Truyện:Không Yêu Đừng Quấy Rầy - Chương 83

Không Yêu Đừng Quấy Rầy
Trọn bộ 92 chương
Chương 83
0.00
(0 votes)


Chương (1-92)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bên trong quầy rượu của khách sạn.

Trước mặt hai người là hai ly bia.

Điểm khác nhau chính là Giang Diệc Hãn như có điều suy nghĩ yên lặng uống bia, còn Giang Thiệu Cạnh thì một giọt cũng chưa động đến.

"Vãn Vãn không thích anh, buông tay đi." Giang Diệc Hãn thở dài, anh cũng không ngờ tới có một ngày hai anh em bọn họ sẽ đến mức giương cung bạt kiếm như thế này.

Giang Thiệu Cạnh căng thẳng, cố chấp nói: "Không, anh và cô ấy có quan hệ hôn nhân, tương lai không lâu nữa, sớm muộn anh cũng sẽ có được lòng của cô ấy!"

Hiện tại, cái anh ta thiếu chỉ là thời gian mà thôi.

Thật sao? Thật sự chỉ là như vậy thôi sao? Giang Diệc Hãn lại uống một hớp bia, nhìn anh mình.

"Anh Hai, sẽ không có cơ hội này, bởi vì em tin tưởng cô ấy cũng giống như em, sẽ không cho phép." Giang Diệc Hãn lạnh nhạt nói.

Đôi mắt lạnh lẽo của Giang Thiệu Cạnh co rút lại.

"Em chuẩn bị cầu hôn với Vãn Vãn." Giang Diệc Hãn trấn định ném ra một quả bom.

Giang Thiệu Cạnh lạnh lẽo hít một hơi: "Giang Diệc Hãn, rốt cuộc em biết mình đang làm gì không? Có hiểu cách làm người hay không?" Vãn Vãn là chị dâu của anh!

"Hiếu, đễ*, trung, tín, lễ, nghĩa, liêm, sỉ sao?" Giang Diệc Hãn nói ra từng chữ một.

*Nhường nhịn.

"Em hiểu, làm sao có thể không hiểu, nhưng em cũng hiểu rằng nếu như bởi vì mấy chữ này mà buông tay như vậy thì em sẽ phải buông tha cho hạnh phúc cả đời của mình và cô ấy."

"Hạnh phúc cả đời? Hưởng qua người phụ nữ của anh mình mà em đã có thể cảm thấy hạnh phúc sao?" Tâm tình Giang Thiệu Cạnh rất ác liệt nói.

Coi như anh ta không chiếm được Vãn Vãn thì cũng không hi vọng Diệc Hãn và Vãn Vãn ở chung một chỗ.

Giang Diệc Hãn nở nụ cười: "Có gì không thể?"

Giang Thiệu Cạnh bị thái độ thờ ơ của anh làm cho cứng họng.

Đột nhiên Giang Diệc Hãn hỏi: "Anh Hai, phía dưới rốn Vãn Vãn có một nốt ruồi đỏ rất mất hồn có đúng hay không?"

Giang Thiệu Cạnh sửng sốt một chút, chân mày nhíu lại, anh ta không hiểu tại sao Giang Diệc Hãn lại đột nhiên nói năng tùy tiện như vậy.

"Còn nữa, bên trong bắp đùi cô ấy...." Ánh mắt Giang Diệc Hãn sâu thẳm, lại nhẹ giọng nói.

"Đủ rồi, anh không muốn nghe những chuyện này nữa!" Giang Thiệu Cạnh cắt đứt anh.

Giang Diệc Hãn dừng một chút, anh đưa mắt nhìn sang Giang Thiệu Cạnh: "Anh Hai, thật ra thì anh hoàn toàn chưa chạm qua cô ấy, đúng không?"

Giang Thiệu Cạnh cứng đờ.

"Nếu như hai người từng có quan hệ thân mật, vậy anh Hai nói cho em biết thân thể cô ấy có gì đặc biệt không?." Ánh mắt Giang Diệc Hãn trở nên vô cùng sắc bén.

Anh đang đánh cuộc, đánh cuộc cả vận mệnh của bản thân, đánh cuộc sự tin tưởng của mình với Vãn Vãn.

"Ngày đó anh uống say, đèn cũng không bật thì làm sao chú ý đến những thứ này?" Giang Thiệu Cạnh cười lạnh tàn khốc muốn đánh vỡ hy vọng xa vời của anh.

Giang Diệc Hãn cũng không có bị đả kích: "Anh Hai, anh nói láo, thật ra thì em có thể đi tìm Vãn Vãn đối chất...."

"Đủ rồi, rốt cuộc là em muốn như thế nào?" Giang Thiệu Cạnh không vui nhìn người đang muốn gây sự, cắt đứt lời của anh.

"Hiện tại Vãn Vãn đã có máy thai, em đã dẫn cô ấy đến bệnh viện làm kiểm tra, thời gian cô ấy mang thai phải qua 18 tuần rồi, không thể nghi ngờ cô ấy đang mang đứa bé của em." Vẻ mặt Giang Diệc Hãn tỉnh táo, làm cho người ta hoàn toàn không thể hoài nghi rằng anh đang rất chắc chắn.

Giang Thiệu Cạnh híp con mắt, khóe miệng cứng ngắc giơ lên, một chân đã giẫm vào bẫy rập.

"Anh Hai, Vãn Vãn rất sợ anh, cho nên lúc đó anh đã làm cái gì để thuyết phục cô ấy đừng dây dưa với em, buộc cô ấy ký tên trên giấy hôn thú trở thành chị dâu của em?" Giang Diệc Hãn lạnh lùng hỏi.

Anh che giấu cảm xúc của mình rất tốt, sau đó tỉ mỉ quan sát sắc mặt rất khó coi của Giang Thiệu Cạnh, đây gần như đã chứng minh được giả thiết của anh.

Cả quá trình nhịp tim của Giang Diệc Hãn tăng rất nhanh, đồng thời càng ngày anh càng nắm chắc, tâm tình cũng từ từ buông lỏng xuống.

"Anh Hai, biết lúc còn nhỏ vì sao em lại giúp anh không? Bởi vì em không thích chịu trách nhiệm." Giang Diệc Hãn chậm rãi nói: " Nhưng bây giờ Vãn Vãn mang thai đứa bé của em, em nhất định phải chịu trách nhiệm làm cha này."

"Trách nhiệm?" Giang Thiệu Cạnh coi thường phiền muộn nơi đáy lòng, nghe thấy hai chữ này, xì mũi coi thường.

Quả nhiên là trách nhiệm, điều này làm anh ta thư thái rất nhiều, càng thêm cho rằng tất cả những gì mình làm đều không có sai.

Nhưng mà.

"Trách nhiệm và yêu cũng không có mâu thuẫn với nhau." Nhưng Giang Diệc Hãn lại rất nghiêm túc thanh minh, đánh vỡ sự chê cười của anh ta.

Vẻ mặt của Giang Thiệu Cạnh đông lại.

"Khi đó bởi vì ba quá yêu mẹ em nên mới không thể chấp nhận nổi sự tồn tại của anh, mới.... Không muốn phụ trách...." Lời nói Giang Diệc Hãn chạm tới nút thắt trong lòng anh ta, càng lúc càng chặt, chặt tới mức làm cho trái tim anh ta co quắp, tới mức làm cho mỗi tế bào thần kinh trên người anh ta cũng căng thẳng.

"Anh Hai, em rất tôn trọng anh, vẫn luôn hi vọng hai người chúng ta có thể chung sống vui vẻ với nhau...." Cho nên rất nhiều lần anh đều nhường bước, nhưng mà bây giờ anh đã thối lui đến ranh giới cuối cùng, không thể nào lui được nữa.

"Vãn Vãn không phải là món đồ chơi, em cũng không thể nào lui được nữa, cũng không thể để cho đứa bé của em gọi em là chú!" Bây giờ nhất định anh phải kiên trì, không thể bị cướp đoạt, anh nhất định không thể nào lui được nữa.

Giang Diệc Hãn hi vọng có thể giải quyết vấn đề giữa ba người, anh thận trọng khẩn cầu: "Anh Hai, xin anh thành toàn cho em và Vãn Vãn đi, chúng em yêu nhau thật lòng."

Nghe được mục đích của anh, Giang Thiệu Cạnh đột nhiên cười lên, người quen biết anh ta đều cảm thấy tiếng cười của anh ta rất kinh khủng, bởi vì nụ cười của anh ta rất lạnh, không trộn lẫn bất kỳ nhiệt độ nào.

Anh ta gằn từng chữ: "Nếu như anh nói không thì sao?"

"Anh Hai, nếu anh nói "không" thì cũng không còn cách nào nữa, bỏ đi, đàm phán hôm nay sẽ được tiếp tục trong vòng năm tháng nữa! Tiếp đó chuyện có lẽ sẽ càng náo càng lớn, anh em chúng ta sẽ trở thành trò cười cho người khác trong lúc trà dư tửu hậu, sau đó giá cổ phiếu của Yến Thiên Hạ ắt sẽ hạ xuống...." Giang Diệc Hãn cười nhạt: "Em nghĩ anh cũng không muốn nhìn thấy cục diện rối rắm như thế chứ?"

Anh không sợ mất thể diện, nhưng mà Giang Thiệu Cạnh khác với anh, anh ta không thể vứt đi mặt mũi của mình.

Giang Diệc Hãn lại dùng những thứ này để uy hiếp anh ta!

Trong nháy mắt, sắc mặt Giang Thiệu Cạnh tái xanh, miệng mím chặt: "Thành toàn? Em chắc chắn mình đang dùng là hai chữ thành toàn mà không phải là cưỡng ép?"

Thì ra anh ta vẫn luôn nghĩ sai về em trai của mình, Giang Diệc Hãn hoàn toàn không phải A Đấu*, mỗi một câu anh nói đều vô cùng mạch lạc rõ ràng, đánh vào điểm yếu, hoàn toàn là thương nhân vô cùng thông minh linh hoạt.

*A Đấu: kẻ bất tài vô dụng

Mà quả thật anh ta đã bị đánh bại.

Giang Diệc Hãn dùng con mắt bình tĩnh nhìn anh ta.

"Không phải là em rất muốn biết anh dùng cái gì để lừa cô ấy kết hôn sao?"

"Vãn Vãn là một tiểu thư giàu có, cô ấy có cổ phần của Hạ thị làm cho anh rất ưa thích, anh là người làm ăn, như thế nào cũng phải cùng cô ấy duy trì cuộc hôn nhân này, không phải sao?" Giang Thiệu Cạnh cố ý đổi trắng thay đen.

Lòng tự ái kiêu ngạo của anh ta khiến anh ta tuyệt đối không thừa nhận là mình động lòng đối với Vãn Vãn.

"Nếu không thì em dùng Yến Thiên Hạ đổi Vãn Vãn, cuộc trao đổi này, anh có thể suy nghĩ lại." Giang Thiệu Cạnh cười lạnh nói.

*****

Sau đó, ba người bọn họ cùng trở lại Thượng Hải, mỗi người đều có tâm sự riêng.

Mưa ngoài cửa sổ, tí tách dưới đất, thời tiết ẩm ướt như vậy đã kéo dài vài ngày.

Tâm tình Vãn Vãn cũng ẩm ướt như vậy.

Cô vẫn ở nhà, không muốn đi đâu, cũng không chịu đi.

Cô đang đợi điện thoại một người, nhưng đợi rồi lại đợi, luôn đợi đến thất vọng.

Không phải tự nói với mình, sau này sẽ không đợi thêm nữa sao? Cảm giác khó ngày đó vẫn còn ở trong trái tim cô.

Rất nhiều vấn đề, cô chỉ là cố ý lựa chọn quên đi, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại, ví dụ như....

Về mặt pháp luật, cô đúng là phụ nữ đã kết hôn, mặc dù đơn thỏa thuận hôn nhân đã sớm bị cô đè ở dưới gối, nhưng tất cả chuyện bây giờ, luôn có vẻ như càng không để ý thì càng phát triển mạnh hơn.

Cho dù là đám cưới giả, cũng không thể thay đổi cô và Giang Diệc Hãn đã từng là quan hệ chị dâu em chồng.

Trước khi quyết định sinh con ra, trong lòng đã sớm quyết định sẽ không có "chỗ" cho tình yêu. Chỉ là làm sao giữ được đứa bé, để cho nó có một thân phận hợp pháp, những thứ này đều là trọng điểm suy nghĩ của cô.

Nhưng tại sao quay đầu lại phát hiện, mình đã biến tất cả thành rất tệ.

Ở Thanh Đảo, cô thật cảm thấy mình dường như chạm tới tim của anh. Cho nên ở trước mặt tình yêu, cô lần nữa động lòng, khát vọng hạnh phúc như thế? Giang Thiệu Cạnh xuất hiện, lại như tưới tỉnh cô bằng một chậu nước lạnh.

Diệc Hãn nói, sợ thì núp ở trong lòng của anh.

Nhưng cô có thể núp ở trong ngực của anh sao? Cô không xác định nổi.

Nếu một bao tay chỉ có thể ấm một tay, một cái tay khác thật sẽ rất khổ sở.

Nếu như hai người bọn họ ở chung một chỗ, đại biểu không phải vui vẻ, mà là mất đi, vậy phải làm thế nào? Chỉ cần một ngày anh còn là Giang Diệc Hãn, sự tồn tại của cô đối với anh mà nói chính là một loại khó chịu thôi.

"Là tôi, tôi ở dưới lầu nhà em, mở cửa để cho tôi đi lên!" Hình ảnh truyền từ điện thoại trên cửa chính lầu dưới khiến cho cô ngẩn người.

Người đang chờ không đến, người không đợi hết lần này tới lần khác lại tìm tới cửa.

Vãn Vãn có chút hoảng hốt, có chút sợ hãi.

"Tôi... tôi chuẩn bị nghỉ ngơi...." Vãn Vãn theo bản năng muốn trốn tránh.

"Chỉ là muốn tán gẫu với em một chút mà thôi, em trước để cho tôi đi lên rồi nói." Giọng nói Giang Thiệu Cạnh nghe vô cùng túc nghiêm, dường như lại trở về đại ca Giang quen thuộc tỉnh táo đó.

Vãn Vãn có chút an lòng, thật ra thì bọn họ đúng là nên nói chuyện một chút.

Rốt cuộc cô nhấn mở khóa.

Một phút đồng hồ sau, Giang Thiệu Cạnh xuất hiện ở trước mặt cô.

Hôm nay Giang Thiệu Cạnh đặc biệt khác bình thường, anh mặc rất chỉnh tề. Mặc dù bình thường anh cũng là giày tây, nhưng cảm giác hôm nay anh đặc biệt không giống bình thường.

"Có... chuyện gì sao?" Vãn Vãn đứng ở bên cửa, chủ động hỏi.

Hôm nay Giang Thiệu Cạnh cùng với Giang Thiệu Cạnh xuất hiện ở Thanh Đảo hoàn toàn khác nhau, ánh mắt của anh đã tỉnh táo đến khác thường.

"Ngày mai là ngày tám." Anh lạnh nhạt nói.

Anh đi lên chính là vì nói cho cô biết ngày mai là ngày tám ư?

"Tôi biết rõ, tôi sẽ đi làm lại." Vãn Vãn có chút ngây ngô, nhắm mắt trả lời.

"9h sáng khách sạn XX, có một hội chiêu đãi ký giả. Em tới, hoặc là đến lúc đó cũng có thể xem tin tức." Giọng điệu của anh nghe rất tỉnh táo, tỉnh táo đến gần lạnh lùng, "Hôm nay tôi bàn thành một khoản buôn bán lớn, tôi đã làm một khoản buôn bán có lời, thật không thua thiệt, tuyệt không thua thiệt...."

Vãn Vãn nghe đến không hiểu ra sao.

Nếu buôn bán có lời, tại sao là giọng lại phiền muộn như vậy?

"Trong tay luật sư của Diệc Hãn có một phần tài liệu, là báo cáo ba nó không kịp đọc khi còn sống, nhiều năm như vậy, Diệc Hãn vẫn không có mở ra." Mặt anh không chút thay đổi tiếp tục nói, "Có thể, nó cũng sợ chính mình một khi mở ra, nội dung bên trong không phải điều mà nó và tôi có thể chịu đựng được."

"Chúng tôi là anh em mười mấy năm, mặc dù không thể nói tình cảm rất tốt, nhưng quả thật đã sống nương tựa vào nhau."

Vãn Vãn không hiểu tại sao anh ta nói những thứ này.

"Lúc còn rất nhỏ, chúng tôi từng nghe qua chuyện xưa Khổng Dung nhường lê, nhiều năm như vậy, thật ra thì đáy lòng tôi vẫn cảm thấy Diệc Hãn thiếu tôi rất nhiều, nó nên nhường cho tôi." Khóe môi anh lãnh phúng nâng lên, "Nhưng thật ra thì, có phải Giang Thiệu Cạnh tôi cũng chỉ là ẩn số hay không? Thì ra là nó vẫn biết, chỉ là không nói mà thôi." Rất nhiều thứ, hóa ra là Diệc Hãn che giấu tốt như vậy.

Vãn Vãn dần dần nghe hiểu, phần tài liệu kia....

"Diệc Hãn nói, tình cảm không phải một trò chơi, không thể giống như ở trên thương trường. Yến Thiên Hạ đối với nó mà nói, cũng không chỉ là một công ty gia đình mà thôi, mà tình cảm phải trân quý, phải giữ gìn."

Vãn Vãn gật đầu, cô hiểu loại cảm giác này.

Anh trầm mặc một hồi, sau đó hỏi, "Có phải em có lời gì muốn nói với tôi không?"

Nếu anh đã chủ động nói ra....

Vãn Vãn lấy dũng khí, "Tôi muốn ly hôn, cổ phần Hạ thị, tôi sẽ chuyển toàn bộ sang tên của anh."

Mặc dù lời của cô đã sớm trong dự liệu, nhưng sắc mặt của Giang Thiệu Cạnh có vẻ hết sức nặng nề.

"Thật ra đám cưới giả của chúng ta vừa bắt đầu chính là một trò khôi hài, mà bây giờ, tôi chỉ sợ trò khôi hài này sẽ không có cách nào có một ngày kết thúc." Vãn Vãn nói ra lo lắng của mình.

Cô nỗ lực, nhưng vẫn không có biện pháp khống chế tim của mình.

"Hôm nay tới, thật ra là tôi đã nghĩ đến nói cho em biết, nếu như mà tôi tạm thời không đồng ý ly hôn, thật ra thì phần giấy thỏa thuận li hôn kia hoàn toàn không có hiệu quả pháp luật." Giang Thiệu Cạnh lạnh lùng nói, "Mà bây giờ, cổ phần Hạ thị đối với tôi mà nói, đã không còn có lực hút."

Vãn Vãn hít một ngụm khí lạnh, bởi vì ban đầu cô hoàn toàn không cân nhắc qua vấn đề này.

"Anh...."

"Cuộc sông riêng của tôi rất sạch sẽ, cũng không có sử dụng bạo lực với em, chỉ cần tôi không đồng ý, hai người cũng rất khó làm gì tôi." Giang Thiệu Cạnh lạnh giọng tiếp tục nói.

Trong khoảng thời gian ngắn, Vãn Vãn thật không có biện pháp tiếp nhận.

Chẳng lẽ, anh thật muốn sống cả đời với cô? Nhưng coi như cô và Diệc Hãn không có ở cùng nhau, cô cũng không muốn chấp nhận như vậy.

Nét mặt cô khó có thể tiếp nhận, Giang Thiệu Cạnh nhìn thấy ở trong mắt, khiến gương mặt anh đầy âm trầm, khóe miệng mím chặt, cho dù che giấu rất tốt, vẫn hơi tiết lộ dấu vết bi thương.

"Để cho tôi ngủ ở đây một buổi tối, sáng sớm ngày mai, tôi cho em biết đáp án." Anh nói lên yêu cầu.

Nghe được yêu cầu của anh, nhớ lại chuyện không tốt nên khiến cả người Vãn Vãn trở nên căng thẳng trong nháy mắt.

"Tôi sẽ không làm loạn, tôi chỉ muốn ngủ ở đây một buổi tối, suy nghĩ thật kỹ rõ ràng một ít chuyện." Anh bình tĩnh nhìn cô, đáy mắt là một mảnh quá bình tĩnh, "Một chút chuyện đó đối với hai người mà nói, chính là chuyện rất quan trọng."

Vãn Vãn biết anh nhắc đến là chuyện gì. Một đêm này, đúng là bước ngoặt cuộc đời cô.

Cô có thể lắc đầu sao? Lặng lẽ, cô chỉ có thể lui thân ra, cho anh đi vào.

....

Chú thích:

(1) Khổng Dung nhường lê:

Khổng Dung là một học giả nổi tiếng đời Đông Hán. Trong gia đình, Khổng Dung ở hàng thứ sáu, ông có năm người anh và một đứa em. Năm người anh này đã làm điên cái đầu của cha Khổng Dung. Nếu trong nhà có thức ăn ngon, đồ chơi đẹp gì là họ bu lại, người thì cướp cái này, kẻ thì giật cái kia, không ai nhường nhịn cho ai cả, thậm chí có lúc còn ra chân múa tay đánh nhau túi bụi.

Tuy cha của họ là một viên quan nghiêm khắc, nhưng đối với năm đứa con cưng của mình thì ông lại không có cách gì dạy dỗ.

Vào năm Khổng Dung bốn tuổi, bạn bè của cha ông đem đến tặng cho gia đình một giỏ lê. Người khách vừa về, năm người anh của Khổng Dung cứ như bình thường, liền xúm lại tranh lấy lê ăn, người cha vội bảo:" Đừng có tươm tướp, những trái lê này phải rửa sạch mới ăn được." Nói xong, ông tự ra tay đi rửa mâm lê, chuẩn bị để lên bàn cho các con ăn.

Khi người cha bưng mâm lê lên chưa đến bàn, thì năm người anh chạy ùa tới. Đầu tiên người anh cả thò tay vô mâm chộp lấy một quả lê lớn, tức thì bỏ vô miệng cắn đầy họng. Người thứ hai, thừ ba, thứ tư và thứ năm, theo đó cũng không chịulép, xúm nhau giành lấy trái ngon, trái lớn, cãi nhau inh ỏi, làm loạn cả lên.

Lúc này, chỉ có Khổng Dung làm thinh đứng một bên, ông chờ các anh lấy xong mới chậm rãi bước tới, từ từ chọn lấy một trái lê nhỏ nhất. Người cha hấy vậy bèn hỏi Khổng Dung: "Dung nhi, vì sao con lấy trài lê nhỏ nhất ấy?" Khổng Dung hồn nhiên đáp:" Vì tuổi con nhỏ nhất, cho nên phải lấy trái nhỏ nhất."

Người cha nghe xong liền hết sức vui mừng. Ông để mâm xuống, ôm lấy Khổng Dung, nói:" Đúng! Đúng! Ngay từ nhỏ mà con đã biết nhường nhịn, thật là một đứa bé tốt, sau này nhất định con sẽ lập nên sự nghiệp." Nói xong, ông quay đầu nhìn lại mấy đứa con khác, thì thấy chúng mặt đỏ bừng, gục đầu không nói gì.

Từ đó về sau, các anh của Khổng Dung đều trở nên khuôn phép đàng hoàng và biết nhường nhịn nhau.

Crypto.com Exchange

Chương (1-92)