Truyện:Không Thị Tẩm? Chém! - Chương 26

Không Thị Tẩm? Chém!
Trọn bộ 57 chương
Chương 26
Hậu quả khi thương cảm một con sư tử
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Băng đăng trong Tết Nguyên Tiêu ở kinh đô Đại Tề quả danh bất hư truyền. Nào là rồng cuộn hổ chồm, phượng múa rồng bay, quan âm ngồi đài sen, chú bé cầm đèn... vô số tạo hình điệu khắc trên băng khiến người ta hoa cả mắt, nhìn không xuể.

Đám người ồn ào chen chúc, dường như người trong cả kinh đô đều ra đường vậy. Nữ tử đất Tề mang tác phong dũng mãnh quả cảm, lúc nào cũng có cô to gan tỏ tình với Thái tử điện hạ: "Chàng đã có người yêu chưa?"

Ta và Điền Bỉnh Thanh nhìn nhau cười, thầm trao đổi kết quả tính toán: "Đã là người thứ mười lăm rồi."

Có điều đi được một lúc, Phượng Triều Văn đã làm cho mười bốn tâm hồn thiếu nữ nát tan, khóc lóc quay về. Đêm rằm người và trăng đều đoàn viên như vậy, thế mà... trong lồng ngực của Thái tử điện hạ chứa trái tim bằng đá cứng rắn đến cỡ nào đây?

Thực khiến người khác thất vọng!

Điền Bỉnh Thanh nhìn ta bằng ánh mắt cảm thông, ta thấy ánh mắt này của hắn quá vô lý, đang định thanh minh, sau gáy bỗng bị ai đó nắm chặt, nửa người bay vọt lên, ngay sau đó liền rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc. Ta ngẩng đầu nhìn, chiếc cằm đường nét sắc sảo của Thái tử điện hạ nhanh chóng lọt vào tầm mắt.

Hắn cúi đầu, mắt phượng sáng rực, nhẹ nhàng đặt lên môi ta một nụ hôn. Trong lúc ta đờ đẫn, hắn thản nhiên nói: "Cô nương, tại hạ đã vướng bề giai thất, thật không dám làm lỡ tuổi xuân của cô nương."

Ta ngơ ngác quay đầu nhìn từ trong lòng hắn, hai mắt thiếu nữ kia đã đỏ ngầu, nhưng nàng bỗng mỉm cười: "Do ta quá đường đột rồi!" Sau khi nhìn thấy ta đang ở trong lòng Phượng Triều Văn, vẻ mặt quái dị như đông cứng trên gương mặt nàng... rồi nàng ôm gương mặt đẫm lệ chạy mất...

Ta sờ lên mặt mình, thầm nghi ngờ dạo này mình ăn uống quá độ, thể trọng và tướng mạo đã thay đổi đến nông nỗi khiến người và thần đều phẫn nộ, bằng không tại sao cô nương này lại khóc lóc thê thảm thương tâm như thế?

Khóe môi Phượng Triều Văn hơi cong lên, hắn xoa xoa đầu ta: "Vừa lòng chưa? Vẫn muốn xem trò vui à?"

Ta ngỡ ngàng: "Điện hạ, trông ta có xấu xí khủng khiếp đến vậy không?" Có thể dọa một thiếu nữ xinh đẹp phải bật khóc tại chỗ này!

Thái tử điện hạ khó xử nhìn, dáng vẻ như muốn nói lời thật lòng nhưng sợ đả kích đến ta, trước vẻ mặt tha thiết chờ đợi một sự khẳng định, cuối cùng hắn thở dài một tiếng: "Thật ra... nhìn kỹ cũng chấp nhận được..."

... Thái tử điện hạ, người phải mang tình cảm sâu sắc vĩ đại đến nhường nào mới có thể bao dung ta đây?

Gương mặt của Điền Bỉnh Thanh đứng ở một bên sắp lên cơn co giật, rõ ràng hắn rất tán đồng với những lời này của Thái tử điện hạ. Ta hận không thể đạp vài cái thật mạnh lên mặt hắn, giúp hắn khôi phục trạng thái bình thường, nhưng bởi Thái tử điện hạ đang nhìn chằm chằm, nên ta đánh chó phải ngó mặt chủ... Chắc không nên manh động thì tốt hơn...

Nghĩ một lát ta thấy vô cùng chán nản, vội vùng ra khỏi lòng Phượng Triều Văn, xoa xoa bụng: "Hay là về nhà ăn cơm đi..."

Vẻ ngoài xấu xí không phải lỗi của ta, nhưng ra ngoài dọa người chính là tội của ta.

Phượng Triều Văn dắt tay ta, khẽ cười: "Thật ra, khi tâm trạng không tốt ăn gì đó ấm ấm cũng không tệ."

Đây có gọi là an ủi không?

Ầy, cái giá cho sự an ủi của Thái tử xem ra không hề rẻ... Ta tạm tiếp nhận là được rồi.

Những khoảng trống hoang vắng trong cuộc sống tinh thần luôn cần bù đắp bằng cuộc sống vật chất phong phú, như vậy mới có thể giúp ta gắng sức tiến lên phía trước!

Tạm thời không bàn về cuộc sống tinh thần của bách tính nơi kinh đô Đại Tề, cuộc sống vật chất của họ quả thực rất phong phú, Phượng Triều Văn kéo tay ta đi qua năm đại tửu lâu náo nhiệt ồn ào, khách khứa tấp nập, đồ ăn thơm lừng là Tân Như Quy, Hồng Nhạn Lai, Thái Hương Cư, Nhất Phẩm Lầu, Chí Vị Nồng, đến thẳng một... sạp hoành thánh nằm trong ngõ hẻm đối diện Chí Vị Nồng... rồi hắn dừng lại.

Ta thầm nhủ: Nhất định là điện hạ không mang tiền, không mang tiền, không mang tiền... Vì ta thực sự có thể ăn được cả chậu thức ăn ấy chứ!

Đang định mở miệng khuyên nhủ, Phượng Triều Văn bỗng hất áo bào ngồi xuống, tư thế kia là tư thế danh môn vọng tộc thường ngồi trong trướng soái lúc nghị sự... tiếc rằng trong ngõ quá tối, chẳng ai nhìn thấy.

Các bạn nói xem, nếu ngồi thế này trong một đại tửu lâu nào đó như Chí Vị Nồng hay Hồng Nhạn Lai, tiểu nhị có cặp mắt tinh nhanh kia chắc hẳn sẽ vội ra cung nghênh xu nịnh ngay ấy chứ?

Đáng tiếc là sạp hoành thánh này của một cặp vợ chồng trung niên mở ra, người vợ nhìn thấy Thái tử điện hạ cũng chẳng biết đây là Thái tử đương triều, cũng không biết xu nịnh, mà mỉm cười thân quen: "Đến rồi à? Vẫn như cũ chứ?"

Phượng Triều Văn gật đầu, kéo tay áo ta lôi đến ngồi yên cạnh mình.

Điền Bỉnh Thanh cũng ngồi xuống chiếc bàn nhỏ kề bên, lớn tiếng nói: "Thím Thái, cho cháu thêm chút rau thơm."

Ta ngơ ngác nhìn hai chủ tớ, chẳng nhẽ Thái tử Đại Tề đánh Đông dẹp Tây mà nghèo đến nông nỗi này à?

Thím Thái cười đáp lại, không lâu sau đã bưng ra ba bát hoành thánh lớn đặt lên bàn.

Ta buồn tủi nhìn ngó sang tửu lâu Chí Vị Nồng ồn ào tiếng người, thơm nức mùi thịt phía đối diện, ngửi hít vị cay nóng của thức ăn, nước bọt không kìm được liền trào ra...

Phượng Triều Văn nhai từ tốn, cứ như đang ăn sơn hào hải vị, mãi lâu sau mới nuốt xuống một miếng hoành thành, mắt phượng chớp chớp: "Sao thế, không đói à?"

Ta khuấy hoành thánh trong bát mình, cảm thấy ước mong được ăn một bữa no say đã vỡ tan nên vô cùng hụt hẫng, lại không dám kháng nghị, chỉ dám nhỏ nhẹ hỏi han: "Điện hạ, có phải quốc khố trống rỗng chăng?"

Người đối diện mắt phượng ẩn chứa ý cười, gật đầu thừa nhận: "Sao Tiểu Dật biết?"

Ta hất cằm ra hiệu cho Phượng Triều Văn nhìn sang Chí Vị Nồng phía đối diện, vẻ mặt hết sức cảm động, chậm rãi khuyên nhủ: "Điện hạ cả ngày vất vả vì quốc gia xã tắc, lại nỡ khắt khe với bản thân, thật khiến cho hạ thần đau lòng. Sao điện hạ có thể không yêu quý thân thể mình như thế?"

Hắn khẽ nhếch mày, ngừng lại một lát: "Vậy theo như nàng nói, ta nên bổ sung quốc khố trống rỗng ra sao?"

Đúng lúc một đám người chè chén no nê đi ra từ trong Chí Vị Nồng, ta bỗng thấy có cách, lòng thầm vui vẻ, "Việc này có gì khó?" Chỉ thẳng đám người kia: "Cướp của người giàu chia cho người nghèo... Cướp xong, việc đầu tiên phải làm là cứu giúp bản thân trước..." Tốt nhất là nên tới Chí Vị Nồng, đánh chén một trận đã đời rồi tính.

Điền Bỉnh Thanh "phù" một tiếng, không hiểu hắn đã bê bát hoành thánh trốn sau sạp hàng từ khi nào, chỉ nghe thấy tiếng ngáy khò khò, say ngủ đến nỗi chẳng nghe thấy chuyện xung quanh nữa.

Phượng Triều Văn vốn đang hơi ưu sầu, lúc này cũng đã tươi cười, giơ tay búng lên trán ta: "Nàng thật là dã man!" Rồi bắt đầu ăn chẳng màng thế sự.

Ta uất ức xoa đầu mình... Thật ra ta đã rất từ bi rồi, ít nhất cũng chưa từng nói rằng sẽ "giết người giàu chia của cho người nghèo", "giết" và "cướp" khác nhau một trời một vực đấy nhá!

Thời buổi loạn lạc, tích trữ của cải, kiêu hùng tranh giành, không phải chuyện thường thấy nhất sao?

Về tới cung, Phượng Triều Văn sang thư phòng xem tấu chương. Ta nghe thấy cung nhân xì xào, hôm nay là sinh nhật của Mẫn An công chúa, Hoàng hậu sửa soạn đại yến vì ái nữ, thiệp mời Thái tử điện hạ đã gửi đến đông cung từ sớm, nhưng cung nhân chẳng một ai có gan đưa tận tay Phượng Triều Văn.

Ta lén hỏi Điền Bỉnh Thanh, Điền Bỉnh Thanh lườm ta: "An tướng quân đúng là đầu đất!"

Ta sờ lên đầu mình, thấy lời hắn nói không khách quan, không công bằng, liền vung nắm đấm: "Hôm nay nếu ngươi không chịu nói rõ ràng ta 'đất' ở chỗ nào, cẩn thận ta xử ngươi!"

Đứng trước bạo quyền, ta không tin hắn dám điêu toa nửa lời!

Thời gian vừa rồi hắn và ta rất thân nhau, lúc không có Phượng Triều Văn bọn ta hay trêu đùa không kiêng kị, bởi vậy hắn nói toạc móng heo: "Hôm nay điện hạ không vui, ngươi không cảm thấy sao?"

Không vui ư?

Phượng Triều Văn lúc vui thì mặt lạnh lùng, lúc không vui mặt cũng lạnh lùng, thỉnh thoảng cười với ta một cái cũng là chuyện hết sức khó khăn. Ta quả thực không thể phân biệt nổi mặt hắn lạnh lùng là vui hay không vui... Thật ra ta cảm thấy xưa nay hắn chưa từng để lộ ra ngoài cảm xúc vui mừng gì đó.

"Sinh nhật Mẫn An công chúa, điện hạ không tới cung chúc mừng em gái mình có phải vì Hoàng hậu bất công chăng?" Không ngờ Phượng Triều Văn còn có tính nhỏ nhen ích kỉ.

Điền Bỉnh Thanh thở dài một hơi: "Thái tử điện hạ là do Tiên Hoàng hậu nương nương sinh ra..."

Ồ, thì ra là Hoàng hậu nương nương bây giờ là mẹ kế của Phượng Triều Văn.

Ta nghĩ ta hiểu rồi.

Xưa nay mẹ kế chẳng mong gặp gỡ đứa con riêng có tiền đồ mà người vợ trước sinh ra.

Điền Bỉnh Thanh để lộ vẻ mặt "ngươi chả biết gì cả", nói: "Cái ngày Mẫn An công chúa ra đời, Tiên Hoàng hậu nương nương băng hà..."

Ta thấy dường như mình bỗng mềm lòng, tận sâu trong tim nảy sinh một thứ cảm xúc quả thực không nên có với Thái tử điện hạ: Thông cảm!

Mặc dù hắn xuất thân danh môn quyền quý... nhưng thân thế lại chẳng ra sao. Sống trong môi trường Hoàng thất phức tạp méo mó thế này, ngoài việc trầm ngâm ít nói, tính cách hơi u ám một chút ra, thì hắn lớn lên nhân cách cũng không bị lệch lạc, hơn nữa còn văn võ hoàn tài, quả thật không dễ dàng.

Điền Bỉnh Thanh có lẽ khá ngưỡng mộ và kính trọng Tiên Hoàng hậu nương nương, lại lẩm bẩm nói: "Hằng năm cứ đến sinh nhật của Thái tử điện hạ, Tiên Hoàng hậu nương nương đều sẽ tự tay làm một bát hoành thánh... phu nhân mà tối nay ngươi nhìn thấy kia chính là thị nữ thân cận của người, hoành thành bà ấy làm có mùi vị giống của Tiên Hoàng hậu tới tám phần..."

Ta cảm thấy... không thể khống chế cảm xúc của mình được nữa...

Thái tử điện hạ điềm nhiên ngồi trong sạp hàng nhỏ đối diện Chí Vị Nồng ăn hoành thánh, khiến lòng ta bỗng thấy nao nao... Sau này, có lẽ ta không nên tới Chí Vị Nồng ăn cơm thì hơn...

Chắc do Điền Bỉnh Thanh đã nói những lời này, tối nay lúc Thái tử điện hạ quay về, ta vô cùng ngoan ngoãn chăm lo cho hắn, không những giúp hắn cởi áo thay giày, mà còn lần đầu tiên rót cho hắn chén trà.

Hắn nâng chén trà, khó hiểu nhìn ta.

Ta... chẹp, sự thông cảm này thật khó biểu hiện mà, không cẩn thận là có thể khiến đối phương ngứa mắt.

Nhưng ta chẳng thể dùng sự giận dữ để trấn áp cảm xúc chua xót này, đành quay mặt đi, ngắm màn trướng màu vàng kim trong tẩm điện, lắp bắp nói: "Hoành thánh... Hoành thánh hơi mặn... Điện hạ uống nhiều nước chút đi."

... Thật ra hoành thánh mà thím Thái làm mùi vị rất được, không mặn chút nào.

Nói xong ta liền quay lại nhìn, bắt gắp ngay ánh mắt ngơ ngác tò mò của hắn. Hắn chỉ liếc nhìn ta, rồi bình thản nói: "Tên Điền Bỉnh Thanh lắm mồm!" Sau đó một hơi uống cạn chén trà, hoàn toàn không nhấp từng ngụm như trước.

Hắn đưa chén lại cho ta, ta tiện tay đặt lên bàn trà sơn mài nhỏ màu đỏ thẫm ở cạnh, trong nháy mắt, chợt bị hắn ôm vào lòng. Nửa năm nay, ta đã quá quen thuộc với khuôn ngực này rồi.

Dường như mỗi đêm ta đều giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, tuy không hề nhớ cảnh tượng trong những giấc mơ đó, nhưng lại nhớ rõ mùi cơ thể nam tính ấm áp này.

Cằm hẳn tì lên trán ta, khẽ mỉm cười: "Đầu gỗ như nàng mà hóa ra cũng có lòng ghê. Ta suýt nữa tưởng rằng nàng là kẻ vô tâm đấy."

Ta ở trong lòng hắn, rầu rĩ giải thích: "Lòng tốt điện hạ dành cho ta, đương nhiên ta hiểu."

Hắn cười hì hì, trong giọng nói lãnh đạm giống mọi ngày mang theo chút hơi ấm: "Những chuyện đó đã qua lâu rồi... Trên đời chẳng có khó khăn nào không thể vượt qua, Tiểu Dật nhất định phải nhớ."

Ta nhấc đầu ra khỏi lòng hắn, ngửa cổ nhìn, nhưng đón chào ánh mắt ta lại là cặp mắt phượng lấp lánh và đôi môi của nam tử dần dần sát lại...

Trong mắt hắn như có ngàn vạn tia sáng phản chiếu khóa chặt lấy ta, những rối ren nảy sinh từ tận sâu trong lòng khiến ta muốn lẩn tránh hắn một cách khó hiểu...

Sau khi hắn tiếp tục hôn ta lần nữa, trước khi đầu óc còn chưa choáng váng, ta đã nảy sinh cảm xúc như thế này: "Thông cảm" là thứ không thể chấp nhận được!

Thông cảm với một con sư tử thì phải chuẩn bị sẵn tư tưởng làm mồi cho nó nhấm nháp từng chút một.

Crypto.com Exchange

Chương (1-57)