Chính sách đất khô cằn
← Ch.26 | Ch.28 → |
Nến thắp trong điện rất sáng, sự nhiệt tình của hắn đã quét bay dáng vẻ lạnh lùng trước kia, khiến ta bỗng sợ hãi định lùi về sau. Song, nam nhân đang ôm chặt ta sống chết không chịu buông, bàn tay lớn giữ chặt sau đầu ta, hai người càng hôn càng nồng nhiệt, cơ thể nóng hổi dính chặt vào nhau, cách lớp áo bào dày cộp vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của đối phương. Gần nhau thế này khiến người ta chỉ nghĩ đến thiên trường địa cửu...
Nhưng không biết đâu đó trong lòng ta thấy hơi bất an, dường như lí trí sắp sụp đổ hoàn toàn, còn ta đang giãy chết lần cuối, cố thoát ra khỏi bàn tay đang giữ chặt đầu mình: "Điện... Điện hạ... Người không được như vậy..."
Lúc này, mắt phượng hẹp dài của hắn như lấp lánh ánh sáng, thứ ánh sáng trầm mặc đầy sức ép, khiến ta trong phút chốc trở nên lắp bắp.
"Tại sao ta không được như thế?" Hắn áp sát cả lại gần ta, ra sức hôn rồi lại cọ, cọ rồi lại cắn lên cổ ta, mơ hồ hỏi vặn lại.
Một Phượng Triều Văn biếng nhác mà thư thái giống bây giờ với Thái tử điện hạ ngồi ngay ngắn trong quân trướng, mặt lạnh như tiền, thưởng phạt phân minh cứ như hai người khác hẳn. Bộ binh pháp nịnh nọt ta đã vận dụng thành thạo trước đó vài ngày giờ phút này trở nên vô dụng... Ta hận không thể ngay lập tức đi lật xem binh pháp Tôn Tử, đúng là lâm trận mới mài gươm, tìm vội kế sách hữu dụng.
Đáng tiếc cơ thể ta bị hắn siết chặt trong lòng, không có khả năng vùng ra, trán ta đổ mồ hôi, đầu óc ta rối bời, chỉ cảm thấy nơi này quá nguy hiểm, giọng nói phát ra dường như đều kèm theo tiếng khóc: "Người và ta... Ta và người..." Lần này ta thật sự hốt hoảng, nhưng đầu óc gần đây không được thông minh lắm của ta lại không tìm ra lý do cự tuyệt chính đáng.
Tay hắn sờ soạng trên dưới, vừa hôn vừa an ủi bên tai ta: "Lẽ nào Tiểu Dật đã quên rồi, nàng yêu ta say đắm suốt mấy năm trời... Kể cả là trước kia chăng nữa, nàng đã cùng ta chung giường nửa năm, làm sao còn có thể gả cho ai?"
Thật ra từ đầu chí cuối ta luôn cảm thấy chuyện này có gì đó mơ hồ không đúng. Nhưng yêu say đắm một người, nghĩ kĩ lại ta cũng cảm thấy lòng mình chua chát không thôi, có lẽ phần lớn là sự thật.
Mắt phượng của hắn nguy hiểm lướt qua mặt ta một lượt: "Nàng si mê ta đến điên cuồng, không gả cho ta lẽ nào đi làm ni cô?" Bàn tay hắn nhanh nhẹn rút dây lưng ta, áo ngoài liền rơi xuống.
Ặc... Làm ni cô không được ăn thịt, ta không biết mình có nhẫn nhịn nổi chăng.
Đây đúng là thử thách nghiêm khắc chưa từng có trong cuộc đời và khẩu vị của ta!
Ý cười lướt qua trên gương mặt hắn, đôi mắt nghiêm khắc trừng lên với ta: "Đây là quân lệnh!" Ta co rúm lại, hắn vội vàng bổ sung thêm một câu: "Ngoan, không nghe lời là bị đánh đòn đó!" Câu sau dịu dàng hơn hẳn, tay hắn đã chạm lên dây nịt áo trong ở giữa eo ta, cởi bỏ nó trong chớp mắt.
Vô liêm sỉ! Ta trợn mắt nhìn lại, nói không suy nghĩ: "Nếu đã là quân lệnh, sao người không hạ lệnh gọi Vũ Khác tướng quân đến?" Ta xòe nanh vuốt ra, liều mạng nắm chặt lấy bàn tay chuyển động liên tục không chịu yên phận của hắn.
Hắn ngẩng đầu cười hi hi, cắn lên chóp mũi ta một cái, "Vũ Khác tướng quân quá xinh đẹp, ta không nỡ chà đạp." Không biết bàn tay kia đã vân vê đến đâu rồi.
Ta nghẹn họng nhìn trân trân, không thể tin nổi đây chính là nam nhân ban nãy còn nghiêm mặt đòi đánh đòn ta. Nhưng đối với Thái tử điện hạ đánh không được, mắng không xong như thế này, chỉ có thể tranh cãi đến cùng: "Điện hạ, trong trách nhiệm của hạ thần không có mục thị tẩm!"
Lúc này, gương mặt hắn trở nên dịu dàng như một kì tích, có lẽ ý cười đang ngập tràn, giảm đi vài phần tà khí lạnh lẽo trên chiến trường một cách kỳ lạ, ôm lấy cơ thề ta, mềm giọng khẩn khoản: "Ngoan, đêm nay là bản vương thị tẩm cho Tiểu Dật... Bản vương là người của nàng..."
Ta không kìm chế nổi, run rẩy một hồi.
Bạn từng nhìn thấy một con sư tử lắc đầu vẫy đuôi, nịnh nọt ton hót một con thỏ chưa nhỉ?
Ta giãy giụa không lại, cơ thể từ từ nhũn ra trước bàn tay hắn. Hắn thấy thái độ ta dịu dần, vẻ mặt càng thêm sinh động, khom lưng bế ta lên, sải bước đi về phía giường. Cuối cùng, ta lâm nguy không sợ hãi, giãy chết một lần cuối cùng mưu cầu danh lợi cho bản thân.
"Điện hạ, ta muốn thăng quan!"
Nếu đã không trốn được, ta đành giành giật lợi ích lớn nhất vậy!
Hắn ôm vai ta, đờ đẫn một lát, ý cười hiện rõ trên mặt không thể che giấu nổi, chứ chẳng khẽ nhếch khóe miệng như trước kia. Giờ hắn đang cười tươi như hoa nở rộ, đẹp như ánh trăng rằm, khiến ta nhất thời ngắm hắn đến ngẩn ngơ.
Hắn vừa đi vừa gật đầu lia lịa: "Được, được, bản vương thăng quan cho nàng! Thăng quan! Thăng làm Thái tử phi!"
Ta cần phải kháng nghị lần nữa, quy trình thăng quan này của hắn không đúng, như Vũ Khác thì không thể thăng cho chức quan trong hậu cung được... Cơ thể ta bỗng mát lạnh, thì ra ta đã bị hắn đè xuống giường nhỏ, đôi môi bị hắn lấp kín...
Thế này làm sao ta kháng nghị được?
Nam nhân này vừa dịu dàng, vừa bá đạo, trên chiến trường mạnh mẽ vô song, thứ hắn muốn xưa nay chưa từng tuột khỏi tay, ta chẳng qua là một bại tướng mà thôi, sao có thể là địch thủ của hắn?
Đầu óc mơ màng, cơ thể nóng bừng, áo quần trên người không biết đã bị cởi từ khi nào. Trong lúc mơ hồ, chỉ cảm giác bàn tay lớn của hắn lướt qua từng góc nhỏ trên người ta, răng nanh trong miệng hùm cọ vào da thịt đau rát, hạt anh đào trước ngực bị ngậm lấy, dây thần kinh toàn thân lập tức căng như dây đàn. Ta bất giác cong người, lúc rên rỉ thành tiếng dường như ta cũng không nhận ra đó là âm thanh phát ra từ mình... ma mị mà đẹp đẽ...
Nằm dưới cơ thể hắn, đắm chìm trong bàn tay hắn, kề sát đôi môi nóng bỏng của hắn, lần đầu tiên trong đời ta cảm thấy mình thật khác lạ, lạ tới mức khiến lòng ta sợ hãi.
Hoặc là, trước giờ người hiểu ta không phải bản thân, mà là hắn.
Đêm nay ta thua trận tơi tả, không còn manh giáp, cắn góc chăn đau đớn thương tiếc quốc thổ đã thất thủ. Ta bị quân địch hung hãn xâm phạm, công thành chiếm đất, cưỡng bức dụ dỗ, vừa đấm vừa xoa, giở mọi mánh khóe, thủ đoạn thâm độc, hành vi xấu xa, đủ khiến người nghe phải xấu hổ, người thấy phải che mặt...
Có lẽ chẳng ai dám nghe ngóng ở góc tường đông cung, câu cuối là do ta tự tưởng tượng thôi.
Ngày hôm sau lúc mặt trời đã lên cao, ta bò dậy khỏi chăn nhìn khung cảnh hoang tàn sau trận chiến mà suýt ngừng thở, hận không thể vùi cả cơ thể vào chăn gấm giường đệm, khỏi phải chui ra gặp người khác.
Thái tử điện hạ... hắn... hắn quá cầm thú rồi!
Tên cầm thú đó lúc này đầu đội mũ Tử Kim, người khoác áo lông cáo đen. Chỉnh trang xong xuôi, hắn lại gần nhẹ nhàng kéo đầu ta ra khỏi chăn gấm, đặt nụ hôn như gió thoảng lên má ta, "Tiểu Dật ngoan ngoãn ở nhà đợi bản vương nhé. Hôm nay ta phải ra ngoài thành khao quân, tối sẽ về với nàng!" Bàn tay lớn xoa đầu ta mấy cái rồi mới thỏa lòng rời đi.
Ta đờ đẫn ngồi trên giường, cảm giác trong lòng thật khó tả, nhưng cuộc sống an nhàn như thế này cũng tốt, khiến người ta nảy sinh ý nghĩ muốn đắm chìm vào đó.
Nam nhân khôi ngô tuấn tú, lại vô cùng giàu có. Ta mở bàn tay mình ra, hơn nửa năm nay chưa cầm đao kiếm, mặc dù vết chai vốn có đã mềm đi nhiều, nhưng bàn tay trắng nõn mềm mại thế này có thể nắm chắc mọi thứ trước mắt hay không?
Dường như ngày xưa có người ra sức cằn nhằn bên tai ta: "... Chỉ có nắm chắc mọi thứ trong tay..."
Ta thỏa lòng mãn nguyện với thời khắc vui vẻ ngọt ngào như thế, sống giữa thời buổi loạn lạc lại có người bảo vệ, ta khẽ bật cười, quả nhiên là tại mình nghĩ nhiều thôi...
Qua tháng Giêng, trời ấm dần lên, phía Nam Đại Trần, Hoàng đế Đại Tề hạ thánh chỉ, Phượng Triều Văn thu xếp hành trang chờ xuất phát, chuẩn bị một đòn công kích giành lấy Đại Trần, thống nhất giang sơn.
Ta ngồi trong xe ngựa, xóc đến nỗi rã rời xương cốt.
Ở bên Thái tử điện hạ lâu như vậy, dần dần hình thành những tật xấu không tốt, ví dụ như sợ khổ sợ mệt, chỉ thích ngồi mát ăn bát vàng, da thịt cũng trở nên nõn nà, sờ vào rất mịn màng. Ta bóp đống mỡ thừa trên bụng mình, không dám tin vào tốc độ phì nộn của chúng.
Phượng Triều Văn đã đánh hạ năm châu ba mươi huyện của Đại Trần. Năm nay chưa đến tháng Tư, hắn đã đánh hạ sáu châu còn lại, tiến thẳng vào kinh đô.
Ta được hắn ôm trong lòng, cùng ngồi trong xe hướng về thành lũy kinh đô Đại Trần phía xa xa, ta vô cùng nghi hoặc: "Nơi này ta từng thấy trong mơ." Rồi quay người qua ôm lấy tay hắn một cách thân mật, nịnh bợ: "Nếu trong mơ ta đã từng đến nơi này, vậy nhất định đang báo trước điện hạ sẽ thắng lợi dễ dàng, mã đáo thành công, một lần hành động đã giành được Đại Trần!"
Trông sắc mặt hắn hơi khó coi, nghĩ kĩ thấy chiêu này của mình không hề sai sót, dù sao thì dạo này ta đã không còn sợ hãi trước những hành vi cầm thú của hắn, nên yên tâm to gan quay người lại, tựa vào lòng hắn, ngoảnh đầu nhìn binh lực bố trí canh phòng của Đại Trần phía trước.
Trên lầu gác thành ban đầu chỉ là những binh tốt trấn giữ, trong chốc lát đã nhìn thấy một tiểu tướng áo bào trắng xuất hiện từ trên lỗ châu mai của thành lũy, ánh mắt chính trực nhìn sang phía bên này.
Ta quay đầu lại, kéo tay Phượng Triều Văn, hí hửng nói: "Điện hạ, điện hạ, ta trông người này cũng rất quen!" Thấy mặt hắn sa sầm, nhưng ánh mắt nhìn ta lại rất phức tạp, ta vội buông tay, ngượng ngùng vò đầu.
Thái tử điện hạ hôm nay thật lạ.
← Ch. 26 | Ch. 28 → |