Truyện:Không Yêu Đừng Quấy Rầy - Chương 84

Không Yêu Đừng Quấy Rầy
Trọn bộ 92 chương
Chương 84
0.00
(0 votes)


Chương (1-92)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Giang Thiệu Cạnh ở trong phòng cô trải chăn đệm nằm dưới đất.

Vãn Vãn cảm giác mình hoàn toàn không hiểu Giang Thiệu Cạnh, lại càng không hiểu tại sao anh ta lại nói ra yêu cầu cổ quái như vậy, nhưng nếu đây là điều "Cần phải trải qua" trước đêm ly hôn thì cô sẽ kiên nhẫn tiếp nhận.

Chỉ là cả đêm thần kinh của Vãn Vãn luôn cực kì căng thẳng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Sự căng thẳng của cô rất rõ ràng, Giang Thiệu Cạnh muốn làm như không thấy cũng rất khó.

Nửa đêm, hai giờ.

"Em rất sợ anh." Trong bóng tối, Giang Thiệu Cạnh không hề buồn ngủ, mặt cũng không chút thay đổi nói ra quan sát của mình.

"À, không phải là sợ.... Nhưng rất không tự nhiên...." Vốn là cô không có quá nhiều cơ hội tiếp xúc với đàn ông, trừ Diệc Hãn đối với những người khác cô đều không được tự nhiên, huống chi hiện tại ở chung với người khác dưới một mái nhà, trong cùng một phòng.

Không được tự nhiên? Giang Thiệu Cạnh hừ lạnh một tiếng.

Không ngủ được, anh ta chậm rãi ngồi dậy, một động tác đơn giản của anh ta cũng làm cô sợ đến hít thở không thông, không chỉ có như thế, thậm chí Vãn Vãn còn có thể cảm giác người bạn nhỏ trong bụng của cô cũng cực kỳ khẩn trương.

Cô khẩn trương, thái độ rõ ràng khiến Giang Thiệu Cạnh trợn to mắt, tức giận gầm nhẹ: "Anh có làm cái gì hả? Tại sao em lại sợ anh như vậy?" To gan lớn mật của Kỷ Oánh tại sao lại không thể chia cho cô một chút xíu? Nhớ tới Kỷ Oánh hồ ly đã làm ra chuyện tình to gan lớn mật đối với anh ta, anh ta liền hận đến nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu.

Ban đầu anh ta đã hy sinh rất nhiều mới đổi lấy được tin tức của bọn họ. Nhưng mà kết quả thì như thế nào đây? Còn không bằng không hỏi, còn không bằng không biết!

Đột nhiên giọng nói của anh ta to lên làm Vãn Vãn sợ hết hồn.

"Anh hỏi em nếu như hiện tại anh muốn hôn em hoặc là nhất định em phải hôn anh thì em sẽ có cảm giác gì?" Giang Thiệu Cạnh lạnh nhạt hỏi.

Ngực Vãn Vãn chợt căng thẳng.

Anh ta, anh ta, không phải anh ta lại muốn nhào tới chứ? Trong bóng tối, tay Vãn Vãn run rẩy mò xuống dưới gối, cầm một vật cứng.

Đó là một vật giống đèn pin cầm tay như đúc, kì thực lại là một công cụ phòng vệ.

Mặc dù quản lý chung cư này vô cùng tốt, nhưng mà cô là cô gái độc thân, lại ở một mình, tất nhiên là phải chuẩn bị một chút cho an toàn của mình cho nên mỗi ngày cô đều sạc điện đèn pin rất đầy, bên trong nhà lại cài đặt thêm hệ thống báo cảnh sát, chỉ cần một khi không đúng....

Vãn Vãn nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm anh ta, phòng bị mọi cử động của anh ta.

Quả nhiên, anh ta đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía cô.

Trong nháy mắt Vãn Vãn liền thở gấp, khi anh ta đến gần cô, tay Vãn Vãn nắm "Đèn pin cầm tay" rất chặt.

"Câu trả lời của em là sao? Nếu như hiện tại anh yêu cầu một cái KISS, chỉ cần em chịu đồng ý, tất cả đều dễ nói chuyện, ừ, đáp án của em?" Hô hấp của anh ta lạnh như băng, thở ra trên mặt Vãn Vãn làm cô sợ đến mức rụt cổ lại.

Nhưng....

"Em không...." Sợ thì vẫn sợ nhưng Vãn Vãn cũng không thỏa hiệp.

"Em đã suy nghĩ kĩ chưa?" Không để cho cô né tránh, anh ta lại đến gần hơn.

Vãn Vãn tâm hoảng ý loạn, phần lưng gần như dán ở trên tường, vì vậy khoảng cách giữa bọn họ hình như chỉ cách nhau một hơi thở mà thôi.

Cũng không dám hít thở, nhưng câu trả lời của cô vẫn là kiên quyết lắc đầu.

"Tại sao, để cho anh chạm vào em khó khăn đến vậy sao?" Anh ta gằn từng chữ hỏi, nắm chặt quyền của mình, trong hơi thở đều là hương thơm dịu dàng trên người cô, anh ta cực kì cố gắng hết sức đè nén, mới có thể khắc chế không đưa tay ra.

Rõ ràng anh ta có thể bá đạo hôn lên miệng nhỏ hồng nộn của cô, biến cô trở thành thức ăn của mình, nhưng anh ta không làm bởi vì bây giờ anh ta đã có kinh nghiệm, đã hiểu bị người khác ép buộc thì cảm giác cực kì hỏng bét.

Vãn Vãn có thể tinh tường nghe được tiếng tim đập mạnh mà có lực của anh ta, trong nháy mắt khi hai người giằng co kia, đột nhiên Vãn Vãn hiểu được vấn đề này đối với anh mà nói có lẽ rất quan trọng.

"Đúng vậy, em không có cách nào chịu được." Vãn Vãn nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nhắm mắt, dùng sức gật đầu.

Cô không có biện pháp vì an toàn "Sinh mạng" của mình mà lừa anh ta.

Vãn Vãn trả lời khiến Giang Thiệu Cạnh hoàn toàn run lên.

Một cái KISS cũng không có cách nào chịu được, làm sao có thể tiếp tục ở lại bên cạnh anh ta? Rốt cuộc anh ta vẫn còn nực cười kiên trì cái gì nữa? Rốt cuộc anh ta vẫn còn mong đợi cái gì? Cho là thật sự thời gian có thể làm cho cô yêu anh ta? Anh ta vẫn luôn cảm thấy giữa bọn họ chỉ thiếu thời gian mà thôi, giờ phút này rốt cuộc đã hiểu rõ chỉ là lừa mình dối người.

Giang Thiệu Cạnh buông lỏng cô ra.

"Rất nhiều khi anh cũng không biết mình đang làm cái gì, dường như luôn luôn lặp đi lặp lại những chuyện phí sức mà không có kết quả tốt đẹp." Con mắt anh ta thoáng qua một chút tự châm biếm

Đoạn ái tình này, thứ duy nhất anh ta cảm nhận được chính là phí sức lại chẳng có kết quả tốt.

Từ đầu tới đuôi, anh ta cũng không có được cái gì.

Không khí yên tĩnh.

Nguy cơ của Vãn Vãn đã không còn nữa.

Lại yên tĩnh.

"Năm đó bọn anh đã xem tài liệu giám định DNA, thì ra anh và Diệc Hãn là anh em ruột thiên chân vạn xác." Anh ta bình tĩnh nói.

Thời điểm mở tập tài liệu đã bị phủ đầy bụi mười mấy năm, nhìn thấy kết quả giám định DNA, cả anh ta và Diệc Hãn đều thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp đó tất cả những gì anh ta muốn có cũng trở nên thuận lợi, suôn sẻ nhưng không biết vì sao trong lúc nhất thời lòng của anh ta giống như bị đổ một chảo dầu đang sôi.

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!" Đặc biệt lúc Diệc Hãn sảng khoái kí tên mình trên tài liệu thì trong lòng anh ta lại giống như bị bỏng, cảm giác rất đau đớn.

Bởi vì một phút kia anh ta hiểu được mình có toàn bộ thế giới nhưng lại mất đi hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình.

Anh ta thật sự muốn đổi ý.

"Tại sao không thể yêu anh?"

Vừa định mừng thay cho bọn họ, Vãn Vãn bởi vì anh ta hỏi vấn đề này mà ngây ngẩn cả người, cho là mình nghe lầm.

Vấn đề rất sắc bén, nhưng mà anh ta lại nói quá nhẹ nhàng, trầm thấp gần như chỉ là nói cho mình nghe.

"Tại sao không thể yêu anh?" Anh ta hỏi lại một lần nữa.

Cô....

"Sau khi làm cho thế giới của anh long trời lở đất, tại sao không thể yêu anh? Tại sao không bao giờ em nói em sẽ bảo vệ anh?" Anh ta liên tục đưa ra những cái vì sao để chất vấn.

Vãn Vãn bối rối.

Bởi vì cô đột nhiên hiểu, hiểu được chỗ cô vẫn luôn cảm thấy không đúng rốt cuộc ở nơi nào.

Thì ra là....

Nhưng cô phải thế nào để yêu anh ta? Tình yêu không phải là một cộng một thì bằng hai.

Hiện tại cô phải trả lời thế nào?

Mà anh ta hiển nhiên cũng không cần câu trả lời của cô, bởi vì cái anh ta muốn chỉ là phát tiết mà thôi. Bây giờ còn có thể làm cái gì nữa? Chỉ là chờ cho phần động tâm ở đáy lòng từ từ tan rã mà thôi.

"Anh không cần tình yêu, thói quen rồi!" Anh ta ngạo nghễ xoay người, quay trở lại chỗ ngủ.

Không yêu anh ta thì anh ta cũng không yêu lại, có gì đặc biệt hơn người? Giang Thiệu Cạnh anh chưa bao giờ yêu, chẳng phải cũng sống rất tốt đó sao!

Nhắm mắt, tất cả phiền nhiễu, anh ta đều dứt khoát vứt đi.

Tâm đã từng cảm thấy ấm áp, lòng đã từng nhấp nhỏm không yên, nhưng bây giờ trái tim anh ta hoàn toàn bị đưa xuống mồ.

Dù thế nào đi nữa anh ta cũng không phải là một người đàn ông có thể yêu, mà anh ta cũng quen rồi.

....

Ánh đèn đường mờ ảo chiếu xuyên qua cửa sổ, trong lúc mơ hồ Vãn Vãn giật mình nhìn bóng lưng của anh ta.

Vãn Vãn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, tại sao anh ta lại cố ý muốn ở lại đây một đêm? Anh ta đang mong đợi cái gì vậy? Giang Thiệu Cạnh là một người đàn ông kiên cường, cứng rắn như sắt thép, đã từng, cô đã từng cho là như vậy mà không nghi ngờ chút nào.

Nhưng mà chẳng lẽ sắt thép lại không thể có một mặt yếu ớt sao? Tại sao hôm nay cô luôn cảm thấy bóng lưng kia cô độc mà tịch mịch, thậm chí toát ra mấy phần yếu ớt kỳ lạ? Giống như đứa bé không được người lớn yêu thương.

....

Sáng sớm ngày hôm sau, vẫn là mưa dầm liên tục.

Mắt hai người đều có một quầng thâm, có thể nhìn ra được tối ngày hôm qua không ai ngủ ngon cả.

Sau khi anh ta rời giường vệ sinh xong, Vãn Vãn cẩn thận hỏi: "Anh Hai.... Muốn ăn điểm tâm không?" Có lẽ cô có thể thật lòng nấu cho anh ta một bữa điểm tâm, một lần cuối cùng vì anh ta mà chuẩn bị một bàn đồ ăn nóng hổi.

Anh ta nhìn cô, nhìn cực kỳ lâu, rốt cuộc lạnh lẽo trả lời: "Không cần, tuy em dậy sớm nấu cơm nhưng thật sự rất khó ăn!"

Trải qua cả đêm, cảm xúc của anh ta bây giờ đã bình tĩnh trở lại, cũng coi như đã trở lại lý tính, tất cả những gì với cô đều xem như một giấc mơ cho nên anh ta không muốn lại tra tấn dạ dày của bản thân.

Bị anh ta không khách khí, Vãn Vãn có chút khó xử, mà anh ta cũng không nói gì, mở cửa ra khỏi phòng, bước tới thang máy.

"Còn không đuổi theo?" Anh ta ngửa đầu nhìn con số thang máy báo tầng lầu đang thay đổi, lạnh nhạt nhắc nhở.

Đuổi theo? Đi đâu? Xưởng in ấn sao?

Vãn Vãn cũng không quan tâm tới điểm tâm còn chưa có ăn, đuổi theo sát bước chân của anh ta.

"Có mang theo chứng minh thư không?" Anh ta nhàn nhạt hỏi.

Chứng minh thư?

"Có." Vãn Vãn trả lời.

Sau khi từ Thanh Đảo trở lại, chứng minh thư của cô không giải thích được lại xuất hiện trong ví da của cô.

Thang máy tới, anh ta bước vào.

"Anh Hai, chúng ta đi đâu?" Vãn Vãn cũng bước vào thang máy, cảm thấy có cái gì đó rất không đúng, hỏi.

"Đi cục dân chính ly hôn." Khuôn mặt anh tuấn của Giang Thiệu Cạnh không lộ vẻ gì cả.

Nghe được đáp án này, Vãn Vãn có chút ngạc nhiên, lộ ra nụ cười.

Nụ cười không kìm chế được của cô làm đau ánh mắt anh ta. Anh ta liếc nhìn cô, ánh mắt rất lạnh: "Đừng có vui vẻ sớm như vậy, anh đồng ý ly hôn với em nhưng không đồng ý em trở thành em dâu của anh!"

Lời của anh ta khiến Vãn Vãn cứng đờ.

Thang máy đến lầu một.

"Nếu như hai người muốn ở cùng nhau, được! Cả đời này hai anh em anh sẽ không lui tới với nhau nữa!" Nói một câu tàn nhẫn, anh ta quay đầu đi ra khỏi thang máy.

*****

Vấn đề tài sản, món nợ, nuôi dưỡng con cái, Giang Thiệu Cạnh và Vãn Vãn không có tranh cãi toàn bộ mấy phương diện này, trừ một khoản trong ghi chép hôn nhân, cuộc ly hôn này vô cùng đơn giản, giống như đứa bé bày trò chơi gia đình, quyết định không chơi nữa mà thôi.

Xong thủ tục, bọn họ cùng nhau đi ra cục dân chính.

"Bây giờ chúng ta đã không có bất kỳ quan hệ gì, cũng không cần gặp mặt lại, tôi cũng không nói hai chữ gặp lại." Anh lãnh khốc vô tình, giọng nói càng thêm băng hàn như thời tiết tháng chạp.

Cuộc sống hai người từng có quá ngắn ngủi, một hướng bên trái, một hướng bên phải.

Quả thật đã không cần gặp lại.

Vãn Vãn đi vài bước, phát hiện mưa rơi dần dần lớn lên, cô chưa có ăn bữa sáng, cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa, cô chống cây dù ở bên cạnh trạm xe buýt, chậm rãi ngồi xuống, tránh mưa ở trên ghế dài.

Cô ngửa đầu nhìn bầu trời âm u, đen kịt một chút, ngây ngô vài phút.

Bụng của cô bị đá vài cái.

"Bé cưng, đói bụng sao?" Vãn Vãn khẽ vuốt bụng, dịu dàng lẩm bẩm hỏi.

Đáp lại cô, là một trận nhảy lên ở trong bụng.

Thời gian bữa sáng đã qua lâu, bé cưng khẳng định đói bụng lắm đi?! Vãn Vãn lấy lại bình tĩnh, đang muốn đứng dậy đi tìm nơi có thể ăn sáng.

Lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.

"Có phải Khảo Lạp không? Tôi là Tiểu Tần vẫn hợp tác với cô!"

"Tiểu Tần, chào anh." Chịu đựng khó chịu, cô lễ phép nói.

"Khảo Lạp, hôm nay tôi quấy rầy cô, là muốn nói cho cô biết, sách mới《 tình yêu mướn chung 》của cô gặp một chút ngoài ý muốn và trở ngại trong quá trình xuất bản."

Ngoài ý muốn và trở ngại? Vãn Vãn ngẩn người, chần chờ hỏi, "Là... tiêu thụ không tốt sao?" Viết quyển sách này, là ghi chép xuống dấu vết quãng thời gian hắc ám và chua cay đã qua kia, cũng vì khát vọng ánh sáng nơi gửi gắm mong đợi, càng là vì lời thề son sắt đó, hôm nay lại viết xuống tỉnh yêu Hải Giác Thiên Nhai(1) một phần kỷ niệm.

Thật ra thì, tiêu thụ tốt hay xấu thì cô cũng không quá để ý.

"Không phải, tiêu thụ rất tốt." Tiểu Tần cười cười nói, để cho cô an tâm.

"Vậy vấn đề là gì?"

"A, là như vậy, có một người đàn ông gọi điện thoại đến chỗ chúng tôi, trực tiếp vạch trần nói quyển 《 tình yêu mướn chung 》này của cô là lấy từ tài liệu thực tế!" Tiểu Tần hỏi tới, "Khảo Lạp, có phải như vậy hay không?"

Cái vấn đề này, khiến Vãn Vãn tê dại da đầu.

Muốn đem kỷ niệm ra ngoài, lại muốn phải có riêng tư, đây là mâu thuẫn của cô.

Hiện tại cô nên làm cái gì, thừa nhận không được, phủ nhận lại không đúng.

Người đàn ông xa lạ đó thật sự là cho cô một vấn đề khó khăn.

"Người đàn ông kia còn nói, nói cô đang chép lại rập khuôn chuyện xưa của anh ta và bạn gái. Nói không chỉ có cảnh tượng, đối thoại giống nhau, ngay cả tình tiết bên trong cũng giống vậy. Cho nên, 《 tình yêu mướn chung 》 bị làm náo loạn, hình như bên bản quyền có vấn đề."

Nghe được câu nói như thế khiến Vãn Vãn trợn tròn mắt, sáng tác rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô bị người chất vấn sao chép.

"Lúc trước anh ta có đăng tải tác phẩm rồi sao? Tiểu Tần anh có từng xem qua chưa, thật rất giống ư?" Vãn Vãn kinh ngạc hỏi.

"Có, tôi xem rồi. Câu chuyện tình yêu của anh ta và bạn gái viết có chút không có quy tắc gì, nhưng giọng nói khôi hài sinh động, thu hút rất nhiều người, tương đối náo nhiệt! Tình tiết với chuyện xưa cô viết thật gần như là giống nhau như đúc! Khác chỉ là, tính chất góc độ của hai người mà thôi."

Gần như là giống nhau như đúc? Giống nhau đến như vậy sao? Vãn Vãn cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ.

"Nhưng thời gian đăng bài viết của anh ta là ba ngày trước!" Tiểu Tần buồn cười.

Ba ngày trước?! Vậy bản quyền hẳn không có vấn đề! Nhưng đây là đối phương cố ý chỉnh cô ư? Vãn Vãn không hiểu ra sao.

"Mục đích của anh ta là gì?" Vãn Vãn buồn buồn hỏi.

"Anh ta hả? Bây giờ nói mình cực kỳ khó chịu, vốn nghĩ cô là nhân vật cấp bậc đại thần, viết câu chuyện tình yêu của anh ta, nên anh ta nhịn. Nhưng cô viết chuyện xưa giữa anh ta và bạn gái thật sự là rất không có linh hồn, chép lại cũng không có một chút tiêu chuẩn. Hơn nữa, kết cục quá kiểu cách và hư cấu, lọt mất hai chữ mấu chốt nhất, dẫn đến kết cục vở kịch phát triển máy móc, hoàn toàn không phù hợp sự thật, quá ngược, hoài nghi lừa gạt nước mắt độc giả!"

Vãn Vãn bị chỉ trách và chất vấn đến vô lực một trận. Làm ơn, nói y như thật, giống như cô thật chép lại chuyện xưa của bọn họ.

Nhưng mà phát sinh chuyện làm người ta không vui như thế, sao lại có vẻ là lạ, lối nói chuyện rất quái dị, tuyệt không tức giận, càng giống như cố nén cười.

"Khảo Lạp, vị tiên sinh kia mãnh liệt yêu cầu thu hổi tất cả sách tồn kho ngay lúc đó và từ các nơi trên cả nước về. Nói cô đốt hủy hết, tiếp đó cô thay đổi kết cục quyển sách này lần nữa!" Vui vẻ nói.

Thay đổi kết cục lần nữa? Thu hổi hết tất cả sách tồn kho về? Vãn Vãn nghe như truyện trên trời.

"Anh ta có giải thích hay không, đây là chuyện không thể?" Đối với người đàn ông cố tình gây sự này, Vãn Vãn dở khóc dở cười.

"Có, tôi nói với anh ta chuyện này liên qua đến rất nhiều phương diện, đặc biệt là tài chính, chúng tôi không thể nào làm mua bán lỗ vốn. Nhưng mà đối phương nói chỉ cần có thể sửa đổi tái bản lần thứ hai, dù là mấy triệu sách, anh ta cũng đều bao trả!"

Không trách được lại vui vẻ như vậy, thì ra là gặp phải một thần tài.

"Tôi bỏ sót hai chữ mấu chốt nào?" Vãn Vãn hỏi.

Cô ngược lại thật có chút tò mò, rốt cuộc cô bỏ sót hai chữ quan trọng kia, làm cho đối phương xúc động như vậy.

"Tạm thời." Tiểu Tần lập tức cho ra đáp án.

Vãn Vãn ngẩn ngơ.

Tạm thời....

Hai chữ này rất quen thuộc.

Vãn Vãn mê mang một trận.

"Khi đó Giang Diệc Hãn nói là 'được rồi, chúng ta tạm thời chia tay', cũng không phải ' được rồi, chúng ta chia tay!" Tốt bụng nhắc nhở cô.

Lời nói của Tiểu Tần giống như tiếng chuông gõ mở trái tim Vãn Vãn.

Tạm thời....

"Đúng vậy, anh ta nói vai nam chính là ký giả, lao vào công việc viết báo nguy hiểm là chuyện hàng đầu. Lúc ấy có rất nhiều bất đắc dĩ, rất nhiều lo lắng, chỉ có thể lựa chọn tạm thời chia tay."

Vãn Vãn cảm giác mình sững sờ, đã có chút đánh không tới, đặc biệt là....

"Còn nữa, anh ta có lời muốn nói với Khảo Lạp!"

"Anh ta nói cô rẽ sang phải!"

Vãn Vãn mở to mắt, bởi vì cô đột nhiên có chút lĩnh ngộ được có cái gì không đúng, người tiểu Tần nói không phải là....

Nhịp tim Vãn Vãn từ từ gia tốc.

Cô nhanh chóng quẹo phải.

Bên phải vắng ngắt, chỉ có một xe tải to lớn rầm rầm rầm, chậm rãi lái qua trước mặt cô.

"Chẳng có cái gì cả." Lời của Vãn Vãn vừa dứt, cả người đều cứng lại.

Chỉ thấy đuôi xe tải to lớn đó lướt qua, xuất hiện một dải "cầu vồng".

Vãn Vãn nhìn chăm chú, từ từ thấy rõ trong màn mưa cầu vồng kia không chỉ có xinh đẹp, còn lóe ra rất kỳ diệu, chùm ánh sáng LED bắn ra ba chữ:

Anh yêu em.

Chú thích:

(1)Thiên Nhai Hải Giác (chữ Hán:天涯海角, bính âm:Tiānyá Hǎijiǎo), có nghĩa là "Chân trời, góc biển", là một khu du lịch nghỉ mát nổi tiếng ở phía nam của đảo Hải Nam tại thành phố Tam Á, tỉnh Hải Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nó nằm cách trung tâm Tam Á khoảng 24 km (15 dặm) về phía tây, gần cảng Du Lâm, trên bờ biển Đông phía nam tây nam của đảo Hải Nam. Đây là một điểm danh lam thắng cảnh tọa lạc bên bờ biển, được tạo nên từ một quần thể các tảng đá có hình thù kỳ thú được người Hoa thời nhà Thanh gia công tạo tác thành di tích. Khu vực này được coi là điểm cực nam của lãnh thổ Trung Quốc, mặc dù điểm cực nam thực sự là mũi Cẩm Mẫu (錦母岬), cực nam đảo Hải Nam, ít nhất cho đến hết đời nhà Thanh[1][2].

Cặp tảng đá Thiên Nhai và Hải Giác nằm đối diện nhau, tạo thành cái cổng tự nhiên mở ra hướng bờ biển (phía nam) giới thiệu một quần thể đá tảng khác (gồm hai khối) nằm dưới mép biển được đặt tên là đá Nhật Nguyệt (日月石, trời đất). Tảng đá lớn Thiên Nhai (nghĩa là chân trời), nằm ở phía chính đông, trên có di tích khắc chữ "天涯" của thái thú quận Châu Nhai thời nhà Thanh là Trình Triết khắc vào năm Ung Chính thứ nhất (1735). Tảng đá lớn đối diện với đá Thiên Nhai, ở phía tây, là đá Hải Giác (nghĩa là góc bể), được một văn sĩ khuyết danh cuối thời Thanh khắc lên trên hai chữ "海角" (hải giác), để đối lại với thiên nhai. Phía đông cặp đá Thiên Nhai, Hải Giác là một tảng đá dạng trụ, được khắc chữ "南天一柱" gọi là đá "Nam Thiên Nhất Trụ", nằm gần cụm đá Nhật Nguyệt, trên có một bài thơ nổi tiếng của Phạm Vân Thê (范雲梯) khắc năm Tuyên Thống thứ nhất (1909). [3]

Crypto.com Exchange

Chương (1-92)