Truyện:Khi Đại Thần Gặp Đại Thần - Chương 03

Khi Đại Thần Gặp Đại Thần
Trọn bộ 44 chương
Chương 03
Buổi gặp mặt (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-44)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Uh, cứ để như vậy sẽ cảm lạnh mất". Cúi đầu trầm tư một chút, khóe miệng anh ta bỗng nhiên hiện lên một nét cười: "Thế này đi, để tôi đưa cô xuống núi, được không?"

Diệp Hân Mạch nghe thấy vậy, ngẩng đầu lên, không ngờ lại gặp ánh mắt anh ta cũng đang nhìn mình, thế là lại vội cụp mắt xuống. Bên cạnh Tiểu Trà Trà lại vô cùng phấn khích đối với việc làm mối cho hai người: "Vậy thì rất cảm ơn anh!! Nhờ anh đưa cô ấy về giúp tôi!! để cô ấy về một mình thì thật nguy hiểm!!"

Diệp Hân Mạch đang muốn mở miệng phản bác, vừa há miệng ra thì: "A... Hắt xì!!". Bàn tay theo phản xạ đua lên che mũi, lại thấy người đàn ông kia ướn mày, khoé miệng lại nhếch lên. Cô tới buổi gặp mặt lần này không phải để giao lưu tìm người phối hợp sao? Tìm được rồi, về đi thôi. (cái này là tại phần trước mình edit chưa rõ, tìm người phối hợp tức là chị Hân Mạch muốn tìm người cùng mình xoxo lấy kinh nghiệm để viết cảnh H ý, giờ tìm được rồi nên đi về thôi. ^^)

Nghĩ vậy liền thản nhiên: "Như vậy thật phiền cho anh quá."

"Không phiền". Nói là làm, anh ta liền đi tới xách túi đồ của Hân Mạch rồi vô cùng tự nhiên đưa tay kéo cô dựa vào ngực mình. Hơi ấm truyền đến khiến Hân Mạch khẽ dịch người ra xa nhưng anh ta lại càng ôm chặt hơn, không cho cô nhúc nhích: "Nào chúng ta đi xuống thôi. Người đẹp, cô tự mình quay lại chỗ mọi người nhé, đừng để bị rơi xuống nước, biết chưa!"

"Được rồi, được rồi mà". Tiểu Trà Trà thấy hai người kia thân thiết như vậy thì mừng rỡ cười tươi như hoa, cứ như người được ôm trai đẹp là cô chứ không phải Hân Mạch.

"Có lạnh lắm không". Lục Thuỷ Hàn nhìn cô gái trong vòng tay mình, khuôn mặt trắng trẻo giờ gần như là trong suốt, có thể thấy cả mạch máu dưới da, đôi môi cũng tím tái, cả người không ngừng run rẩy.

Cô ra ngoài không hề trang điểm, trang phục thì vô cùng đơn giản nhưng lại làm cho người khác cảm thấy cô lãnh đạm, trong trẻo, linh động mà hài hoà, có tìm cả thành phố cũng chẳng có người thứ hai.

Anh liếc mắt nhìn bảng tên mà cô đang đeo: Hồ Hề Hề

Là Hồ Hề Hề sao? Lục Thuỷ Hàn cười cười, đôi mắt sáng bỗng trở nên sâu thẳm.

"Tôi vẫn ổn". Giọng nói thanh thuý vang lên, không chịu thừa nhận mình đang lạnh run người.

Thấy vậy, Lục Thuỷ Hàn cũng không nói gì nữa, đỡ cô từng bước xuống chân núi, đến thẳng chỗ ôtô đang đậu, mở cửa leo lên. Chỉnh điều hoà cho ấm hơn, lại cởi áo khoác của mình đưa cho cô, anh nhìn qua cửa sổ khẽ cười một tiếng nói: "Bây giờ chúng ta đi, chỉ một lát là về tới thôi".

"Cảm ơn anh."

Không để anh ta bắt chuyện với mình, cô liền lạnh nhạt ngắt lời, khép mát giả bộ ngủ. Vì nhắm mắt nên không thấy Lục Thuỷ Hàn bị cô chặn họng không nói được lời nào nữa, đành im lặng, đưa tay bật nhạc, mặc cho tiếng nhạc lan tràn khắp không gian giữa hai người.

Quả nhiên là rất gần, chưa tới 10 phút sau, chiếc xe dừng lại trước cửa khu nhà anh.

Bước vào cửa, ghế sofa màu hồng bên tay phải, đối diện là tivi. Liếc mắt lần nữa thì thấy khá nhiều đồ dùng bắt mắt. Diệp Hân Mạch lười quan sát, chỉ nghĩ sẽ ngồi lại một chút, nhưng lại phát hiện người mình vẫn còn ướt nên im lặng đứng tại chỗ, chờ chủ nhà chỉ đạo.

"Cô mau đi tắm đi". Lục Thuỷ Hàn đưa cô tới trước cửa phòng tắm, lại đưa cả áo sơ mi và quần đùi của mình cho cô, chỉ chỉ vào bộ quần áo trên người: "Cởi ra đi, tôi giúp cô hong khô, khoảng một tiếng nữa là có thể mặc được."

Nghe anh ta nói chuyện, Diệp Hân Mạch mù mờ đoán được sau đó sẽ phát sinh hành động gì, người này âm mưu thật là lộ liễu. Nhưng nghĩ lại thì mình đến đây cũng là có mục đích nên liền gật đầu. Lúc ấy Lục Thuỷ Hàn mới xoay người bước ra ngoài

Tắm xong, cô nhìn chằm chằm vào gương, trong đầu còn rất mơ hồ, cầm máy sấy sấy tóc. Thấy cô đang sấy tóc, anh liền đi tới đưa tay ôm đống quần áo cô vừa thay, đem ra ngoài. Đến lúc đổi máy sấy sang tay trái Hân Mạch mới giật mình, trong đống quần áo đó còn có đồ lót của cô a.................

Đang nghĩ ngợi lung tung, anh ta lại thò đầu vào, thấy cô không tập trung liền bước tới đón lấy máy sấy trong tay: "Để tôi giúp cô...". Nói xong không đợi cô phản ứng, lấy một chiếc khăn lông khoác lên lưng cô

Đợi đến lúc Hân Mạch phản ứng, định nói "không cần" thì bàn tay đã bị nắm lấy, kéo ra ghế sofa ngoài phòng khách. Sắp xếp xong xuôi, anh ta một tay đùa nghịch mấy sợi tóc, một tay cầm máy sấy tỉ mỉ sấy tóc cho cô.

Diệp Hân Mạch trong lòng không khỏi thắc mắc, anh ta đối với phụ nữ xa lạ đều như vậy sao?

Anh ta tưởng cô không để ý, vì thế cô chỉ có thể nhìn màn hình, chăm chú xem tivi. Diệp Hân Mạch nghĩ ngợi, cuối cùng cũng biết nên để cho nam chính của mình có tính cách gì rồi. Đầu tiên chính là bản tính phong lưu đó..

Không hiểu thế nào, hai người ngày càng lại gần, Diệp Hân Mạch vì phối hợp với hành động đó nên đành phải tựa hẳn vào trong ngực anh ta, để mặc người ta đàn áp. Lại nghĩ ra một điểm nữa, đó là làm chuyện xằng bậy không cần để ý đến cảm nhận của người khác.

Đầu óc mơ hồ suy nghĩ, hơn nữa cảm giác ngón tay tiếp xúc với da đầu thật êm ái, ai đó vừa suy nghĩ phút trước, phút sau đã lăn ra ngủ.

Lục Thủy Hàn phát hiện Hân Mạch đã ngủ, trợn trắng mắt, cô gái này có thể ngủ ngay trong nhà một người đàn ông xa lạ sao? Nhưng lại thấy khuôn mặt cô tái nhợt, không nỡ đánh thức, đành nhẹ chân nhẹ tay bế cô vào phòng ngủ

Đặt cô nằm lên đệm giường, định kéo chăn đắp lên thì lại thấy một mảng da thịt trắng nõn theo cổ áo sơ mi lộ ra ngoài, bộ ngực đầy đặn theo hô hấp của chủ nhân không ngừng phập phồng. Anh bỗng thấy cả người cứng đờ, máu nóng chạy khắp cơ thể, chỗ nào đó cũng bắt đầu có phản ứng.

Lục Thủy Hàn thở dài một tiếng, nhanh như chớp bước ra khỏi phòng.

Ở phòng khách, bật ti vi, chuyển qua tất cả các kênh, chuyển lần thứ hai, lại lần thứ ba...

Trong đầu tràn ngập hình ảnh lúc nãy...

Rốt cục sau hơn một giờ, ai đó cũng không nhịn được lại lao vào phòng ngủ

...

Tác giả có lời muốn nói: lại nói, ai đó không phải muốn viết thể loại tình cảm nhẹ nhàng sao, sao càng lúc lại càng nghiêm túc thế này...Rơi lệ a ....

Diệp Hân Mạch mơ màng ngủ, tự nhiên lại thấy bị đẩy lùi vào trong, thoáng nhíu mày, xoay người đinh ngủ tiếp, lúc này đầu óc bỗng trở nên minh mẫn. Đây là đâu vậy? Chăn đệm này không phải của cô..........

Phía sau có một thân thể nóng rực áp tới, bàn tay nhẹ nhàng kéo cô tựa về phía sau, rất nhẹ nhàng như sợ làm cô tỉnh giấc. Diệp Hân Mạch suy nghĩ, lúc này không biết là nên tiếp tục giả vờ ngủ hay là bật dậy mắng cho anh ta một trận

Bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy tay trái của cô đang đặt trước ngực, tỉ mẩn ngắm vuốt từng ngón tay. Một cảm giác kỳ lạ dấy lên trong đầu, Diệp Hân Mạch đột nhiên rất tham lam sự ấm áp như đang vây quanh mình, lặng lẽ cảm nhận từng cái vuốt ve của người đàn ông xa lạ này. Một lúc sau, có vẻ như đã thấy nhàm chán những ngón tay, bàn tay ấy lại chậm rãi chuyển lên ngực cô, khẽ chạm nhẹ, thấy cô không có phản ứng gì liền to gan đem cả hai bàn tay đưa ... Cả căn phòng tràn ngập tiếng thở gấp...

"Uhm...". Dục vọng đột nhiên tràn tới theo những va chạm đầy kích thích, tiếng rên nhẹ từ khoé miệng tràn ra. Thân thể nóng hực càng thêm khẩn trương, đôi môi đột nhiên đưa tới chạm lên môi cô, đầu lưỡi thừa dịp cô không để ý mà tiến vào khoang miệng đùa giỡn....................

Anh ta biết rõ cô đã tỉnh!!

Thần trí có chút tỉnh táo lại, dục vọng như thuỷ triều cũng tạm thời lui bớt. Ah, thứ ba, lợi dụng lúc người ta không phòng bị mà làm tới.

Xoay người một cái, anh ta nằm đè lên cô, đôi môi vẫn dây dưa không dứt, đồng thời cũng nhanh chóng lột bỏ quần áo của mình, da thịt trần trụi chạm vào nhau khiên người ta khó mà suy nghĩ. Uhm, thứ tư động tác phải nhanh gọn, chính xác.

Bàn tay chậm rãi trượt vào áo sơ mi vuốt ve. Cảm nhận được thân nhiệt của người bên dưới, anh ta thoả mãn rên rỉ một tiếng, bị dục vọng quấn lấy, đôi môi dần chuyển xuống phía dưới, hôn lên cổ và xương quai xanh... Thứ năm, kỹ xảo phải thành thục, điêu luyện.

Anh ta cầm tay cô đạt lên lưng mình, Diệp Hân Mạch không tự giác đem lòng bàn tay xoa xoa, cảm nhận tấm lưng bóng loáng mồ hôi. Không hiểu thế nào, lại đụng phải vùng da thô ráp. Thứ sáu, sau lưng có mụn. (nhảm nhí quá đi mất, bó tay).

Diệp Hân Mạch tự nhiên lại thấy buồn cười, trong đầu cũng xuất hiện vài tia lý trí, cô đối với làn da anh ta có chút bất mãn, đối với đôi môi đang lướt trên thân thể mình cũng bất mãn, đối với ria mép chạm vào da — bất mãn......

Danh sách mười tội danh được thành lập.

Chờ anh ta lần thứ hai áp lên người mình, Diệp Hân Mạch phản ứng—— mở miệng nói: "Thật xin lỗi, tôi muốn vào nhà vệ sinh."

Nam nhân ngây người, đành phải buông cô ra, Diệp Hân Mạch cũng không thèm nhìn anh ta, đi tới cửa phòng. Anh nghĩ thầm, cô có lẽ là xấu hổ thế nên nhẹ nhàng cười khẽ, đem quần áo lột hết, quấn chăn chờ đợi... Chờ hoài, chờ mãi vẫn không thấy cửa phòng mở ra.

Lục Thủy Hàn cảm thấy không được bình thường, khoác áo lên, vội vàng chạy ra cửa tìm kiếm. Dục vọng nháy mắt bị tạt một gáo nước lạnh làm tắt ngấm —- trong phòng không còn chút dấu vết gì của cô gái đó.

Cô nàng chết tiệt kia, đừng để tôi bắt được cô. Nếu không.......

—————————————————

Những ngày tiếp theo đối với nhân viên phòng biên tập quả đúng là như địa ngục. Tổng biên tập đại nhân không hiểu là táo bón hay là mãn kinh, cả ngày mặt mũi lanh như tiền, nhìn ai cũng thấy khó chịu, lại còn hay qua bên nhân sự hỏi thăm về một tác giả tên Hồ Hề Hề...

Đến lúc anh ta tìm được Hồ Hề Hề kia thì mặt lại càng thêm lạnh.... Nhân viên phòng biên tập lại càng thêm xui xẻo — bị mắng mỏ, bắt phải ăng ca, chế độ quản lý cũng sửa lại, khối lượng công việc thì ngày càng nhiều... Trong lúc mọi người không ngừng kêu khổ thì cái kẻ gây ra chuyện này vẫn tiếp tục khó chịu, vô cùng khó chịu

Ah, cô gái này dám giả mạo tác giả để đến buổi gặp mặt!!! Lục Thuỷ Hàn nghiến răng nghiến lợi đem bút máy đắt tiền ném hết xuống sàn nhà. Vậy là không có biện pháp gì, cô không phải tác giả thì anh làm thế nào để tìm được cô trong cái thành phố rộng lớn này đây....

Nghĩ đến đó, Lục Thuỷ Hàn hận không thể oánh vào mông cô nàng mấy phát. (sao mấy anh zai đẹp hay thích oánh vào mông thía. ?_?).

Trong khi Lục Thuỷ hàn đem đám nhân viên hành hạ đến nỗi oán khí mù mịt thì Diệp Hân Mạch tiểu thư lại núp ở trên giường, lạnh phát run. Làm thế nào được, đi leo núi lại bị rơi xuống nước, ngấm nước quá lâu nên ốm mất rồi. Chỉ là lần này trên giường chẳng có ai ôm cho ấm cả.

Cô chỉ có thể tự ôm lấy mình, quấn chặt trong chăn, không ngừng lẩm bẩm: "Ngủ đi, ngủ đi, ngủ dậy là sẽ không sao nữa".

Liên tiếp ba ngày liền, Diệp Hân Mạch ngoài uống nước ra thì không làm gì cả, chỉ nằm trên giường quấn chăn. Vì bị sốt nên lúc nào cũng mơ màng lúc ngủ lúc thức, hoàn toàn không biết thế giới bên ngoài đang xảy ra chuyện gì

Nói dại, có khi cô lăn ra chết chắc cũng chẳng ai biết. T_T

Ngày thứ tư, bỗng kỳ tích xuất hiện, thần trí khôi phục, trong đầu ý nghĩ đầu tiên xuất hiện lại là ấm ức. Nhẹ nhàng chạm vào đôi môi, dường như vẫn còn lưu lại chút hơi ấm. Ngẩn ngơ trong nháy mắt, Hân Mạch tự trấn an bản thân, một người đàn ông xa lạ, có gì để mà lưu luyến chứ!!!

Mấy ngày sau đó, Diệp Hân Mạch nhàn nhã nghỉ ngơi vì biết rõ bản thân vốn đã không khoẻ, ăn uống cũng không chú ý cho nên một cơn cảm lạnh nho nhỏ cũng khiến mình sống không bằng chết. Người đang bệnh, cảm giác thứ gì cũng không tôt.

Cô vừa đăng nhập vào trò chơi, ID quen thuộc đã gửi tới một tin nhắn: "Sao lâu rồi không thấy em online".

[Sinh hoạt 0322]: bị bệnh.

Biểu tượng của đối phương lập tức sáng lên.

[cưỡi lừa tìm tức phụ]: bây giờ đã ổn chưa?

[Sinh hoạt 0322]: đã tốt hơn nhiều rồi.

Đối phương không nói gì nữa, Diệp Hân Mạch bỗng mỉm cười, hoá ra vẫn có người quan tâm đến mình. Những ngày tiếp theo trôi qua bình lặng như nước, nhưng là do cô muốn như thê. Mỗi ngày viết mấy ngàn chữ, tối đến thì chơi game, nhìn người ta ở kênh [thế giới] tranh cãi, giao dịch mua bán, còn mình thì trốn ở sân sau nhổ cỏ, đào khoáng thạch, trồng thảo dược, không thì đem kỹ năng sống luyện đến mãn cấp

Sau đó thấy chính mình có thể làm ra trang bị cao cấp, cô nàng khoái trá đem nguyên liệu ra làm thành vũ khí, trang bị, sau đó bày quầy bán hàng.

Dần dần, thông tin [sinh hoat 0322] rao bán trang bị cao cấp trên thị trường được rất nhiều người biết đến, Hân Mạch cũng quen biết nhiều người hơn.

Nhưng vì [sinh hoạt 0322] trầm mặc, ít lời lại có thể làm ra trang bị cao câp thế này khiến nhiều người cho rằng đây chẳng qua là [cưỡi lừa tìm tức phụ] đại thần bày trò mà thôi. Diệp Hân Mạch cũng lười phản bác, mặc cho mọi người hỏi thế nào cũng không trả lời.

Một hôm, Diệp Hân Mạch vừa mới hoàn thành bản thảo, đăng nhập vào game không lâu thì nhận được một tin nhắn.

[cưỡi lừa tìm tức phụ]: bà xã, có ở đây không?

Diệp Hân Mạch ngây cả người, "ông xã" này của cô trước giờ nói chuyện không xưng tên cũng không dùng từ thân mật thế này, tự nhiên hôm nay lại gọi "bà xã" này nọ, không phải là lúc đi công tác bị người ta trộm ID đấy chứ.

Chắc là đối phương thấy cô trầm mặc hơi lâu nên lại gửi tới một tin nhắn nữa.

[cưỡi lừa tìm tức phụ]: bà xã, đang làm gì vậy?

Tay run lên, Diệp Hân Mạch suýt nữa làm đổ ly trà đang cầm trong tay. Sao tự nhiên [cưỡi lừa tìm tức phụ] nói chuyện lại khác thường thế, hay là đã bị trộm ID thật rồi?

[Sinh hoạt 0322]: đang ở nhà, có chuyện gì vậy?

[cưỡi lừa tìm tức phụ]: không có gì! Chỉ là đi công tác lâu như vậy, lúc về muốn tìm em mà lại không thấy đâu!

[cưỡi lừa tìm tức phụ] tuyệt đối không phải là người hay dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện. nhưng người này cũng biết là anh ta đi công tác? Ăn trộm mà cũng biết sao...Chẳng lẽ, là người quen?

Nghĩ vậy, cô một bên gõ chữ, một bên lên mạng xem tin tức.

[Sinh hoạt 0322]: ông xã lâu như vậy không để ý đến người ta, người ta còn tưởng bị ông xã bỏ quên mất rồi chứ! [ icon khóc lóc ]

[cưỡi lừa tìm tức phụ]: thực xin lỗi, ông xã dạo này bận quá. Đúng rồi, bà xã còn tiền không, ông xã vừa thấy một trang bị rất tốt nhưng bây giờ không còn đủ, để ngày mai trả cho bà xã được không?

[Sinh hoạt 0322]: Uh, có. Dạo này bán trang bị nên không thiếu tiền, qua tài khoản của ta mà chuyển tiền

Đối phương lập tức đồng ý, Diệp Hân Mạch cười cười, vừa lúc đối phương nói "được" ngay lập tức sửa lại mật khẩu của cả hai tài khoản

Cô và [cưỡi lừa tìm tức phụ] đều biết rõ ID cũng như mật mã của đối phương, đây cũng là một cách biểu đạt sự thân thiết giữa hai người trong game. Dù không quá thân mật nhưng sau khi kết hôn được một thời gian [cưỡi lừa tìm tức phụ] liền đem mật mã nói cho cô, cô cũng đem mật mã của mình nói ra. Chỉ có điều hai người thường ngày bận rộn, cũng chẳng có thời gian lên nhìn ngó tài khoản của đối phương

Diệp Hân Mạch cảm thán trong lòng, [cưỡi lừa tìm tức phụ] có thể coi là người đáng tin, dù hôm nay cô biết ID bị trộm cũng đành bất lực. ID được bảo mật bằng thông tin cá nhân. Một khi trộm được ID kẻ trộm không những lấy được tiền trong tài khoản đó mà còn có thể dùng ID trộm được đi lừa người khác.

Chỉ tiếc là, hiện tại vô luận là đại thần hay tiểu nhân thì ý thức bảo mật cũng rất cao, công ty phát hành game cũng có nhiều biện pháp, vì thế muốn chuyển trang bị cần nhập mật mã bằng bàn phím ảo, mỗi lần chuyển đều phải nhập lại, rất mất thời gian...

Diệp Hân Mạch thế nào cũng không nghĩ ra mình cũng chính là người bị lừa bởi một thành viên khác. Sửa mật khẩu, hệ thống sẽ gửi tin nhắn thông báo đến điện thoại của [cưỡi lừa tìm tức phụ], đồng thời logout tài khoản nếu như đang online. Đổi mật khẩu xong, Diệp Hân mạch quay lại đăng nhập vào game, dựa vào mật khẩu cũ, cố ý gõ sai. Sau mười lần hệ thống thông báo gõ sai mật khẩu quá nhiều, tạm thời không cho đăng nhập trong 1 giờ.

Đến lúc này, Diệp Hân Mạch thở phào một hơi. Một giờ coi như đủ để anh ta quay về kiểm tra tài khoản đi. Nếu như đến lúc đó mà vẫn chưa trở lại, cô cũng chỉ có thể tiếp tục dùng cách đăng nhập sai để khoá chặt số tài khoản chờ anh ta trở về...

Một giờ, hai giờ, rồi ba giờ ... mật khẩu của [cưỡi lừa tìm tức phụ] vẫn chưa được đổi lại, như vậy có nghĩa là anh ta còn chưa đi công tác về. Diệp Hân Mạch có chút buồn bực, này rốt cuộc là đang làm gì vậy! Có tin nhắn mà cũng không thèm chú ý sao?

Rốt cục năm giờ sao, Diệp Hân Mạch này mới phát hiện mật mã đã được đổi lại, thế là lại thở phào nhẹ nhõm.

[cưỡi lừa tìm tức phụ]: em đang ở đâu thế?

[Sinh hoạt 0322]: trong nhà.

Một lát sau, tin nhắn của anh ta lại được gửi tới.

[cưỡi lừa tìm tức phụ]: mau ra ngoài đi!!

Cô đang ở sân sau thu thập vật phẩm, chỉ cần tới đây là có thể tìm được, việc gì phải gọi cô đi đâu chứ, chẳng lẽ còn có người khác nữa? Liên tưởng đến lúc trước tài khoản của anh ta bị người khác lấy mất, Diệp Hân Mạch trong lòng lạnh lùng, hay là, [cưỡi lừa tìm tức phụ] cho rằng cô làm?

Không nói tiếng nào, Hân Mạch xác nhận mấy món đồ rồi mở cửa đi ra, quả nhiên có một đội năm người đang đứng trước của chờ cô đại giá quang lâm. Có hai người trang bị khá giống nhau tên là [Thiên đường tiểu ngư] và [Thiên đường tiểu quang] đều mắc áo giáp, tay cầm đại kiếm, còn có hai cô gái, một người mặc áo giáp đỏ kêu là [Xuân săc thản nhiên], một người mặc bố y xanh biếc tên [Hiểu hiểu hiểu]

[phụ cận][cưỡi lừa tìm tức phụ]: cô ấy ra rồi, mọi người muốn hỏi gì thì hỏi đi!

Đây là ý gì? Diệp Hân Mạch sắc mặt bỗng dưng trắng bệch, trong lòng có điểm xung đột. Này tên kia, đừng có không phân biệt đúng sai như thế chứ!!

[phụ cận] [xuân sắc thản nhiên]: sinh hoạt, cô đổi mật khẩu của [cưỡi lừa] đại ca phải không?

[phụ cận] [sinh hoạt 0322]: đúng.

[phụ cận] [hiểu hiểu hiểu hiểu]: thấy không? Cô ấy thừa nhận rồi đó!!

[phụ cận] [xuân sắc thản nhiên]: vậy người lừa chúng ta đưa trang bị chính là cô?

[phụ cận] [sinh hoạt 0322]: không phải.

[phụ cận] [Thiên đường tiểu ngư]:...

[cưỡi lừa tìm tức phụ] định giải tán mấy người đó, nhưng không ai chịu đi, cứ lải nhải mãi.

[phụ cận] [cưỡi lừa tìm tức phụ]: nói đi?

[phụ cận] [hiểu hiểu hiểu hiểu]: Làm sao như thế được!! [cưỡi lừa] đại ca, anh sẽ không tin cô ta chứ?

[phụ cận] [cưỡi lừa tìm tức phụ]: ta ở trong bang có nói là đi công tác hơn năm ngày mới về, nhưng ta nói với [nguyệt sắc] là chỉ đi có năm ngày. Mọi người hiểu chưa? Chỉ có khả năng là [nguyệt sắc] thôi!!

Ý? Sao lại thành ra thế này? Diệp Hân Mạch mơ hồ một lúc. Tình huống này với những gì cô tưởng tượng có chút không giống nhau.

[phụ cận] [Thiên đường tiểu ngư]: nhưng [nguyệt sắc] không giống người hay lừa gạt người khác!

[phụ cận] [cưỡi lừa tìm tức phụ]: số tài khoản của ta ít có khả năng bị trộm, mà mật khẩu chỉ có cô ấy và [nguyệt sắc] biết. Ta đúng lúc đang ở bên ngoài, đột nhiên nhận được tin nhắn báo mật khẩu đã được thay đổi, một lúc sau thì [nguyệt sắc] cũng gọi đến bảo rằng mật khẩu bị đổi rồi, khi trở về thì tài khoản bị đóng băng.

[phụ cận] [cưỡi lừa tìm tức phụ]: như vậy chỉ có một đáp án, chính là trong hai người đó, một người lên tài khoản của ta lừa gạt mọi người, một người giúp ta khoá tài khoản lại.

[ phụ cận ] [cưỡi lừa tìm tức phụ]: tiểu ngư, tiểu quang, trong bang phái người biết số điện thoại của ta không nhiều, nhưng [nguyệt sắc] vừa hay là một trong số đó. Hai người biết không?

Trong lúc đó, kênh [phụ cận] chỉ có [cưỡi lừa tìm tức phụ] lên tiếng. Những người khác toàn bộ đều im lặng. Diệp Hân Mạch khóe miệng chậm rãi nhếch lên, được lắm, tiểu tử này quả là người thông minh, nếu không thì đã bị lừa rồi.

[phụ cận] [hiểu hiểu hiểu]: [cưỡi lừa] ca ca, ý anh là [sinh hoạt] không biết số di động của anh sao? Hai người là vợ chồng mà?

[phụ cận] [cưỡi lừa tìm tức phụ]: chúng ta chú trọng tâm đầu ý hợp hơn....

Ặc...

Diệp Hân Mạch phun hết cả nước trà trong miệng ra.

[phụ cận] [Thiên đường tiểu Quang]: Lão Đại, anh nói như vậy không công bằng.

[ phụ cận ] [cưỡi lừa tìm tức phụ]: không công bằng? Bởi vì nàng ta là bà xã ngươi hay vì nàng ta là mỹ nữ?

[ phụ cận ] [Thiên đường tiểu Quang]: mọi người cũng đã từng gặp qua [nguyệt sắc], nàng ấy giống kẻ lừa gạt sao? Còn [sinh hoạt 0322], người ta là nam hay nữ anh biết rõ chắc?

[ phụ cận ] [cưỡi lừa tìm tức phụ]: cô ấy là bà xã của ta. Ta tất nhiên là tin tưởng.

[ phụ cận ][Thiên đường tiểu Quang]: [nguyệt sắc] là bà xã của ta, ta cũng tin tưởng nàng ấy.

Nhất thời, cục diện lâm vào bế tắc.

[phụ cận ] [xuân sắc thản nhiên]: không hay rồi, [nguyệt sắc] nói muốn tới đây!!

[ phụ cận ] [Thiên đường tiểu Quang]: là ta bảo nàng ấy tới đấy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-44)