không nhiều lắm.

Từ trong cửa kính nhìn ra ngoài, không có ai? Nàng không có để trong lòng, vừa muốn xoay người lại, tiếng chuông cửa lại vang lên.

Nhìn lại, vẫn không thấy ai.

Nàng cảnh giác, để ly xuống. Kéo cửa ra một chút, lộ ra một khe hở, đèn hành lang bật sáng.

Yên tĩnh, bốn bề vắng lặng, ánh đèn dập dờn, tầm mắt bên trong đều là bóng tối.

Nàng không thích bóng tối, nói đúng hơn là ghét nó. Trong nháy mắt cửa lại đóng, nàng cảm thấy có một tầm mắt đáng sợ bắn về phía nàng.

Loại cảm giác này, giống như đã từng trải nghiệm qua.

Thậm chí còn khiến tóc gáy nàng dựng lên.

Nàng đóng khoá cửa, thậm chí đóng cả cửa kính ... Hình như ánh sáng nho nhỏ có thể xuyên thấu qua cửa kính đang dõi theo nàng.

Nàng tự an ủi mình có lẽ là tên quỷ say nào đó hay chỉ là trò đùa quái đản của ai đó, hoặc là .... Tóm lại, không phải anh ta! Không phải là người kia!

Nhưng trừ Thi Dạ Triều ra, lại có người có ánh mắt khác người đến thế!

Nàng càng nghĩ càng sợ, sợ những thứ đáng sợ kia, đoạn ký ức ngắn ngủn xẹt qua trong đầu nàng. Ngón tay nàng run rẩy bấm số của Hoàng Phủ Triệt.

Điện thoại rất nhanh được bắt máy.

"Tiểu Tịch?"

"Anh hai! Anh ta đang ở Canada phải không? Anh ta không trở lại có phải không?" Nàng ôm điện thoại, đốt ngón tay dùng quá nhiều sức nên trắng bệch.

"........."

Hoàng Phủ Triệt bên kia trầm mặc khiến lòng nàng rơi xuống vực thẳm."Anh hai.... ?"

"Hắn ta đang ở Canada, vẫn có người theo dõi hắn, tiểu Tịch em lại mơ rồi hả? Còn .... Thấy cái gì? Có muốn anh đến đó không?" Không đợi nàng trả lời, anh nhìn chiếc đồng hồ ở đầu giường.

"Anh lái xe sẽ nhanh đến đó, em chờ anh đến đi."

Hoàng Phủ Triệt đã bắt đầu mặc quần. Để điện thoại xuống, anh bắt đầu suy nghĩ, thế nào lại trùng hợp như vậy? Anh trước đó không lâu mới thấy một bóng lưng rất giống Thi Dạ Triều, tiểu Tịch liền bắt đầu ....

Nơi làm việc của anh cách Trữ Dư Tịch không tính là quá xa, trên đường lại không có chiếc xe nào, anh lái chiếc Maybach với tốc độ tối đa, trong nháy mắt đã ở dưới nhà Trữ Dư Tịch.

Cơ hồ là cửa vừa mở ra, Trữ Dư Tịch liền nhào vào lòng anh.

"Anh hai ...."

Hoàng Phủ Triệt trở tay ôm lấy nàng, phát hiện cả người nàng đang run rẩy. Anh ôm nàng đến ghế sofa, giống như người lớn an ủi một đứa trẻ, vuốt ve tấm lưng cứng ngắc của nàng.

"Đừng sợ, đều đã qua rồi, gặp ác mộng?"

"Em không biết ... Rốt cuộc là vì cơn ác mộng, hay là thật ....." Lời của nàng có chút không mạch lạc. Cảm giác ánh mắt đó, nàng vẫn không thể vượt qua cái ám ảnh đó sao?

Anh thương yêu ôm nàng trong lòng."Tiểu Tịch ..... Đừng sợ, anh hai ở đây, chúng ta đều ở đây, sẽ không bao giờ để cho em xảy ra chuyện như vậy nữa. Thi Dạ Triều đã không thể làm hại em."

Nàng nghe thấy tên người đàn ông kia, càng thêm cứng ngắc.

"Tiểu Tịch kiên cường, đúng không nào?"

..............

Hoàng Phủ Triệt có rất ít kiên nhẫn để dỗ ngọt phụ nữ. Anh thậm chí còn chưa từng đối xử dịu dàng, kiên nhẫn như thế với Dĩ Nhu.

Giọng nói trầm thấp dễ nghe như tiếng đàn vi-ô-lông-xen cuả anh rốt cuộc cũng khiến cho Trữ Dư Tịch bình tĩnh lại.

Nàng dụi mặt, ngồi dậy trong lòng anh. Trên gương mặt tái nhợt khôi phục được chút máu.

"Em không sao anh hai, trễ thế này lại làm phiền anh."

Hoàng Phủ Triệt xoa xoa mái tóc của nàng, nhàn nhạt cười.

"Đường nói bậy như vậy, ngoan ngoãn ngủ một giấc, ngày mai anh tan sở dẫn em đi ăn mỳ Ý, được không?"

Hoàng Phủ Triệt mang xong giày, tay vừa mở cửa lộ ra một khe hở nhỏ, lại có chút do dự, xoay người nói với nàng.

"Nếu không, tối anh không đi? Một mình em thế này anh không yên lòng."

Trong lòng Trữ Dư Tịch rất áy náy, đã nửa đêm rồi lại gọi anh đến đây, nói gì cũng không chịu.

Hoàng Phủ Triệt nhìn thấy tình trạng của nàng đã khá hơn lúc nãy, cũng không kiên trì.

"Ngày mai chờ điện thoại của anh."

Trữ Dư Tịch lức này mới luôn miệng đồng ý.

Hoàng Phủ Triệt cười cười, kéo cửa ra --- nụ cười ngưng lại một chút, nhíu mày nhìn người đàn ông bên ngoài cửa.

"Sao anh lại đến đây?"

"Cậu cũng có thể, tôi sao lại không thể?"

Trữ Dư Tịch nghe được tiếng nói này đầu óc muốn nổ tung!

Hoàng Phủ Triệt không nói gì, nghiêng người, ánh mắt thầm báo cho Trữ Dư Tịch biết, vỗ vỗ vai thái tử.

"Vậy tôi đi trước."

.......

Thật yên tĩnh.

"Anh thái tử ....... Sao anh ...... Tại sao lại đến đây?"

Trữ Dư Tịch không biết vì sao vẻ mặt thái tử rõ ràng rất bình thường, nhưng nhịp tim nàng lại không yên, da đầu tê dại.

Thái tử nhẹ giọng bật cười một tiếng, trực tiếp đi tới trước mặt Trữ Dư Tịch, ầm ầm va vào cửa, bình giữ nhiệt nặng nề được đặt trên khay trà!

Khoanh tay trước ngực, viên đá đen phát ra ánh sáng tựa như con ngươi trong suốt nhìn chằm chằm nàng.

"Cũng chỉ có câu này, hai người ăn ý vậy?"

"Anh sao lại đến, Anh sao lại đến? ...."

Đúng vậy, hắn tại sao lại đến, bởi vì đói bụng? Là vì đói bụng?

Thái tử liếm liếm khoé miệng, trong con ngươi loé ra anh sáng xanh u tối.

"Trong khoảng thời gian này anh bận rộn, không rảnh dạy em, anh thấy xấu hổ, đến .... Anh sao lại đến đây, đó là bởi vì...."

Hắn đến gần nàng, nàng lại bị khí thế của hắn doạ cho sợ hãi, liên tiếp lui về phía sau. Cho đến khi sau lưng đụng phải vách tường lạnh lẽo.

Không còn đường lui.

Hắn không nhốt chặt nàng, nàng lại không có hơi sức trốn chạy.

Cũng không muốn chạy trốn.

Thái tử bỗng nhiên thò tay nắm được cằm nàng, hắn cúi người.

"Bởi vì anh đói bụng."

*****

Hắn đói bụng, đói bụng nên cái gì cũng sẽ ăn.

Ví dụ như, môi nàng.

Phủ lấy bờ môi nàng, thoả thích mút. Trữ Dư Tịch cả người bị hắn ép, áp sát vào tường. Dưới lực tay nặng nề của hắn, nàng giãy dụa, mờ mịt.

"Anh thái tử .... Không thoải mái ....."

Không thoải mái?

Nàng dám nói không thoải mái!

Thái tử nặng nề cắn lấy môi nàng, giống như trừng phạt. Nhìn nàng che miệng chau mày lại, hắn mới hả giận. Thả nàng ra, đi tới ghế sa lon.

"Anh đói bụng, cho anh chút gì ăn đi."

Trữ Dư Tịch không dám nhiều lời, ngoan ngoãn nấu canh, mở tủ lạnh tìm nguyên liệu để nấu, trong phòng bếp làm vội, một lát sau đã có mùi thơm bay ra.

Mở cửa phòng bếp, ở góc độ của thái tử có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của nàng.

Hắn xoa xoa cằm nhìn một lát, đứng dậy dạo quanh một vòng. Đầu tiên là phòng ngủ của nàng, phòng vệ sinh, thư phòng, ban công .... Xem qua một vòng, trong lòng không rõ là cảm giác gì.

Trên giường có chút bừa bộn, bàn chải đánh răng cũng chỉ có một cái, không có bất kỳ đồ của đàn ông nào .... Hắn chợt tỉnh lại, mẹ kiếp! Chuyện này thì liên quan gì đến hắn?

Hắn ôm vai dựa vào cửa nhìn nàng. Nửa người nàng mặc chiếc áo ngủ tơ tằm có đai thắt, dáng vẻ cực kỳ bình thường, màu cà phê tôn lên da thịt trắng noãn như sữa tươi thường ngày của nàng, mái tóc dài thả sau ót, đuôi tóc hơi xoăn, càng tăm thêm mấy phần quyến rũ.

Đây là tiểu Tịch ngày đó sao?

Không, không phải. Nàng đã không còn như hình với bóng với Dĩ Nhu, thích bám theo hắn và Hoàng Phủ Triệt, cô gái nhỏ nghe lời mọi người nữa rồi.

Nàng cao hơn, trưởng thành hơn. Tuổi đã lớn hơn, vóc dáng cũng đã lớn hơn.

Mười chín tuổi.

Năm hắn mười chín tuổi, nàng vẫn còn đang học năm nhất trung học. Năm Hạ Tử Dụ mười chín tuổi, đã nằm trên giường hắn 4 năm rồi.

Đến năm nàng mười chín tuổi ....

Trữ Dư Tịch đang chuyên tâm nấu cơm, căn bản không chú ý đến thái tử chỉ đứng sau nàng vài mét. Cho đến khi nàng khom người cầm chén đĩa trong tủ, tất cả mọi chuyện đều đã quên sạch.

Bóng đen giữa hai chân nàng, khiến thái tử híp híp mắt. Chân của cô bé này, thật là đẹp.

Thon dài, cân xứng, mảnh khảnh, lại ẩn chứa chút lực nào đó. Cổ chân trái còn mang một chiếc vòng chân bạch kim nhỏ.

Mắt cá chân và bắp chân, ngón tay và cổ, là những nơi thái tử cảm thấy có sức hấp dẫn lớn nhất của phụ nữ. Mà hắn phát hiện, những nơi này của Trữ Dư Tịch, cơ hồ là hắn đã thấy được trên người con gái xinh đẹp nhất, hoàn mỹ nhất.

Con mắt sắc bén tối dần lại, hắn trước kia tại sao lại không chú ý đến, vóc người của bé con này cực phẩm thế này.

Nàng ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, trong tiềm thức hắn phần lớn hai chữ "em gái" đã gắn liền với nàng. Hắn cảm thấy nàng và Dĩ Nhu có điểm gì khác nhau?

Hắn chưa từng cẩn thận nghĩ đến. Nhưng hôm nay, hắn không phải phải nghĩ lại xem, nàng và em gái khác nhau thế nào?

Theo động tác của nàng, hắn có thể thấy được dưới lớp áo ngủ đó, thân thể nàng uyển chuyển chuyển động.

.....

Trữ Dư Tịch đang cúi đầu cắt dưa chuột, dao nâng lên lại rơi xuống, độ dày lớn nhỏ chính xác, gần như không có chút khác biệt.

Chợt một bóng đen bao phủ từ phía sau, cơ thể nàng cứng đờ, động tác dừng lại.

Thái tử đứng sau lưng nàng, một tay khoác lên eo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Tay của hắn thật nóng...

"..... Anh thái tử?" Nàng muốn xoay người lại, hắn lại không cho phép, khống chế thân thể nàng, tiếp tục buộc nàng đưa lưng về phía hắn.

"Em tiếp tục đi." Hắn cúi đầu, hơi thở lất phất thổi lên da nàng, chọc cho bả vai nàng hơi co rúm lại.

Nàng bắt đầu quên đi, chỉ là tốc độ rõ ràng chậm dần lại. Từng dao từng dao, mộng tiếng một tiếng, rất có tiết tấu. Mà tim nàng cũng đã bắt đầu đập loạn nhịp.

"Tiểu Tịch ... thích anh hai sao?" Hắn trầm giọng hỏi.

Hắn dán chặt vào thân thể của nàng, một chân chen vào giữa hai chân nàng. Một tay trước chạm vào thứ xanh xanh trước mắt, một tay lại hoạt động bên eo nàng, tựa như đang đo đạc số đo của nàng.

"Hả?" Trữ Dư tịch bắt đầu xắc thức ăn, nóng đầu, Chú ý đến nhựng cử chỉ làm loạn trên tay.

Tay hắn giống như châm lửa cho thân thể nàng, đến mức dấy lên từng ngọn lửa. Đầu ngón tay ở phần bụng bằng phẳng của nàng, lại nhích lên, một tấc một tấc, cố ý giảm tốc độ, để nàng cảm nhận rõ hơn, hiểu rõ hơn.

Nếu nàng thật sự thích Hoàng Phủ Triệt, cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Đây chính là nhị thiếu yêu nghiệt nhà họ. Đã rất lâu hắn cũng không chịu được sức quyến rũ của Hoàng Phủ Triệt, lạnh lùng, lại đẹp đến mê người.

Ông cụ lại từng nói, nếu nàng thật sự đi theo Hoàng Phủ Triệt ....

Nhưng Hoàng Phủ Triệt không thích bộ dáng trước đó của nàng, nếu không tại sao nàng lại muốn tìm mình để dạy nàng? Bọn họ là an hem, hắn hiển nhiên hiểu rõ loại phụ nữ hạp khẩu vị với em trai mình.

"Nha đầu chết tiệt, em thật đúng là mưu mô ..." Hắn có chút hận, bàn tay trực tiếp vuốt ve nơi mềm mại của nàng .... Thế nhưng nàng không có mặt áo lót.

Hắn đang vui mừng, hàm răng khẽ cắn lên cổ nàng, thoả thích cắn mút. Trên chiếc cổ trắng nõn lập tức in lại một vết hôn rõ ràng.

Dễ dàng như vậy ... in lại dấu ấn của hắn.

Một tay khác của thái tử lại nhéo cằm nàng, uốn éo hướng về phía mình, dùng miệng thổi vài sợi tóc bay phất phơ của nàng, có chút sốt ruột hận không thể hôn môi nàng. Tư thế kỳ cục mặc người chém chết như thế, còn có bàn tay đang làm loạn trước ngực, hô hấp của nàng cũng dần khó khăn.

Nàng có chút giãy dụa, thế nhưng lại bị môi hắn phủ lên môi nàng."Đừng động ... Anh đang dạy em ... Bây giờ là thời gian lên lớp....." (=w= .... Anh gian lắm nha .... )

Ngón tay dài trêu đùa hạt trân châu trước ngực nàng, lòng ngón tay xoa nhẹ lại xoa nặng, thổi mạnh lên đầu ngón tay, rất nhanh liền phát hiện được phản ứng của nàng.

Đã có đoá hoa dưới lòng bàn tay hắn, song tay hắn vẫn chưa an phận, muốn tiến vào từ cổ áo, nhưng cổ áo lại quá nhỏ.

Hắn hí nửa con ngươi ngắm nàng xắc thức ăn. Bàn tay vẫn trượt theo cánh tay nàng xuống bàn tay, một dao một dao lại được nàng vung lên, nàng nắm chặt cán dao giơ lên trước ngực.

Sống dao lạnh lẽo dính trên da thịt nàng, nàng run lập cập, không rõ ý đồ của hắn, có chút khẩn trương.

Hắn dường như cảm nhận được sự khẩn trương của nàng, nắm lấy tay nàng, vung mũi dao lên, lưỡi dao lại hướng ra ngoài, đưa vào cổ áo, dùng sức --- nàng nghe thấy tiếng vải bị lưỡi dao kim loại sắc bén cắt, vang lên tiếng "xoẹt xoẹt", lòng nàng chấn động!

Hắn muốn làm gì! Áo ngủ này rất đắt!

Hắn muốn làm gì, mục đích đã rất rõ ràng. Áo ngủ bị cắt đến bụng. Hắn buông dao ra, ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp bên dưới. Nàng không ngờ hắn lại làm như vậy ... Theo bản năng xấu hổ của phụ nữ, nàng giơ hai tay che lấy thân mình.

Hắn làm sao sẽ cho phép?

Giữ chặt lấy cổ tay nàng, kéo về phía sau, chỉ một tay đã trói được hai cổ tay nàng. Bàn tay trực tiếp không chút trở ngại nào che lấp thân thể mềm mại của nàng.

"..... Anh thái tử, đừng như vậy ......."

Nàng không thể động đậy, chỉ đành cắn môi, quay mặt không dám nhìn bộ dạng quần áo xốc xếch của mình, nàng không biết làm thế nào cho phải, tiến triển này.... Hoàn toàn không ngờ đến.

"Đừng thế nào? Hả?" Cảm giác thật tuyệt, co dãn mười phần, lớn nhỏ vừa phải. Dưới lòng bàn tay kiêu ngạo kia nắm giữ thứ mềm mại, trắng nõn.

Hắn thu lại ngón tay dài, nơi trắng như tuyết xuất hiện vài dấu tay đỏ, nhìn thấy mà đau lòng. Nàng cảm thấy xấu hổ, thế nhưng hắn lại cảm thấy kích thích.

Không giống với những người phụ nữ tán tỉnh hắn trước đó, càng không phải cái loại muốn từ chối lại làm vẻ mời chào đùa bỡn. Phản ứng của nàng hoàn toàn là loại không biết phải làm sao, điểm này thoả mãn lòng hư vinh của hắn.

"Đừng như vậy sao?" Hai ngón tay đang kẹp nàng, hơi lôi kéo ".... Hay là đừng thế này?"

Lòng bàn tay thô ráp cố ý ma sát khiến nàng đã sớm cương cứng. Cảm giác tê dại từ đó đánh thẳng vào tim, nàng gắt gao cắn môi, không dám nhìn tới. Nhẫn nại thế này đối với nàng mà nói là một khoái cảm mới mẻ xa lạ.

Thái tử tà ác, nàng càng như vậy, hắn càng phải bắt nàng đối mặt. Chợt kéo hai cổ tay bị bắt giữ của nàng lên, buộc nàng ưỡn ngực nghênh hợp tay hắn.

"Tiểu Tịch .... Em, chỗ này, cứng lên." Hắn ác ý thì thầm những từ ác ý bên tai nàng, ngón cái không ngừng trêu chọc nàng.

Nha đầu này thật đúng là nhạy cảm, hắn chỉ vừa mới bắt đầu, nàng liền .....

"Anh thái tử .... Đừng ....." Trữ Dư Tịch cơ hồ muốn khóc lên, giọng nói run rẩy.

Thái tử cười liếc mắt nhìn chiếc nồi."Trước đến đây, lần sau ...."

Tay của hắn trượt xuống, dò xét, tiến vào dọc theo quần lót của nàng, lướt qua nơi bụi cỏ rậm rạp, đến cửa khẩu hơi ướt của nàng, lòng bàn tay dùng sức nhấn một cái."Là nơi này."

Hô hấp của Trữ Dư Tịch cứng lại, trái tim co thắt.

Hắn buông nàng ra, cởi chiếc áo sơ mi, khoác lên cơ thể nửa trần chuồng của nàng."Mau nấu cơm, mới đến trình độ này thôi, còn chưa đủ cho anh ăn no."

.........

Hắn đi vào phòng tắm, cởi bỏ chiếc quần dài, mở nước lạnh như mưa.

Trong lòng nặng nề mắng.

Mẹ kiếp! Thiếu chút nữa! Thiếu chút nữa muốn ăn hết nàng rồi!

Tiểu Tịch! Con yêu tinh ... nhỏ này!

........

Sau khi hắn rời đi, Trữ Dư Tịch chống hai tay trên mặt bàn, hai chân nhũn ra, run rẩy, từng ngụm từng ngụm thở dốc, tim dường như muốn vọt ra khỏi miệng!

Qúa .... Qúa ....

Qúa kích thích.

Nàng bắt đầu chạm quanh thân mình, thân thể còn lưu lại cảm giác khi hắn đụng chạm, rõ ràng khiến cho tim nàng đập nhanh.

Anh thái tử, tiến triển của khoá học này của anh, không phải nhanh quá à....

Crypto.com Exchange

Chương (1-74)