Truyện:Không Thị Tẩm? Chém! - Chương 13

Không Thị Tẩm? Chém!
Trọn bộ 57 chương
Chương 13
An Dật và mong muốn cả đời
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đến trước cửa nhà, ta lễ phép xuống ngựa cáo biệt Phượng Triều Văn, hắn nói: "Không phải vội, không phải vội. Bản vương nhìn An tiểu tướng quân vào trong rồi đi cũng chưa muộn."

Ta rất muốn vứt bỏ ngay cục nợ này, đập cửa thình thình, kêu la liên tục: "Bác Đồng, mau mở cửa!"

"Két", cửa lớn mở ra, then cài bay qua trước mặt, may mà mấy năm nay ta đã quen với chuyện này nên né nhanh như chớp, vội ôm tay che kín đầu, then cài đập lên vai trái, kêu "rắc" một cái rồi rơi xuống mặt đất.

Ta lúng túng quay đầu cười xòa với Phượng Triều Văn: "Để Thái tử điện hạ chê cười rồi, gia phụ tính khí có hơi nóng nảy, thật ngại quá."

"Tiểu tử thối, ai tính khí nóng nảy?"

Giọng nói vang dội như sấm vọng đến từ sau lưng làm ta sợ giật nảy mình.

Ta vội vàng nịnh bợ hùa theo, liên tục an ủi: "Ôi cha mình tính tốt vô cùng!" Tiện tay chỉ ngay Phượng Triều Văn: "Ý con nói cha hắn tính khí không tốt, hắn suốt ngày bị đánh..."

Cha ta quay đầu nhìn, sững sờ một lát, trên gương mặt đã đầy ắp nụ cười nhã nhặn: "Thái tử điện hạ, thằng bé vô phép, đã đắc tội với người." Rồi giơ bàn tay to như quạt hương bồ[3] đập mạnh lên đầu ta.

[3] Quạt hương bồ là quạt làm bằng lá cây hương bồ, một loại cây thân tròn lá hình bàn dài, mọc thành hai hàng, có bẹ to.

Ta ôm đầu kêu thảm thiết, ý thức một cách sâu sắc, hồi trước cha không chịu sống tại Bình Khang phường là lựa chọn sáng suốt biết bao.

Ở đó toàn là bạn đồng liêu, ông không thể cứ mở cửa là tiện tay quăng then cài, đập phải Yến bá bá cũng coi như hả giận, nhưng ngộ nhỡ đập phải Ngự sử đại nhân hoặc Đại lí viện thì không hay lắm...

Sự tính toán sáng suốt của cha xưa nay luôn làm ta phải ngượng mộ.

Ông có thể vừa ra tay tàn nhẫn với con ruột của mình là ta mà mặt không biến sắc, vừa mời Phượng Triều Văn vào phủ chơi bằng thái độ nhiệt tình hiếu khách.

Ầy, dựa vào kinh nghiệm ngưỡng mộ ông hơn mười năm của ta, quả thật ông đang thành tâm thành ý mời Phượng Văn Triều vào nhà uống cốc trà nóng.

Kết luận này thật kinh hãi.

Đáng sợ là, Thái tử điện hạ Đại Tề cũng không từ chối, vui vẻ hớn hở đi vào phủ.

Đến khi ta và Phượng Triều Văn cùng ngồi vào bàn ăn, ta vẫn có chút mơ hồ, cha ta hoàn toàn không phải kiểu chủ nhân nhiệt tình hiếu khách kia, Phượng Triều Văn cũng hoàn toàn không phải kiểu người vừa gặp đã thân.

Cha ta không biết phải làm sao, liền mỉm cười với Phượng Triều Văn: "Thằng bé vô phép, lão phu không biết dạy con, để điện hạ chê cười rồi."

Mẹ ta mất sớm, bình thường cha hơi bạo lực với ta, nhưng xưa nay trên bàn ăn không bao giời trái ý ta, chỉ vì trước ba tuổi ta có bệnh hay khóc nhè, cứ khóc là phải tìm mẹ, không tìm thấy sẽ không ăn cơm. Bác Đồng coi cửa bảo ta là "cái đứa cố chấp", một dạo gầy yếu có thể so với con chim cút nhỏ trên bàn cơm hôm nay... Cha ta ngày đêm lo lắng, chỉ sợ nuôi ta không lớn nổi.

Vậy nên, có lẽ cha ta đã bị hình thành ám ảnh tâm lý trong vấn đề ăn uống của ta, bất kể dáng ăn của ta không đoan trang đến mức nào, ông cũng lấy đó làm mừng, sẽ không cốc đầu ta trên bàn ăn.

Phượng Triều Văn cười nhẹ: "Mấy ngày nay cùng ăn với An tiểu tướng quân, Phượng mỗ cứ tưởng tiểu tướng quân thích ăn món thanh đạm..."

Ta đang ăn sung sướng, nghe vậy bỗng sững người, suýt thì hóc luôn miếng xương gà, ngay cả đôi đũa với sang món tôm xào cay cũng dừng ngay lại. Mấy ngày nay để được gần gũi Yến Bình hơn một chút, ta luôn thể hiện sự nhiệt tình cực độ với những món ăn hắn thích. Phượng Triều Văn không để lỡ thời cơ, bỏ đũa xuống, gắp một con tôm to nhất trong đĩa vào bát mình...

Ta trơ mắt quan sát mục tiêu của mình tiến vào bát hắn, không nhịn nổi tức giận đấu mắt cùng hắn, nhưng hắn lại ung dung bình thản mỉm cười với ta.

Cha đập bàn cười vang: "Tiểu tử, hôm nay ngươi gặp được kẻ địch mạnh rồi! Ngày thường chỉ giành cướp đồ ăn với ta, có lần nào lão đây không phải nhường ngươi?"

Cha và ta trên bàn ăn bất phân lớn bé, bình thường giành đồ ăn đã thành thói quen. Lão thượng thư đại nhân thỉnh thoảng đến nhà ta dùng bữa, cũng giành giật phấn khích quá đà, nhưng trước mặt Phượng Triều Văn... mặt ta bất giác đỏ bừng...

Cha ta không cảm nhận được nỗi khó xử của ta, cười híp mắt nói với Phượng Triều Văn: "Đứa bé này nhà ta thích nhất món cay nóng, điểm này quả rất giống lão phu."

Phượng Triều Văn cười khá thoải mái: "Khẩu vị của lão tướng quân thật giống với khẩu vị của vãn bối, không cay là mất ngon. Ăn vào miệng mấy món nhạt nhẽo thấy rất vô vị!" Hắn nói chẳng hề khách khí, đũa gắp lia lịa, mặt không biến sắc ăn sạch đĩa tôm xào cay trên bàn.

Món ăn nhà ta xưa nay luôn cay một cách khác lạ, người bình thường khó mà nuốt trôi.

Cách ăn này của Phương Triều Văn trông có vẻ như hắn thật sự thích món cay nóng.

Ta nhớ lại những món ta gắp vào bát hắn những ngày qua... thịt tôm trong miệng dù thế nào cũng không nuốt nổi. Thái tử Đại Tề đây trên bàn ăn cũng sử dụng chiến thuật vu hồi[4], trước tiên dùng lời nói ngăn cản ta nuốt không trôi thức ăn trong miệng, tất cả đồ ăn còn lại sẽ nằm yên vị trong bụng hắn. Ta lén thò chân ra, dự đoán phương hướng của Phượng Triều Văn rồi đá qua, đụng phải một cái chân, không hề do dự giẫm mạnh xuống.

[4] Vu hồi là chiến thuật đưa lực lượng vào bên sườn đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương.

"Á!!!" Cha ta thét lên một tiếng thảm thiết, bắn vọt lên từ chỗ ngồi, ta sợ đến nỗi mặt vàng như nghệ, ôm đầu run cầm cập, lén nhìn thấy khóe môi đang cong lên của Phượng Triều Văn được hắn ra sức kìm nén, trên gương mặt chỉ còn sự lo lắng: "An tướng quân, có chuyện gì vậy?"

Cái tên hồ ly!

Cha ta chỉ vào ta gầm lên: "An Dật, thằng nhãi con nhà ngươi, càng ngày càng to gan!"

Bữa cơm này chắc chỉ có mình Phượng Triều Văn ăn no căng bụng...

Sau đó cha ta đứng trước cửa lớn tiễn khách, nhìn bóng Phượng Triều Văn đi xa, sát khí lóe lên trong mắt.

"Tên này lòng dạ khó lường, sẽ là kẻ địch mạnh của Đại Trần!"

Đại Tề hiện nay như anh em bằng hữu với Đại Trần, sao Phượng Triều Văn lại là kẻ địch mạnh của Đại Trần cơ chứ?

Ta không hiểu gì. Xoa cục u trên đầu bị ông cốc sưng vù lên, nhếch miệng kêu đau, kèm theo ánh mắt khinh khỉnh trước sự nhiệt tình nội ngoại bất nhất của ông.

"Vừa rồi cha còn nhiệt tình mời hắn vào nhà chơi, thoắt cái đã động sát khí rồi, sao không hạ độc vào món ăn lúc ban nãy, rất nhanh tên thái tử Đại Tề này sẽ chết?"

Ta là đứa trẻ ngoan, cha dạy ta đối với người khác không cần thành thực, đối với ông nhất định phải thành thực, có gì nói thẳng, nếu không phải chịu đòn đâu nhớ đời cũng đừng trách ông.

Cha đập "bốp" lên đầu ta: "Ngươi tưởng cha ngươi bị ngu hả?!"

Ta ôm đầu lẩn nhanh như chuột, một chân bước vào cửa nhà, miệng vẫn tức tối: "Nói thật lòng cũng bị đánh, đúng là chẳng có lẽ trời!"

Cha ta gào lên từ phía sau: "Ở cái nhà này ông đây là trời!"

Hôm nay cảm xúc của cha vô cùng bất ổn, trước mặt Phượng Triều Văn không những không giả nhã nhặn mà còn thô bạo gấp mười lần ngày thường, đánh ta chẳng chừa lại chút thể diện.

May mà là trước mặt Phượng Triều Văn, nếu là trước mặt Yến Bình, ta chỉ mong tìm cái lỗ nào mà chui xuống, cũng đỡ bị cha ta cốc đầu trừng trị.

Cửa đóng lại, cha nhìn ta chằm chằm rồi giơ tay lên, ta ôm đầu lùi một bước về sau, thấy ánh mắt ông chưa có chút dấu hiệu dịu đi nào, ta lùi hẳn mấy bước dài về sau, nắm chặt cánh tay trái của bác Đồng, cầu xin liên tục: "Cha, không phải con cố ý mà. Chỉ là con muốn giẫm Phượng Triều Văn cho hả giận thôi."

Ông nhảy dựng lên, vơ lấy then cửa định giúp nó "chào hỏi" ta, bác Đồng ra sức ngăn cản: "Tướng quân bớt giận! Tướng quân bớt giận! Tiểu lang chỉ nghịch ngợm một chút, nhưng vẫn là đứa trẻ ngoan."

Bác Đồng là phó tướng của cha ta, đã từng cứu mạng cha trên chiến trường, vì thế mà mất đi cánh tay phải, nhưng ông không chịu rời xa cha ta, thế là cha thu xếp cho ông ở lại phủ tướng quân, có điều ông không chịu để mình rảnh rang, kiên quyết đòi làm công việc người gác cổng.

Cha ta hậm hực vứt then cài đi, chỉ vào mặt ta mắng chửi: "Đứa trẻ ranh, chẳng biết cái gì sất! Thái tử Đại Tề kia nhìn là biết chẳng phải loại người dễ đối phó, nội trong mười năm, chỉ e thiên hạ này đều mang họ Phượng rồi, cứ dựa vào thằng bé còn đang chảy nước mũi trong cung kia thì... Hừ!"

Trông Phượng Triều Văn quả là nhân tài hiếm có, nhưng Tiểu Hoàng sớm tối bên ta, ta đương nhiên nghiêng về phía nó hơn.

Ta trốn sau lưng bác Đồng lè lưỡi với cha: "Cha, con là 'đứa trẻ ranh', vậy cha 'già' rồi thì là gì? Thêm nữa, con sẽ phò tá Tiểu Hoàng."

Cha lại nhặt then cửa lên, gương mặt già nua đỏ tía tai: "Nói khoác mà không biết ngượng! Ngươi sai rồi sai rồi! Ngươi tưởng trung thần hiểu tử dễ làm như vậy sao? Cha mẹ cho ngươi cơ thể này, ngươi nghe rõ cho ta, cố mà giữ gìn cẩn thận cái mạng quèn, nếu Phượng Triều Văn đánh đến Đại Trần, ngươi phải ra khỏi thành đầu hàng trước tiên cho ta!"

"Vậy cha thì sao?" Ta lấy hết can đảm thò đầu hỏi ông.

"Ngươi quản được ta chắc! Trên đời này chẳng có chuyện con cái quản nổi cha nó đâu!"

Ta che đầu, dốc can đảm lần nữa, thò ra từ phía sau bác Đồng, lớn tiếng kêu gào: "Con mặc kệ cha thì trời sập rồi!"

Ông vứt then cửa, phì cười: "Được! Được! Để đứa trẻ ranh nhà ngươi quản! Trời sập rồi chắc ngươi cũng không đỡ nổi!"

Bác Đồng nhìn theo bóng cha ta sải bước đi khuất, kéo ta ngồi xuống trước cổng, dỗ dành ta: "Tiểu lang tuyệt đối đừng nổi giận với tướng quân. Chỉ vì tướng quân lo lắng cho sự an nguy của tiểu lang. Tướng quân một đời chinh chiến, giết người vô số, khó khăn lắm mới có đứa con là cháu, còn phu nhân cũng đã qua đời. Từ khi tiểu lang còn nhỏ, ông ấy đã nhọc lòng không ít vì cháu, chỉ mong cháu cả đời an nhàn giữa loạn thế này. Cho dù tính khí tướng quân có hơi nóng nảy, nhưng cháu tuyệt đối đừng xa rời ông ấy... ông ấy cũng vì muốn tốt cho cháu..."

Ông cũng vì muốn tốt cho ta...

Ông đương nhiên cũng vì muốn tốt cho ta...

Ta bây giờ không phụ kỳ vọng của ông, làm một hàng thần phản quốc không biết trung hiếu tiết nghĩa, no bụng căng dạ, an nhàn sung túc, ung dung nằm ngủ trên long sàng của Phượng Triều Văn.

Chỉ là hồi đó, ta chưa từng biết trước kết cục ngày hôm nay, chung quy vẫn còn đầy rẫy suy nghĩ ngu ngốc. Dẫn đến việc nảy sinh ý nghĩ xằng bậy, ước gì Phượng Triều Văn ở lại Đại Tần càng lâu càng tốt, như vậy ngày tháng vui vẻ cùng Yến Bình cũng được kéo dài thêm một chút.

Nhưng cha ta nói hắn đến đây chẳng qua để tìm thời cơ thăm dò thực lực của Đại Tần, ngay cả việc chỉ định ta và Yến Bình tháp tùng hắn cũng là để nghe ngóng kĩ hơn giữa quân phái quyền thần xưa nay có hiềm khích gì hay không.

Nhưng ta hoàn toàn chẳng bân tâm tranh chấp giữa hai nước, hằng ngày chỉ lo du ngoạn kinh thành, hết sức sung sướng. Một ngày trước khi Phượng Triều Văn rời đi, ta còn buột miệng: "Điện hạ có thể ở Đại Trần thêm mấy ngày không?"

Như vậy ta sẽ có càng nhiều thời gian ở bên Yến Bình.

Ánh mắt cười mà như không của hắn lướt qua gương mặt ta và Yến Bình. Ta bị ánh mắt ấy làm cho chột dạ, chỉ cảm giác hắn đã nhìn thấu chút tư lợi nhỏ xíu này của ta. Hắn nói tỉnh bơ: "An tiểu tướng quân thịnh tình có lòng giữ, bản vương không biết lấy gì báo đáp. Chỉ có tạm gác lại ngày sau, An tiểu tướng quân và Yến tiểu tướng quân cùng tới Đại Tề làm khách, bản vương sẽ gắng sức mọn này để báo đáp thành ý."

Ta cho rằng cái trò "cùng tới" này quá tuyệt vời!

Hành động này của Phượng Triều Văn đã động tới nỗi lòng ta, làm ta quét sạch bong suy nghĩ xấu xa về hắn, quyến luyến hắn không nỡ rời xa.

Cho dù ta năm lần bảy lượt nhiệt tình mời ở lại, Thái tử điện hạ của Đại Tề vẫn bình thản lên xe rời khỏi Đại Trần.

Crypto.com Exchange

Chương (1-57)