Khẩu vị... không phải là chuyện nhỏ
← Ch.11 | Ch.13 → |
Năm đó sau lần đầu quen bết với Phượng Triều Văn tại rừng bích đào của Đại Trần, sang ngày hôm sau khi ta đang ở đông cung chơi đùa cùng Triều Hoàng, liền nhận được thánh chỉ của Hoàng đế bệ hạ.
Đại ý thánh chỉ là, Thái tử Đại Tề từ xa tới đây, xét thấy trong người khó ở, cần vài quan viên trẻ tuổi tháp tùng, tại hạ bất tài đây là người "được lựa chọn".
Lúc quỳ xuống tạ ân, chỉ cảm thấy gạch sân đông cung rất lạnh, lạnh đến thấm vào tim.
Tiểu Hoàng không chịu tuân theo, nhất định đòi theo ta xuất cung, được dỗ dành ổn thỏa, ngoan ngoãn ở lại, ta liền thở hồng hộc chạy đến dịch quán, nhìn thấy thiếu niên dịu dàng ngồi uống trà đối diện với Phượng Triều Văn, ta lập tức kinh ngạc không thốt nên lời.
Hóa ra viên quan trẻ tuổi được lựa chọn chỉ có ta và Yến Bình.
Nếu là ngày thường, chắc chắn ta sẽ reo hò nhảy nhót vui mừng, chỉ tiếc rằng một cái nháy mắt ra hiệu đầy hứng thú của Thái tử Đại Tề quét qua... Phụp! đã dập tắt hoàn toàn bầu nhiệt huyết cháy bỏng trong ta.
Thái tử Đại Tề mỉm cười, phong độ ngất trời: "Nghe nói cung Đại Trần có song kiệt thiếu niên, đều là công thần quyền quý, nhân tài hiếm có trong triều. Bản vương ngưỡng mộ đã lâu, nay có lòng mời hai vị đến, hai vị không chê Phượng mỗ mạo muội chứ?"
Đây đúng là lời lẽ giả dối nhất mà ta từng được nghe.
Ta nghi ngờ hắn đã nhìn thấy ta với Yến Bình níu níu kéo kéo nhau, nên mới muốn gom hai chúng ta lại một chỗ xem trò vui.
Yến Bình không biết nguyên do, khách khí nói: "Thái tử điện hạ nói gì vậy. Được tháp tùng điện hạ dạo chơi hoàng thành là vinh hạnh của Yến Bình."
Trong lòng ta lệ đổ thành sông... Xưa nay hắn chưa từng khách khí dịu dàng với ta giống thế. Lúc nào cũng kiểu như "cút ra", "bỏ tay" hoặc là chẳng nói chẳng rằng đá thẳng ta một cước xuống hồ.
Nhưng đối với kẻ yêu thầm hắn đến mê muội là ta mà nói, lúc này không nhịn nổi chỉ muốn hét lên ca ngợi: Trông xem, Yến lang không những ôn nhu nhã nhặn, ngay cả khi cõng rắn cắn gà nhà cũng đẹp tuyệt vời!
Về mặt lý trí, ta không nên mù quáng giẫm lên vết xe đỗ của Yến Bình, ta không nên nho nhã lễ độ với Thái tử Đại Tề, mà phải duy trì cảnh giác cần có với hắn, nhưng khi bắt tay thực hiện lại thấy đôi chút khó khăn.
Phượng Triều Văn thừa hưởng nét đẹp cao quý của hoàng thất Đại Tề, nói chuyện thú vị, kiến thức uyên thâm, vượt xa ấn tượng vốn có của ta về hoàng thất quyền quý. Hắn và Yến Bình tán gẫu đầy hứng thú, quả là hợp với câu "mới gặp mà như đã quen từ lâu".
Yến Bình bỏ hẳn mấy ngày liền đưa Phượng Triều Văn đi dạo một lượt tứ phường, đông cung, hoành thành, tận tình mở ra trước mắt Thái tử điện hạ khung cảnh giao thương phồn thịnh, đời sống thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp của nước ta.
Thật ra ta cũng từng theo cha đi qua thôn trang cách đây tám trăm dặm nằm trên đường hành quân. Người dân nói đó ăn không đủ no, áo quần rách rưới, khác một trời một vực với cuộc sống của bách tính sống dưới chân hoành thành.
Vì Yến Bình càng ngày càng thủ đoạn, thông thuộc văn chương sáo rỗng, nên ta có phần sầu muộn trong lòng. Điều này hệt như vẩy vài chấm mực lên áo choàng trắng tinh băng khiết loại thượng hạng, quả là không nho nhã cho lắm, khiến ta một dạo nghi ngờ đây lẽ nào không phải thiếu niên như trúc thẳng cao ngạo mà ta mê đắm.
Nhưng rất nhanh, ta liền âm thầm động viên mình, đó chỉ là một chút chấm mực chướng mắt thôi, nhất định có một ngày ta sẽ dùng tấm lòng khoan dung của mình tẩy sạch bong những chấm mực ấy.
Huống hồ, Yến Bình khi ở cũng Phượng Triều Văn cũng có điểm càng thu hút ta hơn nữa, giúp ta tiêu tan nỗi sầu muộn này.
Ví như mấy hôm nay, ba người chúng ta cùng ngắm cảnh dùng bữa, ban đầu chẳng qua là ta tùy ý gắp cho Thái tử Đại Tề miếng bánh hoa mai – Đây đơn thuần chỉ do thường ngày chăm sóc Tiểu Hoàng thành quen – Ta lại tiện tay gắp miếng bánh hoa mai cho Yến Bình...
Bánh hoa mai vừa đặt vào đĩa của Yến Bình... ta liền ngớ người.
... Sao ta có thể phạm phải sơ xuất lớn như vậy cơ chứ?
Nếu ngay trước mặt Phượng Triều Văn, hắn vứt bánh hoa mai xuống trước mặt ta, hành vi đó đã là rất lễ độ rồi. Ngộ ngỡ hắn vứt thẳng lên mặt ta thì...
Nghĩ đến lúc vụn bánh ngọt dính đầy mặt mà ta vẫn phải cười xuề xòa với Thái tử Đại Tề, toàn thân ta bỗng cứng đờ.
Nhưng... nhưng, ta chờ rất lâu rất lâu sau đó, cũng không hề cảm thấy trên gò mà nóng bừng của mình xuất hiện bất kì điểm gì khác thường. Ta thấp thỏm không yên, dũng cảm ngẩng đầu nhìn chiếc đĩa trước mặt Yến Bình.
Nó trống rỗng.
Bánh hoa mai trong đĩa không cánh mà bay mất rồi.
Ta sững sờ, can đảm ngẩng đầu nhìn mặt hắn, trên gương mặt hắn không mảy may hiện hữu sắc thái không vui, khóe miệng còn dính chút vụn bánh, hắn đang ung dung cần chiếc khăn trắng như tuyết lau miệng.
... Hắn lại có thể... hắn lại có thể ăn bánh hoa mai mà ta gắp ư!
Giây phút đó ta ca vang như điên trong lòng, một niềm hân hoan vui sướng không thể nói thành lời, mặc kệ luôn cả Phượng Triều Văn đang nhìn ta chằm chằm ở bên cạnh, ta chỉ ngây ngốc dán mắt vào Yến Bình.
Đến khi hắn rất ngạc nhiên quay đầu lại, dịu dàng nói: "An Dật tướng quân, phải chăng trên mặt Yến mỗ có dính bẩn?"
Ta lắc đầu rồi vội cúi xuống, chỉ cảm thấy trong mắt có hơi nước thi nhau ngưng đọng, sợ rằng lời dịu dàng lúc này của hắn trôi đi quá nhanh, sợ ngay sau đó lại phải đối mặt với những lời cay nghiệt...
Có lẽ yêu một người luôn buộc ta phải làm bông hoa dại giữa cõi trần ai, cho dù chàng không nhìn thấy ta, thậm chí còn tùy ý giơ chân giẫm đạp, nhưng trái tim chân tình muốn nở rộ để chàng trông thấy dù thế nào cũng mãi không đổi thay.
Trong hai ngày sau đó, ta lúc nào cũng có thể gắp cho Yến Bình thức ăn phù hợp với khẩu vị của hắn trong rất nhiều món ăn.
Đương nhiên, luôn phải gắp cho Phượng Triều Văn trước tiên, sau đó trước ánh mắt nhìn chăm chú đầy hứng thú của hắn, ta muối mặt gắp cho Yến Bình.
Về việc ta có thể nắm rõ sở thích ăn uống của Yến Bình, gắp cho hắn bách phát bách trúng món ăn mà hắn thích, ban đầu hắn cũng chỉ liếc nhìn ta kinh ngạc, sau lại điềm nhiên như không nuốt trôi những món đó.
Ta thầm đắc ý trong lòng: Vào dịp quốc yến mỗi năm, ta ngấm ngầm tìm hiểu hắn rất lâu, ghi nhớ cẩn thận những món hắn gắp nhiều hơn hai lần, rồi quay về nhờ ngự thiện phòng chỉ cách làm.
Hoặc là, bỏ tiền mua chuộc đầu bếp của Yến phủ, lén lút thăm dò sở thích của tiểu lang nhà họ.
Yến Bình thích món thanh đạm.
Điều này ta đã biết từ rất sớm, chỉ là chưa có cơ hội may mắn được ngồi cùng bàn dùng bữa một cách hòa hợp với hắn mà thôi.
Cha ta lại thích những món cay nóng, từ nhỏ ta đã cùng ăn với cha nên khẩu vị cũng tự nhiên giống ông. Nhưng kinh nghiệm mách bảo chúng ta, bất kì thói quen nhỏ nào trong sinh hoạt đều có khả năng trở thành vật cản của hôn nhân hạnh phúc.
Hôn nhân giống như một con thuyền lớn, lên thuyền phải cẩn trọng, cầm lái phải chú tâm!
Binh bộ Thượng thư đại nhân trong triều ta mấy năm trước đã diễn giải thành công sự cố vô cùng bi thảm "Vừa ra khỏi thuyền, nhà tan cửa nát", đủ để khiến thiếu niên hậu bối chưa kết hôn lấy đó làm gương.
Thượng thư đại nhân vốn rất mạnh mẽ, bữa cơm nào cũng phải ăn miếng thịt to, uống bát rượu lớn. Nhưng Thượng thư phu nhân lại là một tiểu thư khuê các vùng Giang Nam chính hiệu, thích nhất những nam tử nho nhã, nhấp chén rượu vơi mới thấy hợp mắt vừa lòng. Thượng thư phu nhân do bất mãn Thượng thư đại nhân hành sự thô bạo, dẫn đến chuyện phu thê bất hòa, nhiều lần xảy ra tranh cãi với Thượng thư đại nhân, sau kiên quyết tự mình bỏ chồng.
Việc này truyền đến tai Thái hậu, bà cho triệu kiến Thượng thư phu nhân tiến cung để hỏi han. Người hầu trong cung Thái hậu truyền tai nhau, Thượng thư phu nhân không thể chịu đựng thói quen của Thượng thư đại nhân nên cuối cùng đã phơi bày tất cả trước thiên hạ. Ví như, Thượng thư đại nhân trên bàn thì say rượu gặm xương, trên giường thì ngáy ngủ nghiến răng, cộng thêm những chuyện cởi giày không rửa chân... toàn là những chuyện vụn vặt trong sinh hoạt.
Thượng thư phu nhân cuối cùng đã hòa ly[1] với Thượng thư đại nhân, khiến mọi người chán nản khó hiểu, chẳng rõ Thượng thư phu nhân tại sao lại nhỏ nhen ích kỷ như vậy?
[1] Hòa ly: Là từ dùng trong luật pháp thời xưa, ý chỉ phu thê đồng ý ly hôn.
Sau này quan văn trong triều chính kiến không hợp với Thượng thư đại nhân nhiều lần mỉa mai chế nhạo Thượng thư lão đại nhân, lúc nào cũng làm ra vẻ thăm hỏi bạn đồng liêu: "Hôm nay ngài đã rửa chân chưa? Hôm nay ngài có ngáy ngủ không?"
Thượng thư lão đại nhân tức nổ đom đóm mắt, phu thê già kết tóc se duyên đã hai mươi sáu năm, nay rơi vào cái kết hòa ly, phiền muộn trong lòng không cần nói cũng biết. Trước nay ông và cha ta qua lại thân thiết, mỗi lần tan triều đều về nhà ta nhâm nhi chút rượu, thở ngắn than dài với cha ta.
... Giờ đây quả thực ông đã học được cách "nhâm nhi rượu" rồi, tiếc rằng lão phu nhân đã mang theo lão ma ma hầu cận xuống Giang Nam, không quay lại nữa.
Lão đại nhân uống rượu say, xoa đầu ta dịu dàng bảo: "Tiểu Dật à, sau này nếu cháu có nương tử, gặp bất cứ chuyện gì đều phải học cách nhường nhịn nàng vài phần thì cuộc sống mới được yên ổn dài lâu."
Ta học đâu biết đó, nhìn xa trông rộng, dùng trăm phương nghìn kế thăm dò khẩu vị yêu thích của Yến Bình, không dám vì lúc này hai ta vẫn chưa có kết cục viên mãn mà buông lơi chút nào. Nếu ra chiến trường với tinh thần hăng hái, sức lực tràn trề này, chắc chắn bày mưu tính kế, chỉ ngồi trong trướng cũng chỉ huy chiến thắng!
Khi đó, ta tràn đầy nhiệt tình với Yến tiểu lang, thường ngày cảm xúc đó bị ta dồn nén nên vẫn chưa quá lộ liễu. Nhưng từ khi bắt gặp vẻ mặt hắn vui vẻ ôn hòa tán gẫu với ta trước mặt Phượng Triều Văn, ngoài việc ban đầu nói năng lắp bắp ra, sau đó ta đều ứng đáp vô cùng khéo léo vô cùng trôi chảy, gắp thức ăn hết sức siêng năng cần mẫn.
Cho dù Phượng Triều Văn là Thái tử một nước, so với Yến Bình hắn vẫn còn kém xa.
Ta hầu hạ vị Thái tử này suốt mấy ngày quả không uổng công, mỗi lần hễ ta gắp thức ăn cho hắn, hắn liền cau mày, nhăn nhó nuốt xuống, vẻ mặt như uống thuốc độc, đâu phải đang thưởng thức cao lương mỹ vị? Yến Bình thì ngược lại, tướng mạo anh tuấn, ngay lúc nhai kĩ nuốt chậm trông vẫn đẹp vô cùng.
Ta nhìn Yến Bình ăn ngon miệng, , cũng gắp một miếng tôm nõn muối tre[2], chỉ thấy nhạt nhẽo vô vị, còn có chút vị tanh ngọt của tôm. Ta cau mày suýt ọe luôn miếng tôm nõn, nhưng trước ánh nhìn thản nhiên của hắn, ta lấy hết dũng cảm nuốt xuống.
[2] Muối tre: Muối biển thiên nhiên sạch được nung trong ống tre, bịt bằng lá chuối.
Giờ phút này đây, cuối cùng ta đã thấy đồng cảm với nỗi sầu khổ oán hận kia của Thượng thư đại nhân.
Song, nhớ tới lời chỉ bảo thấm thía của ngài ấy, ta dũng cảm liếc nhìn Yến tiểu lang đang ăn tôm rất mãn nguyện, đến nỗi hai mắt sắp híp cả lại. Dáng ăn của hắn làm ta thèm nhỏ dãi, nếu mỗi ngày được ngồi đối diện với hắn, nhìn thấy nụ cười trên gương mặt hắn, trái tim ta sẽ trở nên yếu mềm ngay tức khắc, sẽ ăn mà không cần biết mùi vị.
Có lẽ ta cũng chẳng có gan thay đổi khẩu vị của Yến Bình. Nếu như phải chọn một thứ giữa đồ ăn cay nóng và Yến Bình... Ta cắn răng, thôi thì chọn Yến Bình vậy.
Đồ ăn luôn có nhưng Yến Bình thì không, mà có cũng chỉ có một, thật quý biết bao!
Đứng trước tình cảm, khẩu vị gì đó chỉ là vấn đề nhỏ, không phải thứ không thể khắc phục.
Gần cuối ngày hôm nay, Yến Bình bận việc phải đi trước, trước khi đi dặn ta tiễn Thái tử Đại Tề về dịch quán. Ta ngoan ngoãn đồng ý, lưu luyến nhìn theo bóng hình tuấn tú của hắn phi ngựa rời xa. Lúc này ta mới ỉu xìu giật giây cương, dẫn đầu tiến về dịch quán.
Phượng Triều Văn giơ tay chặn ta, cười nói: "An tiểu tướng quân, chi bằng bản vương tiễn tướng quân về trước. Dẫu sao cũng là nữ nhi mà."
Ta lườm hắn một cái, rồi liếc nhìn hơn mười thị vệ đằng sau. Thật ra ta cũng mong được về nhà sớm một chút, bèn quay ngựa phi thẳng.
Cha ta lúc này thân là Đại Tướng quân, phẩm cấp ngang bằng với Yến Dục bá bá – cha của Yến Bình, nhưng trước giờ ông không vừa mắt Yến bá bá, là do năm đó phân nhà, nhà Yến bá bá đã chọn sống ở Bình Khang phường ngay sát hoàng cung, khu vực đó là nơi ở của công thần quyền quý khắp trong triều, còn ông lại sống ở Diên Bình phường ngay sát pháp trường, hàng xóm xung quanh chẳng qua là vài hộ dân giàu có.
Trên đường chẳng ai nói với ai câu nào.
← Ch. 11 | Ch. 13 → |